Hạ Vũ Thiên nhanh chóng đưa Lâm Viễn về nhà Lí Cố, Lí Cố khóc sướt mướt gom đống quần áo trắng trong tủ đưa cho Lâm Viễn; Lâm Viễn dở khóc dở cười ôm quần áo nhìn hắn, nói “Tôi lấy những thứ này là chi? Anh lưu lại đi, nói không chừng ngày nào đó hắn sẽ hồi tâm chuyển ý?”
Lí Cố nghe xong càng thêm thương tâm, khóc oa oa, chỉ vào Lâm Viễn “Cậu kích thích tôi làm chi a! Ô ô…”
Lâm Viễn không có cách nào khác, muốn an ủi hắn vài câu nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên kéo đi, nói “Tôi còn rất nhiều chuyện muốn làm, cậu tốt nhất tiết kiệm thời gian cho tôi!”
Lâm Viễn cáo biệt với Lí Cố, Lí Cố vẫn ồn ào phía sau “Tiểu Viễn Viễn a, nếu hắn khi dễ cậu, cậu phải trở lại tìm tôi, còn có a, tôi sẽ đến gặp cậu!“
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời đã bị Hạ Vũ Thiên nhét vào trong xe, phân phó lái xe “Đi!”
LÂm Viễn có chút không được tự nhiên ôm túi quần áo Lí Cố đưa cho ngồi ở ghế sau, chiếc xe màu đen này vô cùng rộng rãi, Hạ Vũ Thiên không ngồi đối diện mà cố tình ngồi bên cạnh hắn, giật lấy bao quần áo ném tới ghế đối diện, châm một điếu thuốc, thản nhiên nói “Chỉ là vài món quần áo mà thôi, còn phải về lấy sao, tôi mua cho cậu không phải được rồi sao?”
Lâm Viễn có chút chán ghét nhìn hắn một cái, nhìn ngoài cửa sổ, nói “Tôi ghét nhất người hút thuốc, trong cùng một không gian với tôi, bức tôi ngửi khói, cái này gọi là gián tiếp mưu sát!”
Hạ Vũ Thiên hít sâu một ngụm, xoay mặt có chút hứng thú nhìn Lâm Viễn, há mồm phun một hơi khói lên mặt Lâm Viễn.
“Khụ….khụ khụ” Lâm Viễn ho khan hai tiếng, tâm nói” thuốc gì đây a? Lãng phí thuốc như vậy.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, từ một bên ghế lấy ra một chiếc hộp, mở ra, lấy ra hai chiếc vòng tay màu bạc cho Lâm Viễn đeo vào.
“Này là cái gì!” Lâm Viễn nhìn chiếc vòng trên tay, nói “Tôi cũng không phải phụ nữ, cho tôi đeo trang sức làm gì?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, nói “Đây là hệ thống định vị vệ tinh” Nói xong, lấy điện thoại trong túi áo vest, xoay xoay vài cái, nói “Đây sẽ định vị hướng đi của cậu mọi lúc mọi nơi”
Lâm Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy buồn cười, nói “Tôi còn không biết anh con mẹ nó là007!”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, dựng đứng điện thoại lên, nói “Cái này còn có công năng thần kỳ, cậu biết không?”
Lâm Viễn cảnh giác nhìn gã, Hạ Vũ Thiên chậm rãi mở miệng “Thứ này có cảm ứng giọng nói, chỉ nghe giọng của tôi” Nói xong “Đóng lại”
Tiếng nói gã vang lên, Lâm Viễn liền cảm giác hai chiếc vòng bị lực hấp dẫn, chau mày, nhưng chưa kịp mở tay ra hai chiếc vòng tay liền chạm vào nhau, Lâm Viễn dùng hết sức cũng không thể tách ra.
“Sao lại thế này?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên “Anh đã nói sẽ không hạn chế tự do của tôi! Mau buông ra!”
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh, nhìn hai tay Lâm Viễn dính vào nhau, cười nói “Thả ra”
“Cùm cụp” Một tiếng, vòng tay thả ra.
Lâm Viễn giật mình quan sát hai chiếc vòng tay một chút, thật sự là thần kỳ a.
Lí Cố nghe xong càng thêm thương tâm, khóc oa oa, chỉ vào Lâm Viễn “Cậu kích thích tôi làm chi a! Ô ô…”
Lâm Viễn không có cách nào khác, muốn an ủi hắn vài câu nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên kéo đi, nói “Tôi còn rất nhiều chuyện muốn làm, cậu tốt nhất tiết kiệm thời gian cho tôi!”
Lâm Viễn cáo biệt với Lí Cố, Lí Cố vẫn ồn ào phía sau “Tiểu Viễn Viễn a, nếu hắn khi dễ cậu, cậu phải trở lại tìm tôi, còn có a, tôi sẽ đến gặp cậu!“
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời đã bị Hạ Vũ Thiên nhét vào trong xe, phân phó lái xe “Đi!”
LÂm Viễn có chút không được tự nhiên ôm túi quần áo Lí Cố đưa cho ngồi ở ghế sau, chiếc xe màu đen này vô cùng rộng rãi, Hạ Vũ Thiên không ngồi đối diện mà cố tình ngồi bên cạnh hắn, giật lấy bao quần áo ném tới ghế đối diện, châm một điếu thuốc, thản nhiên nói “Chỉ là vài món quần áo mà thôi, còn phải về lấy sao, tôi mua cho cậu không phải được rồi sao?”
Lâm Viễn có chút chán ghét nhìn hắn một cái, nhìn ngoài cửa sổ, nói “Tôi ghét nhất người hút thuốc, trong cùng một không gian với tôi, bức tôi ngửi khói, cái này gọi là gián tiếp mưu sát!”
Hạ Vũ Thiên hít sâu một ngụm, xoay mặt có chút hứng thú nhìn Lâm Viễn, há mồm phun một hơi khói lên mặt Lâm Viễn.
“Khụ….khụ khụ” Lâm Viễn ho khan hai tiếng, tâm nói” thuốc gì đây a? Lãng phí thuốc như vậy.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười, từ một bên ghế lấy ra một chiếc hộp, mở ra, lấy ra hai chiếc vòng tay màu bạc cho Lâm Viễn đeo vào.
“Này là cái gì!” Lâm Viễn nhìn chiếc vòng trên tay, nói “Tôi cũng không phải phụ nữ, cho tôi đeo trang sức làm gì?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, nói “Đây là hệ thống định vị vệ tinh” Nói xong, lấy điện thoại trong túi áo vest, xoay xoay vài cái, nói “Đây sẽ định vị hướng đi của cậu mọi lúc mọi nơi”
Lâm Viễn cúi đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy buồn cười, nói “Tôi còn không biết anh con mẹ nó là007!”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, dựng đứng điện thoại lên, nói “Cái này còn có công năng thần kỳ, cậu biết không?”
Lâm Viễn cảnh giác nhìn gã, Hạ Vũ Thiên chậm rãi mở miệng “Thứ này có cảm ứng giọng nói, chỉ nghe giọng của tôi” Nói xong “Đóng lại”
Tiếng nói gã vang lên, Lâm Viễn liền cảm giác hai chiếc vòng bị lực hấp dẫn, chau mày, nhưng chưa kịp mở tay ra hai chiếc vòng tay liền chạm vào nhau, Lâm Viễn dùng hết sức cũng không thể tách ra.
“Sao lại thế này?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên “Anh đã nói sẽ không hạn chế tự do của tôi! Mau buông ra!”
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh, nhìn hai tay Lâm Viễn dính vào nhau, cười nói “Thả ra”
“Cùm cụp” Một tiếng, vòng tay thả ra.
Lâm Viễn giật mình quan sát hai chiếc vòng tay một chút, thật sự là thần kỳ a.
/61
|