“Tôi tự thay” Lâm Viễn dịch sang một bên, nói “Anh quay đi, đưa quần áo cho tôi!”
Hạ Vũ Thiên chớp mi “Chỉ có một bộ quần áo thôi, ai bảo lúc nãy cậu không chịu lấy”
“Anh không có nói phải nhảy xuống biển, sớm biết anh chơi trò kích thích như vậy tôi đã mặc sẵn áo phao” Lâm Viễn trắng mắt liếc, lục túi tiền “A!”
“Chuyện gì?” Hạ Vũ Thiên nhìn hắn khó hiểu
“A…..Thuốc lá ướt hết cả rồi!” Lâm Viễn buồn bực xem lại lần nữa, nói “Tôi chỉ mới lấy ra có một điếu thôi mà….A….Không biết phơi nắng có thể dùng lại được không nhỉ?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Thuốc lá ở đâu ra?”
Lâm Viễn chớp chớp mắt “Nhặt được lúc nãy”
Hạ Vũ Thiên nhịn cười, nói “Này, trên thuyền toàn là xã hội đen a, cậu không sợ trong thuốc có ma túy sao?”
“A?” Lâm Viễn cả kinh “Không phải chứ?!”
Hạ Vũ Thiên giật bao thuốc lá nhìn ngó, vẻ mặt biến hóa.
“Có không a?” Lâm Viễn túm tay áo gã hỏi “Có không? Anh đừng nói là có nha? Tôi sẽ nhảy xuống biển! Không phải mới hút thuốc lần đầu đã dính rồi chứ? Thêm nữa, nếu hút lần đầu sẽ không nghiện chứ? Tiêu rồi, tôi đi chết!”
Hạ Vũ Thiên ném bao thuốc trả lại, đưa tay xoa mặt Lâm Viễn “Lần này xem như mạng cậu lớn“
“Hưuu….” Lâm Viễn thở phào, vỗ ngực “Hù chết tôi”
“Còn nhặt được gì nữa?” Hạ Vũ Thiên liếc nhìn túi Lâm Viễn.
Lâm Viễn lục lọi, lấy ra một cái bật lửa, đồng hồ vẫn còn đeo trên tay.
“Uhm, cậu thu hoạch nhiều nhỉ?!” Hạ Vũ Thiên nhìn chiếc đồng hồ “Là loại không vô nước nha”
Lâm Viễn chớp chớp mắt, tâm nói: Đồng hồ Thụy Sĩ nha, nhưng vẫn là lỗi thời, so với xe của ngươi thì thật là quê mùa!
“Đồng hồ giả, đồ ngốc!” Hạ Vũ Thiên véo mũi hắn.
“A???” Lâm Viễn khó hiểu, lấy lại đồng hồ xăm xoi “Sao lại là đồ giả?”
Hạ Vũ Thiên đưa tay đến “Cách tốt nhất để biết là đem so với hàng thật”
Lâm Viễn sửng sốt, trên tay Hạ Vũ Thiên đang đeo một chiếc gần giống với cái này…..Mẹ ơi, thật cao cấp a! Nhìn qua sẽ biết ngay đâu là thật-giả.
Lâm Viễn nheo mắt nhìn Hạ Vũ Thiên chằm chằm, gã nhếch miệng cười “Mua trong một buổi đấu giá ở Thụy Sĩ đó, còn quý hơn xe của tôi”
“Anh là tên phá gia” Lâm Viễn lấy đồng hồ giả ném gã, Hạ Vũ Thiên né, ôm Lâm Viễn nói “Cậu theo tôi đi, muốn gì tôi cũng cho cậu”
“Shit” Lâm Viễn trợn mắt “Ông đây không thèm, ông thích cái này hơn, cũng là hàng hiệu nha”
Hạ Vũ Thiên giận, đưa tay lấy cái bật lửa nhìn nhìn, đột nhiên nghiêm túc.
“Sao vậy?” Lâm Viễn hỏi “Cái này có đáng tiền không a? Hay lại là đồ giả? Ta nói xã hội đen các anh sao lại loạn như vậy a….Toàn dùng đồ giả, xã hội đen cũng bị khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng sao?”
Lâm Viễn hỏi mà Hạ Vũ Thiên vẫn không thèm trả lời, chỉ nheo mắt nhìn cái bật lửa, vẻ mặt có chút dọa người.
“Này” Lâm Viễn chọt chọt gã, hỏi “Sao vậy a?”
Hạ Vũ Thiên cào hai cái trên cái bật lửa, lấy ra một vật nhỏ màu đen.
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái “Đây là cái gì?”
Hạ Vũ Thiên ném thứ kia vào ly trà, nói “Máy nghe lén…”
Lâm Viễn sửng sốt, còn tưởng mình là tên nhóc lanh lợi, đến tên ngốc cũng biết mình bị lợi dụng, hơn nữa còn gây cho Hạ Vũ Thiên phiền phức rất lớn, đến Hạ Vũ Thiên thần không biết quỷ không hay lúc này cũng sa sầm mặt.
“vậy….phải làm sao bây giờ a?” Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi, tâm nói: Không bảo mình nhảy xuống biển chuộc lỗi đấy chứ?!
Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Tất cả đám người trên thuyền đều đáng nghi”
“Vậy…sao giờ?” Lâm Viễn hỏi “Có bất lợi cho anh không?”
“Vô nghĩa” Hạ Vũ Thiên liếc hắn, Lâm Viễn mếu máo, không cãi lại, biết mình vì ham món lợi nhỏ mà hại chết Hạ Vũ Thiên, cho dù hại chết gã cũng xem như vì dân trừ hại, nhưng mà hại chết hắn có khác nào gián tiếp hại chết mình….chết chắc rồi!
Hạ Vũ Thiên buống cái bật lửa, nói “Cho nổ thuyền”
“Gì?” Lâm Viễn há mồm, lần há mồm to nhất trong lịch sử đời hắn, chằm chằm nhìn gã “Anh có biết đắm thuyền là sao không?”
“Đắm thuyền thì sao?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Ý tôi là người trên thuyền” Lâm Viễn cẩn thận hỏi.
“Cho cá ăn” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói.
“A….” Lâm Viễn hít một hơi khí lạnh, chỉ thẳng Hạ vũ Thiên “Hạ Vũ Thiên, tên cuồng sát biến thái a, trên đó chắc phải có vài ngàn người, anh nghĩ anh là ai a? Anh con mẹ nó không sợ chết sẽ xuống địa ngục sao?!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Cậu còn nói tôi được sao? Là ai gây nên?”
Lâm Viễn mếu máo, không thanh minh, không còn cách nào, ai bảo hắn đuối lý.
Thấy Lâm Viễn ngồi im lẩm bẩm một mình, Hạ Vũ Thiên lên tiếng “Trừ khi…”
*Đoạn này thiếu mất một câu, mà QT thiếu chứ không phải ta…… nên thôi….mọi người tự đoán là câu khả ố gì đi nha…hắc hắc……”
“Gì?” Lâm Viễn tà tà nhìn gã, nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút gì đó không đúng, đưa tay đổ chén trà ra, cầm vật màu đen kia lên nhìn nhìn—–Nhìn kiểu nào cũng chỉ thấy đó là một hòn đá mà thôi.
Hạ Vũ Thiên sờ sờ mũi.
Lâm Viễn nheo mắt, lấy cái bật lửa bấm hai cái…không có lửa, sau đó bỏ viên đá vào, bật lại….lửa cháy!
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn hung hăng đập cái bật lửa lên bàn, nói “Đó là đá đánh lửa! Tên này….”
Lâm Viễn còn chưa kịp mắng, Hạ Vũ Thiên đã nhìn cái bật lửa nói “Cái này là hàng hiếm, còn đắt giá hơn phòng của cậu, sao cậu lại sơ suất như vậy a”
=”=…..Lâm Viễn nhanh tay cầm cái bật lửa lên, cẩn thận đưa ngang tầm mắt ngắm nghía “Trời ơi, một cái bật lửa có thể quý như vậy a”
“Cái này là đồ cổ a” Hạ Vũ Thiên cười cười nói “Đây là huy hiệu chim ưng, có từ thời trước chiến tranh thứ hai, vỏ ngoài làm bằng vàng ròng với bạc trắng, có tiền cũng không chắc mua được thứ này”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên “Thật sao?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, cười nói “Cậu phát tài rồi, bán cái này đi đủ để cậu sống nửa đời còn lại”
“Tôi mới không bán” Lâm Viễn cẩn thận cất đi “Để lại cho con tôi”
Hạ Vũ Thiên mặt nhăn mày nhíu, giật lại “Tôi tịch thu”
“Tại sao?” Lâm Viễn nhanh tay giấu đi nói “Đâu phải của anh mua!”
Hạ Vũ Thiên chớp mắt “Bằng không cậu trả cho tôi một nửa tiền!”
“Cường đạo!” Lâm Viễn bất mãn, nhấc chân đá Hạ Vũ Thiên.
Gã bắt lấy chân hắn, nói “Dù sao cậu cũng không có con, giữ cũng vô dụng, tôi hút thuốc, còn cậu thì không!”
“Shit” Lâm Viễn đá gã “Không có con thì có thể để dành cho vợ tương lai!”
“Cũng không có” Hạ Vũ Thiên xấu xa nói.
“Tôi có thù với anh a!” Lâm Viễn bảo vệ cái bật lửa nói “Sao lại ám tôi như vậy a?!”
“Cậu có cho tôi không thì bảo?” Hạ Vũ Thiên từ phía sau ôm lấy Lâm Viễn, nhưng Lâm Viễn vẫn nhất quyết không đưa.
Hạ Vũ Thiên chớp mi “Chỉ có một bộ quần áo thôi, ai bảo lúc nãy cậu không chịu lấy”
“Anh không có nói phải nhảy xuống biển, sớm biết anh chơi trò kích thích như vậy tôi đã mặc sẵn áo phao” Lâm Viễn trắng mắt liếc, lục túi tiền “A!”
“Chuyện gì?” Hạ Vũ Thiên nhìn hắn khó hiểu
“A…..Thuốc lá ướt hết cả rồi!” Lâm Viễn buồn bực xem lại lần nữa, nói “Tôi chỉ mới lấy ra có một điếu thôi mà….A….Không biết phơi nắng có thể dùng lại được không nhỉ?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Thuốc lá ở đâu ra?”
Lâm Viễn chớp chớp mắt “Nhặt được lúc nãy”
Hạ Vũ Thiên nhịn cười, nói “Này, trên thuyền toàn là xã hội đen a, cậu không sợ trong thuốc có ma túy sao?”
“A?” Lâm Viễn cả kinh “Không phải chứ?!”
Hạ Vũ Thiên giật bao thuốc lá nhìn ngó, vẻ mặt biến hóa.
“Có không a?” Lâm Viễn túm tay áo gã hỏi “Có không? Anh đừng nói là có nha? Tôi sẽ nhảy xuống biển! Không phải mới hút thuốc lần đầu đã dính rồi chứ? Thêm nữa, nếu hút lần đầu sẽ không nghiện chứ? Tiêu rồi, tôi đi chết!”
Hạ Vũ Thiên ném bao thuốc trả lại, đưa tay xoa mặt Lâm Viễn “Lần này xem như mạng cậu lớn“
“Hưuu….” Lâm Viễn thở phào, vỗ ngực “Hù chết tôi”
“Còn nhặt được gì nữa?” Hạ Vũ Thiên liếc nhìn túi Lâm Viễn.
Lâm Viễn lục lọi, lấy ra một cái bật lửa, đồng hồ vẫn còn đeo trên tay.
“Uhm, cậu thu hoạch nhiều nhỉ?!” Hạ Vũ Thiên nhìn chiếc đồng hồ “Là loại không vô nước nha”
Lâm Viễn chớp chớp mắt, tâm nói: Đồng hồ Thụy Sĩ nha, nhưng vẫn là lỗi thời, so với xe của ngươi thì thật là quê mùa!
“Đồng hồ giả, đồ ngốc!” Hạ Vũ Thiên véo mũi hắn.
“A???” Lâm Viễn khó hiểu, lấy lại đồng hồ xăm xoi “Sao lại là đồ giả?”
Hạ Vũ Thiên đưa tay đến “Cách tốt nhất để biết là đem so với hàng thật”
Lâm Viễn sửng sốt, trên tay Hạ Vũ Thiên đang đeo một chiếc gần giống với cái này…..Mẹ ơi, thật cao cấp a! Nhìn qua sẽ biết ngay đâu là thật-giả.
Lâm Viễn nheo mắt nhìn Hạ Vũ Thiên chằm chằm, gã nhếch miệng cười “Mua trong một buổi đấu giá ở Thụy Sĩ đó, còn quý hơn xe của tôi”
“Anh là tên phá gia” Lâm Viễn lấy đồng hồ giả ném gã, Hạ Vũ Thiên né, ôm Lâm Viễn nói “Cậu theo tôi đi, muốn gì tôi cũng cho cậu”
“Shit” Lâm Viễn trợn mắt “Ông đây không thèm, ông thích cái này hơn, cũng là hàng hiệu nha”
Hạ Vũ Thiên giận, đưa tay lấy cái bật lửa nhìn nhìn, đột nhiên nghiêm túc.
“Sao vậy?” Lâm Viễn hỏi “Cái này có đáng tiền không a? Hay lại là đồ giả? Ta nói xã hội đen các anh sao lại loạn như vậy a….Toàn dùng đồ giả, xã hội đen cũng bị khủng hoảng kinh tế ảnh hưởng sao?”
Lâm Viễn hỏi mà Hạ Vũ Thiên vẫn không thèm trả lời, chỉ nheo mắt nhìn cái bật lửa, vẻ mặt có chút dọa người.
“Này” Lâm Viễn chọt chọt gã, hỏi “Sao vậy a?”
Hạ Vũ Thiên cào hai cái trên cái bật lửa, lấy ra một vật nhỏ màu đen.
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái “Đây là cái gì?”
Hạ Vũ Thiên ném thứ kia vào ly trà, nói “Máy nghe lén…”
Lâm Viễn sửng sốt, còn tưởng mình là tên nhóc lanh lợi, đến tên ngốc cũng biết mình bị lợi dụng, hơn nữa còn gây cho Hạ Vũ Thiên phiền phức rất lớn, đến Hạ Vũ Thiên thần không biết quỷ không hay lúc này cũng sa sầm mặt.
“vậy….phải làm sao bây giờ a?” Lâm Viễn nhỏ giọng hỏi, tâm nói: Không bảo mình nhảy xuống biển chuộc lỗi đấy chứ?!
Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Tất cả đám người trên thuyền đều đáng nghi”
“Vậy…sao giờ?” Lâm Viễn hỏi “Có bất lợi cho anh không?”
“Vô nghĩa” Hạ Vũ Thiên liếc hắn, Lâm Viễn mếu máo, không cãi lại, biết mình vì ham món lợi nhỏ mà hại chết Hạ Vũ Thiên, cho dù hại chết gã cũng xem như vì dân trừ hại, nhưng mà hại chết hắn có khác nào gián tiếp hại chết mình….chết chắc rồi!
Hạ Vũ Thiên buống cái bật lửa, nói “Cho nổ thuyền”
“Gì?” Lâm Viễn há mồm, lần há mồm to nhất trong lịch sử đời hắn, chằm chằm nhìn gã “Anh có biết đắm thuyền là sao không?”
“Đắm thuyền thì sao?” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
“Ý tôi là người trên thuyền” Lâm Viễn cẩn thận hỏi.
“Cho cá ăn” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói.
“A….” Lâm Viễn hít một hơi khí lạnh, chỉ thẳng Hạ vũ Thiên “Hạ Vũ Thiên, tên cuồng sát biến thái a, trên đó chắc phải có vài ngàn người, anh nghĩ anh là ai a? Anh con mẹ nó không sợ chết sẽ xuống địa ngục sao?!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Cậu còn nói tôi được sao? Là ai gây nên?”
Lâm Viễn mếu máo, không thanh minh, không còn cách nào, ai bảo hắn đuối lý.
Thấy Lâm Viễn ngồi im lẩm bẩm một mình, Hạ Vũ Thiên lên tiếng “Trừ khi…”
*Đoạn này thiếu mất một câu, mà QT thiếu chứ không phải ta…… nên thôi….mọi người tự đoán là câu khả ố gì đi nha…hắc hắc……”
“Gì?” Lâm Viễn tà tà nhìn gã, nghĩ nghĩ, cảm thấy có chút gì đó không đúng, đưa tay đổ chén trà ra, cầm vật màu đen kia lên nhìn nhìn—–Nhìn kiểu nào cũng chỉ thấy đó là một hòn đá mà thôi.
Hạ Vũ Thiên sờ sờ mũi.
Lâm Viễn nheo mắt, lấy cái bật lửa bấm hai cái…không có lửa, sau đó bỏ viên đá vào, bật lại….lửa cháy!
“Hạ Vũ Thiên!” Lâm Viễn hung hăng đập cái bật lửa lên bàn, nói “Đó là đá đánh lửa! Tên này….”
Lâm Viễn còn chưa kịp mắng, Hạ Vũ Thiên đã nhìn cái bật lửa nói “Cái này là hàng hiếm, còn đắt giá hơn phòng của cậu, sao cậu lại sơ suất như vậy a”
=”=…..Lâm Viễn nhanh tay cầm cái bật lửa lên, cẩn thận đưa ngang tầm mắt ngắm nghía “Trời ơi, một cái bật lửa có thể quý như vậy a”
“Cái này là đồ cổ a” Hạ Vũ Thiên cười cười nói “Đây là huy hiệu chim ưng, có từ thời trước chiến tranh thứ hai, vỏ ngoài làm bằng vàng ròng với bạc trắng, có tiền cũng không chắc mua được thứ này”
Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên “Thật sao?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, cười nói “Cậu phát tài rồi, bán cái này đi đủ để cậu sống nửa đời còn lại”
“Tôi mới không bán” Lâm Viễn cẩn thận cất đi “Để lại cho con tôi”
Hạ Vũ Thiên mặt nhăn mày nhíu, giật lại “Tôi tịch thu”
“Tại sao?” Lâm Viễn nhanh tay giấu đi nói “Đâu phải của anh mua!”
Hạ Vũ Thiên chớp mắt “Bằng không cậu trả cho tôi một nửa tiền!”
“Cường đạo!” Lâm Viễn bất mãn, nhấc chân đá Hạ Vũ Thiên.
Gã bắt lấy chân hắn, nói “Dù sao cậu cũng không có con, giữ cũng vô dụng, tôi hút thuốc, còn cậu thì không!”
“Shit” Lâm Viễn đá gã “Không có con thì có thể để dành cho vợ tương lai!”
“Cũng không có” Hạ Vũ Thiên xấu xa nói.
“Tôi có thù với anh a!” Lâm Viễn bảo vệ cái bật lửa nói “Sao lại ám tôi như vậy a?!”
“Cậu có cho tôi không thì bảo?” Hạ Vũ Thiên từ phía sau ôm lấy Lâm Viễn, nhưng Lâm Viễn vẫn nhất quyết không đưa.
/61
|