Sau khi Tống Giai rời đi, đám người Tống Thái vẫn đứng yên ở đó, chỉ thấy trong mắt Tống Thái thoáng lóe hàn quang rồi cất giọng nói:
- Mới một tiếng không hợp mà đã ức hiếp người quá đáng như vậy! Truyền lệnh ta, giải tán Tống gia, toàn bộ rời khỏi Lạc Thành trong vòng một ngày.
Mọi người trọn mắt nhìn chằm chằm Tống Thái, có người kêu lên:
- Gia chủ!
- Vốn định dùng tài nguyên mong đối phương tha cho Tống Giai, tranh thủ một tia hy vọng, nhưng bây giờ xem ra chỉ là người si nói mộng mà thôi. Giải tán đi, sau này có chuyện gì cũng không đến nỗi liên lụy cho gia tộc.
Ánh mắt Tống Thái trở nên lạnh lùng, dứt khoát quyết định.
Mọi người than thở, kẻ yếu mãi bị kẻ mạnh ăn thịt, chỉ hận thực lực của Tống gia quá yếu.
Mọi người tản đi, vị quản sự dẫn Tần Vấn Thiên đi lấy rượu cũng buồn bã không có tinh thần, muốn mượn rượu tiêu sầu nhưng khi đi tới hầm rượu lại chợt ngây ngẩn cả người.
Trong hầm rượu trống trơn, chẳng còn bình rượu nào.
- Người này thật quá đáng, lại dám thừa dịp cháy nhà đi hôi của.
Quản sự lắc đầu than thở lại không biết rằng lúc này Tần Vấn Thiên đang đi theo trung niên áo đen. Thấy đối phương một đường ra khỏi Lạc Thành, sau đó cũng chỉ mang Tống Giai đi tiếp chứ không có ý định đối với phó Tống Giai nên hắn vẫn tiếp tục đuổi theo, cũng không vội cứu người.
Trung niên áo đen có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn đỉnh phong, cho nên tốc độ ngự kiếm phi hành cực kỳ nhanh, ngày đi mười vạn dặm, Tần Vấn Thiên cũng gắng gượng đi theo hắn cả một ngày.
Chỉ thấy phía trước bỗng xuất hiện một tòa cổ thành, thành này rất rộng lớn, lớn hơn Lạc Thành vô số lần, thậm chí có thể so với một tòa chủ thành ở chín châu thành ấy chứ.
Trung niên áo đen đang bay nhanh đi, nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói đột nhiên truyền vào trong tai hắn:
- Mỹ nhân này thật đẹp.
- Hửm?
Trung niên nhướng mày, dừng chân quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức tràn tới, rõ nhiên là có người ở phía sau.
- Mỹ nhân ở lại, còn ngươi thì hãy cút đi!
Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới, trung niên áo đen hừ lạnh một tiếng, đột nhiên có một cỗ kiếm ý cực kỳ cuồng bạo từ trên người hắn tràn ra.
- Ầm!
Đúng lúc này, đầu hắn chợt run lên, một cỗ kiếm uy kinh khủng trực tiếp xông vào trong đầu hắn tựa như muốn xuyên thủng qua khiến sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Kiếm tu! Ý chí kiếm đạo thật mạnh!
Trung niên áo đen vỗ một chưởng, chuẩn bị rút kiếm nhưng đúng lúc này trên hư không đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này ngạo nghễ mà đứng, thân khoác trường bào, diện mạo mơ hồ khó mà nhìn thấu.
Chỉ thấy thân ảnh này đạp xuống một cái, tức thì trung niên áo đen liền rên lên một tiếng, một cỗ kiếm uy sát phạt phi phàm trực tiếp đè ép xuống đầu tựa như xuyên thấu thân thể hắn, kiếm sắp ra khỏi vỏ lại bị cưỡng ép trở về tựa như không chịu sự khống chế của hắn. Ý chí bậc này thật sự quá đáng sợ!
- Các hạ là ai?
Trung niên áo đen ngẩng đầu hỏi, sắc mặt khá khó coi.
- Ngươi không xứng để biết, cút đi nếu không giết không tha.
Thân ảnh trong hư không truyền ra thanh âm lạnh lẽo, trung niên áo đen siết chặt nắm đấm sau đó xoay người trực tiếp ngự kiếm rời đi, thế nhưng kiếm ý trên người hắn lại điên cuồng gào thét lao về phía sau lưng Tống Giai.
- To gan!
Người đứng trong hư không kia lại đạp xuống một cái, một cỗ kiếm uy sát phát còn đáng sợ hơn lúc này tràn ra tựa như xuyên thủng thân thể, trung niên áo đen rên lên một tiếng rồi lập tức phun ra một ngụm máu tươi, luồng kiếm ý giết về phía Tống Giai cũng trực tiếp tan đi. Trung niên áo đen thấy vậy đành cấp tốc rời đi, không dám làm bất kỳ động tác nào nữa.
Trên mặt Tống Giai hiện lên sự kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong hư không.
Thực lực của người này thật mạnh, bước thứ nhất đẩy lùi trung niên áo đen, bước thứ hai lại khiến trung niên áo đen bị thương.
Cảnh giới bậc này hẳn là Thiên Cương tầng năm thế nhưng trong lòng cô lại cực kỳ lo lắng, ngữ khí của người này vừa nãy thoáng lộ ra sự ngả ngớn.
- Tiền bối.
Tống Giai bật thốt, giọng nói cũng biến thành run rẩy.
- Yên tâm đi, tuy ngươi là mỹ nhân nhưng bản tôn cũng đã gặp không ít mỹ nữ cực phẩm, không có hứng thú với ngươi.
Người đứng trong hư không nhàn nhạt mở miệng nói, ngay sau đó thì bay đi mất. Thấy thế Tống Giai hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền khom người về phía hư không nói:
- Đa tạ tiền bối.
Tống Giai nhìn thân ảnh kia hoàn toàn biến mất lại quay đầu nhìn về sau, trong con ngươi xinh đẹp thoáng hiện một tia do dự, tiếp đó cô không lựa chọn trở về mà lại đi tới cổ thành ở phía trước.
Tần Vấn Thiên ngồi trên lưng thiên mã do Tiểu Hỗn Đản biến thành buồn rầu nhìn bóng lưng của Tống Giai. Hắn một đường theo dõi, thẳng đến chỗ này mới ra tay cứu cô ta chính là vì không muốn liên lụy đến Tống gia, thả trung niên áo đen kia đi thì chắc chắn tên đó sẽ trở về bẩm báo nhưng không ngờ cô Tống Giai này lại không chịu trốn trở về.Nhấc hồ lô rượu trong tay uống một hớp, cảm nhận mùi vị của rượu, Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Ai bảo ta dọn sạch hầm rượu của người ta làm chi, xem ra cái danh người tốt này vẫn phải làm cho đến cùng thôi, vừa đi vừa làm hộ hoa sứ giả cũng coi như là một cách lịch luyện vậy.
Tần Vấn Thiên lầm bầm lầu bầu như là đang tự an ủi chính mình, ngay sau đó lại tiếp tục đi theo Tống Giai, một đường tiến vào cổ thành.
Thành này có tên là thành Huyễn Vương, là một trong bảy đại vương thành ở hoàng triều Đại Thương.
Hoàng triều Đại Thương khác với hoàng triều Đại Hạ. Hoàng quyền ở hoàng triều Đại Thương rất mạnh, nắm quyền chấp chưởng thiên hạ, chỉ có mấy đại thế lực siêu cường mới có thể hạn chế hoàng quyền, ngoài ra thì không ai dám trêu chọc vào.
Trong bảy đại vương thành có thành thì do hoàng tộc Đại Thương trấn thủ, có thành thì là đất phong của hoàng thân Đại Thương, bọn họ sẽ thay hoàng triều Đại Thương quản lý các nơi. Mỗi đại vương thành chính là chủ thành của một phương địa vực, cực kỳ phồn hoa.
Một tòa vương thành thậm chí có thể phân ra thành rất nhiều thành nhỏ, hơn nữa trong vương thành còn có sơn mạch ao hồ.
Người dân khắp hoàng triều Đại Thương sẽ đưa thanh niên hậu bối có thiên phú xuất chúng vào vương thành tu hành, bởi vì trong vương thành có rất nhiều tông môn lớn tồn tại.
Tống Giai cũng là một trong số đó, cô chính là đệ tử của một tông môn rất mạnh ở thành Huyễn Vương, nhưng vì đắc tội một thanh niên nên không được tông môn che chở, suýt nữa thì liên lụy đến gia tộc, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Sau khi vào trong thành, Tống Giai tìm một khách sạn ở lại, Tần Vấn Thiên một đường đi theo cô cũng ở cách vách phòng Tống Giai.
Khách sạn này rất nhỏ, dù tu hành trong sương phòng cũng dễ bị người khác quấy rầy chứ đừng nói đến việc muốn làm chuyện bí mật gì khác. Chẳng qua là ở trong thành trì lớn, khách sạn tốt thì giá cả tất nhiên không rẻ, cần tiêu hao Tinh Vẫn thạch. Người lựa chọn loại khách sạn nhỏ này phần lớn đều là một số võ tu có tu vi hơi yếu, Tinh Vẫn thạch trên người vốn cũng không nhiều thậm chí còn không đủ để bản thân tu hành, nào dám hoang phí xa xỉ.
Tuy ở bên ngoài dùng lực cảm tri dòm ngó người khác chính là đại kỵ của võ tu nhưng Tần Vấn Thiên vẫn dùng cách này theo dõi nhất cử nhất động của Tống Giai.
Tống Giai lòng đầy tâm sự, một mình ngồi ở trong phòng nhìn bản thân trong tấm gương phía đối diện. Cô tháo búi tóc ra để mái tóc đen như thác đổ kia tùy ý rơi xuống, sau đó cởi áo khoác ngồi trước gương tẩy trang nhưng trong khóe mắt cô lại đong đầy nước mắt.
- Tống gia có giai nhân được đặt tên là Tống Giai, mười hai tuổi tụ võ hồn, mười tám tuổi đến Nguyên Phủ. Gia gia, phụ thân,.. đều ký thác kỳ vọng rất lớn vào ta, nhưng vậy thì sao chứ? Trong thế giới võ đạo cường giả vi tôn này, ngay cả lương tri cũng có thể vứt bỏ! Ân gia vì muốn bò lên vương phủ mà không tiếc hy sinh nhiều tính mạng như vậy để lấy được Xích Kích, người ngoài không dám nói gì, thậm chí còn muốn lợi dụng sư huynh đệ trong tông môn, ta nói một câu thật lòng thì lại gặp phải tai vạ bất ngờ, không ai dám biện bạch giúp ta.
Tống Giai lẩm bẩm nói nhỏ, nghĩ đến chuyện thương tâm thì đau lòng rơi lệ. Lý thúc vì một mực bảo vệ cô mà chết thảm, cô đã liều mạng trở về gia tộc nhưng Ân gia vẫn không chịu buông tha, lại truyền tin nói ba ngày sau tới bắt người, nếu không phải sợ Tống gia bị diệt thì sao cô có thể ngoan ngoãn chờ đợi như thế chứ?
- Tuy hôm nay được tiền bối cứu giúp nhưng nếu ta trở về chẳng phải lại làm liên lụy đến gia tộc nữa sao, chỉ khi nào ta chết rồi thì chuyện này mới kết thúc được thôi.
Tống Giai vẫn ngồi một chỗ khóc nức nở, khóc đến lúc mệt lả thì mới đến trước giường chậm rãi nằm xuống, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cô gái đang tuổi thanh xuân chính là độ tuổi đẹp nhất, ai lại chịu đi chết chứ, nhưng vì không muốn liên lụy đến gia tộc, cô không có lựa chọn nào khác.
Tần Vấn Thiên nghe được lời của Tống Giai, trong lòng cũng có chút xúc động. Trong thời đại võ đạo vi tôn như bây giờ, quá nhiều người chỉ vì lợi ích mà không chừa thủ đoạn nào, tuy Tần Vấn Thiên hắn cũng đã nhuốm máu không ít nhưng làm người trên đời vẫn phải bảo vệ thật kỹ mảnh tịnh thổ trong lòng mình.
- Xem ra tối nay sẽ không có chuyện gì rồi.
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng, ngay sau đó mang Tiểu Hỗn Đản đã huyễn hóa lại thành bản thể đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, thành Huyễn Vương vẫn phồn hoa như cũ, đèn đuốc thắp sáng cả cổ thành, thân hình hắn lóe lên chỉ chốc lát rồi đi tới một tửu lâu.
Bên trong tửu lâu tin tức linh thông, dễ hỏi thăm mọi chuyện nhất.
Ngồi một mình trong tửu lâu chốc lát, hắn thấy một người thích buôn chuyện rời đi bèn đi theo, khi đến một góc xó xỉnh nào đó hắn lập tức tiên lên ngăn đối phương lại.
- Các hạ có chuyện gì sao?
Người này thấy Tần Vấn Thiên cản đường thì khẽ nhíu mày, thả ra khí thế của Nguyên Phủ đỉnh phong.
- Hừ.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, thanh âm ấy tựa như xuyên thẳng vào đáy lòng hắn, trong con ngươi Tần Vấn Thiên lóe lên một tia âm lãnh khiến cả người hắn run rẩy, lúc này hắn biết mình gặp phải nhân vật đáng sợ.
- Tiền bối có chuyện gì phân phó?
Thái độ của người này lập tức thay đổi hẳn.
- Xích Kích là cái gì? Ân gia vì muốn lấy được Xích Kích đã làm những chuyện gì?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi, người kia nghe vậy thì thần sắc cứng đờ quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai mới mở miệng nói:
- Tiền bối, Xích Kích chính là Xích Ma Kích, kích này do đại sư luyện khí cấp năm Xích Dã Tử luyện chế ra. Thương Thích là người của Huyễn Vương phủ có thực lực mạnh mẽ, tu vi bước vào Thiên Cương cảnh tầng năm, hắn tuyên bố nếu ai có thể giúp hắn luyện chế ra một thanh phương thiên họa kích bá đạo nhất thì nhất định sẽ hậu tạ.
- Một vị thiếu gia của Ân sau khi biết được tin này đã tìm Xích Dã Tử nhờ luyện chế, sau đó cũng luyện chế ra không ít nhưng thiếu gia Ân gia lại không vừa lòng thanh nào cả. Lúc này Xích Dã Tử thẳng thắn nói khó mà luyện ra thanh kích bá đạo nhất, thiếu gia Ân gia nghe vậy thì giết chết người nhà của Xích Dã Tử khiến Xích Dã Tử trở nên điên cuồng, thiếu gia Ân gia vẫn buộc hắn tiếp tục luyện kích, Xích Dã Tử lại đồng ý. Nhưng sau khi luyện thành kích kia, hắn lại lấy chính mạng của mình tế kích, thanh kích này được xưng là Xích Ma Kích. Ân gia sai người đến lấy, kết quả toàn bộ đều chết sạch, thiếu gia Ân gia đương nhiên là không chịu bỏ qua nên phong tỏa xung quanh khu vực kia, không cho phép bọn họ cách xa Xích Ma Kích, từ đó khu vực kia đã trở thành tử vực. Sau đó thiếu gia Ân gia lại định triệu tập một nhóm người kiệt xuất thử đi lấy kích.
Người này ép giọng xuống vô cùng thấp tựa hồ sợ bị người khác nghe được vậy, Tần Vấn Thiên nghe xong trong thì trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:
- Nếu đã luyện ra Xích Ma Kích thì vì sao Ân gia hoặc vương phủ không trực tiếp phái cường giả Thiên Tượng đi lấy mà lại muốn liên lụy đến người vô tội như vậy?
- Vì chuyện này mà Ân gia đã bị chỉ trích rất nhiều, chỉ là không ai dám đứng ra nói thôi, vương phủ vì cố kỵ danh dự nên đương nhiên cũng không xuất thủ, vậy nên thiếu gia Ân gia phải tự mình giải quyết. Cả Ân gia và vương phủ đều để ý đến thể diện thanh danh nên không quan tâm đến chuyện này.
Người nọ thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên trong lòng tức giận lại hỏi vị trí, sau đó lập tức đi đến nơi ở trước kia của Xích Dã Tử.
Chẳng bao lâu sau Tần Vấn Thiên đã đi tới mảnh tử vực của thành Huyễn Vương. Dưới màn đêm, thi khí nặng nề, hắn đứng trên một tòa đài cao, dõi mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy dưới ánh trăng có một thanh Xích Ma Kích đỏ như máu đứng sừng sững ở nơi đó tựa như đang liên tục phát ra từng tiếng gào thét không cam lòng, giống như tiếng lòng không cam của vong hồn Xích Dã Tử!
- Mới một tiếng không hợp mà đã ức hiếp người quá đáng như vậy! Truyền lệnh ta, giải tán Tống gia, toàn bộ rời khỏi Lạc Thành trong vòng một ngày.
Mọi người trọn mắt nhìn chằm chằm Tống Thái, có người kêu lên:
- Gia chủ!
- Vốn định dùng tài nguyên mong đối phương tha cho Tống Giai, tranh thủ một tia hy vọng, nhưng bây giờ xem ra chỉ là người si nói mộng mà thôi. Giải tán đi, sau này có chuyện gì cũng không đến nỗi liên lụy cho gia tộc.
Ánh mắt Tống Thái trở nên lạnh lùng, dứt khoát quyết định.
Mọi người than thở, kẻ yếu mãi bị kẻ mạnh ăn thịt, chỉ hận thực lực của Tống gia quá yếu.
Mọi người tản đi, vị quản sự dẫn Tần Vấn Thiên đi lấy rượu cũng buồn bã không có tinh thần, muốn mượn rượu tiêu sầu nhưng khi đi tới hầm rượu lại chợt ngây ngẩn cả người.
Trong hầm rượu trống trơn, chẳng còn bình rượu nào.
- Người này thật quá đáng, lại dám thừa dịp cháy nhà đi hôi của.
Quản sự lắc đầu than thở lại không biết rằng lúc này Tần Vấn Thiên đang đi theo trung niên áo đen. Thấy đối phương một đường ra khỏi Lạc Thành, sau đó cũng chỉ mang Tống Giai đi tiếp chứ không có ý định đối với phó Tống Giai nên hắn vẫn tiếp tục đuổi theo, cũng không vội cứu người.
Trung niên áo đen có tu vi Thiên Cương cảnh tầng bốn đỉnh phong, cho nên tốc độ ngự kiếm phi hành cực kỳ nhanh, ngày đi mười vạn dặm, Tần Vấn Thiên cũng gắng gượng đi theo hắn cả một ngày.
Chỉ thấy phía trước bỗng xuất hiện một tòa cổ thành, thành này rất rộng lớn, lớn hơn Lạc Thành vô số lần, thậm chí có thể so với một tòa chủ thành ở chín châu thành ấy chứ.
Trung niên áo đen đang bay nhanh đi, nhưng ngay lúc này lại có một giọng nói đột nhiên truyền vào trong tai hắn:
- Mỹ nhân này thật đẹp.
- Hửm?
Trung niên nhướng mày, dừng chân quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức tràn tới, rõ nhiên là có người ở phía sau.
- Mỹ nhân ở lại, còn ngươi thì hãy cút đi!
Một thanh âm lạnh lẽo truyền tới, trung niên áo đen hừ lạnh một tiếng, đột nhiên có một cỗ kiếm ý cực kỳ cuồng bạo từ trên người hắn tràn ra.
- Ầm!
Đúng lúc này, đầu hắn chợt run lên, một cỗ kiếm uy kinh khủng trực tiếp xông vào trong đầu hắn tựa như muốn xuyên thủng qua khiến sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Kiếm tu! Ý chí kiếm đạo thật mạnh!
Trung niên áo đen vỗ một chưởng, chuẩn bị rút kiếm nhưng đúng lúc này trên hư không đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này ngạo nghễ mà đứng, thân khoác trường bào, diện mạo mơ hồ khó mà nhìn thấu.
Chỉ thấy thân ảnh này đạp xuống một cái, tức thì trung niên áo đen liền rên lên một tiếng, một cỗ kiếm uy sát phạt phi phàm trực tiếp đè ép xuống đầu tựa như xuyên thấu thân thể hắn, kiếm sắp ra khỏi vỏ lại bị cưỡng ép trở về tựa như không chịu sự khống chế của hắn. Ý chí bậc này thật sự quá đáng sợ!
- Các hạ là ai?
Trung niên áo đen ngẩng đầu hỏi, sắc mặt khá khó coi.
- Ngươi không xứng để biết, cút đi nếu không giết không tha.
Thân ảnh trong hư không truyền ra thanh âm lạnh lẽo, trung niên áo đen siết chặt nắm đấm sau đó xoay người trực tiếp ngự kiếm rời đi, thế nhưng kiếm ý trên người hắn lại điên cuồng gào thét lao về phía sau lưng Tống Giai.
- To gan!
Người đứng trong hư không kia lại đạp xuống một cái, một cỗ kiếm uy sát phát còn đáng sợ hơn lúc này tràn ra tựa như xuyên thủng thân thể, trung niên áo đen rên lên một tiếng rồi lập tức phun ra một ngụm máu tươi, luồng kiếm ý giết về phía Tống Giai cũng trực tiếp tan đi. Trung niên áo đen thấy vậy đành cấp tốc rời đi, không dám làm bất kỳ động tác nào nữa.
Trên mặt Tống Giai hiện lên sự kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn thân ảnh trong hư không.
Thực lực của người này thật mạnh, bước thứ nhất đẩy lùi trung niên áo đen, bước thứ hai lại khiến trung niên áo đen bị thương.
Cảnh giới bậc này hẳn là Thiên Cương tầng năm thế nhưng trong lòng cô lại cực kỳ lo lắng, ngữ khí của người này vừa nãy thoáng lộ ra sự ngả ngớn.
- Tiền bối.
Tống Giai bật thốt, giọng nói cũng biến thành run rẩy.
- Yên tâm đi, tuy ngươi là mỹ nhân nhưng bản tôn cũng đã gặp không ít mỹ nữ cực phẩm, không có hứng thú với ngươi.
Người đứng trong hư không nhàn nhạt mở miệng nói, ngay sau đó thì bay đi mất. Thấy thế Tống Giai hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền khom người về phía hư không nói:
- Đa tạ tiền bối.
Tống Giai nhìn thân ảnh kia hoàn toàn biến mất lại quay đầu nhìn về sau, trong con ngươi xinh đẹp thoáng hiện một tia do dự, tiếp đó cô không lựa chọn trở về mà lại đi tới cổ thành ở phía trước.
Tần Vấn Thiên ngồi trên lưng thiên mã do Tiểu Hỗn Đản biến thành buồn rầu nhìn bóng lưng của Tống Giai. Hắn một đường theo dõi, thẳng đến chỗ này mới ra tay cứu cô ta chính là vì không muốn liên lụy đến Tống gia, thả trung niên áo đen kia đi thì chắc chắn tên đó sẽ trở về bẩm báo nhưng không ngờ cô Tống Giai này lại không chịu trốn trở về.Nhấc hồ lô rượu trong tay uống một hớp, cảm nhận mùi vị của rượu, Tần Vấn Thiên lắc đầu cười khổ nói:
- Ai bảo ta dọn sạch hầm rượu của người ta làm chi, xem ra cái danh người tốt này vẫn phải làm cho đến cùng thôi, vừa đi vừa làm hộ hoa sứ giả cũng coi như là một cách lịch luyện vậy.
Tần Vấn Thiên lầm bầm lầu bầu như là đang tự an ủi chính mình, ngay sau đó lại tiếp tục đi theo Tống Giai, một đường tiến vào cổ thành.
Thành này có tên là thành Huyễn Vương, là một trong bảy đại vương thành ở hoàng triều Đại Thương.
Hoàng triều Đại Thương khác với hoàng triều Đại Hạ. Hoàng quyền ở hoàng triều Đại Thương rất mạnh, nắm quyền chấp chưởng thiên hạ, chỉ có mấy đại thế lực siêu cường mới có thể hạn chế hoàng quyền, ngoài ra thì không ai dám trêu chọc vào.
Trong bảy đại vương thành có thành thì do hoàng tộc Đại Thương trấn thủ, có thành thì là đất phong của hoàng thân Đại Thương, bọn họ sẽ thay hoàng triều Đại Thương quản lý các nơi. Mỗi đại vương thành chính là chủ thành của một phương địa vực, cực kỳ phồn hoa.
Một tòa vương thành thậm chí có thể phân ra thành rất nhiều thành nhỏ, hơn nữa trong vương thành còn có sơn mạch ao hồ.
Người dân khắp hoàng triều Đại Thương sẽ đưa thanh niên hậu bối có thiên phú xuất chúng vào vương thành tu hành, bởi vì trong vương thành có rất nhiều tông môn lớn tồn tại.
Tống Giai cũng là một trong số đó, cô chính là đệ tử của một tông môn rất mạnh ở thành Huyễn Vương, nhưng vì đắc tội một thanh niên nên không được tông môn che chở, suýt nữa thì liên lụy đến gia tộc, có thể nói là vô cùng thê thảm.
Sau khi vào trong thành, Tống Giai tìm một khách sạn ở lại, Tần Vấn Thiên một đường đi theo cô cũng ở cách vách phòng Tống Giai.
Khách sạn này rất nhỏ, dù tu hành trong sương phòng cũng dễ bị người khác quấy rầy chứ đừng nói đến việc muốn làm chuyện bí mật gì khác. Chẳng qua là ở trong thành trì lớn, khách sạn tốt thì giá cả tất nhiên không rẻ, cần tiêu hao Tinh Vẫn thạch. Người lựa chọn loại khách sạn nhỏ này phần lớn đều là một số võ tu có tu vi hơi yếu, Tinh Vẫn thạch trên người vốn cũng không nhiều thậm chí còn không đủ để bản thân tu hành, nào dám hoang phí xa xỉ.
Tuy ở bên ngoài dùng lực cảm tri dòm ngó người khác chính là đại kỵ của võ tu nhưng Tần Vấn Thiên vẫn dùng cách này theo dõi nhất cử nhất động của Tống Giai.
Tống Giai lòng đầy tâm sự, một mình ngồi ở trong phòng nhìn bản thân trong tấm gương phía đối diện. Cô tháo búi tóc ra để mái tóc đen như thác đổ kia tùy ý rơi xuống, sau đó cởi áo khoác ngồi trước gương tẩy trang nhưng trong khóe mắt cô lại đong đầy nước mắt.
- Tống gia có giai nhân được đặt tên là Tống Giai, mười hai tuổi tụ võ hồn, mười tám tuổi đến Nguyên Phủ. Gia gia, phụ thân,.. đều ký thác kỳ vọng rất lớn vào ta, nhưng vậy thì sao chứ? Trong thế giới võ đạo cường giả vi tôn này, ngay cả lương tri cũng có thể vứt bỏ! Ân gia vì muốn bò lên vương phủ mà không tiếc hy sinh nhiều tính mạng như vậy để lấy được Xích Kích, người ngoài không dám nói gì, thậm chí còn muốn lợi dụng sư huynh đệ trong tông môn, ta nói một câu thật lòng thì lại gặp phải tai vạ bất ngờ, không ai dám biện bạch giúp ta.
Tống Giai lẩm bẩm nói nhỏ, nghĩ đến chuyện thương tâm thì đau lòng rơi lệ. Lý thúc vì một mực bảo vệ cô mà chết thảm, cô đã liều mạng trở về gia tộc nhưng Ân gia vẫn không chịu buông tha, lại truyền tin nói ba ngày sau tới bắt người, nếu không phải sợ Tống gia bị diệt thì sao cô có thể ngoan ngoãn chờ đợi như thế chứ?
- Tuy hôm nay được tiền bối cứu giúp nhưng nếu ta trở về chẳng phải lại làm liên lụy đến gia tộc nữa sao, chỉ khi nào ta chết rồi thì chuyện này mới kết thúc được thôi.
Tống Giai vẫn ngồi một chỗ khóc nức nở, khóc đến lúc mệt lả thì mới đến trước giường chậm rãi nằm xuống, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một cô gái đang tuổi thanh xuân chính là độ tuổi đẹp nhất, ai lại chịu đi chết chứ, nhưng vì không muốn liên lụy đến gia tộc, cô không có lựa chọn nào khác.
Tần Vấn Thiên nghe được lời của Tống Giai, trong lòng cũng có chút xúc động. Trong thời đại võ đạo vi tôn như bây giờ, quá nhiều người chỉ vì lợi ích mà không chừa thủ đoạn nào, tuy Tần Vấn Thiên hắn cũng đã nhuốm máu không ít nhưng làm người trên đời vẫn phải bảo vệ thật kỹ mảnh tịnh thổ trong lòng mình.
- Xem ra tối nay sẽ không có chuyện gì rồi.
Tần Vấn Thiên nói thầm trong lòng, ngay sau đó mang Tiểu Hỗn Đản đã huyễn hóa lại thành bản thể đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, thành Huyễn Vương vẫn phồn hoa như cũ, đèn đuốc thắp sáng cả cổ thành, thân hình hắn lóe lên chỉ chốc lát rồi đi tới một tửu lâu.
Bên trong tửu lâu tin tức linh thông, dễ hỏi thăm mọi chuyện nhất.
Ngồi một mình trong tửu lâu chốc lát, hắn thấy một người thích buôn chuyện rời đi bèn đi theo, khi đến một góc xó xỉnh nào đó hắn lập tức tiên lên ngăn đối phương lại.
- Các hạ có chuyện gì sao?
Người này thấy Tần Vấn Thiên cản đường thì khẽ nhíu mày, thả ra khí thế của Nguyên Phủ đỉnh phong.
- Hừ.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, thanh âm ấy tựa như xuyên thẳng vào đáy lòng hắn, trong con ngươi Tần Vấn Thiên lóe lên một tia âm lãnh khiến cả người hắn run rẩy, lúc này hắn biết mình gặp phải nhân vật đáng sợ.
- Tiền bối có chuyện gì phân phó?
Thái độ của người này lập tức thay đổi hẳn.
- Xích Kích là cái gì? Ân gia vì muốn lấy được Xích Kích đã làm những chuyện gì?
Tần Vấn Thiên mở miệng hỏi, người kia nghe vậy thì thần sắc cứng đờ quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai mới mở miệng nói:
- Tiền bối, Xích Kích chính là Xích Ma Kích, kích này do đại sư luyện khí cấp năm Xích Dã Tử luyện chế ra. Thương Thích là người của Huyễn Vương phủ có thực lực mạnh mẽ, tu vi bước vào Thiên Cương cảnh tầng năm, hắn tuyên bố nếu ai có thể giúp hắn luyện chế ra một thanh phương thiên họa kích bá đạo nhất thì nhất định sẽ hậu tạ.
- Một vị thiếu gia của Ân sau khi biết được tin này đã tìm Xích Dã Tử nhờ luyện chế, sau đó cũng luyện chế ra không ít nhưng thiếu gia Ân gia lại không vừa lòng thanh nào cả. Lúc này Xích Dã Tử thẳng thắn nói khó mà luyện ra thanh kích bá đạo nhất, thiếu gia Ân gia nghe vậy thì giết chết người nhà của Xích Dã Tử khiến Xích Dã Tử trở nên điên cuồng, thiếu gia Ân gia vẫn buộc hắn tiếp tục luyện kích, Xích Dã Tử lại đồng ý. Nhưng sau khi luyện thành kích kia, hắn lại lấy chính mạng của mình tế kích, thanh kích này được xưng là Xích Ma Kích. Ân gia sai người đến lấy, kết quả toàn bộ đều chết sạch, thiếu gia Ân gia đương nhiên là không chịu bỏ qua nên phong tỏa xung quanh khu vực kia, không cho phép bọn họ cách xa Xích Ma Kích, từ đó khu vực kia đã trở thành tử vực. Sau đó thiếu gia Ân gia lại định triệu tập một nhóm người kiệt xuất thử đi lấy kích.
Người này ép giọng xuống vô cùng thấp tựa hồ sợ bị người khác nghe được vậy, Tần Vấn Thiên nghe xong trong thì trong lòng tức giận, lạnh nhạt nói:
- Nếu đã luyện ra Xích Ma Kích thì vì sao Ân gia hoặc vương phủ không trực tiếp phái cường giả Thiên Tượng đi lấy mà lại muốn liên lụy đến người vô tội như vậy?
- Vì chuyện này mà Ân gia đã bị chỉ trích rất nhiều, chỉ là không ai dám đứng ra nói thôi, vương phủ vì cố kỵ danh dự nên đương nhiên cũng không xuất thủ, vậy nên thiếu gia Ân gia phải tự mình giải quyết. Cả Ân gia và vương phủ đều để ý đến thể diện thanh danh nên không quan tâm đến chuyện này.
Người nọ thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên trong lòng tức giận lại hỏi vị trí, sau đó lập tức đi đến nơi ở trước kia của Xích Dã Tử.
Chẳng bao lâu sau Tần Vấn Thiên đã đi tới mảnh tử vực của thành Huyễn Vương. Dưới màn đêm, thi khí nặng nề, hắn đứng trên một tòa đài cao, dõi mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy dưới ánh trăng có một thanh Xích Ma Kích đỏ như máu đứng sừng sững ở nơi đó tựa như đang liên tục phát ra từng tiếng gào thét không cam lòng, giống như tiếng lòng không cam của vong hồn Xích Dã Tử!
/1935
|