Dương Mãnh ra khỏi quán rượu không xa, gặp một người say rượu. Người này họ Hoàng tên Trung, là trưởng tùy lộ của quan, mấy năm trước đã theo hai quan Tri phủ đi trấn nhậm ở ngoài, trong tay có mấy đồng tiền đều tiên sạch cả. Người này tính tình thẳng thắn, lại hay kết giao, có bao nhiêu tiền bạc đều giao hết cho bạn. Hiện tại do giới thiệu của chủ cũ, anh ta được tiến cử giữ chức quản gia cho Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên. Anh ta ở thành Lâm An giao thiệp rất nhiều bạn bè, trên từ các phú hộ thân hào, buôn bán lớn nhỏ, dưới đến kẻ ăn xin nơi đường phố anh ta đều quen biết; với Dương Mãnh, Trần Hiếu, anh ta cũng có quan lại.
Hôm nay gặp Dương Mãnh, Trần Hiếu, Hoàng Trung nói:
- Hai vị đi uống rượu với tôi nhé! Hồi nãy tôi ngồi uống rượu một mình cả buổi chẳng thấy thú vị gì hết, trong lòng tôi đang có rất nhiều điều phiền muộn không tiện nói ra. Anh em chúng ta thường hay uống đua, hôm nay lại uống nữa nhé!
Dương Mãnh, Trần Hiếu tuy trong lòng đang có việc lo nhưng không tiện khước từ, nên cùng Hoàng Trung trở lại tửu lầu cũ. Phổ ky nhìn thấy, nói:
- Mới đưa Bạch Bình sang nằm ngủ ở nhã phòng đây, bây giờ hai vị này lại đưa một con ma men tới nữa!
Ba người ngồi xuống, phổ ky lau dọn bàn ghế, Hoàng Trung kêu:
Đem cho ta 300 bầu rượu. Phổ ky nghe nói nghĩ thầm: "Cái này thiệt là quá lắm! Vừa rồi Bạch đầu kêu 100 bầu rượu, vị này lại kêu 300 bầu". Tuy nghĩ như thế nhưng phổ ky cũng lật đật nói:
- Có, có chứ! Ông cứ uống từ từ đi, rượu hiện có sẵn nhưng không đủ bình, ông uống tớI đâu sẽ rót tới đó.
- Hoàng đại ca mắc mớ gì kêu tới 300 bầu lận? Hai tôi vừa mới uống cả buổi đây này.
- Hôm nay chúng mình cùng uống với nhau một bữa, ngày mai chắc sẽ không gặp tôi đâu.
- Huynh trưởng nói câu đó là có ý gì?
- Trên dương thế nhân gian này sẽ không có tôi rồi, tôi không muốn sống nữa.
- Huynh trưởng bị ai hiếp đáp? Hay có việc gì quá bực tức? Chỉ cần nói cho tôi biết. Hai anh em tôi lo cho, thay mặt huynh trưởng tính với họ. Bình thường chúng ta là tri kỷ mà.
Hai vị không cần phải lo, mà lo cũng không được đâu. Tôi bực bội quá rồi! Ngày xưa tôi theo quan đi phó nhậm bên ngoài, kiếm nhiều kiếm ít, cũng không có gì phải lọ Bây giờ ông chủ cũ của tôi tiến cử tôi vô làm việc trong nhà Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, tôi tức muốn bể bụng. Tôi là người dễ giận mà gặp tên tiểu tử Vương Thắng Tiên lại càng đáng ghét. Hắn thân làm quan lớn, lại là em của Thừa tướng mà không biết tự lượng, toàn làm những việc thương thiên bại lý không thôi. Hôm nay vô cớ vu oan giá họa cho Đậu Vĩnh Hàng người dân lương thiện là giặp cướp rồi giam vào ngục, lại gạt bắt vợ của Đậu Vĩnh Hàng đưa về nhà hắn. Người đàn bà ấy thật là trung trinh tiết phụ, khi xuống kiệu thấy mình bị gạt, cất tiếng chửi toáng lên. Vương Thắng Tiên kêu các vú em trói nàng ta lại, khiêng bỏ trong lầu Hợp Hoan, cho các vú em theo dỗ dành để chịu thành thân với hắn. Tôi thấy việc đó chịu không được! Tôi nghĩ ra rằng, mình đây sống một thân một mình, không con không cái, trăm năm rồi cũng xuống lỗ thôi. Tối nay tôi đi mua một con dao, đến lầu Hợp Hoan giết tiểu tử Vương Thắng Tiên đi để trừ hại cho mọi người rồi tôi cắt cổ tự vẫn luôn. Tôi đây trên không còn cha mẹ, dưới không có vợ con bận bịu, tôi chết đi mà danh tiếng vẫn còn, có lẽ vẫn hơn không.
Dương Mãnh, Trần Hiếu mừng thầm vì biết Châu thị hạ lạc nơi nào. Hoàng Trung lúc này uống đã say mèm, nói chuyện đã líu lưỡi, ngã ngang xuống đất bất tỉnh nhân sự, Dương Mãnh, Trần Hiếu kêu phổ ky:
- Đem vị này cho nghỉ tạm ở nhã phòng giây lát cho tỉnh rượu. Chúng ta đi lo chút việc, một lát sẽ trở lại.
Phổ ky nói:
- Dương gia, Trần gia, đừng đưa thêm một ma men nào đến nữa nhé! Tiệm chúng tôi có bốn nhã phòng, hai vị vừa rồi chiếm hết hai phòng, có thêm hai vị nữa chúng tôi hết buôn bán được!
- Xin cảm phiền giùm, giây lát chúng tôi sẽ trở lại tính tiền rượu khá khá cho mà.
Nói rồi hai người xuống lầu. Trần Hiếu nói:
- Dương hiền đệ, chắc chắn vợ của Đậu hiền đệ bị Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gạt bắt đi. Thảng như vợ của Đậu hiền đệ bị ác cưỡng gian, chúng ta có lỗi với Thiết đầu thái tuế Châu Khôn lắm đó nghe!
- Theo tôi, chúng ta về nhà cắp dao cướp ngục, cứu Đậu Vĩnh Hàng ra. Ba chúng ta nhất tề kéo đến nhà Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên giết thằng chó đẻ đó cứu Châu thị ra. Cả ba chúng ta cùng chạy đi là tốt nhất.
- Chú đừng nói bậy ngoài đường mà mang họa vào thân đấy! Thôi, chú đừng nói nữa!
Nói rồi kéo nhau ra cửa Tiền Đường. Vừa ra cửa Tiền Đường thấy một người đằng kia đi lại. Người này mình cao chín thước, tam đình nở rộng, đầu đội mũ vải xanh, mình mặc tiễn tụ bào bằng đoạn màu trắng, lưng buộc dây loan đái, mang giày đế mỏng để lộ đôi vớ anh hùng màu đen, mặt như lọ chảo, mày ta mắt lộ, đúng là bậc thiếu niên anh hùng. Người này tay trái xách một bao đại bát kiện, tay mặt cầm một bao đệm đựng thổ sản. Dương Mãnh nhìn kỹ chẳng phải người nào xa lạ chính là Bắc lộ tiêu đầu Châu Khôn. Châu Khôn bảo tiêu từ Bắc lộ đi qua đường này, khi cách thành Lâm Anh chừng hơn 20 dặm, Châu Khôn bảo thủ hạ áp tải đi trước, còn phần mình cầm một bao đồ thổ sản, lại mua thêm một bao đệm đồ điểm tâm, định đến thành Lâm An thăm chị và anh rể, sẵn dịp thăm Dương Mãnh, Trần Hiếu luôn. Nào ngờ mới đến cửa Tiền Đường, hai bên gặp nhau, Châu Khôn vội bước tới thi lễ, nói:
- Trần đại ca, Dương đại ca, mạnh giỏi luôn nhỉ? Lúc trước anh chị tôi đến kinh đô, cầm phong thơ của tôi gởi cho hai anh nhờ giúp đỡ chiếu cố giùm. Hiện giờ anh chị tôi ở đâu? Xin hai anh chỉ giúp để tôi đến thăm họ. Lát nữa đây chắc chắn tôi sẽ đến thỉnh an hai anh.
Trần Hiếu còn đương trù trừ chưa biết trả lời thế nào cho phải, Dương Mãnh vốn tính thật thà, nói:
- Châu hiền đệ, chú đến đây thì hay quá! Hay đứa tôi định cướp ngục phá lao mà còn thiếu người. Chú tới rồi thì giúp chúng tôi một tay.
Trần Hiếu lật đật bước tới xô Dương Mãnh qua một bên, nói:
- Chú điên rồi à?
Châu Khôn nghe nói, ngạc nhiên hỏi dồn:
- Thưa hai vị huynn trưởng, lại có việc gì xảy ra thế?
Dương Mãnh nói:
- Hai đứa tôi đang khó nghĩ vì việc anh rễ và chị của chú bị nạn đây! Đậu Vĩnh Hàng bị người ta gán ghép cho tội trộm cướp bắt bỏ vào ngục rồi; còn chị của cậu bị em của Tần Thừa tướng là quan Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gạt cướp đem đi bỏ trong lầu Hợp Hoan ép thành thân với hắn. Không biết phải làm sao đây?
Châu Khôn nghe nói hét lên một tiếng, ném bổng hai bao đệm đi mất. Bao đệm điểm tâm bay tuốt vào nhà của hai vợ chồng già kiếm sống qua ngày. Bà già nói: - Thèm ăn đại bát kiện quá! Ông già nói: - Bà thấy đó, nhà ta cả đến củi còn không có, bà ăn đại bát kiện nấu nhừ, làm gì có tiền mà mua cho! Mới nói câu đó vừa xong thì nghe xoạt một tiếng, từ nửa lừng trời rớt xuống một bao đệm, lượm mở ra xem thì lại là bát kiện, bà già nói: - Đây là trời còn thương mình, ban cho món điểm tâm, mình thiệt là có phước quá! Đại khái là còn có mấy năm hưởng phước. Ông già nói: - Cái này mới thiệt là kỳ! Hai vợ chồng già vui mừng vô kể.
Còn bao thổ sản kia rơi sang một nhà khác. Nhà này hai vợ chồng nhỏ sống qua ngày, người chồng không có ở nhà, người vợ lại không chịu an phận, thường bên cửa trau tria, hấp dẫn bọn trai nhỏ tuổi. Hôm nay thấy bao đồ bay đến, cô ta nghĩ rằng: "Đây chắc là hai anh em nhà cách vách thảy cho tạ Hôm qua hắn cùng ta đá lông nheo, chắc chắn là của ta rồi!". Chuyện cô nàng nghĩ bậy bạ không cần nhắc tới.
Thiết đầu thái tuế Châu Khôn nghe nói anh rể mình bị phải việc quan, còn chị mình bị người ta gạt đưa đi, đâu có lý nào không động tâm? Lúc đó lửa giận ngút ngàn, giống như trặc chân từ lầu cao muôn trượng, ngồi thuyền đổ thác sông Dương Tử, ném hai bao đồ xong cất bước chạy đi. Đến cửa Tiền Đường, muốn kiếm nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, gặp một giết một, gặp hai giết cả hai, dao bằm kiếm đâm chết hết, cứu chị mình mới nguôi cơn giận này. Đang chạy tới trước, hai mắt long sòng sọc, bỗng Châu Khôn nhớ lại tự kêu rồi trách thầm: "Châu Khôn ơi là Châu Khôn! Sao mi làm việc hồ đồ quá vậy? Trời không mây làm sao có mưa, trong tay không dao làm sao giết người? Mình không mang theo binh khí, phải đi mua một con dao rồi hãy đi".
Nghĩ rồi bèn đi tới trước, thấy trước mắt có một tiệm bán dao, Châu Khôn bước nhanh tới hỏi:
- Chưởng quỹ này, có dao tốt không?
Chưởng quỹ thấy Châu Khôn mắt long sòng sọc, mới hỏi:
- Ông mua dao làm chi?
- Vậy ông bán dao làm chi?
- Tôi bán dao để làm binh khí!
- Tôi cũng mua dao để làm binh khí, ông lấy cho tôi thứ rèn bằng thép. Dao càng bén càng tốt, một dao một đứa, giết người không phí sức nhé!
- Không có.
Châu Khôn đảo mắt nhìn quanh, nói:
- Ông dám nói không có à? Để tôi tự tìm ra, lấy ông làm vật khai đao nhé!
Chưởng quỹ sợ quá, lật đật nói:
- Có có có, đại gia đừng nóng, để tôi tìm cho.
- Mau lấy ra cho tôi, chỉ cần dao tốt, chẳng sợ chi tiền.
Chưởng quỹ lật đật vào bên trong xách ra một cây dao thuần thép. Châu Khôn nhìn thấy, hỏi:
- Còn có loại nào tốt hơn không?
- Cái này là thượng hạng rồi. Dao này có thể chém đinh chặt sắt như không. Không có con dao nào tốt hơn nó nữa đâu.
Châu Khôn nhìn thấy quả nhiên rất tốt, mới hỏi chưởng quỹ:
- Giá bao nhiêu tiền?
- Phải bốn lượng mới bán.
Châu Khôn không trả giá thò tay vào túi rút ra một nắm bạc vụn đưa cho chưởng quỹ đi cân lấy. Chưởng quỹ đi thâu bạc rồi, Châu Khôn xách dao đi ra, nhưng rồi lại nghĩ thầm: "Ta cũng không biết nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên ác bá ở chỗ nào, mặt có sắc giận mà hỏi thăm, người ta sẽ tố cáo ta mất. Còn cầm dao đi cùng đường như vậy không phải là việc bình thường. Chi bằng trước hết giấu dao đi ngầm mang theo, định thần lại rồi sẽ hỏi người ta". Nghĩ rồi kiếm chỗ nghỉ ngơi tinh thần định tĩnh lại. Trời cũng đã sụp tối, Châu Khôn gặp người đi đường bèn hỏi:
- Xin anh cho hỏi, nhà của quan Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên ở chỗ nào?
- Từ đây đi thẵng về phía Bắc đường có một tòa miếu đường đã Lang Hổ miếu, từ trước miếu này đi thẳng về phía Tây, đó là phường Tần Hòa. Cổng lớn đầu tiên là phủ Thừa tướng, cách đó mười mấy cổng về phía Tây có một tòa nhà lớn, đó là nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên.
Châu Khôn hỏi thăm đã rõ, tức thì đi thẳng đến phường Tần Hòa, muốn tìm nhà Vương Thắng Tiên giết cả gia quyến.
Hôm nay gặp Dương Mãnh, Trần Hiếu, Hoàng Trung nói:
- Hai vị đi uống rượu với tôi nhé! Hồi nãy tôi ngồi uống rượu một mình cả buổi chẳng thấy thú vị gì hết, trong lòng tôi đang có rất nhiều điều phiền muộn không tiện nói ra. Anh em chúng ta thường hay uống đua, hôm nay lại uống nữa nhé!
Dương Mãnh, Trần Hiếu tuy trong lòng đang có việc lo nhưng không tiện khước từ, nên cùng Hoàng Trung trở lại tửu lầu cũ. Phổ ky nhìn thấy, nói:
- Mới đưa Bạch Bình sang nằm ngủ ở nhã phòng đây, bây giờ hai vị này lại đưa một con ma men tới nữa!
Ba người ngồi xuống, phổ ky lau dọn bàn ghế, Hoàng Trung kêu:
Đem cho ta 300 bầu rượu. Phổ ky nghe nói nghĩ thầm: "Cái này thiệt là quá lắm! Vừa rồi Bạch đầu kêu 100 bầu rượu, vị này lại kêu 300 bầu". Tuy nghĩ như thế nhưng phổ ky cũng lật đật nói:
- Có, có chứ! Ông cứ uống từ từ đi, rượu hiện có sẵn nhưng không đủ bình, ông uống tớI đâu sẽ rót tới đó.
- Hoàng đại ca mắc mớ gì kêu tới 300 bầu lận? Hai tôi vừa mới uống cả buổi đây này.
- Hôm nay chúng mình cùng uống với nhau một bữa, ngày mai chắc sẽ không gặp tôi đâu.
- Huynh trưởng nói câu đó là có ý gì?
- Trên dương thế nhân gian này sẽ không có tôi rồi, tôi không muốn sống nữa.
- Huynh trưởng bị ai hiếp đáp? Hay có việc gì quá bực tức? Chỉ cần nói cho tôi biết. Hai anh em tôi lo cho, thay mặt huynh trưởng tính với họ. Bình thường chúng ta là tri kỷ mà.
Hai vị không cần phải lo, mà lo cũng không được đâu. Tôi bực bội quá rồi! Ngày xưa tôi theo quan đi phó nhậm bên ngoài, kiếm nhiều kiếm ít, cũng không có gì phải lọ Bây giờ ông chủ cũ của tôi tiến cử tôi vô làm việc trong nhà Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, tôi tức muốn bể bụng. Tôi là người dễ giận mà gặp tên tiểu tử Vương Thắng Tiên lại càng đáng ghét. Hắn thân làm quan lớn, lại là em của Thừa tướng mà không biết tự lượng, toàn làm những việc thương thiên bại lý không thôi. Hôm nay vô cớ vu oan giá họa cho Đậu Vĩnh Hàng người dân lương thiện là giặp cướp rồi giam vào ngục, lại gạt bắt vợ của Đậu Vĩnh Hàng đưa về nhà hắn. Người đàn bà ấy thật là trung trinh tiết phụ, khi xuống kiệu thấy mình bị gạt, cất tiếng chửi toáng lên. Vương Thắng Tiên kêu các vú em trói nàng ta lại, khiêng bỏ trong lầu Hợp Hoan, cho các vú em theo dỗ dành để chịu thành thân với hắn. Tôi thấy việc đó chịu không được! Tôi nghĩ ra rằng, mình đây sống một thân một mình, không con không cái, trăm năm rồi cũng xuống lỗ thôi. Tối nay tôi đi mua một con dao, đến lầu Hợp Hoan giết tiểu tử Vương Thắng Tiên đi để trừ hại cho mọi người rồi tôi cắt cổ tự vẫn luôn. Tôi đây trên không còn cha mẹ, dưới không có vợ con bận bịu, tôi chết đi mà danh tiếng vẫn còn, có lẽ vẫn hơn không.
Dương Mãnh, Trần Hiếu mừng thầm vì biết Châu thị hạ lạc nơi nào. Hoàng Trung lúc này uống đã say mèm, nói chuyện đã líu lưỡi, ngã ngang xuống đất bất tỉnh nhân sự, Dương Mãnh, Trần Hiếu kêu phổ ky:
- Đem vị này cho nghỉ tạm ở nhã phòng giây lát cho tỉnh rượu. Chúng ta đi lo chút việc, một lát sẽ trở lại.
Phổ ky nói:
- Dương gia, Trần gia, đừng đưa thêm một ma men nào đến nữa nhé! Tiệm chúng tôi có bốn nhã phòng, hai vị vừa rồi chiếm hết hai phòng, có thêm hai vị nữa chúng tôi hết buôn bán được!
- Xin cảm phiền giùm, giây lát chúng tôi sẽ trở lại tính tiền rượu khá khá cho mà.
Nói rồi hai người xuống lầu. Trần Hiếu nói:
- Dương hiền đệ, chắc chắn vợ của Đậu hiền đệ bị Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gạt bắt đi. Thảng như vợ của Đậu hiền đệ bị ác cưỡng gian, chúng ta có lỗi với Thiết đầu thái tuế Châu Khôn lắm đó nghe!
- Theo tôi, chúng ta về nhà cắp dao cướp ngục, cứu Đậu Vĩnh Hàng ra. Ba chúng ta nhất tề kéo đến nhà Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên giết thằng chó đẻ đó cứu Châu thị ra. Cả ba chúng ta cùng chạy đi là tốt nhất.
- Chú đừng nói bậy ngoài đường mà mang họa vào thân đấy! Thôi, chú đừng nói nữa!
Nói rồi kéo nhau ra cửa Tiền Đường. Vừa ra cửa Tiền Đường thấy một người đằng kia đi lại. Người này mình cao chín thước, tam đình nở rộng, đầu đội mũ vải xanh, mình mặc tiễn tụ bào bằng đoạn màu trắng, lưng buộc dây loan đái, mang giày đế mỏng để lộ đôi vớ anh hùng màu đen, mặt như lọ chảo, mày ta mắt lộ, đúng là bậc thiếu niên anh hùng. Người này tay trái xách một bao đại bát kiện, tay mặt cầm một bao đệm đựng thổ sản. Dương Mãnh nhìn kỹ chẳng phải người nào xa lạ chính là Bắc lộ tiêu đầu Châu Khôn. Châu Khôn bảo tiêu từ Bắc lộ đi qua đường này, khi cách thành Lâm Anh chừng hơn 20 dặm, Châu Khôn bảo thủ hạ áp tải đi trước, còn phần mình cầm một bao đồ thổ sản, lại mua thêm một bao đệm đồ điểm tâm, định đến thành Lâm An thăm chị và anh rể, sẵn dịp thăm Dương Mãnh, Trần Hiếu luôn. Nào ngờ mới đến cửa Tiền Đường, hai bên gặp nhau, Châu Khôn vội bước tới thi lễ, nói:
- Trần đại ca, Dương đại ca, mạnh giỏi luôn nhỉ? Lúc trước anh chị tôi đến kinh đô, cầm phong thơ của tôi gởi cho hai anh nhờ giúp đỡ chiếu cố giùm. Hiện giờ anh chị tôi ở đâu? Xin hai anh chỉ giúp để tôi đến thăm họ. Lát nữa đây chắc chắn tôi sẽ đến thỉnh an hai anh.
Trần Hiếu còn đương trù trừ chưa biết trả lời thế nào cho phải, Dương Mãnh vốn tính thật thà, nói:
- Châu hiền đệ, chú đến đây thì hay quá! Hay đứa tôi định cướp ngục phá lao mà còn thiếu người. Chú tới rồi thì giúp chúng tôi một tay.
Trần Hiếu lật đật bước tới xô Dương Mãnh qua một bên, nói:
- Chú điên rồi à?
Châu Khôn nghe nói, ngạc nhiên hỏi dồn:
- Thưa hai vị huynn trưởng, lại có việc gì xảy ra thế?
Dương Mãnh nói:
- Hai đứa tôi đang khó nghĩ vì việc anh rễ và chị của chú bị nạn đây! Đậu Vĩnh Hàng bị người ta gán ghép cho tội trộm cướp bắt bỏ vào ngục rồi; còn chị của cậu bị em của Tần Thừa tướng là quan Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên gạt cướp đem đi bỏ trong lầu Hợp Hoan ép thành thân với hắn. Không biết phải làm sao đây?
Châu Khôn nghe nói hét lên một tiếng, ném bổng hai bao đệm đi mất. Bao đệm điểm tâm bay tuốt vào nhà của hai vợ chồng già kiếm sống qua ngày. Bà già nói: - Thèm ăn đại bát kiện quá! Ông già nói: - Bà thấy đó, nhà ta cả đến củi còn không có, bà ăn đại bát kiện nấu nhừ, làm gì có tiền mà mua cho! Mới nói câu đó vừa xong thì nghe xoạt một tiếng, từ nửa lừng trời rớt xuống một bao đệm, lượm mở ra xem thì lại là bát kiện, bà già nói: - Đây là trời còn thương mình, ban cho món điểm tâm, mình thiệt là có phước quá! Đại khái là còn có mấy năm hưởng phước. Ông già nói: - Cái này mới thiệt là kỳ! Hai vợ chồng già vui mừng vô kể.
Còn bao thổ sản kia rơi sang một nhà khác. Nhà này hai vợ chồng nhỏ sống qua ngày, người chồng không có ở nhà, người vợ lại không chịu an phận, thường bên cửa trau tria, hấp dẫn bọn trai nhỏ tuổi. Hôm nay thấy bao đồ bay đến, cô ta nghĩ rằng: "Đây chắc là hai anh em nhà cách vách thảy cho tạ Hôm qua hắn cùng ta đá lông nheo, chắc chắn là của ta rồi!". Chuyện cô nàng nghĩ bậy bạ không cần nhắc tới.
Thiết đầu thái tuế Châu Khôn nghe nói anh rể mình bị phải việc quan, còn chị mình bị người ta gạt đưa đi, đâu có lý nào không động tâm? Lúc đó lửa giận ngút ngàn, giống như trặc chân từ lầu cao muôn trượng, ngồi thuyền đổ thác sông Dương Tử, ném hai bao đồ xong cất bước chạy đi. Đến cửa Tiền Đường, muốn kiếm nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên, gặp một giết một, gặp hai giết cả hai, dao bằm kiếm đâm chết hết, cứu chị mình mới nguôi cơn giận này. Đang chạy tới trước, hai mắt long sòng sọc, bỗng Châu Khôn nhớ lại tự kêu rồi trách thầm: "Châu Khôn ơi là Châu Khôn! Sao mi làm việc hồ đồ quá vậy? Trời không mây làm sao có mưa, trong tay không dao làm sao giết người? Mình không mang theo binh khí, phải đi mua một con dao rồi hãy đi".
Nghĩ rồi bèn đi tới trước, thấy trước mắt có một tiệm bán dao, Châu Khôn bước nhanh tới hỏi:
- Chưởng quỹ này, có dao tốt không?
Chưởng quỹ thấy Châu Khôn mắt long sòng sọc, mới hỏi:
- Ông mua dao làm chi?
- Vậy ông bán dao làm chi?
- Tôi bán dao để làm binh khí!
- Tôi cũng mua dao để làm binh khí, ông lấy cho tôi thứ rèn bằng thép. Dao càng bén càng tốt, một dao một đứa, giết người không phí sức nhé!
- Không có.
Châu Khôn đảo mắt nhìn quanh, nói:
- Ông dám nói không có à? Để tôi tự tìm ra, lấy ông làm vật khai đao nhé!
Chưởng quỹ sợ quá, lật đật nói:
- Có có có, đại gia đừng nóng, để tôi tìm cho.
- Mau lấy ra cho tôi, chỉ cần dao tốt, chẳng sợ chi tiền.
Chưởng quỹ lật đật vào bên trong xách ra một cây dao thuần thép. Châu Khôn nhìn thấy, hỏi:
- Còn có loại nào tốt hơn không?
- Cái này là thượng hạng rồi. Dao này có thể chém đinh chặt sắt như không. Không có con dao nào tốt hơn nó nữa đâu.
Châu Khôn nhìn thấy quả nhiên rất tốt, mới hỏi chưởng quỹ:
- Giá bao nhiêu tiền?
- Phải bốn lượng mới bán.
Châu Khôn không trả giá thò tay vào túi rút ra một nắm bạc vụn đưa cho chưởng quỹ đi cân lấy. Chưởng quỹ đi thâu bạc rồi, Châu Khôn xách dao đi ra, nhưng rồi lại nghĩ thầm: "Ta cũng không biết nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên ác bá ở chỗ nào, mặt có sắc giận mà hỏi thăm, người ta sẽ tố cáo ta mất. Còn cầm dao đi cùng đường như vậy không phải là việc bình thường. Chi bằng trước hết giấu dao đi ngầm mang theo, định thần lại rồi sẽ hỏi người ta". Nghĩ rồi kiếm chỗ nghỉ ngơi tinh thần định tĩnh lại. Trời cũng đã sụp tối, Châu Khôn gặp người đi đường bèn hỏi:
- Xin anh cho hỏi, nhà của quan Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên ở chỗ nào?
- Từ đây đi thẵng về phía Bắc đường có một tòa miếu đường đã Lang Hổ miếu, từ trước miếu này đi thẳng về phía Tây, đó là phường Tần Hòa. Cổng lớn đầu tiên là phủ Thừa tướng, cách đó mười mấy cổng về phía Tây có một tòa nhà lớn, đó là nhà của Hoa hoa thái tuế Vương Thắng Tiên.
Châu Khôn hỏi thăm đã rõ, tức thì đi thẳng đến phường Tần Hòa, muốn tìm nhà Vương Thắng Tiên giết cả gia quyến.
/240
|