Trong hai nắm đấm của Diệp Không Phàm có lực lượng lôi đình lập lòe, vừa rồi hắn đã định chấp nhận lời khiêu chiến của Tần Vấn Thiên, song lão giả của Tử Lôi tông lại lên tiếng cắt đứt, chẳng lẽ, ông ta cũng cho là Diệp Không Phàm hắn không cách nào chiến thắng Tần Vấn Thiên khi ở cùng cảnh giới?
Lúc trước hắn tự xem mình là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, cực kỳ ưu tú, chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tần Vấn Thiên tới cửa khiêu chiến, tiến vào Tề vương phủ, lại làm cho hắn phát hiện ra một mặt khác của chính mình, lúc đối mặt Tần Vấn Thiên, hắn lại cảm thấy e sợ.
Nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên rời đi, không câu nệ không kiềm chế được, tuyên bố muốn khiêu chiến với bấy kỳ nhân vật Thiên Cương nào của Tử Lôi tông hắn, đây đã không chỉ là khiêu khích mình Diệp Không Phàm hắn.
- Chết nhát!
Lại có một giọng nói truyền ra, Diệp Lăng Sương miệt thị mà nhìn Diệp Không Phàm nói:
- Ngươi tự nhận là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, thiên tài của Tề vương phủ, tự cho là mình siêu phàm, nhưng ngay cả đài chiến đấu hoàng gia cũng không dám lên, đã thế làm chuyện hèn hạ còn không dám nhận thức, thể diện của hoàng thất Diệp quốc ta, đều vì ngươi mà mất hết, quả thực là quá nhục nhã!
Diệp Lăng Sương dứt lời, liền phất phất tay áo, xoay lưng dẫn mọi người rời đi, nhưng trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là phụ hoàng thông minh, Tề vương, lão ta không muốn khai chiến, nếu không giờ phút này cũng sẽ không dám lộ diện.
Trên thực tế thì tất cả mọi người bao gồm cả Tần Vấn Thiên đều rõ ràng thấy được cục diện hôm nay, Tề vương không muốn đánh cuộc mà liều mạng đánh một trận với Nhân Hoàng, lão ta tình nguyện chịu đựng lần khuất nhục này, dù thế nào cũng muốn chờ đợi, nếu không Tề vương ra lệnh một tiếng, đám cường giả kia sẽ lập tức đánh vào hoàng cung, giết chết Nhân Hoàng để đoạt vị.
Nhưng Tề vương không làm thế, thậm chí lão ta còn không đi ra ngoài, thấy Diệp Lăng Sương cùng với Thạch Hiên dẫn cường giả đến đây, ai cũng sẽ nghĩ tới là Nhân Hoàng muốn éo Tề vương và đánh một trận chính diện với mình, trước khi chết muốn phản công một hồi, hiển nhiên là Tề vương cũng không muốn đi liều mạng với Nhân Hoàng, cho nên lão ta lựa chọn nhẫn nại, nói cách khác, Tề vương thấy Nhân Hoàng mạnh mẽ sai người xông tới Tề vương phủ nhưng không ra mặt, cũng xem như là nhân vật kiêu hùng, nếu đổi thành người không giỏi nhẫn nại thì đã trực tiếp đánh chiến rồi.
Chẳng qua Tần Vấn Thiên cũng thầm hiểu được, xem ra vẫn là Nhân Hoàng cao minh hơn một bậc, hôm nay ông lệnh cho Diệp Lăng Sương cùng với Thạch Hiên dẫn người đến đây giúp hắn, có thể xem như là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, ông đã sớm liệu đến rằng Tề vương sẽ sợ ông liều chết đánh cược một lần nên không ứng chiến, đồng thời cũng có thể khiên cho mọi người hiểu lầm, ngrằng Nhân Hoàng đã sắp không qua khỏi rồi, nên mới muốn đẩy nhanh lần quyết chiến này.
Cũng không lâu lắm, đoàn người rời đi giống như thủy triều rút xuống, tinh tượng trên bầu trời đã biến mất, luông uy áp khiến người ta phải ngạt thở cũng dần dần tiêu tan, trong Tề vương phủ im lặng như tờ, vẻ mặt Diệp Không Phàm âm trầm khó đoán, tâm trạng vẫn chưa khôi phục bình thường, giống như là bị lời nói của Tần Vấn Thiên với Diệp Lăng Sương kích thích, Diệp Không Phàm hắn tự cho là mình siêu phàm, lại không dám nhận lời khiêu chiến trên đài chiến đấu hoàng gia, nếu chuyện này bị truyền ra, hắn còn mặt mũi nào mà tự xưng là thiên tài.
- Không Phàm, đã tu hành là phải có cảnh giới thấp cao, ngươi chính là thiên chi kiêu tử Tử Lôi tông ta, việc gì phải vì một lời của hắn mà tự chất vấn chính mình, người này đem lòng căm phẫn mà khiêu chiến, bắt ngươi áp chế cảnh giới, chỉ là bởi vì hắn không bằng ngươi, vì thế mới cố ý dùng loại thủ đoạn này để chọc giận ngươi, khiến ngươi đáp ứng chiến đấu cùng cảnh giới với hắn, song, rõ ràng ngươi đã nắm chắc phần thắng, có thể giết chết hắn dễ như trở bàn tay, chiếm được ưu thế tuyệt đối, vì sao lại phải bó buộc bản thân mà ứng chiến, khiến cho âm mưu của hắn được như ý?
Trong hư không, vị lão giả kia của Tử Lôi tông hờ hững lên tiếng:
- Lấy thực lực của ngươi, một tháng sau, ở trước mặt chư vương, ngay lập tức giết chết hắn, đoạt lấy tính mạng của hắn, chém đầu hắn, tất cả những lời chất vấn đều sẽ tan thành mây khói, một người đã chết, còn có thể nói được gì?
Sắc mặt Diệp Không Phàm đã thay đổi, nhìn về phía lão giả của Tử Lôi trưởng tông, khẽ gật đầu, nói:
- Một tháng sau, chính là ngày chếtcủa hắn, chẳng qua là, hắn đã buông lời khiêu chiến với các cường giả Thiên Cương của Tử Lôi Tông ta trong vòng một tháng này, nếu không có người ứng chiến, chẳng phải là khiến cho Tử Lôi tông ta mất hết mặt mũi ư?
- Tử Lôi tông cần phải để ý đến lời khiêu khích của một tên vãn bối sinh sau đẻ muộn sao? Hắn có tư cách gì mà dám khiêu khích Tử Lôi tông ta, nếu là như vậy, bất cứ người nào khiêu khích Tử Lôi tông, Tử Lôi tông ta đều đi ứng chiến, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận ư?
Lão giả lạnh giọng quát lên, Diệp Không Phàm im lặng không nói gì thêm, tuy rằng lão giả nói cũng có đạo lý, nhưng lời khiêu chiến cuồng vọng như thế, nếu có thể giết chết hắn, sao Tử Lôi tông lại không trực tiếp ra tay giết chết hắn luôn?
Chỉ sợ rằng vị cường giả Thiên Tượng này của Tử Lôi tông thấy Tần Vấn Thiên đánh một trận ở đấu trường xong, cũng không có đủ niềm tin với đệ tử của Tử Lôi tông, cho rằng nếu ở cùng cảnh giới thì rất khó thắng được hắn, trừ khi để người danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực ra tay, nhưng là thiên tài bậc nhất được muôn vàn con người dõi mắt nhìn theo, cái loại người này, là biểu tượng cho cả một thời đại, bọn họ là người tranh đoạt quyền bá chủ của cả một thời đại, nếu như đối phó với Tần Vấn Thiên, thì rất hạ thấp thân phận.
Ba ngày sau, tin tức Tần Vấn Thiên đệ tử Trượng Kiếm tông khiêu chiến với Diệp Không Phàm đã truyền khắp cả cái quốc gia cổ xưa này, trên dưới Diệp quốc không có người nào là không biết, không có người nào là không hiểu, được đến mức này tất nhiên là có người lan truyền, suy cho cùng thì người thuộc Nhân Hoàng nhất mạch cũng có lực lượng rất lớn mạnh, muốn lan truyền một tin tức là điều rất dễ dàng.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, Nhân Hoàng phái người bảo vệ Tần Vấn Thiên đệ tử của Trượng Kiếm tông tiến vào Tề vương phủ, Tần Vấn Thiên gửi lời khiêu chiến Diệp Không Phàm trên đài chiến đấu hoàng gia, Diệp Không Phàm tránh né không dám ứng chiến, sau đó Tần Vấn Thiên lại ngông cuồng mà khiêu chiến với tất cả các cường giả có cảnh giới Thiên Cương của Tử Lôi tông, song Tử Lôi tông vẫn không có trả lời.
Tin tức này khiến cho vô số người đều phải ngạc nhiên, rối rít muốn thăm dò xem đến tột cùng thì Tần Vấn Thiên là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể ngông cuồng đến mức ấy, khiến cho Tử Lôi tông không dám ứng chiến, mất hết mặt mũi.
Rất nhiều người đã bắt đầu thăm dò về những chuyện liên quan đến Tần Vấn Thiên, đến mức ngay cả tin tức ở thành Huyễn Vương cũng bị đào lên, thì ra là, tên Tần Vấn Thiên này xuất hiện lần đầu tiên là ở thành Huyễn Vương của hoàng triều Đại Thương, tại trận chiến ở thành Huyễn Vương hắn đã giết chết rát nhiều nhân vật được xưng là thiên tài, sau đó liền bị Trượng Kiếm tông mạnh mẽ đưa đi, hôm nay hắn theo đệ tử Trượng Kiếm tông tiến vào Diệp quốc, được Nhân Hoàng nhận làm nghĩa tử, mặt khác, Thánh nữ Dược Hoàng cốc và hắn còn là một đôi tình lữ.
Hơn nữa, nghe nói lý do mà Tần Vấn Thiên khiêu chiến và buông lời nhục nhã Diệp Không Phàm là bởi vì Diệp Không Phàm bịa đặt nói xấu Thánh nữ Dược Hoàng cốc, Tần Vấn Thiên giận dữ tiến vào Tề vương phủ, nói rằng nếu như Diệp Không Phàm nhu nhược không dám áp chế cảnh giới đánh một trận ở trên đài chiến đấu hoàng gia, như vậy, hắn cũng không cần Diệp Không Phàm áp chế cảnh giới mà trực tiếp khiêu chiến.
Tên Tần Vấn Thiên này có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, có huyết mạch lực lượng mạnh mẽ, nhưng Diệp Không Phàm lại có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bảy, cũng có huyết mạch lực lượng và kiếp lôi huyết mạch đầy đáng sợ, lực công kích của hắn mạnh mẽ khôn cùng, nhảy qua ba cảnh giới để khiêu chiến, đây chẳng phải là hành động muốn chết ư, mặc dù mọi người rất kính nể dũng khí của Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn cảm thấy Tần Vấn Thiên quá không lý trí!
Song bất kể có như thế nào, sau khi tin tức này được truyền ra, uy danh của Trượng Kiếm tông càng ngày càng tăng lên, mà Tử Lôi tông, lại như đã đánh mất hết mặt mũi, Tử Lôi tông lớn mạnh là thế, mà lại không có ai dám lên đài chiến đấu hoàng gia ở giết chết Tần Vấn Thiên cùng cảnh giới hay sao? Dù cho đến cuối cùng Diệp Không Phàm không áp chế tu vi mà giết chết Tần Vấn Thiên, thì cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang.
Tử Lôi tông đã thua về khí thế.
Mấy ngày nay Tần Vấn Thiên vẫn luôn bế quan để tu hành, không hỏi thế sự bên ngoài, mặc dù hắn đã hạ chiến thư, nhưng hắn biết rõ thực lực của Diệp Không Phàm rất mạnh, hiển nhiên là hắn hi vọng rằng cảnh giới của mình sẽ tăng lên trong vòng một tháng này.
Đài Tụ Tinh, chính là nơi tu hành của Nhân Hoàng, hôm nay, Tần Vấn Thiên lại ngồi ở đây để tu hành, xung quanh đài Tụ Tinh có chín cái cột đá khổng lồ, rõ ràng những cái cột đá này là khắc từ tinh thạch tự nhiên, Tinh Thần Nguyên Lực tích chứa bên trong có thể nói là kinh khủng, trên đài Tụ Tinh, còn được khắc một trận pháp, hoa văn hoa mỹ có thể ngưng tụ Tinh Thần Nguyên Lực từ chín cái cột đá, Tần Vấn Thiên ngồi ở phía trên đồ ám, giống như đưa thân vào trong ánh sao vô tận.
Tần Vấn Thiên yên lặng tu hành, cả bốn tinh hồn đồng thời nở rộ, phóng ra hào quang chói mắt, điên cuồng hấp thu Tinh Thần Nguyên Lực, chỉ thấy hắn giang hai tay ra, lập tức ném một viên thuốc vào trong miệng.
Viên thuốc này chính là Tụ Tinh đan, có thể tăng cường lực tương tác của hắn đối với Tinh Thần Nguyên Lực ở trong thời gian ngắn, cắn nuốt lực lượng tinh thần nhanh hơn.
Lần này trước khi bế quan, Mạc Khuynh Thành cho hắn không ít đan dược, đều là loại đan dược không có tác dụng phụ, ví dụ như Tụ Tinh đan, Ích Phủ đan, Nhiên Huyết đan, đều có thể khiến cho hắn tu hành tốt hơn, tiến thêm một bước kích thích tiềm lực huyết mạch.
Sau khi nuốt đan dược vào, Tần Vấn Thiên cũng không dừng lại, hắn lại ăn cả Đại Điện quả, đồng thời lấy ra hai Thiên Tượng quả, hai Thiên Tượng quả này có thể làm cho trái tim rung động, là Mạc Khuynh Thành cho hắn.
Sau khi tiêu hóa hết Đại Địa quả, hắn lại bắt đầu ăn hai Thiên Tượng quả tích chứa lực lượng Đại Địa, trong cơ thể lập tức sinh ra rất nhiều biến hóa, Đại Địa trở nên dầy nặng hơn, lực cảm ứng nhịp đập cũng mạnh hơn.
Loại cảm giác này, hắn cũng đã từng cảm nhận được trong Hoàng lăng Đế Thiên tại Đại Hạ Cổ hoàng triều, một loại cảm giác rất thân thuộc, bọn họ vốn là tuy hai mà một, cùng chung cảm giác cùng chung lĩnh ngộ.
Hoàng lăng Đại Hạ, bóng dáng Đế Thiên đứng ở đó, giờ phút này khí chất của hắn lạnh nhạt mà ôn hòa, trong tay nắm một thanh Phương Thiên Họa Kích, không ngừng đâm ra kích pháp, khiến cho lực công kích của kích pháp càng thêm lớn mạnh.
Kể từ sau khi Tần Vấn Thiên bước vào bên trong nhà tranh hiểu kiếm của Trượng Kiếm tông, Đế Thiên liền bắt đầu bước lên con đường lĩnh ngộ, Tần Vấn Thiên biết trình độ của mình mới chỉ dừng ở phía trước thất kiếm, tuy là hắn có thể hiểu được kiếm thứ tám đến kiếm thứ mười bốn, nhưng chưa từng tới được cái loại cấp bậc này, nếu như hắn có thể đủ năng lực bước vào cấp bậc kia, năng lực công kích của hắn chắc chắn là có thể mạnh hơn rất nhiều.
Từng kích từng kích, không có tiếng động, nhưng kích lạc lúc, hư không như đều rung lên, phảng phất như có một luồng dao động đáng sợ truyền đến, muốn đụng vỡ cả hư không.
Đây là Hư Không Liệt, trong công kích đã có thể tích chứa lực lượng xé rách dao động đầy đáng sợ, lực lượng này có thể bộc phát ở trong nháy mắt, rơi vào trên người hắn, có thể xé rách kẻ địch chỉ trong nháy mắt, trên thực tế đây chính là lực chi võ đạo ý chí nhị cảnh Hư Vô Sóng Địa Chấn, giúp hắn vận dụng thần thông mà xé rách hết thảy, nếu như có thể lấy thêm uy lực của yêu chi võ đạo ý chí, thì sẽ càng mạnh hơn, nhưng đây mới là cách dễ dàng nhất, hắn vẫn còn chưa hiểu được từ kiếm thứ tám đến kiếm thứ mười bốn.
Sau đó, Tần Vấn Thiên tiếp tục lấy họa kích đâm ra, lần lượt từng kiểu mà hắn đã sáng chế trước đây là Khai Sơn thức, Vẫn Tinh thức, Phá Hư thức, nhưng so với trước kia thì uy lực càng vượt trội hơn gấp bội.
Lần lượt thử nghiệm, lần lượt vận dụng, Tần Vấn Thiên đều muốn làm đến tốt nhất, mạnh nhất.
Trong nháy mắt, mấy ngày đã trôi qua, Tần Vấn Thiên vẫn tu hành ở trên đài Tụ Tinh, hấp thụ tinh thần lực của đất trời, thân thể Đế Thiên, tiếp tục ở trong hoàng lăng lĩnh ngộ, dần tiến bộ từng chút một.
Ở trong hoàng cung Diệp quốc, bầu không khí càng ngày càng trở nên khẩn trương, chẳng qua là Tử Lôi tông vẫn không có ai đứng ra ứng chiến, có lẽ đúng như lời mà vị lão giả kia của Tử Lôi tông nói, đợi đến khi Diệp Không Phàm mạnh mẽ giết chết Tần Vấn Thiên, tất cả những lời bàn tán đều sẽ bị áp chế, còn nếu ứng chiến, thất bại, sẽ càng mất thể diện hơn.
Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày đã trôi qua, Tinh Thần Nguyên Lực trong thân thể Tần Vấn Thiên điên cuồng gầm thét, giống như sóng lớn ngập trời, mạnh mẽ bùng nổ ở trong cơ thể hắn, ngay cả Nguyên Phủ như cũng đang sôi trào.
Trong hoàng lăng, Đế Thiên ngồi dưới đất, trong con ngươi tuấn dật lộ ra vẻ suy tư, vẫn không có cách nào làm được, cái loại sáng tạo tính công kích này, thật sự rất khó!
Lúc trước hắn tự xem mình là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, cực kỳ ưu tú, chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng Tần Vấn Thiên tới cửa khiêu chiến, tiến vào Tề vương phủ, lại làm cho hắn phát hiện ra một mặt khác của chính mình, lúc đối mặt Tần Vấn Thiên, hắn lại cảm thấy e sợ.
Nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên rời đi, không câu nệ không kiềm chế được, tuyên bố muốn khiêu chiến với bấy kỳ nhân vật Thiên Cương nào của Tử Lôi tông hắn, đây đã không chỉ là khiêu khích mình Diệp Không Phàm hắn.
- Chết nhát!
Lại có một giọng nói truyền ra, Diệp Lăng Sương miệt thị mà nhìn Diệp Không Phàm nói:
- Ngươi tự nhận là niềm kiêu ngạo của Tử Lôi tông, thiên tài của Tề vương phủ, tự cho là mình siêu phàm, nhưng ngay cả đài chiến đấu hoàng gia cũng không dám lên, đã thế làm chuyện hèn hạ còn không dám nhận thức, thể diện của hoàng thất Diệp quốc ta, đều vì ngươi mà mất hết, quả thực là quá nhục nhã!
Diệp Lăng Sương dứt lời, liền phất phất tay áo, xoay lưng dẫn mọi người rời đi, nhưng trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là phụ hoàng thông minh, Tề vương, lão ta không muốn khai chiến, nếu không giờ phút này cũng sẽ không dám lộ diện.
Trên thực tế thì tất cả mọi người bao gồm cả Tần Vấn Thiên đều rõ ràng thấy được cục diện hôm nay, Tề vương không muốn đánh cuộc mà liều mạng đánh một trận với Nhân Hoàng, lão ta tình nguyện chịu đựng lần khuất nhục này, dù thế nào cũng muốn chờ đợi, nếu không Tề vương ra lệnh một tiếng, đám cường giả kia sẽ lập tức đánh vào hoàng cung, giết chết Nhân Hoàng để đoạt vị.
Nhưng Tề vương không làm thế, thậm chí lão ta còn không đi ra ngoài, thấy Diệp Lăng Sương cùng với Thạch Hiên dẫn cường giả đến đây, ai cũng sẽ nghĩ tới là Nhân Hoàng muốn éo Tề vương và đánh một trận chính diện với mình, trước khi chết muốn phản công một hồi, hiển nhiên là Tề vương cũng không muốn đi liều mạng với Nhân Hoàng, cho nên lão ta lựa chọn nhẫn nại, nói cách khác, Tề vương thấy Nhân Hoàng mạnh mẽ sai người xông tới Tề vương phủ nhưng không ra mặt, cũng xem như là nhân vật kiêu hùng, nếu đổi thành người không giỏi nhẫn nại thì đã trực tiếp đánh chiến rồi.
Chẳng qua Tần Vấn Thiên cũng thầm hiểu được, xem ra vẫn là Nhân Hoàng cao minh hơn một bậc, hôm nay ông lệnh cho Diệp Lăng Sương cùng với Thạch Hiên dẫn người đến đây giúp hắn, có thể xem như là thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, ông đã sớm liệu đến rằng Tề vương sẽ sợ ông liều chết đánh cược một lần nên không ứng chiến, đồng thời cũng có thể khiên cho mọi người hiểu lầm, ngrằng Nhân Hoàng đã sắp không qua khỏi rồi, nên mới muốn đẩy nhanh lần quyết chiến này.
Cũng không lâu lắm, đoàn người rời đi giống như thủy triều rút xuống, tinh tượng trên bầu trời đã biến mất, luông uy áp khiến người ta phải ngạt thở cũng dần dần tiêu tan, trong Tề vương phủ im lặng như tờ, vẻ mặt Diệp Không Phàm âm trầm khó đoán, tâm trạng vẫn chưa khôi phục bình thường, giống như là bị lời nói của Tần Vấn Thiên với Diệp Lăng Sương kích thích, Diệp Không Phàm hắn tự cho là mình siêu phàm, lại không dám nhận lời khiêu chiến trên đài chiến đấu hoàng gia, nếu chuyện này bị truyền ra, hắn còn mặt mũi nào mà tự xưng là thiên tài.
- Không Phàm, đã tu hành là phải có cảnh giới thấp cao, ngươi chính là thiên chi kiêu tử Tử Lôi tông ta, việc gì phải vì một lời của hắn mà tự chất vấn chính mình, người này đem lòng căm phẫn mà khiêu chiến, bắt ngươi áp chế cảnh giới, chỉ là bởi vì hắn không bằng ngươi, vì thế mới cố ý dùng loại thủ đoạn này để chọc giận ngươi, khiến ngươi đáp ứng chiến đấu cùng cảnh giới với hắn, song, rõ ràng ngươi đã nắm chắc phần thắng, có thể giết chết hắn dễ như trở bàn tay, chiếm được ưu thế tuyệt đối, vì sao lại phải bó buộc bản thân mà ứng chiến, khiến cho âm mưu của hắn được như ý?
Trong hư không, vị lão giả kia của Tử Lôi tông hờ hững lên tiếng:
- Lấy thực lực của ngươi, một tháng sau, ở trước mặt chư vương, ngay lập tức giết chết hắn, đoạt lấy tính mạng của hắn, chém đầu hắn, tất cả những lời chất vấn đều sẽ tan thành mây khói, một người đã chết, còn có thể nói được gì?
Sắc mặt Diệp Không Phàm đã thay đổi, nhìn về phía lão giả của Tử Lôi trưởng tông, khẽ gật đầu, nói:
- Một tháng sau, chính là ngày chếtcủa hắn, chẳng qua là, hắn đã buông lời khiêu chiến với các cường giả Thiên Cương của Tử Lôi Tông ta trong vòng một tháng này, nếu không có người ứng chiến, chẳng phải là khiến cho Tử Lôi tông ta mất hết mặt mũi ư?
- Tử Lôi tông cần phải để ý đến lời khiêu khích của một tên vãn bối sinh sau đẻ muộn sao? Hắn có tư cách gì mà dám khiêu khích Tử Lôi tông ta, nếu là như vậy, bất cứ người nào khiêu khích Tử Lôi tông, Tử Lôi tông ta đều đi ứng chiến, chẳng phải là tự hạ thấp thân phận ư?
Lão giả lạnh giọng quát lên, Diệp Không Phàm im lặng không nói gì thêm, tuy rằng lão giả nói cũng có đạo lý, nhưng lời khiêu chiến cuồng vọng như thế, nếu có thể giết chết hắn, sao Tử Lôi tông lại không trực tiếp ra tay giết chết hắn luôn?
Chỉ sợ rằng vị cường giả Thiên Tượng này của Tử Lôi tông thấy Tần Vấn Thiên đánh một trận ở đấu trường xong, cũng không có đủ niềm tin với đệ tử của Tử Lôi tông, cho rằng nếu ở cùng cảnh giới thì rất khó thắng được hắn, trừ khi để người danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực ra tay, nhưng là thiên tài bậc nhất được muôn vàn con người dõi mắt nhìn theo, cái loại người này, là biểu tượng cho cả một thời đại, bọn họ là người tranh đoạt quyền bá chủ của cả một thời đại, nếu như đối phó với Tần Vấn Thiên, thì rất hạ thấp thân phận.
Ba ngày sau, tin tức Tần Vấn Thiên đệ tử Trượng Kiếm tông khiêu chiến với Diệp Không Phàm đã truyền khắp cả cái quốc gia cổ xưa này, trên dưới Diệp quốc không có người nào là không biết, không có người nào là không hiểu, được đến mức này tất nhiên là có người lan truyền, suy cho cùng thì người thuộc Nhân Hoàng nhất mạch cũng có lực lượng rất lớn mạnh, muốn lan truyền một tin tức là điều rất dễ dàng.
Thậm chí còn có lời đồn rằng, Nhân Hoàng phái người bảo vệ Tần Vấn Thiên đệ tử của Trượng Kiếm tông tiến vào Tề vương phủ, Tần Vấn Thiên gửi lời khiêu chiến Diệp Không Phàm trên đài chiến đấu hoàng gia, Diệp Không Phàm tránh né không dám ứng chiến, sau đó Tần Vấn Thiên lại ngông cuồng mà khiêu chiến với tất cả các cường giả có cảnh giới Thiên Cương của Tử Lôi tông, song Tử Lôi tông vẫn không có trả lời.
Tin tức này khiến cho vô số người đều phải ngạc nhiên, rối rít muốn thăm dò xem đến tột cùng thì Tần Vấn Thiên là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể ngông cuồng đến mức ấy, khiến cho Tử Lôi tông không dám ứng chiến, mất hết mặt mũi.
Rất nhiều người đã bắt đầu thăm dò về những chuyện liên quan đến Tần Vấn Thiên, đến mức ngay cả tin tức ở thành Huyễn Vương cũng bị đào lên, thì ra là, tên Tần Vấn Thiên này xuất hiện lần đầu tiên là ở thành Huyễn Vương của hoàng triều Đại Thương, tại trận chiến ở thành Huyễn Vương hắn đã giết chết rát nhiều nhân vật được xưng là thiên tài, sau đó liền bị Trượng Kiếm tông mạnh mẽ đưa đi, hôm nay hắn theo đệ tử Trượng Kiếm tông tiến vào Diệp quốc, được Nhân Hoàng nhận làm nghĩa tử, mặt khác, Thánh nữ Dược Hoàng cốc và hắn còn là một đôi tình lữ.
Hơn nữa, nghe nói lý do mà Tần Vấn Thiên khiêu chiến và buông lời nhục nhã Diệp Không Phàm là bởi vì Diệp Không Phàm bịa đặt nói xấu Thánh nữ Dược Hoàng cốc, Tần Vấn Thiên giận dữ tiến vào Tề vương phủ, nói rằng nếu như Diệp Không Phàm nhu nhược không dám áp chế cảnh giới đánh một trận ở trên đài chiến đấu hoàng gia, như vậy, hắn cũng không cần Diệp Không Phàm áp chế cảnh giới mà trực tiếp khiêu chiến.
Tên Tần Vấn Thiên này có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn, có huyết mạch lực lượng mạnh mẽ, nhưng Diệp Không Phàm lại có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bảy, cũng có huyết mạch lực lượng và kiếp lôi huyết mạch đầy đáng sợ, lực công kích của hắn mạnh mẽ khôn cùng, nhảy qua ba cảnh giới để khiêu chiến, đây chẳng phải là hành động muốn chết ư, mặc dù mọi người rất kính nể dũng khí của Tần Vấn Thiên, nhưng vẫn cảm thấy Tần Vấn Thiên quá không lý trí!
Song bất kể có như thế nào, sau khi tin tức này được truyền ra, uy danh của Trượng Kiếm tông càng ngày càng tăng lên, mà Tử Lôi tông, lại như đã đánh mất hết mặt mũi, Tử Lôi tông lớn mạnh là thế, mà lại không có ai dám lên đài chiến đấu hoàng gia ở giết chết Tần Vấn Thiên cùng cảnh giới hay sao? Dù cho đến cuối cùng Diệp Không Phàm không áp chế tu vi mà giết chết Tần Vấn Thiên, thì cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang.
Tử Lôi tông đã thua về khí thế.
Mấy ngày nay Tần Vấn Thiên vẫn luôn bế quan để tu hành, không hỏi thế sự bên ngoài, mặc dù hắn đã hạ chiến thư, nhưng hắn biết rõ thực lực của Diệp Không Phàm rất mạnh, hiển nhiên là hắn hi vọng rằng cảnh giới của mình sẽ tăng lên trong vòng một tháng này.
Đài Tụ Tinh, chính là nơi tu hành của Nhân Hoàng, hôm nay, Tần Vấn Thiên lại ngồi ở đây để tu hành, xung quanh đài Tụ Tinh có chín cái cột đá khổng lồ, rõ ràng những cái cột đá này là khắc từ tinh thạch tự nhiên, Tinh Thần Nguyên Lực tích chứa bên trong có thể nói là kinh khủng, trên đài Tụ Tinh, còn được khắc một trận pháp, hoa văn hoa mỹ có thể ngưng tụ Tinh Thần Nguyên Lực từ chín cái cột đá, Tần Vấn Thiên ngồi ở phía trên đồ ám, giống như đưa thân vào trong ánh sao vô tận.
Tần Vấn Thiên yên lặng tu hành, cả bốn tinh hồn đồng thời nở rộ, phóng ra hào quang chói mắt, điên cuồng hấp thu Tinh Thần Nguyên Lực, chỉ thấy hắn giang hai tay ra, lập tức ném một viên thuốc vào trong miệng.
Viên thuốc này chính là Tụ Tinh đan, có thể tăng cường lực tương tác của hắn đối với Tinh Thần Nguyên Lực ở trong thời gian ngắn, cắn nuốt lực lượng tinh thần nhanh hơn.
Lần này trước khi bế quan, Mạc Khuynh Thành cho hắn không ít đan dược, đều là loại đan dược không có tác dụng phụ, ví dụ như Tụ Tinh đan, Ích Phủ đan, Nhiên Huyết đan, đều có thể khiến cho hắn tu hành tốt hơn, tiến thêm một bước kích thích tiềm lực huyết mạch.
Sau khi nuốt đan dược vào, Tần Vấn Thiên cũng không dừng lại, hắn lại ăn cả Đại Điện quả, đồng thời lấy ra hai Thiên Tượng quả, hai Thiên Tượng quả này có thể làm cho trái tim rung động, là Mạc Khuynh Thành cho hắn.
Sau khi tiêu hóa hết Đại Địa quả, hắn lại bắt đầu ăn hai Thiên Tượng quả tích chứa lực lượng Đại Địa, trong cơ thể lập tức sinh ra rất nhiều biến hóa, Đại Địa trở nên dầy nặng hơn, lực cảm ứng nhịp đập cũng mạnh hơn.
Loại cảm giác này, hắn cũng đã từng cảm nhận được trong Hoàng lăng Đế Thiên tại Đại Hạ Cổ hoàng triều, một loại cảm giác rất thân thuộc, bọn họ vốn là tuy hai mà một, cùng chung cảm giác cùng chung lĩnh ngộ.
Hoàng lăng Đại Hạ, bóng dáng Đế Thiên đứng ở đó, giờ phút này khí chất của hắn lạnh nhạt mà ôn hòa, trong tay nắm một thanh Phương Thiên Họa Kích, không ngừng đâm ra kích pháp, khiến cho lực công kích của kích pháp càng thêm lớn mạnh.
Kể từ sau khi Tần Vấn Thiên bước vào bên trong nhà tranh hiểu kiếm của Trượng Kiếm tông, Đế Thiên liền bắt đầu bước lên con đường lĩnh ngộ, Tần Vấn Thiên biết trình độ của mình mới chỉ dừng ở phía trước thất kiếm, tuy là hắn có thể hiểu được kiếm thứ tám đến kiếm thứ mười bốn, nhưng chưa từng tới được cái loại cấp bậc này, nếu như hắn có thể đủ năng lực bước vào cấp bậc kia, năng lực công kích của hắn chắc chắn là có thể mạnh hơn rất nhiều.
Từng kích từng kích, không có tiếng động, nhưng kích lạc lúc, hư không như đều rung lên, phảng phất như có một luồng dao động đáng sợ truyền đến, muốn đụng vỡ cả hư không.
Đây là Hư Không Liệt, trong công kích đã có thể tích chứa lực lượng xé rách dao động đầy đáng sợ, lực lượng này có thể bộc phát ở trong nháy mắt, rơi vào trên người hắn, có thể xé rách kẻ địch chỉ trong nháy mắt, trên thực tế đây chính là lực chi võ đạo ý chí nhị cảnh Hư Vô Sóng Địa Chấn, giúp hắn vận dụng thần thông mà xé rách hết thảy, nếu như có thể lấy thêm uy lực của yêu chi võ đạo ý chí, thì sẽ càng mạnh hơn, nhưng đây mới là cách dễ dàng nhất, hắn vẫn còn chưa hiểu được từ kiếm thứ tám đến kiếm thứ mười bốn.
Sau đó, Tần Vấn Thiên tiếp tục lấy họa kích đâm ra, lần lượt từng kiểu mà hắn đã sáng chế trước đây là Khai Sơn thức, Vẫn Tinh thức, Phá Hư thức, nhưng so với trước kia thì uy lực càng vượt trội hơn gấp bội.
Lần lượt thử nghiệm, lần lượt vận dụng, Tần Vấn Thiên đều muốn làm đến tốt nhất, mạnh nhất.
Trong nháy mắt, mấy ngày đã trôi qua, Tần Vấn Thiên vẫn tu hành ở trên đài Tụ Tinh, hấp thụ tinh thần lực của đất trời, thân thể Đế Thiên, tiếp tục ở trong hoàng lăng lĩnh ngộ, dần tiến bộ từng chút một.
Ở trong hoàng cung Diệp quốc, bầu không khí càng ngày càng trở nên khẩn trương, chẳng qua là Tử Lôi tông vẫn không có ai đứng ra ứng chiến, có lẽ đúng như lời mà vị lão giả kia của Tử Lôi tông nói, đợi đến khi Diệp Không Phàm mạnh mẽ giết chết Tần Vấn Thiên, tất cả những lời bàn tán đều sẽ bị áp chế, còn nếu ứng chiến, thất bại, sẽ càng mất thể diện hơn.
Trong nháy mắt, hơn hai mươi ngày đã trôi qua, Tinh Thần Nguyên Lực trong thân thể Tần Vấn Thiên điên cuồng gầm thét, giống như sóng lớn ngập trời, mạnh mẽ bùng nổ ở trong cơ thể hắn, ngay cả Nguyên Phủ như cũng đang sôi trào.
Trong hoàng lăng, Đế Thiên ngồi dưới đất, trong con ngươi tuấn dật lộ ra vẻ suy tư, vẫn không có cách nào làm được, cái loại sáng tạo tính công kích này, thật sự rất khó!
/1935
|