Edit: Diệp Nhược Giai
“Thập Nhất Nương, heo nhỏ lười, còn chưa rời giường à?” Ngoài phòng truyền đến giọng nói mang theo ý cười của An Tam Lang.
Thập Nhất Nương nhảy bật ra, “Ca, người ta đâu phải là heo lười, huynh đừng có đánh đồng muội với Trữ Bị Lương.”
Đã sắp được năm mươi cân, đối với giống heo sữa hương nhỏ nhắn mà nói thì có thể xưng là hán tử, Trữ Bị Lương éc éc kháng nghị: Ta không hề lười chút nào, ta đã rời giường từ sớm rồi.
Thập Lang bước vào cửa, phiên dịch cho thú cưng, “Thập Nhất Nương, Thiên Bồng Nguyên Soái kháng nghị, nó thức dậy sớm hơn so với muội.”
Thập Nhất Nương trừng hắn, “Muội cũng dậy từ rất sớm, chẳng qua luôn trang điểm thay đồ trong phòng thôi.”
Trang điểm thay đồ? Thập Nhất Nương chưa bao giờ để ý đến mấy chuyện này, bây giờ lại thay đổi. Thập Lang tinh tế quan sát một lượt, mới phát hiện hôm nay Thập Nhất Nương quả thật rất xinh đẹp, “Thập Nhất Nương, sao tự dưng tóc muội trong một đêm mọc nhiều ra như vậy?” Cũng cùng búi tóc, nhưng búi tóc của Thập Nhất Nương hôm qua là sủi cảo, còn hôm nay là bánh bao nhân thịt cỡ lớn.
Thập Nhất Nương vọt tới trước mặt An Tam Lang, “Ca, huynh xem, đây là kiểu tóc mà Đông Mai nghĩ ra cho muội, sau này cho dù tóc muội có mỏng thì cũng có thể búi lên được.”
“Nhìn rất đẹp.” An Tam Lang khen, “Thập Nhất Nương vốn là mỹ nhân, căn bản đã đẹp rồi nên búi kiểu gì cũng đẹp.”
Thập Nhất Nương được khen, sướng đến nở gan nở ruột, được ca ca nắm tay vui tươi hớn hở đi ăn sáng.
Lúc mấy người Thập Nhất Nương ăn sáng cũng là thời gian đám Xuân Lan được nghỉ ngơi, vì Thập Nhất Nương không thích người khác đứng ở một bên hầu hạ. Bảo là, vừa nghĩ tới mình thì đang ăn uống thả cửa, người bên cạnh lại chỉ có thể đứng, ngay cả nước cũng không được uống, khẩu vị lập tức bị giảm ba phần.
Mấy người Lộ ma ma ngồi trong phòng nhỏ, chờ Thập Nhất Nương ăn sáng.
“Hôm nay tiểu thư thật vui.” Ánh mắt của ma ma nhìn hướng Đông Mai, mang theo vài phần vừa lòng. Hồi trước tóc của Chỉ tiểu thư cũng ít, đau khổ thấu trời xanh, thật không ngờ Đông Mai lại có bản lĩnh như vậy, “Đông Mai chải tóc tốt lắm, sau này ngươi chải tóc cho tiểu thư đi.”
Đông Mai cười tủm tỉm đáp ứng, “Chỉ cần ma ma cam lòng thì ta chải tóc cho tiểu thư hàng ngày cũng không sao.”
Ma ma tức giận trừng nàng, “Ta thì có gì mà luyến tiếc chứ, đám nít ranh các ngươi làm việc cho tốt một chút, ta sẽ quan sát hàng ngày.”
Một đám nha hoàn hi hi cười, “Ma ma nên nghỉ ngơi từ lâu rồi, chỉ cần đứng một bên nhìn bọn ta làm việc thôi, sai chỗ nào giúp bọn ta sửa là được.”
“Đúng vậy, có ma ma đứng nhìn, ta sẽ không gây ra sai lầm gì quá lớn.”
“Nếu thực sự gây ra sai lầm lớn gì thì ta cũng không cứu được đám các ngươi đâu.” Lộ ma ma tức giận nói, “Hầu hạ tiểu thư cho tốt, Tam gia sắp về rồi.”
Bọn nha hoàn lập tức đứng thẳng, mang theo sùng bái cùng kính sợ. Tuy hiện tại An Tam gia không đi đứng được, nhưng các nàng không một ai quên được phong độ cùng với phong cách làm việc của An Tam gia. Nịnh hót bợ đỡ căn bản vô dụng, phải biết an phận thủ thường thì mới có thể trổ hết tài năng trong mắt An Tam gia.
***********************
Thập Nhất Nương biết mình lại nằm mơ, dạo này hình như luôn nằm mơ. Nàng nhìn sương mù giăng đầy trời, nghĩ bâng quơ.
“Thập Nhất Nương......”
Ơ, hình như có ai đó đang kêu nàng, giọng nói thật quen thuộc, khiến cho người ta hoài niệm. Thập Nhất Nương nhịn không được mà đi theo âm thanh.
Sương mù quá dày đặc, hoàn toàn không thấy được gì. Trong mơ hồ, nàng chỉ nhìn thấy một nam một nữ đang đứng nói chuyện dưới một gốc cây đại thụ.
“Thực xin lỗi, A Chỉ, bên phía người Hồ có động tĩnh bất thường, ta phải đi tra xét một chuyến để phụ thân chuẩn bị sẵn sàng.” Không thể thấy rõ khuôn mặt nam nhân, nhưng giọng nói rất ôn nhu dễ nghe, giống như âm thanh của đàn cello mà Thập Nhất Nương từng nghe.
“Không sao, Du Thành rất an toàn.” Nữ nhân cũng bị bao phủ trong sương mù có giọng nói hết sức mềm mại ngọt ngào, “Ta và bảo bối sẽ chờ chàng về.”
Một giọng nói con nít vang lên, “Bảo bối và mẹ sẽ chờ phụ thân, phụ thân đừng quên mang oản đậu hoàng cùng với phù dung cao về cho người ta đó.”
Giọng nữ mềm mại mang theo trách cứ cùng thầm oán, “Bảo bối không thể ăn đồ ngọt nữa, lại ăn nữa thì chẳng còn cái răng nào. Phu quân thật là, sao lại mua đồ ăn vặt cho bảo bối chứ……”
Nam nhân cầu xin được khoan dung, “A Chỉ tốt, sau này không thế nữa. Ta cam đoan đây là lần cuối cùng ta mua đồ ăn vặt cho bảo bối......”
Giọng nữ không thuận theo không buông tha,“Lần trước chàng cũng nói thế, lần trước trước nữa cũng nói thế......”
“Được rồi, được rồi......” Giọng nam có chút chật vật, “Ta sắp sửa lên đường rồi. Nào, bảo bối, tạm biệt phụ thân nào......”
Giọng con nít vang lên lần nữa, “Cha, đừng quên oản đậu hoàng cùng với phù dung cao của Thập Nhất Nương......”
Đó là nàng? Là nàng lúc ba tuổi?
Thập Nhất Nương cố gắng chạy qua, muốn nhìn rõ đôi nam nữ kia, nhưng sương mù dần dần tan đi, người không thấy, chỉ còn lại cây đại thụ trơ trọi......
Thập Nhất Nương phiền muộn đứng dưới tàng cây, lúc nãy chỉ cần nàng nhanh chân hơn chút nữa là có thể thấy bộ dáng của bọn họ rồi. Có chút không cam lòng, nàng xoay người muốn đá lên cây đại thụ to lớn kia. Sau đó nàng trợn to mắt, thấy trên thân cây, trên nhánh cây, thậm chí cả trên lá cây, vết máu dày đặc bao phủ.
Thập Nhất Nương cả kinhđến mức tim cũng phải ngừng đập. Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh, khắp nơi đều là màu đỏ, sương mù màu đỏ, bầu trời màu đỏ, thậm chí vùng đất lớn dưới chân cũng tràn ngập màu đỏ, máu tươi chậm rãi chảy như nước sông......
“Tiểu thư, tiểu thư, tỉnh tỉnh......” Lộ ma ma sốt ruột gọi nàng.
Thập Nhất Nương vừa kinh vừa sợ mở to mắt, thấy dáng vẻ lo âu của Lộ ma ma cùng Xuân Lan, nước mắt nhịn không được mà chảy ra. Rõ ràng đời trước từng thấy qua cảnh tượng còn đáng sợ hơn nữa, nhưng mà...... Đó là cha mẹ nàng...... Là cha mẹ mà nàng đã quên sạch trong thời không, bởi vì trí nhớ quá mức đáng sợ, nàng đau đớn đến mức không thể nhớ một chút gì về cha mẹ.
“Xuân Lan, ngươi đi tìm Hồ đại phu, tiểu thư lại mơ thấy ác mộng.” Ma ma ôm Thập Nhất Nương vào trong lòng, “Đừng sợ, tiểu thư, chỉ là mộng mà thôi. Đừng sợ, nha, ma ma ở đây, vẫn luôn ở đây với người.”
Thập Nhất Nương ôm lấy Lộ ma ma, “Không cần mời đại phu, ta không sao, chỉ là ác mộng...... Không đúng, chỉ là một giấc mộng bi thương mà thôi......” Bi thương mà khiến người ta hoài niệm.
Vì Thập Nhất Nương kiên trì,Lộ ma ma cũngkhông kêu người đi gọi đại phu nữa, nửa đêm mà đi gọi đại phu nhất định sẽ kinh động đến mấy người Phương thị, khiến cho các bà lo lắng theo.
Hôm sau, Thập Nhất Nương khôi phục tinh thần, vẫn yêu cầu phải điểm trang cho thật xinh đẹp, vẫn oán giận tóc không đủ nhiều, ngoại trừ ăn uống không được ngon miệng lắm, kiên trì muốn ăn oản đậu hoàng và phù dung cao, nhưng đến khi oản đậu hoàng và phù dung cao được bưng lên thì nàng lại ngồi ngẩn người nhìn điểm tâm. Đối với chuyện này, Thập Lang nghiêm túc tỏ ý: Oản đậu hoàng và phù dung cao này làm không được ngon, nhất là oản đậu hoàng, đậu trắng để từ mùa xuân đến mùa thu không còn tươi mới nữa, hèn chi Thập Nhất Nương không hài lòng. Tóm lại chỉ cần oản đậu hoàng cùng phù dung cao được chế biến ngon lành, thì chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Được rồi, đây đều là do điểm tâm không ngon. Lộ ma ma bảo đầu bếp nữ làm mấy loại điểm tâm như mã đề cao, hoa quế cao này nọ, nhưng Thập Nhất Nương vẫn nhìn mấy điểm tâm này như không có khẩu vị. Cuối cùng, nàng muốn nói lại thôi, biểu cảm cực kỳ đáng thương nhìn Lộ ma ma, “Ta vẫn muốn ăn oản đậu hoàng cùng phù dung cao......”
Lộ ma ma đều sắp quỳ xuống rồi. Tiểu thư, người như thế này không gọi là ăn điểm tâm, mà phải gọi là ngắm điểm tâm.
*****************************
“Ma ma, hôm nay cha sẽ về sao?” Thập Nhất Nương thật cẩn thận hỏi.
“Hôm nay chưa.” Lộ ma ma thở dài, “Cha người không về nhanh vậy được đâu. Nếu bọn họ về sẽ cho người thông báo trước.”
“Hắt xì......” Thập Nhất Nương hắt hơi một cái, Lộ ma ma biến sắc, “Xuân Lan, mau đi tìm một ít quần áo dày đến cho tiểu thư.” Thời tiết mấy hôm nay bắt đầu lạnh rồi, Thập Nhất Nương vì muốn mặc đẹp mà chỉ mặc mấy bộ quần áo mỏng manh, điển hình của kiểu ăn chơi không sợ mưa rơi.
Lộ ma ma có chút lo lắng, “Xuân Lan, ngươi kêu Hồ đại phu đến đi, ta sợ tiểu thư bị cảm.”
Thập Nhất Nương không còn gì để nói, “Ma ma, ta chỉ hắt xì một cái không có nghĩa là bị cảm, có khi có người đang mắng ta cũng không chừng.”
Lộ ma ma cố chấp nói, “Tiểu thư là đứa nhỏ đáng yêu nhất thiện lương nhất thiên hạ, không ai chửi đâu, nhất định là cảm rồi.”
Xuân Lan phái người đi tìm Hồ đại phu, mặc kệ Thập Nhất Nương nũng nịu chơi xấu kiểu gì cũng vô dụng. May mà Hồ đại phu đi ra ngoài khám bệnh rồi, mai mới trở về, Thập Nhất Nương thở phào nhẹ nhõm.
May mà buổi tối Thập Nhất Nương không mơ thấy ác mộng cũng không có dấu hiệu bị cảm, Lộ ma ma thở phào, nhưng vẫn không hoàn toàn thả lỏng. Hiện giờ bà cảm thấy, thà Thập Nhất Nương cứ quậy phá như hồi trước, cho dù nàng muốn nuôi giun bà cũng chấp nhận, còn hơn là bộ dáng không có sức sống như bây giờ. Đêm nay Hồ đại phu chắc sẽ trở về, Lộ ma ma không yên lòng suy nghĩ.
*******************
Sáng sớm hôm sau, Thập Nhất Nương mặc quần áo xinh đẹp, búi một kiểu tóc đáng yêu, được ma ma dắt tay đi về hướng cái đình gần cửa nhất. Tuy ma ma đã năm lần bảy lượt nói cho nàng, cha nàng không thể nào về nhanh như vậy, nhưng không biết vì sao Thập Nhất Nương cứ tâm thần không yên. Rõ ràng là không thể nhớ ra diện mạo của cha, nhưng trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác áy náy thống khổ cùng với ủy khuất vô hạn.
“Được rồi, tiểu thư, về ăn cơm trưa thôi.” Lộ ma ma lo lắng nói, cứ thấy Thập Nhất Nương giả vờ như không có chuyện gì, nhưng Lộ ma ma ngược lại lại lo lắng đề phòng.
“A, mấy ca ca đâu rồi?”
“Tam Lang, Thập Lang với cả Vinh Nhị công tử đi xem lúa mạch, mấy hôm nay là thu gặt được rồi. Bọn họ định nghĩ biện pháp trừ sâu.” Lộ ma ma giải thích, “Dạo này thời tiết thay đổi nhanh chóng, hôm kia còn lạnh run, hôm nay lại oi bức. Bọn họ không muốn tiểu thư ra ngoài, sợ tiểu thư bị phơi nắng đến ngất.”
“Vậy thì tùy tiện ăn gì đó thôi.” Vốn định tìm người ăn cùng xem có thể có khẩu vị hơn không, Thập Nhất Nương nói, “Không cần chạy lung tung khắp nơi, bảo người bưng đồ ăn đến đình này đi, phong cảnh ở đây khá tốt.”
Khóe miệng Lộ ma ma co giật, ở đây chỉ thấy được có mỗi cái cửa, ngoài cửa là đường cái bốc bụi mù mịt, phong cảnh đâu ra?
Vừa qua buổi trưa, Thập Nhất Nương tùy tiện ăn chút gì đó rồi bảo người ta dọn đi, lòng ma ma trĩu nặng, một kẻ tham ăn mà giờ lại không muốn ăn gì, lớn chuyện rồi.
“Thân thể tiểu thư không được tốt sao?” Xuân Lan cũng nóng nảy, bình thường lúc tiểu thư ăn uống là có sức sống nhất, vậy mà giờ lại ỉu xìu uể oải.
“Không có, ta tốt lắm, chỉ là ăn không vô thôi.” Thập Nhất Nương nhìn mặt trời chói lọi treo giữa không trung, “Nhất định là vì quá nóng, nên khẩu vị hơi kém.”
Ma ma dò xét đầu nàng, đâu có phát sốt gì đâu. Mà hôm nay quả thực là hơi nóng, hay là bị cảm nắng?
Đang định khuyên tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng reo hò,“Đã trở lại, Nhị gia cùng Tam gia đã trở lại!”
Thập Nhất Nương lập tức như tên rời cung, chạy bắn ra cửa, ma ma muốn tóm cũng không tóm được. Xuân Lan vội vàng chạy theo.
/161
|