Mặt trời đang khuất dần sau đỉnh núi, một màu đỏ huyền huyễn phủ rộng một vùng chân trời phía Tây. Ánh dương rực rỡ tới chói mắt nay còn đâu để lại những tia lụi tàn trong xế chiều nép mình dưới bóng đêm bao phủ. Cũng như con người mạnh mẽ, quật cường tới đâu cũng có lúc phải mệt mỏi mà gục đổ. Liệu có còn như ánh mặt trời rực rỡ chói chang rồi nhẹ nhàng, lụi tàn cuối cùng lại vùng lên mạnh mẽ hay con người sụp đổ chỉ biết ngồi đó không chịu đứng lên? - Này, làm gì thế, qua đây đi, lang thang một mình ngoài đó làm gì_ Thiên Thiên nói vọng ra, tay vẫy vẫy gọi Băng Tâm vào
- Aiyo, Tiểu Băng Băng sao lại thích ở một mình thế, chỗ tụi mình có nhiều thứ chơi lắm nè, cứ đứng ngay sát bờ biển thế coi chừng xíu nữa sóng nó đánh cho ướt nhẹp, sau đó sẽ cảm, sau đó sẽ mất vui, sau đó sẽ không ai chơi với mình nữa và sau đó ...và... và còn nhiều cái sau đó nữa_ Vương Nguyên bắt đầu thao thao bất tuyệt, con người này xưa nay vẫn nói nhiều như thế, rất thích làm trò con bò và luôn khiến ai đến gần cũng phải cười tít mắt tít mũi, cười đến không thấy mặt trời đâu luôn, cũng vì vậy mà cậu được những người xung quanh vô cùng quý mến
- Hả? Ờ... tới ngay, có gì ăn không? Tôi đói rồi_ Tâm cười, một nụ cười do chính cô nặn ra, có phần giả tạo. Cơ mà cũng chả hiểu sao bản thân cứ tự ép mình thành một diễn viên dù biết như thế là rất mệt
Phía xa, một người con trai rất chăm chú quan sát cái biểu hiện ấy. Không gì có thể qua mắt được cậu, cậu biết, biết mà, người nào đó đang rất lạ, là không vui sao? Hay là không thích nơi này? Không quen? Cô ấy đang buồn…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy cả một vùng trời rộng lớn, bên bờ biển, những bãi cát, tiếng sóng, ánh lửa hồng rực rỡ cùng với tiếng hò hét, nô đùa của lũ “khỉ con” như đang hòa làm một, phá tan đi cái sự yên tĩnh vốn có của nơi này, đương nhiên, còn trẻ mà, phải quẩy mọi lúc mọi nơi, quẩy khi còn có thể chứ. Nói là mời người lớn tham gia cho vui,vui cái gì? Toàn là lũ trẻ lỉnh lỉnh lỉnh lỉnh trốn ra chỗ khác, bày vẽ đủ trò chớ nào có mời người lớn tham gia. Vợ chồng bác Dương thấy vậy, cũng chỉ biết cười xòa chứ làm sao được, thôi thì để trẻ nhỏ chơi đùa ở thế giới riêng của chúng, người lớn ngồi ngoài quan sát, buôn dưa lê bán dưa chuột cũng vui mà.
Bên ánh lửa hồng, cả năm người: Khải Ca, Tiểu Nguyên, Thiên Thiên, Tuấn Kiệt và Tâm Nhi đều cùng nhau láo loạn. Chạy thành vòng tròn, một số điệu múa của “người Sao Hỏa” cũng từ đây mà được sáng tác, hình thành. Mệt quá cả bọn lại ngồi xuống nướng thịt, kể chuyện ma. Toàn là mấy thứ trò bất hủ của giới trẻ. Ăn chán, chơi chán cuối cùng thì chui vào lều, cuộn tròn trong chăn lăn ra ngủ. Đúng là….cạn lời
Tâm thích đêm, thích sự yên tĩnh, lặng yên của con đường vắng vẻ, ngồi bó gối, đôi mắt vô định, lắng tai nghe nhịp thở đều đều của chính mình cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ. Đêm lặng yên, âm thầm trôi, dành cho cô một góc riêng thu mình lại. Ngồi một mình trong đêm thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn và có chút đơn độc
Không ngủ được, làm sao có thể ngủ được chứ, vừa tròn hai tháng rồi còn gì, họ rời xa cô cho đến hôm nay là hai tháng, là hai tháng thôi mà, sao lại nhanh đến vậy, sao cô lại mau quên vậy, sắp không nhớ nổi gương mặt của họ nữa rồi, đứa con như cô thật đáng trách, vậy mà còn dám cười nói vui vẻ chứ. Tâm tự khinh chính mình nhưng cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì cả. Ngẩng mặt lên bầu trời trống vắng, lần thứ hai kể từ khi cô bắt đầu làm quen với cuộc sống mới, những giọt nước mắt kia lại cứ tùy tiện mà rơi ra không ngừng được.
- Cầm lấy và lau đi, cậu không nên lãng phí nó như vậy_ Một thanh âm trầm ấm vang lên, là cậu, là Tiểu Thiên Thiên. Cậu lại xuất hiện rất đúng lúc rồi. Bao giờ chả vậy, luôn là cử chỉ dịu dàng đó, thế thôi cũng đủ sưởi ấm trái tim cô độc của người khác rồi.
- Chưa ngủ sao? Ngoài này lạnh lắm đó, ăn mặc cho ấm kẻo không lại bị cảm_ Cô nhẹ cầm chiếc khăn tay kia, cất lời nhắc nhở cậu
- Thế chứ cậu nghĩ bản thân mặc ấm lắm hả? Cũng như cậu thôi, tôi khó ngủ_ Thiên Thiên ngồi cạnh, hít thật sâu rồi thở một hơi thật dài, cất tiếng
- Không vui sao? Cứ quên nó đi cho nhẹ đầu, hôm nay là ngày để thư giãn mà_ Cậu ngước mắt nhìn những vì tinh tú trên cao, cố gắng thấu hiểu nỗi lòng của người con gái ấy. Tâm lặng yên, không nói một lời nào cả, biết nói gì trong lúc này đây, trong đầu cô đột nhiên cứ rối hết lên, bao nhiêu câu từ loạn hết, mỗi lần gặp phải tình huống thế này cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rồi một hành động, cô đưa tay chỉ vào ngôi sao sáng nhất, mãi mới mở miệng được
-Nó, ba mẹ tôi đang ở trên đó đó. Tôi nhớ họ nhiều lắm, không biết bây giờ họ có vui vẻ không? Chắc vẫn đang dõi theo tôi chứ nhỉ?_ Rất ngây ngô, những lời nói trẻ con này không ngờ lại có thể thốt ra từ miệng một cô nhóc có suy nghĩ đã đủ chính chắn, đủ thông minh để phá một vụ án.
Cậu thẫn thờ, giờ mới nhận ra, nhận ra đằng sau cái vỏ bọc hay cười, ngô ngố kia là cả một quá khứ đau buồn. Dù không rõ mọi chuyện ra sao nhưng thấy thái độ của cô có thể phần nào đoán được sự đau khổ, đã từng tuyệt vọng đến tột cùng như thế. Quãng thời gian cũ chắc tồi tệ lắm bởi cậu biết Tâm yêu gia đình thế nào mà, điển hình là tình cảm mà cô dành cho người anh trai yêu quý.
- Được rồi, được rồi, không khóc nữa, không buồn nữa, ba mẹ cậu không muốn nhìn thấy cậu yếu đuối như lúc này đâu, ngoan nào, nghe lời tôi, mạnh mẽ lên chứ_ Cậu an ủi, xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô
- Giống quá, giống thật đấy
- Giống cái gì?_ Cậu hỏi
- Không có gì, không có gì
- Khuya rồi, ngủ đi, cứ thức cho thâu đêm suốt sáng lại mọc đầy mụn lên cho mà xem, mặt mũi thâm quầng mất hết cả hình tượng
- Ai cho phép cậu ăn cắp bản quyền của tôi hả? Giữa hình tượng chắc chỉ có bọn con trai các cậu cần để đi “kua” gái thôi chứ gì? Mệt rồi thì ngủ sớm đi, mai nói tiếp ha_ Im một lúc thôi, dấu hiệu của sự tuôn một tràn lại bắt đầu
- Ngủ ngon!!!!!
- Aiyo, Tiểu Băng Băng sao lại thích ở một mình thế, chỗ tụi mình có nhiều thứ chơi lắm nè, cứ đứng ngay sát bờ biển thế coi chừng xíu nữa sóng nó đánh cho ướt nhẹp, sau đó sẽ cảm, sau đó sẽ mất vui, sau đó sẽ không ai chơi với mình nữa và sau đó ...và... và còn nhiều cái sau đó nữa_ Vương Nguyên bắt đầu thao thao bất tuyệt, con người này xưa nay vẫn nói nhiều như thế, rất thích làm trò con bò và luôn khiến ai đến gần cũng phải cười tít mắt tít mũi, cười đến không thấy mặt trời đâu luôn, cũng vì vậy mà cậu được những người xung quanh vô cùng quý mến
- Hả? Ờ... tới ngay, có gì ăn không? Tôi đói rồi_ Tâm cười, một nụ cười do chính cô nặn ra, có phần giả tạo. Cơ mà cũng chả hiểu sao bản thân cứ tự ép mình thành một diễn viên dù biết như thế là rất mệt
Phía xa, một người con trai rất chăm chú quan sát cái biểu hiện ấy. Không gì có thể qua mắt được cậu, cậu biết, biết mà, người nào đó đang rất lạ, là không vui sao? Hay là không thích nơi này? Không quen? Cô ấy đang buồn…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Màn đêm buông xuống, bao trùm lấy cả một vùng trời rộng lớn, bên bờ biển, những bãi cát, tiếng sóng, ánh lửa hồng rực rỡ cùng với tiếng hò hét, nô đùa của lũ “khỉ con” như đang hòa làm một, phá tan đi cái sự yên tĩnh vốn có của nơi này, đương nhiên, còn trẻ mà, phải quẩy mọi lúc mọi nơi, quẩy khi còn có thể chứ. Nói là mời người lớn tham gia cho vui,vui cái gì? Toàn là lũ trẻ lỉnh lỉnh lỉnh lỉnh trốn ra chỗ khác, bày vẽ đủ trò chớ nào có mời người lớn tham gia. Vợ chồng bác Dương thấy vậy, cũng chỉ biết cười xòa chứ làm sao được, thôi thì để trẻ nhỏ chơi đùa ở thế giới riêng của chúng, người lớn ngồi ngoài quan sát, buôn dưa lê bán dưa chuột cũng vui mà.
Bên ánh lửa hồng, cả năm người: Khải Ca, Tiểu Nguyên, Thiên Thiên, Tuấn Kiệt và Tâm Nhi đều cùng nhau láo loạn. Chạy thành vòng tròn, một số điệu múa của “người Sao Hỏa” cũng từ đây mà được sáng tác, hình thành. Mệt quá cả bọn lại ngồi xuống nướng thịt, kể chuyện ma. Toàn là mấy thứ trò bất hủ của giới trẻ. Ăn chán, chơi chán cuối cùng thì chui vào lều, cuộn tròn trong chăn lăn ra ngủ. Đúng là….cạn lời
Tâm thích đêm, thích sự yên tĩnh, lặng yên của con đường vắng vẻ, ngồi bó gối, đôi mắt vô định, lắng tai nghe nhịp thở đều đều của chính mình cùng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cũ. Đêm lặng yên, âm thầm trôi, dành cho cô một góc riêng thu mình lại. Ngồi một mình trong đêm thâu dễ khiến ta cảm thấy cô đơn và có chút đơn độc
Không ngủ được, làm sao có thể ngủ được chứ, vừa tròn hai tháng rồi còn gì, họ rời xa cô cho đến hôm nay là hai tháng, là hai tháng thôi mà, sao lại nhanh đến vậy, sao cô lại mau quên vậy, sắp không nhớ nổi gương mặt của họ nữa rồi, đứa con như cô thật đáng trách, vậy mà còn dám cười nói vui vẻ chứ. Tâm tự khinh chính mình nhưng cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì cả. Ngẩng mặt lên bầu trời trống vắng, lần thứ hai kể từ khi cô bắt đầu làm quen với cuộc sống mới, những giọt nước mắt kia lại cứ tùy tiện mà rơi ra không ngừng được.
- Cầm lấy và lau đi, cậu không nên lãng phí nó như vậy_ Một thanh âm trầm ấm vang lên, là cậu, là Tiểu Thiên Thiên. Cậu lại xuất hiện rất đúng lúc rồi. Bao giờ chả vậy, luôn là cử chỉ dịu dàng đó, thế thôi cũng đủ sưởi ấm trái tim cô độc của người khác rồi.
- Chưa ngủ sao? Ngoài này lạnh lắm đó, ăn mặc cho ấm kẻo không lại bị cảm_ Cô nhẹ cầm chiếc khăn tay kia, cất lời nhắc nhở cậu
- Thế chứ cậu nghĩ bản thân mặc ấm lắm hả? Cũng như cậu thôi, tôi khó ngủ_ Thiên Thiên ngồi cạnh, hít thật sâu rồi thở một hơi thật dài, cất tiếng
- Không vui sao? Cứ quên nó đi cho nhẹ đầu, hôm nay là ngày để thư giãn mà_ Cậu ngước mắt nhìn những vì tinh tú trên cao, cố gắng thấu hiểu nỗi lòng của người con gái ấy. Tâm lặng yên, không nói một lời nào cả, biết nói gì trong lúc này đây, trong đầu cô đột nhiên cứ rối hết lên, bao nhiêu câu từ loạn hết, mỗi lần gặp phải tình huống thế này cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Rồi một hành động, cô đưa tay chỉ vào ngôi sao sáng nhất, mãi mới mở miệng được
-Nó, ba mẹ tôi đang ở trên đó đó. Tôi nhớ họ nhiều lắm, không biết bây giờ họ có vui vẻ không? Chắc vẫn đang dõi theo tôi chứ nhỉ?_ Rất ngây ngô, những lời nói trẻ con này không ngờ lại có thể thốt ra từ miệng một cô nhóc có suy nghĩ đã đủ chính chắn, đủ thông minh để phá một vụ án.
Cậu thẫn thờ, giờ mới nhận ra, nhận ra đằng sau cái vỏ bọc hay cười, ngô ngố kia là cả một quá khứ đau buồn. Dù không rõ mọi chuyện ra sao nhưng thấy thái độ của cô có thể phần nào đoán được sự đau khổ, đã từng tuyệt vọng đến tột cùng như thế. Quãng thời gian cũ chắc tồi tệ lắm bởi cậu biết Tâm yêu gia đình thế nào mà, điển hình là tình cảm mà cô dành cho người anh trai yêu quý.
- Được rồi, được rồi, không khóc nữa, không buồn nữa, ba mẹ cậu không muốn nhìn thấy cậu yếu đuối như lúc này đâu, ngoan nào, nghe lời tôi, mạnh mẽ lên chứ_ Cậu an ủi, xoa nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô
- Giống quá, giống thật đấy
- Giống cái gì?_ Cậu hỏi
- Không có gì, không có gì
- Khuya rồi, ngủ đi, cứ thức cho thâu đêm suốt sáng lại mọc đầy mụn lên cho mà xem, mặt mũi thâm quầng mất hết cả hình tượng
- Ai cho phép cậu ăn cắp bản quyền của tôi hả? Giữa hình tượng chắc chỉ có bọn con trai các cậu cần để đi “kua” gái thôi chứ gì? Mệt rồi thì ngủ sớm đi, mai nói tiếp ha_ Im một lúc thôi, dấu hiệu của sự tuôn một tràn lại bắt đầu
- Ngủ ngon!!!!!
/28
|