Toàn thân Yên Lẫm hơi chấn động, rốt cuộc đã tỉnh lại.
Giữa một vùng hỗn loạn, Yên Lẫm đứng ngay mắt bão là người duy nhất không bị ảnh hưởng, cho nên y nhìn thấy nhiều nhất, nghe được nhiều nhất.
Khi người khác còn đang giãy giụa trong cơn cuồng phong không biết từ đâu đến kia, hai mắt mê loạn, chẳng nhìn rõ được gì, Yên Lẫm đã chính mắt nhìn thấy người nọ như cửu u ma thần giáng thế, mang theo một thân thương tích khủng bố, lấy tốc độ khó tin đi đến bên cạnh, dễ dàng bóp nát cương đao.
Sau khi người kia giây lát biến mất, lại giây lát xuất hiện, Thuần Vu Hóa cách xa tít đã biến thành một vũng bùn, yếu đuối dưới chân y.
Lúc mọi người còn kinh hoàng cho rằng cuồng phong ngập trời này là ông trời nổi giận, đầu óc Yên Lẫm vẫn chưa thể suy nghĩ, trong lòng lại bằng bản năng rất tự nhiên kết luận, ngọn nguồn tất cả dị biến nhất định là Dung Khiêm.
Chỉ là hết thảy, mắt đã thấy, não lại không cách nào tiếp thu.
Gió lốc giữa trời đất ngừng lại, Dung Khiêm nhàn nhã nói mấy câu, gió lốc chính trị đủ để phá tan Đại Yên quốc cũng liền tiêu tan vô hình.
Hết thảy, tai y nghe thấy, tâm lại không cách nào suy xét.
Y chỉ ngơ ngẩn đứng đó, giống như vô tri vô giác, mãi đến lúc tay Dung Khiêm vỗ lên vai.
Toàn thân run rẩy, y ngẩng đầu lên, lại quay mặt đi vào khoảnh khắc khó khăn nhìn thấy Dung Khiêm ấy. Sau đó y không nhìn Dung Khiêm lần nào nữa.
Tầm mắt y hướng về phía trước, nhìn Dung Khiêm như không có gì mà tiến lên một bước, lướt qua người Dung Khiêm đi về trước.
Dung Khiêm thoạt tiên ngạc nhiên, tiếp đến lại tức giận, tên khốn kiếp này, ta đã vì ngươi chịu khổ nhiều như vậy, bị tội nhiều như vậy, cả công khóa cũng rớt mất tiêu, ngươi cư nhiên dám mất hứng với ta, ngươi dám không nhìn ta. Y đưa tay phải xương trắng lạnh ngắt, nghiến răng nghiến lợi định rất ôn nhu đập đầu tiểu hỗn đản. Khi thấy rõ hướng Yên Lẫm đi tới, lại khẽ a một tiếng.
Yên Lẫm đạp lên vũng máu, bước qua thi thể, đi qua binh khí vứt đầy dưới đất, trong ánh mắt mấy người sót lại bên mình đã kinh đến không thể kinh hơn nữa, mắt thấy sắp nhắm mắt té xỉu, y đã đến giữa đám phản quân đang quỳ mọp dưới đất.
Y cúi đầu, nhìn mấy tướng lĩnh cầm đầu, thanh âm bình ổn: “Trẫm sớm biết Thuần Vu Hóa có ý làm phản, chỉ là trẫm mới tự chấp chính, tay không chứng cứ, không tiện trừng phạt hắn, lại không thể mặc hắn tiếp tục nắm trọng binh, an cư kinh thành, đành phải cùng Dung tướng thi khổ nhục kế, lấy đây dụ hắn lộ ra bộ mặt thật, các ngươi không rõ chân tướng, lại phần lớn là lo cho quốc sự, bất bình vì Dung tướng, trẫm há có thể thêm tội. Vương Vĩnh Hưng ngươi thay thế Thuần Vu Hóa, đứng đầu Tả quân, hộ vệ kinh sư, chư tướng khác đều thăng một bậc, mong các ngươi đồng tâm hiệp lực, đừng phụ sự trông đợi của trẫm.”
Đến khi thanh âm của Yên Lẫm vang lên, Vương Vĩnh Hưng và mấy tướng lĩnh khác mới kinh ngạc ngẩng đầu, mới không dám tin, rồi lại không thể không tin tưởng mà nhìn thấy, Hoàng đế cứ thế lẻ loi một mình, bình thản đứng giữa đám người vừa rồi còn cầm đao cầm kiếm muốn giết mình.
Câu nói sau đó càng khiến tâm thần người chấn động, mấy tướng lĩnh bọn họ còn chưa kịp có phản ứng, binh lính phản quân đang phục dưới đất thỉnh tội khác đã nhất tề dập đầu, luôn miệng tam hô vạn tuế.
Bọn họ chỉ là binh lính bình thường, các tướng lĩnh phải suy xét, Hoàng đế nói thật sự giữ lời sao? Các tướng lĩnh phải hoài nghi, khổ nhục kế gì, cần róc tay thủ phụ quốc gia thành xương trắng, để thử một võ tướng tam phẩm sao? Mà bọn họ hoàn toàn không có nghi ngờ phương diện này, họ chỉ là đao trong tay người thượng vị, bị cầm đâm hướng người nào, không phải lựa chọn của họ, lại phải gánh trách nhiệm khi thất bại.
Cho dù Dung Khiêm đã nói Hoàng thượng nhất định không truy cứu, nhưng tội phản quốc thí quân, cho dù hạ vũ khí cũng chẳng an tâm được.
Nếu Yên Lẫm đứng bên cạnh Dung Khiêm, đứng sau những kẻ hộ vệ mà nói ra phiên biểu đạt này, họ cũng sẽ kinh nghi sợ hãi. Nhưng Yên Lẫm cứ thế một mình một thân đi đến giữa họ, hành động của y đã là bảo chứng lớn nhất cho lời y nói, khiến người không thể không tin. Lời này làm tất cả phản quân vui mừng khôn xiết.
Giờ khắc này, nếu Dung Khiêm mình đầy máu tươi, bạch cốt đập vào mắt, lại uy thế lẫm liệt kia, trong mắt họ là ma thần thần bí khó lường, không thể làm trái, vậy Yên Lẫm đứng thản nhiên trước mắt vẻ mặt ôn hòa này chính là Bồ Tát từ bi vô hạn cứu độ chúng sinh.
Yên Lẫm mỉm cười ngưng mắt nhìn chúng tướng, bình yên nói: “Kinh thành của trẫm, hoàng cung của trẫm, sinh tử của trẫm, cứ giao cho các ngươi.”
Chư tướng đều chấn động, rốt cuộc đã thành tâm thành ý bái lạy. Vô luận sự thật sau chuyện này có quỷ dị bao nhiêu, chỉ bằng một câu thản nhiên này, vị quân chủ này, đã đáng để họ thề chết cống hiến.
Ở phía sau, Dung Khiêm đắc ý dương dương dùng cái tay còn giữ nguyên máu thịt kia, chống cằm ngoác miệng cười.
Không tồi không tồi, hài tử y dạy dỗ quả không đơn giản. Chẳng những khôi phục nhanh như vậy, thậm chí có thể lập tức nhìn ra rằng giờ khắc này không nên truy cứu, chỉ nên trấn an lấy lòng.
Y vừa mới tự chấp chính, tất cả thần hạ đều đang lén quan sát, thông qua hành vi của y để quyết định lập trường của mình. Yên Lẫm bởi vì quá hành động theo cảm tính với Dung Khiêm, mà cho kẻ dã tâm có cơ hội, suýt nữa mất mạng.
Đại biến tuy bị Dung Khiêm bình nhưng dựa vào là cơn lốc không ai biết vì đâu mà đến kia, cùng cái uy Dung Khiêm xây dựng sau nhiều năm lý chính. Những binh tướng thỉnh tội này, người người trong lòng thấp thỏm kinh hoàng, lúc này chỉ cần có một chút biến cố, hoặc bị kẻ có tâm kích thích một thoáng, sẽ lại dẫn phát phân loạn.
Một phiên tỏ ý đúng lúc của Yên Lẫm, chẳng những hóa giải hoàn toàn nguy cơ của bản thân, còn dễ dàng thu phục mấy tướng lĩnh từ đây trung tâm như một.
Thế cục vừa rồi hoàn toàn vì Dung Khiêm mà biến, cảm giác tồn tại của quân vương cực kỳ bé nhỏ, nếu Yên Lẫm không chấn tác, có biểu hiện, trước mặt thần tử, uy tín của quân vương y một khi nghịch với ý chí của Dung Khiêm, thế sẽ không còn sót lại chút gì.
Mà hiện tại, y chỉ đơn giản bước lên trước mấy bước, nói mấy câu, đã đảo ngược tình thế. Quân vương Yên quốc trẻ tuổi, sau khi tự chấp chính, lần đầu tiên ở trước mặt thần tử, triển hiện lòng dạ khí độ thân là quân chủ.
Dung Khiêm vừa đắc ý, lại vừa kỳ quái.
Tuy nói biểu hiện của thằng nhóc chết tiệt này đủ để cao điểm, có điều người bình thường gặp phải chuyện khủng bố thế này, không phải nên khiếp sợ, nên la hét, nên thất kinh, nên suy sụp tinh thần sao? Nhìn Sử Tịnh Viên kia xem, cũng coi như một nhân kiệt, không phải sợ đến trợn mắt há mồm, ngay cả chủ tử nhà mình đi đến giữa phản quân cũng quên ngăn cản. Tại sao nó cư nhiên có thể điềm nhiên như không?
Chẳng lẽ ta không có lực uy hiếp như vậy.
Dung Khiêm cúi đầu nhìn bản thân tay phải xương trắng lạnh ngắt, toàn thân đầm đìa máu tươi, rất đỗi buồn bực nhíu mày, hình tượng này phải rất đáng sợ chứ.Hơn nữa, tiểu tử này rõ ràng rất biết nặng nhẹ, người ta mới cầm đao muốn giết nó, nó vừa quay mặt đã có thể thăng quan cho người, tại sao với ta lại không chịu giơ cao đánh khẽ?
Toàn thân lại bắt đầu đau đớn, Dung Khiêm lặng lẽ hít khí lạnh, trong bụng thầm chửi mẹ kiếp.
Mặt đất chợt ầm ầm chấn động, không biết bao nhiêu tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, hợp thành nước lũ, một trước một sau, cuồn cuộn mà đến.
Còn chưa thấy quân đội, chỉ nghe thanh thế đã khiến tim mật người đều lạnh.
Sắc mặt Yên Lẫm thoáng lạnh, còn chưa kịp nói gì làm gì, Vương Vĩnh Hưng biến sắc, một tay chụp lấy vũ khí vừa rồi vứt xuống, nhảy lên ngay bên cạnh Yên Lẫm.
“Bảo hộ Hoàng thượng.” Theo tiếng Vương Vĩnh Hưng ra lệnh, đám tướng sĩ Tả quân vừa rồi còn la hét muốn giết Yên Lẫm cùng nhau cầm binh khí nhảy lên, bảo vệ quanh Yên Lẫm, trong mắt người biết chuyện, tình hình này đúng thật quỷ dị.
Mà tướng sĩ Hữu quân và Trung quân vừa từ phố trước ngõ sau chia đường chạy đến không ai không lộ vẻ ngạc nhiên, sau khi nghe Tả quân hành thích Hoàng đế, họ hai nhánh đội ngũ, một cách khá xa, tốc độ chạy không nhanh được, cũng liền bớt tâm bớt sức chẳng buồn đuổi chết đuổi sống, một nhánh khác chậm chạp chỉnh binh, chậm chạp chạy đến, dự liệu chờ đến nơi thì đại cục đã định, cũng khỏi cần cuốn vào phong ba, ổn lập vị thế.
Nhưng tại sao hết thảy trước mắt nhìn thấy lại cổ quái như vậy, tại sao những kẻ rõ ràng muốn giết Hoàng đế lại bày ra tư thế vì Hoàng thượng, cam nguyện liều chết chiến đấu.
Hai viên chủ tướng trên ngựa đều ngớ ra, Dung Khiêm đứng phía sau thở dài, ôi, tại sao mấy chuyện mạo hiểm đều một kiểu, cảnh sát cũng thế, quan binh cũng vậy, vĩnh viễn đều đợi đại cục định rồi mới chạy tới?
Yên Lẫm lại không được tốt tính như Dung Khiêm, y cười lạnh lùng: “Hai vị tướng quân, nhàn nhã ghê nhỉ.”
Hai tướng mới kinh ngộ, vội nhảy xuống ngựa, phục xuống tam hô.
Yên Lẫm từ từ nói: “Giỏi lắm, Thuần Vu Hóa dẫn binh làm loạn, tính mạng trẫm nguy ngập, hai quân các ngươi hộ vệ kinh sư, bảo vệ trẫm, đến nhanh thật đấy.”
Ngữ khí của y bình thản, nội dung lại nặng như ngàn cân, hai tướng song song dập đầu tạ tội, nhất thời đều không sao biện bạch, cuối cùng hiểu được, tiểu Hoàng đế vừa mới tự chấp chính này, quyết không phải vị chủ tử dễ ứng phó.
Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tội của các ngươi tạm thời ghi lại, đợi chuyện này kết thúc, trẫm sẽ tự xem công tội để định thưởng phạt.”
Dung Khiêm đắc ý cười không ngừng, tiểu tử này biểu hiện càng lúc càng tốt, biết người thượng vị phải ân uy đồng thời, mới có thể khiến thuộc hạ vừa sợ vừa kính. Một phiên ra oai phủ đầu này hẳn đã khiến người hiểu được, đi theo chủ tử như vậy không thể lại có tâm tư do dự, chỉ cần gặp chuyện tận tâm là được. Đương nhiên, loại tình huống hiện tại này cũng không thể tùy tiện khiển trách tướng lĩnh tay nắm binh quyền.
Một câu tùy ý, vừa nói rõ họ có tội, lại cho họ không gian vô hạn để lấy công chuộc tội, xử lý về sau của trường phản loạn này đã đủ cho họ biểu hiện lòng trung thành rồi nhỉ.
“Lập tức cấm bế bốn cửa, cảnh giới toàn thành, bách tính cũng không thể tùy ý đi lại.”
“Tróc nã toàn tộc Thuần Vu Hóa, tra rõ việc phản loạn, phàm người thường qua lại đều không thể bỏ qua.”
“Phân binh bảo hộ phủ đệ của bá quan và tôn thất kinh thành, hiện giờ loạn đảng chưa thanh, vì bảo hộ rường cột triều đình, tông thân hoàng thất, người của các phủ không cho phép ra cửa một bước, để tránh cho phản tặc thừa cơ.”
Yên Lẫm tuyên bố từng đạo mệnh lệnh, chư tướng đều nhất nhất tuân theo.
“Tịnh Viên.”
Qua thời gian dài như vậy, Sử Tịnh Viên cuối cùng đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nghe Yên Lẫm gọi một tiếng, vội rảo bước lên: “Có.”
Yên Lẫm không chút để ý nói: “Mấy vị trọng thần trong triều cùng các thúc bá huynh đệ của trẫm, đều là trụ cột của Đại Yên ta, bất kỳ ai bị hại đều là tổn thất không thể vãn hồi của Yên quốc. Ngươi đích thân dẫn binh, phụ trách bảo vệ.”
Sử Tịnh Viên làm sao không rõ tâm tư của y. Trường phản loạn này, ra mặt tuy là Thuần Vu Hóa, nhưng sau lưng nhất định có người. Hoàng thất tông thân, thúc thúc bá bá đường huynh đường đệ nào có tâm không đúng, mấy đại trọng thần trong triều lại có bao nhiêu người âm thầm đứng bên họ. Chỉ là chuyện này quá nghiêm trọng, Yên Lẫm không thể công khai truy cứu trọng thần toàn triều và tất cả tôn thất, chỉ có thể mượn danh bảo vệ để hoàn toàn khống chế họ.
Mà ở đây tuy có nhiều người quỳ lạy như vậy, nhưng Yên Lẫm chân chính có thể toàn tâm tin tưởng, cũng chỉ có mỗi bản thân mình.
Sử Tịnh Viên vốn phải lập tức đáp vâng lại thoáng chần chừ, muốn quay đầu nhìn Dung Khiêm một cái, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, không đến mức làm ra động tác khiến người liếc mắt như vậy.
Nơi này người quỳ tuy nhiều, nhưng nếu Hoàng thượng với Dung Khiêm xung đột, ai có thể dùng được đây, nếu mình đi rồi, thật sự chỉ còn một mình Hoàng thượng đối mặt với Dung Khiêm.
“Tịnh Viên, đi đi.” Yên Lẫm nhàn nhạt giục một tiếng.
Sử Tịnh Viên cũng biết sự tình trọng đại, kéo dài một khắc thì người nhận được tin tức sẽ có thể ra thêm nhiều thủ đoạn. Đành phải cắn răng thi lễ, quay đầu phân phó hai thủ hạ còn sót, về cung điều Ngự lâm quân tuyệt đối trung với Hoàng đế, lại bảo Vương Vĩnh Hưng phân ra một nhánh quân đội do y phụ trách, lúc này mới đi như bay.
Yên Lẫm thản nhiên phất tay: “Tả quân đợi lát nữa hộ trẫm hồi cung, Trung quân và Hữu quân đi làm việc đi.”
Chúng tướng cùng hô tuân chỉ.
Yên Lẫm lúc này mới quay đầu, ánh mắt trong sáng yên ổn, không hề lảng tránh nhìn Dung Khiêm: “Dung tướng, hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”
Giữa một vùng hỗn loạn, Yên Lẫm đứng ngay mắt bão là người duy nhất không bị ảnh hưởng, cho nên y nhìn thấy nhiều nhất, nghe được nhiều nhất.
Khi người khác còn đang giãy giụa trong cơn cuồng phong không biết từ đâu đến kia, hai mắt mê loạn, chẳng nhìn rõ được gì, Yên Lẫm đã chính mắt nhìn thấy người nọ như cửu u ma thần giáng thế, mang theo một thân thương tích khủng bố, lấy tốc độ khó tin đi đến bên cạnh, dễ dàng bóp nát cương đao.
Sau khi người kia giây lát biến mất, lại giây lát xuất hiện, Thuần Vu Hóa cách xa tít đã biến thành một vũng bùn, yếu đuối dưới chân y.
Lúc mọi người còn kinh hoàng cho rằng cuồng phong ngập trời này là ông trời nổi giận, đầu óc Yên Lẫm vẫn chưa thể suy nghĩ, trong lòng lại bằng bản năng rất tự nhiên kết luận, ngọn nguồn tất cả dị biến nhất định là Dung Khiêm.
Chỉ là hết thảy, mắt đã thấy, não lại không cách nào tiếp thu.
Gió lốc giữa trời đất ngừng lại, Dung Khiêm nhàn nhã nói mấy câu, gió lốc chính trị đủ để phá tan Đại Yên quốc cũng liền tiêu tan vô hình.
Hết thảy, tai y nghe thấy, tâm lại không cách nào suy xét.
Y chỉ ngơ ngẩn đứng đó, giống như vô tri vô giác, mãi đến lúc tay Dung Khiêm vỗ lên vai.
Toàn thân run rẩy, y ngẩng đầu lên, lại quay mặt đi vào khoảnh khắc khó khăn nhìn thấy Dung Khiêm ấy. Sau đó y không nhìn Dung Khiêm lần nào nữa.
Tầm mắt y hướng về phía trước, nhìn Dung Khiêm như không có gì mà tiến lên một bước, lướt qua người Dung Khiêm đi về trước.
Dung Khiêm thoạt tiên ngạc nhiên, tiếp đến lại tức giận, tên khốn kiếp này, ta đã vì ngươi chịu khổ nhiều như vậy, bị tội nhiều như vậy, cả công khóa cũng rớt mất tiêu, ngươi cư nhiên dám mất hứng với ta, ngươi dám không nhìn ta. Y đưa tay phải xương trắng lạnh ngắt, nghiến răng nghiến lợi định rất ôn nhu đập đầu tiểu hỗn đản. Khi thấy rõ hướng Yên Lẫm đi tới, lại khẽ a một tiếng.
Yên Lẫm đạp lên vũng máu, bước qua thi thể, đi qua binh khí vứt đầy dưới đất, trong ánh mắt mấy người sót lại bên mình đã kinh đến không thể kinh hơn nữa, mắt thấy sắp nhắm mắt té xỉu, y đã đến giữa đám phản quân đang quỳ mọp dưới đất.
Y cúi đầu, nhìn mấy tướng lĩnh cầm đầu, thanh âm bình ổn: “Trẫm sớm biết Thuần Vu Hóa có ý làm phản, chỉ là trẫm mới tự chấp chính, tay không chứng cứ, không tiện trừng phạt hắn, lại không thể mặc hắn tiếp tục nắm trọng binh, an cư kinh thành, đành phải cùng Dung tướng thi khổ nhục kế, lấy đây dụ hắn lộ ra bộ mặt thật, các ngươi không rõ chân tướng, lại phần lớn là lo cho quốc sự, bất bình vì Dung tướng, trẫm há có thể thêm tội. Vương Vĩnh Hưng ngươi thay thế Thuần Vu Hóa, đứng đầu Tả quân, hộ vệ kinh sư, chư tướng khác đều thăng một bậc, mong các ngươi đồng tâm hiệp lực, đừng phụ sự trông đợi của trẫm.”
Đến khi thanh âm của Yên Lẫm vang lên, Vương Vĩnh Hưng và mấy tướng lĩnh khác mới kinh ngạc ngẩng đầu, mới không dám tin, rồi lại không thể không tin tưởng mà nhìn thấy, Hoàng đế cứ thế lẻ loi một mình, bình thản đứng giữa đám người vừa rồi còn cầm đao cầm kiếm muốn giết mình.
Câu nói sau đó càng khiến tâm thần người chấn động, mấy tướng lĩnh bọn họ còn chưa kịp có phản ứng, binh lính phản quân đang phục dưới đất thỉnh tội khác đã nhất tề dập đầu, luôn miệng tam hô vạn tuế.
Bọn họ chỉ là binh lính bình thường, các tướng lĩnh phải suy xét, Hoàng đế nói thật sự giữ lời sao? Các tướng lĩnh phải hoài nghi, khổ nhục kế gì, cần róc tay thủ phụ quốc gia thành xương trắng, để thử một võ tướng tam phẩm sao? Mà bọn họ hoàn toàn không có nghi ngờ phương diện này, họ chỉ là đao trong tay người thượng vị, bị cầm đâm hướng người nào, không phải lựa chọn của họ, lại phải gánh trách nhiệm khi thất bại.
Cho dù Dung Khiêm đã nói Hoàng thượng nhất định không truy cứu, nhưng tội phản quốc thí quân, cho dù hạ vũ khí cũng chẳng an tâm được.
Nếu Yên Lẫm đứng bên cạnh Dung Khiêm, đứng sau những kẻ hộ vệ mà nói ra phiên biểu đạt này, họ cũng sẽ kinh nghi sợ hãi. Nhưng Yên Lẫm cứ thế một mình một thân đi đến giữa họ, hành động của y đã là bảo chứng lớn nhất cho lời y nói, khiến người không thể không tin. Lời này làm tất cả phản quân vui mừng khôn xiết.
Giờ khắc này, nếu Dung Khiêm mình đầy máu tươi, bạch cốt đập vào mắt, lại uy thế lẫm liệt kia, trong mắt họ là ma thần thần bí khó lường, không thể làm trái, vậy Yên Lẫm đứng thản nhiên trước mắt vẻ mặt ôn hòa này chính là Bồ Tát từ bi vô hạn cứu độ chúng sinh.
Yên Lẫm mỉm cười ngưng mắt nhìn chúng tướng, bình yên nói: “Kinh thành của trẫm, hoàng cung của trẫm, sinh tử của trẫm, cứ giao cho các ngươi.”
Chư tướng đều chấn động, rốt cuộc đã thành tâm thành ý bái lạy. Vô luận sự thật sau chuyện này có quỷ dị bao nhiêu, chỉ bằng một câu thản nhiên này, vị quân chủ này, đã đáng để họ thề chết cống hiến.
Ở phía sau, Dung Khiêm đắc ý dương dương dùng cái tay còn giữ nguyên máu thịt kia, chống cằm ngoác miệng cười.
Không tồi không tồi, hài tử y dạy dỗ quả không đơn giản. Chẳng những khôi phục nhanh như vậy, thậm chí có thể lập tức nhìn ra rằng giờ khắc này không nên truy cứu, chỉ nên trấn an lấy lòng.
Y vừa mới tự chấp chính, tất cả thần hạ đều đang lén quan sát, thông qua hành vi của y để quyết định lập trường của mình. Yên Lẫm bởi vì quá hành động theo cảm tính với Dung Khiêm, mà cho kẻ dã tâm có cơ hội, suýt nữa mất mạng.
Đại biến tuy bị Dung Khiêm bình nhưng dựa vào là cơn lốc không ai biết vì đâu mà đến kia, cùng cái uy Dung Khiêm xây dựng sau nhiều năm lý chính. Những binh tướng thỉnh tội này, người người trong lòng thấp thỏm kinh hoàng, lúc này chỉ cần có một chút biến cố, hoặc bị kẻ có tâm kích thích một thoáng, sẽ lại dẫn phát phân loạn.
Một phiên tỏ ý đúng lúc của Yên Lẫm, chẳng những hóa giải hoàn toàn nguy cơ của bản thân, còn dễ dàng thu phục mấy tướng lĩnh từ đây trung tâm như một.
Thế cục vừa rồi hoàn toàn vì Dung Khiêm mà biến, cảm giác tồn tại của quân vương cực kỳ bé nhỏ, nếu Yên Lẫm không chấn tác, có biểu hiện, trước mặt thần tử, uy tín của quân vương y một khi nghịch với ý chí của Dung Khiêm, thế sẽ không còn sót lại chút gì.
Mà hiện tại, y chỉ đơn giản bước lên trước mấy bước, nói mấy câu, đã đảo ngược tình thế. Quân vương Yên quốc trẻ tuổi, sau khi tự chấp chính, lần đầu tiên ở trước mặt thần tử, triển hiện lòng dạ khí độ thân là quân chủ.
Dung Khiêm vừa đắc ý, lại vừa kỳ quái.
Tuy nói biểu hiện của thằng nhóc chết tiệt này đủ để cao điểm, có điều người bình thường gặp phải chuyện khủng bố thế này, không phải nên khiếp sợ, nên la hét, nên thất kinh, nên suy sụp tinh thần sao? Nhìn Sử Tịnh Viên kia xem, cũng coi như một nhân kiệt, không phải sợ đến trợn mắt há mồm, ngay cả chủ tử nhà mình đi đến giữa phản quân cũng quên ngăn cản. Tại sao nó cư nhiên có thể điềm nhiên như không?
Chẳng lẽ ta không có lực uy hiếp như vậy.
Dung Khiêm cúi đầu nhìn bản thân tay phải xương trắng lạnh ngắt, toàn thân đầm đìa máu tươi, rất đỗi buồn bực nhíu mày, hình tượng này phải rất đáng sợ chứ.Hơn nữa, tiểu tử này rõ ràng rất biết nặng nhẹ, người ta mới cầm đao muốn giết nó, nó vừa quay mặt đã có thể thăng quan cho người, tại sao với ta lại không chịu giơ cao đánh khẽ?
Toàn thân lại bắt đầu đau đớn, Dung Khiêm lặng lẽ hít khí lạnh, trong bụng thầm chửi mẹ kiếp.
Mặt đất chợt ầm ầm chấn động, không biết bao nhiêu tiếng vó ngựa, tiếng bước chân, hợp thành nước lũ, một trước một sau, cuồn cuộn mà đến.
Còn chưa thấy quân đội, chỉ nghe thanh thế đã khiến tim mật người đều lạnh.
Sắc mặt Yên Lẫm thoáng lạnh, còn chưa kịp nói gì làm gì, Vương Vĩnh Hưng biến sắc, một tay chụp lấy vũ khí vừa rồi vứt xuống, nhảy lên ngay bên cạnh Yên Lẫm.
“Bảo hộ Hoàng thượng.” Theo tiếng Vương Vĩnh Hưng ra lệnh, đám tướng sĩ Tả quân vừa rồi còn la hét muốn giết Yên Lẫm cùng nhau cầm binh khí nhảy lên, bảo vệ quanh Yên Lẫm, trong mắt người biết chuyện, tình hình này đúng thật quỷ dị.
Mà tướng sĩ Hữu quân và Trung quân vừa từ phố trước ngõ sau chia đường chạy đến không ai không lộ vẻ ngạc nhiên, sau khi nghe Tả quân hành thích Hoàng đế, họ hai nhánh đội ngũ, một cách khá xa, tốc độ chạy không nhanh được, cũng liền bớt tâm bớt sức chẳng buồn đuổi chết đuổi sống, một nhánh khác chậm chạp chỉnh binh, chậm chạp chạy đến, dự liệu chờ đến nơi thì đại cục đã định, cũng khỏi cần cuốn vào phong ba, ổn lập vị thế.
Nhưng tại sao hết thảy trước mắt nhìn thấy lại cổ quái như vậy, tại sao những kẻ rõ ràng muốn giết Hoàng đế lại bày ra tư thế vì Hoàng thượng, cam nguyện liều chết chiến đấu.
Hai viên chủ tướng trên ngựa đều ngớ ra, Dung Khiêm đứng phía sau thở dài, ôi, tại sao mấy chuyện mạo hiểm đều một kiểu, cảnh sát cũng thế, quan binh cũng vậy, vĩnh viễn đều đợi đại cục định rồi mới chạy tới?
Yên Lẫm lại không được tốt tính như Dung Khiêm, y cười lạnh lùng: “Hai vị tướng quân, nhàn nhã ghê nhỉ.”
Hai tướng mới kinh ngộ, vội nhảy xuống ngựa, phục xuống tam hô.
Yên Lẫm từ từ nói: “Giỏi lắm, Thuần Vu Hóa dẫn binh làm loạn, tính mạng trẫm nguy ngập, hai quân các ngươi hộ vệ kinh sư, bảo vệ trẫm, đến nhanh thật đấy.”
Ngữ khí của y bình thản, nội dung lại nặng như ngàn cân, hai tướng song song dập đầu tạ tội, nhất thời đều không sao biện bạch, cuối cùng hiểu được, tiểu Hoàng đế vừa mới tự chấp chính này, quyết không phải vị chủ tử dễ ứng phó.
Yên Lẫm lạnh lùng nói: “Tội của các ngươi tạm thời ghi lại, đợi chuyện này kết thúc, trẫm sẽ tự xem công tội để định thưởng phạt.”
Dung Khiêm đắc ý cười không ngừng, tiểu tử này biểu hiện càng lúc càng tốt, biết người thượng vị phải ân uy đồng thời, mới có thể khiến thuộc hạ vừa sợ vừa kính. Một phiên ra oai phủ đầu này hẳn đã khiến người hiểu được, đi theo chủ tử như vậy không thể lại có tâm tư do dự, chỉ cần gặp chuyện tận tâm là được. Đương nhiên, loại tình huống hiện tại này cũng không thể tùy tiện khiển trách tướng lĩnh tay nắm binh quyền.
Một câu tùy ý, vừa nói rõ họ có tội, lại cho họ không gian vô hạn để lấy công chuộc tội, xử lý về sau của trường phản loạn này đã đủ cho họ biểu hiện lòng trung thành rồi nhỉ.
“Lập tức cấm bế bốn cửa, cảnh giới toàn thành, bách tính cũng không thể tùy ý đi lại.”
“Tróc nã toàn tộc Thuần Vu Hóa, tra rõ việc phản loạn, phàm người thường qua lại đều không thể bỏ qua.”
“Phân binh bảo hộ phủ đệ của bá quan và tôn thất kinh thành, hiện giờ loạn đảng chưa thanh, vì bảo hộ rường cột triều đình, tông thân hoàng thất, người của các phủ không cho phép ra cửa một bước, để tránh cho phản tặc thừa cơ.”
Yên Lẫm tuyên bố từng đạo mệnh lệnh, chư tướng đều nhất nhất tuân theo.
“Tịnh Viên.”
Qua thời gian dài như vậy, Sử Tịnh Viên cuối cùng đã từ trong khiếp sợ khôi phục lại, nghe Yên Lẫm gọi một tiếng, vội rảo bước lên: “Có.”
Yên Lẫm không chút để ý nói: “Mấy vị trọng thần trong triều cùng các thúc bá huynh đệ của trẫm, đều là trụ cột của Đại Yên ta, bất kỳ ai bị hại đều là tổn thất không thể vãn hồi của Yên quốc. Ngươi đích thân dẫn binh, phụ trách bảo vệ.”
Sử Tịnh Viên làm sao không rõ tâm tư của y. Trường phản loạn này, ra mặt tuy là Thuần Vu Hóa, nhưng sau lưng nhất định có người. Hoàng thất tông thân, thúc thúc bá bá đường huynh đường đệ nào có tâm không đúng, mấy đại trọng thần trong triều lại có bao nhiêu người âm thầm đứng bên họ. Chỉ là chuyện này quá nghiêm trọng, Yên Lẫm không thể công khai truy cứu trọng thần toàn triều và tất cả tôn thất, chỉ có thể mượn danh bảo vệ để hoàn toàn khống chế họ.
Mà ở đây tuy có nhiều người quỳ lạy như vậy, nhưng Yên Lẫm chân chính có thể toàn tâm tin tưởng, cũng chỉ có mỗi bản thân mình.
Sử Tịnh Viên vốn phải lập tức đáp vâng lại thoáng chần chừ, muốn quay đầu nhìn Dung Khiêm một cái, nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, không đến mức làm ra động tác khiến người liếc mắt như vậy.
Nơi này người quỳ tuy nhiều, nhưng nếu Hoàng thượng với Dung Khiêm xung đột, ai có thể dùng được đây, nếu mình đi rồi, thật sự chỉ còn một mình Hoàng thượng đối mặt với Dung Khiêm.
“Tịnh Viên, đi đi.” Yên Lẫm nhàn nhạt giục một tiếng.
Sử Tịnh Viên cũng biết sự tình trọng đại, kéo dài một khắc thì người nhận được tin tức sẽ có thể ra thêm nhiều thủ đoạn. Đành phải cắn răng thi lễ, quay đầu phân phó hai thủ hạ còn sót, về cung điều Ngự lâm quân tuyệt đối trung với Hoàng đế, lại bảo Vương Vĩnh Hưng phân ra một nhánh quân đội do y phụ trách, lúc này mới đi như bay.
Yên Lẫm thản nhiên phất tay: “Tả quân đợi lát nữa hộ trẫm hồi cung, Trung quân và Hữu quân đi làm việc đi.”
Chúng tướng cùng hô tuân chỉ.
Yên Lẫm lúc này mới quay đầu, ánh mắt trong sáng yên ổn, không hề lảng tránh nhìn Dung Khiêm: “Dung tướng, hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện được rồi.”
/20
|