Người thành Khâm Châu càng tụ càng đông, hào kiệt khắp nơi đều hội tụ ở hoàng triều Đại Hạ. Cả tòa thành trì là một vùng phồn hoa thắng cảnh, thảo luận sôi nổi về cuộc tranh phong vị trí trên Thiên Mệnh bảng lần này gần như đều xuất hiện trong mỗi một tòa tửu lâu ở thành Khâm Châu.
Cách ngày triều bái hoàng triều cổ chỉ còn thời gian ba ngày cuối cùng, có nghĩa là, trận đấu Thiên Mệnh bảng sau ba ngày nữa sẽ chính thức mở màn.
Hiện giờ, trên bầu trời thành Khâm Châu, yêu thú quanh quẩn, cường giả ngự không như mây. Đi trên đường, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên là có thể thấy bóng dáng của từng nhóm cường giả bay lượn vùn vụt trên hư không.
Trên mảnh đất rộng lớn bên ngoài hoàng triều cổ đang có vô số bóng dáng hội tụ, bọn họ nhìn về phía hoàng triều cổ xưa ở phía trước, trụ lớn đứng vững, xông thẳng lên trời, chín mươi chín bậc thang ngọc thạch Thanh Long lát thành con đường triều bái cổ kính, tràn đầy khí thế uy nghiêm. Các bậc thang kia chính là lối đi vào hoàng triều cổ, hướng về phía Thánh địa.
Trên mảnh đất rộng lớn, có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt, bọn họ đều nhìn về phía con đường cổ kính ở trước mắt kia, trong lòng hiện lên sự hào hứng và mong chờ vô tận, muốn bộc lộ tài năng vào ngay lúc này, nhất chiến thành danh.
Bao nhiêu năm khắc khổ tu hành, chỉ vì đánh một trận vào sáng hôm nay, nếu thành danh, bước vào trong Thiên Mệnh bảng, còn lo gì con đường phía trước không thông thuận. Con đường mở ở trước mặt bọn họ so với tu hành một mình thông thuận hơn rất nhiều, các đại thế lực cấp độ bá chủ cũng sẽ muốn mời bọn họ gia nhập, hơn nữa còn được bồi dưỡng tập trung. Một khi bọn họ bước vào đó cũng sẽ có lợi thế hơn, sẽ tỏa sáng chói lóa hơn những người khác rất nhiều rất nhiều, trở thành hạt nhân trong những người quan trọng nhất.
Dĩ nhiên, cũng có người là vì muốn tăng cường kiến thức mà tới thi đấu, tự thân rèn luyện, chỉ có như thế, mới có thể thổi bay mây đen, lên thẳng trời xanh, không ai có thể ngăn cản.
- Theo truyền thuyết, trong hoàng triều Đại Hạ cổ có vận số hoàng tộc. Nếu có thể biểu hiện sáng chói tại lần thi đấu này, từ đó vận số sẽ biến đổi cực lớn.
Một đôi nam nữ thanh niên đứng chung với nhau, nàng kia nhỏ giọng lên tiếng, tràn đầy mong đợi.
Dĩ nhiên, cũng có người tới đây với mục đích khác, ví dụ như Thư Nguyễn Ngọc của thành Vọng Châu, nàng đứng một mình một chỗ, biểu hiện thoáng có mấy phần lạnh lùng, làm cho người xung quanh không dám tới gần.
Ngày xưa nàng từng có hôn ước với Dương Phàm, thiên tư dị bẩm, hơn nữa sẽ gả vào Trích Tinh phủ, song sau khi bị Tần Vấn Thiên bắt đi, Trích Tinh phủ như hoài nghi sự trong sạch của nàng, dần dần gây ra sự bất hòa. Thậm chí nàng còn cảm giác được thái độ của Dương Phàm cũng đã thay đổi, hiển nhiên là trong lòng có sự ngăn cách với chuyện nàng trở thành con tin. Trong cơn nóng giận, Thư Nguyễn Ngọc đã nói lời chia tay, chủ động hủy bỏ mối hôn sự này.
Nhưng cho đến hôm nay nàng vẫn không cách nào nuốt trôi cái nghẹn này, muốn tìm Tần Vấn Thiên, người bắt mình làm con tin ngày trước để tính sổ. Nhưng nàng không biết, tên Tần Vấn Thiên gian xảo kia có tới thành Khâm Châu xem trận đấu Thiên Mệnh bảng này hay không.
Thư Nguyễn Ngọc lướt mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cách nàng không xa, có hai người, một già một trẻ, hai người đều có khí chất phi phàm, chỉ thấy một người trong đó mở miệng hỏi:
- Đế Phong, Thiên Mệnh bảng lần này ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?
Đế Phong đưa mắt nhìn hoàng triều Đại Hạ cổ phía trước, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, trên người toát ra một luồng khí thế vô cùng tự tin, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười tự tin, thấp giọng nói:
- Ta đến đây là vì lấy hạng nhất.
- Nhiều năm ngủ đông là vì lần danh chấn Đại Hạ này, trận tranh đoạt Thiên Mệnh bảng này với ngươi mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nếu có thể giành được, từ đó về sau địa vị của ngươi không thể bị ai làm dao động, tương lai hiệu lệnh ẩn mạch cũng khiến cho bọn họ biết ngươi là ai.
Lão giả thì thào nói nhỏ, bình tĩnh nói:
- Nhưng lần này ngươi cũng không được quên mấy đối thủ là Trần Vương, Thạch Phá Thiên, bọn họ chưa tới Thiên Cương, sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi.
Đế Phong nhẹ nhàng gật đầu, song sự tự tin ngập tràn trên người hắn vẫn không hề dao động.
- Ba ngày sau lại đến.
Lão giả hờ hững nói, ngay sau đó cùng Đế Phong xoay người chậm rãi rời đi, khiến cho đôi mắt đẹp của Thư Nguyễn Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc. Khẩu khí của người này cũng thật lớn, lại muốn tranh hạng nhất, hơn nữa, hình như lão giả kia cũng cực kỳ tự tin về hắn, cho là chỉ có Trần Vương và Thạch Phá Thiên mới là đối thủ của hắn.
Trong số mấy nhân vật ở trong Thiên Mệnh bảng trước kia, hạng nhất Hoa Thái Hư cùng với hạng tư Kinh Võ đều bước vào Thiên Cương cảnh, như vậy, những người mạnh nhất hẳn là Trần Vương, Thạch Phá Thiên và Vương Thương.
Người này chẳng lẽ ngay cả Vương Thương cũng không thèm để ý?
Nàng không hề biết Đế Phong và Vương Thương là cùng một người, cũng là người thần bí nhất trong Thiên Mệnh bảng.
Ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc khẽ chuyển, đôi mắt đẹp của nàng tiếp tục khựng lại, nàng lại thấy được một cảnh tượng kỳ quái. Người thanh niên tên Đế Phong đang chuẩn bị rời đi kia cũng ngừng bước chân lại, kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía bên cạnh.
Ở bên cạnh hắn, xuất hiện hai bóng dáng kỳ quái.
Một vị nữ tử quần áo lam lũ, trên người mang theo bụi đất, đầu tóc xơ xác, thậm chí đều đã ố vàng, toàn thân chỉ có cặp mắt kia là vô cùng trong suốt sạch sẽ, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn người phía sau, ánh mắt sạch sẽ kia liền tràn đầy vẻ lo lắng.
Hẳn là nữ tử này còn rất trẻ tuổi, người phía sau nàng là bị nàng kéo đi. Ở trên chiếc giường trúc rách nát dùng tre trúc đan thành, người đi phía trước kéo đi, người trên giường trúc cũng ăn mặc rách nát, hắn ngồi ở đó, giống như một tên ăn mày, đầu tóc rối tung, trên mặt còn mang theo khí đen, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đi đời nhà ma. Thế nhưng hơi thở trên thân hắn lại làm kẻ khác cảm giác được có mấy phần lạnh lẽo, người đi ngang qua bên cạnh hắn đều không tự chủ mà tránh ra xa xa.
- Tàn phế đến mức này mà cũng tới xem trận đấu Thiên Mệnh bảng ư?
Cũng có người đi ngang qua lộ ra vẻ chán ghét, châm chọc nói.
Nữ tử mặc quần áo lam lũ kia ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm người nói chuyện, lạnh lẽo mà nói:
- Không được nói Phong ca ca của ta như thế, huynh ấy không tàn phế!
- Nha đầu ăn mày này còn rất biết chọc cười đấy, Phong ca ca? Gọi ngọt ngào thế cơ, tiểu nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi, thế mà đã có tình nhân rồi hả?
Vẻ châm chọc trong mắt người đi đường kia lại càng đậm hơn, chỉ thấy thanh niên ngồi ở trên giường trúc giống như không phát hiện ra chuyện gì đã phát sinh, vẫn vô cùng tĩnh lặng như cũ, thậm chí mí mắt cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
- Cút ngay!
Nữ tử thấy người kia chặn đường đi, thấp giọng mắng.
- Ơ, tính tình nóng nảy quá vậy, mặc dù có chút dơ bẩn nhưng trông có vẻ cũng tươi tắn. Nếu tắm rửa sạch sẽ nói không chừng sẽ là một tiểu mỹ nhân cũng nên, có muốn theo ta trở về giúp ngươi gột rửa thân thể hay không?
Người nọ vừa nói vừa cười, hai người bên cạnh hắn cũng cười to, nàng kia giận đến mức thân thể khẽ run.
Lúc này, chỉ thấy thanh niên ngồi trên giường trúc kia giật giật mí mắt, như ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Mấy tên đi đường còn đang tiếp tục nói ra mấy lời xấu xa, đúng lúc này, bọn họ bất chợt co quắp, thân thể kịch liệt run rẩy, ấn đường biến thành màu đen, tiếp sau đó, đều mềm nhũn té ngã nằm trên mặt đất.
Cảnh tượng này khiến cho thân thể những người xung quanh cũng khẽ run lên, chuyện gì xảy ra thế này?
Những người kia trên người không có chút sự sống nào, trong phút chốc đã chết ngay, mặt hoàn toàn tím đen.
Thư Nguyễn Ngọc khi thấy cảnh tượng này cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, là thanh niên trên giường trúc kia, nhưng chẳng qua hắn chỉ vừa nhấc mí mắt mà những người kia đều đã chết.
- Phong ca ca, huynh không nên như vậy!
Nàng kia thấy thế, lập tức quay đầu lại, tỏ vẻ đáng thương nhìn thanh niên, có chút yếu lòng.
- Ta đến rồi, ngươi có thể rời đi.
Rốt cuộc thanh niên kia cũng lên tiếng nói chuyện, giọng của hắn cực kỳ lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương.
- Ta không đi, không cho phép huynh bắt ta đi.
Nữ tử có phần tủi thân nói.
- Cút!
Thanh niên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh đáng sợ, nhìn chằm chằm nữ tử, song nữ tử không chút sợ hãi mà nhìn thẳng hắn, nói:
- Bất kể huynh có biến thành hình dáng ra sao, ta cũng thích huynh, huynh có giết ta, ta cũng sẽ không đi!
Khóe mắt thanh niên nhảy lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không có ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Độc, người này dùng độc, đích thị là tu luyện độc công.
Lúc này, có người phát ra tiếng hô kinh hoảng, bởi vì những người chết kia sắc mặt đã đen đến mức không còn nhìn rõ dung mạo, rõ ràng là biểu hiện trúng kịch độc.
Bọn họ lại nhìn vẻ mặt thanh niên, không có chút giễu cợt và khinh thường nào nữa, mà chỉ có sự sợ hãi.
- Chẳng lẽ là hắn?
Trong đầu Thư Nguyễn Ngọc xuất liện một người, trong lòng không khỏi khẽ run.
Mộ Phong, chính là nhân vật mà người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật trong Thiên Mệnh bảng, hắn xếp ở vị trí thứ bảy trong Thiên Mệnh bảng. Có tin đồn, hắn là người trẻ tuổi nhất trong số mười người đứng đầu Thiên Mệnh bảng, thành tựu ở về độc xuất thần nhập hóa, thiên phú cao không ai không sợ hãi, đi theo Độc Vương, nhân vật cấm kỵ của Đại Hạ để tu hành.
Về Mộ Phong, còn có rất nhiều tin đồn.
Có người nói mặc dù người này rất giỏi dùng độc nhưng đối với bằng hữu cũng rất có tình có nghĩa, tính tình hào sảng, thậm chí còn rất hiệp nghĩa, thích kết giao bằng hữu, thậm chí có lúc Độc Vương bắt hắn giết người tu luyện độc công, hắn cũng dám cãi lệnh. Nếu không phải Độc Vương thấy hắn thiên phú cao, sớm đã để hắn mất mạng, Độc Vương người này lòng dạ rất độc ác.
Hơn nữa, nghe nói mặc dù Mộ Phong tu độc nhưng cũng chính là nhân vật phong lưu phóng khoáng, song người trước mắt, lại âm trầm đáng sợ, cả người lộ ra một luồng âm khí mãnh liệt. Hơn nữa, còn để cho một nữ tử kéo tới đây, hoàn toàn không giống như là phong cách hành sự của Mộ Phong.
Ngay vào lúc này, ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc bất chợt khựng lại, nhìn về nơi xa, đôi mắt đẹp của nàng không khỏi híp mắt lại.
Là hắn, tên kia đã xuất hiện, Tần Vấn Thiên. Còn có cả tên Mập Mạp chết tiệt, tên Mập Mạp thường xuyên uy hiếp nàng, muốn cởi y phục của nàng ra kia.
Đoàn người Tần Vấn Thiên đánh giá phong cảnh hoàng triều cổ trước mắt, trong lòng Tần Vấn Thiên có phần khiếp sợ. Quả nhiên vô cùng quen thuộc như trong trí nhớ, trí nhớ Tử Quỷ lão cha lưu lại, đã từng đi qua nơi này, hoàng triều Đại Hạ cổ.
Ngay vào lúc này, hắn như cảm giác được cái gì đó, ánh mắt nhìn vào một phương hướng, liền thấy được Thư Nguyễn Ngọc, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thật đúng là trùng hợp, nữ nhân này lại chạy tới đấy, hơn nữa một năm không thấy, Thư Nguyễn Ngọc đã bước chân cảnh giới vào Nguyên Phủ tầng chín.
Giờ phút này, Tần Vấn Thiên còn như cảm nhận được một ánh mắt khác đang nhìn mình, chuyển mắt nhìn sang, hắn liền trông thấy cái người kỳ quái kia, Mộ Phong ngồi ở trên giường trúc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đầy rẫy sự ác độc vô cùng vô tận, như thể muốn băm hắn thành hàng vạn mảnh.
Cái loại ác độc này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác được cả người đều có chút lạnh, giống như bị cái lạnh lẽo thẩm thấu vào trong thân thẻ.
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, người này, hắn cũng không quen biết, hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy, vì sao ánh mắt hắn nhìn mình lại ác độc như thế.
- Cẩn thận!
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, tất cả người bên cạnh hắn cũng chú ý tới sự tồn tại của Mộ Phong.
- Tần Vấn Thiên!
Một giọng nói như truyền tới từ địa ngục phát ra, Tần Vấn Thiên sửng sốt. Đối phương thật sự biết hắn, hơn nữa, ánh mắt của Mộ Phong, trừ sự rét lạnh ra, lại giống như có huyết sắc, cực kì khủng khiếp.
- Các hạ là?
Tần Vấn Thiên nghi ngờ hỏi.
- Ngươi lại dám giả vờ không nhận ra ta, buồn cười, thật buồn cười!
Trên người Mộ Phong sát ý ngập trời, một luồng hắc khí kinh khủng tràn ra từ trên người hắn, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy toàn thân run lên, một luồng độc ý đáng sợ thẩm thấu vào cơ thể.
Cách ngày triều bái hoàng triều cổ chỉ còn thời gian ba ngày cuối cùng, có nghĩa là, trận đấu Thiên Mệnh bảng sau ba ngày nữa sẽ chính thức mở màn.
Hiện giờ, trên bầu trời thành Khâm Châu, yêu thú quanh quẩn, cường giả ngự không như mây. Đi trên đường, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên là có thể thấy bóng dáng của từng nhóm cường giả bay lượn vùn vụt trên hư không.
Trên mảnh đất rộng lớn bên ngoài hoàng triều cổ đang có vô số bóng dáng hội tụ, bọn họ nhìn về phía hoàng triều cổ xưa ở phía trước, trụ lớn đứng vững, xông thẳng lên trời, chín mươi chín bậc thang ngọc thạch Thanh Long lát thành con đường triều bái cổ kính, tràn đầy khí thế uy nghiêm. Các bậc thang kia chính là lối đi vào hoàng triều cổ, hướng về phía Thánh địa.
Trên mảnh đất rộng lớn, có rất nhiều thanh niên tuấn kiệt, bọn họ đều nhìn về phía con đường cổ kính ở trước mắt kia, trong lòng hiện lên sự hào hứng và mong chờ vô tận, muốn bộc lộ tài năng vào ngay lúc này, nhất chiến thành danh.
Bao nhiêu năm khắc khổ tu hành, chỉ vì đánh một trận vào sáng hôm nay, nếu thành danh, bước vào trong Thiên Mệnh bảng, còn lo gì con đường phía trước không thông thuận. Con đường mở ở trước mặt bọn họ so với tu hành một mình thông thuận hơn rất nhiều, các đại thế lực cấp độ bá chủ cũng sẽ muốn mời bọn họ gia nhập, hơn nữa còn được bồi dưỡng tập trung. Một khi bọn họ bước vào đó cũng sẽ có lợi thế hơn, sẽ tỏa sáng chói lóa hơn những người khác rất nhiều rất nhiều, trở thành hạt nhân trong những người quan trọng nhất.
Dĩ nhiên, cũng có người là vì muốn tăng cường kiến thức mà tới thi đấu, tự thân rèn luyện, chỉ có như thế, mới có thể thổi bay mây đen, lên thẳng trời xanh, không ai có thể ngăn cản.
- Theo truyền thuyết, trong hoàng triều Đại Hạ cổ có vận số hoàng tộc. Nếu có thể biểu hiện sáng chói tại lần thi đấu này, từ đó vận số sẽ biến đổi cực lớn.
Một đôi nam nữ thanh niên đứng chung với nhau, nàng kia nhỏ giọng lên tiếng, tràn đầy mong đợi.
Dĩ nhiên, cũng có người tới đây với mục đích khác, ví dụ như Thư Nguyễn Ngọc của thành Vọng Châu, nàng đứng một mình một chỗ, biểu hiện thoáng có mấy phần lạnh lùng, làm cho người xung quanh không dám tới gần.
Ngày xưa nàng từng có hôn ước với Dương Phàm, thiên tư dị bẩm, hơn nữa sẽ gả vào Trích Tinh phủ, song sau khi bị Tần Vấn Thiên bắt đi, Trích Tinh phủ như hoài nghi sự trong sạch của nàng, dần dần gây ra sự bất hòa. Thậm chí nàng còn cảm giác được thái độ của Dương Phàm cũng đã thay đổi, hiển nhiên là trong lòng có sự ngăn cách với chuyện nàng trở thành con tin. Trong cơn nóng giận, Thư Nguyễn Ngọc đã nói lời chia tay, chủ động hủy bỏ mối hôn sự này.
Nhưng cho đến hôm nay nàng vẫn không cách nào nuốt trôi cái nghẹn này, muốn tìm Tần Vấn Thiên, người bắt mình làm con tin ngày trước để tính sổ. Nhưng nàng không biết, tên Tần Vấn Thiên gian xảo kia có tới thành Khâm Châu xem trận đấu Thiên Mệnh bảng này hay không.
Thư Nguyễn Ngọc lướt mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cách nàng không xa, có hai người, một già một trẻ, hai người đều có khí chất phi phàm, chỉ thấy một người trong đó mở miệng hỏi:
- Đế Phong, Thiên Mệnh bảng lần này ngươi chuẩn bị xong rồi chứ?
Đế Phong đưa mắt nhìn hoàng triều Đại Hạ cổ phía trước, trong lòng tràn đầy nhiệt huyết, trên người toát ra một luồng khí thế vô cùng tự tin, khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên một nụ cười tự tin, thấp giọng nói:
- Ta đến đây là vì lấy hạng nhất.
- Nhiều năm ngủ đông là vì lần danh chấn Đại Hạ này, trận tranh đoạt Thiên Mệnh bảng này với ngươi mà nói có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Nếu có thể giành được, từ đó về sau địa vị của ngươi không thể bị ai làm dao động, tương lai hiệu lệnh ẩn mạch cũng khiến cho bọn họ biết ngươi là ai.
Lão giả thì thào nói nhỏ, bình tĩnh nói:
- Nhưng lần này ngươi cũng không được quên mấy đối thủ là Trần Vương, Thạch Phá Thiên, bọn họ chưa tới Thiên Cương, sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ngươi.
Đế Phong nhẹ nhàng gật đầu, song sự tự tin ngập tràn trên người hắn vẫn không hề dao động.
- Ba ngày sau lại đến.
Lão giả hờ hững nói, ngay sau đó cùng Đế Phong xoay người chậm rãi rời đi, khiến cho đôi mắt đẹp của Thư Nguyễn Ngọc hiện lên vẻ kinh ngạc. Khẩu khí của người này cũng thật lớn, lại muốn tranh hạng nhất, hơn nữa, hình như lão giả kia cũng cực kỳ tự tin về hắn, cho là chỉ có Trần Vương và Thạch Phá Thiên mới là đối thủ của hắn.
Trong số mấy nhân vật ở trong Thiên Mệnh bảng trước kia, hạng nhất Hoa Thái Hư cùng với hạng tư Kinh Võ đều bước vào Thiên Cương cảnh, như vậy, những người mạnh nhất hẳn là Trần Vương, Thạch Phá Thiên và Vương Thương.
Người này chẳng lẽ ngay cả Vương Thương cũng không thèm để ý?
Nàng không hề biết Đế Phong và Vương Thương là cùng một người, cũng là người thần bí nhất trong Thiên Mệnh bảng.
Ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc khẽ chuyển, đôi mắt đẹp của nàng tiếp tục khựng lại, nàng lại thấy được một cảnh tượng kỳ quái. Người thanh niên tên Đế Phong đang chuẩn bị rời đi kia cũng ngừng bước chân lại, kinh ngạc liếc mắt nhìn về phía bên cạnh.
Ở bên cạnh hắn, xuất hiện hai bóng dáng kỳ quái.
Một vị nữ tử quần áo lam lũ, trên người mang theo bụi đất, đầu tóc xơ xác, thậm chí đều đã ố vàng, toàn thân chỉ có cặp mắt kia là vô cùng trong suốt sạch sẽ, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc mắt nhìn người phía sau, ánh mắt sạch sẽ kia liền tràn đầy vẻ lo lắng.
Hẳn là nữ tử này còn rất trẻ tuổi, người phía sau nàng là bị nàng kéo đi. Ở trên chiếc giường trúc rách nát dùng tre trúc đan thành, người đi phía trước kéo đi, người trên giường trúc cũng ăn mặc rách nát, hắn ngồi ở đó, giống như một tên ăn mày, đầu tóc rối tung, trên mặt còn mang theo khí đen, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể đi đời nhà ma. Thế nhưng hơi thở trên thân hắn lại làm kẻ khác cảm giác được có mấy phần lạnh lẽo, người đi ngang qua bên cạnh hắn đều không tự chủ mà tránh ra xa xa.
- Tàn phế đến mức này mà cũng tới xem trận đấu Thiên Mệnh bảng ư?
Cũng có người đi ngang qua lộ ra vẻ chán ghét, châm chọc nói.
Nữ tử mặc quần áo lam lũ kia ngẩng đầu tức giận nhìn chằm chằm người nói chuyện, lạnh lẽo mà nói:
- Không được nói Phong ca ca của ta như thế, huynh ấy không tàn phế!
- Nha đầu ăn mày này còn rất biết chọc cười đấy, Phong ca ca? Gọi ngọt ngào thế cơ, tiểu nha đầu, ngươi bao nhiêu tuổi, thế mà đã có tình nhân rồi hả?
Vẻ châm chọc trong mắt người đi đường kia lại càng đậm hơn, chỉ thấy thanh niên ngồi ở trên giường trúc giống như không phát hiện ra chuyện gì đã phát sinh, vẫn vô cùng tĩnh lặng như cũ, thậm chí mí mắt cũng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
- Cút ngay!
Nữ tử thấy người kia chặn đường đi, thấp giọng mắng.
- Ơ, tính tình nóng nảy quá vậy, mặc dù có chút dơ bẩn nhưng trông có vẻ cũng tươi tắn. Nếu tắm rửa sạch sẽ nói không chừng sẽ là một tiểu mỹ nhân cũng nên, có muốn theo ta trở về giúp ngươi gột rửa thân thể hay không?
Người nọ vừa nói vừa cười, hai người bên cạnh hắn cũng cười to, nàng kia giận đến mức thân thể khẽ run.
Lúc này, chỉ thấy thanh niên ngồi trên giường trúc kia giật giật mí mắt, như ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Mấy tên đi đường còn đang tiếp tục nói ra mấy lời xấu xa, đúng lúc này, bọn họ bất chợt co quắp, thân thể kịch liệt run rẩy, ấn đường biến thành màu đen, tiếp sau đó, đều mềm nhũn té ngã nằm trên mặt đất.
Cảnh tượng này khiến cho thân thể những người xung quanh cũng khẽ run lên, chuyện gì xảy ra thế này?
Những người kia trên người không có chút sự sống nào, trong phút chốc đã chết ngay, mặt hoàn toàn tím đen.
Thư Nguyễn Ngọc khi thấy cảnh tượng này cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt, là thanh niên trên giường trúc kia, nhưng chẳng qua hắn chỉ vừa nhấc mí mắt mà những người kia đều đã chết.
- Phong ca ca, huynh không nên như vậy!
Nàng kia thấy thế, lập tức quay đầu lại, tỏ vẻ đáng thương nhìn thanh niên, có chút yếu lòng.
- Ta đến rồi, ngươi có thể rời đi.
Rốt cuộc thanh niên kia cũng lên tiếng nói chuyện, giọng của hắn cực kỳ lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương.
- Ta không đi, không cho phép huynh bắt ta đi.
Nữ tử có phần tủi thân nói.
- Cút!
Thanh niên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh đáng sợ, nhìn chằm chằm nữ tử, song nữ tử không chút sợ hãi mà nhìn thẳng hắn, nói:
- Bất kể huynh có biến thành hình dáng ra sao, ta cũng thích huynh, huynh có giết ta, ta cũng sẽ không đi!
Khóe mắt thanh niên nhảy lên, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không có ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
- Độc, người này dùng độc, đích thị là tu luyện độc công.
Lúc này, có người phát ra tiếng hô kinh hoảng, bởi vì những người chết kia sắc mặt đã đen đến mức không còn nhìn rõ dung mạo, rõ ràng là biểu hiện trúng kịch độc.
Bọn họ lại nhìn vẻ mặt thanh niên, không có chút giễu cợt và khinh thường nào nữa, mà chỉ có sự sợ hãi.
- Chẳng lẽ là hắn?
Trong đầu Thư Nguyễn Ngọc xuất liện một người, trong lòng không khỏi khẽ run.
Mộ Phong, chính là nhân vật mà người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật trong Thiên Mệnh bảng, hắn xếp ở vị trí thứ bảy trong Thiên Mệnh bảng. Có tin đồn, hắn là người trẻ tuổi nhất trong số mười người đứng đầu Thiên Mệnh bảng, thành tựu ở về độc xuất thần nhập hóa, thiên phú cao không ai không sợ hãi, đi theo Độc Vương, nhân vật cấm kỵ của Đại Hạ để tu hành.
Về Mộ Phong, còn có rất nhiều tin đồn.
Có người nói mặc dù người này rất giỏi dùng độc nhưng đối với bằng hữu cũng rất có tình có nghĩa, tính tình hào sảng, thậm chí còn rất hiệp nghĩa, thích kết giao bằng hữu, thậm chí có lúc Độc Vương bắt hắn giết người tu luyện độc công, hắn cũng dám cãi lệnh. Nếu không phải Độc Vương thấy hắn thiên phú cao, sớm đã để hắn mất mạng, Độc Vương người này lòng dạ rất độc ác.
Hơn nữa, nghe nói mặc dù Mộ Phong tu độc nhưng cũng chính là nhân vật phong lưu phóng khoáng, song người trước mắt, lại âm trầm đáng sợ, cả người lộ ra một luồng âm khí mãnh liệt. Hơn nữa, còn để cho một nữ tử kéo tới đây, hoàn toàn không giống như là phong cách hành sự của Mộ Phong.
Ngay vào lúc này, ánh mắt Thư Nguyễn Ngọc bất chợt khựng lại, nhìn về nơi xa, đôi mắt đẹp của nàng không khỏi híp mắt lại.
Là hắn, tên kia đã xuất hiện, Tần Vấn Thiên. Còn có cả tên Mập Mạp chết tiệt, tên Mập Mạp thường xuyên uy hiếp nàng, muốn cởi y phục của nàng ra kia.
Đoàn người Tần Vấn Thiên đánh giá phong cảnh hoàng triều cổ trước mắt, trong lòng Tần Vấn Thiên có phần khiếp sợ. Quả nhiên vô cùng quen thuộc như trong trí nhớ, trí nhớ Tử Quỷ lão cha lưu lại, đã từng đi qua nơi này, hoàng triều Đại Hạ cổ.
Ngay vào lúc này, hắn như cảm giác được cái gì đó, ánh mắt nhìn vào một phương hướng, liền thấy được Thư Nguyễn Ngọc, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thật đúng là trùng hợp, nữ nhân này lại chạy tới đấy, hơn nữa một năm không thấy, Thư Nguyễn Ngọc đã bước chân cảnh giới vào Nguyên Phủ tầng chín.
Giờ phút này, Tần Vấn Thiên còn như cảm nhận được một ánh mắt khác đang nhìn mình, chuyển mắt nhìn sang, hắn liền trông thấy cái người kỳ quái kia, Mộ Phong ngồi ở trên giường trúc. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đầy rẫy sự ác độc vô cùng vô tận, như thể muốn băm hắn thành hàng vạn mảnh.
Cái loại ác độc này khiến cho Tần Vấn Thiên cảm giác được cả người đều có chút lạnh, giống như bị cái lạnh lẽo thẩm thấu vào trong thân thẻ.
- Xảy ra chuyện gì?
Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày, người này, hắn cũng không quen biết, hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy, vì sao ánh mắt hắn nhìn mình lại ác độc như thế.
- Cẩn thận!
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, tất cả người bên cạnh hắn cũng chú ý tới sự tồn tại của Mộ Phong.
- Tần Vấn Thiên!
Một giọng nói như truyền tới từ địa ngục phát ra, Tần Vấn Thiên sửng sốt. Đối phương thật sự biết hắn, hơn nữa, ánh mắt của Mộ Phong, trừ sự rét lạnh ra, lại giống như có huyết sắc, cực kì khủng khiếp.
- Các hạ là?
Tần Vấn Thiên nghi ngờ hỏi.
- Ngươi lại dám giả vờ không nhận ra ta, buồn cười, thật buồn cười!
Trên người Mộ Phong sát ý ngập trời, một luồng hắc khí kinh khủng tràn ra từ trên người hắn, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy toàn thân run lên, một luồng độc ý đáng sợ thẩm thấu vào cơ thể.
/1935
|