Diệp phủ, nằm ở góc tây bắc kinh thành, chiếm diện tích ước chừng hơn mười mẫu, trong phủ đình viện lầu các, kiệu nhỏ nước chảy, đầy đủ mọi thứ, là một trong số ít những gia viên giàu có trong kinh thành, cũng là 1 trong số những thương nhân có tiếng của Tây Lương quốc. Bởi vì sớm nhận được tin tức trong cung truyền đến, cho nên, thời điểm đoàn người Tử dạ tới Diệp phủ, Diệp lão gia đã mang theo Diệp phu nhân cùng hạ nhân chờ ở trước phủ. Thấy Tử Dạ xuống xe ngựa, liền dẫn theo mọi người hướng hắn hành lễ. Bởi vì hôm nay trên danh nghĩa là bồi Diệp Lạc lại mặt, cho nên Tử Dạ tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể không cố nén chán ghét trong lòng, buông Diệp Linh, cùng Diệp Lạc sóng vai đối mặt người nhà Diệp gia hành lễ. Sau nghi lễ chào hỏi, Diệp lão gia dẫn theo mọi người đi tới phòng khách ngồi xuống, kêu hạ nhân đưa lên trà bánh, Diệp Lạc mới từ chỗ ngồi chậm rãi đứng lên, ngồi đối diện bên Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nói ” Nữ nhi bái kiến phụ thân, đại nương!” Diệp lão gia vẫn không nói gì, Diệp phu nhân khoa trương cười một chút, nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Diệp Lạc nói ” Ôi, không dám nhận, ngươi bây giờ đã không phải là nha đầu con thiếp thân rồi, bây giờ đã là đường đường Thái Tử Phi, thiếp thân kia dám chịu của ngươi lễ nha! Diệp lão gia nhìn Diệp phu nhân liếc mắt một cái, lại nhìn một chút theo gian phòng khách sau, vẫn thấy Tử Dạ với Diệp Linh cùng một chỗ, liền nhíu nhíu mày, đối Diệp phu nhân quát”Đủ rồi! Bà không thể nói ít đi một câu sao?” Bị Diệp lão gia quát một tiếng, Diệp phu nhân bĩu môi, cũng không nói nữa, chính là ánh mắt không có hảo ý trên người Diệp Lạc đổi tới đổi lui, rồi nhìn đến áo choàng chồn bạc trên người Diệp Lạc thì trong mắt hiện lên một tia tham lam cùng ghen tị. Trong phòng khách chợt yên tĩnh, trong không khí, ẩn ẩn mang theo một tia áp lực. Tử Dạ bỗng nhiên giữ chặt tay Diệp Linh đứng lên, đối Diệp lão gia hỏi “Diệp Hạo có ở trong phủ không?” Diệp lão gia vội nói” Bẩm thái tử điện hạ, Hạo nhi đang ở trong phủ, nếu thái tử điện muốn gặp hắn, lão phu cho người gọi Hạo nhi ra” Tử Dạ lại nói”Không cần! Bản thái tử tự mình đi tìm hắn!” Nói xong, lại cúi đầu đối Diệp Linh nói ” Đi thôi Linh Nhi, chúng ta đi tìm đại ca nàng đi.” Diệp Linh vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, gật gật đầu, sau đó ôn nhu đối Diệp lão gia cùng Diệp phu nhân nói ” Cha, nương, nữ nhi cáo lui trước.” Nói xong, cũng không để ý tới Diệp Lạc, cùng Tử Dạ nhất tề sóng vai rời đi. Diệp phu nhân thấy nữ nhi mình cùng Tử Dạ âu yếm nhau rời đi, trong lòng cực kỳ đắc ý, nàng đối Diệp Lạc trào phúng cười, giống như tự nhủ nói ” Ai nha, đều nói quạ đen bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng, ta như thế nào cảm thấy, quạ đen vẫn là quạ đen, Phượng Hoàng vẫn là Phượng Hoàng đây? Có phải hay không ta nghe lầm rồi?” Nói xong, Diệp phu nhân giả vờ ngáp, miễn cưỡng đứng lên, đối Diệp lão gia nói ” Lão gia, thiếp đêm qua cùng tứ nương các nàng đánh một đêm bài, hiện còn mệt nhọc, thiếp xin lui trước!” Nói xong, cũng không đợi Diệp lão gia trả lời, châm chọc cười, lắc mông đi ra ngoài. Đợi Diệp phu nhân sau khi rời đi, Diệp lão gia thở dài một hơi, đối Diệp Lạc nói ” Con gái, ngồi đi! Đại nương ngươi tính tình luôn như thế, ngươi không nên trách nàng.” Diệp Lạc cô độc đứng ở trong phòng khách, nhìn biểu tình bình tĩnh của Diệp lão gia, một cỗ lãnh ý chậm rãi dâng lên, đem nhiệt tình nàng toàn bộ đông lại, nháy mắt cả người giống như băng trong động.
/256
|