Chiến đài Chu Tước là nơi tranh đấu Thiên Mệnh bảng.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vốn nên chiến đấu nhưng bọn họ lại tay dắt tay nhau, mặt hướng về phía người đời.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên kiên định, Mạc Khuynh Thành mỉm cười, giờ khắc này là ngày nàng vui sướng nhất trong mấy năm qua.
Nàng đã từng là thiếu nữ nước Sở không buồn không lo, chất phác ngây thơ, cho đến khi gặp Tần Vấn Thiên, nàng cảm nhận được mùi vị yêu đương, ngọt ngào mà chua xót, giống như luôn luôn sẽ tưởng niệm nhưng trong lòng luôn luôn tràn ngập ước mơ.
Đến khi Hoa Tiêu Vân đến nước Sở, tất cả đều bị tàn phá. Nàng được thu nhận vào Đan Vương điện, trở thành thiên chi kiêu nữ của Đan Vương điện, muôn người chú ý, vô số người truy cầu nhưng nàng không vui, nàng từ thiếu nữ hồn nhiên trở nên khép kín, sống nội tâm.
Những năm gần đây, tuy năng lực luyện đan, thực lực đều không ngừng trở nên mạnh mẽ nhưng nàng cực kỳ không vui, cho đến khi nàng nghe được tin tức của Tần Vấn Thiên, nhưng đau đớn là bọn họ không thể ở cùng nhau.
Lúc này, bọn họ đứng ở trên chiến đài Chu Tước, đối mặt với thế nhân, Tần Vấn Thiên nắm tay nàng, nàng không xấu hổ, càng không sợ hãi, trong lòng là niềm tin và dũng khí.
Nàng muốn cho người Đại Hạ biết, Tần Vấn Thiên là nam nhân nàng yêu, bất chấp hậu quả, bất luận sau này sẽ xảy ra điều gì.
Mạc Khuynh Thành nàng sẽ không hối hận.
Tần Vấn Thiên cũng vô cùng kiên định. Hắn biết, người đời xem thường hắn, trên phương diện người yêu của Mạc Khuynh Thành, người đời luôn suy nghĩ kẻ may mắn ấy hẳn nên là đám người Hoa Thái Hư, Trảm Trần, chứ không phải hắn.
Hôm nay hắn muốn tuyên cáo với người đời, Mạc Khuynh Thành là nữ nhân của Tần Vấn Thiên hắn.
Cứ như vậy, hai người chăm chú nắm chặt tay đối mặt người đời, gánh chịu tất cả hậu quả.
- Tại sao có thể như vậy?
Mọi người không thể tin được vào hai mắt của mình, vì sao lại thế này?
Những năm gần đây Mạc Khuynh Thành là nữ tử phong hoa tuyệt đại nhất Đại Hạ, vì sao nàng và Tần Vấn Thiên lại nắm tay nhau, vì sao bọn họ lại ở cùng nhau?
Việc này dường như đã phụ bạc sự kỳ vọng của mọi người, Mạc Khuynh Thành không phải nên ở cùng với Hoa Thái Hư sao.
Nữ nhân kinh diễm Đại Hạ kia, nàng và Tần Vấn Thiên đã sớm quen biết, không chỉ quen biết mà còn yêu nhau.
Người Đan Vương điện nhìn về chiến đài Chu Tước, thần sắc của Lạc Hà cực kỳ khó coi, nàng cho Mạc Khuynh Thành tất cả nhưng Mạc Khuynh Thành lại không nghe nàng.
Bạch Phỉ nhìn hai người kia, trong lòng thầm than, ngày xưa khi nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở nước Sở, có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế. Hắn dám nắm tay Mạc Khuynh Thành trước mặt người Đại Hạ, hơn nữa, còn là trên chiến đài Thiên Mệnh bảng.
Trong đôi mắt Trảm Trần lấp lóe tia lạnh, lộ ra sát ý mãnh liệt.
Có quá nhiều người không chúc phúc Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Bọn họ không coi trọng hai người này, hoặc nói, bọn họ không xem trọng Tần Vấn Thiên.
Mặc dù Tần Vấn Thiên đã rất ưu tú nhưng bọn họ luôn cảm thấy còn chưa đủ.
Người Bạch Lộc thư viện đứng cùng nhau, Bạch Lộc Di cùng Bạch Lộc Cảnh đứng bên nhau, nhìn hai người kia, trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lộc Di lộ ra nụ cười chúc phúc, lại mơ hồ ngấn lệ.
- Hắn rốt cục đã nắm tay nàng đứng trước mặt người đời.
Bạch Lộc Di cười nhạt, thì thào nói nhỏ. Từ lâu, nàng đã nghe Tần Vấn Thiên nói về câu chuyện cũ này, bây giờ nhìn thấy đôi bích nhân kia, nàng thật lòng chúc phúc, bọn họ họ nhất định sẽ có kết cục hoàn mỹ.
Khóe miệng Bạch Lộc Cảnh mang theo nụ cười tự tại, mặc dù hắn đã bị đào thải nhưng dường như không hề để ý, ôm Bạch Lộc Di bên cạnh, vỗ nhẹ bờ vai của nàng, như đang an ủi.
Bạch Lộc Di ngẩng đầu nhìn Bạch Lộc Cảnh, cười khúc khích:
- Ca.
- Huynh biết muội yêu thầm tiểu tử kia, nhưng mà người này muội không thể có được, từ bỏ đi.
Bạch Lộc Cảnh nhẹ giọng thở dài, hắn sao lại không biết ý nghĩ của Bạch Lộc Di. Trước đây, hắn ủng hộ Bạch Lộc Di ở cùng với Tần Vấn Thiên, thậm chí cho rằng Tần Vấn Thiên gặp may mắn nhưng nhìn tên kia trưởng thành nhanh chóng, bây giờ không ngờ vung hắn ra, Bạch Lộc Cảnh liền hiểu rõ, muội muội của hắn không xứng với người này.
- Tiểu Di, hắn có thể giành được ba vị trí đầu sao?
Đôi mắt Đại trưởng lão của Bạch Lộc thư viện chứa đầy ý cười, thấp giọng hỏi. Ba vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng lần này rất khó giành, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới hiểu được.
Trần Vương, Thạch Phá Thiên, Tư Khung, Trảm Trần, người mặc áo đen, Tần Chính, Vương Thương, Mộ Phong, có người nào không đáng sợ.
Tần Chính bức Thạch Phá Thiên đến mức độ đó, Mộ Phong khiến Tư Khung trúng kịch độc, người mặc áo đen và Vương Thương đại chiến điên cuồng, mỗi một trận đều khắc sâu trong lòng mọi người, Thiên Mệnh bảng lần này thật đáng sợ.
- Đương nhiên.
Bạch Lộc Di không hề nghi ngờ gật đầu:
- Lúc trước, trong cuộc thí luyện Thần Văn ở Trích Tinh phủ, không ai tin tưởng hắn, không phải hắn đã làm được rồi sao.
- Được rồi, ta cũng hi vọng hắn có thể làm được, nếu không, việc hắn nắm tay đệ nhất mỹ nữ thành Vọng Châu cũng khiến ánh mắt thế nhân có thể giết hắn.
Đại trưởng lão cười khẽ, tên kia thật khiến người ta không ngờ tới.
Nhớ lúc trước, cũng chính là lúc Đế Phong Vương Thương đáp xuống Bạch Lộc thư viện, khi đó có người nào coi trọng Tần Vấn Thiên? Nhưng bây giờ hắn đã đứng trên một chiến đài với Vương Thương hơn nữa, có thể sẽ tạm thời vượt lên Vương Thương.
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Huyền Yên của Huyền Nữ điện, Huyền Tâm, Lý Thi Ngữ.
Nhìn Thư Nguyễn Ngọc của Vọng Châu thành, Âu Dương Cuồng Sinh, Âu Dương Tiểu Lộ của Âu Dương thế gia, bọn họ đều có cách nghĩ không giống nhau.
Nhưng bất luận người đời suy nghĩ gì, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cũng không quan tâm, đã lựa chọn nắm tay nhau trên chiến đài Chu Tước tức là bọn họ đã dứt bỏ tất cả, không hề sợ hãi.
- Ta nhận thua.
Mạc Khuynh Thành dịu dàng cười nói, nàng tham gia Thiên Mệnh bảng cũng không phải vì tranh xếp hạng. Bất luận là vị trí thứ nhất hay là cuối cùng, nàng đều không quan tâm.
Trận chiến này, nàng từ bỏ để trải đường cho Tần Vấn Thiên. - Quả nhiên là Mạc Khuynh Thành nhận thua.
Khi đám người nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau, đã đoán được, Mạc Khuynh Thành rất có thể sẽ tác thành cho Tần Vấn Thiên, đưa hắn vào sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng.
Mạc Khuynh Thành vừa dứt lời, sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng xuất hiện, chia ra: Trần Vương, Thạch Phá Thiên, Tư Khung, Trảm Trần, người mặc áo bào đen, Tần Vấn Thiên.
Có điều, xếp hạng của bọn họ cũng không ổn định, bởi vì người xếp sau năm vị trí đầu còn có thể khiêu chiến, một khi chiến thắng bọn họ, sẽ thay thế vị trí của họ.
Ánh mắt mọi người nhìn về Tần Vấn Thiên, chỉ sợ, năm người phía sau, ngoại trừ Mạc Khuynh Thành thì đối tượng khiêu chiến đầu tiên của bốn người khác chính là hắn.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cùng nhau đi xuống chiến đài. Sau khi bọn họ xuống chiến đài Chu Tước vẫn đứng chung một chỗ.
Thiên Cơ lão nhân tuyên bố kết quả chiến đấu. Tiếp theo là khiêu chiến, năm người phía sau, vẫn có cơ hội khiêu chiến. Chỉ là muốn cho cho mọi người thời gian một đêm nghỉ ngơi, dù sao cuộc chiến vừa rồi cũng vô cùng thảm liệt.
Dưới Chu Tước chiến đài, đám người lộ ra sự yên tĩnh kỳ lạ, trên hành lang mênh mông bên ngoài, đám người đang thì thầm, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong cảnh Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành dắt tay nhau, bọn họ đang nghĩ, nếu như lấy bọn họ đổi lại vị trí của Tần Vấn Thiên thì thật không uổng công đi một lần xuống thế gian.
Sáng sớm. Mặt trời mới mọc treo trên vòm trời, vạn vật tràn ngập sức sống. Trên hành lang mênh mông, ánh mắt đám người đều nhìn về thân ảnh xung quanh chiến đài Chu Tước.
Thiên Cơ lão nhân mở đôi mắt đang nhắm, nói với Tần Chính:
- Tần Chính. Ngươi là người đầu tiên khiêu chiến. Thắng, ngươi thay thế hắn chiếm giữ sáu vị trí đầu, thua, tranh đoạt năm vị trí sau.
Tần Chính khẽ gật đầu, lần nữa bước lên chiến đài Chu Tước. Người hắn khiêu chiến là Trảm Trần.
Trảm Trần hiển nhiên có chút bất ngờ, người thứ nhất bị khiêu chiến lại là hắn.
Trảm Trần mang theo ý chí sắc bén bước lên chiến đài Chu Tước, lập tức đám người lại thấy một trận quyết đấu cường đại. Kết cục, Trảm Trần đánh bại Tần Chính.
Không phải Tần Chính không cường đại, chỉ là cũng giống Vân Mộng Di, Tần Chính xuất công kích, rõ ràng đánh trúng Trảm Trần nhưng đối phương như có được Kim Thân bất diệt, vẫn bình yên vô sự. Đám người đang nghĩ, hẳn là có thể dự đoán lần nữa sức chiến đấu của Trảm Trần.
Sau đó là Mộ Phong.
Mộ Phong ngồi xếp bằng, vẫn đang tu hành, Tư Khung sử dụng công kích Linh Hồn tấn công hắn tạo nên thương tích nghiêm trọng nhất.
- Ta từ bỏ Thiên Mệnh bảng.
Mộ Phong từ từ nhắm hai mắt, bình tĩnh nói, dường như đang nói một việc vô cùng bình thường.
- Được, Mộ Phong xếp thứ mười một Thiên Mệnh bảng.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lập tức, trên Thiên Mệnh bảng sáng chói trong không trung, tên Mộ Phong được khắc lên dòng thứ mười một. Nhưng người khiến Tư Khung trúng kịch độc này lại không ai dám khinh thường, càng không ái dám quên tên hắn.
Cho dù chỉ xếp hạng thứ mười một nhưng tên của Mộ Phong vẫn được người ta ghi nhớ.
Sau đó, sau khi Vân Mộng Di nhìn thoáng qua những người xếp sáu vị trí đầu, liền bình tĩnh nói:
- Ta từ bỏ Thiên Mệnh bảng.
Vân Mộng Di biết nàng và Tần Chính đều có chút chênh lệch, Tần Chính đã bị loại, nàng lại kiên trì chiến đấu cũng không còn ý nghĩa.
- Vân Mộng Di, xếp thứ mười Thiên Mệnh bảng.
Thiên Cơ lão nhân tuyên bố.
- Ta cũng từ bỏ.
Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, nàng vốn không có lòng tái chiến, tiếp theo, chỉ cần nhìn Tần Vấn Thiên là được.
- Mạc Khuynh Thành xếp thứ chín Thiên Mệnh bảng.
Sau đó, chỉ còn lại một người là Vương Thương.
Vương Thương lại lần nữa bước lên chiến đài Chu Tước, hắn không nhìn nơi nào khác mà nhìn thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Những người khác không biết Tần Vấn Thiên nhưng hắn đương nhiên biết, người sở hữu Thương Vương lệnh.
Tần Vấn Thiên đã tranh đoạt thứ thuộc về hắn.
Tần Vấn Thiên lại được Mạc Khuynh Thành đưa vào sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng.
- Ngươi nên đi xuống, vị trí thứ tám Thiên Mệnh bảng có lẽ mới là vị trí thuộc về ngươi, dựa vào nữ nhân, chung quy vẫn là đồ vô dụng.
Vương Thương chậm rãi mở miệng, không ít người khẽ gật đầu, trận chiến vừa rồi của Tần Vấn Thiên căn bản chưa từng đánh, cứ như vậy không hiểu được bước vào sáu vị trí đầu, điều này rất bất công với những người khác.
Tần Chính, Vương Thương đều đã trải qua đại chiến oanh liệt.
Hi vọng trận chiến này, Vương Thương có thể đánh bại Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bước lên chiến đài Chu Tước, đối mặt với Vương Thương.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi hắn và Khuynh Thành công khai với thế nhân, cũng là trận chiến hắn đối mặt với Thương Vương, truyền nhân Nhất Mạch Đế thị.
- Là ngươi tự đi xuống, hay là đích thân ta đưa ngươi xuống?
Yêu khí trên người Vương Thương tràn ngập, không che giấu việc hắn tu hành Yêu Thần Biến.
Tần Vấn Thiên chắp hai tay sau lưng, đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Thương.
- Mười hơi thở, nếu ngươi không thua ta sẽ rời khỏi Thiên Mệnh bảng.
Giọng Tần Vấn Thiên tràn ngập hư không, khiến ánh mắt vô số người dừng lại. Vào đúng lúc người đời đều cho rằng Tần Vấn Thiên dựa vào Mạc Khuynh Thành mới vào đến đây, có thể sẽ thua trong tay Vương Thương. Tần Vấn Thiên tuyên bố với thế nhân, nếu trong mười hơi thở, Vương Thương không bại, hắn sẽ rời khỏi Thiên Mệnh bảng.
Đây là sự ngông cuồng vô tri, hay là sự tự tin đã khắc sâu trong xương cốt?
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành vốn nên chiến đấu nhưng bọn họ lại tay dắt tay nhau, mặt hướng về phía người đời.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên kiên định, Mạc Khuynh Thành mỉm cười, giờ khắc này là ngày nàng vui sướng nhất trong mấy năm qua.
Nàng đã từng là thiếu nữ nước Sở không buồn không lo, chất phác ngây thơ, cho đến khi gặp Tần Vấn Thiên, nàng cảm nhận được mùi vị yêu đương, ngọt ngào mà chua xót, giống như luôn luôn sẽ tưởng niệm nhưng trong lòng luôn luôn tràn ngập ước mơ.
Đến khi Hoa Tiêu Vân đến nước Sở, tất cả đều bị tàn phá. Nàng được thu nhận vào Đan Vương điện, trở thành thiên chi kiêu nữ của Đan Vương điện, muôn người chú ý, vô số người truy cầu nhưng nàng không vui, nàng từ thiếu nữ hồn nhiên trở nên khép kín, sống nội tâm.
Những năm gần đây, tuy năng lực luyện đan, thực lực đều không ngừng trở nên mạnh mẽ nhưng nàng cực kỳ không vui, cho đến khi nàng nghe được tin tức của Tần Vấn Thiên, nhưng đau đớn là bọn họ không thể ở cùng nhau.
Lúc này, bọn họ đứng ở trên chiến đài Chu Tước, đối mặt với thế nhân, Tần Vấn Thiên nắm tay nàng, nàng không xấu hổ, càng không sợ hãi, trong lòng là niềm tin và dũng khí.
Nàng muốn cho người Đại Hạ biết, Tần Vấn Thiên là nam nhân nàng yêu, bất chấp hậu quả, bất luận sau này sẽ xảy ra điều gì.
Mạc Khuynh Thành nàng sẽ không hối hận.
Tần Vấn Thiên cũng vô cùng kiên định. Hắn biết, người đời xem thường hắn, trên phương diện người yêu của Mạc Khuynh Thành, người đời luôn suy nghĩ kẻ may mắn ấy hẳn nên là đám người Hoa Thái Hư, Trảm Trần, chứ không phải hắn.
Hôm nay hắn muốn tuyên cáo với người đời, Mạc Khuynh Thành là nữ nhân của Tần Vấn Thiên hắn.
Cứ như vậy, hai người chăm chú nắm chặt tay đối mặt người đời, gánh chịu tất cả hậu quả.
- Tại sao có thể như vậy?
Mọi người không thể tin được vào hai mắt của mình, vì sao lại thế này?
Những năm gần đây Mạc Khuynh Thành là nữ tử phong hoa tuyệt đại nhất Đại Hạ, vì sao nàng và Tần Vấn Thiên lại nắm tay nhau, vì sao bọn họ lại ở cùng nhau?
Việc này dường như đã phụ bạc sự kỳ vọng của mọi người, Mạc Khuynh Thành không phải nên ở cùng với Hoa Thái Hư sao.
Nữ nhân kinh diễm Đại Hạ kia, nàng và Tần Vấn Thiên đã sớm quen biết, không chỉ quen biết mà còn yêu nhau.
Người Đan Vương điện nhìn về chiến đài Chu Tước, thần sắc của Lạc Hà cực kỳ khó coi, nàng cho Mạc Khuynh Thành tất cả nhưng Mạc Khuynh Thành lại không nghe nàng.
Bạch Phỉ nhìn hai người kia, trong lòng thầm than, ngày xưa khi nàng nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở nước Sở, có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế. Hắn dám nắm tay Mạc Khuynh Thành trước mặt người Đại Hạ, hơn nữa, còn là trên chiến đài Thiên Mệnh bảng.
Trong đôi mắt Trảm Trần lấp lóe tia lạnh, lộ ra sát ý mãnh liệt.
Có quá nhiều người không chúc phúc Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Bọn họ không coi trọng hai người này, hoặc nói, bọn họ không xem trọng Tần Vấn Thiên.
Mặc dù Tần Vấn Thiên đã rất ưu tú nhưng bọn họ luôn cảm thấy còn chưa đủ.
Người Bạch Lộc thư viện đứng cùng nhau, Bạch Lộc Di cùng Bạch Lộc Cảnh đứng bên nhau, nhìn hai người kia, trong đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lộc Di lộ ra nụ cười chúc phúc, lại mơ hồ ngấn lệ.
- Hắn rốt cục đã nắm tay nàng đứng trước mặt người đời.
Bạch Lộc Di cười nhạt, thì thào nói nhỏ. Từ lâu, nàng đã nghe Tần Vấn Thiên nói về câu chuyện cũ này, bây giờ nhìn thấy đôi bích nhân kia, nàng thật lòng chúc phúc, bọn họ họ nhất định sẽ có kết cục hoàn mỹ.
Khóe miệng Bạch Lộc Cảnh mang theo nụ cười tự tại, mặc dù hắn đã bị đào thải nhưng dường như không hề để ý, ôm Bạch Lộc Di bên cạnh, vỗ nhẹ bờ vai của nàng, như đang an ủi.
Bạch Lộc Di ngẩng đầu nhìn Bạch Lộc Cảnh, cười khúc khích:
- Ca.
- Huynh biết muội yêu thầm tiểu tử kia, nhưng mà người này muội không thể có được, từ bỏ đi.
Bạch Lộc Cảnh nhẹ giọng thở dài, hắn sao lại không biết ý nghĩ của Bạch Lộc Di. Trước đây, hắn ủng hộ Bạch Lộc Di ở cùng với Tần Vấn Thiên, thậm chí cho rằng Tần Vấn Thiên gặp may mắn nhưng nhìn tên kia trưởng thành nhanh chóng, bây giờ không ngờ vung hắn ra, Bạch Lộc Cảnh liền hiểu rõ, muội muội của hắn không xứng với người này.
- Tiểu Di, hắn có thể giành được ba vị trí đầu sao?
Đôi mắt Đại trưởng lão của Bạch Lộc thư viện chứa đầy ý cười, thấp giọng hỏi. Ba vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng lần này rất khó giành, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới hiểu được.
Trần Vương, Thạch Phá Thiên, Tư Khung, Trảm Trần, người mặc áo đen, Tần Chính, Vương Thương, Mộ Phong, có người nào không đáng sợ.
Tần Chính bức Thạch Phá Thiên đến mức độ đó, Mộ Phong khiến Tư Khung trúng kịch độc, người mặc áo đen và Vương Thương đại chiến điên cuồng, mỗi một trận đều khắc sâu trong lòng mọi người, Thiên Mệnh bảng lần này thật đáng sợ.
- Đương nhiên.
Bạch Lộc Di không hề nghi ngờ gật đầu:
- Lúc trước, trong cuộc thí luyện Thần Văn ở Trích Tinh phủ, không ai tin tưởng hắn, không phải hắn đã làm được rồi sao.
- Được rồi, ta cũng hi vọng hắn có thể làm được, nếu không, việc hắn nắm tay đệ nhất mỹ nữ thành Vọng Châu cũng khiến ánh mắt thế nhân có thể giết hắn.
Đại trưởng lão cười khẽ, tên kia thật khiến người ta không ngờ tới.
Nhớ lúc trước, cũng chính là lúc Đế Phong Vương Thương đáp xuống Bạch Lộc thư viện, khi đó có người nào coi trọng Tần Vấn Thiên? Nhưng bây giờ hắn đã đứng trên một chiến đài với Vương Thương hơn nữa, có thể sẽ tạm thời vượt lên Vương Thương.
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành.
Huyền Yên của Huyền Nữ điện, Huyền Tâm, Lý Thi Ngữ.
Nhìn Thư Nguyễn Ngọc của Vọng Châu thành, Âu Dương Cuồng Sinh, Âu Dương Tiểu Lộ của Âu Dương thế gia, bọn họ đều có cách nghĩ không giống nhau.
Nhưng bất luận người đời suy nghĩ gì, Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cũng không quan tâm, đã lựa chọn nắm tay nhau trên chiến đài Chu Tước tức là bọn họ đã dứt bỏ tất cả, không hề sợ hãi.
- Ta nhận thua.
Mạc Khuynh Thành dịu dàng cười nói, nàng tham gia Thiên Mệnh bảng cũng không phải vì tranh xếp hạng. Bất luận là vị trí thứ nhất hay là cuối cùng, nàng đều không quan tâm.
Trận chiến này, nàng từ bỏ để trải đường cho Tần Vấn Thiên. - Quả nhiên là Mạc Khuynh Thành nhận thua.
Khi đám người nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau, đã đoán được, Mạc Khuynh Thành rất có thể sẽ tác thành cho Tần Vấn Thiên, đưa hắn vào sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng.
Mạc Khuynh Thành vừa dứt lời, sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng xuất hiện, chia ra: Trần Vương, Thạch Phá Thiên, Tư Khung, Trảm Trần, người mặc áo bào đen, Tần Vấn Thiên.
Có điều, xếp hạng của bọn họ cũng không ổn định, bởi vì người xếp sau năm vị trí đầu còn có thể khiêu chiến, một khi chiến thắng bọn họ, sẽ thay thế vị trí của họ.
Ánh mắt mọi người nhìn về Tần Vấn Thiên, chỉ sợ, năm người phía sau, ngoại trừ Mạc Khuynh Thành thì đối tượng khiêu chiến đầu tiên của bốn người khác chính là hắn.
Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành cùng nhau đi xuống chiến đài. Sau khi bọn họ xuống chiến đài Chu Tước vẫn đứng chung một chỗ.
Thiên Cơ lão nhân tuyên bố kết quả chiến đấu. Tiếp theo là khiêu chiến, năm người phía sau, vẫn có cơ hội khiêu chiến. Chỉ là muốn cho cho mọi người thời gian một đêm nghỉ ngơi, dù sao cuộc chiến vừa rồi cũng vô cùng thảm liệt.
Dưới Chu Tước chiến đài, đám người lộ ra sự yên tĩnh kỳ lạ, trên hành lang mênh mông bên ngoài, đám người đang thì thầm, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong cảnh Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành dắt tay nhau, bọn họ đang nghĩ, nếu như lấy bọn họ đổi lại vị trí của Tần Vấn Thiên thì thật không uổng công đi một lần xuống thế gian.
Sáng sớm. Mặt trời mới mọc treo trên vòm trời, vạn vật tràn ngập sức sống. Trên hành lang mênh mông, ánh mắt đám người đều nhìn về thân ảnh xung quanh chiến đài Chu Tước.
Thiên Cơ lão nhân mở đôi mắt đang nhắm, nói với Tần Chính:
- Tần Chính. Ngươi là người đầu tiên khiêu chiến. Thắng, ngươi thay thế hắn chiếm giữ sáu vị trí đầu, thua, tranh đoạt năm vị trí sau.
Tần Chính khẽ gật đầu, lần nữa bước lên chiến đài Chu Tước. Người hắn khiêu chiến là Trảm Trần.
Trảm Trần hiển nhiên có chút bất ngờ, người thứ nhất bị khiêu chiến lại là hắn.
Trảm Trần mang theo ý chí sắc bén bước lên chiến đài Chu Tước, lập tức đám người lại thấy một trận quyết đấu cường đại. Kết cục, Trảm Trần đánh bại Tần Chính.
Không phải Tần Chính không cường đại, chỉ là cũng giống Vân Mộng Di, Tần Chính xuất công kích, rõ ràng đánh trúng Trảm Trần nhưng đối phương như có được Kim Thân bất diệt, vẫn bình yên vô sự. Đám người đang nghĩ, hẳn là có thể dự đoán lần nữa sức chiến đấu của Trảm Trần.
Sau đó là Mộ Phong.
Mộ Phong ngồi xếp bằng, vẫn đang tu hành, Tư Khung sử dụng công kích Linh Hồn tấn công hắn tạo nên thương tích nghiêm trọng nhất.
- Ta từ bỏ Thiên Mệnh bảng.
Mộ Phong từ từ nhắm hai mắt, bình tĩnh nói, dường như đang nói một việc vô cùng bình thường.
- Được, Mộ Phong xếp thứ mười một Thiên Mệnh bảng.
Thiên Cơ lão nhân gật đầu, lập tức, trên Thiên Mệnh bảng sáng chói trong không trung, tên Mộ Phong được khắc lên dòng thứ mười một. Nhưng người khiến Tư Khung trúng kịch độc này lại không ai dám khinh thường, càng không ái dám quên tên hắn.
Cho dù chỉ xếp hạng thứ mười một nhưng tên của Mộ Phong vẫn được người ta ghi nhớ.
Sau đó, sau khi Vân Mộng Di nhìn thoáng qua những người xếp sáu vị trí đầu, liền bình tĩnh nói:
- Ta từ bỏ Thiên Mệnh bảng.
Vân Mộng Di biết nàng và Tần Chính đều có chút chênh lệch, Tần Chính đã bị loại, nàng lại kiên trì chiến đấu cũng không còn ý nghĩa.
- Vân Mộng Di, xếp thứ mười Thiên Mệnh bảng.
Thiên Cơ lão nhân tuyên bố.
- Ta cũng từ bỏ.
Mạc Khuynh Thành thấp giọng nói, nàng vốn không có lòng tái chiến, tiếp theo, chỉ cần nhìn Tần Vấn Thiên là được.
- Mạc Khuynh Thành xếp thứ chín Thiên Mệnh bảng.
Sau đó, chỉ còn lại một người là Vương Thương.
Vương Thương lại lần nữa bước lên chiến đài Chu Tước, hắn không nhìn nơi nào khác mà nhìn thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Những người khác không biết Tần Vấn Thiên nhưng hắn đương nhiên biết, người sở hữu Thương Vương lệnh.
Tần Vấn Thiên đã tranh đoạt thứ thuộc về hắn.
Tần Vấn Thiên lại được Mạc Khuynh Thành đưa vào sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng.
- Ngươi nên đi xuống, vị trí thứ tám Thiên Mệnh bảng có lẽ mới là vị trí thuộc về ngươi, dựa vào nữ nhân, chung quy vẫn là đồ vô dụng.
Vương Thương chậm rãi mở miệng, không ít người khẽ gật đầu, trận chiến vừa rồi của Tần Vấn Thiên căn bản chưa từng đánh, cứ như vậy không hiểu được bước vào sáu vị trí đầu, điều này rất bất công với những người khác.
Tần Chính, Vương Thương đều đã trải qua đại chiến oanh liệt.
Hi vọng trận chiến này, Vương Thương có thể đánh bại Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bước lên chiến đài Chu Tước, đối mặt với Vương Thương.
Đây là trận chiến đầu tiên sau khi hắn và Khuynh Thành công khai với thế nhân, cũng là trận chiến hắn đối mặt với Thương Vương, truyền nhân Nhất Mạch Đế thị.
- Là ngươi tự đi xuống, hay là đích thân ta đưa ngươi xuống?
Yêu khí trên người Vương Thương tràn ngập, không che giấu việc hắn tu hành Yêu Thần Biến.
Tần Vấn Thiên chắp hai tay sau lưng, đôi mắt bình tĩnh nhìn Vương Thương.
- Mười hơi thở, nếu ngươi không thua ta sẽ rời khỏi Thiên Mệnh bảng.
Giọng Tần Vấn Thiên tràn ngập hư không, khiến ánh mắt vô số người dừng lại. Vào đúng lúc người đời đều cho rằng Tần Vấn Thiên dựa vào Mạc Khuynh Thành mới vào đến đây, có thể sẽ thua trong tay Vương Thương. Tần Vấn Thiên tuyên bố với thế nhân, nếu trong mười hơi thở, Vương Thương không bại, hắn sẽ rời khỏi Thiên Mệnh bảng.
Đây là sự ngông cuồng vô tri, hay là sự tự tin đã khắc sâu trong xương cốt?
/1935
|