Chương 363: Là nàng yêu hắn sao? (3)
Lâm Hồi Âm đứng từ phía xa nhìn bọn họ, đáy lòng lại cảm thấy chua xót.
Khung cảnh trước mắt rõ ràng xinh đẹp như tranh, mỹ nhân anh hùng phảng phất sánh đôi cùng nhau, bất kỳ người nào thấy được cũng sợ rằng sẽ hưng phấn cực kỳ.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm cảm thấy lòng mình nặng nề, rất khó chịu.
Nàng cắn môi dưới rồi xoay người trở về phòng. Lúc đóng cửa phòng lại, Lâm Hồi Âm cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, miễng cưỡng leo lên giường nhanh chóng nhắm mắt lại.
Rõ ràng nàng nghĩ ngơi đã lâu nhưng bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này từ đáy lòng mà truyền ra.
.........
Lâm Hồi Âm cứng ngắc nằm trên giường, cũng không biết qua bao lâu, chỉ là cảm thấy nhắm mắt lại cũng không thể ngủ được. Nàng còn mơ hồ cảm thấy dạ dày mình quặn lên đau đớn.
Chắc là vì lâu quá chưa ăn gì, mà lúc trong biển hoa nàng chỉ qua loa ăn một ít, giống như chưa ăn vậy. Nàng là con ngời, dạ dày lúc này đã bắt đầu bất mãn kháng nghị.
Cho nến bây giờ nàng chưa từng đau nhức như vậy, toàn thân đau nhức đến khó thở, giống như có ai đó cầm dao khấy động dạ dày của nàng vậy. Trong chốc lát toàn thân nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, dạ dày đau đến khổ sở. Nàng miễn cưỡng đứng dậy khỏi giường, muốn uống chú nước, thật vất vả mới chống được đến bên bàn, rót một ly trà lạnh nuốt hai ngụm. Sau đó xoay người nghiêng ngả cơ thể chuẩn bị quay về giường, chỉ là chưa đi được hai bước thì một trận đau từ trong dạ dày như thủy triều truyền đến.
Lâm Hồi Âm đau đến mức ngã quỵ trên nền đất, ôm bụng, đến sức lực thở dốc cũng không có, nước mắt nàng cũng vì thế mà trảo ra.
Cảm giác đau kia cứ dôn dập kéo đến, Lâm hồi Âm co quắp nằm trên nền đất, một lát sau không thể nào nhúc nhích được nữa.
Trên mặt đất lạnh như băng làm thân thể nàng khó chịu, nhưng Lâm Hồi Âm chẳng có chút sức lực nào để đứng dậy, chỉ có thể không ngừng thở dốc.
Cũng không biết đau bao lâu, cho đến khi nàng mơ mơ màng màng nghe thấy có người đẩy cửa phòng bước vào. Sau đó vội vàng chạy đến cạnh nàng, cúi người bế nàng từ nền đất lạnh lên, không ngừng gọi tên nàng.
Giọng nói kia cực kỳ quen thuộc, lạnh lùng lại mang theo mấy phần nói nảy, chạm vào lòng nàng làm nàng cảm thấy ấp áp.
Sau đó nàng được đặt lại giường, một bàn tay đưa đến sờ đầu nàng một cái.
Nhiệt độ của bàn tay kia rát ấm, nàng cảm thấy thoải mái không nhịn được mà thở nhẹ ra hai cái.
Sau đó lưng nàng bị người ta nâng lên, ôm vào trong ngực, sau đó bị cưỡng ép nuốt chút cháo, mùi vị như thuốc có chút khổ sở.
Thức ăn vào bụng làm cơn đau của lâm Hồi Am giảm đi rất nhiều, ánh mắt mông lung lúc này của nàng mới tỉnh tao hơn một chút. Trước mắt nàng hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo quen thuộc, cất giấu yêu thương làm người khác khiếp đảm.
Cái nhìn yêu thương đó giống như cái nhìn của một người đàn ông dành cho người phụ nữ họ yêu.
Là ai? Ai lạ nhìn mình yêu quý như vậy?
/542
|