Lôi Minh và Trần Lượng đang bị lạc đường, bỗng nghe có tiếng chuông âm vang lại, hai người lần theo tiếng chuông đi đến gần để xem, thì ra đó là một tòa cổ miếu lấp loáng khi ẩn khi hiện dưới ánh trăng, với biển đề: "Tòng Âm quán". Hai người đến bên cánh cửa ngách gọi cổng, thì nghe bên trong có tiếng đáp "Vô lượng Phật", và từ trong đi ra hai đạo đồng. Một đạo đồng nói với vị kia:
- Sư đệ đoán thử coi ai tới nè?
- Có lẽ là Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh ở Vân Hà quán, còn không thì Đông phương thái duyệt Lão tiên ông, cũng có thể là Bạch vân tiên trưởng thì chắc là Dã hạc chân nhân. Trừ phi những vị ấy ra, thì đâu có người nào lên miếu chúng ta nữa!
Nói xong mở cửa ra, hai đạo đồng ngạc nhiên nói:
- Hai tên phàm phu tục tử này đi đâu đây?
Lôi Minh, Trần Lượng lật đật nói:
- Xin cảm phiền hai vị tiên đồng! Hai chúng tôi vốn là người lạc đường, đi nhằm lên Bảo Sơn, cầu xin quán chủ mở rộng lòng cho chúng tôi tá túc một đêm.
Vị tiên đồng nhỏ háy mắt một cái, hỏi:
- Hai người tên họ là gì a?
Trần Lượng nói:
- Tôi họ Trần tên Lượng, còn anh bạn tôi họ Lôi tên Minh. Chúng tôi là bảo tiêu ở phủ Trấn Giang, từ phủ Triệu Hưng tới đây bị lạc đường.
- Hai vị chờ ở đây một lát, để tôi vào trong thưa lại, không chắc là Tổ sư gia có chịu cho hay không?
- Được, xin nhọc lòng hai vị thưa giùm.
Đạo đồng nhỏ đi vào, một lát sau trở ra nói:
- Tổ sư gia chúng tôi bảo hai vị vào.
Lôi Minh, Trần Lượng mới bước vào trong. Đạo đồng nhỏ đóng cửa lại. Hai người đi sâu vào trong viện thấy tòng, trúc xen hàng theo gió lắt laỵ Ngay chính giữa đại điện có một nguyệt đài, trên nguyệt đài có một lão đạo sĩ đang ngồi quán trăng. Hai bên chánh điện đều có đối điện, trong viện có một cái động thông thiên. Trần Lượng xem rồi nghĩ thầm: "Người sống ở trên đời khác nào giấc mộng lớn! Tranh danh đoạt lợi, hiếu thắng khoe tài, đều bị giàm danh khóa lợi buộc ràng! Hèn chi người ta nói:
Tướng quân đêm vắng vượt thành quan
Triều thần ngay ngáy suốt canh tàn
Trời trưa chùa núi Tăng còn ngu?
Danh lợi phồn hoa chẳng đổi nhàn.
"Không chi bằng vượt ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, bỏ nhà vào núi tham tu, chẳng là thanh nhả lắm ru!"
Trần Lượng xem xong, tiểu đạo lấy tay chỉ lão đạo sĩ, nói:
- Đây là Tổ sư gia của chúng tôi.
Trần Lượng và Lôi Minh đến gần xem, thấy vị lão đạo sĩ tóc như tuyết ba đông, bộ râu như sương thu tháng 9, mình mặc áo đạo bào màu đồng cổ, vớ trắng vân hài, đúng bực tiên phong đạo trưởng, đạo cao đức trọng, liền lật đật bước tới hành lễ, nói:
- Kính thưa tiên trưởng ở trên, đệ tử là Lôi Minh, Trần Lượng xin ra mắt tiên sư gia!
Vị đạo sĩ miệng niệm "Vô lượng Phật" rồi nói:
- Hai vị từ xa mới đến, xin ra hạc hiên ngơi nghĩ!
Nói rồi đứng dậy đưa Lôi Minh, Trần Lượng thẳng ra Đông phối phòng. Đạo đồng vén rèm, cầm đèn bước vào phòng. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn thấy đồ đạc trong phòng không khỏi giật mình kinh ngạc. Trần Lượng nghĩ thầm: "Vị đạo trưởng này không yêu cũng là quái, không phải quỉ cũng là hồ ly, chứ chắc không phải là người!". Xem ra các thứ cần thiết trong phòng toàn là những đồ vật trên đời ít có. Các loại chén dĩa cổ ngoạn đều là loại san hô mã não, bích tê phỉ thúy giá trị liên thành mà hai người hồi trước tới giờ chưa thấy lần nào. Trần Lượng hỏi:
- Thưa đạo trưởng, đây là thiên đường hay là nhân gian vậy?
Lão đạo sĩ cười hà hà, nói:
- Đây là nhân gian chớ nào phải thiên đường đâu!
Vị lão đạo sĩ này nguyên là họ Lỗ. Ban đầu ông ta là dòng dõi Quốc công triều Tống, tự mình chán bỏ hồng trần, xuất gia làm đạo sĩ, lấy đạo hiệu là Tu Chơn, người ta tặng ngoại hiệu là Khảm ly chơn nhơn. Ông ta thích địa lý của ngọn núi nầy, và được quan phủ cấp phát tiền bạc để sửa lợp tòa miếu. Ngọn núi này tên là núi Bát Quái. Đó là công trình nửa thiên nhiên nửa nhân tạo. Người trần tục đừng hòng đặt chân tới, vì một khi bước vào là mê đường mất lối. Hôm nay Lôi Minh, Trần Lượng đi lạc vào núi Bát Quái, do thành tâm mới đến được, còn kẻ phàm phu tục tử không thể bước chân vào. Lỗ Tu Chơn ở trong núi nhiều năm, đem những đồ trần thiết ưa thích trong phủ của mình đưa cả lên miếu. Chính mình cũng là người ưa học đạo, có tiến bộ trên đường đạo đức, bình thường cũng không qua lại với người thế tục; những người thường đến với ông ta đều là bực thanh cao cả.
Hôm nay Lôi Minh, Trần Lượng thấy những đồ quý giá trong chốn hoang vắng này, cho nên mới có sự kinh dị như thế. Lão đạo sĩ mời hai người ngồi rồi hỏi:
- Xin hỏi tôn tánh của hai vị là chi?
Lôi Minh Trần Lượng mỗi người xứng tên họ xong và nói:
- Chúng tôi là người sống về nghề bảo tiêu, còn chưa được lĩnh giáo quý tính danh của tiên trưởng, và không biết xưng hô như thế nào cho phải lẽ?
- Sơn nhân họ Lỗ, có tên kép là Tu Chơn. Hai vị hôm nay cùng sơn nhân có duyên gặp gỡ. Đại khái chắc hai vị chưa dùng cơm, trong miếu đây sẵn có đồ chay, hai vị không cần phải từ chối.
Trần Lượng thấy lão đạo sĩ đối với mình rất ân cần nên cũng không tiện từ chối, nói:
- Tổ sư gia đã có lòng từ bi hỏi đến, hai chúng tôi thật chưa dùng cơm.
- Thế thì tốt quá!
Lão đạo sĩ nói rồi sai đạo đồng đi chuẩn bị cơm rượu. Đạo đồng vâng dạ, lau dọn bàn ghế, chén dĩa, dọn lên. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn thấy trong miếu thật là sang trọng. Chén dĩa toàn là đồ sứ Cửu Giang, trên mặt đều có ba chữ Tòng Âm quán. Trái cây tươi ngon, đồ chay thượng hảo. Hai người ngồi kế bên chủ tọa bồi tiếp, ăn uống vui vẻ. Lôi Minh Trần Lượng rất lấy làm cảm kích, nghĩ rằng: "Mình cùng với lão đạo sĩ chưa hề gặp mặt, chưa quen biết bao giờ, không phải là cốt nhục cũng chẳng phải bạn bè, mà được ưu đãi như vậy thật quá phần mong đợi".
Lôi minh, Trần Lượng vốn là người nhiệt tâm suy tính: "Cũng không nên ăn không của lão đạo sĩ. Trước khi đi chúng ta nên cúng lại một phần hương khói".
Đang ngồi ăn uống nói chuyện, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lão đạo sĩ kêu đạo đồng ra xem thử. Đạo đồng lập tức chạy ra mở cửa xem: Người tới không ai xa lạ, mà chính là Thần đồng tử Chữ Đạo Duyên cùng Uyên ương đạo Trương Đạo Lăng. Hai người này mấy ngày trước so tài với Tế Điên ở Bạch Thủy Hồ. Tế Điên thi triển pháp Ngủ hành nã di đại ban vận, thế cối xay vào rồi đi mất. Uyên ương đạo Trương Đạo Lăng mới thương lượng với Chữ Đạo Duyên phải tìm Khảm ly chân nhân, mời người xuống bắt Tế Điên Hòa thượng báo thù rửa hận mới hả lòng. Hôm nay hai người mới đến Tòng Âm quán. Tiểu đạo đồng gặp mặt mới hỏi:
Hai vị đến đây có việc chi?
Chữ Đạo Duyên nói:
- Xin chào hai tiểu sư huynh! Chúng tôi đến gặp Tổ sư gia để đưa tin, có việc rất khẩn cấp; xin nhị vị tiểu đạo huynh trở vào bên trong bẩm lại một tiếng là có chúng tôi muốn xin ra mắt Tổ sư gia.
- Tổ sư gia đang có khách.
- Ai ở trong đó vậy?
- Một người họ Lôi, một người họ Trần. Bọn họ nói là người bảo tiêu ở phủ Trấn Giang.
Chữ Đạo Duyên nghe xong, nói:
- Không xong rồi đấy! Tôi xin nói cho tiểu đạo huynh biết: Hai người đó đến không phải là vô cớ đâu, chỉ nhân vì trên trần thế xuất hiện một Tế Điên tăng, hắn ta hưng Tam Bảo, diệt Tam Thánh giáo! Hai tên họ Lôi và họ Trần đó chính là đồ đệ của Tế Điên Hòa thượng. Hai người này là bọn giang dương đại đạo, họ đến đây chắc không có ý tốt đâu, mà chắc là do Tế Điên sai đến đó! Họ biết trong miếu của Tổ sư gia có tiền bạc đồ vật quý giá rất nhiều, chắc là muốn đến cuỗm đi đó. Tiểu sư huynh nên vào bên trong bẩm lại một tiếng.
Đạo đồng xoay mình trở vào. Lỗ Tu Chơn hỏi:
- Ai kêu cửa vậy?
- Dạ thưa, Trương Đạo Lăng và Chữ Đạo Duyên.
Lôi Minh và Trần Lương nghe nói cả kinh! Vì biết rằng hai lão đạo sĩ này không phải là người tốt. Lỗ Tu Chơn nói:
- Hai vị cứ thư thả ăn uống. Hai người mới đến này, luận về vai vế là hàng tiểu bối của tôi. Tôi với Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh qua lại rất thân. Họ là đồ đệ của Lý Hàm Linh đấy!
Lôi Minh, Trần Lượng nói:
- Hai đứa tôi gặp mặt hai người ấy có nhiều điều bất tiện, chi bằng tránh trước tốt hơn!
- Cũng được! Hai vị nếu không muốn gặp thì nên vào phòng trong mà ngồi.
Lôi Minh, Trần Lượng vội bước vào phòng phía Nam. Lỗ Tu Chơn bảo đạo đồng:
- Bảo hai người ấy vào đi!
Đạo đồng đi ra, giây lát cùng Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Lăng vào. Đến bên trong, hai vị lão đạo sĩ quỳ xuống hành lễ, nói:
- Tổ sư gia ở trên, bọn đệ tử là Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Lăng xin ra mắt.
Lỗ Tu Chơn hỏi:
- Hai người tới đây có việc chi?
Chữ Đạo Duyên thưa:
- Hai con tới đây đem cho Tổ sư gia một tin tốt: Trần thế hiện nay xuất hiện một tên Tế Điên tăng, hắn hưng Tam Bảo, diệt Tam Thánh, và nói Tam Thánh giáo chúng ta không có người, đều là hạng mang lông đội sừng cả, xương sống day ngang đưa lên trời, chẳng phải là tứ tạo sanh ra, vô cớ mà đối địch lại với Tam Thánh giáo. Cầu xin Tổ sư gia hạ sơn bắt Tế Điên tăng để Tam Thánh giáo chúng ta được mở mày mở mặt.
Lỗ Tu Chơn nghe xong, nói:
- Ta nghe nói Tế Điên tăng là vị cao tăng đắc đạo, đâu thể nói ra những lời như thế được. Chắc là hai tên nghiệt chướng này bày ra chuyện thị phi, rồi đặc điều nói bậy bạ đây.
Chữ Đạo Duyên nói:
- Đệ tử không dám trước mặt Tổ sư gia đặc điều nói dóc. Thật có việc đó mà. Cầu xin Tổ gia đại phát lòng từ bi cho.
- Đã như thế thì hai người đi tìm Tế Điên kêu đến cho ta hỏi thăm.
- Hai con tìm không ra! Hai con nếu gặp Tế Điên cũng không phải là đối thủ của ông tạ Vừa rồi hai con có nghe tiểu sư huynh nói: Ở trong miếu Tổ sư gia có một tên họ Lôi và một tên họ Trần là người phủ Trấn Giang, có phải vậy không?
- Đúng thế.
- Thưa Tổ sư gia, lão nhân gia ngàn muôn lần đừng cho họ là người có ý tốt! Hai người này nguyên là đồ đệ của Tế Điên đó. Họ tới đây chắc là do Tế Điên sai bảo đến. Họ biết trong miếu của Tổ sư gia có những đồ cổ ngoạn quý giá, trước hết họ sẽ cuỗm đi vì họ trước đây là giang dương đại đạo trong lục lâm. Thưa Tổ sư gia! Người đừng thả cho họ đi.
Khảm ly chân nhân nghe xong nói:
- Hai đứa mày nói bậy nói bạ không hà! Ta xem ra hai người này chẳng phải là hạng gian manh xảo hoạt. Họ chưa đi, hãy còn ở trong này.
- Tổ sư gia nói chúng con nói dóc. Nếu như không tin, hiện có bằng cớ đây, hai người này trên thân chắc chắn có dao và có y phục dạ hành. Nếu không có bao y phục dạ hành và dao thì kể như chúng con nói dóc, Tổ sư gia cứ bắt chúng con trị tội.
Lỗ Tu Chơn nghe nói cũng có lý, thiệt giả khó phân, mới nói:
Hai người đã nói như thế, ta phải kiểm tra họ xem. Nếu thiệt có phục dạ hành thì họ đừng mong ra khỏi Tòng Âm quán này. Nếu không có y phục dạ hành mà chỉ dao thôi thì không kể, vì họ là người bảo tiêu thì phải có binh khí hộ thân, chừng đó ta xử trị hai ngươi mới được.
- Phải đó!
Lỗ Tu Chơn mới đứng dậy cùng hai đạo sĩ bước vào phòng phía Nam định bắt Lôi Minh và Trần Lượng.
- Sư đệ đoán thử coi ai tới nè?
- Có lẽ là Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh ở Vân Hà quán, còn không thì Đông phương thái duyệt Lão tiên ông, cũng có thể là Bạch vân tiên trưởng thì chắc là Dã hạc chân nhân. Trừ phi những vị ấy ra, thì đâu có người nào lên miếu chúng ta nữa!
Nói xong mở cửa ra, hai đạo đồng ngạc nhiên nói:
- Hai tên phàm phu tục tử này đi đâu đây?
Lôi Minh, Trần Lượng lật đật nói:
- Xin cảm phiền hai vị tiên đồng! Hai chúng tôi vốn là người lạc đường, đi nhằm lên Bảo Sơn, cầu xin quán chủ mở rộng lòng cho chúng tôi tá túc một đêm.
Vị tiên đồng nhỏ háy mắt một cái, hỏi:
- Hai người tên họ là gì a?
Trần Lượng nói:
- Tôi họ Trần tên Lượng, còn anh bạn tôi họ Lôi tên Minh. Chúng tôi là bảo tiêu ở phủ Trấn Giang, từ phủ Triệu Hưng tới đây bị lạc đường.
- Hai vị chờ ở đây một lát, để tôi vào trong thưa lại, không chắc là Tổ sư gia có chịu cho hay không?
- Được, xin nhọc lòng hai vị thưa giùm.
Đạo đồng nhỏ đi vào, một lát sau trở ra nói:
- Tổ sư gia chúng tôi bảo hai vị vào.
Lôi Minh, Trần Lượng mới bước vào trong. Đạo đồng nhỏ đóng cửa lại. Hai người đi sâu vào trong viện thấy tòng, trúc xen hàng theo gió lắt laỵ Ngay chính giữa đại điện có một nguyệt đài, trên nguyệt đài có một lão đạo sĩ đang ngồi quán trăng. Hai bên chánh điện đều có đối điện, trong viện có một cái động thông thiên. Trần Lượng xem rồi nghĩ thầm: "Người sống ở trên đời khác nào giấc mộng lớn! Tranh danh đoạt lợi, hiếu thắng khoe tài, đều bị giàm danh khóa lợi buộc ràng! Hèn chi người ta nói:
Tướng quân đêm vắng vượt thành quan
Triều thần ngay ngáy suốt canh tàn
Trời trưa chùa núi Tăng còn ngu?
Danh lợi phồn hoa chẳng đổi nhàn.
"Không chi bằng vượt ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, bỏ nhà vào núi tham tu, chẳng là thanh nhả lắm ru!"
Trần Lượng xem xong, tiểu đạo lấy tay chỉ lão đạo sĩ, nói:
- Đây là Tổ sư gia của chúng tôi.
Trần Lượng và Lôi Minh đến gần xem, thấy vị lão đạo sĩ tóc như tuyết ba đông, bộ râu như sương thu tháng 9, mình mặc áo đạo bào màu đồng cổ, vớ trắng vân hài, đúng bực tiên phong đạo trưởng, đạo cao đức trọng, liền lật đật bước tới hành lễ, nói:
- Kính thưa tiên trưởng ở trên, đệ tử là Lôi Minh, Trần Lượng xin ra mắt tiên sư gia!
Vị đạo sĩ miệng niệm "Vô lượng Phật" rồi nói:
- Hai vị từ xa mới đến, xin ra hạc hiên ngơi nghĩ!
Nói rồi đứng dậy đưa Lôi Minh, Trần Lượng thẳng ra Đông phối phòng. Đạo đồng vén rèm, cầm đèn bước vào phòng. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn thấy đồ đạc trong phòng không khỏi giật mình kinh ngạc. Trần Lượng nghĩ thầm: "Vị đạo trưởng này không yêu cũng là quái, không phải quỉ cũng là hồ ly, chứ chắc không phải là người!". Xem ra các thứ cần thiết trong phòng toàn là những đồ vật trên đời ít có. Các loại chén dĩa cổ ngoạn đều là loại san hô mã não, bích tê phỉ thúy giá trị liên thành mà hai người hồi trước tới giờ chưa thấy lần nào. Trần Lượng hỏi:
- Thưa đạo trưởng, đây là thiên đường hay là nhân gian vậy?
Lão đạo sĩ cười hà hà, nói:
- Đây là nhân gian chớ nào phải thiên đường đâu!
Vị lão đạo sĩ này nguyên là họ Lỗ. Ban đầu ông ta là dòng dõi Quốc công triều Tống, tự mình chán bỏ hồng trần, xuất gia làm đạo sĩ, lấy đạo hiệu là Tu Chơn, người ta tặng ngoại hiệu là Khảm ly chơn nhơn. Ông ta thích địa lý của ngọn núi nầy, và được quan phủ cấp phát tiền bạc để sửa lợp tòa miếu. Ngọn núi này tên là núi Bát Quái. Đó là công trình nửa thiên nhiên nửa nhân tạo. Người trần tục đừng hòng đặt chân tới, vì một khi bước vào là mê đường mất lối. Hôm nay Lôi Minh, Trần Lượng đi lạc vào núi Bát Quái, do thành tâm mới đến được, còn kẻ phàm phu tục tử không thể bước chân vào. Lỗ Tu Chơn ở trong núi nhiều năm, đem những đồ trần thiết ưa thích trong phủ của mình đưa cả lên miếu. Chính mình cũng là người ưa học đạo, có tiến bộ trên đường đạo đức, bình thường cũng không qua lại với người thế tục; những người thường đến với ông ta đều là bực thanh cao cả.
Hôm nay Lôi Minh, Trần Lượng thấy những đồ quý giá trong chốn hoang vắng này, cho nên mới có sự kinh dị như thế. Lão đạo sĩ mời hai người ngồi rồi hỏi:
- Xin hỏi tôn tánh của hai vị là chi?
Lôi Minh Trần Lượng mỗi người xứng tên họ xong và nói:
- Chúng tôi là người sống về nghề bảo tiêu, còn chưa được lĩnh giáo quý tính danh của tiên trưởng, và không biết xưng hô như thế nào cho phải lẽ?
- Sơn nhân họ Lỗ, có tên kép là Tu Chơn. Hai vị hôm nay cùng sơn nhân có duyên gặp gỡ. Đại khái chắc hai vị chưa dùng cơm, trong miếu đây sẵn có đồ chay, hai vị không cần phải từ chối.
Trần Lượng thấy lão đạo sĩ đối với mình rất ân cần nên cũng không tiện từ chối, nói:
- Tổ sư gia đã có lòng từ bi hỏi đến, hai chúng tôi thật chưa dùng cơm.
- Thế thì tốt quá!
Lão đạo sĩ nói rồi sai đạo đồng đi chuẩn bị cơm rượu. Đạo đồng vâng dạ, lau dọn bàn ghế, chén dĩa, dọn lên. Lôi Minh, Trần Lượng nhìn thấy trong miếu thật là sang trọng. Chén dĩa toàn là đồ sứ Cửu Giang, trên mặt đều có ba chữ Tòng Âm quán. Trái cây tươi ngon, đồ chay thượng hảo. Hai người ngồi kế bên chủ tọa bồi tiếp, ăn uống vui vẻ. Lôi Minh Trần Lượng rất lấy làm cảm kích, nghĩ rằng: "Mình cùng với lão đạo sĩ chưa hề gặp mặt, chưa quen biết bao giờ, không phải là cốt nhục cũng chẳng phải bạn bè, mà được ưu đãi như vậy thật quá phần mong đợi".
Lôi minh, Trần Lượng vốn là người nhiệt tâm suy tính: "Cũng không nên ăn không của lão đạo sĩ. Trước khi đi chúng ta nên cúng lại một phần hương khói".
Đang ngồi ăn uống nói chuyện, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa. Lão đạo sĩ kêu đạo đồng ra xem thử. Đạo đồng lập tức chạy ra mở cửa xem: Người tới không ai xa lạ, mà chính là Thần đồng tử Chữ Đạo Duyên cùng Uyên ương đạo Trương Đạo Lăng. Hai người này mấy ngày trước so tài với Tế Điên ở Bạch Thủy Hồ. Tế Điên thi triển pháp Ngủ hành nã di đại ban vận, thế cối xay vào rồi đi mất. Uyên ương đạo Trương Đạo Lăng mới thương lượng với Chữ Đạo Duyên phải tìm Khảm ly chân nhân, mời người xuống bắt Tế Điên Hòa thượng báo thù rửa hận mới hả lòng. Hôm nay hai người mới đến Tòng Âm quán. Tiểu đạo đồng gặp mặt mới hỏi:
Hai vị đến đây có việc chi?
Chữ Đạo Duyên nói:
- Xin chào hai tiểu sư huynh! Chúng tôi đến gặp Tổ sư gia để đưa tin, có việc rất khẩn cấp; xin nhị vị tiểu đạo huynh trở vào bên trong bẩm lại một tiếng là có chúng tôi muốn xin ra mắt Tổ sư gia.
- Tổ sư gia đang có khách.
- Ai ở trong đó vậy?
- Một người họ Lôi, một người họ Trần. Bọn họ nói là người bảo tiêu ở phủ Trấn Giang.
Chữ Đạo Duyên nghe xong, nói:
- Không xong rồi đấy! Tôi xin nói cho tiểu đạo huynh biết: Hai người đó đến không phải là vô cớ đâu, chỉ nhân vì trên trần thế xuất hiện một Tế Điên tăng, hắn ta hưng Tam Bảo, diệt Tam Thánh giáo! Hai tên họ Lôi và họ Trần đó chính là đồ đệ của Tế Điên Hòa thượng. Hai người này là bọn giang dương đại đạo, họ đến đây chắc không có ý tốt đâu, mà chắc là do Tế Điên sai đến đó! Họ biết trong miếu của Tổ sư gia có tiền bạc đồ vật quý giá rất nhiều, chắc là muốn đến cuỗm đi đó. Tiểu sư huynh nên vào bên trong bẩm lại một tiếng.
Đạo đồng xoay mình trở vào. Lỗ Tu Chơn hỏi:
- Ai kêu cửa vậy?
- Dạ thưa, Trương Đạo Lăng và Chữ Đạo Duyên.
Lôi Minh và Trần Lương nghe nói cả kinh! Vì biết rằng hai lão đạo sĩ này không phải là người tốt. Lỗ Tu Chơn nói:
- Hai vị cứ thư thả ăn uống. Hai người mới đến này, luận về vai vế là hàng tiểu bối của tôi. Tôi với Tử hà chân nhân Lý Hàm Linh qua lại rất thân. Họ là đồ đệ của Lý Hàm Linh đấy!
Lôi Minh, Trần Lượng nói:
- Hai đứa tôi gặp mặt hai người ấy có nhiều điều bất tiện, chi bằng tránh trước tốt hơn!
- Cũng được! Hai vị nếu không muốn gặp thì nên vào phòng trong mà ngồi.
Lôi Minh, Trần Lượng vội bước vào phòng phía Nam. Lỗ Tu Chơn bảo đạo đồng:
- Bảo hai người ấy vào đi!
Đạo đồng đi ra, giây lát cùng Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Lăng vào. Đến bên trong, hai vị lão đạo sĩ quỳ xuống hành lễ, nói:
- Tổ sư gia ở trên, bọn đệ tử là Chữ Đạo Duyên và Trương Đạo Lăng xin ra mắt.
Lỗ Tu Chơn hỏi:
- Hai người tới đây có việc chi?
Chữ Đạo Duyên thưa:
- Hai con tới đây đem cho Tổ sư gia một tin tốt: Trần thế hiện nay xuất hiện một tên Tế Điên tăng, hắn hưng Tam Bảo, diệt Tam Thánh, và nói Tam Thánh giáo chúng ta không có người, đều là hạng mang lông đội sừng cả, xương sống day ngang đưa lên trời, chẳng phải là tứ tạo sanh ra, vô cớ mà đối địch lại với Tam Thánh giáo. Cầu xin Tổ sư gia hạ sơn bắt Tế Điên tăng để Tam Thánh giáo chúng ta được mở mày mở mặt.
Lỗ Tu Chơn nghe xong, nói:
- Ta nghe nói Tế Điên tăng là vị cao tăng đắc đạo, đâu thể nói ra những lời như thế được. Chắc là hai tên nghiệt chướng này bày ra chuyện thị phi, rồi đặc điều nói bậy bạ đây.
Chữ Đạo Duyên nói:
- Đệ tử không dám trước mặt Tổ sư gia đặc điều nói dóc. Thật có việc đó mà. Cầu xin Tổ gia đại phát lòng từ bi cho.
- Đã như thế thì hai người đi tìm Tế Điên kêu đến cho ta hỏi thăm.
- Hai con tìm không ra! Hai con nếu gặp Tế Điên cũng không phải là đối thủ của ông tạ Vừa rồi hai con có nghe tiểu sư huynh nói: Ở trong miếu Tổ sư gia có một tên họ Lôi và một tên họ Trần là người phủ Trấn Giang, có phải vậy không?
- Đúng thế.
- Thưa Tổ sư gia, lão nhân gia ngàn muôn lần đừng cho họ là người có ý tốt! Hai người này nguyên là đồ đệ của Tế Điên đó. Họ tới đây chắc là do Tế Điên sai bảo đến. Họ biết trong miếu của Tổ sư gia có những đồ cổ ngoạn quý giá, trước hết họ sẽ cuỗm đi vì họ trước đây là giang dương đại đạo trong lục lâm. Thưa Tổ sư gia! Người đừng thả cho họ đi.
Khảm ly chân nhân nghe xong nói:
- Hai đứa mày nói bậy nói bạ không hà! Ta xem ra hai người này chẳng phải là hạng gian manh xảo hoạt. Họ chưa đi, hãy còn ở trong này.
- Tổ sư gia nói chúng con nói dóc. Nếu như không tin, hiện có bằng cớ đây, hai người này trên thân chắc chắn có dao và có y phục dạ hành. Nếu không có bao y phục dạ hành và dao thì kể như chúng con nói dóc, Tổ sư gia cứ bắt chúng con trị tội.
Lỗ Tu Chơn nghe nói cũng có lý, thiệt giả khó phân, mới nói:
Hai người đã nói như thế, ta phải kiểm tra họ xem. Nếu thiệt có phục dạ hành thì họ đừng mong ra khỏi Tòng Âm quán này. Nếu không có y phục dạ hành mà chỉ dao thôi thì không kể, vì họ là người bảo tiêu thì phải có binh khí hộ thân, chừng đó ta xử trị hai ngươi mới được.
- Phải đó!
Lỗ Tu Chơn mới đứng dậy cùng hai đạo sĩ bước vào phòng phía Nam định bắt Lôi Minh và Trần Lượng.
/240
|