-“Elly, tại sao con lại rời bỏ T.Bảo hả? Thật ngu ngốc, đấy là một miếng mồi ngon. Sao con lại từ bỏ nó chứ??”
-“Mẹ, con chán anh ta lắm. Con chỉ lợi dụng thôi và cảm thấy không thể tiếp tục được nữa.”
-“Con bé này, sao mà không biết tính toán gì hết hả? Nhất định con phải quay lại, một lần nữa con phải làm cho nó yêu con mù quáng.”
-“Nhưng con đã có người yêu mới rồi!”
-“Để mẹ lo, con cứ quay về Việt Nam thực hiện kế hoạch đi, mẹ đã đặt vé máy bay rồi.”
-“Vâng”
***********
Mùa đông này kéo dài quá, sắp đến xuân rồi mà cái không khí lạnh lẽo vẫn cố gượng ở lại, không muốn đi. Thật là chán mà.
Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ tuần nào nó cũng mong ngóng. Thời tiết hôm nay coi bộ rất đẹp, trời nắng nhẹ rất ấm áp, phải nói là một ngày tuyệt đẹp ^^. “Nó sẽ làm gì trước tiên đây nhỉ? A! Phải đến quán cà phê nhỏ xinh thôi!” Không để suy nghĩ nguội đi, nó lập tức gọi cho Min, khổ thân cho nhỏ vì sự hứng thú của nó mà khiến Min phải miễn cưỡng ra khỏi giường và chui vào nhà tắm… ==!
Cuộc sống của nó dạo này được chút bình yên, từ sau vụ con Hiền nó được thanh thản hơn một chút, không còn phải lo chuyện đối phó nữa. Mà nhỏ My sau lần ấy không thấy đến trường nữa, chắc là chuyển trường hay đi đâu đó, đại loại vậy.
Nhưng vẫn còn một chuyện khiến nó đau đầu, là cái tên Lợn Lòi chết tiệt đó. >< Tên đó rốt cuộc là ai chứ? Sao tự nhiên lại thích nó? Đầu hắn có vấn đề rồi sao? Cũng có thể đã đứt vài dây thần kinh sau khi nhập viện :v Nhưng dù thế nào đi nữa nó vẫn phải tìm hiểu rõ nguyên nhân tại sao hắn lại bất bình thường đến vậy? Nếu mọi chuyện cứ mơ hồ như vầy chắc có ngày nó đột tử đi gặp Bác sớm vì suy nghĩ quá nhiều.
Min đã tới, mặt cô nàng còn ngái ngủ thấy rõ, nó bật cười bước ra cổng nói vài câu qua loa cho có khí thế. Xong, tụi nó đi ăn một chút gì đó để lót dạ rồi phi thẳng đến quán. Đã lâu lắm rồi, cậu nó mới thấy sự hiện diện của hai tiểu nha đầu này.
-“Ối giời, tỉ năm mới thấy được gương mặt xinh đẹp của hai đứa. Mà cháu tui thật sự bỏ quán này rồi, từ khi chuyển trường không thấy đến luôn. Thật là buồn quá điiiii.” – Cậu nó kéo dài chữ cuối và làm bộ mặt buồn bã.
-“Ều, không bao giờ cháu bỏ quán này đâu. Vả lại cậu là số 1 mà nên cháu mới yên tâm giao quán cho cậu. hihi. Cảm ơn cậu nhá sư phụ đẹp traiiiiii ^^”
-“Chỉ giỏi nịnh. Sau này phải đến thường xuyên đấy nhé”
-“Ok, ok. Nhất định rồi, còn phải học hỏi nhiều mà. Cháu sẽ pha chế giỏi hơn cậu cho xem. Hehe.” – Nó cười tít cả mắt.
-“Trông cho cô đến thường xuyên”
Cách trang trí đã khác đi chút ít thì phải, không nhí nhảnh đủ màu sắc nữa mà là kiểu trang trí vừa hiện đại vừa pha chút cổ xưa, màu sắc đơn giản cộng thêm ánh đèn vàng trông rất ấm cúng và thoải mái.
Thiên nhiên cũng được đưa vào trong không gian quán làm tăng độ hài hòa và tạo không khí dễ chịu cho khách. Nó rất rất thích không gian mới này, nhìn rất lạ mắt. Cậu nó đúng là no.1 ^^
Khách đến ngày một đông, tài pha chế của cậu cũng vang dội khắp nơi rồi. Nó và Min cứ như người ở xứ khác đến không bằng vậy, hết sờ sờ, đụng đụng đến trầm trồ khen ngợi, đôi lúc có những hành động thái quá làm mọi người thấy lạ.
-“Uầy, không ngờ mới một thời gian ngắn thôi mà sư phụ đã thể hiện đẳng cấp của quán rồi. Quá đỉnh.” – Min thán phục.
***********
-“Này, đi cà phê chứ?” – Gin gọi.
-“Umm, để ngủ….”
-“Dậy gấp!”
15 phút sau…
“Tin..tin…”
………
“Tin…tin…tin…”
………
“Rầm!!”
-“Dậy, mau lên! 9h30 rồi đấy!” – Gin lôi chăn ra khỏi người hắn và tiện thể đạp hắn bay thẳng xuống giường.
-“Này, thằng kia, muốn chết à?!!” – Hắn bật dậy lao thẳng vào Gin.
Cả hai cứ thế đánh qua đánh lại rầm rầm, vài phút sau thấm mệt lại lăn ra nằm cười hì hì y chang mấy đứa con nít.
“Ring”
-“Hình như cậu có e-mail thì phải?” – Gin chỉ vào màn hình máy tính để suốt đêm.
-“Kệ đi, chắc là mấy cái tin rác vớ vẩn thôi. Tớ đi làm vscn đây.”
-“Ưm”
[ from: Elly Phạm
Anh à, mai anh có thể gặp em một lát được không. Em biết là mình có lỗi, đã làm tổn thương anh rất nhiều. L Nhưng em mong anh có thể gặp em. Hẹn ở quán cà phê gần nha anh nha, em có chuyện muốn nói. Anh nhớ đến nhé, em sẽ chờ…]
“Con nhỏ này tại sao lại gửi mail cho Jin? Muốn giở trò gì nữa đây? Thật là trơ trẽn. Đúng là cái loại không biết xấu hổ.” -Gin nghĩ thầm.
-“Cậu đang xem gì đấy?”
-“À, lại đây nhanh lên. Đọc cái này đi, bất ngờ đấy!” – Gin giục.
-!!!!! (4 mắt nhìn nhau)
-“Sao…sao cô ta lại muốn gặp tớ? Con nhỏ này….” - Vẻ mặt căm hận.
Gin biết hắn đang rất bực mình nhưng vẫn hỏi hắn sẽ làm như thế nào, cả hai ngồi im lặng một lúc và hắn đưa ra quyết định không gặp nhưng Gin lại bảo phải gặp để xem cô ta diễn tuồng gì. Mặt hắn trở nên ảm đạm, không khí trở nên căng thẳng hơn.
************
Trái ngược với hắn, hiện tại nó đang rất chi là vui vẻ ở quán cà phê. Nó và Min giúp cậu tiếp khách và thu cũng được kha khá tiền.
-“Đây, coi chừng đổ nhá!” – Min nhắc nó.
-“Xì, yên tâm tớ đây chuyên nghiệp lắm đấy nhé!” – Nó quay lại lè lưỡi.
“Bụp” nguyên cái khay bay lên không trung và úp thẳng vào người đứng trước mặt nó.
“Ui da, hòn đá chết bằm. Đất mẹ thật bao la, mỗi lần con ngã lại cho con một quả trứng và nước chấm ngay trên trán.” – Nó lầm bầm.
Min đứng đó há hốc mồm, chân tay luống cuống đến đỡ nó dậy và thầm nghĩ nó sẽ chết chắc với người kia.
Nó cảm nhận đươc mùi sát khí ở đâu đây nhưng không rõ là của ai cho đến khi Min đỡ nó đứng lên.
Nó hé mắt nhìn người đứng trước mặt mờ mờ ảo ảo……
*HẢ?????? LÀ HẮN!!!!!*. Nó đơ như tượng nhìn mặt hắn đang dần chuyển màu đen lập tức liền quay đầu chạy nhưng mọi người đứng quanh đông quá, nó không còn chỗ nào chui.
-“Cô chết chắc!!!!!” – Jin quát lên.
-“Ơ hơ. >”<.” – Nổi da gà.
Nó nhanh chóng bị hắn tóm gọn dễ dàng, dù cho nó có dãy dụa có đánh đấm nhưng vẫn không ăn thua.
-“AAAAAAA!!!! Bỏ tui ra, ****** lòi hung hăng, bạo lực. Tui sẽ giặt áo cho anh mà. Buông tay ra đi!”
Nó bị kéo xoành xoạch và bị tống lên xe không thương tiếc. Gin đứng đó nhìn trăn trối cùng với Min.
-“Cái áo này cô có biết giá bao nhiêu không????”
-“Không.”
-“3 tháng lương của mẹ cô cũng không đủ để trả đâu nhé.”
-“WHAT???”
-“Đưa điện thoại đây, từ nay về sau tôi gọi khi nào thì cô phải có mặt nhanh chóng. Nếu không cô phải làm osin dài hạn đấy.”
-“Mắt nào là mắt thật của anh thế?” – Nó đánh trống lảng.
-“……” – Bực bội.
Hắn sáp lại gần nhìn thẳng vào mắt nó.
-“Cô nhìn cho kĩ đi!”
“Ai không biết là hắn đeo lens chứ, màu mắt của hắn là màu cà phê sữa, mình chỉ đánh lảng thôi -_-“ – Nó suy nghĩ.
-“Ơ, đồ dê xòm!!!” – Nó la oai oái vì hắn rút điện thoại trong túi quần của nó.
-“Tôi chỉ nhặt giúp thôi, nó sắp rơi ra khỏi túi cô. Cảm ơn tôi đi nhé.” – Vừa nói hắn vừa nhấn số điện thoại để gửi số nó qua điện thoại mình.
Lực bất tòng tâm, mặt nó bị xị.
-“Rốt cuộc anh là ai chứ?”
-“Cô có phải là người con gái đêm hôm đó đá một phát vào bụng tôi không?”
-“Là anh sao? Kẻ thất tình????”
Mặt hắn tự dưng nhăn lại khó chịu khi nghe nó nói vậy. Nhưng lấy lại phong độ nhanh chóng.
-“Sao anh lại thích tôi?”
-“Cô đúng là bạo lực, dám đá vào bụng tôi” – Giả lảng.
Khói bốc lên nghi ngút trên đầu nó vì hắn toàn nói lảng. Nó không thể nhịn được nữa chòm người dậy nó cắn vào tai hắn.
“AAAAAAA, ĐAU QUÁ!!!!” Hắn la lên và liền lấy tay lôi đầu nó ra nhưng không được, bất chợt hắn quay đầu lại vì quá đau. Thật trớ trêu khi quay đầu cái cảnh trong phim Hàn lại diễn ra “môi chạm môi”.
Mặt nó đỏ bừng bừng như vừa thoát khỏi đám cháy, hắn cũng vậy.
-“Đồ xấu xa!! Cho tôi xuống xe” - Nó quay mặt ra phía sau.
-“Đừng đi, Bi à….” – Hắn ngập ngừng.
-“Sao?” – Tròn mắt.
-"Mặt anh dày quá đấy"
-"Cô...."
-"Sao? Thách đấy! Anh làm gì được tôi!!!! hứ!" - Nó ngúng nguẩy mở cửa xe...
[......Nếu ngày mai, em rời xa anh....anh ko biết sống thế nào đây
..Con tim anh nhói đau từng cơn anh biết, hạt mưa ko ngừng rơi khi thấy em buồn...
.......Xin thời gian hãy trở lại đi, anh ko muốn mất em người ơi...
..Con tim anh nhói đau từng cơn anh khóc, vì anh bít mình sai tất cả là vì tại anh...
!!!......Anh sai rồi....Anh sai rồi...xin em 1 lần hãy nói em yêu Anh....!
!!..Anh xin nhận.....nhận hết nỗi buồn..đừng rời xa kỉ niệm anh vẫn ở đây ngóng chờ em.
........Giờ em ở đâu tìm em ở đâu sao em nỡ bước đi rời xa..
..Hãy quay trở về bên anh 1 lần thôi em....Anh đã sai rồi!!...
........Anh như...gục ngã...chìm đắm trong ly rượu say...
...Xin em 1 lần tha thứ quay về bên anhhh....!!!]
-“Nếu tôi nói tôi là người cô đã chờ 10 năm thì sao?"
-“!!!!!.... không thể nào!" - Ngạc nhiên.
-“Ưm, tôi chính là Jin đây. 10 năm rồi……xin lỗi….”
-“Anh…..anh là Jin? Không thể nào?! Anh đừng đùa nữa. Anh là ai thế????”
-“Tôi chính là Jin đây!!!!! Tin tôi đi!!!” – Nói lớn.
Bầu trời dừng như đen lại. Nó thẫn thờ, nước mắt bắt đầu lăn trên má. Không khí cũng lặng đi. Nó không thể ngờ người trước mặt nó bây giờ chính là Jin, người nó gặp gần một tháng qua, người nó chán ghét bao lâu nay chính là Jin ư? Nhưng nó vẫn không tin được, nếu là Jin thì tại sao không gặp nó sớm hơn? Tại sao lại làm nó đau khổ suốt thời gian qua…..tại sao chứ??? Trong đầu nó bây giờ rất rối bời….
-“Mẹ, con chán anh ta lắm. Con chỉ lợi dụng thôi và cảm thấy không thể tiếp tục được nữa.”
-“Con bé này, sao mà không biết tính toán gì hết hả? Nhất định con phải quay lại, một lần nữa con phải làm cho nó yêu con mù quáng.”
-“Nhưng con đã có người yêu mới rồi!”
-“Để mẹ lo, con cứ quay về Việt Nam thực hiện kế hoạch đi, mẹ đã đặt vé máy bay rồi.”
-“Vâng”
***********
Mùa đông này kéo dài quá, sắp đến xuân rồi mà cái không khí lạnh lẽo vẫn cố gượng ở lại, không muốn đi. Thật là chán mà.
Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ tuần nào nó cũng mong ngóng. Thời tiết hôm nay coi bộ rất đẹp, trời nắng nhẹ rất ấm áp, phải nói là một ngày tuyệt đẹp ^^. “Nó sẽ làm gì trước tiên đây nhỉ? A! Phải đến quán cà phê nhỏ xinh thôi!” Không để suy nghĩ nguội đi, nó lập tức gọi cho Min, khổ thân cho nhỏ vì sự hứng thú của nó mà khiến Min phải miễn cưỡng ra khỏi giường và chui vào nhà tắm… ==!
Cuộc sống của nó dạo này được chút bình yên, từ sau vụ con Hiền nó được thanh thản hơn một chút, không còn phải lo chuyện đối phó nữa. Mà nhỏ My sau lần ấy không thấy đến trường nữa, chắc là chuyển trường hay đi đâu đó, đại loại vậy.
Nhưng vẫn còn một chuyện khiến nó đau đầu, là cái tên Lợn Lòi chết tiệt đó. >< Tên đó rốt cuộc là ai chứ? Sao tự nhiên lại thích nó? Đầu hắn có vấn đề rồi sao? Cũng có thể đã đứt vài dây thần kinh sau khi nhập viện :v Nhưng dù thế nào đi nữa nó vẫn phải tìm hiểu rõ nguyên nhân tại sao hắn lại bất bình thường đến vậy? Nếu mọi chuyện cứ mơ hồ như vầy chắc có ngày nó đột tử đi gặp Bác sớm vì suy nghĩ quá nhiều.
Min đã tới, mặt cô nàng còn ngái ngủ thấy rõ, nó bật cười bước ra cổng nói vài câu qua loa cho có khí thế. Xong, tụi nó đi ăn một chút gì đó để lót dạ rồi phi thẳng đến quán. Đã lâu lắm rồi, cậu nó mới thấy sự hiện diện của hai tiểu nha đầu này.
-“Ối giời, tỉ năm mới thấy được gương mặt xinh đẹp của hai đứa. Mà cháu tui thật sự bỏ quán này rồi, từ khi chuyển trường không thấy đến luôn. Thật là buồn quá điiiii.” – Cậu nó kéo dài chữ cuối và làm bộ mặt buồn bã.
-“Ều, không bao giờ cháu bỏ quán này đâu. Vả lại cậu là số 1 mà nên cháu mới yên tâm giao quán cho cậu. hihi. Cảm ơn cậu nhá sư phụ đẹp traiiiiii ^^”
-“Chỉ giỏi nịnh. Sau này phải đến thường xuyên đấy nhé”
-“Ok, ok. Nhất định rồi, còn phải học hỏi nhiều mà. Cháu sẽ pha chế giỏi hơn cậu cho xem. Hehe.” – Nó cười tít cả mắt.
-“Trông cho cô đến thường xuyên”
Cách trang trí đã khác đi chút ít thì phải, không nhí nhảnh đủ màu sắc nữa mà là kiểu trang trí vừa hiện đại vừa pha chút cổ xưa, màu sắc đơn giản cộng thêm ánh đèn vàng trông rất ấm cúng và thoải mái.
Thiên nhiên cũng được đưa vào trong không gian quán làm tăng độ hài hòa và tạo không khí dễ chịu cho khách. Nó rất rất thích không gian mới này, nhìn rất lạ mắt. Cậu nó đúng là no.1 ^^
Khách đến ngày một đông, tài pha chế của cậu cũng vang dội khắp nơi rồi. Nó và Min cứ như người ở xứ khác đến không bằng vậy, hết sờ sờ, đụng đụng đến trầm trồ khen ngợi, đôi lúc có những hành động thái quá làm mọi người thấy lạ.
-“Uầy, không ngờ mới một thời gian ngắn thôi mà sư phụ đã thể hiện đẳng cấp của quán rồi. Quá đỉnh.” – Min thán phục.
***********
-“Này, đi cà phê chứ?” – Gin gọi.
-“Umm, để ngủ….”
-“Dậy gấp!”
15 phút sau…
“Tin..tin…”
………
“Tin…tin…tin…”
………
“Rầm!!”
-“Dậy, mau lên! 9h30 rồi đấy!” – Gin lôi chăn ra khỏi người hắn và tiện thể đạp hắn bay thẳng xuống giường.
-“Này, thằng kia, muốn chết à?!!” – Hắn bật dậy lao thẳng vào Gin.
Cả hai cứ thế đánh qua đánh lại rầm rầm, vài phút sau thấm mệt lại lăn ra nằm cười hì hì y chang mấy đứa con nít.
“Ring”
-“Hình như cậu có e-mail thì phải?” – Gin chỉ vào màn hình máy tính để suốt đêm.
-“Kệ đi, chắc là mấy cái tin rác vớ vẩn thôi. Tớ đi làm vscn đây.”
-“Ưm”
[ from: Elly Phạm
Anh à, mai anh có thể gặp em một lát được không. Em biết là mình có lỗi, đã làm tổn thương anh rất nhiều. L Nhưng em mong anh có thể gặp em. Hẹn ở quán cà phê gần nha anh nha, em có chuyện muốn nói. Anh nhớ đến nhé, em sẽ chờ…]
“Con nhỏ này tại sao lại gửi mail cho Jin? Muốn giở trò gì nữa đây? Thật là trơ trẽn. Đúng là cái loại không biết xấu hổ.” -Gin nghĩ thầm.
-“Cậu đang xem gì đấy?”
-“À, lại đây nhanh lên. Đọc cái này đi, bất ngờ đấy!” – Gin giục.
-!!!!! (4 mắt nhìn nhau)
-“Sao…sao cô ta lại muốn gặp tớ? Con nhỏ này….” - Vẻ mặt căm hận.
Gin biết hắn đang rất bực mình nhưng vẫn hỏi hắn sẽ làm như thế nào, cả hai ngồi im lặng một lúc và hắn đưa ra quyết định không gặp nhưng Gin lại bảo phải gặp để xem cô ta diễn tuồng gì. Mặt hắn trở nên ảm đạm, không khí trở nên căng thẳng hơn.
************
Trái ngược với hắn, hiện tại nó đang rất chi là vui vẻ ở quán cà phê. Nó và Min giúp cậu tiếp khách và thu cũng được kha khá tiền.
-“Đây, coi chừng đổ nhá!” – Min nhắc nó.
-“Xì, yên tâm tớ đây chuyên nghiệp lắm đấy nhé!” – Nó quay lại lè lưỡi.
“Bụp” nguyên cái khay bay lên không trung và úp thẳng vào người đứng trước mặt nó.
“Ui da, hòn đá chết bằm. Đất mẹ thật bao la, mỗi lần con ngã lại cho con một quả trứng và nước chấm ngay trên trán.” – Nó lầm bầm.
Min đứng đó há hốc mồm, chân tay luống cuống đến đỡ nó dậy và thầm nghĩ nó sẽ chết chắc với người kia.
Nó cảm nhận đươc mùi sát khí ở đâu đây nhưng không rõ là của ai cho đến khi Min đỡ nó đứng lên.
Nó hé mắt nhìn người đứng trước mặt mờ mờ ảo ảo……
*HẢ?????? LÀ HẮN!!!!!*. Nó đơ như tượng nhìn mặt hắn đang dần chuyển màu đen lập tức liền quay đầu chạy nhưng mọi người đứng quanh đông quá, nó không còn chỗ nào chui.
-“Cô chết chắc!!!!!” – Jin quát lên.
-“Ơ hơ. >”<.” – Nổi da gà.
Nó nhanh chóng bị hắn tóm gọn dễ dàng, dù cho nó có dãy dụa có đánh đấm nhưng vẫn không ăn thua.
-“AAAAAAA!!!! Bỏ tui ra, ****** lòi hung hăng, bạo lực. Tui sẽ giặt áo cho anh mà. Buông tay ra đi!”
Nó bị kéo xoành xoạch và bị tống lên xe không thương tiếc. Gin đứng đó nhìn trăn trối cùng với Min.
-“Cái áo này cô có biết giá bao nhiêu không????”
-“Không.”
-“3 tháng lương của mẹ cô cũng không đủ để trả đâu nhé.”
-“WHAT???”
-“Đưa điện thoại đây, từ nay về sau tôi gọi khi nào thì cô phải có mặt nhanh chóng. Nếu không cô phải làm osin dài hạn đấy.”
-“Mắt nào là mắt thật của anh thế?” – Nó đánh trống lảng.
-“……” – Bực bội.
Hắn sáp lại gần nhìn thẳng vào mắt nó.
-“Cô nhìn cho kĩ đi!”
“Ai không biết là hắn đeo lens chứ, màu mắt của hắn là màu cà phê sữa, mình chỉ đánh lảng thôi -_-“ – Nó suy nghĩ.
-“Ơ, đồ dê xòm!!!” – Nó la oai oái vì hắn rút điện thoại trong túi quần của nó.
-“Tôi chỉ nhặt giúp thôi, nó sắp rơi ra khỏi túi cô. Cảm ơn tôi đi nhé.” – Vừa nói hắn vừa nhấn số điện thoại để gửi số nó qua điện thoại mình.
Lực bất tòng tâm, mặt nó bị xị.
-“Rốt cuộc anh là ai chứ?”
-“Cô có phải là người con gái đêm hôm đó đá một phát vào bụng tôi không?”
-“Là anh sao? Kẻ thất tình????”
Mặt hắn tự dưng nhăn lại khó chịu khi nghe nó nói vậy. Nhưng lấy lại phong độ nhanh chóng.
-“Sao anh lại thích tôi?”
-“Cô đúng là bạo lực, dám đá vào bụng tôi” – Giả lảng.
Khói bốc lên nghi ngút trên đầu nó vì hắn toàn nói lảng. Nó không thể nhịn được nữa chòm người dậy nó cắn vào tai hắn.
“AAAAAAA, ĐAU QUÁ!!!!” Hắn la lên và liền lấy tay lôi đầu nó ra nhưng không được, bất chợt hắn quay đầu lại vì quá đau. Thật trớ trêu khi quay đầu cái cảnh trong phim Hàn lại diễn ra “môi chạm môi”.
Mặt nó đỏ bừng bừng như vừa thoát khỏi đám cháy, hắn cũng vậy.
-“Đồ xấu xa!! Cho tôi xuống xe” - Nó quay mặt ra phía sau.
-“Đừng đi, Bi à….” – Hắn ngập ngừng.
-“Sao?” – Tròn mắt.
-"Mặt anh dày quá đấy"
-"Cô...."
-"Sao? Thách đấy! Anh làm gì được tôi!!!! hứ!" - Nó ngúng nguẩy mở cửa xe...
[......Nếu ngày mai, em rời xa anh....anh ko biết sống thế nào đây
..Con tim anh nhói đau từng cơn anh biết, hạt mưa ko ngừng rơi khi thấy em buồn...
.......Xin thời gian hãy trở lại đi, anh ko muốn mất em người ơi...
..Con tim anh nhói đau từng cơn anh khóc, vì anh bít mình sai tất cả là vì tại anh...
!!!......Anh sai rồi....Anh sai rồi...xin em 1 lần hãy nói em yêu Anh....!
!!..Anh xin nhận.....nhận hết nỗi buồn..đừng rời xa kỉ niệm anh vẫn ở đây ngóng chờ em.
........Giờ em ở đâu tìm em ở đâu sao em nỡ bước đi rời xa..
..Hãy quay trở về bên anh 1 lần thôi em....Anh đã sai rồi!!...
........Anh như...gục ngã...chìm đắm trong ly rượu say...
...Xin em 1 lần tha thứ quay về bên anhhh....!!!]
-“Nếu tôi nói tôi là người cô đã chờ 10 năm thì sao?"
-“!!!!!.... không thể nào!" - Ngạc nhiên.
-“Ưm, tôi chính là Jin đây. 10 năm rồi……xin lỗi….”
-“Anh…..anh là Jin? Không thể nào?! Anh đừng đùa nữa. Anh là ai thế????”
-“Tôi chính là Jin đây!!!!! Tin tôi đi!!!” – Nói lớn.
Bầu trời dừng như đen lại. Nó thẫn thờ, nước mắt bắt đầu lăn trên má. Không khí cũng lặng đi. Nó không thể ngờ người trước mặt nó bây giờ chính là Jin, người nó gặp gần một tháng qua, người nó chán ghét bao lâu nay chính là Jin ư? Nhưng nó vẫn không tin được, nếu là Jin thì tại sao không gặp nó sớm hơn? Tại sao lại làm nó đau khổ suốt thời gian qua…..tại sao chứ??? Trong đầu nó bây giờ rất rối bời….
/15
|