Cả ngàn người trong đại sảnh đột nhiên im lặng, đến tiếng thở thật nhỏ cũng hoàn toàn có thể nghe thấy được. Thập Nhất Nương hai mắt sáng ngời nhìn Hoàng đế cùng Hoàng hậu bước ra.
Wow, quần áo thật lộng lẫy! Thập Nhất Nương hai mắt lấp lánh nhìn Hoàng hậu cao gầy một thân xiêm y khí thế mười phần. Đây chính xác là phong cách mẫu nghi thiên hạ!
Nhìn thấy Hoàng đế, Thập Nhất Nương cố gắng cả buổi vẫn không thể biết hắn có giống Thái tử hay không. Bởi vì hắn một thân cao lớn, khuôn mặt bị hàm râu che đi một nửa, nhưng dù sao cái mũi, cái miệng vẫn giống chút chút Tinh La ca ca của nàng. Đáng tiếc, khuôn mặt này nếu được cạo sạch râu chắc chắn sẽ là một mỹ đại thúc. Sở dĩ Thập Nhất Nương khẳng định như vậy bởi vì một bên mặt Hoàng đế không bị râu che thực sự rất đẹp. Ánh mắt của hắn cũng giống Thái tử đều sáng rỡ chói lọi, cái mũi cao thẳng.. Nhưng cũng có thể bên dưới lớp râu kia là cái mặt vô cùng xấu xí, sợ bị người ta chê cười nên phải nuôi râu hòng che giấu đấy chứ! Trên đời, chuyện gì cũng có khả năng!
“Đa tạ chư khanh đã tham gia tiệc mừng sinh nhật Hoàng hậu hôm nay...”
Hoàng đế đọc diễn văn khai mạc, nhóm các cô nương nổi lên một trận xôn xao khi Thái tử tuấn mỹ như bạch liên hoa xuất hiện.
“Chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”. Thái tử nói lời mộc mạc nhưng chất chứa vô vàn sự chân thành khiến người người cảm động.
Ánh mắt Hoàng hậu đều là ý cười, rất vừa lòng nhìn đứa con trai ngày càng phong thần tuấn lãng, lại nhìn đến hàng trăm vị tiểu thư đang dán mắt vào con trai mình, cảm thấy rất tự hào, ý cười càng lúc càng sâu.
An Tam Lang lập tức liền thoải mái hơn. Thái tử vừa xuất hiện, ánh mắt các vị cô nương nhìn hắn như sói đói lập tức dời đi, giảm hơn phân nửa.
Thập Nhất Nương cũng thật vừa lòng nhìn Thái tử, nhưng lại không giống ánh mắt của mọi người. Ánh mắt các vị cô nương thì nóng rực, còn ánh mắt nàng nhìn Thái tử và ánh mắt của vị bá bá nuôi heo ở nhà chẳng khác gì nhau. Không uổng phí ăn nhiều rau dưa dị năng của nàng như vậy, bộ dáng xinh đẹp thật động lòng người!
Hoàng hậu hơi buồn một chút, nàng đã một mực khuyên nhủ Huy nương tham gia yến hội, không muốn mọi người cứ nghĩ Huy nương nhà nàng suốt ngày bệnh tật, nhưng Huy nương nhất định không chịu xuất hiện ở chỗ đông người. Do đó, Hoàng hậu đến chậm, không có nhiều thời gian quan sát các vị tiểu thư, xem người nào thích hợp với Tứ lang. Hoàng hậu chỉ triệu kiến duy nhất Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương rất tốt, thanh tú đáng yêu khiến nàng rất thích nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, phải đợi nhiều năm nữa mới được. Nhưng hiện nay Hoàng hậu nóng lòng ôm tôn tử, chắc sau này phải tổ chức thêm nhiều yến hội mới có thể quan sát các vị tiểu thư nhiều hơn. Đúng vậy, lễ mừng năm mới sắp đến, tới lúc đó lại khai cung yến, mời rất nhiều cô nương vào cung tha hồ xem xét.
Một đám vũ cơ tiến vào múa giúp vui, các nam nhân buông đũa lập tức thưởng thức mỹ nữ. Đây là cung yến hoàng gia, cơ hội thật khó có được nên phải tranh thủ nhìn nhiều một chút.
“Hồ ly tinh”
“Không biết xấu hổ”
“Trời lạnh như vậy lại ăn mặc phong phanh, muốn câu dẫn nam nhân chứ gì!”
Một đám phu nhân ngồi trên trong lòng thầm mắng, nhìn nam nhân nhà mình nước miếng thiếu điều nuốt không kịp, oán hận không chịu nổi.
Thức ăn này nọ không thể ăn, Thập Nhất Nương chỉ còn cách tập trung mọi sự chú ý vào ca múa, nhưng hình như nàng có cảm giác là lạ, vũ cơ kia sao cứ xoay quanh khu vực Hoàng đế và Thái tử, càng lúc càng tìm cách đến gần, lại còn cố ý múa chậm vài giây. Thập Nhất Nương âm thầm bội phục, người nhảy múa xoay vòng vòng là chuyện đương nhiên, nhưng cứ xoay nhanh xoay chậm đến cả mấy chục vòng mà không ngã sấp mặt thì thật là đáng nể!
“Múa đẹp lắm sao?” An Nhị Lang hỏi.
Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ: “không hay lắm”. Đã từng xem các tiết mục nhảy múa sexy hiện đại, nàng nhìn mấy vũ cơ áo quần kín mít, cánh tay thắt lưng còn không lộ ra ngoài thì có gì đẹp mắt.
Cùng một dạng thưởng thức như Thập Nhất Nương, Thập lang len lén lấy ra một khối điểm tâm: “Ta xem cũng chẳng hiểu, còn chẳng hay bằng Thiên Bồng Nguyên Soái biểu diễn”.
An Nhị Lang cười ha hả, hai cái đứa này thật sự cho rằng nam nhân ở đây đang xem nhảy múa thật sao. Đừng choáng váng, ta nói này, bọn họ đang nhìn ngắm ngực, đùi, mông. Nhìn đi, quần áo của mấy vũ nữ này đặc biệt thít chặt, ôm lấy cơ thể nóng bỏng khêu gợi, tuy hiện nay đang lưu hành phong trào gầy mới đẹp, phụ nữ không mông không ngực mới được xem là đoan trang nhưng trăm ngàn năm qua, đàn ông vẫn không thể nào cự tuyệt được ngực lớn, mông to nảy nở, khi tuyển tiểu thiếp đều nhất định phải chọn người “ngực tấn công mông phòng thủ” mới được đó nha.
“Đẹp lắm sao?” Tôn thị mỉm cười, trong mắt lóe lên sắc lạnh, lặng lẽ vươn hai ngón tay bấu véo hông của An Nhị gia.
An Nhị gia trên mặt thì cười nhưng đang đau thấu ruột thấu gan, lệ trên mắt sắp trào ra, hắn lần đầu tiên lương tâm nổi dậy, đã hiểu nỗi khổ của Thập lang khi bị nương tử véo lỗ tai. Lần sau nếu Tôn thị còn dày vò nhi tử, hắn nhất định sẽ lên tiếng bênh vực con hắn. Bàn tay sắt này véo người quả thật đau không chịu nổi mà.
An Nhị gia dối lòng.
“Xấu lắm, làm sao có thể so sánh với phu nhân, cách xa nhau như trời với đất”. An Nhị gia nói năng một cách hùng hồn quyết liệt.
“Ta là mặt đất sao?” Tay sắt lặng lẽ buông lỏng.
An Nhị gia thừa dịp người khác không để ý, vội vàng dùng tay áo phủ lên che mắt người khác rồi cầm lấy tay Tôn thị, “Phu nhân là Cửu thiên huyền nữ, những dung chi tục phấn này muốn xách giày cho phu nhân cũng không xứng”.
Tôn thị đỏ mặt bởi vì trượng phu của nàng đang dùng ngón tay vê vê lòng bàn tay nàng, âm thầm ẩn ý. “Chàng thấy như vậy thật sao?”
An Nhị gia cười khổ, ai cũng đều xem vũ nữ, hắn không chịu xem thì sẽ trở thành kỳ quái. “Ta nhìn các nàng ấy là để so sánh, có thể lấy được phu nhân - người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời, ta quả thật vô cùng hạnh phúc”.
An Nhị lang nháy mắt, thấy Đại bá và Đại bá mẫu nhà mình đang ngồi vô cùng đoan chính. Rồi lại nhìn sang cha mẹ mình, Nhị gia và Tôn thị mắt vẫn nhìn thẳng, lưng vẫn ưỡn cao nhưng sao càng lúc càng gần nhau thế kia, thiếu chút nữa là dính thành một khối rồi. “khụ...”, hắn ho một tiếng ra hiệu, ý nói trước mặt công chúng, cha mẹ đừng có ân ân ái ái như thế được không! Người ta sẽ nghĩ rằng hai người là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ đó!
An Nhị gia không vui nhìn chằm chằm đứa con nhã nhặn của mình, “Nhị lang, con thật sự không muốn làm quan sao? Ta lại nghĩ con thích hợp thay thế vị trí của ta trên quan trường hơn cả!”.
An Nhị Lang lãnh đạm trả lời: “Không có hứng thú đếm tiền trong nhà người khác. Con chỉ muốn đếm tiền của nhà mình thôi!”
Tôn thị đầy chờ mong nhìn hắn: “Nhị lang, con tài giỏi như vậy, hãy vì cha mẹ mà tiến vào Hộ Bộ đi. Con thấy rồi đó, cha con vì việc quan bận rộn mà lâu lắm rồi không cùng mẹ ăn sáng đó”.
Ha hả... lão tử đây phải vì lạc thú ân ái của hai người mà hy sinh sao?... “Con đã hứa với Thập Nhất Nương sẽ trở thành một tổng tài “hàn thiên vương phá”. Đừng hỏi con “hàn thiên vương phá” là gì, chính là một ông chủ có nhiều tiền đến mức muốn ai tán gia bại sản thì người đó không thể ngóc đầu lên được”. An Nhị Lang mặt lạnh, bộ dáng thập phần cao quý.
Thật muốn đánh hắn mà. Đây là ý tưởng của An Nhị gia và Tôn thị cùng nghĩ đến. Bình thường có Thập Lang chắn phía trước nên không phát hiện Nhị Lang cũng giống như lời Thập Nhất Nương nói, chính là kẻ “không bị đánh sẽ không cảm thấy thoải mái”.
Đám vũ cơ xoay tròn chậm lại, vì vận động nhiều nên một đám đang thở phì phò, bộ ngực nảy lên nảy xuống tưng tưng càng quyến rũ. Nam nhân xung quanh mắt nhìn không chớp, sau đó cảm thấy hông mình vô cùng đau đớn nhưng trên mặt vẫn phải giữ bộ dáng nho nhã lễ độ, bọn họ nhớ rõ mình đang ngồi trước mắt quân vương.
Phương thị nhịn không được bật cười, ở đây có không ít nhà toàn là sư tử Hà Đông, phu quân của họ khuôn mặt cười nhăn nhở, thân người thì xui xẻo, bị bấu véo tùm lum.
Nhưng người tức giận nhất ở đây chắc chắn là Hoàng hậu, bởi đám vũ cơ kia cứ xong một động tác đẩy đưa thì lại liếc mắt nhìn Hoàng thượng, rồi từng người bước đến trước mặt Hoàng hậu quỳ xuống chầm chậm chúc mừng: “Chúc Hoàng hậu nương nương sinh nhật vui vẻ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Giọng nói ngọt ngào, cơ thể mềm mại động lòng người cứ giễu qua giễu lại trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, không ít nữ nhân ở đây rất thông cảm với nàng, một đám oanh oanh yến yến không phải khiến người ta tức chết sao… Chậc chậc, cúi đầu thấp như vậy không phải cố ý làm cho cặp ngực xông thẳng ra ngoài sao… Từ góc độ của Hoàng đế chắc chắn nhìn không sót cái gì!
Vì chỗ ngồi của Hoàng đế và Hoàng hậu cách nhau hơi xa chứ không thì chắc chắn ma trảo của Hoàng hậu cũng đã vươn tới tẩn cho eo lưng của Hoàng đế một trận rồi…
“Hoàng thượng, điệu múa hôm nay rất đẹp phải không? Ngài có muốn ban thưởng cho các nàng ấy không?” Hoàng hậu mặt mang đầy ý cười nhưng Hoàng đế dám cá ánh mắt nàng ấy vô cùng đáng sợ.
“Trẫm cũng nghĩ thế, Hoàng hậu cứ suy nghĩ phần thưởng cho các nàng ấy đi, kể ra các nàng ấy cũng thật đáng thương, trời lạnh thế này mà chỉ có mấy manh áo phong phanh để mặc!” Hoàng đế hời hợt nói.
Toàn cung yến rơi vào im lặng.
“Phốc” một tiếng, Thập Nhất Nương nhịn không được cười to. Những tiếng cười nhỏ xung quanh cũng lần lượt vang lên, khiến cung yến sôi nổi hẳn.
Đông đảo nữ nhân oán hận đám hồ ly tinh là vừa lòng hả dạ nhất, các vũ nữ đang quỳ trên đất mặt lúc đỏ lúc trắng không nói nên lời. Hoàng hậu phất phất tay: “Người đâu, thưởng cho các nàng mỗi người 10 lượng bạc”.
Hoàng đế cười cười đi theo Hoàng hậu lui xuống trước. Tay Hoàng đế cầm lấy bàn tay thô ráp của Hoàng hậu, Hoàng hậu nắm ngược lại tay của Hoàng đế, vô thức mà vuốt thẳng vài cái. Vừa đến mùa đông, tay trượng phu của nàng liền lạnh, trước đây bọn họ quá nghèo, không dám đốt lò sưởi ấm nên nàng vẫn thường dùng tay mình ủ ấm đôi bàn tay của hắn. Đến giờ đã thành thói quen.
Trên mặt của Hoàng đế lộ ra vài phần thương tiếc, hiện tại mỗi ngày bên người Hoàng hậu đều có nha hoàn chăm sóc nhưng tay nàng vẫn không thể non mềm. Hoàng đế vẫn nắm chặt đôi tay ấy không buông. Hắn đã trải qua nhân tình ấm lạnh, nữ nhân xinh đẹp chỉ muốn leo lên người nam nhân đeo bám, duy nhất đôi tay thô ráp này đã vượt qua những năm tháng gian nan, giờ đây vinh hoa phú quý, hắn quyết tâm chỉ có duy nhất một mình nàng cùng hắn bình an sống hết phần đời còn lại.
----------------------o0o------------------------
“Thập Lang ca, muội đi nhà xí một chút”.
Thập Lang không yên lòng: “Hay là để huynh đi cùng muội”.
Thập Nhất Nương đỏ mặt: “Ngu ngốc, muội không cần đâu, muội đi một mình là được”. Nàng không cần nam sinh đứng ngoài W.C mà chờ nàng đâu…
Phương thị gọi một cung nữ đang bước đến, nàng cũng muốn đi cùng với Thập Nhất Nương nhưng những phu nhân quan viên vây quanh nàng ngày càng nhiều. Các thế gia hiếm khi nào được tụ tập lại một chỗ, tất nhiên phải tranh thủ để lôi kéo quan hệ rồi…
Thập Nhất Nương hít thở không khí tươi mát bên ngoài, nàng chậm rãi bước đi, hoàng hôn dần buông xuống, hoàng cung đèn đuốc cũng bắt đầu thắp sáng, ánh hoàng hôn quyện với ánh đèn, từng bông tuyết nhỏ li ti bay phấp phới, cả không gian tinh khiết đến lạ kì!
“Thập Nhất Nương!...”
“Tinh La ca ca!”
“Sao lại thế này?” Thái tử ôn nhu nhìn nàng rồi trách cứ cung nữ dẫn đường: “Tuyết rơi sao không chịu bung dù?”
Thập Nhất Nương thè lưỡi “đừng trách nàng, là muội muốn thể nghiệm một chút thú vui tao nhã là đạp tuyết tìm mai đó mà”.
“Phong nhã gì đấy ta không biết, nhưng chắc chắn ngày mai muội sẽ mắc phong hàn, tới đây, cầm dù”…
“Thân thể ta đâu có yếu ớt đến vậy”… Thập Nhất Nương bĩu môi nói, “ta lấy dù rồi, Tinh La ca ca phải làm sao?”
Thái tử lắc đầu: “Ta đã nói là nhường cho muội, tuyết cũng không phải là quá lớn, ta là nam tử hán, sẽ không sao đâu”.
Thập Nhất Nương ngoan ngoãn nhận lấy dù, lại đưa cho Thái tử một cái hà bao “Tinh La ca ca, cho huynh nè”.
Thái tử ngạc nhiên “Thập Nhất Nương làm hà bao cho ta sao?” Hiển nhiên hắn vô cùng cao hứng.
“Không phải, hà bao này không phải muội làm, trên đó thêu hoa lan rất đẹp nhưng không phải là điểm chính, quan trọng là bên trong có thịt khô, thịt khô muội làm đó”. Thịt khô ướp nhiều gia vị đều do nàng dùng dị năng trồng được, so với thịt khô bình thường ngon hơn gấp nhiều lần.
Thái tử có chút thất vọng, sau đó lại bật cười, quả nhiên nàng vẫn còn quá trẻ con, nào có ai tặng thịt khô, lại vô thức mở hà bao bốc một miếng thịt khô bỏ vào miệng nhai ngon lành như nàng chứ.
“Tinh La ca ca nếu muốn ăn nữa, cứ đến nhà muội mà lấy, nhất định phải ăn đó”.
Thái tử nhìn Thập Nhất Nương đang dần đi xa, đem hà bao cất kỹ, cung yến đầy người như vậy nhưng thật sự quan tâm đến hắn chỉ có tiểu cô nương ngốc nghếch tham ăn này thôi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Cung nữ: Thái tử thật là đáng thương, đáng thương quá đi mất!
Thập Nhất Nương: Tại sao?
Cung nữ: Thập Nhất Nương dám đem thịt khô vào nhà xí, Thái tử đáng thương, cái ngài ăn chính là thịt khô hương nhà xí…
Wow, quần áo thật lộng lẫy! Thập Nhất Nương hai mắt lấp lánh nhìn Hoàng hậu cao gầy một thân xiêm y khí thế mười phần. Đây chính xác là phong cách mẫu nghi thiên hạ!
Nhìn thấy Hoàng đế, Thập Nhất Nương cố gắng cả buổi vẫn không thể biết hắn có giống Thái tử hay không. Bởi vì hắn một thân cao lớn, khuôn mặt bị hàm râu che đi một nửa, nhưng dù sao cái mũi, cái miệng vẫn giống chút chút Tinh La ca ca của nàng. Đáng tiếc, khuôn mặt này nếu được cạo sạch râu chắc chắn sẽ là một mỹ đại thúc. Sở dĩ Thập Nhất Nương khẳng định như vậy bởi vì một bên mặt Hoàng đế không bị râu che thực sự rất đẹp. Ánh mắt của hắn cũng giống Thái tử đều sáng rỡ chói lọi, cái mũi cao thẳng.. Nhưng cũng có thể bên dưới lớp râu kia là cái mặt vô cùng xấu xí, sợ bị người ta chê cười nên phải nuôi râu hòng che giấu đấy chứ! Trên đời, chuyện gì cũng có khả năng!
“Đa tạ chư khanh đã tham gia tiệc mừng sinh nhật Hoàng hậu hôm nay...”
Hoàng đế đọc diễn văn khai mạc, nhóm các cô nương nổi lên một trận xôn xao khi Thái tử tuấn mỹ như bạch liên hoa xuất hiện.
“Chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”. Thái tử nói lời mộc mạc nhưng chất chứa vô vàn sự chân thành khiến người người cảm động.
Ánh mắt Hoàng hậu đều là ý cười, rất vừa lòng nhìn đứa con trai ngày càng phong thần tuấn lãng, lại nhìn đến hàng trăm vị tiểu thư đang dán mắt vào con trai mình, cảm thấy rất tự hào, ý cười càng lúc càng sâu.
An Tam Lang lập tức liền thoải mái hơn. Thái tử vừa xuất hiện, ánh mắt các vị cô nương nhìn hắn như sói đói lập tức dời đi, giảm hơn phân nửa.
Thập Nhất Nương cũng thật vừa lòng nhìn Thái tử, nhưng lại không giống ánh mắt của mọi người. Ánh mắt các vị cô nương thì nóng rực, còn ánh mắt nàng nhìn Thái tử và ánh mắt của vị bá bá nuôi heo ở nhà chẳng khác gì nhau. Không uổng phí ăn nhiều rau dưa dị năng của nàng như vậy, bộ dáng xinh đẹp thật động lòng người!
Hoàng hậu hơi buồn một chút, nàng đã một mực khuyên nhủ Huy nương tham gia yến hội, không muốn mọi người cứ nghĩ Huy nương nhà nàng suốt ngày bệnh tật, nhưng Huy nương nhất định không chịu xuất hiện ở chỗ đông người. Do đó, Hoàng hậu đến chậm, không có nhiều thời gian quan sát các vị tiểu thư, xem người nào thích hợp với Tứ lang. Hoàng hậu chỉ triệu kiến duy nhất Thập Nhất Nương. Thập Nhất Nương rất tốt, thanh tú đáng yêu khiến nàng rất thích nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, phải đợi nhiều năm nữa mới được. Nhưng hiện nay Hoàng hậu nóng lòng ôm tôn tử, chắc sau này phải tổ chức thêm nhiều yến hội mới có thể quan sát các vị tiểu thư nhiều hơn. Đúng vậy, lễ mừng năm mới sắp đến, tới lúc đó lại khai cung yến, mời rất nhiều cô nương vào cung tha hồ xem xét.
Một đám vũ cơ tiến vào múa giúp vui, các nam nhân buông đũa lập tức thưởng thức mỹ nữ. Đây là cung yến hoàng gia, cơ hội thật khó có được nên phải tranh thủ nhìn nhiều một chút.
“Hồ ly tinh”
“Không biết xấu hổ”
“Trời lạnh như vậy lại ăn mặc phong phanh, muốn câu dẫn nam nhân chứ gì!”
Một đám phu nhân ngồi trên trong lòng thầm mắng, nhìn nam nhân nhà mình nước miếng thiếu điều nuốt không kịp, oán hận không chịu nổi.
Thức ăn này nọ không thể ăn, Thập Nhất Nương chỉ còn cách tập trung mọi sự chú ý vào ca múa, nhưng hình như nàng có cảm giác là lạ, vũ cơ kia sao cứ xoay quanh khu vực Hoàng đế và Thái tử, càng lúc càng tìm cách đến gần, lại còn cố ý múa chậm vài giây. Thập Nhất Nương âm thầm bội phục, người nhảy múa xoay vòng vòng là chuyện đương nhiên, nhưng cứ xoay nhanh xoay chậm đến cả mấy chục vòng mà không ngã sấp mặt thì thật là đáng nể!
“Múa đẹp lắm sao?” An Nhị Lang hỏi.
Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ: “không hay lắm”. Đã từng xem các tiết mục nhảy múa sexy hiện đại, nàng nhìn mấy vũ cơ áo quần kín mít, cánh tay thắt lưng còn không lộ ra ngoài thì có gì đẹp mắt.
Cùng một dạng thưởng thức như Thập Nhất Nương, Thập lang len lén lấy ra một khối điểm tâm: “Ta xem cũng chẳng hiểu, còn chẳng hay bằng Thiên Bồng Nguyên Soái biểu diễn”.
An Nhị Lang cười ha hả, hai cái đứa này thật sự cho rằng nam nhân ở đây đang xem nhảy múa thật sao. Đừng choáng váng, ta nói này, bọn họ đang nhìn ngắm ngực, đùi, mông. Nhìn đi, quần áo của mấy vũ nữ này đặc biệt thít chặt, ôm lấy cơ thể nóng bỏng khêu gợi, tuy hiện nay đang lưu hành phong trào gầy mới đẹp, phụ nữ không mông không ngực mới được xem là đoan trang nhưng trăm ngàn năm qua, đàn ông vẫn không thể nào cự tuyệt được ngực lớn, mông to nảy nở, khi tuyển tiểu thiếp đều nhất định phải chọn người “ngực tấn công mông phòng thủ” mới được đó nha.
“Đẹp lắm sao?” Tôn thị mỉm cười, trong mắt lóe lên sắc lạnh, lặng lẽ vươn hai ngón tay bấu véo hông của An Nhị gia.
An Nhị gia trên mặt thì cười nhưng đang đau thấu ruột thấu gan, lệ trên mắt sắp trào ra, hắn lần đầu tiên lương tâm nổi dậy, đã hiểu nỗi khổ của Thập lang khi bị nương tử véo lỗ tai. Lần sau nếu Tôn thị còn dày vò nhi tử, hắn nhất định sẽ lên tiếng bênh vực con hắn. Bàn tay sắt này véo người quả thật đau không chịu nổi mà.
An Nhị gia dối lòng.
“Xấu lắm, làm sao có thể so sánh với phu nhân, cách xa nhau như trời với đất”. An Nhị gia nói năng một cách hùng hồn quyết liệt.
“Ta là mặt đất sao?” Tay sắt lặng lẽ buông lỏng.
An Nhị gia thừa dịp người khác không để ý, vội vàng dùng tay áo phủ lên che mắt người khác rồi cầm lấy tay Tôn thị, “Phu nhân là Cửu thiên huyền nữ, những dung chi tục phấn này muốn xách giày cho phu nhân cũng không xứng”.
Tôn thị đỏ mặt bởi vì trượng phu của nàng đang dùng ngón tay vê vê lòng bàn tay nàng, âm thầm ẩn ý. “Chàng thấy như vậy thật sao?”
An Nhị gia cười khổ, ai cũng đều xem vũ nữ, hắn không chịu xem thì sẽ trở thành kỳ quái. “Ta nhìn các nàng ấy là để so sánh, có thể lấy được phu nhân - người phụ nữ xinh đẹp nhất trên đời, ta quả thật vô cùng hạnh phúc”.
An Nhị lang nháy mắt, thấy Đại bá và Đại bá mẫu nhà mình đang ngồi vô cùng đoan chính. Rồi lại nhìn sang cha mẹ mình, Nhị gia và Tôn thị mắt vẫn nhìn thẳng, lưng vẫn ưỡn cao nhưng sao càng lúc càng gần nhau thế kia, thiếu chút nữa là dính thành một khối rồi. “khụ...”, hắn ho một tiếng ra hiệu, ý nói trước mặt công chúng, cha mẹ đừng có ân ân ái ái như thế được không! Người ta sẽ nghĩ rằng hai người là đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ đó!
An Nhị gia không vui nhìn chằm chằm đứa con nhã nhặn của mình, “Nhị lang, con thật sự không muốn làm quan sao? Ta lại nghĩ con thích hợp thay thế vị trí của ta trên quan trường hơn cả!”.
An Nhị Lang lãnh đạm trả lời: “Không có hứng thú đếm tiền trong nhà người khác. Con chỉ muốn đếm tiền của nhà mình thôi!”
Tôn thị đầy chờ mong nhìn hắn: “Nhị lang, con tài giỏi như vậy, hãy vì cha mẹ mà tiến vào Hộ Bộ đi. Con thấy rồi đó, cha con vì việc quan bận rộn mà lâu lắm rồi không cùng mẹ ăn sáng đó”.
Ha hả... lão tử đây phải vì lạc thú ân ái của hai người mà hy sinh sao?... “Con đã hứa với Thập Nhất Nương sẽ trở thành một tổng tài “hàn thiên vương phá”. Đừng hỏi con “hàn thiên vương phá” là gì, chính là một ông chủ có nhiều tiền đến mức muốn ai tán gia bại sản thì người đó không thể ngóc đầu lên được”. An Nhị Lang mặt lạnh, bộ dáng thập phần cao quý.
Thật muốn đánh hắn mà. Đây là ý tưởng của An Nhị gia và Tôn thị cùng nghĩ đến. Bình thường có Thập Lang chắn phía trước nên không phát hiện Nhị Lang cũng giống như lời Thập Nhất Nương nói, chính là kẻ “không bị đánh sẽ không cảm thấy thoải mái”.
Đám vũ cơ xoay tròn chậm lại, vì vận động nhiều nên một đám đang thở phì phò, bộ ngực nảy lên nảy xuống tưng tưng càng quyến rũ. Nam nhân xung quanh mắt nhìn không chớp, sau đó cảm thấy hông mình vô cùng đau đớn nhưng trên mặt vẫn phải giữ bộ dáng nho nhã lễ độ, bọn họ nhớ rõ mình đang ngồi trước mắt quân vương.
Phương thị nhịn không được bật cười, ở đây có không ít nhà toàn là sư tử Hà Đông, phu quân của họ khuôn mặt cười nhăn nhở, thân người thì xui xẻo, bị bấu véo tùm lum.
Nhưng người tức giận nhất ở đây chắc chắn là Hoàng hậu, bởi đám vũ cơ kia cứ xong một động tác đẩy đưa thì lại liếc mắt nhìn Hoàng thượng, rồi từng người bước đến trước mặt Hoàng hậu quỳ xuống chầm chậm chúc mừng: “Chúc Hoàng hậu nương nương sinh nhật vui vẻ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Giọng nói ngọt ngào, cơ thể mềm mại động lòng người cứ giễu qua giễu lại trước mặt Hoàng đế và Hoàng hậu, không ít nữ nhân ở đây rất thông cảm với nàng, một đám oanh oanh yến yến không phải khiến người ta tức chết sao… Chậc chậc, cúi đầu thấp như vậy không phải cố ý làm cho cặp ngực xông thẳng ra ngoài sao… Từ góc độ của Hoàng đế chắc chắn nhìn không sót cái gì!
Vì chỗ ngồi của Hoàng đế và Hoàng hậu cách nhau hơi xa chứ không thì chắc chắn ma trảo của Hoàng hậu cũng đã vươn tới tẩn cho eo lưng của Hoàng đế một trận rồi…
“Hoàng thượng, điệu múa hôm nay rất đẹp phải không? Ngài có muốn ban thưởng cho các nàng ấy không?” Hoàng hậu mặt mang đầy ý cười nhưng Hoàng đế dám cá ánh mắt nàng ấy vô cùng đáng sợ.
“Trẫm cũng nghĩ thế, Hoàng hậu cứ suy nghĩ phần thưởng cho các nàng ấy đi, kể ra các nàng ấy cũng thật đáng thương, trời lạnh thế này mà chỉ có mấy manh áo phong phanh để mặc!” Hoàng đế hời hợt nói.
Toàn cung yến rơi vào im lặng.
“Phốc” một tiếng, Thập Nhất Nương nhịn không được cười to. Những tiếng cười nhỏ xung quanh cũng lần lượt vang lên, khiến cung yến sôi nổi hẳn.
Đông đảo nữ nhân oán hận đám hồ ly tinh là vừa lòng hả dạ nhất, các vũ nữ đang quỳ trên đất mặt lúc đỏ lúc trắng không nói nên lời. Hoàng hậu phất phất tay: “Người đâu, thưởng cho các nàng mỗi người 10 lượng bạc”.
Hoàng đế cười cười đi theo Hoàng hậu lui xuống trước. Tay Hoàng đế cầm lấy bàn tay thô ráp của Hoàng hậu, Hoàng hậu nắm ngược lại tay của Hoàng đế, vô thức mà vuốt thẳng vài cái. Vừa đến mùa đông, tay trượng phu của nàng liền lạnh, trước đây bọn họ quá nghèo, không dám đốt lò sưởi ấm nên nàng vẫn thường dùng tay mình ủ ấm đôi bàn tay của hắn. Đến giờ đã thành thói quen.
Trên mặt của Hoàng đế lộ ra vài phần thương tiếc, hiện tại mỗi ngày bên người Hoàng hậu đều có nha hoàn chăm sóc nhưng tay nàng vẫn không thể non mềm. Hoàng đế vẫn nắm chặt đôi tay ấy không buông. Hắn đã trải qua nhân tình ấm lạnh, nữ nhân xinh đẹp chỉ muốn leo lên người nam nhân đeo bám, duy nhất đôi tay thô ráp này đã vượt qua những năm tháng gian nan, giờ đây vinh hoa phú quý, hắn quyết tâm chỉ có duy nhất một mình nàng cùng hắn bình an sống hết phần đời còn lại.
----------------------o0o------------------------
“Thập Lang ca, muội đi nhà xí một chút”.
Thập Lang không yên lòng: “Hay là để huynh đi cùng muội”.
Thập Nhất Nương đỏ mặt: “Ngu ngốc, muội không cần đâu, muội đi một mình là được”. Nàng không cần nam sinh đứng ngoài W.C mà chờ nàng đâu…
Phương thị gọi một cung nữ đang bước đến, nàng cũng muốn đi cùng với Thập Nhất Nương nhưng những phu nhân quan viên vây quanh nàng ngày càng nhiều. Các thế gia hiếm khi nào được tụ tập lại một chỗ, tất nhiên phải tranh thủ để lôi kéo quan hệ rồi…
Thập Nhất Nương hít thở không khí tươi mát bên ngoài, nàng chậm rãi bước đi, hoàng hôn dần buông xuống, hoàng cung đèn đuốc cũng bắt đầu thắp sáng, ánh hoàng hôn quyện với ánh đèn, từng bông tuyết nhỏ li ti bay phấp phới, cả không gian tinh khiết đến lạ kì!
“Thập Nhất Nương!...”
“Tinh La ca ca!”
“Sao lại thế này?” Thái tử ôn nhu nhìn nàng rồi trách cứ cung nữ dẫn đường: “Tuyết rơi sao không chịu bung dù?”
Thập Nhất Nương thè lưỡi “đừng trách nàng, là muội muốn thể nghiệm một chút thú vui tao nhã là đạp tuyết tìm mai đó mà”.
“Phong nhã gì đấy ta không biết, nhưng chắc chắn ngày mai muội sẽ mắc phong hàn, tới đây, cầm dù”…
“Thân thể ta đâu có yếu ớt đến vậy”… Thập Nhất Nương bĩu môi nói, “ta lấy dù rồi, Tinh La ca ca phải làm sao?”
Thái tử lắc đầu: “Ta đã nói là nhường cho muội, tuyết cũng không phải là quá lớn, ta là nam tử hán, sẽ không sao đâu”.
Thập Nhất Nương ngoan ngoãn nhận lấy dù, lại đưa cho Thái tử một cái hà bao “Tinh La ca ca, cho huynh nè”.
Thái tử ngạc nhiên “Thập Nhất Nương làm hà bao cho ta sao?” Hiển nhiên hắn vô cùng cao hứng.
“Không phải, hà bao này không phải muội làm, trên đó thêu hoa lan rất đẹp nhưng không phải là điểm chính, quan trọng là bên trong có thịt khô, thịt khô muội làm đó”. Thịt khô ướp nhiều gia vị đều do nàng dùng dị năng trồng được, so với thịt khô bình thường ngon hơn gấp nhiều lần.
Thái tử có chút thất vọng, sau đó lại bật cười, quả nhiên nàng vẫn còn quá trẻ con, nào có ai tặng thịt khô, lại vô thức mở hà bao bốc một miếng thịt khô bỏ vào miệng nhai ngon lành như nàng chứ.
“Tinh La ca ca nếu muốn ăn nữa, cứ đến nhà muội mà lấy, nhất định phải ăn đó”.
Thái tử nhìn Thập Nhất Nương đang dần đi xa, đem hà bao cất kỹ, cung yến đầy người như vậy nhưng thật sự quan tâm đến hắn chỉ có tiểu cô nương ngốc nghếch tham ăn này thôi!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Cung nữ: Thái tử thật là đáng thương, đáng thương quá đi mất!
Thập Nhất Nương: Tại sao?
Cung nữ: Thập Nhất Nương dám đem thịt khô vào nhà xí, Thái tử đáng thương, cái ngài ăn chính là thịt khô hương nhà xí…
/161
|