Sau một tiếng đồng hồ leo núi, cuối cùng cũng tới nơi. Tâm và Tuấn Kiệt ngồi phịch xuống tảng đá gần đó, mồ hôi nhễ nhại Ồ thì ra người chết ở bên kia. Mệt quá. Ôi mẹ ơi, cái này mà là thác nước à Có thể nói cô rất sửng sốt khi thấy những cột nước trắng xóa đổ sầm sập xuống một vực thẳm khổng lồ, bọt nước bốc lên như khói bay ra từ một ngôi nhà đang bốc cháy. Xung quanh nơi dòng thác đổ xuống là những tảng đá đen nhánh như than. Ở phía dưới, nước lúc nào cũng tràn đầy, nó hắt trở lại những rặng núi răng cưa hiểm trở. Nước không ngừng đổ xuống với tiếng ùng ục, ùng ục...Còn màn hơi nước cứ ngùn ngụt, ngùn ngụt bốc lên. Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy choáng váng, quay cuồng bởi những tiếng gầm gào, sôi sục không bao giờ ngớt. Có một con đường nhỏ dẫn cả nhóm qua được bờ bên kia và cũng từ lỗi đó có thể thấy toàn bộ cảnh thác...
Đầu bên kia xuất hiện một người đàn ông thấp bé, nước da cháy nắng, nhưng lại có vẻ mặt rất quyền thế. Ông ta cười ngượng nhưng không che đi được cái vẻ âu sầu, ảm đạm. Tâm thì thầm vào tai Tuấn Kiệt
- Ông ta là một quân nhân
- Vừa giải ngũ_ Tuấn Kiệt nhận xét
- Một hạ sĩ quan
- Pháo binh Hoàng gia
- Này - Bác Dương cười- Đoán thế có quá không đấy mấy nhóc
- Chắc chắn đúng, không khó khăn khi nhận ra một người vẻ mặt quyền thế, da đen cháy nắng là một quân nhân và phải có vị trí cao hơn một binh nhì_ Tuấn Kiệt đáp
- Ông ta vừa giải ngũ chứng minh qua đôi giày kỵ binh kia mà ông ta đi_ Tâm quan sát
- Ông ta không có lối đi kỵ binh, thân hình đó cũng không phải một công binh. Vậy thì ông ta chính là một lính pháo binh_ Tuấn Kiệt nói tiếp
- Thôi, ta vào việc chính_ Bác Dương nói, nhưng trong lòng vẫn còn rất khâm phục hai đứa bé kia. Quan sát rất nhạy bén. Về phần Tâm và Tuấn Kiệt, do mê truyện và tiểu thuyết trinh thám mà cả hai đã đọc và biết được rất nhiều thứ mà không phải những đứa trẻ bằng tuổi nào cũng hiểu được.
Người đàn ông đến gần, cười cười rồi nói
- Cô ta chết do tự tử, chả có vụ án mạng nào đang xảy ra cả
- Điều gì làm ông lại nghĩ như vậy chứ? Mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, còn phải xét nghiệm pháp y nữa mà, ông quen biết cô gái đó sao?_ Bác Dương hỏi lại
- Ở một nơi âm u rừng rú thế này, một người con gái vào đây rồi thắt cổ thì đương nhiên phải là tự tử rồi. Tôi chả quen biết cô gái nào giống cô ta cả nên mấy người đừng có hỏi linh tinh vớ vẩn nữa_ Ông ta đột nhiên nổi nóng, thái độ rất đáng ngờ thì Tâm lên tiếng
- Là có người đã giết chết cô ấy, mọi người lại đây quan sát thử xem
- Người chết do thắt cổ tự tử thường sẽ có một đường dây hằn chạy quanh cổ hình tròn, không khép kín nhưng người này lại có hai đường hằn, một vết nhỏ hơn, là hình tròn khép kín, vết còn lại chính là do sợi dây thừng đã treo cô ấy lên. Đó là điểm lạ đầu tiên_ Tuấn Kiệt chỉ vào cổ người đó
- Mọi người nhìn nhé - Tâm đeo gang tay rồi hất tóc của cô gái đó lên. Một gương mặt trắng bệch, sợ nhất chính là đôi mắt của cô ta mở to, trợn tròn, im sâu trong đó là sự oán giận. Người đàn ông cả nhóm gặp mặt lúc đầu sau khi nhìn thấy cảnh đó, nhất là khi ông ta nhìn thẳng vào mắt của người bị hại liền giật mình, nét mặt biến sắc. Bác Dương quan sát ông ta nãy giờ cũng bắt đầu dậy lên mối nghi ngờ không hề nhẹ
- Người chết do thắt cổ thì sao lại phải mở mắt ra ? Ánh mắt oán giận. Như vậy không phải quá vô lý sao, cứ như cô ta bị ai hại chết ấy. Đó là điểm lạ thứ hai. Tay chân cô ấy xuất hiện rất nhiều vết bầm tím cứ như là bị đánh đập, nút áo đóng lệch và sai, có ai tự tử lại đi đóng lệch cúc áo và tự đánh đập mình chưa? Điểm lạ thứ ba_ Tâm nói, không hiểu sao theo quán tính cô cứ chằm chằm nhìn vào gã đàn ông kia
- Ông là người phát hiện ra xác chết sao? Từ khi nào?_ Tuấn Kiệt hỏi
- Tôi...tôi....là.. là 2 hay 3 giờ trước gì đó_ Hắn ngắc ngứ
- Biết rồi, Tâm Tâm, ra đây anh bảo_ Tuấn Kiệt lạnh mặt, nắm tay Tâm lôi ra xa chỗ đó
Biểu hiện rất đáng ngờ, hành vi, cử chỉ, biểu cảm khuôn mặt đều có chút biến sắc, sợ sệt khi thấy cái xác mở mắt. Cảm xúc hơi thái quá khi được hỏi về thông tin của cô gái kia. Có cái gì đó không bình thường ở người này, phải đề phòng cẩn thận hắn mới được _ Tâm suy nghĩ thì anh trai cô nói nhỏ
- Anh biết chúng ta có chung một suy nghĩ đúng không? Hắn
- Đúng, nhưng ta phải thu thập thêm chứng cứ, bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh được_ Tâm khẽ nói
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này, ở sân bay, TFBOYS đang lên chuyến bay về Bắc Kinh. Họ sẽ được đi chơi và cần có một thời gian dài dài để tĩnh dưỡng sau rất nhiều hoạt động mệt mỏi. Thay vì ở khách sạn, họ sẽ đến nhà Thiên Thiên vì nơi này không khí rất trong lành và ở đây cho đỡ tốn kém. Về phần Thiên Thiên, chưa bao giờ cậu lại háo hức như thế, có lẽ là anh em tốt đến nhà chơi hay vì một lí do khác. Trước khi lên máy bay, cậu nhắn tin cho Tâm [làm bài xong chưa? Tôi về hơi sớm so với dự kiến nên cậu cẩn thận đấy] rồi tắt nguồn điện thoại.
Đầu bên kia xuất hiện một người đàn ông thấp bé, nước da cháy nắng, nhưng lại có vẻ mặt rất quyền thế. Ông ta cười ngượng nhưng không che đi được cái vẻ âu sầu, ảm đạm. Tâm thì thầm vào tai Tuấn Kiệt
- Ông ta là một quân nhân
- Vừa giải ngũ_ Tuấn Kiệt nhận xét
- Một hạ sĩ quan
- Pháo binh Hoàng gia
- Này - Bác Dương cười- Đoán thế có quá không đấy mấy nhóc
- Chắc chắn đúng, không khó khăn khi nhận ra một người vẻ mặt quyền thế, da đen cháy nắng là một quân nhân và phải có vị trí cao hơn một binh nhì_ Tuấn Kiệt đáp
- Ông ta vừa giải ngũ chứng minh qua đôi giày kỵ binh kia mà ông ta đi_ Tâm quan sát
- Ông ta không có lối đi kỵ binh, thân hình đó cũng không phải một công binh. Vậy thì ông ta chính là một lính pháo binh_ Tuấn Kiệt nói tiếp
- Thôi, ta vào việc chính_ Bác Dương nói, nhưng trong lòng vẫn còn rất khâm phục hai đứa bé kia. Quan sát rất nhạy bén. Về phần Tâm và Tuấn Kiệt, do mê truyện và tiểu thuyết trinh thám mà cả hai đã đọc và biết được rất nhiều thứ mà không phải những đứa trẻ bằng tuổi nào cũng hiểu được.
Người đàn ông đến gần, cười cười rồi nói
- Cô ta chết do tự tử, chả có vụ án mạng nào đang xảy ra cả
- Điều gì làm ông lại nghĩ như vậy chứ? Mọi chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, còn phải xét nghiệm pháp y nữa mà, ông quen biết cô gái đó sao?_ Bác Dương hỏi lại
- Ở một nơi âm u rừng rú thế này, một người con gái vào đây rồi thắt cổ thì đương nhiên phải là tự tử rồi. Tôi chả quen biết cô gái nào giống cô ta cả nên mấy người đừng có hỏi linh tinh vớ vẩn nữa_ Ông ta đột nhiên nổi nóng, thái độ rất đáng ngờ thì Tâm lên tiếng
- Là có người đã giết chết cô ấy, mọi người lại đây quan sát thử xem
- Người chết do thắt cổ tự tử thường sẽ có một đường dây hằn chạy quanh cổ hình tròn, không khép kín nhưng người này lại có hai đường hằn, một vết nhỏ hơn, là hình tròn khép kín, vết còn lại chính là do sợi dây thừng đã treo cô ấy lên. Đó là điểm lạ đầu tiên_ Tuấn Kiệt chỉ vào cổ người đó
- Mọi người nhìn nhé - Tâm đeo gang tay rồi hất tóc của cô gái đó lên. Một gương mặt trắng bệch, sợ nhất chính là đôi mắt của cô ta mở to, trợn tròn, im sâu trong đó là sự oán giận. Người đàn ông cả nhóm gặp mặt lúc đầu sau khi nhìn thấy cảnh đó, nhất là khi ông ta nhìn thẳng vào mắt của người bị hại liền giật mình, nét mặt biến sắc. Bác Dương quan sát ông ta nãy giờ cũng bắt đầu dậy lên mối nghi ngờ không hề nhẹ
- Người chết do thắt cổ thì sao lại phải mở mắt ra ? Ánh mắt oán giận. Như vậy không phải quá vô lý sao, cứ như cô ta bị ai hại chết ấy. Đó là điểm lạ thứ hai. Tay chân cô ấy xuất hiện rất nhiều vết bầm tím cứ như là bị đánh đập, nút áo đóng lệch và sai, có ai tự tử lại đi đóng lệch cúc áo và tự đánh đập mình chưa? Điểm lạ thứ ba_ Tâm nói, không hiểu sao theo quán tính cô cứ chằm chằm nhìn vào gã đàn ông kia
- Ông là người phát hiện ra xác chết sao? Từ khi nào?_ Tuấn Kiệt hỏi
- Tôi...tôi....là.. là 2 hay 3 giờ trước gì đó_ Hắn ngắc ngứ
- Biết rồi, Tâm Tâm, ra đây anh bảo_ Tuấn Kiệt lạnh mặt, nắm tay Tâm lôi ra xa chỗ đó
Biểu hiện rất đáng ngờ, hành vi, cử chỉ, biểu cảm khuôn mặt đều có chút biến sắc, sợ sệt khi thấy cái xác mở mắt. Cảm xúc hơi thái quá khi được hỏi về thông tin của cô gái kia. Có cái gì đó không bình thường ở người này, phải đề phòng cẩn thận hắn mới được _ Tâm suy nghĩ thì anh trai cô nói nhỏ
- Anh biết chúng ta có chung một suy nghĩ đúng không? Hắn
- Đúng, nhưng ta phải thu thập thêm chứng cứ, bây giờ vẫn chưa có gì chứng minh được_ Tâm khẽ nói
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này, ở sân bay, TFBOYS đang lên chuyến bay về Bắc Kinh. Họ sẽ được đi chơi và cần có một thời gian dài dài để tĩnh dưỡng sau rất nhiều hoạt động mệt mỏi. Thay vì ở khách sạn, họ sẽ đến nhà Thiên Thiên vì nơi này không khí rất trong lành và ở đây cho đỡ tốn kém. Về phần Thiên Thiên, chưa bao giờ cậu lại háo hức như thế, có lẽ là anh em tốt đến nhà chơi hay vì một lí do khác. Trước khi lên máy bay, cậu nhắn tin cho Tâm [làm bài xong chưa? Tôi về hơi sớm so với dự kiến nên cậu cẩn thận đấy] rồi tắt nguồn điện thoại.
/28
|