Kỳ thật bây giờ cô cũng thế, một người căn bản là ngủ không được, không có hơi thở của anh, không có tiếng bước chân của anh, cũng không có ấm áp trên người anh. Nơi này hiện tại tất cả đều lạnh như băng, không có một chút ấm áp. Quả đúng là mùa đông, thật sự rất lạnh.Đã rất lâu rồi anh không có trở về nơi này, nhưng mà cô nhìn bàn ăn phía bên kia, trên đó vẫn bày ra một bàn thức ăn đầy, cô vẫn theo thói quen chuẩn bị cho anh một phần, chỉ sợ ngộ nhỡ anh trở về. Thế nhưng, thời gian cô chờ quá dài, dần dần, cũng không biết, có phải anh vĩnh viễn sẽ không quay về nữa hay không.“Không có việc gì thì mình không thể tìm cậu sao? Mình chỉ là không ngủ được, ừm, không ngủ được, muốn tìm người nói chuyện phiếm thôi”, Giản Tiểu Phương gắt gao nắm chặt điện thoại, không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng chỉ có thể nói qua quýt cho xong. Cô vẫn là nói không nên lời, làm sao bây giờ, An An chỉ có một mình, sao cô ấy có thể thừa nhận loại chuyện như thế này đây.Cô ấy lại yêu một người đàn ông vô tình như vậy.“Không ngủ được?”, Diệp An An nhẹ nhàng cười, “có phải là vì chuyện của Thượng Quan Thuyên hay không, dạo này anh ta lại quấn lấy cậu nữa sao?”, nói xong, tâm tình cô chợt tốt lên nhiều, mỗi người đều có lúc gặp phải phiền não, có khi, kỳ thật có thể nghĩ thoáng một chút, có lẽ có một ngày chúng ta có thể thực giản đơn, thực vui vẻ. Thanh âm của cô tựa như thanh âm của gió vậy, thản nhiên truyền đến, Giản Tiểu Phương chỉ cầm điện thoại, nghe từng từ từng từ.” Tiểu Phương, thật ra tất cả trong quá khứ, không thể trở thành bóng ma của cậu, cậu vẫn yêu người đàn ông kia chứ, chỉ là tổn thương quá sâu nên không dám, Tiểu Phương, phải dũng cảm lên một chút, nếu cậu không đi bước đầu tiên, như vậy hạnh phúc sẽ rời khỏi cậu rất xa, Thượng Quan Thuyên anh ta đã biết sai lầm rồi, những việc anh ta làm mấy ngày nay, cậu đều không có nhìn đến, cũng không thấy cảm động sao?”.Tuy rằng cô rất ít ra ngoài, nhưng mà Giản Tiểu Phương vẫn đều nói cho cô biết chuyện này, giống như muốn đem tất cả khổ tâm chất chứa đều nói ra với cô, cô chỉ nghe, nhìn rồi suy nghĩ thôi.Cô có thể từ lời Giản Tiểu Phương nói mà nghe ra được cảm xúc phập phồng của cô ấy. Cô ấy đối với Thượng Quan Thuyên tuy rằng bên ngoài là chán ghét, phiền chán nhưng trong lòng lại yêu anh ta, cho đến bây giờ cũng chưa từng thay đổi tình yêu ấy.Nếu tất cả có thể lặp lại một lần nữa, như vậy vụ việc trước kia không phải ai cũng muốn nó xảy ra, nếu có thể lặp lại, vậy thì vì sao lại không cho chính mình và anh ta một cơ hội nữa chứ.Cô tuy rằng không bất hạnh, chính là lại muốn nhìn người khác hạnh phúc. :(“Mình…không biết…”, Giản Tiểu Phương có chút vô thố, giọng nói rõ ràng của Diệp An An truyền tới tai cô, tay cô nắm điện thoại, lại chặt thêm một chút. Cô biết, cô đương nhiên biết Thượng Quan Thuyên gần đây đối với cô rất tốt, đối với cô bao dung vô cùng, mặc kệ cô tức giận đến mức nào, anh vẫn luôn mỉm cười mà tiếp nhận, mà cô, đương nhiên cũng sẽ vì nụ cười đơn giản của anh mà khiến tim đập thình thịch.Chỉ là cô đã chịu tổn thương một lần, còn có thể tin tưởng một lần nữa sao?Cô xoa cái trán mình, rồi lại thở dài một hơi, cô vốn là phải khuyên nhủ Diệp An An, giờ thì ngược lại, lại bị cô ấy khuyên nhủ lại, vị trí hai người lại đảo ngược lại với nhau.Quên đi, không nói nữa, hôm nào đó sẽ nói sau, giấy không gói được lửa, một ngày nào đó cô ấy sẽ biết, chỉ hy vọng, cô ấy đừng bị thương tích đầy mình là tốt rồi.Thực ra Giản Tiểu Phương cũng không biết, Diệp An An kỳ thật sớm đã bị thương tích đầy mình rồi, thế nhưng cũng chỉ vì cô còn chưa chết tâm mà thôi.Chắc chắn thế nào cũng sẽ có chút thương tổn, có chút thương tổn là không thể tránh khỏi, có chút thương tổn cũng là đau triệt nội tâm. Có lẽ không lâu về sau, cô sẽ phải gặp thôi.
/224
|