CHƯƠNG 4
Bữa trà chiều với Tô Mạn Chi còn chưa xong, Vu Thiển Vân đã cảm thấy hoàn toàn bất lực với cặp nam nữ vô liêm sỉ này, cuối cùng cô đành phải bỏ trốn.
Tô Mạn Chi có thể buông thả bản thân vì cô ấy có vốn liếng để làm điều đó, nhưng Vu Thiển Vân thì không thể, cô có quá nhiều thứ ràng buộc bản thân và không thể làm ra những hành động tùy tiện.
Cuộc sống đã trở lại với vẻ vốn có của nó, đám cưới vẫn đang từng bước được chuẩn bị, nhưng Vu Thiển Vân vẫn không khỏi nghĩ về những điều đó.
Kể từ lần trước khi cô đề nghị đi khám bác sĩ chuyên khoa nội tiết tố, Sở Mộ đã phát cáu lên, sau đó anh ấy tỏ ra rất thờ ơ với cô, luôn trả lời lí do với cô rằng phải bận việc nên liên tục đi sớm về muộn mấy ngày liền.
Vu Thiển Vân tự nhiên là cảm thấy không thoải mái, cô không nghĩ rằng mình đã làm sai, nhiều nhất chỉ là cô không coi trọng lòng tự tôn của người đàn ông, nhưng bình thường anh ấy cũng không phải là người keo kiệt như vậy, đúng không?
Vu Thiển Vân vừa chiến tranh lạnh với bạn trai ở nhà đồng thời cô cũng gặp khó khăn với công việc ở công ty.
Cô làm việc trong bộ phận marketing ở một công ty nước ngoài, công ty vừa trải qua một đợt sàng lọc cấp cao, do hoạt động kém hiệu qủa nên ban lãnh đạo ban đầu đã bị điều động và thay thế bằng một đội ngũ ban lãnh đạo mới.
Bà chủ mới là một bà già nghiêm khắc, và vì một lý do nào đó, bà ta đã liên tục nhắm đến cô những tám lần, bởi vì cô đã không vượt qua được bài kiểm tra của bà ta.
“Dự án của cô là gì? Thật tiếc khi cô mang danh là sinh viên đứng đầu của đại học F. Với trình độ này của cô, bất kỳ một sinh viên của trường đại học nào đó đều có thể làm tốt hơn cô ”
Bà ta thậm chí còn xúc phạm trường cũ của cô. Đó là đại học F. Một trong những trường đại học đứng đầu cả nước, đến cả thị trưởng cũng là sinh viên tốt nghiệp từ trường này ra.
Trong một khoảnh khắc này, Vu Thiển Vân gần như muốn đập mạnh xuống bàn, xé nát bà ta, sau đó cô sẽ ném lá đơn từ chức vào mặt bà ta, rồi bỏ đi mà không phải vướng bận điều gì.
Đồng nghiệp bên cạnh nhân thấy vẻ mặt của cô không ổn, liền kéo ống tay áo ở dưới gầm bàn của cô nhắc nhở cô không được bốc đồng.
Sau khi bị kéo như thế Vu Thiển Vân đã kịp bình tĩnh trở lại.
Việc muốn xé bỏ con người chỉ làm cho bản thân được giải tỏa sự bực tức nhất thời nhưng có thể khiến người ta phải trả giá đắt trong tương lai.
Đây là công việc đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp, cho dù là tốt nghiệp thạc sĩ của một trường đại học danh tiếng đi nữa, vào thời điểm hiện tại muốn tìm một công việc tốt cũng không phải điều dễ dàng. Công ty này trả lương khá ổn, cô mới vào làm chưa được một năm, nếu như lúc này đã xin nghỉ việc và bỏ đi, nó sẽ đồng nghĩa với việc những kinh nghiệm tích cóp trước đó của cô đều bị lãng phí.
Hơn nữa, vòng tròn trong ngành này rất nhỏ, chuyện cô cãi nhau với sếp rất có thể bị đồn thổi sang một công ty khác, nếu sau này cô tìm được việc mới, đây sẽ là một vết nhơ trên hồ sơ.
Không thể nào, bà ấy là người đã yêu cầu cô phải làm việc này, dù nói thế nào, cô cũng là người bị thiệt hại trong việc này.
Vu Thiển Vân đành phải nuốt giận quay về chỗ ngồi, lòng tràn đầy tức giận mà không sao giải tỏa ra ngoài, cô muốn tìm người giúp mình vui vẻ hơn nên đã nhắn tin cho Sở Mộ, hỏi anh có thể đến đón cô sau khi cô tan làm không.
Một lúc sau, Sở Mộ mới trả lời tin nhắn của cô, anh nói buổi tối công ty có tổ chức ăn cơm theo nhóm với nhau, anh ấy mới lên chức quản lý cho nên không thể từ chối bữa tiệc này được.
Sở Mộ không học cao học, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã nhận được lời mời làm việc từ một công ty Internet lớn, nhờ được lãnh đạo ưu ái, Sở Mộ nhanh chóng leo lên vị trí trưởng phòng sau ba năm làm việc. Anh ấy hiện tại đang chuyên tâm với sự nghiệp, là một người bạn gái, Vu Thiển Vân đương nhiên không thể làm kẻ kéo chân của anh được.
Vu Thiển Vân ném điện thoại đi, cô thở dài rồi cam chịu bật máy tính lên tiếp tục thực hiện bản kế hoạch của mình.
Vu Thiển Vân nhanh chóng viết xong bản kế hoạch mới, cô kiểm tra lại hai lần, sau khi xác nhận nó là đúng mới nhấn nút gửi email.
Nhìn lên đồng hồ treo tường, đã điểm mười hai giờ đêm rồi, cô còn chưa ăn cơm tối, lại nhìn xuống điện thoại, chỉ có lời nhắn của mẹ cô, nhưng Sở Mộ một tin cũng không có, cho dù chỉ là một từ duy nhất.
Vu Thiển Vân cảm thấy trống rỗng trong lòng, cô không có tâm trạng ăn uống nên trực tiếp bắt taxi về nhà. Lúc đẩy cửa đi vào, Sở Mộ vẫn chưa quay lại.
Cô gọi điện cho Sở Mộ, phải mất khoảng nửa phút điện thoại mới kết nối được, đầu dây bên kia rất ồn ào, tiếng nhạc đêm sôi động và tiếng chúc rượu hòa vào với nhau, hình như có rất nhiều người ở đó, bao gồm cả sếp và đồng nghiệp của Sở Mộ.
Sở Mộ dường như đã uống quá nhiều, nhưng giọng điệu vẫn rất rõ ràng, anh bảo cô đi ngủ trước, không cần đợi anh, sau khi xong việc anh sẽ về nhà.
Vu Thiển Vân thực sự đã mệt mỏi cả ngày, cô cũng không muốn quan tâm đến anh ta nữa, dù sao Sở Mộ cũng không phải chưa từng đi giao lưu uống rượu bên ngoài, cùng lắm là sau khi anh say rồi đồng nghiệp sẽ đưa anh về nhà. Vu Thiển Vân nghĩ thế, cô tùy tiện kiếm thứ gì đó để ăn và đi ngủ.
Sở Mộ trở về vào lúc rạng sáng, Vu Thiển Vân đã phi thường buồn ngủ, nhưng vẫn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, cô đã quá buồn ngủ rồi nên chỉ lẩm bẩm vài câu rồi trở mình tiếp tục ngủ.
Phía sau cô, Sở Mộ với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt anh ta vừa xấu hổ vừa bối rối, sâu bên trong còn có dấu vết thương tiếc.
Tất cả những điều đó khiến anh muốn đưa tay ra ôm cô vào lòng nhưng cuối cùng anh vẫn đặt mình xuống và nằm im lặng trong bóng tối.
Sau ngày hôm đó, Vu Thiển Vân phát hiện rằng thái độ của Sở Mộ đối với cô đã tốt đẹp trở lại, anh không chỉ chủ động cúi đầu hôn cô, mấy ngày liền còn gửi hoa cho cô, thậm chí còn đưa cô đi làm và đón cô sau khi tan làm, đem cô đến một nhà hàng tây cao cấp. Thái độ giống như thời anh còn háo hức theo đuổi cô lúc ở đại học.
Nhưng Vu Thiển Vân không cảm thấy an tâm vì điều này, đã có câu nói rằng, nếu bạn không siêng năng, bạn chính là một kẻ phản bội hoặc là một tên trộm. Sở Mộ thay đổi như vậy khiến cô sinh ra một tia không cam lòng.
Hóa ra giác quan thứ sáu của cô rất nhạy cảm.
/344
|