Người tới chính là một trong chín phong kiếm chủ của Trượng Kiếm tông, Mai Sơn kiếm chủ, đồng thời nàng cũng là sư tôn của Lý Hàn U.
Khoảnh khắc mà nàng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của nàng, chỉ thấy Mai Sơn kiếm chủ vẫn trẻ trung xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng vẻ mặt lại trang trọng nghiêm túc, sự cao ngạo ánh lên trong hai tròng mắt mang theo vẻ tang thương trải đời, có thể thấy được tuổi của nàng đã không nhỏ, chỉ là bởi vì thực lực rất mạnh nên mới trông trẻ tuổi như vậy.
Mọi người lại nhớ đến tin đồn về Mai Sơn kiếm chủ, nàng ta làm việc quái gở tùy hứng, muốn làm gì thì làm, không bao giờ nghe theo ý kiến của người khác, vừa thanh cao vừa ngạo mạn vừa tự cho là mình siêu phàm, chuyện mà nàng đã muốn làm thì cho dù là tông chủ của Trượng Kiếm tông cũng rất khó khuyên được nàng, đây chính là điểm đặc biệt của Mai Sơn kiếm chủ, tất cả các đệ tử của Trượng Kiếm tông đều có cá tính, Mai Sơn kiếm chủ chính là điển hình.
Song tuy ở bên ngoài nàng có tiếng là tàn nhẫn, nhưng nàng cực kỳ bao che khuyết điểm, cực kỳ yêu thương và bảo vệ những người đệ tử của mình, yêu cầu cũng rất nghiêm nghị và hà khắc.
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên nhìn thấy Mai Sơn kiếm chủ, quả nhiên là người cũng giống như giọng, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta cảm nhận được đây là một người rất kiêu ngạo, tựa như một đóa hàn mai giữa trời tuyết, ngạo nghễ nở rộ giữa lập đông.
- Sư tôn.
Lý Hàn U gọi một tiếng, Mai Sơn kiếm chủ nhìn nàng, khẽ gật đầu.
- Lão yêu bà, ngươi cũng muốn tới đòi bảo vật trong cơ thể ta sao?
Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân sang sảng cười hỏi, Mai Sơn kiếm chủ nghe được Diệp Thanh Vân gọi mình như thế thì lập tức nhíu mày, nàng cũng không thật sự thấy giận, Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân chính là người cùng thời đại với nàng, lúc còn trẻ hai người đã từng quen biết, giữa hai bên từng có không ít gút mắc, thậm chí còn từng đánh nhau không ít lần, theo năm tháng càng ngày càng dài, cảnh giới mà bọn họ tu hành được cũng càng ngày càng mạnh, dung nhan của Mai Sơn kiếm chủ vẫn như cũ, cho nên Diệp Thanh Vân mới gọi nàng là lão yêu bà.
Diệp Lăng Sương cảm thấy hơi lo lắng, tuy nói Mai Sơn kiếm chủ cũng là đệ tử Trượng Kiếm tông, nhưng thân phận tôn quý, căn bản sẽ không để ý đến một người đệ tử tầm thường như nàng, huống chi với tính cách của Mai Sơn kiếm chủ, nàng đã muốn làm gì thì không một ai có thể ngăn cản được, nếu nàng thật sự đến đây để đoạt bảo vật của Nhân Hoàng, thì chắc chắn là nàng sẽ không từ bỏ ý định.
- Vật này có một chút tác dụng đối với ta.
Mai Sơn kiếm chủ mở miệng nói.
Nhân Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, quét mắt nhìn về phía Mai Sơn kiếm chủ:
- Thì ra là ngươi cũng là người thô tục như thế, chỉ là một món bảo vật, chẳng lẽ có thể thật sự tung hoành Tiên Võ giới ư, nơi đây chỉ có lão yêu bà ngươi là người của Trượng Kiếm tông, nếu ngươi đã muốn, thì ta sẽ cho ngươi!
- Phụ hoàng!
Sắc mặt Diệp Lăng Sương cứng đờ, nàng bật thốt lên.
Các đệ tử Trượng Kiếm tông cũng tiến về phía trước một bước, Đoạn Hàn nhìn lên hư không, hô:
- Sư thúc, cần gì phải khiến người khác khó chịu, huống chi ngài thật sự cho là Lâu sư muội cần dựa vào bảo vật để tranh đấu trong Tiên Võ giới ư?
Đoạn Hàn nghe Nhân hHoàng nói thế thì đã hiểu được ý định của Mai Sơn kiếm, đệ tử mà Mai Sơn kiếm chủ yêu thích nhất chính là đệ tử thân truyền Lâu Băng Vũ, Lâu Băng Vũ có thiên tư xuất chúng, trong số cácđệ tử Thiên Cương cảnh ở chín ngọn núi của Trượng Kiếm tông, cũng được xem như là một nhân vật cực kỳ kiệt xuất, hiển nhiên là Mai Sơn kiếm chủ ký thác kỳ vọng rất lớn đối với nàng.
- Đoạn Hàn, đây là chuyện của ta, lần này chính bản thân ngươi cũng phải bước vào Tiên Võ giới, nhớ rằng không thể là suy giảm danh tiếng của Trượng Kiếm tông ta.
Mai Sơn kiếm chủ hờ hững nói, Đoạn Hàn chính là đệ tử thân truyền của Lăng Thiên kiếm chủ, hiển nhiên là nàng sẽ biết, về phần những người khác, nàng đều không quen thuộc.
Khoảnh khắc Mai Sơn kiếm chủ buông lời dạy bảo Đoạn Hàn, khiến cho đámđệ tử của Trượng Kiếm tông chỉ có thể im lặng không nói gì, bọn họ cũng tự biết bản thân không có năng lực thay đổi quyết định của Mai Sơn kiếm chủ.
Chỉ thấy lúc này Mai Sơn kiếm chủ đưa mắt nhìn về phía đám người Lý tộc ở phía dưới, mở miệng nói:
- Hàn U chính là đệ tử của ta, người của Lý tộc có thể cho bổn tọa một chút mặt mũi, không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Đôi mắt đẹp của Lý Hàn U ngưng tụ, nhìn về phía nhị gia gia ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt nhị gia gia lóe lên, vị Nhân Hoàng này có chiến lực ngập trời, mặc dù đã bị trọng thương, nhưng chắc hẳn là thực lực của Mai Sơn kiếm chủ cùng ở tầm như Nhân Hoàng, nếu như trở mặt chiến đấu, sợ rằng bọn cũng sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt, nghĩ đến đây ông ta liền sang sảng cười nói:
- Nếu Mai Sơn kiếm chủ đã lên tiếng, ta liền không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Ông cầm lên được thì cũng buông xuống được, chuyện hôm nay ông vốn cũng không nắm chắc tuyệt đối, kèm theo sự xuất hiện của Mai Sơn kiếm chủ, hiển nhiên phần thằng lại càng nhỏ hơn rất nhều, ông quyết định từ bỏ, ít ra sau này Mai Sơ kiếm chủ sẽ đối xử với Lý Hàn U tốt hơn một chút, dốc lòng dạy dỗ, đây xem như đã là kết cục không tệ.
- Đa tạ.
Mai Sơn kiếm chủ khẽ gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Tử Lôi tông bên kia, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi còn chưa cút, muốn xấu hổ mất mặt đến khi nào nữa?
- Ngươi...
Vị tôn chủ kia của Tử Lôi tông có thân phận thế nào, địa vị của ông ta ở Tử Lôi tông tương đương với địa vị của Mai Sơn kiếm chủ ở Trượng Kiếm tông, lại bị Mai Sơn kiếm chủ dùng lời lẽ chống đối khiến cho luống ca luống cuống, song ông lại thấy vẻ mặt của Mai Sơn kiếm chủ trở nên sắc bén, một luồng uy áp đầy buốt lạnh tản ra, bao phủ đất trời, đồng thời phía sau Mai Sơn kiếm chủ còn có vài bóng dáng trấn thủ, giống như một lời không hợp là sẽ khai chiến.
Ông hiểu được, loại nữ nhân như Mai Sơn kiếm chủ tuyệt đối sẽ rất có khí phách.
- Sau này còn gặp lại!
Vị tôn chủ của Tử Lôi tông kia lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thân hình chớp động, ngự không mà đi, trận chiến bên trong hoàng cung Diệp quốc hôm nay, đã khiến thực lực của quốc gia cổ xưa này giảm sút nghiêm trọng, nhưng Tử Lôi tông mới là bên thật sự mất hết thể diện, tổn thất vô cùng lớn, thậm chí hôm nay còn bị đánh cho tan tác mà trở về, nếu chuyện này bị truyền ra, chắc chắn sẽ tạp thành vết nhơ cho danh tiếng của Tử Lôi tông.
- Các ngươi, cũng nhớ lấy! Nơi xa, một tiếng quát cuồn cuộn truyền đến, giống như tiếng sấm, làm rung động cả bầu trời, để lộ nỗi căm giận ngút ngàn.
Mai Sơn kiếm chủ sao có thể để ý đến những lời uy hiếp này, nàng lại nhìn lên không trung, lúc này chỉ còn lại ba thế lực lớn, chỉ nghe Mai Sơn kiếm chủ nhàn nhạt lên tiếng:
- Các ngươi muốn tranh giành với ta sao?
Đại Vũ vương của Chiến quốc cau mày lại, thầm nghĩ trong lòng nữ nhân này cũng rất là lợi hại, dăm ba câu đã khiến cho Lý tộc từ bỏ, đuổi đám người Tử Lôi tông đi, kể từ lúc đó, nàng ta như đã chiếm lấy vị trí chủ chốt.
Tất cả cường giả của Linh Loan quốc cùng với Man tộc đều đưa mắt nhìn nàng, thế rồi chỉ nghe thấy nữ tướng quân của Linh Loan quốc cất giọng nói:
- Từ trước đến nay ta rất ngưỡng mộ Mai Sơn kiếm chủ nữ trung nhân kiệt, chuyện hôm nay, nếu ta thấy được Nhân Hoàng Diệp quốc nguyện trao bảo vật cho Mai Sơn kiếm chủ, ta cũng sẽ không tranh đoạt vời ngươi.
Nữ tướng quân này cũng rất thông minh, nếu như Nhân Hoàng thật sự chủ động đưa bảo vật cho Mai Sơn kiếm chủ, đám người bọn họ không thể nào cướp lại từ trong tay Mai Sơn kiếm chủ được.
- Nếu đã thế, ta cũng giống như vậy.
Một vị cường giả Man tộc cũng gật đầu nói.
Trong mắt Đại Vũ vương hiện lên một luồng hào quang kỳ lạ, lập tức nói:
- Nếu là như thế, ta cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này Mai Sơn kiếm chủ mới tỏ ra hài lòng, lần nữa đưa mắt nhìn về phía Nhân Hoàng, chậm rãi nói:
- Ta nghe nói bảo vật này đã dung nhập vào trong cơ thể của ngươi, đây chính là một món dị bảo, vì đền bù cho ngươi, nếu nữ nhi của ngươi Diệp Lăng Sương nguyện bái nhập môn hạ của ta, ta sẽ thu nàng làm đệ tử.
Vẻ mặt Nhân Hoàng vẫn như thường, ông quay đầu lại nhìn về phía Diệp Lăng Sương, hỏi:
- Lăng Sương, con thấy thế nào?
Chỉ thấy trên mặt Diệp Lăng Sương tràn đầy ý lạnh, nàng nhìn Mai Sơn kiếm chủ chằm chằm, đáp lại:
- Hôm nay các thế lực áp bức phụ hoàng, một mình phụ hoàng chiến đấu với rất nhiều cường giả, giết chết hơn mười vị cường giả Thiên Tượng cảnh, vô cùng uy phong, nhưng mà lại có người giậu đổ bìm leo, mặc dù Diệp Lăng Sương ta dù không giỏi giang gì, nhưng cũng không muốn trở thành đệ tử của nàng!
- Hừ! Mai Sơn kiếm chủ lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên mũi nhọn sắc lạnh, Diệp Lăng Sương không chút nào yếu thế mà nhìn lại nàng, lạnh lùng nói:
- Tuy ngươi là trưởng bối, vốn nên kinhd ngươi, nhưng hành vi của ngươi như thế, dù cho sau này gặp nhau ở tông môn, ta cũng sẽ không hành lễ với ngươi, hôm nay các cường giả đến đây hẳn là ngươi cũng biết được, nếu không phải là phụ hoàng ta bị phục kích tám phía, thì sao ngươi có thể chen chân được vào.
- Chuyện hôm nay bổn tọa không so đo với ngươi, nếu như ngày khác ngươi còn dám bất kính như thế, đừng trách bổn tọa thay Nhân Hoàng giạy dỗ ngươi!
Vẻ mặt của Mai Sơn kiếm chủ đầy lạnh lùng, mang theo vài phần sắc bén, nhưng ánh mắt của Diệp Lăng Sương vãn cứ ngoan cường như cũ, nhìn nàng đăm đăm.
- Tốt!
Nhân Hoàng cười to nói:
- Không hổ là nữ nhi của Diệp Thanh Vân ta, chuyện hôm nay ta cũng đã sớm biết được kết cục, chẳng qua là ta muốn cho các ngươi thấy rõ rằng trải qua chuyện này, cho các ngươi cảm nhận được thật rõ phong thái của đại phái, thắng làm vua thua làm giặc, người mạnh là vua, đây là điều vĩnh viễn không thay đổi được, chỉ là một món bảo vật, Diệp Thanh Vân ta sẽ chẳng quan tâm.
Dứt lời, ông lập tực chộp tay lên ngực mình, khẽ thổi phù một tiếng, trong phút chốc máu tươi chảy ra rào rào, Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân, lại đưa bàn tay tiến vào trong cơ thể, máu thịt cũng đã lộ ra.
- Nhân Hoàng!
- Phụ hoàng!
Từng tiếng hô tràn ngập sự kinh hoảng vang lên, tất cả mọi người của hoàng thất đều hãi hùng, sắc mặt của Diệp Lăng Sương lại càng tái nhợt, mặc dù người của Trượng Kiếm tông và Dược Hoàng cốc chỉ đứng xem, nhưng tất cả bọn họ đều cảm nhận được một loại cảm xúc đầy bi tráng.
Nhân Hoàng Diệp quốc uy phong bực nào, mặt không đổi sắc chiến đấu với một đám cường giả, sau khi đánh bại biết bao nhiêu cường giả ông vẫn ngạo nghễ đứng trên vòm trời, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại đước sự đè ép của cường giả khác, để rồi phải chịu đựng nỗi khuất nhục thế này.
Đoạn Hàn và các đệ tử Trượng Kiếm tông đề lộ ra vẻ kính trọng, Nhân Hoàng Diệp quốc không hổ là nhân kiệt một đời, sự khí phách này làm người ta phải kính nể, còn chuyện mà Mai Sơn kiếm chủ làm ra, khiến cho bọn họ cảm giác có chút khó chịu.
- Không sao!
Nhân Hoàng thấy mọi người muốn tiến lên, thì liền khoát tay áo, ngay sau đó bàn tay ông run lên, ông đã moi ra một chiếc búa nhỏ tỏa ra hào quang lấp lánh từ trong cơ thể, ánh hào quang ấy sáng chói, tràn ngập một luồng uy thế đáng sợ.
- Chính là vật này, chẳng lẽ chuyện ta quật khởi lại thật sự lệ thuộc vào nó, đúng là quá buồn cười, cầm đi đi!
Nhân Hoàng vung vẩy bàn tay, chiếc rìu nhỏ kia lập tức bay về phái Mai Sơn kiếm chủ, máu tươi trong cơ thể ông không ngừng chảy ra, tựa như có thể thấy được cả xương thịt, đúng là món bảo vật này có thể dung hòa với máu thịt xương cốt, nó đã sớm hòa tan thành một thể với ông, vì thế ong mới cần dùng thủ đoạn máu tanh như thế để moi nó ra.
Mai Sơn kiếm chủ vươn tay ra, lập tức đón lấy món bảo vật này, chỉ nghe Nhân Hoàng lạnh lùng nói:
- Bản thân ta muốn xem thử, đệ tử Lâu Băng Vũ kia của ngươi có thể đoạt được vị trí thứ mấy trên tấm bia cổ ở Tiên Võ giới tấm bia cổ!
- Không cần ngươi phải lo lắng!
Mai Sơn kiếm chủ thu lại bảo vật, nàng đã tự mình đến đây, hiển nhiên là vì nàng ký thác kỳ vọng rất lớn với Lâu Băng Vũ, năm đó Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân nhận được món bảo vật này từ Tiên Võ giới, nếu như đẻ nó dung nhập vào trong cơ thể Lâu Băng Vũ, có lẽ sẽ có thể chỉ dẫn Lâu Băng Vũ ít nhiều gì đó ở Tiên Võ giới, huống chi Tiên Võ giới bài xích thần binh từ bên ngoài, Lâu Băng Vũ nhận được món bảo vật này, hiển nhiên là sẽ càng nắm chắc hơn mấy phần, hi vọng nàng sẽ không phụ kỳ vọng của chính mình.
Đúng vào thời khắc này, phía xa có tiếng gió gào thét, vẻ mặt mọi người hơi đọng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy nơi đó có ba bóng dáng chậm rãi bay đến, ba người này có khí chất bất phàm, thân mặc trường bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, tựa như tiên phong đạo cốt.
Lúc thấy được ba người này, vẻ mặt mọi người đều đồng loạt biến đổi, sứ giả Tiên Võ giới tới đây làm cái gì?
Ba người này hạ xuống hư không, vẻ mặt không chút gợn sóng, có một người quét mắt nhìn xuống phía dưới, bất chợt chuyển động bàn tay, lập tức có một tấm cổ lệnh bay ra, nhưng lại bay thẳng về phía đám người Diệp Lăng Sương.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đọng lại, hẳn là tấm cổ lệnh bay tới phía hắn, thoáng cái đã rơi xuống trước mặt của hắn, vẻ mặt của mọi người lập tức tràn đầy kinh ngạc, tất cả đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt lộ ra tia sáng.
Sứ giả Tiên Võ giới tự mình đưa Tiên Võ giới lệnh tới!
Khoảnh khắc mà nàng xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người của nàng, chỉ thấy Mai Sơn kiếm chủ vẫn trẻ trung xinh đẹp, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi mấy tuổi, nhưng vẻ mặt lại trang trọng nghiêm túc, sự cao ngạo ánh lên trong hai tròng mắt mang theo vẻ tang thương trải đời, có thể thấy được tuổi của nàng đã không nhỏ, chỉ là bởi vì thực lực rất mạnh nên mới trông trẻ tuổi như vậy.
Mọi người lại nhớ đến tin đồn về Mai Sơn kiếm chủ, nàng ta làm việc quái gở tùy hứng, muốn làm gì thì làm, không bao giờ nghe theo ý kiến của người khác, vừa thanh cao vừa ngạo mạn vừa tự cho là mình siêu phàm, chuyện mà nàng đã muốn làm thì cho dù là tông chủ của Trượng Kiếm tông cũng rất khó khuyên được nàng, đây chính là điểm đặc biệt của Mai Sơn kiếm chủ, tất cả các đệ tử của Trượng Kiếm tông đều có cá tính, Mai Sơn kiếm chủ chính là điển hình.
Song tuy ở bên ngoài nàng có tiếng là tàn nhẫn, nhưng nàng cực kỳ bao che khuyết điểm, cực kỳ yêu thương và bảo vệ những người đệ tử của mình, yêu cầu cũng rất nghiêm nghị và hà khắc.
Đây là lần đầu tiên Tần Vấn Thiên nhìn thấy Mai Sơn kiếm chủ, quả nhiên là người cũng giống như giọng, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta cảm nhận được đây là một người rất kiêu ngạo, tựa như một đóa hàn mai giữa trời tuyết, ngạo nghễ nở rộ giữa lập đông.
- Sư tôn.
Lý Hàn U gọi một tiếng, Mai Sơn kiếm chủ nhìn nàng, khẽ gật đầu.
- Lão yêu bà, ngươi cũng muốn tới đòi bảo vật trong cơ thể ta sao?
Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân sang sảng cười hỏi, Mai Sơn kiếm chủ nghe được Diệp Thanh Vân gọi mình như thế thì lập tức nhíu mày, nàng cũng không thật sự thấy giận, Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân chính là người cùng thời đại với nàng, lúc còn trẻ hai người đã từng quen biết, giữa hai bên từng có không ít gút mắc, thậm chí còn từng đánh nhau không ít lần, theo năm tháng càng ngày càng dài, cảnh giới mà bọn họ tu hành được cũng càng ngày càng mạnh, dung nhan của Mai Sơn kiếm chủ vẫn như cũ, cho nên Diệp Thanh Vân mới gọi nàng là lão yêu bà.
Diệp Lăng Sương cảm thấy hơi lo lắng, tuy nói Mai Sơn kiếm chủ cũng là đệ tử Trượng Kiếm tông, nhưng thân phận tôn quý, căn bản sẽ không để ý đến một người đệ tử tầm thường như nàng, huống chi với tính cách của Mai Sơn kiếm chủ, nàng đã muốn làm gì thì không một ai có thể ngăn cản được, nếu nàng thật sự đến đây để đoạt bảo vật của Nhân Hoàng, thì chắc chắn là nàng sẽ không từ bỏ ý định.
- Vật này có một chút tác dụng đối với ta.
Mai Sơn kiếm chủ mở miệng nói.
Nhân Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, quét mắt nhìn về phía Mai Sơn kiếm chủ:
- Thì ra là ngươi cũng là người thô tục như thế, chỉ là một món bảo vật, chẳng lẽ có thể thật sự tung hoành Tiên Võ giới ư, nơi đây chỉ có lão yêu bà ngươi là người của Trượng Kiếm tông, nếu ngươi đã muốn, thì ta sẽ cho ngươi!
- Phụ hoàng!
Sắc mặt Diệp Lăng Sương cứng đờ, nàng bật thốt lên.
Các đệ tử Trượng Kiếm tông cũng tiến về phía trước một bước, Đoạn Hàn nhìn lên hư không, hô:
- Sư thúc, cần gì phải khiến người khác khó chịu, huống chi ngài thật sự cho là Lâu sư muội cần dựa vào bảo vật để tranh đấu trong Tiên Võ giới ư?
Đoạn Hàn nghe Nhân hHoàng nói thế thì đã hiểu được ý định của Mai Sơn kiếm, đệ tử mà Mai Sơn kiếm chủ yêu thích nhất chính là đệ tử thân truyền Lâu Băng Vũ, Lâu Băng Vũ có thiên tư xuất chúng, trong số cácđệ tử Thiên Cương cảnh ở chín ngọn núi của Trượng Kiếm tông, cũng được xem như là một nhân vật cực kỳ kiệt xuất, hiển nhiên là Mai Sơn kiếm chủ ký thác kỳ vọng rất lớn đối với nàng.
- Đoạn Hàn, đây là chuyện của ta, lần này chính bản thân ngươi cũng phải bước vào Tiên Võ giới, nhớ rằng không thể là suy giảm danh tiếng của Trượng Kiếm tông ta.
Mai Sơn kiếm chủ hờ hững nói, Đoạn Hàn chính là đệ tử thân truyền của Lăng Thiên kiếm chủ, hiển nhiên là nàng sẽ biết, về phần những người khác, nàng đều không quen thuộc.
Khoảnh khắc Mai Sơn kiếm chủ buông lời dạy bảo Đoạn Hàn, khiến cho đámđệ tử của Trượng Kiếm tông chỉ có thể im lặng không nói gì, bọn họ cũng tự biết bản thân không có năng lực thay đổi quyết định của Mai Sơn kiếm chủ.
Chỉ thấy lúc này Mai Sơn kiếm chủ đưa mắt nhìn về phía đám người Lý tộc ở phía dưới, mở miệng nói:
- Hàn U chính là đệ tử của ta, người của Lý tộc có thể cho bổn tọa một chút mặt mũi, không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Đôi mắt đẹp của Lý Hàn U ngưng tụ, nhìn về phía nhị gia gia ở bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt nhị gia gia lóe lên, vị Nhân Hoàng này có chiến lực ngập trời, mặc dù đã bị trọng thương, nhưng chắc hẳn là thực lực của Mai Sơn kiếm chủ cùng ở tầm như Nhân Hoàng, nếu như trở mặt chiến đấu, sợ rằng bọn cũng sẽ chẳng chiếm được chỗ tốt, nghĩ đến đây ông ta liền sang sảng cười nói:
- Nếu Mai Sơn kiếm chủ đã lên tiếng, ta liền không nhúng tay vào chuyện này nữa.
Ông cầm lên được thì cũng buông xuống được, chuyện hôm nay ông vốn cũng không nắm chắc tuyệt đối, kèm theo sự xuất hiện của Mai Sơn kiếm chủ, hiển nhiên phần thằng lại càng nhỏ hơn rất nhều, ông quyết định từ bỏ, ít ra sau này Mai Sơ kiếm chủ sẽ đối xử với Lý Hàn U tốt hơn một chút, dốc lòng dạy dỗ, đây xem như đã là kết cục không tệ.
- Đa tạ.
Mai Sơn kiếm chủ khẽ gật đầu, ngay sau đó liền nhìn về phía Tử Lôi tông bên kia, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi còn chưa cút, muốn xấu hổ mất mặt đến khi nào nữa?
- Ngươi...
Vị tôn chủ kia của Tử Lôi tông có thân phận thế nào, địa vị của ông ta ở Tử Lôi tông tương đương với địa vị của Mai Sơn kiếm chủ ở Trượng Kiếm tông, lại bị Mai Sơn kiếm chủ dùng lời lẽ chống đối khiến cho luống ca luống cuống, song ông lại thấy vẻ mặt của Mai Sơn kiếm chủ trở nên sắc bén, một luồng uy áp đầy buốt lạnh tản ra, bao phủ đất trời, đồng thời phía sau Mai Sơn kiếm chủ còn có vài bóng dáng trấn thủ, giống như một lời không hợp là sẽ khai chiến.
Ông hiểu được, loại nữ nhân như Mai Sơn kiếm chủ tuyệt đối sẽ rất có khí phách.
- Sau này còn gặp lại!
Vị tôn chủ của Tử Lôi tông kia lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó thân hình chớp động, ngự không mà đi, trận chiến bên trong hoàng cung Diệp quốc hôm nay, đã khiến thực lực của quốc gia cổ xưa này giảm sút nghiêm trọng, nhưng Tử Lôi tông mới là bên thật sự mất hết thể diện, tổn thất vô cùng lớn, thậm chí hôm nay còn bị đánh cho tan tác mà trở về, nếu chuyện này bị truyền ra, chắc chắn sẽ tạp thành vết nhơ cho danh tiếng của Tử Lôi tông.
- Các ngươi, cũng nhớ lấy! Nơi xa, một tiếng quát cuồn cuộn truyền đến, giống như tiếng sấm, làm rung động cả bầu trời, để lộ nỗi căm giận ngút ngàn.
Mai Sơn kiếm chủ sao có thể để ý đến những lời uy hiếp này, nàng lại nhìn lên không trung, lúc này chỉ còn lại ba thế lực lớn, chỉ nghe Mai Sơn kiếm chủ nhàn nhạt lên tiếng:
- Các ngươi muốn tranh giành với ta sao?
Đại Vũ vương của Chiến quốc cau mày lại, thầm nghĩ trong lòng nữ nhân này cũng rất là lợi hại, dăm ba câu đã khiến cho Lý tộc từ bỏ, đuổi đám người Tử Lôi tông đi, kể từ lúc đó, nàng ta như đã chiếm lấy vị trí chủ chốt.
Tất cả cường giả của Linh Loan quốc cùng với Man tộc đều đưa mắt nhìn nàng, thế rồi chỉ nghe thấy nữ tướng quân của Linh Loan quốc cất giọng nói:
- Từ trước đến nay ta rất ngưỡng mộ Mai Sơn kiếm chủ nữ trung nhân kiệt, chuyện hôm nay, nếu ta thấy được Nhân Hoàng Diệp quốc nguyện trao bảo vật cho Mai Sơn kiếm chủ, ta cũng sẽ không tranh đoạt vời ngươi.
Nữ tướng quân này cũng rất thông minh, nếu như Nhân Hoàng thật sự chủ động đưa bảo vật cho Mai Sơn kiếm chủ, đám người bọn họ không thể nào cướp lại từ trong tay Mai Sơn kiếm chủ được.
- Nếu đã thế, ta cũng giống như vậy.
Một vị cường giả Man tộc cũng gật đầu nói.
Trong mắt Đại Vũ vương hiện lên một luồng hào quang kỳ lạ, lập tức nói:
- Nếu là như thế, ta cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này Mai Sơn kiếm chủ mới tỏ ra hài lòng, lần nữa đưa mắt nhìn về phía Nhân Hoàng, chậm rãi nói:
- Ta nghe nói bảo vật này đã dung nhập vào trong cơ thể của ngươi, đây chính là một món dị bảo, vì đền bù cho ngươi, nếu nữ nhi của ngươi Diệp Lăng Sương nguyện bái nhập môn hạ của ta, ta sẽ thu nàng làm đệ tử.
Vẻ mặt Nhân Hoàng vẫn như thường, ông quay đầu lại nhìn về phía Diệp Lăng Sương, hỏi:
- Lăng Sương, con thấy thế nào?
Chỉ thấy trên mặt Diệp Lăng Sương tràn đầy ý lạnh, nàng nhìn Mai Sơn kiếm chủ chằm chằm, đáp lại:
- Hôm nay các thế lực áp bức phụ hoàng, một mình phụ hoàng chiến đấu với rất nhiều cường giả, giết chết hơn mười vị cường giả Thiên Tượng cảnh, vô cùng uy phong, nhưng mà lại có người giậu đổ bìm leo, mặc dù Diệp Lăng Sương ta dù không giỏi giang gì, nhưng cũng không muốn trở thành đệ tử của nàng!
- Hừ! Mai Sơn kiếm chủ lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên mũi nhọn sắc lạnh, Diệp Lăng Sương không chút nào yếu thế mà nhìn lại nàng, lạnh lùng nói:
- Tuy ngươi là trưởng bối, vốn nên kinhd ngươi, nhưng hành vi của ngươi như thế, dù cho sau này gặp nhau ở tông môn, ta cũng sẽ không hành lễ với ngươi, hôm nay các cường giả đến đây hẳn là ngươi cũng biết được, nếu không phải là phụ hoàng ta bị phục kích tám phía, thì sao ngươi có thể chen chân được vào.
- Chuyện hôm nay bổn tọa không so đo với ngươi, nếu như ngày khác ngươi còn dám bất kính như thế, đừng trách bổn tọa thay Nhân Hoàng giạy dỗ ngươi!
Vẻ mặt của Mai Sơn kiếm chủ đầy lạnh lùng, mang theo vài phần sắc bén, nhưng ánh mắt của Diệp Lăng Sương vãn cứ ngoan cường như cũ, nhìn nàng đăm đăm.
- Tốt!
Nhân Hoàng cười to nói:
- Không hổ là nữ nhi của Diệp Thanh Vân ta, chuyện hôm nay ta cũng đã sớm biết được kết cục, chẳng qua là ta muốn cho các ngươi thấy rõ rằng trải qua chuyện này, cho các ngươi cảm nhận được thật rõ phong thái của đại phái, thắng làm vua thua làm giặc, người mạnh là vua, đây là điều vĩnh viễn không thay đổi được, chỉ là một món bảo vật, Diệp Thanh Vân ta sẽ chẳng quan tâm.
Dứt lời, ông lập tực chộp tay lên ngực mình, khẽ thổi phù một tiếng, trong phút chốc máu tươi chảy ra rào rào, Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân, lại đưa bàn tay tiến vào trong cơ thể, máu thịt cũng đã lộ ra.
- Nhân Hoàng!
- Phụ hoàng!
Từng tiếng hô tràn ngập sự kinh hoảng vang lên, tất cả mọi người của hoàng thất đều hãi hùng, sắc mặt của Diệp Lăng Sương lại càng tái nhợt, mặc dù người của Trượng Kiếm tông và Dược Hoàng cốc chỉ đứng xem, nhưng tất cả bọn họ đều cảm nhận được một loại cảm xúc đầy bi tráng.
Nhân Hoàng Diệp quốc uy phong bực nào, mặt không đổi sắc chiến đấu với một đám cường giả, sau khi đánh bại biết bao nhiêu cường giả ông vẫn ngạo nghễ đứng trên vòm trời, nhưng cuối cùng vẫn không chống lại đước sự đè ép của cường giả khác, để rồi phải chịu đựng nỗi khuất nhục thế này.
Đoạn Hàn và các đệ tử Trượng Kiếm tông đề lộ ra vẻ kính trọng, Nhân Hoàng Diệp quốc không hổ là nhân kiệt một đời, sự khí phách này làm người ta phải kính nể, còn chuyện mà Mai Sơn kiếm chủ làm ra, khiến cho bọn họ cảm giác có chút khó chịu.
- Không sao!
Nhân Hoàng thấy mọi người muốn tiến lên, thì liền khoát tay áo, ngay sau đó bàn tay ông run lên, ông đã moi ra một chiếc búa nhỏ tỏa ra hào quang lấp lánh từ trong cơ thể, ánh hào quang ấy sáng chói, tràn ngập một luồng uy thế đáng sợ.
- Chính là vật này, chẳng lẽ chuyện ta quật khởi lại thật sự lệ thuộc vào nó, đúng là quá buồn cười, cầm đi đi!
Nhân Hoàng vung vẩy bàn tay, chiếc rìu nhỏ kia lập tức bay về phái Mai Sơn kiếm chủ, máu tươi trong cơ thể ông không ngừng chảy ra, tựa như có thể thấy được cả xương thịt, đúng là món bảo vật này có thể dung hòa với máu thịt xương cốt, nó đã sớm hòa tan thành một thể với ông, vì thế ong mới cần dùng thủ đoạn máu tanh như thế để moi nó ra.
Mai Sơn kiếm chủ vươn tay ra, lập tức đón lấy món bảo vật này, chỉ nghe Nhân Hoàng lạnh lùng nói:
- Bản thân ta muốn xem thử, đệ tử Lâu Băng Vũ kia của ngươi có thể đoạt được vị trí thứ mấy trên tấm bia cổ ở Tiên Võ giới tấm bia cổ!
- Không cần ngươi phải lo lắng!
Mai Sơn kiếm chủ thu lại bảo vật, nàng đã tự mình đến đây, hiển nhiên là vì nàng ký thác kỳ vọng rất lớn với Lâu Băng Vũ, năm đó Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân nhận được món bảo vật này từ Tiên Võ giới, nếu như đẻ nó dung nhập vào trong cơ thể Lâu Băng Vũ, có lẽ sẽ có thể chỉ dẫn Lâu Băng Vũ ít nhiều gì đó ở Tiên Võ giới, huống chi Tiên Võ giới bài xích thần binh từ bên ngoài, Lâu Băng Vũ nhận được món bảo vật này, hiển nhiên là sẽ càng nắm chắc hơn mấy phần, hi vọng nàng sẽ không phụ kỳ vọng của chính mình.
Đúng vào thời khắc này, phía xa có tiếng gió gào thét, vẻ mặt mọi người hơi đọng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy nơi đó có ba bóng dáng chậm rãi bay đến, ba người này có khí chất bất phàm, thân mặc trường bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi nào, tựa như tiên phong đạo cốt.
Lúc thấy được ba người này, vẻ mặt mọi người đều đồng loạt biến đổi, sứ giả Tiên Võ giới tới đây làm cái gì?
Ba người này hạ xuống hư không, vẻ mặt không chút gợn sóng, có một người quét mắt nhìn xuống phía dưới, bất chợt chuyển động bàn tay, lập tức có một tấm cổ lệnh bay ra, nhưng lại bay thẳng về phía đám người Diệp Lăng Sương.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đọng lại, hẳn là tấm cổ lệnh bay tới phía hắn, thoáng cái đã rơi xuống trước mặt của hắn, vẻ mặt của mọi người lập tức tràn đầy kinh ngạc, tất cả đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt lộ ra tia sáng.
Sứ giả Tiên Võ giới tự mình đưa Tiên Võ giới lệnh tới!
/1935
|