Phổ ky ra mở của thấy một Hòa thượng đi cùng với hai người nữa, đem theo một bao tổ bố, Hòa thượng nói với phổ ky:
- Ngươi tiếp một tay đem bao đồ này vô giùm.
Phổ ky bước tới giở lên không nhúc nhích. Tế Điên mới nói với hai vị Ban đầu:
- Hai ông tiếp khiêng vô với.
Sài, Đỗ hai người cùng ráp lại khiêng. Bốn người rinh bao đồ đi thẳng lên thượng phòng. Phổ ky nghĩ thầm: "Đồ quý trong bao chắc nhiều lắm, bốn người ra sức khiêng còn cóng róng mà làm sao ba người họ lại đem đi được kìa?"
Tế Điên lên thượng phòng xong hỏi phổ ky:
- Này Kỷ phổ ky, chú họ gì?
- Hòa thượng đã biết tôi họ Kỷ rồi sao lại còn hỏi?
- Ta thấy chú hình như họ Kỷ, vậy ta đoán ngay chóc!
- Thưa đại sư phó, người có cần ăn uống thức gì không?
- Tiệm của mấy chú có món gì nào?
- Sư phó cần món gì cũng có.
- Đậu hủ xào, đậu hủ ram, đậu hủ khô, đậu hủ sợi. Ngoài ra không có thứ nào khác, vì đầu bếp của tiệm chúng tôi người ta mời đi nấu cổ rồi, cả phụ bếp cũng theo nốt. Hiện chỉ còn hai con gà nhỏ chưa xào ướp gì. Có đúng không nào?
Phổ ky nghe nói hết hồn, nghĩ bụng: "Quái lạ thiệt! Mấy câu này mình nói với hai thằng cha kia mà sao bây giờ Hòa thượng lại nói đúng y như vậy kìa?"
Tế Điên nói:
- Ta nói hớt giùm chú đó mà!
- Không phải vậy đâu! Hòa thượng cần món chi cũng có hết.
- Ta cần ba hồ rượu, hai đĩa thức ăn làm sẵn.
Phổ ky đến phòng chưởng quỹ hô:
- Rượu trắng ba bầu, kha khá chữ mê vào!
Tế Điên nói:
- Ừ! Phải đó, ba bầu rượu trắng, kha khá chữ mê vào.
Phổ ky nghe nói giựt mình, nghĩ thầm: "Không xong rồi; Hòa thượn gnày cái gì cũng biết ráo!"
Nghĩ rồi bèn hỏi:
- Này Hòa thượng, ông nói cái gì là kha khá chữ mê?
- Chú nói thiệt hay nói chơi đấy hả? Chú nói câu đó mà lại hỏi ta! Ta bây giờ muốn hỏi chú nè, cái gì là kha khá chữ mê?
Phổ ky ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Không có gì đâu, đó là tôi kêu rượu ngon đấy.
- Ừ, thì ta cũng kêu rượu ngon.
Một lát sau, phổ ky đem rượu và thức ăn đến. Tế Điên cầm bầu rượu nhìn một hồi lâu rồi nói:
- Phổ ky nè, chú uống rượu đi!
- Tôi không uống rượu.
Tế Điên bảo:
- Lão Đỗ, lão Sài uống đi.
Sài, Đỗ mỗi người đều cầm một hồ rượu. Ba người uống ba hồ rượu và đều mê gục xuống. Phổ ky vào nói với Vương Qúy là ba người ở thượng phòng đều đã gục hết.
Vương Qúy nói:
- Được, Trước hãy báo cừu, giết hai thằng cha ở phòng Đông đã rồi sẽ tính chuyện phát tài sau.
Nói rồi dẫn bọn thủ hạ cầm gươm đao xông lên Đông phối phòng. Bọn họ lật đật đi đến bên ngoài cửa sổ phòng Đông, nhưng tìm hoài không thấy cửa vào. Vương Qúy hỏi:
- Phổ ky, cửa phòng Đông ở đâu mà ta tìm hoài chẳng thấy?
- Tôi cũng tìm mãi mà chẳng ra cửa phòng đây? Cái này mới lạ thiệt!
Vương Qúy liền ra lệnh:
- Thôi chúng ta lên thượng phòng giết Hòa thượng trước, rồi sẽ báo thù sau!
Lúc đó mọi người lại kéo thẳng lên thượng phòng. Kỷ Phương nói:
- Để tôi giết nó cho!
Nói rồi tiến vào phòng, vừa mới đưa dao lên, thấy Hòa thượng nhăn răng một cái, Kỷ Phương hết hồn sợ muốn đứng tim, đứng im không nhúc nhích. Vương Qúy đứng bên ngoài dòm thấy Kỷ Phương cứ đưa đao mãi mà không hạ thủ, tức giận nói:
- Ta bảo mi giết ổng mà sao cứ đưa đao lên hoài. Mi sợ cái gì chứ?
Vương Qúy đích thân cầm đao nhảy vào muốn giết Hòa thượng. Hắn vừa đưa đao lên bị Tế Điên lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp giữ cứng hắn lại và nói:
- Đồ chết bầm này, mi muốn hại Hòa thượng ta hử? Để ta cho mi biết Hòa thượng ta lợi hại đến mực nào.
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, dùng pháp định thân giữ cứng những tên phổ ky kia, rồi chạy thẳng sang phòng Đông, xô cửa bước vào, móc túi lấy ra viên thuốc hòa tan trong nước đổ vào miệng Lôi Minh, Trần Lượng. Giây lát hai người tỉnh lại, mở mắt ra thấy Tế Điên đang đứng trước mặt. Lôi Minh lật đật quỳ xuống, dập đầu như tế sao, nói:
- Đệ tử ngu muội không biết, toan tính hại lão nhân gia! Lão nhân gia chẳng những không giận mà còn cứu mạng cho đệ tử, thật là lượng cả bao dung! Xin lão nhân gia xá tội cho đệ tử!
- Ta không bắt tội ngươi đâu! Hai vị Ban đầu đi theo ta bị bọn chúng bỏ thuốc mê nằm gục ở thượng phòng kia. Ta cho ngươi hai viên thuốc này, bọn ngươi nên lên đó cứu họ tỉnh lại. Như bọn họ có hỏi thì ngươi nên làm như vầy, như vầy…
Lôi Minh, Trần Lượng gật đầu. Tế Điên trở lộn về phòng, nằm xuống giả ngủ say như chết. Bọn Lôi Minh đến thượng phòng cứu tỉnh Sài đầu dậy. Hai vị Ban đầu mở mắt ra nói:
- Té ra là Lôi gia và Trần gia. Hai vị từ đâu đến?
Bọn tôi đi từ Thiên Gia Khẩu đến tại điếm này, kêu cửa mãi không mở, bọn tôi bắt buộc phải nhảy tường mà vào. Thấy bọn trong điếm sửa soạn hại hai ông, bọn chúng tôi bắt trói chúng lại và cứu hai ông đây.
- Dòm qua thấy Tế Điên đang ngủ say, hai vị Ban đầu nổi giận. Sài đầu nói:
- Hay dữ a! Hòa thượng giỏi tính quá mới đưa chúng tôi vào hắc điếm. Nếu không nhờ hai vị chắc mạng chúng tôi kể như tiêu rồi! Hai vị lấy thuốc cứu tỉnh Hòa thượng để chúng tôi hỏi ổng thử cho biết!
Trần Lượng nói: Hết thuốc rồi!
Tế Điên nói: Dốt quá, con lục lưng ta lấy thuốc đem bỏ vô miệng ta, không được sao?
Cả bọn Lôi Minh cười ngặt nghẽo. Tế Điên nói:
- Thôi, bốn ngươi hãy ra ngoài trước đi, để ta báo ứng Thanh miêu thần cái đã.
Bốn người đi ra bên ngoài dòm lại thấy Hòa thượng ôm củi khô chất đống lại rưới thêm dầu rồi châm lửa đốt. Trong giây lát, ngọn lửa bốc cao. Có Thơ làm chứng:
Phương Nam chánh vị hỗn ly
Hôm nay giáng trị vì thế gian
Vô tình lửa dữ cháy lan,
Lầu son gác tía, cung vàng nào tha
Ào ào lưỡi lửa liếm qua
Đất trời rung động xảy ra tức thì.
Khác nào núi lửa khói phì
Chúng dân nhốn nháo kể gì hèn sang!
Mọi người ngoái lại xem thấy bốn bề lửa cháy cuồn cuộn, kế nghe tiếng Hòa thượng kêu réo:
- Không xong, không xong rồi! Mau cứu ta với! Ta không chịu được, chắc bị chết cháy quá!
Mọi người bên ngoài nghe kêu, nói:
- Chà, không xong rồi, Tế Công bị mắc kẹt trong đám lửa rồi!
Lôi Minh là người có lòng mau mắn, nghe tiếng kêu Tế Điên gọi mới nghĩ rằng: "Ta dùng thuốc hại Hòa thượng mà Hòa thượng chẳng oán giận ta, lại vào trong hắc điếm bắt giặc cứu ta nữa. Hòa thượng thiệt là người khoan dung đại lượng. Bây giờ ta để Tế Công chết cháy trong đó, thật là ăn ở không phải chút nào! Ta phải liều mình nhảy vào đám lửa cứu Tế Công ra mới xứng đáng là người tri ân báo đức chớ!".
Nghĩ rồi Lôi Minh bèn phóng mình vào trong đám cháy, phóng nhảy mấy lần mới vào tới được bên trong. Thấy Tế Điên đang đứng trong đó, Lôi Minh lật đật nói:
Sư phó đừng quá lo, cứ đeo lên lưng đệ tử để đệ tử cõng ra nhảy ra.
- Ừ, đưa lưng ra đây.
Lôi Minh bèn ngồi xổm xuống, Tế Điên cỡi ngay lên lưng. Lôi Minh nhắm phía đầu tường nhảy tới. Tế Điên dùng phép Thiên cân trụy, nặng quá hai thầy trò rớt lại trong lửa. Lôi Minh sợ quá nhảy liên tiếp mấy cái để vọt quạ Tế Điên nói:
- Lưng ngươi êm quá!
- Sư phó cứ đeo chắc, đừng rơi xuống là được.
- Ừ, đừng rớt xuống là được.
Lôi Minh lại cõng Tế Điên nhảy vọt lên. Vừa mới nhảy lên, Tế Điên niệm "Án sắc lịnh hích", tức thì cái nhảy của Lôi Minh bốc lên vo vo đến nửa từng không. Dưới đất, Trần Lượng, Sài đầu, Đỗ đầu thấy Lôi Minh cõng Tế Điên nhảy bốc lên thẳng mãi. Lôi Minh sợ quá, hồn bất phụ thể, kêu lên:
- Sư phụ Ơi, phải cho hạ xuống chớ! Cao quá như vầy,chừng rớt xuống, thịt nát xương tan chắc chết quá!
- Không hề chi mà! Không rớt đâu!
Nói rồi niệm "Án sắc lịnh hích". Tức thì hai thầy trò vo vo rớt xuống. Giây lát chân chạm đất, bình an vô sự. Báo hại Lôi Minh sợ tháo mồ hôi hột, trống ngực đập liên hồi. Lôi Minh thả Tế Điên ra, nói:
- Sư phó làm đệ tử sợ hết hồn.
Ta muốn đưa ngươi lên trời, thăm viếng Ngọc Hoàng một chuyến cho biết mà ngươi không chịu nên thôi đấy chứ! Thôi, bây giờ nên rời khỏi chỗ này mau, lát nữa có người ta tới thấy nhà cháy cho rằng bọn ta đốt thì lôi thôi lắm!
Trần Lượng nói:
- Phải đó, chúng ta đi khỏi đây cho mau mới được.
Bốn người cùng Tế Điên kéo nhau đi về phía đầu thôn. Trần Lượng nói:
- Này nhị ca, chúng ta đứng lại nói chuyện một chút, để ba vị đi trước đi.
Tế Điên nói:
- Hai vị Ban đầu nè, chúng ta đi trước đi. Họ nán lại đi cầu đó.
Lôi Minh dừng bước, hỏi:
- Tam đệ kêu ta đứng lại để nói gì?
- Nhị ca tính xem chúng ta cùng đi chung với sư phụ hay nên tách ra đi riêng hay hơn?
Lôi Minh là người lòng thẳng như ruột ngựa, nói:
- Đi riêng cũng được, đi chung với sư phụ càng hay đâu có sao nào?
- Nhị ca, anh thiệt không có ý tứ chút nào! Nếu luận về thuật nhảy tường vượt vách, đao thương côn bổng, cước dài quyền ngắn, võ nghệ tài năng, tôi xin kém anh một bực. Còn luận về linh cơ xảo diệu, kiến thức nhạy bén, túc trí đa mưu, ứng cảnh sanh tình thì anh phải nhường phần trội cho tôi! Anh tính xem, sư phụ đem hai vị Ban đầu kiếm bắt Hoa Vân Long, chúng ta tiếp sư phụ bắt Hoa nhị ca à? Hay là tiếp nhị ca đánh lại sư phụ?
- À há, vậy phải làm sao bây giờ?
- Tôi có chủ ý nầy, nếu thi hành thì nhất cử lưỡng tiện tam toàn kỳ mỹ, chẳng mất lòng bên nào hết! Mình nói với sư phụ là mình đi kiếm Hoa Vân Long tiếp sư phụ. Chừng gặp Hoa nhị ca, mình báo cho ảnh biết là sư phụ dẫn hai vị Ban đầu kiếm bắt ảnh để ảnh trốn mau. Hai bên chúng ta không làm thương tổn bên nào hết, anh thấy có được không?
- Được, chủ ý của hiền đệ hơn ta nhiều!
Thương lượng xong, hai người đuổi theo gặp Tế Điên. Tế Điên hỏi:
- Hai con thương lượng đã xong chưa?
- Hai con định tìm Hoa Vân Long sẽ bảo nó rằng ta định bắt nó chạy mau đi. Các người làm như vậy để khỏi mắc tội với cả hai bên, có đúng không nào?
- Không phải đâu, khi hỏi thăm được hắn, tụi con đưa tin cho sư phó biết liền.
- Nói rồi Lôi Minh, Trần Lượng dợm tách ra. Tế Điên hỏi:
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu nè?
- Thì sư phó nói đi.
- Sẽ gặp nhau ở Tiểu Nguyệt Đồn nơi huyện Long Du nhé!
Nói rồi, Tế Điên cùng với hai vị Ban đầu rẽ ra đi thẳng. Trần Lượng nghe nói gặp nhau ở Tiểu Nguyệt Đồn có bạn bè lục lâm, thế nào Hoa Vân Long cũng đến đó chớ chẳng không.
Nghĩ rồi, bàn tính với Lôi Minh rủ nhau đi thẳng tới Tiểu Nguyệt Đồn. Đi suốt ngày cách Tiểu Nguyệt Đồn khoảng 30 dặm trời đã tối, hai người ngủ trọ Ở một điếm nhỏ dọc đường. Hôm nay trả tiền trọ và cơm nước xong, hai người lại đi thẳng đến Tiểu Nguyệt Đồn. Vừa vào trong thôn, họ thấy đằng trước một người đi lại. Người này đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi màu nâu nhạt, có dính sáu hạt minh châu, trên khăn thêu hoa màu sắc sặc sỡ. Mình mặc một chiếc áo đoạn tiễn tụ bào tay hẹp màu nâu nhạt, lưng cột dây loan đái, đi đôi giày đế mỏng. Mặt trắng, trên tay xách một giỏ đựng mấy trái cây, còn tay mặt xách con cá chép còn sống. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn kỹ, té ra là Hoa Vân Long.
- Ngươi tiếp một tay đem bao đồ này vô giùm.
Phổ ky bước tới giở lên không nhúc nhích. Tế Điên mới nói với hai vị Ban đầu:
- Hai ông tiếp khiêng vô với.
Sài, Đỗ hai người cùng ráp lại khiêng. Bốn người rinh bao đồ đi thẳng lên thượng phòng. Phổ ky nghĩ thầm: "Đồ quý trong bao chắc nhiều lắm, bốn người ra sức khiêng còn cóng róng mà làm sao ba người họ lại đem đi được kìa?"
Tế Điên lên thượng phòng xong hỏi phổ ky:
- Này Kỷ phổ ky, chú họ gì?
- Hòa thượng đã biết tôi họ Kỷ rồi sao lại còn hỏi?
- Ta thấy chú hình như họ Kỷ, vậy ta đoán ngay chóc!
- Thưa đại sư phó, người có cần ăn uống thức gì không?
- Tiệm của mấy chú có món gì nào?
- Sư phó cần món gì cũng có.
- Đậu hủ xào, đậu hủ ram, đậu hủ khô, đậu hủ sợi. Ngoài ra không có thứ nào khác, vì đầu bếp của tiệm chúng tôi người ta mời đi nấu cổ rồi, cả phụ bếp cũng theo nốt. Hiện chỉ còn hai con gà nhỏ chưa xào ướp gì. Có đúng không nào?
Phổ ky nghe nói hết hồn, nghĩ bụng: "Quái lạ thiệt! Mấy câu này mình nói với hai thằng cha kia mà sao bây giờ Hòa thượng lại nói đúng y như vậy kìa?"
Tế Điên nói:
- Ta nói hớt giùm chú đó mà!
- Không phải vậy đâu! Hòa thượng cần món chi cũng có hết.
- Ta cần ba hồ rượu, hai đĩa thức ăn làm sẵn.
Phổ ky đến phòng chưởng quỹ hô:
- Rượu trắng ba bầu, kha khá chữ mê vào!
Tế Điên nói:
- Ừ! Phải đó, ba bầu rượu trắng, kha khá chữ mê vào.
Phổ ky nghe nói giựt mình, nghĩ thầm: "Không xong rồi; Hòa thượn gnày cái gì cũng biết ráo!"
Nghĩ rồi bèn hỏi:
- Này Hòa thượng, ông nói cái gì là kha khá chữ mê?
- Chú nói thiệt hay nói chơi đấy hả? Chú nói câu đó mà lại hỏi ta! Ta bây giờ muốn hỏi chú nè, cái gì là kha khá chữ mê?
Phổ ky ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:
- Không có gì đâu, đó là tôi kêu rượu ngon đấy.
- Ừ, thì ta cũng kêu rượu ngon.
Một lát sau, phổ ky đem rượu và thức ăn đến. Tế Điên cầm bầu rượu nhìn một hồi lâu rồi nói:
- Phổ ky nè, chú uống rượu đi!
- Tôi không uống rượu.
Tế Điên bảo:
- Lão Đỗ, lão Sài uống đi.
Sài, Đỗ mỗi người đều cầm một hồ rượu. Ba người uống ba hồ rượu và đều mê gục xuống. Phổ ky vào nói với Vương Qúy là ba người ở thượng phòng đều đã gục hết.
Vương Qúy nói:
- Được, Trước hãy báo cừu, giết hai thằng cha ở phòng Đông đã rồi sẽ tính chuyện phát tài sau.
Nói rồi dẫn bọn thủ hạ cầm gươm đao xông lên Đông phối phòng. Bọn họ lật đật đi đến bên ngoài cửa sổ phòng Đông, nhưng tìm hoài không thấy cửa vào. Vương Qúy hỏi:
- Phổ ky, cửa phòng Đông ở đâu mà ta tìm hoài chẳng thấy?
- Tôi cũng tìm mãi mà chẳng ra cửa phòng đây? Cái này mới lạ thiệt!
Vương Qúy liền ra lệnh:
- Thôi chúng ta lên thượng phòng giết Hòa thượng trước, rồi sẽ báo thù sau!
Lúc đó mọi người lại kéo thẳng lên thượng phòng. Kỷ Phương nói:
- Để tôi giết nó cho!
Nói rồi tiến vào phòng, vừa mới đưa dao lên, thấy Hòa thượng nhăn răng một cái, Kỷ Phương hết hồn sợ muốn đứng tim, đứng im không nhúc nhích. Vương Qúy đứng bên ngoài dòm thấy Kỷ Phương cứ đưa đao mãi mà không hạ thủ, tức giận nói:
- Ta bảo mi giết ổng mà sao cứ đưa đao lên hoài. Mi sợ cái gì chứ?
Vương Qúy đích thân cầm đao nhảy vào muốn giết Hòa thượng. Hắn vừa đưa đao lên bị Tế Điên lấy tay chỉ một cái, dùng định thân pháp giữ cứng hắn lại và nói:
- Đồ chết bầm này, mi muốn hại Hòa thượng ta hử? Để ta cho mi biết Hòa thượng ta lợi hại đến mực nào.
Nói rồi lấy tay chỉ một cái, dùng pháp định thân giữ cứng những tên phổ ky kia, rồi chạy thẳng sang phòng Đông, xô cửa bước vào, móc túi lấy ra viên thuốc hòa tan trong nước đổ vào miệng Lôi Minh, Trần Lượng. Giây lát hai người tỉnh lại, mở mắt ra thấy Tế Điên đang đứng trước mặt. Lôi Minh lật đật quỳ xuống, dập đầu như tế sao, nói:
- Đệ tử ngu muội không biết, toan tính hại lão nhân gia! Lão nhân gia chẳng những không giận mà còn cứu mạng cho đệ tử, thật là lượng cả bao dung! Xin lão nhân gia xá tội cho đệ tử!
- Ta không bắt tội ngươi đâu! Hai vị Ban đầu đi theo ta bị bọn chúng bỏ thuốc mê nằm gục ở thượng phòng kia. Ta cho ngươi hai viên thuốc này, bọn ngươi nên lên đó cứu họ tỉnh lại. Như bọn họ có hỏi thì ngươi nên làm như vầy, như vầy…
Lôi Minh, Trần Lượng gật đầu. Tế Điên trở lộn về phòng, nằm xuống giả ngủ say như chết. Bọn Lôi Minh đến thượng phòng cứu tỉnh Sài đầu dậy. Hai vị Ban đầu mở mắt ra nói:
- Té ra là Lôi gia và Trần gia. Hai vị từ đâu đến?
Bọn tôi đi từ Thiên Gia Khẩu đến tại điếm này, kêu cửa mãi không mở, bọn tôi bắt buộc phải nhảy tường mà vào. Thấy bọn trong điếm sửa soạn hại hai ông, bọn chúng tôi bắt trói chúng lại và cứu hai ông đây.
- Dòm qua thấy Tế Điên đang ngủ say, hai vị Ban đầu nổi giận. Sài đầu nói:
- Hay dữ a! Hòa thượng giỏi tính quá mới đưa chúng tôi vào hắc điếm. Nếu không nhờ hai vị chắc mạng chúng tôi kể như tiêu rồi! Hai vị lấy thuốc cứu tỉnh Hòa thượng để chúng tôi hỏi ổng thử cho biết!
Trần Lượng nói: Hết thuốc rồi!
Tế Điên nói: Dốt quá, con lục lưng ta lấy thuốc đem bỏ vô miệng ta, không được sao?
Cả bọn Lôi Minh cười ngặt nghẽo. Tế Điên nói:
- Thôi, bốn ngươi hãy ra ngoài trước đi, để ta báo ứng Thanh miêu thần cái đã.
Bốn người đi ra bên ngoài dòm lại thấy Hòa thượng ôm củi khô chất đống lại rưới thêm dầu rồi châm lửa đốt. Trong giây lát, ngọn lửa bốc cao. Có Thơ làm chứng:
Phương Nam chánh vị hỗn ly
Hôm nay giáng trị vì thế gian
Vô tình lửa dữ cháy lan,
Lầu son gác tía, cung vàng nào tha
Ào ào lưỡi lửa liếm qua
Đất trời rung động xảy ra tức thì.
Khác nào núi lửa khói phì
Chúng dân nhốn nháo kể gì hèn sang!
Mọi người ngoái lại xem thấy bốn bề lửa cháy cuồn cuộn, kế nghe tiếng Hòa thượng kêu réo:
- Không xong, không xong rồi! Mau cứu ta với! Ta không chịu được, chắc bị chết cháy quá!
Mọi người bên ngoài nghe kêu, nói:
- Chà, không xong rồi, Tế Công bị mắc kẹt trong đám lửa rồi!
Lôi Minh là người có lòng mau mắn, nghe tiếng kêu Tế Điên gọi mới nghĩ rằng: "Ta dùng thuốc hại Hòa thượng mà Hòa thượng chẳng oán giận ta, lại vào trong hắc điếm bắt giặc cứu ta nữa. Hòa thượng thiệt là người khoan dung đại lượng. Bây giờ ta để Tế Công chết cháy trong đó, thật là ăn ở không phải chút nào! Ta phải liều mình nhảy vào đám lửa cứu Tế Công ra mới xứng đáng là người tri ân báo đức chớ!".
Nghĩ rồi Lôi Minh bèn phóng mình vào trong đám cháy, phóng nhảy mấy lần mới vào tới được bên trong. Thấy Tế Điên đang đứng trong đó, Lôi Minh lật đật nói:
Sư phó đừng quá lo, cứ đeo lên lưng đệ tử để đệ tử cõng ra nhảy ra.
- Ừ, đưa lưng ra đây.
Lôi Minh bèn ngồi xổm xuống, Tế Điên cỡi ngay lên lưng. Lôi Minh nhắm phía đầu tường nhảy tới. Tế Điên dùng phép Thiên cân trụy, nặng quá hai thầy trò rớt lại trong lửa. Lôi Minh sợ quá nhảy liên tiếp mấy cái để vọt quạ Tế Điên nói:
- Lưng ngươi êm quá!
- Sư phó cứ đeo chắc, đừng rơi xuống là được.
- Ừ, đừng rớt xuống là được.
Lôi Minh lại cõng Tế Điên nhảy vọt lên. Vừa mới nhảy lên, Tế Điên niệm "Án sắc lịnh hích", tức thì cái nhảy của Lôi Minh bốc lên vo vo đến nửa từng không. Dưới đất, Trần Lượng, Sài đầu, Đỗ đầu thấy Lôi Minh cõng Tế Điên nhảy bốc lên thẳng mãi. Lôi Minh sợ quá, hồn bất phụ thể, kêu lên:
- Sư phụ Ơi, phải cho hạ xuống chớ! Cao quá như vầy,chừng rớt xuống, thịt nát xương tan chắc chết quá!
- Không hề chi mà! Không rớt đâu!
Nói rồi niệm "Án sắc lịnh hích". Tức thì hai thầy trò vo vo rớt xuống. Giây lát chân chạm đất, bình an vô sự. Báo hại Lôi Minh sợ tháo mồ hôi hột, trống ngực đập liên hồi. Lôi Minh thả Tế Điên ra, nói:
- Sư phó làm đệ tử sợ hết hồn.
Ta muốn đưa ngươi lên trời, thăm viếng Ngọc Hoàng một chuyến cho biết mà ngươi không chịu nên thôi đấy chứ! Thôi, bây giờ nên rời khỏi chỗ này mau, lát nữa có người ta tới thấy nhà cháy cho rằng bọn ta đốt thì lôi thôi lắm!
Trần Lượng nói:
- Phải đó, chúng ta đi khỏi đây cho mau mới được.
Bốn người cùng Tế Điên kéo nhau đi về phía đầu thôn. Trần Lượng nói:
- Này nhị ca, chúng ta đứng lại nói chuyện một chút, để ba vị đi trước đi.
Tế Điên nói:
- Hai vị Ban đầu nè, chúng ta đi trước đi. Họ nán lại đi cầu đó.
Lôi Minh dừng bước, hỏi:
- Tam đệ kêu ta đứng lại để nói gì?
- Nhị ca tính xem chúng ta cùng đi chung với sư phụ hay nên tách ra đi riêng hay hơn?
Lôi Minh là người lòng thẳng như ruột ngựa, nói:
- Đi riêng cũng được, đi chung với sư phụ càng hay đâu có sao nào?
- Nhị ca, anh thiệt không có ý tứ chút nào! Nếu luận về thuật nhảy tường vượt vách, đao thương côn bổng, cước dài quyền ngắn, võ nghệ tài năng, tôi xin kém anh một bực. Còn luận về linh cơ xảo diệu, kiến thức nhạy bén, túc trí đa mưu, ứng cảnh sanh tình thì anh phải nhường phần trội cho tôi! Anh tính xem, sư phụ đem hai vị Ban đầu kiếm bắt Hoa Vân Long, chúng ta tiếp sư phụ bắt Hoa nhị ca à? Hay là tiếp nhị ca đánh lại sư phụ?
- À há, vậy phải làm sao bây giờ?
- Tôi có chủ ý nầy, nếu thi hành thì nhất cử lưỡng tiện tam toàn kỳ mỹ, chẳng mất lòng bên nào hết! Mình nói với sư phụ là mình đi kiếm Hoa Vân Long tiếp sư phụ. Chừng gặp Hoa nhị ca, mình báo cho ảnh biết là sư phụ dẫn hai vị Ban đầu kiếm bắt ảnh để ảnh trốn mau. Hai bên chúng ta không làm thương tổn bên nào hết, anh thấy có được không?
- Được, chủ ý của hiền đệ hơn ta nhiều!
Thương lượng xong, hai người đuổi theo gặp Tế Điên. Tế Điên hỏi:
- Hai con thương lượng đã xong chưa?
- Hai con định tìm Hoa Vân Long sẽ bảo nó rằng ta định bắt nó chạy mau đi. Các người làm như vậy để khỏi mắc tội với cả hai bên, có đúng không nào?
- Không phải đâu, khi hỏi thăm được hắn, tụi con đưa tin cho sư phó biết liền.
- Nói rồi Lôi Minh, Trần Lượng dợm tách ra. Tế Điên hỏi:
- Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu nè?
- Thì sư phó nói đi.
- Sẽ gặp nhau ở Tiểu Nguyệt Đồn nơi huyện Long Du nhé!
Nói rồi, Tế Điên cùng với hai vị Ban đầu rẽ ra đi thẳng. Trần Lượng nghe nói gặp nhau ở Tiểu Nguyệt Đồn có bạn bè lục lâm, thế nào Hoa Vân Long cũng đến đó chớ chẳng không.
Nghĩ rồi, bàn tính với Lôi Minh rủ nhau đi thẳng tới Tiểu Nguyệt Đồn. Đi suốt ngày cách Tiểu Nguyệt Đồn khoảng 30 dặm trời đã tối, hai người ngủ trọ Ở một điếm nhỏ dọc đường. Hôm nay trả tiền trọ và cơm nước xong, hai người lại đi thẳng đến Tiểu Nguyệt Đồn. Vừa vào trong thôn, họ thấy đằng trước một người đi lại. Người này đầu đội khăn tráng sĩ sáu múi màu nâu nhạt, có dính sáu hạt minh châu, trên khăn thêu hoa màu sắc sặc sỡ. Mình mặc một chiếc áo đoạn tiễn tụ bào tay hẹp màu nâu nhạt, lưng cột dây loan đái, đi đôi giày đế mỏng. Mặt trắng, trên tay xách một giỏ đựng mấy trái cây, còn tay mặt xách con cá chép còn sống. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn kỹ, té ra là Hoa Vân Long.
/240
|