Tần Vấn Thiên ở trong động phủ tối tăm, hơn nữa vách nham thạch cũng rất cứng rắn, mặc dù chỉ là nền đất nhưng vô cùng kiên cố. Lúc Tần Vấn Thiên khắc Thần Văn, cần bỏ ra sức lực rất lớn.
Lúc hắn vừa mới bước vào động phủ, hắn liền hội tụ lực lượng của toàn thân, huyết mạch sôi trào, Thần Nguyên bộc phát, chuông cổ Tru Tâm và Đoạn Thiên chỉ đồng thời bùng phát ra, khi đó mới khiến cho Trần Vương chịu thiệt thòi trong phút chốc. Luồng công kích đánh đổ Trần Vương, hơn nữa còn làm Trần Vương có phần kiêng dè, không dám bước vào bên trong động phủ.
Với cảnh giới của Tần Vấn Thiên, Nguyên Phủ tầng bảy, cộng thêm lực lượng huyết mạch, Yêu Thần biến, Thần Nguyên lực có thể giúp hắn trực tiếp so với cường giả Nguyên Phủ đỉnh phong. Hơn nữa hắn còn nắm trong tay võ đạo ý chí, thần thông thuật, ngay cả nhân vật Nguyên Phủ đỉnh phong nếu như không nắm trong tay võ đạo ý chí nhị cảnh thì cũng có thể bị giết.
Nhưng Trần Vương thì lại khác, cảnh giới tu vi của bản thân hắn đã là cực hạn của Nguyên Phủ cảnh, còn tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, có huyết mạch đại nhật, hơn nữa võ đạo ý chí nhị cảnh của hắn chính là tầng nhập cảnh. Ngay cả nhân vật vừa mới bước vào Thiên Cương cảnh, hắn còn có thể đối kháng, nói gì đến những nhân vật Nguyên Phủ cảnh. Thời điểm đối mặt với hắn, cảnh giới của Tần Vấn Thiên thấp khiến bản thân Tần Vấn Thiên không có bất kỳ ưu thế nào.
Giờ phút này, ngọn lửa không ngừng tràn vào trong động phủ, song dưới chân Tần Vấn Thiên như có ánh sáng chuyển động, phía trước xuất hiện từng lớp lá chắn, ngăn cản ngọn lửa đốt cháy.
Đột nhiên có một thanh kiếm bén nhọn xuyên thẳng đến, tiếng bể tan tành vang ra, lá chắn vỡ vụn, vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng, hắn giơ tay lên đánh ra một chưởng, đánh tan Đại Nhật kiếm đang lao tới, động tác tay vẫn không dừng lại mà tiếp tục khắc Thần Văn.
- Trần Vương, ngươi tự cho là mình siêu phàm, cảnh giới của ta là Nguyên Phủ tầng bảy nhưng ngươi vẫn không làm gì được ta. Nếu có một ngày, ta tới cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám thì sẽ như thế nào, còn nếu như bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, ngươi định sẽ chiến đấu với ta như thế nào?
Tần Vấn Thiên thốt ra tiếng nói lạnh lùng:
- Khi đó ngươi vốn được gọi là niềm kiêu ngạo của đại nhật Trần gia, chỉ sợ sẽ bị ta giết chết dễ dàng, thử hỏi, bản thân là niềm kiêu ngạo của gia tộc, sẽ xấu hổ đến mức nào.
Trần Vương đứng ở ngoài động phủ, hắn chau mày, nhìn đăm đăm bên vào trong động phủ, trong mắt của hắn hiện lên ý lạnh.
Hắn cảm giác được hình như Tần Vấn Thiên đang khắc Thần Văn, cái âm thanh đục khắc kia hẳn là Tần Vấn Thiên cố ý muốn chọc giận hắn, muốn dụ hắn đi vào động phủ.
Lúc này Trần Vương ngừng công kích, khép hờ đôi mắt, hắn biết, lúc này tất cả mọi chuyện ở đây người bên ngoài đều có thể thấy rõ ràng. Hắn đuổi giết Tần Vấn Thiên nhưng lại thất bại, e là cũng đã có vô số người nhìn thấy rồi.
Người của đại nhật Trần gia, người của ba mươi sáu thế lực cấp độ bá chủ cũng đang quan sát hắn.
Cái tên Hoa Thái Hư đã được lưu truyền khắp Đại Hạ, Trần Vương hắn thì sao, người ta vĩnh viễn chỉ nhớ đến người đứng thứ nhất chứ không nhớ được ai là người đứng thứ hai.
Đúng như lời Tần Vấn Thiên nói, người ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy cũng không đối phó được, Trần Vương hắn làm sao có thể trở thành niềm kiêu ngạo của Đại Hạ.
Trái timTrần Vương cực kỳ kiên định.
- Ngươi đã muốn chết như thế, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.
Trần Vương bước chân ra, thân thể của hắn hóa thành Hỏa Diễm Cự Nhân từ nham thạch dưới lòng đất, kinh mạch và xương cốt toàn thân đều như hóa thành màu lửa đỏ kỳ dị.
Đôi mắt của hắn cứ như có ánh sáng của mặt trời, lực lượng Đại Nhật Càn Khôn hoàn toàn bộc phát, huyết mạch đại nhật trong cơ thể hắn như đang gầm thét mà chảy ra, vô cùng rực rỡ khiến cho người ở bên ngoài nhìn vào đều phải rung động.
Trần Vương cuối cùng vẫn là Trần Vương, hắn là người có hy vọng cướp lấy vị trí số một trong Thiên Mệnh bảng lần này nhất. Hắn bước tới, đi vào trong động phủ, người ở phía ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong động phủ. Bọn họ không biết trong động phủ có cái gì, tại sao lại khiến cho Trần Vương cẩn thận như vậy?
Ngọn lửa trên người Trần Vương chiếu sáng cả động phủ, hắn thấy được Tần Vấn Thiên trong động phủ, một luồng không khí nóng bỏng đầy đáng sợ thoáng chốc tràn ngập trong động phủ, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt, cả mặt đất cũng đã bị đốt cháy.
- Trước hết ta sẽ giết ngươi, sau đó sẽ nuốt Chu Tước Cổ Vận của ngươi.
Giọng Trần Vương lạnh lùng, vô cùng mạnh mẽ, Tần Vấn Thiên chỉ cảm giác trên người mình có khí nóng đáng sợ, giống như cả người đều sắp bốc cháy.
Chỉ thấy Trần Vương đặt một tay lên vách tường nham thạch của động phủ, trong phút chốc, bầu không khí nóng bỏng kia truyền ra, cả tòa động phủ dần dần bị đốt cháy, không gian càng ngày càng nóng, Trần Vương muốn làm Tần Vấn Thiên phải hối hận.
- Ngươi có cảm thấy tuyệt vọng hay không?
Trần Vương để tay trên vách tường nham thạch, đi từng bước về phía trước, ánh mắt Tần Vấn Thiên lạnh lùng dõi theo hắn, vẻ mặt lạnh giá. Sự tức giận của Trần Vương càng tăng lên kinh khủng hơn trước, hiện nay, Trần Vương quả thật là người có thực lực để tránh đoạt vị trí số một trên Thiên Mệnh bảng nhất.
- Giết!
Giọng Tần Vấn Thiên lạnh như băng, một luồng kiếm khí cuồng phong đáng sợ thổi quét tới, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ tòa động phủ, luồng kiếm khí kia cuốn tới phía Trần Vương, chặn kín tứ phía.
- Thần Văn Sát trận, thì ra là ngươi muốn đối phó với ta như vậy.
Trần Vương xông về phía trước, không ngờ hắn không lùi lại mà còn tiến tới, bàn tay của hắn run lên, kiếm Đại Nhật lập tức bổ ra, hướng thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
- Đi!
Tần Vấn Thiên chỉ một ngón tay, kiếm khí cuồng phong kinh người cuốn tới, muốn nuốt trọn thân thể Trần Vương.
- Vù, vù...
Tiếng gió rít gào truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ thấy kiếm phong dữ dội điên cuồng chuyển động, phát ra tiếng vang bén nhọn. Tên tay xuất hiện hai ngọn lửa, trong giây lát bỗng tràn ra hai bên, vòng xoáy kiếm khí biến mất, Trần Vương hóa thân thành ngọn lửa xuất hiện, trên đỉnh đầu của hắn có Tinh Hồn Hỏa Diễm Cự Nhân đến từ tầng trời thứ năm lơ lửng.
Tần Vấn Thiên chuyển động bàn tay, vô tận lưỡi kiếm bén nhọn đầy sức giết chóc lao ra, Trần Vương như muốn hòa làm một thể với Tinh Hồn, hắn chính là Hỏa Diễm Cự Nhân.
- Đây chính là khí thế của võ mệnh Thiên Cương, Trần Vương đã chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Cương. Thậm chí, có khả năng là hắn đã bước nửa bước vào Thiên Cương cảnh.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương chằm chằm, gió lốc mạnh hơn lao tới, bóng dáng Trần Vương giẫm lên khắp mặt đất, bàn tay chụp về phía Tần Vấn Thiên. Nếu cái chưởng lửa kia bắn vào người Tần Vấn Thiên cũng đủ để khiến cho Tần Vấn Thiên bị đốt thành tro.
Lực công kích của Trần Vương đã chính thức bước vào Thiên Cương cảnh, Tần Vấn Thiên phải vội vã thúc đẩy kiếm khí cuồng phong giết chóc cấp bốn sơ kỳ nhưng vẫn không thể giết chết hắn.
- Tuyệt vọng rồi chứ.
Trần Vương phẩy bàn tay về phía sau, tiêu diệt kiếm khí, hắn tiến về phía Tần Vấn Thiên tựa như một vị thần.
Trên ấn đường của Tần Vấn Thiên đột nhiên có con mắt thứ ba mở ra, trong phút chốc lóe lên ánh sáng chói mắt vô cùng, một luồng Lực lượng ý chí khủng bố xông vào trong đầu Trần Vương, đồng thời, Tần Vấn Thiên điên cuồng đánh ra song chưởng, một chiếc chuông cổ điên cuồng rung lên.
- Boong, boong, boong...
Tiếng chuông vang lên, liên miên không dứt, vang vọng khắp động phủ. Đầu Trần Vương nhức nhối không thôi, trái tim hắn bắt đầu điên cuồng nhảy lên, như muốn nổ tung, dù vậy bàn tay của hắn vẫn tiếp tục đánh về phía Tần Vấn Thiên.
- Bao phủ!
Tần Vấn Thiên vừa hét lên, kiếm khí ngập trời lập tức bao phủ lấy thân thể của hắn vào bên trong, vây kín cả người hắn, duy chỉ có đôi mắt là vẫn lộ ra, ánh nhìn của Tần Vấn Thiên tràn đầy sự lạnh lẽo, thân thể của hắn phát ra đòn công kích, không hề tiếc rẻ một chút Thần Nguyên nào.
Tiếng chuông vẫn còn vang vọng, Đoạn Thiên chỉ, một ngón tay chém đôi trời, lòng bàn tay Tần Vấn Thiên không chỉ có yêu giáp bao phủ mà còn có cả thân kiếm, kiếm khí vô tận trong hư không hội tụ lại tại một ngón tay này.
Một ngón tay này, những mũi kiếm sắc nhọn kia đều là huyết sắc. Hắn đè ngón tay xuống, vô tận Huyết kiếm hội tụ thành xoáy nước đồng thời lao về phía Trần Vương.
Một luồng gió lốc hủy diệt dường như muốn phá hủy luôn cả cái tòa động phủ này, điên cuồng chấn động. Thân thể hóa thành ngọn lửa của Trần Vương như xuất hiện vết rách, Thần Văn lại tiếp tục đuổi giết hắn. Một tiếng hét vang lên, hắn phóng người lao ra khỏi động phủ, còn Tần Vấn Thiên thì ngã mạnh vào vách tường nham thạch của động phủ, xương cốt toàn thân như cũng muốn gãy nát.
Thân kiếm, Yêu giáp trên người hắn cũng đều vỡ tan rồi, Đế Yêu Nguyên Phủ, Thiên Chuy Nguyên Phủ trong Nguyên Lực tiêu hao sạch sẽ. Nguyên Phủ cuối cùng là Tinh Thần Nguyên Lực cũng chỉ còn lại có một nửa, gần như không có cách nào giúp hắn chống đỡ để tiếp tục chiến đấu một trận ra trò nữa.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tần Vấn Thiên ngồi ở đó, cảm giác toàn thân như đều vỡ nát, vô cùng khổ sở. Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm ra phía ngoài, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng.
Sau khi xông ra ngoài, thân thể Trần Vương khôi phục như thường, thân thể không còn hóa thành ngọn lửa, hắn khoác thêm một lớp áo nhưng chỉ trong nháy mắt chiếc áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ, máu, giống như dính sát vào lớp áo, nhìn vào mà thấy giật mình.
- Chuyện này...
Người ở bên ngoài thấy được cảnh tượng này thì rất chấn động, Trần Vương tiến vào trong động phủ, sau khi đi ra lại bị trọng thương đến mức này ư?
Rốt cuộc thì trong động phủ đã xảy ra chuyện gì?
Nụ cười trên mặt người đại nhật Trần gia biến mất, Trần Vương thê thảm đến thế sao? Tại sao có thể như vậy được?
- Tần Vấn Thiên, hắn là Thần Văn sư cấp bốn.
Lạc Hà lạnh nhạt nói, ánh mắt của người đại nhật Trần gia cứng đờ. Người có cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy kia ngạo mạn lấy một địch nhiều với Trần gia bọn hắn, lại còn là một vị Thần Văn sư cấp bốn, khó trách Trần Vương phải chịu thiệt nhiều như vậy.
Mọi người chỉ thấy Trần Vương lửa giận ngập trời, hắn bay lên không trung, phát ra tiếng gầm thét đầy giận dữ trong hư không.
Còn ở ngoài động phủ, có một giọng nói vang dội cả đất trời.
- Tần Vấn Thiên, ngươi không chết, ta đây sao có thể cam lòng!
- Ta, Trần Vương, bảo đảm sẽ che chở cho sự an nguy của các ngươi, nguyện kết thành đồng minh, chỉ cần có người tự nguyện giúp ta canh giữ cái động phủ này, đợi Tần Vấn Thiên chui ra, giết chết hắn.
Giọng nói điên cuồng của Trần Vương quanh quẩn trong hư không, khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Không lâu sau, thực sự có người xuất hiện ở đó. Người này chính là cường giả xếp hạng thứ mười tám trên Thiên Mệnh bảng, Dương Phàm của Trích Tinh phủ. Hắn vẫn luôn muốn giết Tần Vấn Thiên, đi tới gần đó thì nghe được lời của Trần Vương, hắn lập tức chạy tới.
Dương Phàm nhìn về phía Trần Vương trong hư không, không ngờ Tần Vấn Thiên lại làm hắn chịu nhiều thiệt thòi đến như thế, khó trách hắn lại giận điên lên đến mức này.
- Tần Vấn Thiên am hiểu Thần Văn, ta phải ép hắn đi ra ngoài. Hiện giờ hắn cũng đã bị thương, đi ra ngoài thì chỉ có đường chết!
Trần Vương nhìn về phía Dương Phàm, lên tiếng:
- Ngươi thay ta canh giữ ở nơi này, ta đi tìm mấy tên bằng hữu kia của Tần Vấn Thiên.
Dương Phàm thấy trên người Trần Vương lửa giận bùng cháy, biết hắn thật sự giận dữ đến mức phát điên lên rồi, không khỏi khẽ gật đầu, nói:
- Ta sẽ canh giữ nơi đây thật kỹ.
- Ta sẽ tiếp tục tìm thêm người đến canh ở đây, dù cho vòng này không thể giành được hạng nhất, ta cũng muốn hắn phải chết!
Giọng Trần Vương lạnh lùng đến cực độ, chỉ thấy hắn bước đi, bóng dáng của hắn biến mất chỉ trong nháy mắt, cuồn cuộn lao đi.
Lời Trần Vương nói, Tần Vấn Thiên đều nghe thấy hết, sắc mặt của hắn lạnh lùng, hiện lên một tia sáng lạnh giá như băng tuyết.
Hắn, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng và cả Phàm Nhạc cùng nhau tới tham gia trận đấu Thiên Mệnh bảng, mọi người đều biết, nhưng Trần Vương, hắn ta lại định dùng bọn họ để uy hiếp hắn, ép hắn đi ra khỏi động phủ.
Tần Vấn Thiên tựa người vào trên vách đá, ở bên cạnh hắn có rất nhiều Tinh Vẫn thạch, dùng để tu hành và giúp khôi phục Tinh Thần Nguyên Lực. Giờ phút này, hắn vừa tỏ ý, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên đan dược, trong đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn đầy giá buốt!
Lúc hắn vừa mới bước vào động phủ, hắn liền hội tụ lực lượng của toàn thân, huyết mạch sôi trào, Thần Nguyên bộc phát, chuông cổ Tru Tâm và Đoạn Thiên chỉ đồng thời bùng phát ra, khi đó mới khiến cho Trần Vương chịu thiệt thòi trong phút chốc. Luồng công kích đánh đổ Trần Vương, hơn nữa còn làm Trần Vương có phần kiêng dè, không dám bước vào bên trong động phủ.
Với cảnh giới của Tần Vấn Thiên, Nguyên Phủ tầng bảy, cộng thêm lực lượng huyết mạch, Yêu Thần biến, Thần Nguyên lực có thể giúp hắn trực tiếp so với cường giả Nguyên Phủ đỉnh phong. Hơn nữa hắn còn nắm trong tay võ đạo ý chí, thần thông thuật, ngay cả nhân vật Nguyên Phủ đỉnh phong nếu như không nắm trong tay võ đạo ý chí nhị cảnh thì cũng có thể bị giết.
Nhưng Trần Vương thì lại khác, cảnh giới tu vi của bản thân hắn đã là cực hạn của Nguyên Phủ cảnh, còn tu hành tâm pháp Đại Nhật Càn Khôn, có huyết mạch đại nhật, hơn nữa võ đạo ý chí nhị cảnh của hắn chính là tầng nhập cảnh. Ngay cả nhân vật vừa mới bước vào Thiên Cương cảnh, hắn còn có thể đối kháng, nói gì đến những nhân vật Nguyên Phủ cảnh. Thời điểm đối mặt với hắn, cảnh giới của Tần Vấn Thiên thấp khiến bản thân Tần Vấn Thiên không có bất kỳ ưu thế nào.
Giờ phút này, ngọn lửa không ngừng tràn vào trong động phủ, song dưới chân Tần Vấn Thiên như có ánh sáng chuyển động, phía trước xuất hiện từng lớp lá chắn, ngăn cản ngọn lửa đốt cháy.
Đột nhiên có một thanh kiếm bén nhọn xuyên thẳng đến, tiếng bể tan tành vang ra, lá chắn vỡ vụn, vẻ mặt Tần Vấn Thiên lạnh lùng, hắn giơ tay lên đánh ra một chưởng, đánh tan Đại Nhật kiếm đang lao tới, động tác tay vẫn không dừng lại mà tiếp tục khắc Thần Văn.
- Trần Vương, ngươi tự cho là mình siêu phàm, cảnh giới của ta là Nguyên Phủ tầng bảy nhưng ngươi vẫn không làm gì được ta. Nếu có một ngày, ta tới cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám thì sẽ như thế nào, còn nếu như bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín, ngươi định sẽ chiến đấu với ta như thế nào?
Tần Vấn Thiên thốt ra tiếng nói lạnh lùng:
- Khi đó ngươi vốn được gọi là niềm kiêu ngạo của đại nhật Trần gia, chỉ sợ sẽ bị ta giết chết dễ dàng, thử hỏi, bản thân là niềm kiêu ngạo của gia tộc, sẽ xấu hổ đến mức nào.
Trần Vương đứng ở ngoài động phủ, hắn chau mày, nhìn đăm đăm bên vào trong động phủ, trong mắt của hắn hiện lên ý lạnh.
Hắn cảm giác được hình như Tần Vấn Thiên đang khắc Thần Văn, cái âm thanh đục khắc kia hẳn là Tần Vấn Thiên cố ý muốn chọc giận hắn, muốn dụ hắn đi vào động phủ.
Lúc này Trần Vương ngừng công kích, khép hờ đôi mắt, hắn biết, lúc này tất cả mọi chuyện ở đây người bên ngoài đều có thể thấy rõ ràng. Hắn đuổi giết Tần Vấn Thiên nhưng lại thất bại, e là cũng đã có vô số người nhìn thấy rồi.
Người của đại nhật Trần gia, người của ba mươi sáu thế lực cấp độ bá chủ cũng đang quan sát hắn.
Cái tên Hoa Thái Hư đã được lưu truyền khắp Đại Hạ, Trần Vương hắn thì sao, người ta vĩnh viễn chỉ nhớ đến người đứng thứ nhất chứ không nhớ được ai là người đứng thứ hai.
Đúng như lời Tần Vấn Thiên nói, người ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy cũng không đối phó được, Trần Vương hắn làm sao có thể trở thành niềm kiêu ngạo của Đại Hạ.
Trái timTrần Vương cực kỳ kiên định.
- Ngươi đã muốn chết như thế, ta sẽ giúp ngươi toại nguyện.
Trần Vương bước chân ra, thân thể của hắn hóa thành Hỏa Diễm Cự Nhân từ nham thạch dưới lòng đất, kinh mạch và xương cốt toàn thân đều như hóa thành màu lửa đỏ kỳ dị.
Đôi mắt của hắn cứ như có ánh sáng của mặt trời, lực lượng Đại Nhật Càn Khôn hoàn toàn bộc phát, huyết mạch đại nhật trong cơ thể hắn như đang gầm thét mà chảy ra, vô cùng rực rỡ khiến cho người ở bên ngoài nhìn vào đều phải rung động.
Trần Vương cuối cùng vẫn là Trần Vương, hắn là người có hy vọng cướp lấy vị trí số một trong Thiên Mệnh bảng lần này nhất. Hắn bước tới, đi vào trong động phủ, người ở phía ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong động phủ. Bọn họ không biết trong động phủ có cái gì, tại sao lại khiến cho Trần Vương cẩn thận như vậy?
Ngọn lửa trên người Trần Vương chiếu sáng cả động phủ, hắn thấy được Tần Vấn Thiên trong động phủ, một luồng không khí nóng bỏng đầy đáng sợ thoáng chốc tràn ngập trong động phủ, trên mặt đất xuất hiện từng vết nứt, cả mặt đất cũng đã bị đốt cháy.
- Trước hết ta sẽ giết ngươi, sau đó sẽ nuốt Chu Tước Cổ Vận của ngươi.
Giọng Trần Vương lạnh lùng, vô cùng mạnh mẽ, Tần Vấn Thiên chỉ cảm giác trên người mình có khí nóng đáng sợ, giống như cả người đều sắp bốc cháy.
Chỉ thấy Trần Vương đặt một tay lên vách tường nham thạch của động phủ, trong phút chốc, bầu không khí nóng bỏng kia truyền ra, cả tòa động phủ dần dần bị đốt cháy, không gian càng ngày càng nóng, Trần Vương muốn làm Tần Vấn Thiên phải hối hận.
- Ngươi có cảm thấy tuyệt vọng hay không?
Trần Vương để tay trên vách tường nham thạch, đi từng bước về phía trước, ánh mắt Tần Vấn Thiên lạnh lùng dõi theo hắn, vẻ mặt lạnh giá. Sự tức giận của Trần Vương càng tăng lên kinh khủng hơn trước, hiện nay, Trần Vương quả thật là người có thực lực để tránh đoạt vị trí số một trên Thiên Mệnh bảng nhất.
- Giết!
Giọng Tần Vấn Thiên lạnh như băng, một luồng kiếm khí cuồng phong đáng sợ thổi quét tới, trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ tòa động phủ, luồng kiếm khí kia cuốn tới phía Trần Vương, chặn kín tứ phía.
- Thần Văn Sát trận, thì ra là ngươi muốn đối phó với ta như vậy.
Trần Vương xông về phía trước, không ngờ hắn không lùi lại mà còn tiến tới, bàn tay của hắn run lên, kiếm Đại Nhật lập tức bổ ra, hướng thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
- Đi!
Tần Vấn Thiên chỉ một ngón tay, kiếm khí cuồng phong kinh người cuốn tới, muốn nuốt trọn thân thể Trần Vương.
- Vù, vù...
Tiếng gió rít gào truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ thấy kiếm phong dữ dội điên cuồng chuyển động, phát ra tiếng vang bén nhọn. Tên tay xuất hiện hai ngọn lửa, trong giây lát bỗng tràn ra hai bên, vòng xoáy kiếm khí biến mất, Trần Vương hóa thân thành ngọn lửa xuất hiện, trên đỉnh đầu của hắn có Tinh Hồn Hỏa Diễm Cự Nhân đến từ tầng trời thứ năm lơ lửng.
Tần Vấn Thiên chuyển động bàn tay, vô tận lưỡi kiếm bén nhọn đầy sức giết chóc lao ra, Trần Vương như muốn hòa làm một thể với Tinh Hồn, hắn chính là Hỏa Diễm Cự Nhân.
- Đây chính là khí thế của võ mệnh Thiên Cương, Trần Vương đã chuẩn bị bước vào cảnh giới Thiên Cương. Thậm chí, có khả năng là hắn đã bước nửa bước vào Thiên Cương cảnh.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương chằm chằm, gió lốc mạnh hơn lao tới, bóng dáng Trần Vương giẫm lên khắp mặt đất, bàn tay chụp về phía Tần Vấn Thiên. Nếu cái chưởng lửa kia bắn vào người Tần Vấn Thiên cũng đủ để khiến cho Tần Vấn Thiên bị đốt thành tro.
Lực công kích của Trần Vương đã chính thức bước vào Thiên Cương cảnh, Tần Vấn Thiên phải vội vã thúc đẩy kiếm khí cuồng phong giết chóc cấp bốn sơ kỳ nhưng vẫn không thể giết chết hắn.
- Tuyệt vọng rồi chứ.
Trần Vương phẩy bàn tay về phía sau, tiêu diệt kiếm khí, hắn tiến về phía Tần Vấn Thiên tựa như một vị thần.
Trên ấn đường của Tần Vấn Thiên đột nhiên có con mắt thứ ba mở ra, trong phút chốc lóe lên ánh sáng chói mắt vô cùng, một luồng Lực lượng ý chí khủng bố xông vào trong đầu Trần Vương, đồng thời, Tần Vấn Thiên điên cuồng đánh ra song chưởng, một chiếc chuông cổ điên cuồng rung lên.
- Boong, boong, boong...
Tiếng chuông vang lên, liên miên không dứt, vang vọng khắp động phủ. Đầu Trần Vương nhức nhối không thôi, trái tim hắn bắt đầu điên cuồng nhảy lên, như muốn nổ tung, dù vậy bàn tay của hắn vẫn tiếp tục đánh về phía Tần Vấn Thiên.
- Bao phủ!
Tần Vấn Thiên vừa hét lên, kiếm khí ngập trời lập tức bao phủ lấy thân thể của hắn vào bên trong, vây kín cả người hắn, duy chỉ có đôi mắt là vẫn lộ ra, ánh nhìn của Tần Vấn Thiên tràn đầy sự lạnh lẽo, thân thể của hắn phát ra đòn công kích, không hề tiếc rẻ một chút Thần Nguyên nào.
Tiếng chuông vẫn còn vang vọng, Đoạn Thiên chỉ, một ngón tay chém đôi trời, lòng bàn tay Tần Vấn Thiên không chỉ có yêu giáp bao phủ mà còn có cả thân kiếm, kiếm khí vô tận trong hư không hội tụ lại tại một ngón tay này.
Một ngón tay này, những mũi kiếm sắc nhọn kia đều là huyết sắc. Hắn đè ngón tay xuống, vô tận Huyết kiếm hội tụ thành xoáy nước đồng thời lao về phía Trần Vương.
Một luồng gió lốc hủy diệt dường như muốn phá hủy luôn cả cái tòa động phủ này, điên cuồng chấn động. Thân thể hóa thành ngọn lửa của Trần Vương như xuất hiện vết rách, Thần Văn lại tiếp tục đuổi giết hắn. Một tiếng hét vang lên, hắn phóng người lao ra khỏi động phủ, còn Tần Vấn Thiên thì ngã mạnh vào vách tường nham thạch của động phủ, xương cốt toàn thân như cũng muốn gãy nát.
Thân kiếm, Yêu giáp trên người hắn cũng đều vỡ tan rồi, Đế Yêu Nguyên Phủ, Thiên Chuy Nguyên Phủ trong Nguyên Lực tiêu hao sạch sẽ. Nguyên Phủ cuối cùng là Tinh Thần Nguyên Lực cũng chỉ còn lại có một nửa, gần như không có cách nào giúp hắn chống đỡ để tiếp tục chiến đấu một trận ra trò nữa.
Phun ra một ngụm máu tươi, Tần Vấn Thiên ngồi ở đó, cảm giác toàn thân như đều vỡ nát, vô cùng khổ sở. Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm ra phía ngoài, ánh mắt hắn vô cùng lạnh lùng.
Sau khi xông ra ngoài, thân thể Trần Vương khôi phục như thường, thân thể không còn hóa thành ngọn lửa, hắn khoác thêm một lớp áo nhưng chỉ trong nháy mắt chiếc áo đã bị máu tươi nhuộm đỏ, máu, giống như dính sát vào lớp áo, nhìn vào mà thấy giật mình.
- Chuyện này...
Người ở bên ngoài thấy được cảnh tượng này thì rất chấn động, Trần Vương tiến vào trong động phủ, sau khi đi ra lại bị trọng thương đến mức này ư?
Rốt cuộc thì trong động phủ đã xảy ra chuyện gì?
Nụ cười trên mặt người đại nhật Trần gia biến mất, Trần Vương thê thảm đến thế sao? Tại sao có thể như vậy được?
- Tần Vấn Thiên, hắn là Thần Văn sư cấp bốn.
Lạc Hà lạnh nhạt nói, ánh mắt của người đại nhật Trần gia cứng đờ. Người có cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy kia ngạo mạn lấy một địch nhiều với Trần gia bọn hắn, lại còn là một vị Thần Văn sư cấp bốn, khó trách Trần Vương phải chịu thiệt nhiều như vậy.
Mọi người chỉ thấy Trần Vương lửa giận ngập trời, hắn bay lên không trung, phát ra tiếng gầm thét đầy giận dữ trong hư không.
Còn ở ngoài động phủ, có một giọng nói vang dội cả đất trời.
- Tần Vấn Thiên, ngươi không chết, ta đây sao có thể cam lòng!
- Ta, Trần Vương, bảo đảm sẽ che chở cho sự an nguy của các ngươi, nguyện kết thành đồng minh, chỉ cần có người tự nguyện giúp ta canh giữ cái động phủ này, đợi Tần Vấn Thiên chui ra, giết chết hắn.
Giọng nói điên cuồng của Trần Vương quanh quẩn trong hư không, khuếch tán ra khắp bốn phương tám hướng.
Không lâu sau, thực sự có người xuất hiện ở đó. Người này chính là cường giả xếp hạng thứ mười tám trên Thiên Mệnh bảng, Dương Phàm của Trích Tinh phủ. Hắn vẫn luôn muốn giết Tần Vấn Thiên, đi tới gần đó thì nghe được lời của Trần Vương, hắn lập tức chạy tới.
Dương Phàm nhìn về phía Trần Vương trong hư không, không ngờ Tần Vấn Thiên lại làm hắn chịu nhiều thiệt thòi đến như thế, khó trách hắn lại giận điên lên đến mức này.
- Tần Vấn Thiên am hiểu Thần Văn, ta phải ép hắn đi ra ngoài. Hiện giờ hắn cũng đã bị thương, đi ra ngoài thì chỉ có đường chết!
Trần Vương nhìn về phía Dương Phàm, lên tiếng:
- Ngươi thay ta canh giữ ở nơi này, ta đi tìm mấy tên bằng hữu kia của Tần Vấn Thiên.
Dương Phàm thấy trên người Trần Vương lửa giận bùng cháy, biết hắn thật sự giận dữ đến mức phát điên lên rồi, không khỏi khẽ gật đầu, nói:
- Ta sẽ canh giữ nơi đây thật kỹ.
- Ta sẽ tiếp tục tìm thêm người đến canh ở đây, dù cho vòng này không thể giành được hạng nhất, ta cũng muốn hắn phải chết!
Giọng Trần Vương lạnh lùng đến cực độ, chỉ thấy hắn bước đi, bóng dáng của hắn biến mất chỉ trong nháy mắt, cuồn cuộn lao đi.
Lời Trần Vương nói, Tần Vấn Thiên đều nghe thấy hết, sắc mặt của hắn lạnh lùng, hiện lên một tia sáng lạnh giá như băng tuyết.
Hắn, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng và cả Phàm Nhạc cùng nhau tới tham gia trận đấu Thiên Mệnh bảng, mọi người đều biết, nhưng Trần Vương, hắn ta lại định dùng bọn họ để uy hiếp hắn, ép hắn đi ra khỏi động phủ.
Tần Vấn Thiên tựa người vào trên vách đá, ở bên cạnh hắn có rất nhiều Tinh Vẫn thạch, dùng để tu hành và giúp khôi phục Tinh Thần Nguyên Lực. Giờ phút này, hắn vừa tỏ ý, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một viên đan dược, trong đôi mắt hắn hiện lên cái nhìn đầy giá buốt!
/1935
|