Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 48 - Nụ Hôn Xe Bò

/50


Hây za hây za hây hây hây za za za...

Sầu lắm các cậu ạ.

Càng nghĩ càng thấm câu hạnh phúc càng nhiều thì thử thách càng lớn. Hây za...Tây Thu bây giờ nổi tiếng rồi, nổi theo cái cách chẳng ai muốn cả.

Tất cả hình ảnh của tớ từ nhỏ đến lớn đều bị tụi nó khai quật cho bằng sạch, bản thân cũng là chủ đề hot nhất trên tất cả các group, diễn đàn hay fanpage của Khôi.

Ban ngày thì Thu chưa đủ can đảm để vào đâu, đến tối tắt điện chùm chăn kín mít rồi mới dám lén lút đọc từng từ từng chữ người ta dành cho mình.

Con Thu ngày cấp hai đen như một con chó thui.

Nghi án con này phẫu thuật thẩm mỹ, nhìn cái cằm nó ngày càng nhọn là biết ngay mà.

Mấy má ơi tui nghi nó còn tắm trắng nữa đó.

Tắm gì mà tắm, nhà nghèo rớt mùng tơi chắc là tiêm thuốc thôi, sớm muộn gì cũng bị ung thư da.

Bà thấy áo quần nó mặc dạo này không? Nhà con đó bán cả cái rạp đậu phụ đi cũng chẳng mua nổi đâu, chắc chắn dùng đồ nhái rồi, có khi đi ăn trộm cũng nên.

Ôi chao, đúng là cái loại trưởng giả học làm sang.

...

Khéo con này nó cho soái ca của chúng mình ăn bùa mê thuốc lú rồi, mà tôi không tin loại ngu xuẩn như nó lại được xếp thứ nhất, thứ nhì cũng không thể, chắc chắn gian lận.

Đúng vậy, chắc chắn có uẩn khúc.

Con cờ hó, não thiếu i ốt hay sao? Đũa mốc mà đòi chòi mâm son?

Nó thích gì Khôi đâu, nghèo nên cố tình lợi dụng thôi.

...

Ôi dồi ôi, nhiều lắm, đọc mấy tiếng đồng hồ cũng không hết ý. Những lời lẽ đó còn lịch sự chán, có những người thậm chí mang cả bộ phận sinh dục ra để chửi cơ.

Mạng xã hội phát triển nên việc công kích một ai đó càng trở nên dễ dàng hơn. Không phải xuất đầu lộ diện, chỉ ngồi ở nhà vài phút cũng type được cả mấy trăm từ, thật đơn giản quá phải không?

Khôi chắc không biết vụ này đâu, cậu ấy ít khi lê la online vớ vẩn, rảnh rỗi thì chỉ đọc mấy tờ báo như kiểu BBC News hoặc ngồi vẽ vời linh tinh thôi, nick facebook cả tá pho lâu mà bạn bè có mỗi Thu với mấy người trong gia đình à.

Thu thì đang thất thểu u sầu lắm.

Đó là cái cảm giác cả thế giới cùng chống lại mình, thảm khốc không tả nổi.

Đó là cái cảm giác cô đơn lạc lõng, dù có cứng rắn đến đâu nhưng bị chỉ trích nặng nề như thế trong lòng quả thật chẳng mấy dễ chịu.

Suýt nữa thì ứa nước mắt ý.

Lúc đầu tức quá tớ định tạo một cái nick giả để vào khẩu chiến với chúng nó luôn á, chúng nó chửi một câu tớ chửi mười câu.

Nhưng mà...

Ba mẹ từng dạy, dù bất đồng quan điểm tới đâu thì con gái con lứa cũng nên hạn chế dùng từ bẩn để nhục mạ đối phương, bởi những lời lẽ độc địa chỉ làm cho bản thân thêm xấu xí mà thôi.

Thế cho nên...

Thôi.

Chín bỏ làm mười, kệ tụi nó đi. Khổ nỗi kệ thì kệ nhưng vẫn ảo não ấy, đêm không ngủ được liền táy máy làm cái sờ ta tút vớ vẩn.

Chó buồn, biết Cún nơi đâu?

Giờ nổi tiếng mà, nhất cử nhất động của mình đều được lũ trẻ chụp lại đăng lên forum để cùng nhau bàn luận, chỉ không ngờ rằng mười phút sau nhận được thông báo Nguyễn Hoàng Trọng Khôi bày tỏ cảm xúc trái tim tới bài viết của bạn.

Ặc, thế nữa.

Nỡm ạ, khuya rồi còn chưa ngủ cơ à?

Mười phút sau nữa, có nô ti phi cây sừn nhắc Nguyễn Hoàng Trọng Khôi đăng trạng thái đầu tiên của anh ấy.

Pham Le Thu - She is the mother of my unborn kids.

SO...I DARE YOU...ALL OF YOU...

Eo, đơn giản có vài từ thôi mà mấy cái topic đang sôi nổi kinh khủng khiếp tự dưng tắt ngấm mới hay chứ nị.

Ôi dồi ôi, Khôi ơi sao mà Khôi soái thế hả?

Làm tim Thu rung ra rung rinh luôn à, nhớ lại khoảnh khắc cuối buổi tổng kết cứ ngọt ngào sao sao ấy, thiệt là cảm xúc nó thay đổi cứ như chong chóng á.

Eo ui iu Khôi chết đi được á.

Tự nhiên làm tớ yên tâm về vụ du lịch mà cô giáo chủ nhiệm thưởng cho lớp vì kỳ này có ba đứa trong top 10, lên bản Mộc Lan, một bản giữa núi rừng Tây Bắc, nghe nói mùa đông lạnh rất có thể có tuyết rơi nha.

Thu thích xem tuyết lắm, tại Thu chưa bao giờ được nhìn thấy tuyết cả.

Lúc trước còn chần chừ định không đi nhưng giờ thì sợ quái gì đâu, thích thì chiến thôi nhỉ?

Xe chuyển bánh từ sớm lắm, năm giờ sáng nên đứa nào đứa nấy cũng ngáp ngắn ngáp dài. Khôi qua đón Thu từ bốn rưỡi ấy, trước khi tìm chỗ còn véo má tớ đùa.

- Nàng có say xe không thế?

Eo, nhiễm Khỉ rồi á.

- Thiếp không chàng ạ.

Thu trêu lại, Khôi cười cười rồi dắt tớ xuống hàng ghế cuối cùng, cho Thu ngồi bên trong ngắm cảnh.

- Mệt không? Sáng dậy sớm vậy chắc nhọc lắm hả?

Uầy, quan tâm thế? Nhưng từ ngày Khôi bảo ngủ muộn hại sức khoẻ nên tớ toàn đổi giờ học sang sáng sớm mà, quen rồi. Chỉ là bọn con gái phía trên lườm nguýt làm Thu sởn hết cả da gà.

Khổ nỗi biết sao đây? Cứ bơ đi mà sống vậy.

Với cả lâu lắm mới được nũng nịu WC, Thu làm màu tới bến luôn.

- Nhọc lắm á, người nó cứ yếu yếu kiểu gì ấy.

Eo tởm nhỉ? Chính Thu cũng thấy thẹn với lòng mình á, may mà Khôi không chê điệu, bạn vòng tay qua áp đầu tớ vào vai rồi nhẹ nhàng xoa tóc dỗ dành.

- Khôi thương, Thu chợp mắt một lúc đi.

- Nhưng Thu không ngủ được ý, Thu đói lắm.

- Khôi mang đồ ăn này, Thu ăn gì? Hoa quả, xôi xéo hay bánh mì xá xíu?

Trời đất ạ, nghe mà thèm nhỏ rãi luôn ấy, Thu ngẩng lên nhìn Khôi, đẹp trai quá thể đáng làm lá gan của tớ ngày một lớn, cứ muốn chọc bạn mãi à.

- Thích xôi xéo, cơ mà thôi đi, ngại ngại á.

- Có gì mà ngại, Khôi xúc cho Thu nhé.

Thật à? Nghe bùi tai thế chứ nị, ừ vậy cũng được nha. Thu phụng phịu gật đầu, Khôi hình như rất thích vẻ mặt này của tớ nha, chỉ cần Thu làm vậy là ánh mắt bạn lại trìu mến lắm, véo nhẹ má tớ rồi còn thơm chụt lên trán nữa.

Tỏm ta tỏm tẻm hết cả hộp xôi luôn, xong hai đứa gục vào nhau ngủ ngon kinh khủng khiếp ý. Mãi tới lúc bác tài dừng xe thông báo còn nửa tiếng nữa là tới bản rồi ai có nhu cầu thì xuống giải quyết tớ mới giật mình bừng tỉnh.

Thấy Khôi đang ngon giấc nên không đánh thức bạn, cứ thế rón rén xuống xe thôi. Tớ ngồi cuối nên xếp hàng cũng cuối cùng, bọn nó xong hết mới đến lượt mình.

Thoải mái hết cả người, tới lúc ra mới thốn các cậu ạ.

Chẳng biết xe đi đâu nữa?

Chả nhẽ đi trước rồi?

Đùa à?

Năm phút...mười phút...hai mươi phút...

Đồi núi hoang vu có mỗi mình Thu và cái nhà vệ sinh thôi á, hoang mang dễ sợ. Thôi chết toi, kiểu này bị chúng nó troll rồi, bọn mất dạy, con gái với nhau mà ác độc ghê gớm.

Vì là xuống đi vệ sinh nên tớ chẳng mang gì cả, áo khoác điện thoại cũng vứt trên xe rồi, cái vùng này tầm trưa trưa mà sao nó lạnh dã man luôn ấy, thời tiết cũng âm u mù mịt à.

Lạnh quá nên phải chạy cho nó ấm ấm người ý, xem nào, soái ca mỗi lần ngủ thì ngủ như chết nên chắc giờ soái tỷ phải tự cứu lấy mình rồi. Đi ô tô mất ba chục phút thì chạy bộ không hiểu hết bao lâu đây?

Có bao lâu cũng phải chạy chứ biết làm sao? Không lẽ ở đây làm cái xác chết cóng?

Chắc men theo con đường này là tới nơi nhỉ? Có mỗi một đường thôi mà?

Thôi, coi như cơ hội rèn luyện thân thể vậy. Thu động viên mình rồi hít một hơi thật sâu cắm đầu cắm cổ chạy. Trời rét thật đấy, chạy hùng hục thế rồi mà vẫn rét.

Phải nhanh nhanh lên, sợ Khôi tỉnh giấc cậu ấy lo lắng cho tớ rồi lại cáu lại phát bệnh thì nguy lắm.

Ôi dồi ôi, mệt muốn xỉu luôn.

MỎI. MỆT. ĐÓI. RÉT.

Thế cho nên thời khắc nhìn thấy WC đánh xe bò đi tới mừng rớt cả nước mắt. Bạn trông thấy tớ liền vội vã lao xuống ôm tớ, sống mũi cậu ấy cũng ửng đỏ á.

Thu thì chạy nhiều quá đâm ra chân run tay run, cả người mềm oặt khuỵ luôn. Tớ chỉ bị kiệt sức thôi chứ vẫn có ý thức mà, chẳng hiểu sao khiến Khôi hoảng hốt đến vậy, cứ vỗ vỗ má rồi gọi Thu hoài.


/50

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status