Vừa đi đến chân núi Thiếu Thất, sự náo nức của Long Kỳ Hải cho lần đầu diện kiến sơn môn của một võ phái được xem là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên là phái Thiếu Lâm, chợt tan biến đi.
Chàng hoàn toàn biến sắc và hốt hoảng nói với Ngươn Trí đại sư:
- Đại sư ! Trên núi dường như đang có biến. Tại hạ nghe có nhiều âm thanh cho biết là đang có người trận giao đấu.
Ngươn Trí đại sư không giữ nổi bình tĩnh. Vừa lao người chạy đi, đại sư vừa niệm phật hiệu:
- A di đà Phật! Lão nạp đã quen vân du nên không hiểu là ai sẽ thay lão nạp điều động La Hán Đường mỗi khi có biến. Nếu tệ phái có bề gì, lo ngại e không đảm đương nổi hậu quả. A di đà Phật!
Cũng chạy theo đại sư, Long Kỳ Hải vừa đưa Ngọc Hà cùng đi vừa lên tiếng hỏi dò:
- Đại sư, sao lại tỏ ra nôn nóng? Không phải chúng ta đã về kịp lúc rồi sao?
Ngươn Trí đại sư vẫn chưa hoàn hồn dù đang giải thích và lên tiếng nhờ Long Kỳ Hải:
- A di đà Phật! Bang chủ chưa biết đấy thôi. Đệ tử tệ phái đại đa số tuy biết võ công nhưng tinh túy duy chỉ có La Hán Đường do lão nạp làm chủ tòa. Mỗi khi có biến, nếu La Hán Đường được điều động đún glúc và đủ lực, với đại trận La Hán do một trăm linh tám đệ tử La Hán Đường lập, địch nhân dù mạnh cũng không làm gì được tệ phái. Đàng nay khi cớ biến lão nạp lại vắng mặt. Bang chủ, địch nhân mười phần đến chín là bọn Bắc Cương, lão nạp rất kỳ vọng vào sự tiếp trợ của Bang chủ. Mong...
Chàng vội vàng lên tiếng, không chờ Ngươn Trí đại sư nói xong lời cầu cạnh:
- Đại sư yên tâm. Giữa bọn Bắc Cương và tại hạ đang có mối thù cao tợ núi, sâu tợ bể. Đại sư không nói, tại hạ cũng biết phải làm gì rồi. Đi mau lên, đại sư !
Do không thông thuộc lối đi, Long Kỳ Hải đành phải đi theo sau Ngươn Trí đại sư. Nhưng khi nhìn thấy trận giao chiến ác liệt đang khai diễn tại Đại Hùng Bửu Điện, giữa bọn Bắc Cương môn hạ do chính mụ quái bà dẫn đầu và các tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái. Long Kỳ Hải vội căn dặn Ngọc Hà:
- Muội hãy tự bảo trọng. Ta phải đi trước đây.
Vút !
Nói xong, Ngọc Hà chưa kịp gật đầu đáp ứng thì bóng nhân ảnh của Long Kỳ Hải đã vọt xa ngoài ba trượng rồi.
trong một thoáng chốc lượng địch tình thế, Long Kỳ Hải thấy rằng Thiếu Lâm phái đã nhờ vào La Hán trận mới chi trì tình thế nguy nhập cho đến tận lúc này.
Hơn mười tên Bắc Cương môn hạ đang phải khốn đốn vất vả trong vòng vây của La Hán trận.
Còn lại mỗi một mình mụ quái bà thì vũ lộng trúc trượng để áp đảo một lúc những bốn vị cao tăng.
Đó là Ngươn Trí đại sư và ba vị cao tăng khác trạc niên kỷ.
Chàng vội lên tiếng cảnh tỉnh Ngươn Trí đại sư:
- Đại sư mau mau chủ trì La Hán trận để giải quyết bọn môn hạ Bắc Cương. Phần mụ quái bà đã có tại hạ.
Vút !
Lần thứ hai, Long Kỳ Hải lại thi triển khinh thân pháp thượng thặng để lao về phía trước, vượt qua Ngươn Trí đại sư một đỗi xa chỉ trong nháy mắt.
Yên tâm khi mục kích được thân tâm bất phàm của chàng, Ngươn Trí đại sư liền lao ngoặt người về phía chúng tăng nhân đang lập La Hán đại trận.
Sự xuất hiện của Long Kỳ Hải thật là đúng lúc.
Mụ quái bà trong cơn thịnh nộ đang quật một trượng sấm sét vào đỉnh đầu trọc bóng của một vị cao tăng:
- Tiểu hòa thượng thối tha. Lần nay đố ngươi tránh được. Đỡ !
Viu... Viu...
Từ bên ngoài Long Kỳ Hải vụt gầm lên cả thể:
- Mụ quái bà chớ hiếp người. Tiếp chiêu !
Vù ! Vù !
Bóng trượng đang lao sầm sầm vào vị cao tăng, khí thế như thác đổ đầu non, bỗng như vấp phải một bức tường vô hình và chợt nảy lên trên.
Ào... Ào...
Viu... Viu...
Ầm ! Ầm !
Chồn tay đến tê rần hổ khẩu, mụ quái bà vừa nhìn thấy kẻ ra tay can thiệp là chàng, liền the thé rít lên:
- Lại là ngươi? Ngươi đã thoát được Thạch Phong Thành ư? Làm sao ngươi thoát được? Đỡ !
Viu... Viu...
Miệng mụ quát hỏi nhưng tay của mụ vẫn tiếp tục tiến chiêu.
Long Kỳ Hải cười dài:
- Ha... Ha... Ha... ! Mụ sẽ bị bất ngờ nhiều hơn nếu biết rằng...
Chàng chưa kịp nói dứt lời, là nói cho mụ quái bà biết về hành động hiện giờ của mụ, thì cạnh đó chợt có tiếng hét lanh lảnh của Vũ Văn Ngọc Hà vang lên:
- Ả tiện nhân họ Tiêu kia. Mối hận lần trước tại Lâm Sơn Tự, hôm nay bổn cô nương quyết phải trả lại. Xem chưởng !
Vù ! Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Kinh ngạc vì không ngờ Bạch y nữ lang lại hiện diện quanh đây mà chàng đã nhìn nhưng không thấy, Long Kỳ Hải vội vàng dừng lời. Chàng vừa vung chưởng đón đỡ thẳng vào ngọn trúc trượng thập phần lợi hại của mụ quái bà vừa tìm cách quay đầu nhìn qua trận giao đấu của Ngọc Hà.
Nhận thấy tiểu tử hôm nào chỉ là bại tướng dưới tay nhưng bây giờ cứ ngang nhiên thuận chiêu đỡ chiêu một cách ung dung, trước khi trúc trượng chạm phải chưởng kình của chàng, mụ quái bà đã giận dữ gào lên:
- Là tiểu tử muốn chết ! Thì chết này !
Viu... Viụ. Và mụ trong nhất thời đã nhấn thêm hai phần lực đạo vào trúc trượng của mụ.
Cũng vậy, Ngươn Tuệ đại sư do không mấy phấn khởi trước sự xuất hiện và tiếp trợ của chàng.
Bây giờ lại thấy chàng có phần khinh suất khi vừa đỡ chiêu vừa quay đầu nhìn sang phía khác, Ngươn Tuệ đại sư bèn vừa lao đến vừa niệm phật hiệu vang trời:
- A di đà Phật !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Vù ! Ầm ! Ầm !
Câu niệm phật hiệu của Ngươn Tuệ vừa dứt, còn chưởng kình trợ lực thì chưa phát ra, tiếng chấn kình do mụ quái bà và Long Kỳ Hải cùng giao chiêu đã xảy ra.
Sự thể như thế nào, Ngươn Tuệ đại sư chưa kịp nhận định, thì gần đó một câu niệm phật hiệu không hiểu là do bao nhiêu tăng nhân đệ tử của phái Thiếu Lâm cùng phát ra mà khi vang lên cứ như là tiếng lôi kình từ trời cao vang dội xuống khắp sơn môn.
- A di đà Phật !
Quay đầu nhìn về phía có phát ra tiếng phật hiệu vang lên. Ngươn Tuệ đại sư buột miệng lẩm bẩm:
- A di đà Phật ! Thiện tai ! Thiện tai ! Nhị đệ đã kịp quay về ! La Hán đại trận lại có dịp phát huy uy lực. A di đà Phật !
Trong khi đó, sau khi chạm kình cùng mụ quái bà xong, mặc cho mụ quái bà đang ngơ ngẩn thần tình trước sự thật vô cùng quái lạ, Long Kỳ Hải lướt mắt nhìn quanh khắp trường.
Đúng là Ngọc Hà đang giao chiêu tỷ đấu với Bạch y nữ lang, cốt nhục của lão ác ma Tiêu Đạt Nhân.
“Nàng ta khi nãy nấp ở nơi nào, sao ta không thấy?” Không hiểu sao, Long Kỳ Hải lại có một phần hảo cảm với Bạch y nữ lang. Cho dù chàng biết rằng nàng ta chính là giọt máu của thù nhân.
Chàng vừa vững dạ cho Vũ Văn Ngọc Hà, vì sau lần được chàng tiếp trợ chân nguyên, Ngọc Hà bây giờ khả dĩ bình thủ với Bạch y nữ lang, và vừa tạm yên tâm cho nữ lang nọ. (Quái lạ!).
Không kịp suy nghĩ về những quan tâm có phần mâu thuẫn này, Long Kỳ Hải cũng nghe tiếng niệm phật đầy uy thế do một trăm linh tám tăng nhân đệ tử phật môn cùng phát ra như đại sư Ngươn Tuệ.
Chàng cũng đưa mắt nhìn về phía đó. Và chàng hoàn toàn yên tâm khi biết rằng Ngươn Trí đại sư đã kịp nhập cuộc. Nhờ sự điều động của vị thủ tòa La Hán Đường, La Hán đại trận gnay tức khắc đã dồn cho bọn môn hạ Bắc Cương vào tình trạng sống dở chết dở.
Nhận ra sự khinh suất có phần nào quá xem thường của Long Kỳ Hải, mụ quái bà sau một lúc ngơ ngẩn thần tình liền động nộ xung thiên thét lên:
- Viên tiểu tử ! Ngươi lại xem thường lão thân đến thế sao? Đáng chết !
Viu... Viu...
Vù !
Hừu trúc trượng Mê Tung, mụ quái bà còn vung cao tả trảo Hắc Sát như muốn loại trừ ngay Long Kỳ Hải thì mụ mói hả giận.
Long Kỳ Hải cũng kịp lúc quay lại.
Để đối phó với mụ quái bà, chàng vừa khẩu chiến vừa thủ chiến:
- Mụ quái bà nghe đây. Bổn toa. chính thật là Long Kỳ Hải, hậu nhân của bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang. Người đáng chết phải là mụ ! Đỡ !
Vù ! Vù !
Nếu mụ quái bà phải kinh ngạc về lời vừa thổ lộ của Long Kỳ Hải độ năm phần thì mụ lại mười phần kinh ngạc về thân thủ quá đỗi thâm hậu của chàng.
Cả Hắc Sát Phi Trảo lẫn trúc trượng Mê Tung của mụ quái bà đều va phải một tiềm lực hữu hình của Long Kỳ Hải.
Viu... Viu...
Vu !
Ầm ! Ầm !
Cố tình lưu mạng sống cho mụ quái bà, Long Kỳ Hải chợt quát hỏi:
- Mười bảy năm trước là kẻ nào đã hãm hại tiên phụ? Là mụ đó ư? Đỡ !
Vù !
Bằng lối:
“Sét đánh không kịp bưng tai”, Long Kỳ Hải dồn cho mụ quái bà phải thất điên bát đảo.
Mụ hốt hoảng vung trượng đón đỡ.
Viụ. Viu...
Vu !
Ầm ! Ầm !
Long Kỳ Hải dấn tới:
- Có phải là mụ không? Sao mụ không nói? Đỡ !
Vù !
Sau khi bị chấn lùi, và là lần đầu tiên phải bị lùi trước một tên tiểu tử không được bao nhiêu niên kỷ là Long Kỳ Hải, mụ quái bà hậm hực gào lên:
- Người muốn biết sao không xuống cửu tuyền mà hỏi lại Diêm Vương? Xem này !
Vù !
Thấy mụ quái bà không biết tự lượng, thản nhiên dùng Hắc Sát Phi Trảo để chống đỡ. Long Kỳ Hải thích ý cười lên:
- Mụ vẫn còn hung hăng ư? Hắc Sát Phi Trảo của mụ liệu làm gì được bổn tọa?
Vù ! Ầm !
Ào... Ào.. Ầm ! Ầm !
Mụ quái bà long mắt lên sòng sọc:
- Ngươi tưởng ngươi có bản lãnh ngăn được Hắc Sát Phi Trảo sao? Xem này !
Viu... Viu...
Vẫn là Hắc Sát Phi Trảo như mụ quái bà vừa hô hoán, nhưng lần này thì diễn biến lại khác hẳn.
Ngọn kình sau khi được mụ quái bà đẩy lên non nửa trượng liền tụ lại thành một bóng Hắc Trảo thập phần lợi hại.
Nhìn thấy thế, Long Kỳ Hải ung dung thử nghiệm công lực của bản thân.
Chàng thản nhiên thi triển Lưỡng Nghi chưởng của bản môn, do lão Hoa trước kia truyền thụ, quật thẳng vào Hắc Sát Phi Trảo của đối phương.
Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Và Long Kỳ Hải thật sự bất ngờ trước một sự thật hiển nhiên.
Lần ở Lâm Sơn Tự, chàng và Ngọc Hà dù cùng liên thủ nhưng vẫn không chống lại được ngọn kình Hắc Trảo của mụ, sự thảm bại đó là do chân nguyên nội lực của song phương có chênh lệch đáng kể. Thế nhưng lần này đáng lý phải có kết quả khác đi mới đúng. Vì nguồn chân nguyên nội thể của Long Kỳ Hải có thể nói là cả một dòng suối chân nguyên không bao giờ ngừng kể từ khi chàng đã Dịch Cân Tẩy Tủy – Vô Vi Thanh Luyện - Thất Đạt Âm Dương và Hồng Hoang Vô Cực.
Vậy mà ngọn chưởng lực hùng hậu của Long Kỳ Hải vừa đánh ra vẫn không hóa giải được ngọn trảo Hắc Sát của mụ quái bà.
Ngọn trảo kình nọ vẫn ngang nhiên tồn tại, bất chấp chưởng lực của chàng vừa vận dụng đến sáu phần hỏa hầu lực đạo.
Và ngọn kình Hắc Trảo đó cứ như một thứ vũ khí hữu hình hữu thế, được mụ quái bà vừa điều động vừa cười lên khanh khách:
- Ha... Ha... Ha... ! Trên đời này kẻ có thể hóa giải được tuyệt kỹ của lão thân vẫn còn chưa sanh ra đâu, tiểu tử ! Xem này !
Được mụ quái bà điều động, ngọn kình có hình Hắc Trảo càng lúc càng dấn tới như muốn hủy diệt ngay tốt đầu là Long Kỳ Hải.
Thức ngộ được sự lợi hại của Hắc Sát Phi Trảo tuyệt kỹ, Long Kỳ Hải đành phải tuân theo lời di tự của phụ thân.
Chàng hét lớn:
- Mụ chớ vội đắc ý ! Xem tuyệt học của bổn tọa đây !
Vù !
Tả lực đả lực! Một yếu quyết tinh tường và cốt lõi của Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học tối thượng liền được Long Kỳ Hải ứng dụng.
Ngọn kình Hắc Trảo đang dấn tới bỗng chậm lại. Rồi như gặp phải khắc tinh, ngọn kình Hắc Trảo sau một lúc lơ lửng và bất động trên không đột nhiên quay ngoắt lại và lao ngược trả về cho chủ nhân của nó.
Mụ quá bà không sao kiềm được sự kinh hoàng. Mụ the thé giọng hô hoán lên:
- Ta moôn ! Đích thị là tà môn.
Vút !
Ầm ! Ầm !
Mụ quái bà chưa kịp hoàn hồn trước sự phản chủ vi khách, suýt nữa mụ đã bị chính tuyệt kỹ của mụ làm cho mụ phải thiệt mạng nếu mụ không kịp nhảy tránh đúng lúc, mụ bàng hoàng hơn khi bên tai nghe có tiếng quát kinh thiên của Long Kỳ Hải :
- Mụ không chịu nói có nghĩa là mụ cam tâm chịu chết ư? Đỡ này !
Vù !
Ào... Ào...
Đến lúc mụ quái bà hiểu rằng mụ không còn là đối thủ của Long Kỳ Hải nữa thì đã muộn.
Dùng chưởng chạm chưởng, do chân lực không bằng mụ phải ở thế kém.
Thi triển Hắc Sát Phi Trảo, một tuyệt kỹ đắc ý của mụ thì mụ lại bị công phu kỳ ảo của Long Kỳ Hải biến thành đòn gậy ông đập lưng ông.
Còn như vận dụng khinh thân pháp để lẩn tránh thì lại không đủ khinh linh huyền ảo bằng Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp của Long Kỳ Hải.
Cuối cùng, mụ đành liều lĩnh khi ra chiêu tối hậu.
Lưng đang còng, mụ bỗng đứng ngay lên. Trụ toàn bộ thân mình vào cây trúc trượng, tóc vụt dựng cả lên, mụ quái bà tận lực bình sinh để tung ra một chưởng. Miệng méo xệch lại vì giận dữ, mụ the thé gào lên:
- Là lão thân chết hay tiểu tử ngươi phải chết ! Đỡ !
Veo... Veo...
Nhìn mụ quái bà đến lúc này vẫn còn ngang ngạnh, Long Kỳ Hải không khỏi cười thầm:
- Tính khí của mụ quá cương cường, chẳng trách trượng phu của mụ phải chạy đến tận Thạch Phong Thành để dung thân.
Long Kỳ Hải vừa cảm nhận được luồng nhiệt khí tỏa ra từ ngọn chưởng của mụ quái bà liền lớn tiếng quát trả:
- Là Xích Dương Chưởng ư, mụ có biết thế nào là Âm Dương tương khắc không? Xem đây !
Tả thủ của Long Kỳ Hải liền được chàng phất nhẹ ra. Và như lần chàng cùng với bảy cao thủ đối chưởng, ngay khi đạt được Hồng Hoang Vô Cực, ngọn kình từ tả thủ của chàng khi xuất hiện lại lao đi nhẹ như không.
Đó chính là nhu kình, một trong hai thái cực Âm Dương trong Lưỡng Nghi chưởng mà chàng đã thấu triệt được.
Ngọn Xích Dương Chưởng của mụ quái bà đang lao đi như nước vỡ bờ, như lực phun trào của Hỏa diệm sơn, tưởng không còn một trở lực nào ngăn cản nổi, bỗng nhiên lại chạm phải luồng lực đạo nhu hòa của Long Kỳ Hải.
Một tiếng chấn động long trời lở đất liền vang lên làm cho mọi người đương diện phải kinh hãi.
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Tiếng âm vang của dư kình còn chưa dứt, mọi người chợt nghe mụ quái bà hoảng loạn kêu lên:
- Tuệ nhi ! Bọn Cao Thạch đi đã lâu sao chưa quay lại? Phụ thân ngươi đâu?
Bạch y nữ lang thay vì đáp lời lại hô hoán lên:
- Không xong rồi, lão Tổ ! Lão tổ nên triệt thoái thì hơn.
Vũ Văn Ngọc Hà hét lên lanh lảnh:
- Đến lúc này mà ngươi còn nghĩ đến chuyện triệt thoái được sao ! Xem chưởng !
Vù !
Ào.. Ào...
Mụ quái bà không can tâm triệt thoái như Bạch y nữ lang vừa nói theo đúng thực trạng, mụ lại gầm lên phẫn nộ:
- Cao Thạch ! Cao Phi ! Bọn ngươi đâu rồi? Xú tiểu tử ! Lão thần quyết liều chết với ngươi. Đỡ !
Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Thật xảo hợp, âm thanh của Cao Thạch chợt vang lên:
- Nguy rồi, Lão tổ ! Nguy cấp rồi Lão tổ !
Những tưởng khi Cao Thạch lên tiếng sẽ là những lời cấp báo tin vui cho mụ quái bà, vì như câu hỏi mà Long Kỳ Hải vừa nghe mụ hỏi chính là bọn Cao Thạch được mụ sai đi là để dẫn đường cho lão Tiêu Đạt Nhân đến nơi này hầu tiếp trợ cho mụ, nào ngờ lại là lời báo nguy.
Và do lời báo nguy của Cao Thạch quá mập mờ nên người nghe dù là ai cũng phải hồ nghi và muốn hỏi cho rõ.
Chính mụ quái bà đã lên tiếng hỏi:
- Cao Thạch ! Sao lại là nguy? Sư phụ của ngươi đâu? Hắn...
Mụ quái bà chưa kịp hỏi dứt lời, một tràng cười ngạo mạn chợt lồng lộng vang lên khiến ai ai khi nghe được cũng phải nôn nao lo lắng:
- Ha... Ha... Ha...
Nếu câu hỏi của mụ quái bà chưa được Cao Thạch đáp lại, khiến mụ có phần hoang mang khi nghe tràng cười lạ lùng này thì Long Kỳ Hải lại thừa năng lực để biết được chuyện gì đang xảy ra và vì chuyện gì mà Cao Thạch phải hớt hơ hớt hải báo nguy luôn miệng.
Dựa theo âm thanh tràng cười đang vang dội, Long Kỳ Hải kêu thầm:
“Là lão quái vật?” Chính Vũ Văn Ngọc Hà cũng đã nhận ra trước một viễn cảnh mà nàng đang tưởng tượng ra nếu như quả nhiên nhân vật nàng vừa nghĩ đến thật sự đang xuất hiện.
Nàng vội nhảy lùi để lại một mình Bạch y nữ lang có phần hoang mang kinh ngạc.
Sau cùng, mụ quái bà cũng đã nhận ra là ai vừa cười.
Mụ thảng thốt kêu lên:
- Là lão ư? Có phải lão không, lão già bỉ ổi?
Tràng cười vẫn tiếp diễn, tịnh không một lần mở miệng để thừa nhận hoặc phải bác bốn chữ “Lão già bỉ ổi !” do mụ quái bà vừa gán cho.
Tuy nhiên, tại đương trường nếu có ba nhân vật nhận ra tiếng cười là do ai phát ra thì cả ba nhân vật này đều biết là họ nghi ngờ không sai.
Vút !
Một lão già cổ quái chỉ còn có một chân đang hiển hiện tại đương trường.
Những âm thanh hỗn loạn liền vang lên...
Chàng hoàn toàn biến sắc và hốt hoảng nói với Ngươn Trí đại sư:
- Đại sư ! Trên núi dường như đang có biến. Tại hạ nghe có nhiều âm thanh cho biết là đang có người trận giao đấu.
Ngươn Trí đại sư không giữ nổi bình tĩnh. Vừa lao người chạy đi, đại sư vừa niệm phật hiệu:
- A di đà Phật! Lão nạp đã quen vân du nên không hiểu là ai sẽ thay lão nạp điều động La Hán Đường mỗi khi có biến. Nếu tệ phái có bề gì, lo ngại e không đảm đương nổi hậu quả. A di đà Phật!
Cũng chạy theo đại sư, Long Kỳ Hải vừa đưa Ngọc Hà cùng đi vừa lên tiếng hỏi dò:
- Đại sư, sao lại tỏ ra nôn nóng? Không phải chúng ta đã về kịp lúc rồi sao?
Ngươn Trí đại sư vẫn chưa hoàn hồn dù đang giải thích và lên tiếng nhờ Long Kỳ Hải:
- A di đà Phật! Bang chủ chưa biết đấy thôi. Đệ tử tệ phái đại đa số tuy biết võ công nhưng tinh túy duy chỉ có La Hán Đường do lão nạp làm chủ tòa. Mỗi khi có biến, nếu La Hán Đường được điều động đún glúc và đủ lực, với đại trận La Hán do một trăm linh tám đệ tử La Hán Đường lập, địch nhân dù mạnh cũng không làm gì được tệ phái. Đàng nay khi cớ biến lão nạp lại vắng mặt. Bang chủ, địch nhân mười phần đến chín là bọn Bắc Cương, lão nạp rất kỳ vọng vào sự tiếp trợ của Bang chủ. Mong...
Chàng vội vàng lên tiếng, không chờ Ngươn Trí đại sư nói xong lời cầu cạnh:
- Đại sư yên tâm. Giữa bọn Bắc Cương và tại hạ đang có mối thù cao tợ núi, sâu tợ bể. Đại sư không nói, tại hạ cũng biết phải làm gì rồi. Đi mau lên, đại sư !
Do không thông thuộc lối đi, Long Kỳ Hải đành phải đi theo sau Ngươn Trí đại sư. Nhưng khi nhìn thấy trận giao chiến ác liệt đang khai diễn tại Đại Hùng Bửu Điện, giữa bọn Bắc Cương môn hạ do chính mụ quái bà dẫn đầu và các tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái. Long Kỳ Hải vội căn dặn Ngọc Hà:
- Muội hãy tự bảo trọng. Ta phải đi trước đây.
Vút !
Nói xong, Ngọc Hà chưa kịp gật đầu đáp ứng thì bóng nhân ảnh của Long Kỳ Hải đã vọt xa ngoài ba trượng rồi.
trong một thoáng chốc lượng địch tình thế, Long Kỳ Hải thấy rằng Thiếu Lâm phái đã nhờ vào La Hán trận mới chi trì tình thế nguy nhập cho đến tận lúc này.
Hơn mười tên Bắc Cương môn hạ đang phải khốn đốn vất vả trong vòng vây của La Hán trận.
Còn lại mỗi một mình mụ quái bà thì vũ lộng trúc trượng để áp đảo một lúc những bốn vị cao tăng.
Đó là Ngươn Trí đại sư và ba vị cao tăng khác trạc niên kỷ.
Chàng vội lên tiếng cảnh tỉnh Ngươn Trí đại sư:
- Đại sư mau mau chủ trì La Hán trận để giải quyết bọn môn hạ Bắc Cương. Phần mụ quái bà đã có tại hạ.
Vút !
Lần thứ hai, Long Kỳ Hải lại thi triển khinh thân pháp thượng thặng để lao về phía trước, vượt qua Ngươn Trí đại sư một đỗi xa chỉ trong nháy mắt.
Yên tâm khi mục kích được thân tâm bất phàm của chàng, Ngươn Trí đại sư liền lao ngoặt người về phía chúng tăng nhân đang lập La Hán đại trận.
Sự xuất hiện của Long Kỳ Hải thật là đúng lúc.
Mụ quái bà trong cơn thịnh nộ đang quật một trượng sấm sét vào đỉnh đầu trọc bóng của một vị cao tăng:
- Tiểu hòa thượng thối tha. Lần nay đố ngươi tránh được. Đỡ !
Viu... Viu...
Từ bên ngoài Long Kỳ Hải vụt gầm lên cả thể:
- Mụ quái bà chớ hiếp người. Tiếp chiêu !
Vù ! Vù !
Bóng trượng đang lao sầm sầm vào vị cao tăng, khí thế như thác đổ đầu non, bỗng như vấp phải một bức tường vô hình và chợt nảy lên trên.
Ào... Ào...
Viu... Viu...
Ầm ! Ầm !
Chồn tay đến tê rần hổ khẩu, mụ quái bà vừa nhìn thấy kẻ ra tay can thiệp là chàng, liền the thé rít lên:
- Lại là ngươi? Ngươi đã thoát được Thạch Phong Thành ư? Làm sao ngươi thoát được? Đỡ !
Viu... Viu...
Miệng mụ quát hỏi nhưng tay của mụ vẫn tiếp tục tiến chiêu.
Long Kỳ Hải cười dài:
- Ha... Ha... Ha... ! Mụ sẽ bị bất ngờ nhiều hơn nếu biết rằng...
Chàng chưa kịp nói dứt lời, là nói cho mụ quái bà biết về hành động hiện giờ của mụ, thì cạnh đó chợt có tiếng hét lanh lảnh của Vũ Văn Ngọc Hà vang lên:
- Ả tiện nhân họ Tiêu kia. Mối hận lần trước tại Lâm Sơn Tự, hôm nay bổn cô nương quyết phải trả lại. Xem chưởng !
Vù ! Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Kinh ngạc vì không ngờ Bạch y nữ lang lại hiện diện quanh đây mà chàng đã nhìn nhưng không thấy, Long Kỳ Hải vội vàng dừng lời. Chàng vừa vung chưởng đón đỡ thẳng vào ngọn trúc trượng thập phần lợi hại của mụ quái bà vừa tìm cách quay đầu nhìn qua trận giao đấu của Ngọc Hà.
Nhận thấy tiểu tử hôm nào chỉ là bại tướng dưới tay nhưng bây giờ cứ ngang nhiên thuận chiêu đỡ chiêu một cách ung dung, trước khi trúc trượng chạm phải chưởng kình của chàng, mụ quái bà đã giận dữ gào lên:
- Là tiểu tử muốn chết ! Thì chết này !
Viu... Viụ. Và mụ trong nhất thời đã nhấn thêm hai phần lực đạo vào trúc trượng của mụ.
Cũng vậy, Ngươn Tuệ đại sư do không mấy phấn khởi trước sự xuất hiện và tiếp trợ của chàng.
Bây giờ lại thấy chàng có phần khinh suất khi vừa đỡ chiêu vừa quay đầu nhìn sang phía khác, Ngươn Tuệ đại sư bèn vừa lao đến vừa niệm phật hiệu vang trời:
- A di đà Phật !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Vù ! Ầm ! Ầm !
Câu niệm phật hiệu của Ngươn Tuệ vừa dứt, còn chưởng kình trợ lực thì chưa phát ra, tiếng chấn kình do mụ quái bà và Long Kỳ Hải cùng giao chiêu đã xảy ra.
Sự thể như thế nào, Ngươn Tuệ đại sư chưa kịp nhận định, thì gần đó một câu niệm phật hiệu không hiểu là do bao nhiêu tăng nhân đệ tử của phái Thiếu Lâm cùng phát ra mà khi vang lên cứ như là tiếng lôi kình từ trời cao vang dội xuống khắp sơn môn.
- A di đà Phật !
Quay đầu nhìn về phía có phát ra tiếng phật hiệu vang lên. Ngươn Tuệ đại sư buột miệng lẩm bẩm:
- A di đà Phật ! Thiện tai ! Thiện tai ! Nhị đệ đã kịp quay về ! La Hán đại trận lại có dịp phát huy uy lực. A di đà Phật !
Trong khi đó, sau khi chạm kình cùng mụ quái bà xong, mặc cho mụ quái bà đang ngơ ngẩn thần tình trước sự thật vô cùng quái lạ, Long Kỳ Hải lướt mắt nhìn quanh khắp trường.
Đúng là Ngọc Hà đang giao chiêu tỷ đấu với Bạch y nữ lang, cốt nhục của lão ác ma Tiêu Đạt Nhân.
“Nàng ta khi nãy nấp ở nơi nào, sao ta không thấy?” Không hiểu sao, Long Kỳ Hải lại có một phần hảo cảm với Bạch y nữ lang. Cho dù chàng biết rằng nàng ta chính là giọt máu của thù nhân.
Chàng vừa vững dạ cho Vũ Văn Ngọc Hà, vì sau lần được chàng tiếp trợ chân nguyên, Ngọc Hà bây giờ khả dĩ bình thủ với Bạch y nữ lang, và vừa tạm yên tâm cho nữ lang nọ. (Quái lạ!).
Không kịp suy nghĩ về những quan tâm có phần mâu thuẫn này, Long Kỳ Hải cũng nghe tiếng niệm phật đầy uy thế do một trăm linh tám tăng nhân đệ tử phật môn cùng phát ra như đại sư Ngươn Tuệ.
Chàng cũng đưa mắt nhìn về phía đó. Và chàng hoàn toàn yên tâm khi biết rằng Ngươn Trí đại sư đã kịp nhập cuộc. Nhờ sự điều động của vị thủ tòa La Hán Đường, La Hán đại trận gnay tức khắc đã dồn cho bọn môn hạ Bắc Cương vào tình trạng sống dở chết dở.
Nhận ra sự khinh suất có phần nào quá xem thường của Long Kỳ Hải, mụ quái bà sau một lúc ngơ ngẩn thần tình liền động nộ xung thiên thét lên:
- Viên tiểu tử ! Ngươi lại xem thường lão thân đến thế sao? Đáng chết !
Viu... Viu...
Vù !
Hừu trúc trượng Mê Tung, mụ quái bà còn vung cao tả trảo Hắc Sát như muốn loại trừ ngay Long Kỳ Hải thì mụ mói hả giận.
Long Kỳ Hải cũng kịp lúc quay lại.
Để đối phó với mụ quái bà, chàng vừa khẩu chiến vừa thủ chiến:
- Mụ quái bà nghe đây. Bổn toa. chính thật là Long Kỳ Hải, hậu nhân của bang chủ Vô Vi Thanh Ngưu Bang. Người đáng chết phải là mụ ! Đỡ !
Vù ! Vù !
Nếu mụ quái bà phải kinh ngạc về lời vừa thổ lộ của Long Kỳ Hải độ năm phần thì mụ lại mười phần kinh ngạc về thân thủ quá đỗi thâm hậu của chàng.
Cả Hắc Sát Phi Trảo lẫn trúc trượng Mê Tung của mụ quái bà đều va phải một tiềm lực hữu hình của Long Kỳ Hải.
Viu... Viu...
Vu !
Ầm ! Ầm !
Cố tình lưu mạng sống cho mụ quái bà, Long Kỳ Hải chợt quát hỏi:
- Mười bảy năm trước là kẻ nào đã hãm hại tiên phụ? Là mụ đó ư? Đỡ !
Vù !
Bằng lối:
“Sét đánh không kịp bưng tai”, Long Kỳ Hải dồn cho mụ quái bà phải thất điên bát đảo.
Mụ hốt hoảng vung trượng đón đỡ.
Viụ. Viu...
Vu !
Ầm ! Ầm !
Long Kỳ Hải dấn tới:
- Có phải là mụ không? Sao mụ không nói? Đỡ !
Vù !
Sau khi bị chấn lùi, và là lần đầu tiên phải bị lùi trước một tên tiểu tử không được bao nhiêu niên kỷ là Long Kỳ Hải, mụ quái bà hậm hực gào lên:
- Người muốn biết sao không xuống cửu tuyền mà hỏi lại Diêm Vương? Xem này !
Vù !
Thấy mụ quái bà không biết tự lượng, thản nhiên dùng Hắc Sát Phi Trảo để chống đỡ. Long Kỳ Hải thích ý cười lên:
- Mụ vẫn còn hung hăng ư? Hắc Sát Phi Trảo của mụ liệu làm gì được bổn tọa?
Vù ! Ầm !
Ào... Ào.. Ầm ! Ầm !
Mụ quái bà long mắt lên sòng sọc:
- Ngươi tưởng ngươi có bản lãnh ngăn được Hắc Sát Phi Trảo sao? Xem này !
Viu... Viu...
Vẫn là Hắc Sát Phi Trảo như mụ quái bà vừa hô hoán, nhưng lần này thì diễn biến lại khác hẳn.
Ngọn kình sau khi được mụ quái bà đẩy lên non nửa trượng liền tụ lại thành một bóng Hắc Trảo thập phần lợi hại.
Nhìn thấy thế, Long Kỳ Hải ung dung thử nghiệm công lực của bản thân.
Chàng thản nhiên thi triển Lưỡng Nghi chưởng của bản môn, do lão Hoa trước kia truyền thụ, quật thẳng vào Hắc Sát Phi Trảo của đối phương.
Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Và Long Kỳ Hải thật sự bất ngờ trước một sự thật hiển nhiên.
Lần ở Lâm Sơn Tự, chàng và Ngọc Hà dù cùng liên thủ nhưng vẫn không chống lại được ngọn kình Hắc Trảo của mụ, sự thảm bại đó là do chân nguyên nội lực của song phương có chênh lệch đáng kể. Thế nhưng lần này đáng lý phải có kết quả khác đi mới đúng. Vì nguồn chân nguyên nội thể của Long Kỳ Hải có thể nói là cả một dòng suối chân nguyên không bao giờ ngừng kể từ khi chàng đã Dịch Cân Tẩy Tủy – Vô Vi Thanh Luyện - Thất Đạt Âm Dương và Hồng Hoang Vô Cực.
Vậy mà ngọn chưởng lực hùng hậu của Long Kỳ Hải vừa đánh ra vẫn không hóa giải được ngọn trảo Hắc Sát của mụ quái bà.
Ngọn trảo kình nọ vẫn ngang nhiên tồn tại, bất chấp chưởng lực của chàng vừa vận dụng đến sáu phần hỏa hầu lực đạo.
Và ngọn kình Hắc Trảo đó cứ như một thứ vũ khí hữu hình hữu thế, được mụ quái bà vừa điều động vừa cười lên khanh khách:
- Ha... Ha... Ha... ! Trên đời này kẻ có thể hóa giải được tuyệt kỹ của lão thân vẫn còn chưa sanh ra đâu, tiểu tử ! Xem này !
Được mụ quái bà điều động, ngọn kình có hình Hắc Trảo càng lúc càng dấn tới như muốn hủy diệt ngay tốt đầu là Long Kỳ Hải.
Thức ngộ được sự lợi hại của Hắc Sát Phi Trảo tuyệt kỹ, Long Kỳ Hải đành phải tuân theo lời di tự của phụ thân.
Chàng hét lớn:
- Mụ chớ vội đắc ý ! Xem tuyệt học của bổn tọa đây !
Vù !
Tả lực đả lực! Một yếu quyết tinh tường và cốt lõi của Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học tối thượng liền được Long Kỳ Hải ứng dụng.
Ngọn kình Hắc Trảo đang dấn tới bỗng chậm lại. Rồi như gặp phải khắc tinh, ngọn kình Hắc Trảo sau một lúc lơ lửng và bất động trên không đột nhiên quay ngoắt lại và lao ngược trả về cho chủ nhân của nó.
Mụ quá bà không sao kiềm được sự kinh hoàng. Mụ the thé giọng hô hoán lên:
- Ta moôn ! Đích thị là tà môn.
Vút !
Ầm ! Ầm !
Mụ quái bà chưa kịp hoàn hồn trước sự phản chủ vi khách, suýt nữa mụ đã bị chính tuyệt kỹ của mụ làm cho mụ phải thiệt mạng nếu mụ không kịp nhảy tránh đúng lúc, mụ bàng hoàng hơn khi bên tai nghe có tiếng quát kinh thiên của Long Kỳ Hải :
- Mụ không chịu nói có nghĩa là mụ cam tâm chịu chết ư? Đỡ này !
Vù !
Ào... Ào...
Đến lúc mụ quái bà hiểu rằng mụ không còn là đối thủ của Long Kỳ Hải nữa thì đã muộn.
Dùng chưởng chạm chưởng, do chân lực không bằng mụ phải ở thế kém.
Thi triển Hắc Sát Phi Trảo, một tuyệt kỹ đắc ý của mụ thì mụ lại bị công phu kỳ ảo của Long Kỳ Hải biến thành đòn gậy ông đập lưng ông.
Còn như vận dụng khinh thân pháp để lẩn tránh thì lại không đủ khinh linh huyền ảo bằng Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp của Long Kỳ Hải.
Cuối cùng, mụ đành liều lĩnh khi ra chiêu tối hậu.
Lưng đang còng, mụ bỗng đứng ngay lên. Trụ toàn bộ thân mình vào cây trúc trượng, tóc vụt dựng cả lên, mụ quái bà tận lực bình sinh để tung ra một chưởng. Miệng méo xệch lại vì giận dữ, mụ the thé gào lên:
- Là lão thân chết hay tiểu tử ngươi phải chết ! Đỡ !
Veo... Veo...
Nhìn mụ quái bà đến lúc này vẫn còn ngang ngạnh, Long Kỳ Hải không khỏi cười thầm:
- Tính khí của mụ quá cương cường, chẳng trách trượng phu của mụ phải chạy đến tận Thạch Phong Thành để dung thân.
Long Kỳ Hải vừa cảm nhận được luồng nhiệt khí tỏa ra từ ngọn chưởng của mụ quái bà liền lớn tiếng quát trả:
- Là Xích Dương Chưởng ư, mụ có biết thế nào là Âm Dương tương khắc không? Xem đây !
Tả thủ của Long Kỳ Hải liền được chàng phất nhẹ ra. Và như lần chàng cùng với bảy cao thủ đối chưởng, ngay khi đạt được Hồng Hoang Vô Cực, ngọn kình từ tả thủ của chàng khi xuất hiện lại lao đi nhẹ như không.
Đó chính là nhu kình, một trong hai thái cực Âm Dương trong Lưỡng Nghi chưởng mà chàng đã thấu triệt được.
Ngọn Xích Dương Chưởng của mụ quái bà đang lao đi như nước vỡ bờ, như lực phun trào của Hỏa diệm sơn, tưởng không còn một trở lực nào ngăn cản nổi, bỗng nhiên lại chạm phải luồng lực đạo nhu hòa của Long Kỳ Hải.
Một tiếng chấn động long trời lở đất liền vang lên làm cho mọi người đương diện phải kinh hãi.
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Tiếng âm vang của dư kình còn chưa dứt, mọi người chợt nghe mụ quái bà hoảng loạn kêu lên:
- Tuệ nhi ! Bọn Cao Thạch đi đã lâu sao chưa quay lại? Phụ thân ngươi đâu?
Bạch y nữ lang thay vì đáp lời lại hô hoán lên:
- Không xong rồi, lão Tổ ! Lão tổ nên triệt thoái thì hơn.
Vũ Văn Ngọc Hà hét lên lanh lảnh:
- Đến lúc này mà ngươi còn nghĩ đến chuyện triệt thoái được sao ! Xem chưởng !
Vù !
Ào.. Ào...
Mụ quái bà không can tâm triệt thoái như Bạch y nữ lang vừa nói theo đúng thực trạng, mụ lại gầm lên phẫn nộ:
- Cao Thạch ! Cao Phi ! Bọn ngươi đâu rồi? Xú tiểu tử ! Lão thần quyết liều chết với ngươi. Đỡ !
Vù !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Thật xảo hợp, âm thanh của Cao Thạch chợt vang lên:
- Nguy rồi, Lão tổ ! Nguy cấp rồi Lão tổ !
Những tưởng khi Cao Thạch lên tiếng sẽ là những lời cấp báo tin vui cho mụ quái bà, vì như câu hỏi mà Long Kỳ Hải vừa nghe mụ hỏi chính là bọn Cao Thạch được mụ sai đi là để dẫn đường cho lão Tiêu Đạt Nhân đến nơi này hầu tiếp trợ cho mụ, nào ngờ lại là lời báo nguy.
Và do lời báo nguy của Cao Thạch quá mập mờ nên người nghe dù là ai cũng phải hồ nghi và muốn hỏi cho rõ.
Chính mụ quái bà đã lên tiếng hỏi:
- Cao Thạch ! Sao lại là nguy? Sư phụ của ngươi đâu? Hắn...
Mụ quái bà chưa kịp hỏi dứt lời, một tràng cười ngạo mạn chợt lồng lộng vang lên khiến ai ai khi nghe được cũng phải nôn nao lo lắng:
- Ha... Ha... Ha...
Nếu câu hỏi của mụ quái bà chưa được Cao Thạch đáp lại, khiến mụ có phần hoang mang khi nghe tràng cười lạ lùng này thì Long Kỳ Hải lại thừa năng lực để biết được chuyện gì đang xảy ra và vì chuyện gì mà Cao Thạch phải hớt hơ hớt hải báo nguy luôn miệng.
Dựa theo âm thanh tràng cười đang vang dội, Long Kỳ Hải kêu thầm:
“Là lão quái vật?” Chính Vũ Văn Ngọc Hà cũng đã nhận ra trước một viễn cảnh mà nàng đang tưởng tượng ra nếu như quả nhiên nhân vật nàng vừa nghĩ đến thật sự đang xuất hiện.
Nàng vội nhảy lùi để lại một mình Bạch y nữ lang có phần hoang mang kinh ngạc.
Sau cùng, mụ quái bà cũng đã nhận ra là ai vừa cười.
Mụ thảng thốt kêu lên:
- Là lão ư? Có phải lão không, lão già bỉ ổi?
Tràng cười vẫn tiếp diễn, tịnh không một lần mở miệng để thừa nhận hoặc phải bác bốn chữ “Lão già bỉ ổi !” do mụ quái bà vừa gán cho.
Tuy nhiên, tại đương trường nếu có ba nhân vật nhận ra tiếng cười là do ai phát ra thì cả ba nhân vật này đều biết là họ nghi ngờ không sai.
Vút !
Một lão già cổ quái chỉ còn có một chân đang hiển hiện tại đương trường.
Những âm thanh hỗn loạn liền vang lên...
/39
|