Nó sau khi ngất đi được ba mẹ đưa vào bệnh viện. Làm thủ tục xong thì chuyển thẳng sang Mĩ. Ba nó có quen với một người bạn là bác sĩ rất giỏi. Ông ấy đã đồng ý giúp đỡ và lo liệu đâu vào đấy hết rồi, chỉ cần nó qua đấy là có thể phẫu thuật ngay. Trước lúc đi, ba mẹ nó dặn dò Hạ Băng: - Cháu ở lại học tập tốt, nếu cháu có cần gì thì cứ đi gặp hiệu trưởng, ông ấy sẽ giúp cháu_ Ba nó nói gấp gáp Thôi chúng ta đi đây, cháu ở lại bảo trọng
- Chú nhớ chăm sóc cho An Nhiên tốt, có tin gì nhất định phải thông báo cho cháu đó._ Hạ Băng nói, nước mắt chảy vòng quay An Nhiên à, em sẽ ổn thôi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại nhà Thiên Thiên, cậu sốt rất cao mà không hạ, khi ngủ hay trằn trọc và nói mớ. Cậu lại nhìn thấy một mảng đen, An Nhiên đang đứng đó. Cậu cố gắng chạy lại gần nó mà không được, nó chạy xa cậu dần rồi tan biến thành mây khói.
- Đừng đi, đừng đi mà_ Tay cậu cứ với với về đằng trước rồi cậu giật mình ngồi bật dậy Thì ra chỉ là mơ, mình không nên nghĩ, không nên nhớ gì về cậu ấy nữa, cậu ấy đã chấp nhận từ bỏ rồi thì mình cũng phải buông tay thôi, nhưng sao mình đau thế này, tim mình rất đau
Vốn dĩ cậu không thể ngừng suy nghĩ về nó, nước mắt cậu cứ thế mà tuôn ra. Cậu cố gắng ngồi dậy, lôi hết xấp ảnh mà cậu và nó chụp đem đi đốt, cả những quyển nhật kí cậu để ghi riêng về nó cũng đốt sạch sẽ trừ con Rilakkuma và cái áo đôi đó. Cậu không nhẫn tâm đốt chúng vì chúng chính là kỉ niệm đẹp nhất giữa cậu và nó hơn nữa vẫn còn dùng được.
Ngày hôm sau cậu lại tiếp tục đi học mặc cho bản thân đang bị cơn sốt hành hạ. Gương mặt cậu bình thường đã lạnh nay trải qua cơn sốc tinh thần này thì lại càng lạnh hơn, đã thế còn vô cùng tiều tụy. Cậu về chỗ thì vừa đúng lúc vào lớp. Giáo viên bước vào thông báo:
- Hôm nay cô xin nói cho cả lớp biết, An Nhiên đã nghỉ học rồi, em ấy ra nước ngoài có công việc gì đó nên không thể chào tạm biệt các em
Vừa nghe hết câu nói ấy của cô, cậu đang gục mặt xuống bàn vội ngóc đầu lên. Cậu quay xuống hỏi Hạ Băng
- Thế này là thế nào hả? Tại sao cậu ấy lại chuyển đi? Cậu ấy muốn chấm dứt hoàn toàn bằng cách này hay sao?
- Con bé đã đi rồi, cậu đừng nổi nóng lên nữa, cậu mà như thế con bé sẽ rất đau lòng đó_ Hạ Băng nói lí nhí, cúi gằm mặt xuống Rốt cuộc tôi có nên nói sự thật cho cậu biết hay không đây Cô nghĩ
- Đau lòng? Cậu ấy biết đau lòng sao? Nếu cậu ấy sợ tôi đau lòng thì đã không làm tổn thương tôi như thế này rồi_ Cậu nói, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, cậu lịm đi và được Hạ Băng đưa xuống phòng y tế
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Như hoa, như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió lòng quặn đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm trước cuộc vui, quá khứ chỉ có hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em đa tình
Tâm tình không hiểu được, người tiều tụy
Tan biến trong làn mưa mờ khuất.....
( Là em tự đa tình_ Hồ Dương Lâm )
- Chú nhớ chăm sóc cho An Nhiên tốt, có tin gì nhất định phải thông báo cho cháu đó._ Hạ Băng nói, nước mắt chảy vòng quay An Nhiên à, em sẽ ổn thôi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tại nhà Thiên Thiên, cậu sốt rất cao mà không hạ, khi ngủ hay trằn trọc và nói mớ. Cậu lại nhìn thấy một mảng đen, An Nhiên đang đứng đó. Cậu cố gắng chạy lại gần nó mà không được, nó chạy xa cậu dần rồi tan biến thành mây khói.
- Đừng đi, đừng đi mà_ Tay cậu cứ với với về đằng trước rồi cậu giật mình ngồi bật dậy Thì ra chỉ là mơ, mình không nên nghĩ, không nên nhớ gì về cậu ấy nữa, cậu ấy đã chấp nhận từ bỏ rồi thì mình cũng phải buông tay thôi, nhưng sao mình đau thế này, tim mình rất đau
Vốn dĩ cậu không thể ngừng suy nghĩ về nó, nước mắt cậu cứ thế mà tuôn ra. Cậu cố gắng ngồi dậy, lôi hết xấp ảnh mà cậu và nó chụp đem đi đốt, cả những quyển nhật kí cậu để ghi riêng về nó cũng đốt sạch sẽ trừ con Rilakkuma và cái áo đôi đó. Cậu không nhẫn tâm đốt chúng vì chúng chính là kỉ niệm đẹp nhất giữa cậu và nó hơn nữa vẫn còn dùng được.
Ngày hôm sau cậu lại tiếp tục đi học mặc cho bản thân đang bị cơn sốt hành hạ. Gương mặt cậu bình thường đã lạnh nay trải qua cơn sốc tinh thần này thì lại càng lạnh hơn, đã thế còn vô cùng tiều tụy. Cậu về chỗ thì vừa đúng lúc vào lớp. Giáo viên bước vào thông báo:
- Hôm nay cô xin nói cho cả lớp biết, An Nhiên đã nghỉ học rồi, em ấy ra nước ngoài có công việc gì đó nên không thể chào tạm biệt các em
Vừa nghe hết câu nói ấy của cô, cậu đang gục mặt xuống bàn vội ngóc đầu lên. Cậu quay xuống hỏi Hạ Băng
- Thế này là thế nào hả? Tại sao cậu ấy lại chuyển đi? Cậu ấy muốn chấm dứt hoàn toàn bằng cách này hay sao?
- Con bé đã đi rồi, cậu đừng nổi nóng lên nữa, cậu mà như thế con bé sẽ rất đau lòng đó_ Hạ Băng nói lí nhí, cúi gằm mặt xuống Rốt cuộc tôi có nên nói sự thật cho cậu biết hay không đây Cô nghĩ
- Đau lòng? Cậu ấy biết đau lòng sao? Nếu cậu ấy sợ tôi đau lòng thì đã không làm tổn thương tôi như thế này rồi_ Cậu nói, mồ hôi chảy ngày càng nhiều, cậu lịm đi và được Hạ Băng đưa xuống phòng y tế
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Như hoa, như mộng
Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta
Mưa bụi triền miên
Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng
Trầm ngâm nghe tiếng gió lòng quặn đau
Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết
Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng
Chìm vào giấc mộng cuồng si
Kiếp này đã không còn tìm kiếm
Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài
Lãnh đạm trước cuộc vui, quá khứ chỉ có hoa trước mộng
Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi
Là tự em đa tình
Tâm tình không hiểu được, người tiều tụy
Tan biến trong làn mưa mờ khuất.....
( Là em tự đa tình_ Hồ Dương Lâm )
/56
|