Đám người thấy khóe miệng Âu Dương Đình tràn máu, vẻ mặt hiện lên ánh nhìn kinh ngạc. Hình như Tần Vấn Thiên vẫn chưa phát động công kích, ý chí võ đạo của hắn đã mạnh tới mức độ có thể trực tiếp áp đảo đả thương Âu Dương Đình sao?
Đoạn Thanh Sơn bước lên chắn trước người Âu Dương Đình, hơi thở lớn mạnh trên người bùng nổ, liếc về phía Tần Vấn Thiên:
- Ngươi còn ra tay thì dù ngươi là khách của Âu Dương gia, cũng đừng mong rời khỏi đây.
- Ngược lại ngươi nên lo cho chính mình đi.
Tần Vấn Thiên tiếp tục tiến lên phía trước một bước, khi bước tiến của hắn chạm đất, một sự dao động khủng khiếp đánh vào người Âu Dương Đình lần nữa. Sắc mặt Âu Dương Đình trắng bệch, cúi người, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngẩng đầu, ánh mắt Âu Dương Đình nhìn Tần Vấn Thiên đã không thể dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung được nữa, nàng hận không thể băm người trước mắt ra làm nghìn mảnh để rửa mối nhục mà mình phải chịu.
Vừa rồi nàng còn nói dù Tần Vấn Thiên có đến cũng vô ích, lúc này, Tần Vấn Thiên liền áp đảo nàng, đả thương nàng.
Một trận gió lớn thổi qua, bóng người Đoạn Thanh Sơn biến mất rồi lại đột ngột trồi từ dưới đất lên, thân hình trôi nổi trên không, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ khiêu khích, cuối cùng hắn cũng phải ra tay.
Đoạn Thanh Sơn phóng ra hai Tinh Hồn, là Tinh Hồn thứ hai và Tinh Hồn thứ ba của hắn, lần lượt đến từ tầng trời thứ tư, vô cùng mạnh mẽ.
Hai loại Tinh Hồn chia ra thành Tinh Hồn Phong Bạo và Tinh Hồn Cự Thoái.
Đoạn Thanh Sơn am hiểu cước pháp, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Lực chân của con người rất mạnh chỉ là không được linh hoạt như tay, nhưng nếu đã qua rèn luyện điên cuồng thì cũng có thể trở nên nhanh nhẹn không gì bằng, thậm chí có thể còn quỷ dị xảo quyệt hơn.
Đoạn Thanh Sơn đã tu hành cước pháp cao cường đến một cảnh giới cao thâm.
Lần này phóng ra Tinh Hồn chiến đấu, nhất định hắn phải áp đảo Tần Vấn Thiên hoàn toàn, để người khác biết được, nữ nhân của Đoạn Thanh Sơn hắn há là người mà Tần Vấn Thiên có thể làm nhục được, đây đã là lần thứ hai rồi.
Chỉ thấy lúc này dưới chân Đoạn Thanh Sơn hiện ra đôi chân hư ảo khổng lồ, hắn đứng trên không lại giống như đang đứng sừng sững trên mặt đất.
Đoạn Thanh Sơn nhấc chân, lập tức giáng từ trên trời xuống, hung hăng càn phét về phía Tần Vấn Thiên, một lực mạnh mẽ ép xuống người Tần Vấn Thiên, đồng thời cũng có cuồng phong gào thét. Đôi chân khổng lồ nhìn như vụng về nhưng tốc độ lại cực kỳ đáng sợ. Lúc này đám người cảm nhận được một sức mạnh đàn áp không thể ngăn cản, từ vòm trời ép xuống.
- Ý chí võ đạo.
Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên cảm nhận được ý chí võ đạo của Đoạn Thanh Sơn, hơn nữa còn là ba loại ý chí võ đạo đã đại viên mãn. Loại thứ nhất là Đại địa ý chí võ đạo cảnh thứ nhất: trọng lực; loại thứ hai là Phong ý chí võ đạo cảnh thứ nhất: tốc độ gió; loại thứ ba là sức mạnh ý chí võ đạo căn cứ vào sự lĩnh hội Tinh Hồn Cự Thoái, có sức mạnh trấn áp kinh khủng.
Vì vậy trong lúc này, Tần Vấn Thiên chịu sự trấn áp của trọng lực và sức mạnh, cực kỳ đáng sợ. Mặt đất dưới chân hắn đã phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp vỡ vụn, có thể thấy được bàn chân của hắn đón nhận sức mạnh lớn dường nào.
Còn Mạc Thương và Nhược Hoan, thân thể giống như sắp bị ép vỡ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Oành!
Mặt đất chấn động vỡ nát, thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao trước áp lực kinh khủng, giơ tay lên, đánh ra Long ấn đáng sợ. Trên không trung, hai luồng sức mạnh đáng sợ đụng vào nhau, vỡ vụn, thân thể Tần Vấn Thiên và Đoạn Thanh Sơn cùng lơ lửng trên không.
Chiến!
Tần Vấn Thiên hắn lại muốn chiến đấu với thiên kiêu Đoạn Thanh Sơn của Âu Dương thế gia.
Cảnh này làm cho lòng người run lên.
Thực lực của Đoạn Thanh Sơn không thể bảo là không mạnh, hắn chính là cường giả xếp thứ hai mươi lăm trên Thiên Mệnh bảng, tên hắn được liệt vào ba mươi sáu người mạnh nhất.
Tần Vấn Thiên mới ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy lại dám đối đầu cứng rắn với Đoạn Thanh Sơn.
Hai người hơn kém đúng hai cảnh giới.
- Hôm nay, vì những gì ngươi đã làm, ngươi phải trả giá thật lớn.
Đoạn Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Với thực lực của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
Tần Vấn Thiên cười nhạt, đôi mắt liếc qua, Âu Dương Đình đang ngẩng đầu bỗng kêu thảm thiết, lại nổ ầm một tiếng, thân thể nàng ta liền gục xuống, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi...
Đoạn Thanh Sơn bùng cháy lửa giận, Tần Vấn Thiên dám làm nhục nữ nhân của hắn trước mặt hắn.
Chỉ thấy hai chân hắn run lên, nhất thời hai luồng sáng mạnh phóng vào khoảng không chỗ Nhược Hoan và Mạc Thương. Tần Vấn Thiên cười lạnh lùng một tiếng, một quyền phá không, hai tiếng nổ mạnh ầm ầm, tấn công bị phá vỡ.
- Ngu xuẩn.
Giữa hai đầu chân mày Tần Vấn Thiên như có ánh sáng rực rỡ, tiếp tục liếc về phía Âu Dương Đình, tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Đình tiếp tục vang lên, nàng ta đau khổ quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đổ ra. Cho dù người của Âu Dương thế gia muốn giúp nàng ta cũng không có cách nào, đòn tấn công của Tần Vấn Thiên rất quỷ dị, giống như ánh mắt của hắn cũng có thể tấn công.
Đoạn Thanh Sơn giận dữ quát lớn, thân thể xoay tròn, hai chân ép về phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc, bóng chân ngập trời như muốn bao phủ cả trời đất.
Cước pháp của Đoạn Thanh Sơn tinh xảo không ai bằng, có thể nhanh có thể chậm, thu phóng thành thạo, hoặc mãnh liệt như gió, hoặc nặng nề như Thái Sơn.
Yêu khí trên người Tần Vấn Thiên đầy trời, thân thể giống như biến thành thân yêu khủng khiếp, gầm lên một tiếng giận dữ, giống như vượn cổ rít gào, trời đất run sợ, mặt đất vỡ toác. Trên người hắn như có màn sáng yêu khí khủng khiếp, bóng chân đầy trời đánh xuống người hắn lại không thể đánh vỡ phòng ngự của hắn.
Với sức mạnh của Đoạn Thanh Sơn, cước pháp lại không cánh nào đả thương Tần Vấn Thiên, có thể thấy được lúc này lực phòng ngự thân yêu của hắn kinh khủng cỡ nào.
Tuy nhiên Đoạn Thanh Sơn không phải là kẻ tầm thường, chỉ thấy thân thể hắn như gió bão, một cái chân lớn giẫm lên trời đất, giẫm lên không trung, giống như vòm trời xuất hiện một dấu chân vô cùng lớn, cái chân này đạp xuống đầu Tần Vấn Thiên như muốn nghiền nát Tần Vấn Thiên thành mảnh nhỏ.
Sức mạnh trấn áp kia mang tới cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Tần Vấn Thiên nắm chặt tay, hiện lên vẻ mặt đáng sợ, lạnh lùng nghĩ, vậy thì hãy để Đoạn Thanh Sơn cảm nhận một chút uy lực ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai mà mình mới lĩnh hội được đi.
Một đấm xông ra không chút lùi bước, đánh vào chân lớn của Đoạn Thanh Sơn, giống như con kiến nhỏ bé muốn lay động bức tượng khổng lồ. Nhìn vô cùng ngu muội, lấy trứng chọi đá như vậy.
Một đấm bình thường, đánh vào một chân đáng sợ của Đoạn Thanh Sơn?
Tuy một cú đấm kia giống như chất chứa sức mạnh lớn mạnh của Tần Vấn Thiên nhưng lại khiến cho người ngoài cảm thấy như là có thể dễ dàng bị giẫm đạp thành mảnh nhỏ. Một quyền nhỏ bé và Tinh Hồn Cự Thoái vô cùng kinh khủng va chạm nhau, quả nhiên đám người nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên bị đánh bay ra ngoài, kêu lên một tiếng đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi.
Sức mạnh của một cước này không gì sánh bằng. Mặc dù Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh nhưng mà lại chỉ thấy hắn lau máu trên khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Đoạn Thanh Sơn đối diện. Chỉ thấy Đoạn Thanh Sơn đứng đó bình tĩnh, trong một đấm vừa rồi, hắn cảm thấy một sức mạnh kinh người giống như từ hư vô tràn vào cơ thể hắn, muốn phá hủy sự sống của hắn.
Máu trào lên yết hầu, Đoạn Thanh Sơn vẫn trầm mặc, không nhúc nhích, cố gắng kiềm lại dòng máu kia, sau đó nuốt xuống. Lục phủ ngũ tạng vẫn cuồn cuộn lên, hắn điều động sức mạnh trong cơ thể để bình phục khí huyết, khiến sắc mặt vốn hơi tái nhợt trở lại hồng hào.
Vì vậy, không có ai biết ý nghĩa thực sự của lần đụng độ này.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên vẫn chưa thể bằng được Đoạn Thanh Sơn, bị đánh thổ huyết. Nhưng cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy của hắn, vẫn đáng để kiêu ngạo, có thể có sức chiến đấu như thế này thì thật mạnh vô cùng.
Tần Vấn Thiên quan sát vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn, nhất thời cười lạnh lùng trong lòng, ánh mắt tiếp tục liếc về phía Âu Dương Đình. Giữa hai chân mày lại có ánh sáng yêu dị lóe lên. Âu Dương Đình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lại cảm thấy một sát ý kinh khủng trực tiếp phủ xuống người, khiến thân thể nàng khẽ run, nàng chạy ra sau, trốn sau lưng người của Âu Dương thế gia.
Nàng sợ, rất sợ.
Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, lúc này bỗng truyền tới một giọng nói:
- Đủ rồi.
Chỉ thấy vài cường giả cấp độ Thiên Cương của Âu Dương thế gia xuất hiện, nhìn lướt xung quanh, bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra ở đây.
- Âu Dương Đình đã phải chịu trừng phạt, đủ rồi.
Một lão giả nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bình tĩnh mở miệng.
- Nàng ta không thích hợp tiếp tục ở lại Âu Dương thế gia nữa.
Âu Dương Cuồng Sinh tiến lên trước, khẽ mở miệng nói.
- Ta đã có hôn ước với Âu Dương Đình, Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi có ý gì?
Đoạn Thanh Sơn phản bác, thấy lão giả kia nhìn mọi người, tiếp tục nói:
- Việc này trở về rồi bàn lại, hôm nay dừng ở đây.
Dứt lời, ánh mắt của lão chuyển qua Âu Dương Đình nói:
- Trở về ngay.
Lúc này Âu Dương Đình không có một chút tính khí nóng nảy nhưng trong lòng lại cực kỳ oán hận. Đoạn Thanh Sơn vậy mà lại không thể ngăn cản việc Tần Vấn Thiên đối phó nàng, để nàng chịu khuất nhục một lần nữa.
- Gặp lại ở Thiên Mệnh bảnh.
Đoạn Thanh Sơn nhìn liếc qua Tần Vấn Thiên, trong mắt có sát ý.
- Tranh Thiên Mệnh bảng, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho mình không gặp phải ta. Nếu không trên Thiên Mệnh bảng sẽ không còn cái tên Đoạn Thanh Sơn nữa, ta nói được thì làm được.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh đến mức khiến lòng người xung quanh phát run, người này thật là cuồng vọng, dám nói thẳng là muốn giết Đoạn Thanh Sơn.
- Ta cũng giống như vậy.
Đoạn Thanh Sơn đáp lại một tiếng, sau đó đi vào trong quán trọ. Người xung quanh vội vàng tản đi, chỉ còn Âu Dương Cuồng Sinh, Khương Đình và mấy người bọn họ ở lại.
- Âu Dương, ta phải đi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Âu Dương Cuồng Sinh, bình tĩnh mở miệng, hắn biết dù sao Âu Dương Đình cũng là người của Âu Dương thế gia, mà cuối cùng thì Tần Vấn Thiên hắn cũng chỉ là người ngoài.
Dù sao Âu Dương thế gia cũng không dễ dàng tha thứ việc hắn trừng trị Âu Dương Đình, mặc dù hắn là bằng hữu của Âu Dương Cuồng Sinh.
- Ta hiểu.
Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu, sau đó vỗ vai Tần Vấn Thiên:
Ngươi mãi mãi là huynh đệ của Âu Dương Cuồng Sinh ta, điều này không liên quan gì tới Âu Dương thế gia.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Âu Dương, cùng nhau cố gắng, mau chóng trở nên mạnh mẽ một chút, nắm giữ Âu Dương thế gia trong tay. Khi đó ta tới Âu Dương thế gia làm khách cũng không cần phải để ý sắc mặt của người khác.
- Chờ ta nắm Âu Dương thế gia trong tay, khi đó còn có thể mời được Tôn Thần như ngươi sao.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, đương nhiên quan hệ của hai người sẽ không vì Âu Dương thế gia mà ảnh hưởng.
Sở dĩ Tần Vấn Thiên phải rời đi là bởi vì dù sao nơi này cũng là sống nhờ mái nhà người khác.
Rời đi, khi hắn gặp lại Âu Dương Đình và Đoạn Thanh Sơn, hắn sẽ không còn chút khách khí, tranh Thiên Mệnh bảng, nhất định hắn sẽ hoàn thành lời hứa, nếu gặp lại, phải giết Đoạn Thanh Sơn.
Điểm ấy Âu Dương Cuồng Sinh cũng rõ trong lòng, hai người không cần nói ra.
- Này!
Đúng lúc này, có một giọng nói từ xa truyền tới.
Tần Vấn Thiên vội chuyển mắt qua, liền thấy hai bóng người xuất hiện ở đằng xa, đang đi về phía này.
Nhìn thấy hai người, trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười.
- Ba vị trí đầu Thiên Mệnh bảng, ngươi chuẩn bị xong chưa!
Nữ tử kia vẫn thanh thuần động lòng người như trước, nhìn qua bên này cười nói.
Đoạn Thanh Sơn bước lên chắn trước người Âu Dương Đình, hơi thở lớn mạnh trên người bùng nổ, liếc về phía Tần Vấn Thiên:
- Ngươi còn ra tay thì dù ngươi là khách của Âu Dương gia, cũng đừng mong rời khỏi đây.
- Ngược lại ngươi nên lo cho chính mình đi.
Tần Vấn Thiên tiếp tục tiến lên phía trước một bước, khi bước tiến của hắn chạm đất, một sự dao động khủng khiếp đánh vào người Âu Dương Đình lần nữa. Sắc mặt Âu Dương Đình trắng bệch, cúi người, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngẩng đầu, ánh mắt Âu Dương Đình nhìn Tần Vấn Thiên đã không thể dùng hai chữ phẫn nộ để hình dung được nữa, nàng hận không thể băm người trước mắt ra làm nghìn mảnh để rửa mối nhục mà mình phải chịu.
Vừa rồi nàng còn nói dù Tần Vấn Thiên có đến cũng vô ích, lúc này, Tần Vấn Thiên liền áp đảo nàng, đả thương nàng.
Một trận gió lớn thổi qua, bóng người Đoạn Thanh Sơn biến mất rồi lại đột ngột trồi từ dưới đất lên, thân hình trôi nổi trên không, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ khiêu khích, cuối cùng hắn cũng phải ra tay.
Đoạn Thanh Sơn phóng ra hai Tinh Hồn, là Tinh Hồn thứ hai và Tinh Hồn thứ ba của hắn, lần lượt đến từ tầng trời thứ tư, vô cùng mạnh mẽ.
Hai loại Tinh Hồn chia ra thành Tinh Hồn Phong Bạo và Tinh Hồn Cự Thoái.
Đoạn Thanh Sơn am hiểu cước pháp, uy lực vô cùng khủng khiếp.
Lực chân của con người rất mạnh chỉ là không được linh hoạt như tay, nhưng nếu đã qua rèn luyện điên cuồng thì cũng có thể trở nên nhanh nhẹn không gì bằng, thậm chí có thể còn quỷ dị xảo quyệt hơn.
Đoạn Thanh Sơn đã tu hành cước pháp cao cường đến một cảnh giới cao thâm.
Lần này phóng ra Tinh Hồn chiến đấu, nhất định hắn phải áp đảo Tần Vấn Thiên hoàn toàn, để người khác biết được, nữ nhân của Đoạn Thanh Sơn hắn há là người mà Tần Vấn Thiên có thể làm nhục được, đây đã là lần thứ hai rồi.
Chỉ thấy lúc này dưới chân Đoạn Thanh Sơn hiện ra đôi chân hư ảo khổng lồ, hắn đứng trên không lại giống như đang đứng sừng sững trên mặt đất.
Đoạn Thanh Sơn nhấc chân, lập tức giáng từ trên trời xuống, hung hăng càn phét về phía Tần Vấn Thiên, một lực mạnh mẽ ép xuống người Tần Vấn Thiên, đồng thời cũng có cuồng phong gào thét. Đôi chân khổng lồ nhìn như vụng về nhưng tốc độ lại cực kỳ đáng sợ. Lúc này đám người cảm nhận được một sức mạnh đàn áp không thể ngăn cản, từ vòm trời ép xuống.
- Ý chí võ đạo.
Trong nháy mắt Tần Vấn Thiên cảm nhận được ý chí võ đạo của Đoạn Thanh Sơn, hơn nữa còn là ba loại ý chí võ đạo đã đại viên mãn. Loại thứ nhất là Đại địa ý chí võ đạo cảnh thứ nhất: trọng lực; loại thứ hai là Phong ý chí võ đạo cảnh thứ nhất: tốc độ gió; loại thứ ba là sức mạnh ý chí võ đạo căn cứ vào sự lĩnh hội Tinh Hồn Cự Thoái, có sức mạnh trấn áp kinh khủng.
Vì vậy trong lúc này, Tần Vấn Thiên chịu sự trấn áp của trọng lực và sức mạnh, cực kỳ đáng sợ. Mặt đất dưới chân hắn đã phát ra tiếng răng rắc, trực tiếp vỡ vụn, có thể thấy được bàn chân của hắn đón nhận sức mạnh lớn dường nào.
Còn Mạc Thương và Nhược Hoan, thân thể giống như sắp bị ép vỡ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Oành!
Mặt đất chấn động vỡ nát, thân thể Tần Vấn Thiên phóng lên cao trước áp lực kinh khủng, giơ tay lên, đánh ra Long ấn đáng sợ. Trên không trung, hai luồng sức mạnh đáng sợ đụng vào nhau, vỡ vụn, thân thể Tần Vấn Thiên và Đoạn Thanh Sơn cùng lơ lửng trên không.
Chiến!
Tần Vấn Thiên hắn lại muốn chiến đấu với thiên kiêu Đoạn Thanh Sơn của Âu Dương thế gia.
Cảnh này làm cho lòng người run lên.
Thực lực của Đoạn Thanh Sơn không thể bảo là không mạnh, hắn chính là cường giả xếp thứ hai mươi lăm trên Thiên Mệnh bảng, tên hắn được liệt vào ba mươi sáu người mạnh nhất.
Tần Vấn Thiên mới ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy lại dám đối đầu cứng rắn với Đoạn Thanh Sơn.
Hai người hơn kém đúng hai cảnh giới.
- Hôm nay, vì những gì ngươi đã làm, ngươi phải trả giá thật lớn.
Đoạn Thanh Sơn lạnh lùng nói.
- Với thực lực của ngươi có thể ngăn cản ta sao?
Tần Vấn Thiên cười nhạt, đôi mắt liếc qua, Âu Dương Đình đang ngẩng đầu bỗng kêu thảm thiết, lại nổ ầm một tiếng, thân thể nàng ta liền gục xuống, sắc mặt trắng bệch.
- Ngươi...
Đoạn Thanh Sơn bùng cháy lửa giận, Tần Vấn Thiên dám làm nhục nữ nhân của hắn trước mặt hắn.
Chỉ thấy hai chân hắn run lên, nhất thời hai luồng sáng mạnh phóng vào khoảng không chỗ Nhược Hoan và Mạc Thương. Tần Vấn Thiên cười lạnh lùng một tiếng, một quyền phá không, hai tiếng nổ mạnh ầm ầm, tấn công bị phá vỡ.
- Ngu xuẩn.
Giữa hai đầu chân mày Tần Vấn Thiên như có ánh sáng rực rỡ, tiếp tục liếc về phía Âu Dương Đình, tiếng kêu thảm thiết của Âu Dương Đình tiếp tục vang lên, nàng ta đau khổ quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đổ ra. Cho dù người của Âu Dương thế gia muốn giúp nàng ta cũng không có cách nào, đòn tấn công của Tần Vấn Thiên rất quỷ dị, giống như ánh mắt của hắn cũng có thể tấn công.
Đoạn Thanh Sơn giận dữ quát lớn, thân thể xoay tròn, hai chân ép về phía Tần Vấn Thiên. Trong phút chốc, bóng chân ngập trời như muốn bao phủ cả trời đất.
Cước pháp của Đoạn Thanh Sơn tinh xảo không ai bằng, có thể nhanh có thể chậm, thu phóng thành thạo, hoặc mãnh liệt như gió, hoặc nặng nề như Thái Sơn.
Yêu khí trên người Tần Vấn Thiên đầy trời, thân thể giống như biến thành thân yêu khủng khiếp, gầm lên một tiếng giận dữ, giống như vượn cổ rít gào, trời đất run sợ, mặt đất vỡ toác. Trên người hắn như có màn sáng yêu khí khủng khiếp, bóng chân đầy trời đánh xuống người hắn lại không thể đánh vỡ phòng ngự của hắn.
Với sức mạnh của Đoạn Thanh Sơn, cước pháp lại không cánh nào đả thương Tần Vấn Thiên, có thể thấy được lúc này lực phòng ngự thân yêu của hắn kinh khủng cỡ nào.
Tuy nhiên Đoạn Thanh Sơn không phải là kẻ tầm thường, chỉ thấy thân thể hắn như gió bão, một cái chân lớn giẫm lên trời đất, giẫm lên không trung, giống như vòm trời xuất hiện một dấu chân vô cùng lớn, cái chân này đạp xuống đầu Tần Vấn Thiên như muốn nghiền nát Tần Vấn Thiên thành mảnh nhỏ.
Sức mạnh trấn áp kia mang tới cảm giác cực kỳ đáng sợ.
Tần Vấn Thiên nắm chặt tay, hiện lên vẻ mặt đáng sợ, lạnh lùng nghĩ, vậy thì hãy để Đoạn Thanh Sơn cảm nhận một chút uy lực ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai mà mình mới lĩnh hội được đi.
Một đấm xông ra không chút lùi bước, đánh vào chân lớn của Đoạn Thanh Sơn, giống như con kiến nhỏ bé muốn lay động bức tượng khổng lồ. Nhìn vô cùng ngu muội, lấy trứng chọi đá như vậy.
Một đấm bình thường, đánh vào một chân đáng sợ của Đoạn Thanh Sơn?
Tuy một cú đấm kia giống như chất chứa sức mạnh lớn mạnh của Tần Vấn Thiên nhưng lại khiến cho người ngoài cảm thấy như là có thể dễ dàng bị giẫm đạp thành mảnh nhỏ. Một quyền nhỏ bé và Tinh Hồn Cự Thoái vô cùng kinh khủng va chạm nhau, quả nhiên đám người nhìn thấy thân thể Tần Vấn Thiên bị đánh bay ra ngoài, kêu lên một tiếng đau đớn, hộc ra một ngụm máu tươi.
Sức mạnh của một cước này không gì sánh bằng. Mặc dù Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị chấn động mạnh nhưng mà lại chỉ thấy hắn lau máu trên khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía Đoạn Thanh Sơn đối diện. Chỉ thấy Đoạn Thanh Sơn đứng đó bình tĩnh, trong một đấm vừa rồi, hắn cảm thấy một sức mạnh kinh người giống như từ hư vô tràn vào cơ thể hắn, muốn phá hủy sự sống của hắn.
Máu trào lên yết hầu, Đoạn Thanh Sơn vẫn trầm mặc, không nhúc nhích, cố gắng kiềm lại dòng máu kia, sau đó nuốt xuống. Lục phủ ngũ tạng vẫn cuồn cuộn lên, hắn điều động sức mạnh trong cơ thể để bình phục khí huyết, khiến sắc mặt vốn hơi tái nhợt trở lại hồng hào.
Vì vậy, không có ai biết ý nghĩa thực sự của lần đụng độ này.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên vẫn chưa thể bằng được Đoạn Thanh Sơn, bị đánh thổ huyết. Nhưng cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy của hắn, vẫn đáng để kiêu ngạo, có thể có sức chiến đấu như thế này thì thật mạnh vô cùng.
Tần Vấn Thiên quan sát vẻ mặt Đoạn Thanh Sơn, nhất thời cười lạnh lùng trong lòng, ánh mắt tiếp tục liếc về phía Âu Dương Đình. Giữa hai chân mày lại có ánh sáng yêu dị lóe lên. Âu Dương Đình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, lại cảm thấy một sát ý kinh khủng trực tiếp phủ xuống người, khiến thân thể nàng khẽ run, nàng chạy ra sau, trốn sau lưng người của Âu Dương thế gia.
Nàng sợ, rất sợ.
Tần Vấn Thiên tiến lên phía trước, lúc này bỗng truyền tới một giọng nói:
- Đủ rồi.
Chỉ thấy vài cường giả cấp độ Thiên Cương của Âu Dương thế gia xuất hiện, nhìn lướt xung quanh, bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra ở đây.
- Âu Dương Đình đã phải chịu trừng phạt, đủ rồi.
Một lão giả nhìn về phía Tần Vấn Thiên, bình tĩnh mở miệng.
- Nàng ta không thích hợp tiếp tục ở lại Âu Dương thế gia nữa.
Âu Dương Cuồng Sinh tiến lên trước, khẽ mở miệng nói.
- Ta đã có hôn ước với Âu Dương Đình, Âu Dương Cuồng Sinh, ngươi có ý gì?
Đoạn Thanh Sơn phản bác, thấy lão giả kia nhìn mọi người, tiếp tục nói:
- Việc này trở về rồi bàn lại, hôm nay dừng ở đây.
Dứt lời, ánh mắt của lão chuyển qua Âu Dương Đình nói:
- Trở về ngay.
Lúc này Âu Dương Đình không có một chút tính khí nóng nảy nhưng trong lòng lại cực kỳ oán hận. Đoạn Thanh Sơn vậy mà lại không thể ngăn cản việc Tần Vấn Thiên đối phó nàng, để nàng chịu khuất nhục một lần nữa.
- Gặp lại ở Thiên Mệnh bảnh.
Đoạn Thanh Sơn nhìn liếc qua Tần Vấn Thiên, trong mắt có sát ý.
- Tranh Thiên Mệnh bảng, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho mình không gặp phải ta. Nếu không trên Thiên Mệnh bảng sẽ không còn cái tên Đoạn Thanh Sơn nữa, ta nói được thì làm được.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên lạnh đến mức khiến lòng người xung quanh phát run, người này thật là cuồng vọng, dám nói thẳng là muốn giết Đoạn Thanh Sơn.
- Ta cũng giống như vậy.
Đoạn Thanh Sơn đáp lại một tiếng, sau đó đi vào trong quán trọ. Người xung quanh vội vàng tản đi, chỉ còn Âu Dương Cuồng Sinh, Khương Đình và mấy người bọn họ ở lại.
- Âu Dương, ta phải đi.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía Âu Dương Cuồng Sinh, bình tĩnh mở miệng, hắn biết dù sao Âu Dương Đình cũng là người của Âu Dương thế gia, mà cuối cùng thì Tần Vấn Thiên hắn cũng chỉ là người ngoài.
Dù sao Âu Dương thế gia cũng không dễ dàng tha thứ việc hắn trừng trị Âu Dương Đình, mặc dù hắn là bằng hữu của Âu Dương Cuồng Sinh.
- Ta hiểu.
Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu, sau đó vỗ vai Tần Vấn Thiên:
Ngươi mãi mãi là huynh đệ của Âu Dương Cuồng Sinh ta, điều này không liên quan gì tới Âu Dương thế gia.
- Đúng.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói:
- Âu Dương, cùng nhau cố gắng, mau chóng trở nên mạnh mẽ một chút, nắm giữ Âu Dương thế gia trong tay. Khi đó ta tới Âu Dương thế gia làm khách cũng không cần phải để ý sắc mặt của người khác.
- Chờ ta nắm Âu Dương thế gia trong tay, khi đó còn có thể mời được Tôn Thần như ngươi sao.
Âu Dương Cuồng Sinh cười nói, đương nhiên quan hệ của hai người sẽ không vì Âu Dương thế gia mà ảnh hưởng.
Sở dĩ Tần Vấn Thiên phải rời đi là bởi vì dù sao nơi này cũng là sống nhờ mái nhà người khác.
Rời đi, khi hắn gặp lại Âu Dương Đình và Đoạn Thanh Sơn, hắn sẽ không còn chút khách khí, tranh Thiên Mệnh bảng, nhất định hắn sẽ hoàn thành lời hứa, nếu gặp lại, phải giết Đoạn Thanh Sơn.
Điểm ấy Âu Dương Cuồng Sinh cũng rõ trong lòng, hai người không cần nói ra.
- Này!
Đúng lúc này, có một giọng nói từ xa truyền tới.
Tần Vấn Thiên vội chuyển mắt qua, liền thấy hai bóng người xuất hiện ở đằng xa, đang đi về phía này.
Nhìn thấy hai người, trong mắt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười.
- Ba vị trí đầu Thiên Mệnh bảng, ngươi chuẩn bị xong chưa!
Nữ tử kia vẫn thanh thuần động lòng người như trước, nhìn qua bên này cười nói.
/1935
|