Mã xa rốt cục ra khỏi hoàng cung, hướng tướng phủ đi đến, tốc độ xe có chút nhanh, rõ ràng có chút xóc nảy.
Bên trong xe, Trác Tình nhìn bên cạnh Lâu Tịch Nhan từ khi lên mã xa vẻ mặt vẫn trầm tư, trong lòng còn có chút hổ thẹn, nếu như không phải do nàng, hắn cũng sẽ không đắc tội Yến Hoằng Thiêm, dù sao đó cũng là hoàng thượng.
Trác Tình thấp giọng nói :”Ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi.”
Lâu Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía nàng, khẽ cười nói :“Nàng đều mất trí nhớ, ta hỏi nàng còn có thể trả lời sao?”
“Ta…không thể.” Nàng có rất nhiều chuyện không thể hướng hắn giải thích, Lâu Tịch Nhan nhẹ nhún vai, vẻ mặt một bộ đã như vậy hà tất hỏi nhiều , lại muốn quay đầu đi, Trác Tình lần nữa kêu lên :”Lâu Tịch Nhan, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lâu Tịch Nhan lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng đặt câu hỏi.
“Thanh Phong sẽ bị giam bao lâu ? Dựa vào hiểu biết của ngươi đối với Yến Hoằng Thiêm , hắn sẽ xử trí nàng như thế nào?” Lúc gần đi nụ cười kia của Thanh Phong, tổng làm cho lòng nàng lo lắng bất an, nếu là nàng ấy xẩy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không an tâm.
“Qua lại giữa hai nước Khung Nhạc với Hạo Nguyệt ít nhất nữa tháng, nếu như sự tình điều tra rõ là có thể thả ra, nửa tháng sau có thể đi ra, về phần nàng sẽ chịu hình phạt gì, ta không biết.”Yến Hoằng Thiêm làm việc, luôn luôn bằng tâm tình, hắn không biết hắn khi đó tâm tình như thế nào, có thể Thanh phong sẽ chết, có thể sẽ bị tặng người, hoặc có thể tiếp tục ở lại trong cung.
Ít nhất nửa tháng…Ở nửa tháng trong thiên lao là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, Trác Tình lưỡng lự thật lâu mới lên tiếng :”Ta biết thỉnh cầu việc này có chút làm khó ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn nói .”
Nhìn bộ dáng có chút áy náy của nàng, Lâu Tịch Nhan đã biết nàng muốn nói gì, nhẹ cười đáp :”Ta sẽ cố gắng trong khả năng để nàng ở trong thiên lao tốt hơn chút.”
Lâu Tịch Nhan săn sóc khiến nàng cảm kích :”Cảm ơn ngươi.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâu Tịch Nhan trả lời :”Ta không nhất định có khả năng giúp được, dù sao nàng là ở trong cung.”
Hít sâu một hơi, Trác Tình thấp giọng nói:”Ta tạ ơn chính là việc ngươi đem ta ra cung.” Đối mặt Yến Hoằng Thiêm như vậy nam nhân, cần dũng khí nhiều lắm, nàng thừa nhận, nàng có chút sợ, khi Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng ly khai, tim của nàng đập rất nhanh, có thể là bởi vì cảm động, có thể là bởi vì thoát ly nguy hiểm, lại có thể là nàng tâm động.
Nhìn bộ dạng Lâu Tịch Nhan nặng nề tâm sự, Trác tình thức thời im lặng, đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt dưỡng thần, không hề quấy rầy hắn.
Tia dao động trong mắt nàng hắn thấy được, thế nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Yến Hoằng Thiêm, hắn liền lâm vào lo lắng, bởi vì lúc hắn lần đầu tiên nói thích cái gì đó, cũng là lúc cái kia sinh mệnh kết thúc —-
Năm ấy tiên hoàng đem Yến Hoằng Thiêm làm con thừa tự cấp chính cung hoàng hậu cũng chính là cô hắn Lâu Tố Tâm nuôi dưỡng, cũng bởi vậy thường xuyên vào cung bồi cô hắn cùng Yến Hoằng Thiêm kết giao thành biểu huynh đệ, quan hệ rất tốt.
Về sau , hắn còn có mấy người con của các trọng thần được chuẩn vào cung cùng hoàng tử đọc sách, có một năm tiên hoàng ngự ban thưởng một con bạch hổ mới sinh làm phần thưởng, thái phó ra đề mục, học sinh tỷ thí, ai thắng có thể có được con bạch hổ kia. Chúng hoàng tử nóng lòng muốn thử, đây là cơ hội tốt để tạo ấn tượng trước mặt hoàng thượng, ai cũng không muốn buông tha.
Mà hắn nhưng chỉ đối kia vật nhỏ cảm thấy hứng thú, bạch hổ còn không đủ một tháng, thoạt nhìn ngốc ngốc khả ái, da lông tuyết trắng chạm vào mềm mại mà thoải mái, hắn rất thích, nhớ kỹ khi đó Yến Hoằng Thiêm cũng là như vậy vỗ vai hắn :”Ngươi rất thích con bạch hổ kia?”
Hắn dùng sức gật đầu.
Chỉ chốc lát tỷ thích bắt đầu , vòng thứ nhất so kỳ nghệ, thứ hai so phú thi ( làm thơ), vòng thứ ba so tài bắn cung, không có gì ngoài ý muốn, sau hai đợt tỷ thí, có thể đi vào vòng cuối cùng chỉ có bọn họ hai người.
Bắn tên luôn luôn đều không phải thế mạnh của hắn, nhưng cũng may hắn xưa nay luôn bình tĩnh, tiễn ổn tốc quân ( mũi tên ổn định, tốc độ nhanh ), bắn trúng hồng tâm cũng không phải là việc khó, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Yến Hoằng Thiêm bên cạnh, hắn vô cùng hưng phấn, ánh mắt cực nóng đối kia tiểu hổ, một bộ dáng nhất định phải có, Lâu Tịch Nhan chần chờ một chút, tiểu hổ tuy rằng khả ái, thế nhưng hắn thân thể không tốt, cha hắn cũng sẽ không cho hắn nuôi dưỡng, Yến Hoằng Thiêm thoạt nhìn rất thích tiểu hổ, tiểu hổ thuộc về hắn cũng tốt, như vậy tiên hoàng cũng sẽ khích lệ Yến Hoằng Thiêm, lúc mình vào cung cũng có thể thường xuyên nhìn thấy nó ( tiểu hổ ).
Trong lòng do dự một chút, trong tay mũi tên tự nhiên bất ổn, như trước bắn vào phạm vi hồng tâm, chỉ là kém hơn so với Yến Hoằng Thiêm trúng chính giữa hồng tâm, thắng bại đã phân.
Một màn kế tiếp khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người, Yến Hoằng Thiêm bỗng nhiên rút một mũi tên, nhắm ngay tiểu bạch hổ mới vừa đạt được, này một mũi tên rất nhanh cũng rất ngoan, mũi tên xuyên thủng cổ, huyết nhiễm đỏ bộ lông thuần trắng, Yến Hoằng Thiêm ném trong tay cung tiễn, hung hăng liếc hắn một cái, cái gì cũng không nói liền chạy đi.
Kia một năm, Yến Hoằng Thiêm mười tuổi, hắn mười một tuổi .
Chuyện cũ như nước thủy triều, lúc trước hắn không hiểu, Yến Hoằng Thiêm muốn chính là cái loại toàn lực ứng phó quyết đấu giành thắng lợi cuối cùng, cho nên khi hắn cho rằng hắn không thật sự đạt được cái kia chiến lợi phẩm, kết cục của nó chính là –chết.
Chậm rãi nghiêng đầu, bên người nữ tử hô hấp đều đều, vẻ mặt yên tĩnh, lúc này đây của nàng kết cục sẽ là cái gì ?
Hắn là hại nàng hay là giúp nàng ?!
Nhẹ cầm tay Trác Tình, Lâu Tịch Nhan hạ xuống quyết định, lúc này đây hắn sẽ không để nàng có bất luận cái gì tổn thương, bởi vì hắn thích ánh mắt nàng vừa nhìn hắn.
Trác Tình mí mắt khẽ động, tay mặc cho Lâu Tịch Nhan nắm.
Mã xa như trước hướng Tướng phủ phương hướng đi đến.
…. … …. …. …..
Màn trướng mỏng màu tím tầng tầng rủ xuống, ở ngoài gió đêm chậm rãi thổi tới vung lên tầng tầng rung động, bên trong tràn ngập nhàn nhạt mùi hương nến, âm thanh gõ mõ phát ra tiếng đông đông, vang lên trong đêm khuya vô cùng rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được bên trong màn trướng một vị phụ nhân chính là quỳ gối trên cẩm bồ đoàn ( đệm hương bồ ), một tay khẽ gõ mõ,một tay gẩy chuỗi phật châu.
Lão ma ma đứng trước màn trướng, do dự có nên hay không đi vào, lưỡng lự một hồi lâu vẫn là không dám lên tiếng, đang muốn xoay người lui ra, một đạo giọng nữ không kiên nhẫn vang lên :”Chuyện gì?”
Lão ma ma nhanh chóng tiến lên, cung kính trả lời :”Hôm nay hoàng thượng cùng Lâu tướng nổi lên tranh cãi.”
Phụ nhân con mắt khép hờ, tựa như không để ý giống nhau thấp giọng nói :”Vì chuyện gì ?”
“Vì một nữ nhân.”
Tay gõ mõ dừng ở giữa không trung, phụ nhân vẫn khép hờ mắt cũng từ từ mở ra, nàng có chút hứng thủ hỏi :”Ai có sức quyến rũ lớn như vậy?” Trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc một tia hiếu kỳ, dường như càng nhiều là mừng rỡ.
Không dám có một tia chần chờ, lão ma ma đem chuyện tình nghe được từng việc nói rõ:”Là nữ nhân Hạo Nguyệt quốc đưa tới, đêm nay Lâu tướng đem cái kia nữ nhân đưa đến cung yến, nàng xuất ra tài hoa, hoàng thượng đối nàng động tâm, sau khi kết thúc tiệc tối, ở bên trong điện hoàng thượng mấy lần tức giận, nghe nói hình như là đưa sai người vào cung, vốn hẳn là đưa vào cung Thanh Linh lại bị đưa đến tướng phủ, hiện tại trong cung cái này là muội muội.”
Còn có loại chuyện này ? Như vậy hoàng thượng là sớm đã nhìn trúng Thanh Linh, cho nên giận dữ hay là gặp sắc nảy lòng tham, mượn cớ này để đạt được mục đích? Phụ nhân cười lạnh một tiếng, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Nói tiếp .”
“Sau đó hoàng thượng cùng Lâu tướng mật đàm khoảng nửa canh giờ, nói cái gì nhưng là không ai biết, bất quá cuối cùng Thanh Linh vẫn là được Lâu Tịch Nhan mang đi, muội muội nàng Thanh Phong bị giam vào thiên lao.” Có thể thăm dò đến chỉ có như vậy, lão ma ma im lặng đứng ở ngoài màn trướng, chờ người bên trong hạ mệnh lệnh.
Thật lâu sau , phụ nhân rốt cục lên tiếng, chỉ là nhàn nhạt nói:”Lui ra đi.” Lão ma ma không dám chần chờ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Một lát sau thanh âm gõ mõ lần nữa vang lên, phụ nhân lần nữa nhắm mắt lại, chỉ là khóe miệng như có như không nụ cười nhạt, cùng phật đường thiện tĩnh tiếng gõ mõ là như vậy không hợp……
Bên trong xe, Trác Tình nhìn bên cạnh Lâu Tịch Nhan từ khi lên mã xa vẻ mặt vẫn trầm tư, trong lòng còn có chút hổ thẹn, nếu như không phải do nàng, hắn cũng sẽ không đắc tội Yến Hoằng Thiêm, dù sao đó cũng là hoàng thượng.
Trác Tình thấp giọng nói :”Ngươi muốn hỏi cái gì liền hỏi đi.”
Lâu Tịch Nhan phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía nàng, khẽ cười nói :“Nàng đều mất trí nhớ, ta hỏi nàng còn có thể trả lời sao?”
“Ta…không thể.” Nàng có rất nhiều chuyện không thể hướng hắn giải thích, Lâu Tịch Nhan nhẹ nhún vai, vẻ mặt một bộ đã như vậy hà tất hỏi nhiều , lại muốn quay đầu đi, Trác Tình lần nữa kêu lên :”Lâu Tịch Nhan, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Lâu Tịch Nhan lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng đặt câu hỏi.
“Thanh Phong sẽ bị giam bao lâu ? Dựa vào hiểu biết của ngươi đối với Yến Hoằng Thiêm , hắn sẽ xử trí nàng như thế nào?” Lúc gần đi nụ cười kia của Thanh Phong, tổng làm cho lòng nàng lo lắng bất an, nếu là nàng ấy xẩy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không an tâm.
“Qua lại giữa hai nước Khung Nhạc với Hạo Nguyệt ít nhất nữa tháng, nếu như sự tình điều tra rõ là có thể thả ra, nửa tháng sau có thể đi ra, về phần nàng sẽ chịu hình phạt gì, ta không biết.”Yến Hoằng Thiêm làm việc, luôn luôn bằng tâm tình, hắn không biết hắn khi đó tâm tình như thế nào, có thể Thanh phong sẽ chết, có thể sẽ bị tặng người, hoặc có thể tiếp tục ở lại trong cung.
Ít nhất nửa tháng…Ở nửa tháng trong thiên lao là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, Trác Tình lưỡng lự thật lâu mới lên tiếng :”Ta biết thỉnh cầu việc này có chút làm khó ngươi, thế nhưng ta vẫn muốn nói .”
Nhìn bộ dáng có chút áy náy của nàng, Lâu Tịch Nhan đã biết nàng muốn nói gì, nhẹ cười đáp :”Ta sẽ cố gắng trong khả năng để nàng ở trong thiên lao tốt hơn chút.”
Lâu Tịch Nhan săn sóc khiến nàng cảm kích :”Cảm ơn ngươi.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Lâu Tịch Nhan trả lời :”Ta không nhất định có khả năng giúp được, dù sao nàng là ở trong cung.”
Hít sâu một hơi, Trác Tình thấp giọng nói:”Ta tạ ơn chính là việc ngươi đem ta ra cung.” Đối mặt Yến Hoằng Thiêm như vậy nam nhân, cần dũng khí nhiều lắm, nàng thừa nhận, nàng có chút sợ, khi Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng ly khai, tim của nàng đập rất nhanh, có thể là bởi vì cảm động, có thể là bởi vì thoát ly nguy hiểm, lại có thể là nàng tâm động.
Nhìn bộ dạng Lâu Tịch Nhan nặng nề tâm sự, Trác tình thức thời im lặng, đầu dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt dưỡng thần, không hề quấy rầy hắn.
Tia dao động trong mắt nàng hắn thấy được, thế nhưng vừa nghĩ đến lời nói của Yến Hoằng Thiêm, hắn liền lâm vào lo lắng, bởi vì lúc hắn lần đầu tiên nói thích cái gì đó, cũng là lúc cái kia sinh mệnh kết thúc —-
Năm ấy tiên hoàng đem Yến Hoằng Thiêm làm con thừa tự cấp chính cung hoàng hậu cũng chính là cô hắn Lâu Tố Tâm nuôi dưỡng, cũng bởi vậy thường xuyên vào cung bồi cô hắn cùng Yến Hoằng Thiêm kết giao thành biểu huynh đệ, quan hệ rất tốt.
Về sau , hắn còn có mấy người con của các trọng thần được chuẩn vào cung cùng hoàng tử đọc sách, có một năm tiên hoàng ngự ban thưởng một con bạch hổ mới sinh làm phần thưởng, thái phó ra đề mục, học sinh tỷ thí, ai thắng có thể có được con bạch hổ kia. Chúng hoàng tử nóng lòng muốn thử, đây là cơ hội tốt để tạo ấn tượng trước mặt hoàng thượng, ai cũng không muốn buông tha.
Mà hắn nhưng chỉ đối kia vật nhỏ cảm thấy hứng thú, bạch hổ còn không đủ một tháng, thoạt nhìn ngốc ngốc khả ái, da lông tuyết trắng chạm vào mềm mại mà thoải mái, hắn rất thích, nhớ kỹ khi đó Yến Hoằng Thiêm cũng là như vậy vỗ vai hắn :”Ngươi rất thích con bạch hổ kia?”
Hắn dùng sức gật đầu.
Chỉ chốc lát tỷ thích bắt đầu , vòng thứ nhất so kỳ nghệ, thứ hai so phú thi ( làm thơ), vòng thứ ba so tài bắn cung, không có gì ngoài ý muốn, sau hai đợt tỷ thí, có thể đi vào vòng cuối cùng chỉ có bọn họ hai người.
Bắn tên luôn luôn đều không phải thế mạnh của hắn, nhưng cũng may hắn xưa nay luôn bình tĩnh, tiễn ổn tốc quân ( mũi tên ổn định, tốc độ nhanh ), bắn trúng hồng tâm cũng không phải là việc khó, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Yến Hoằng Thiêm bên cạnh, hắn vô cùng hưng phấn, ánh mắt cực nóng đối kia tiểu hổ, một bộ dáng nhất định phải có, Lâu Tịch Nhan chần chờ một chút, tiểu hổ tuy rằng khả ái, thế nhưng hắn thân thể không tốt, cha hắn cũng sẽ không cho hắn nuôi dưỡng, Yến Hoằng Thiêm thoạt nhìn rất thích tiểu hổ, tiểu hổ thuộc về hắn cũng tốt, như vậy tiên hoàng cũng sẽ khích lệ Yến Hoằng Thiêm, lúc mình vào cung cũng có thể thường xuyên nhìn thấy nó ( tiểu hổ ).
Trong lòng do dự một chút, trong tay mũi tên tự nhiên bất ổn, như trước bắn vào phạm vi hồng tâm, chỉ là kém hơn so với Yến Hoằng Thiêm trúng chính giữa hồng tâm, thắng bại đã phân.
Một màn kế tiếp khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người, Yến Hoằng Thiêm bỗng nhiên rút một mũi tên, nhắm ngay tiểu bạch hổ mới vừa đạt được, này một mũi tên rất nhanh cũng rất ngoan, mũi tên xuyên thủng cổ, huyết nhiễm đỏ bộ lông thuần trắng, Yến Hoằng Thiêm ném trong tay cung tiễn, hung hăng liếc hắn một cái, cái gì cũng không nói liền chạy đi.
Kia một năm, Yến Hoằng Thiêm mười tuổi, hắn mười một tuổi .
Chuyện cũ như nước thủy triều, lúc trước hắn không hiểu, Yến Hoằng Thiêm muốn chính là cái loại toàn lực ứng phó quyết đấu giành thắng lợi cuối cùng, cho nên khi hắn cho rằng hắn không thật sự đạt được cái kia chiến lợi phẩm, kết cục của nó chính là –chết.
Chậm rãi nghiêng đầu, bên người nữ tử hô hấp đều đều, vẻ mặt yên tĩnh, lúc này đây của nàng kết cục sẽ là cái gì ?
Hắn là hại nàng hay là giúp nàng ?!
Nhẹ cầm tay Trác Tình, Lâu Tịch Nhan hạ xuống quyết định, lúc này đây hắn sẽ không để nàng có bất luận cái gì tổn thương, bởi vì hắn thích ánh mắt nàng vừa nhìn hắn.
Trác Tình mí mắt khẽ động, tay mặc cho Lâu Tịch Nhan nắm.
Mã xa như trước hướng Tướng phủ phương hướng đi đến.
…. … …. …. …..
Màn trướng mỏng màu tím tầng tầng rủ xuống, ở ngoài gió đêm chậm rãi thổi tới vung lên tầng tầng rung động, bên trong tràn ngập nhàn nhạt mùi hương nến, âm thanh gõ mõ phát ra tiếng đông đông, vang lên trong đêm khuya vô cùng rõ ràng, mơ hồ có thể thấy được bên trong màn trướng một vị phụ nhân chính là quỳ gối trên cẩm bồ đoàn ( đệm hương bồ ), một tay khẽ gõ mõ,một tay gẩy chuỗi phật châu.
Lão ma ma đứng trước màn trướng, do dự có nên hay không đi vào, lưỡng lự một hồi lâu vẫn là không dám lên tiếng, đang muốn xoay người lui ra, một đạo giọng nữ không kiên nhẫn vang lên :”Chuyện gì?”
Lão ma ma nhanh chóng tiến lên, cung kính trả lời :”Hôm nay hoàng thượng cùng Lâu tướng nổi lên tranh cãi.”
Phụ nhân con mắt khép hờ, tựa như không để ý giống nhau thấp giọng nói :”Vì chuyện gì ?”
“Vì một nữ nhân.”
Tay gõ mõ dừng ở giữa không trung, phụ nhân vẫn khép hờ mắt cũng từ từ mở ra, nàng có chút hứng thủ hỏi :”Ai có sức quyến rũ lớn như vậy?” Trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc một tia hiếu kỳ, dường như càng nhiều là mừng rỡ.
Không dám có một tia chần chờ, lão ma ma đem chuyện tình nghe được từng việc nói rõ:”Là nữ nhân Hạo Nguyệt quốc đưa tới, đêm nay Lâu tướng đem cái kia nữ nhân đưa đến cung yến, nàng xuất ra tài hoa, hoàng thượng đối nàng động tâm, sau khi kết thúc tiệc tối, ở bên trong điện hoàng thượng mấy lần tức giận, nghe nói hình như là đưa sai người vào cung, vốn hẳn là đưa vào cung Thanh Linh lại bị đưa đến tướng phủ, hiện tại trong cung cái này là muội muội.”
Còn có loại chuyện này ? Như vậy hoàng thượng là sớm đã nhìn trúng Thanh Linh, cho nên giận dữ hay là gặp sắc nảy lòng tham, mượn cớ này để đạt được mục đích? Phụ nhân cười lạnh một tiếng, quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Nói tiếp .”
“Sau đó hoàng thượng cùng Lâu tướng mật đàm khoảng nửa canh giờ, nói cái gì nhưng là không ai biết, bất quá cuối cùng Thanh Linh vẫn là được Lâu Tịch Nhan mang đi, muội muội nàng Thanh Phong bị giam vào thiên lao.” Có thể thăm dò đến chỉ có như vậy, lão ma ma im lặng đứng ở ngoài màn trướng, chờ người bên trong hạ mệnh lệnh.
Thật lâu sau , phụ nhân rốt cục lên tiếng, chỉ là nhàn nhạt nói:”Lui ra đi.” Lão ma ma không dám chần chờ, lặng lẽ lui ra ngoài.
Một lát sau thanh âm gõ mõ lần nữa vang lên, phụ nhân lần nữa nhắm mắt lại, chỉ là khóe miệng như có như không nụ cười nhạt, cùng phật đường thiện tĩnh tiếng gõ mõ là như vậy không hợp……
/112
|