[Tfboys] Tìm Em Giữa Thế Gian Rộng Lớn

Chương 4 - Những Năm Tháng Nỗ Lực

/16


...

Ngoại truyện.

Sơ lược về hoàn cảnh của nhân vật .

Năm 12 tuổi, Trương Tử Đan đã cố gắng trong các cuộc thi để được đứng trong top 10 của trường.

Ngày đầu năm, khi bước chân vào ngôi trường cấp hai Khánh Giang. Chính lúc đó, cô đã quyết định mình phải nỗ lực hơn người.

Khánh Giang là một ngôi trường cấp hai nổi tiếng ở Bắc Kinh. Phải nhờ số điểm cao và hạnh kiểm tốt mới vào được ngôi trường này. Học sinh của trường luôn luôn là những người tài giỏi, chăm ngoan. Vì vậy, trường luôn là mục tiêu hàng đầu cho các bậc phụ huynh gửi gắm con em mình.

Năm 14 tuổi,Trương Tử Đan chính thức làm gương mặt đại diện cho trường,đi thi học sinh giỏi cấp thành phố.

Năm 15 tuổi,Trương Tử Đan được mọi người trong trường biết đến với cái tên Đan tỷ .

Cuối năm lớp 8.Sau khi tan trường,cô là người phải ở lại trực nhật,dọn dẹp đồ đạc trong lớp do các bạn bày ra. Một mình cô với dáng người nhỏ bé đứng dọn dẹp lớp, mồ hôi đã thấm ướt cả áo. Làm xong mọi việc, cô đã khóa cửa lớp cẩn thận và đi về với một tâm trạng mệt nhọc. Nhưng chưa đi ra được mấy bước, cô đã bắt gặp hình ảnh một đám nữ sinh đang bắt nạt một người con gái. Máu hiệp sĩ trong người lại nổi lên, cô quăng cặp, chạy lại bảo vệ người con gái ấy. Đám nữ sinh này đối với cô chỉ là loại võ mèo,đánh vài cái là họ sợ rồi.

Nhưng không hiểu sao. Ai đã nhiều chuyện mà tung tin này lên cho khắp cả trường, ai ai là không biết chuyện này. Cũng như vậy mà cô đã bị gán ghép với cái tên Đan tỷ . Năm đó, cô đã hề rằng nếu như biết được ai tung tin này cô sẽ đánh cho người đó thật thảm. Nhưng ai ngờ đâu,chuyện cô đánh nhau bảo vệ người con gái kia, lại chính là do cô bạn thân của mình tung tin. Cô quả thật là rất ức chế,nhưng không làm được gì. Vì mãi lên năm lớp chín, cô mới biết được sự việc thì cũng là lúc cô bạn đó đã chuyển trường.

Nhưng mãi tới tận bây giờ, cô không thể nào quên được khuôn mặt của người con gái ấy. Không phải là cô nhớ nhung người con gái ấy đâu. Mà là nhìn khuôn mặt của người đó rất quen và cũng thật... đáng thương. Ở bả vai phải của người con gái đó lại có một vết bớt giống hình con bướm nhỏ,rất giống với người đó. Người con gái của một người phụ nữ, trước kia đã từng gây xích mích với mẹ cô.

Nhưng những chuyện đó không quan trọng.

Giờ ngồi nghĩ lại những năm tháng nỗ lực đó, mà cô cảm thấy tiếc. Suốt ngày chỉ biết học và học,chưa từng đi chơi với bạn bè là như thế nào? Suốt ngày chỉ ở nhà với mẹ, giống như cô là một con ếch ngồi trong đáy giếng, chưa từng biết thế giới bên ngoài như thế nào?

Cái cảm giác mà được chiến thắng đó, thật làm cho con người ta cảm thấy vui sướng và tự hào.

Nhưng điểm cao thì sao?

Giành được giải thưởng lớn thì sao?

Được mọi người ngưỡng mộ thì sao?

Những cố gắng đó cuối cùng cho tới bây giờ, cũng chẳng ai công nhận.

Cô chính là muốn thử thất bại một lần, để cảm nhận được mùi vị của thất bại là như thế nào.

Những bạn cùng trang lứa với cô suốt ngày kêu ca này nọ, bảo học chán,không muốn học.

Nhưng cô thì khác,cô chẳng thấy việc học chưa bao giờ là chán cả. Ngược lại cô còn cố gắng để vươn lên trong học tập, không để tụt xuống hạng chót cũng chẳng muốn thua bất kỳ ai trong lớp.

Tuổi thanh xuân của con người ta là phải một lần được chơi, được quậy phá cùng với bạn bè, những cảm giác vui vẻ và hạnh phúc ấy chỉ có thể ở trong giấc mơ.

Cô học, cố gắng học, nên chưa hề có một người bạn nào chơi cùng, dù có cũng chỉ là những người muốn điểm cao trong các bài kiểm tra.

Những năm tháng nỗ lực của cô, cũng chỉ có cô biết không ai công nhận.

Nỗ lực của cô được mọi người công nhận... phải nhờ vào kỳ thi trung học phổ thông lần này thôi. Vốn dĩ cô đang học ở trường Hoa Đăng, nhưng vì môi trường ở đây không tốt, lại nhiều học sinh cá biệt nên cô đành phải chuyển trường thôi. Nếu vô được trường Khánh Giang thì mọi chuyện sẽ khác

***

Năm cô 6 tuổi,lúc đó cô đã gặp được một cô bé răt đáng yêu.

Dần dần lâu ngày cô mới biết người đó lớn hơn cô 3 tuổi. Đó cũng là lúc cô và cô bé đó trở thành chị em.

Một người chị lúc nào cũng ân cần,quan tâm và chăm sóc cô.

Một người chị luôn là động lực để cô bước tiếp trên con đường này.

Một người chị luôn là một hình mẫu lý tưởng để cô noi theo.

Nhưng tại sao số phận lại trớ trêu đến thế? Để cô bé lại là con của người mà cô hận nhất, người đã vô tâm làm cô trông suốt 10 năm nay không gặp được ba, dù chỉ lần.

Cô biết...con người khi được sinh ra,không ai có thể quyết định được số phận của mình. Và cô bé đó cũng chỉ là một người vô tội.

Nhưng kể đó,cô đã không còn chơi thân với cô bé đó nữa. Lúc nào gặp nhau cô cũng trưng ra bộ mặt lạnh lùng với cô bé.

Cho tới năm sinh nhật 7 tuổi của cô. Thì mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi. Hình ảnh người chị đã dần trở nên lưu mờ trong cuộc sống của cô. Bởi vì... chị ấy đã... không còn ở đây nữa.

Nhận ra được điều đó cũng là lúc cuộc sống của cô đã trở nên lạnh lẽo hơn khi không còn những tiếng cười đùa của chị ấy, sẽ không còn một người chị luôn quan tâm, chăm sóc cô nữa.

Mọi chuyện đều trở thành... quá khứ rồi.


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status