“Mộc Phong?” Nghênh đón tầm mắt thâm trầm của Tô Mộc Phong , Cổ Nguyệt Hinh chỉ cảm thấy thân ở trong hầm băng,cư nhiên không tự chủ được khẽ run lên, cúi đầu Cổ Nguyệt Hinh dứt khoát không nhìn tới hắn.
Ở bên cạnh Cổ Nguyệt Hinh ngồi xuống, ánh mắt Tô Mộc Phong dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Nguyệt Hinh, trầm giọng hỏi :”Hinh di, ngươi nói đều là thật sao?”
Tuy rằng thanh âm hắn rất trầm, Cố Vân vẫn như cũ từ trên khuôn mặt không muốn tin tưởng của hắn nhìn ra kinh ngạc cùng không xác định, đây là một người hoàn toàn không biết gì cả hẳn nên có biểu tình, thế nhưng biểu tình đầu tiên khi Cổ Nguyệt Hinh thấy Tô Mộc Phong là kinh hoảng cùng lo lắng, nàng vì hắn lo lắng cái gì ?!
Cố Vân một đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm Tô Mộc Phong cùng Cổ Nguyệt Hinh, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của bọn họ, Trác Tình sau khi nghe đến huyễn thuật, bộ dáng đều như có chút suy nghĩ, rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.
“Ta…..” Cổ Nguyệt Hinh do dự một lúc, sau đó cố sức gật đầu, lãnh ngạnh trả lời :”Là thật.”
Tô Mộc Phong khuôn mặt luôn lãnh đạm rốt cục nổi lên gợn sóng, hắn chưa bao giờ chủ động chạm người khác cũng bắt lấy vai Cổ Nguyệt Hinh, gầm nhẹ nói :”Ngươi vì sao muốn làm như vậy?”
Nước mắt ở viền mắt đảo quanh, Cổ Nguyệt Hinh hít sâu một hơi,vẫn là không để lệ chảy xuống, nhẹ đẩy tay Tô Mộc Phong ra, Cổ Nguyệt Hinh cúi đầu thở dài nói:”Mộc Phong…..Ta đây là đang bảo hộ ngươi! Ngươi quay về Cổ Nguyệt gia đi, không nên lưu lại kinh thành.”
Đối với hắn từ nhỏ mất đi mẫu thân mà nói, Hinh di tựa như mẫu thân, hắn không thể tiếp nhận chuyện Cổ Nguyệt Hinh vì bảo vệ hắn mà đi giết người, mặc dù hắn cũng hiểu được việc làm của mấy vị tiểu thư này rất khiến người chán ghét cùng …sợ hãi, thế nhưng hắn không nghĩ tới muốn các nàng chết a!!” Ta không tin ngươi sẽ làm chuyện như vậy!” Kinh ngạc nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Hinh không muốn lại liếc nhìn hắn một cái, Tô Mộc Phong không biết mình nên nói cái gì?! Hắn không cần như vậy bảo hộ!! Hắn càng không muốn tin tưởng, A di mà hắn tôn kính nhất cư nhiên sẽ giết người, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!! Điều đó không có khả năng!!
Đẩy ra Tô Mộc Phong bên cạnh đau lòng nhìn nàng không thôi, Cổ Nguyệt Hinh quát lớn :”Chính là ta làm, ngươi đi đi, lập tức đi!” Nhìn về phía Đan Ngự Lam, Cổ Nguyệt Hinh bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nói :”Đại nhân, ta đã nhận tội, đem ta giam vào đại lao đi, ta không muốn thấy hắn!!”
Tô Mộc Phong như bị điện giật, lăng lăng nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Hinh đưa lưng về phía hắn, thân thể phút chốc một trận lạnh băng, Cố Vân nhạy cảm phát hiện, hắn trong mắt bỗng xẹt qua một tia hung bạo cùng âm lãnh, bất quá rất nhanh lại khôi phục thanh minh vốn có.
Nên nói nên nhìn cái gì cũng đã gần như nói qua xem qua, Đan Ngự Lam phất tay, lớn tiếng nói :”Phạm nhân đã nhận tội, đem nàng áp giải thiên lao, sau khi báo lên triều đình, chờ định tội!”
“Dạ.” Hai gã nha dịch đi tới bên người Cổ Nguyệt Hinh, nàng rất phối hợp theo hai người đi ra khỏi công đường, chỉ là ở một khắc khi bước ra khỏi cửa , nàng vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn Tô Mộc Phong còn đứng ngốc ở một bên, trong mắt lệ cũng không khống chế được chảy xuống:” Mộc Phong, ngươi nếu còn thừa nhận a di ta liền lập tức quay về Cổ Nguyệt gia đi, nghe được sao?!” Chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể được bảo hộ tốt nhất, nàng hiện tại cỡ nào hối hận sáu năm trước không nên để hắn quay về Tô gia!!
Bị đẩy đi lên phía trước, Cổ Nguyệt Hinh vẫn là một lần lại một lần quay đầu lại, hướng Tô Mộc Phong hô lớn :”Đi mau!! Đi mau!!”
Cuối cùng , thanh âm Cổ Nguyệt Hinh biến mất ở trên đại đường hình bộ, Tô Mộc Phong trong mắt để lộ tia mờ mịt,sau đó thần tình lại như lúc ban đầu lạnh lùng, không thèm chú ý những người trên công đường, giống như khi hắn đến, yên lặng rời đi, chỉ là cước bộ không có tự nhiên như bình thường.
Đan Ngự Lam cũng không có gọi hắn lại, tùy ý Tô Mộc Phong đi ra công đường, đợi hắn đi xa, Đan Ngự Lam nhìn mọi người xung quanh, thở dài :”Án tử này, các vị thấy thế nào?”
Vụ án này tất nhiên có chút điểm đáng ngờ, thế nhưng Cổ Nguyệt Hinh là đang hành động thì bị bắt được, hơn nữa trên người lại tìm thấy hung khí cùng vết thương trên thân người chết tương xứng, cũng đã nói rõ nguyên nhân sự việc, lại tự nguyện nhận tội, chỉ cần nàng đền tội, cái này án tử xem như là xong xuôi, hoàng thượng cấp kỳ hạn một tháng hiện tại chỉ còn lại chín ngày, nếu như hung thủ không phải là Cổ Nguyệt Hinh, chỉ sợ hung thủ thực sự chưa tìm được, Đan đại nhân đã bị bỏ tù!!
Người trong hình bộ không có một người lên tiếng, Trác Tình không biết còn đang nghĩ cái gì như trước im lặng, Lâu Tịch Nhan từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng bàng thính , cũng không nói là đồng ý hay phản đối, bộ dáng bí hiểm cũng làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì!!
Án dân sự cho phép lấy tính đến khả năng sự tình có thể xẩy ra cao độ có thể tuyên án, mà án hình sự chú ý chính là chứng cứ xác thực trăm phần trăm, tất cả chứng cứ phải là đầy đủ mà không có sơ hở, này trích tâm án nếu như nói Cổ Nguyệt Hinh là hung thủ, điểm đáng ngờ trong đó còn nhiều lắm!
Trong đại đường hình bộ có vẻ có chút yên tĩnh, Cố Vân tiến lên một bước, cao giọng nói :”Ta nghĩ còn có điểm đáng ngờ!”
Đan Ngự Lam sang sảng cười nói :”Thanh tiểu thư cứ nói đừng ngại.” Hắn đã sớm đoán được, nàng không phải loại người làm qua loa cho xong chuyện, này cũng không phải là nguyên nhân mình thưởng thức cái này tiểu cô nương sao?!
Cố Vân khẽ nhướng mi liếc mắt nhìn Đan Ngự Lam, thời gian còn chín ngày mà thôi, hắn câu này bảo nàng cứ nói đừng ngại, vô cùng có khả năng đến lúc đó không bắt được hung thủ, chân chính bị bỏ tù chính là hắn ! Loại phong thái này không thể không khiến nàng bội phục, hung thủ nàng nhất định sẽ bắt được!
Đi tới giữa phòng, Cố Vân đem những điểm mình cho là đáng ngờ nhất nói rõ :”Thứ nhất, để bảo hộ Tô Mộc Phong không bị người ta quấy rầy phải đi giết người, lý do này có điểm gượng ép, hơn nữa võ công Cổ Nguyệt Hinh tuy rằng không thấp nhưng cũng không rất cao, nếu không phải tận lực bỏ bớt một nửa binh sĩ tuần tra, nàng có thể ngay cả phòng ta cũng chưa tìm được đã bị bắt giữ, vương phủ là nơi đề phòng sâm nghiêm như vậy , hung thủ đều có thể đi lại như thường, thực sự không giống như chuyện mà Cổ Nguyệt Hinh có thể làm được, thứ hai , ngay cả giết ba người, thủ pháp thành thạo như vậy, nhưng nàng lại nói mình không nhớ rõ chi tiết giết người của mình, này tuyệt đối không thể nào tin nổi, thứ ba thái độ nàng nóng lòng muốn nhận tội như vậy, có thể xác định nàng đang bảo vệ người nào đó, người kia có thể chính là ….hung thủ !”
Trình Hàng dẫn đầu phản đối :”Ngươi cho rằng Tô công tử là hung thủ ?! Ta xem không giống !”Tô công tử có chứng vựng huyết là việc mọi người trong Tô gia đều biết, Tô gia đã thử tìm rất nhiều đại phu, cái này không có khả năng là giả a!!
Cố Vân nhún nhún vai trả lời :”Ta chưa nói hắn là hung thủ.”
Trình Hàng càng thêm khó hiểu :”Ngươi vừa rồi rõ ràng nói người nàng muốn bảo vệ chính là hung thủ, đó không phải là Tô công tử sao?!”Kỳ quái, người bình thường khôn khéo như vậy , hôm nay lời nói thế nào tự mâu thuẫn!!
Trác Tình vẫn trầm mặc rốt cục ngẩng đầu lên , vẻ mặt lo lắng nói :”Cổ Nguyệt gia huyễn thuật nếu có thể thực sự lợi hại như vậy, Tô Mộc Phong có thể cũng bị hạ huyễn thuật(bị thôi miên), dưới tình huống mình không biết giết người cũng không chừng. Mà thúc đẩy hắn giết người chính là nữ tử tiếp xúc hắn, chỉ cần nữ tử tận lực chạm vào hắn, hắn sẽ không chịu kiểm soát giết người!”
Đây là cách hiểu ngầm của thôi miên, nếu thực sự như vậy, như vậy chân chính hung thủ hẳn là người tiến hành thôi miên hắn !
Không chịu kiểm soát* giết người? Đây là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, Lữ Tấn nhìn về phía Trác Tình , vội hỏi :”Nói như vậy, hắn lần trước chưa kịp xuất thủ đã bị Cổ Nguyệt Hinh cắt đứt, nếu như là không chịu kiểm soát giết người , như vậy tối hôm nay hắn còn có thể tập kích tướng quân phủ? Cũng bởi vậy, Cổ Nguyệt Hinh mới như thế kinh hoảng bảo hắn lập tức rời kinh thành?!”
(* bất thụ khống chế : ta không biết dịch sao cho hợp, thấy không chịu khống chế cứ thấy sao sao ấy.., cái này rõ ràng là bị thôi miên -> giết người mà.nên ta để không chịu kiểm soát vậy [khống chế = kiểm soát, kiềm chế...], chắc ý nói giết người trong vô thức, bản thân không kiểm soát được..ta hiểu theo thế thôi.hì sai sót m.n thông cảm nhé)
Hắn vừa nói xong, trên công đường mọi người sắc mặt đều biến đổi, nhưng Cố Vân nhìn qua lại thật ung dung, mỉm cười nói :”Rất có thể! Bất quá những cái này cũng chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, đêm nay chúng ta muốn chuẩn bị tốt, hung thủ tới hay không chỉ có nghe theo mệnh trời !”
“Vậy lần này để ta tới làm mồi đi.” Trác Tình đột nhiên thỉnh mệnh( xin chỉ thị @@..xin đi làm mồi câu), giây tiếp theo, Lâu Tịch Nhan từ đầu đến cuối đều ngồi yên rốt cục trầm giọng nói :”Không được!”
Âm thầm hít sâu một hơi, Lâu Tịch Nhan sắc mặt mới khôi phục như lúc ban đầu, bình tĩnh nói :”Ta không đồng ý, như vậy quá nguy hiểm.” Ngày hôm qua chỉ là Cổ Nguyệt Hinh mà thôi, nếu như Ngao Thiên xuất hiện chậm chút Thanh Mạt nói không chừng là bị thương, Tình nhi không có võ công, chuyện này quá nguy hiểm!
Trác Tình nghĩ đến Lâu Tịch Nhan có thể sẽ không đồng ý, không nghĩ tới hắn đã vậy còn rất kiên quyết, Trác Tình quay đầu ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhưng kiên trì nói :”Tịch Nhan , có nhiều người âm thầm bảo hộ ta như vậy, ta không có việc gì, ta đảm bảo!”
Thái độ Lâu Tịch Nhan đối Trác Tình bảo hộ là vô cùng rõ ràng, nếu là nàng thật có cái gì sơ suất, chỉ sợ ai cũng không tốt ăn nói, Đan Ngự Lam cười khẽ khuyên nhủ :”Kỳ thật chỉ cần hung thủ tiến vào tướng quân phủ, nhất định chắp thêm cánh cũng không thoát, căn bản không cần hai vị tiểu thư lấy thân phạm hiểm* !” (* đưa thân vào chỗ nguy hiểm)
Trác Tình quay đầu, kiên định nói :”Không,lần này, ta nhất định phải cởi bỏ cái gọi là huyễn thuật chi mê!” ( cởi bỏ thôi miên)
Lâu Tịch Nhan nhíu mày:”Người khác không được sao?”
Trác Tình khẽ lắc đầu, Cố Vân lại gọn gàng dứt khoát nói :”Nếu là thật có cái gọi là huyễn thuật, có thể cởi bỏ bí ẩn chỉ có nàng thôi!”
Tình không chỉ là chủ kiểm pháp y ưu tú nhất trong những năm gần đây, hơn nữa còn là đạo sư (người hướng dẫn, bậc thầy) phụ trách bồi dưỡng và hướng dẫn bộ môn tâm lý học, nếu như Tô Mộc Phong thật sự là bị thôi miên, Tình có thể giúp hắn!
Thuần hắc mã xa như bình thường hướng tướng phủ chạy đi, bên trong xe ngựa bầu không khí có chút cứng ngắc, Trác Tình ngồi ở một góc xe , Lâu Tịch Nhan ngồi ở một góc khác, Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía cửa sổ cũng không để ý nàng, Trác Tình hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đến bên cạnh Lâu Tịch Nhan, nhẹ lôi ống tay áo hắn , thấp giọng hỏi :”Tịch Nhan…chàng sinh khí?”
Chậm rãi quay đầu lại, Lâu Tịch Nhan nhàn nhạt hỏi lại :”Nàng nói xem?!”
Hắn tức giận,lại là vô cùng tức giận! Trác Tình thu hồi tay, không hề túm ống tay áo hắn, bảo nàng làm nũng để hắn đáp ứng yêu cầu của mình, nàng làm không được, Tịch Nhan cũng không chịu đi. Thật lâu mới ngẩng đầu, nhìn Tịch Nhan vẫn ngưng mắt nhìn mình , Trác Tình mới thấp giọng giải thích nói:”Làm như vậy cho chàng lo lắng, ta thật xin lỗi. Thế nhưng cái kia hung thủ nhất định phải bắt, thủ pháp giết người phải phá giải, nếu không những người chết kia sẽ không chiếm được công đạo, còn có thể có rất nhiều sinh mệnh bị uy hiếp, ta mong muốn tìm ra thủ phạm, thế nhưng ta cũng không mù quáng đi làm chuyện này,ta có thể ứng đối hắn! Đêm nay ta sẽ sắp xếp tốt tất cả, tận lực làm được không để xẩy ra sơ suất!”
Phượng mâu sâu lắng cùng ánh mắt kiên trì như vậy nhìn nhau, Trác Tình không biết Lâu Tịch Nhan đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ là mong muốn hắn có thể cảm nhận được kiên trì của nàng và đối nàng có lòng tin có thể hoàn thành chuyện này!!
Thật lâu nhìn nhau, lúc Trác Tình cơ hồ nghĩ mình không cách nào thuyết phục hắn, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên cúi đầu, sau đó cười rộ lên , Trác Tình nhíu mày:” Chàng cười cái gì?”
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Trác Tình vì khẩn trương mà tràn đầy mồ hôi, Lâu Tịch Nhan cười nói :”Đêm nay bộ thự * giao cho ta, còn có mười ngày nữa là ngày đại hôn của chúng ta, ta không muốn không có tân nương.” (* bộ thự (部署):chữ này ta k hiểu lắm, theo ta nghĩ chắc là bộ nào đó ..)
Trác Tình phút chốc mở to mắt , không thể tin được hỏi :”Chàng đồng ý!?”
Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ hừ lạnh nói :”Ta không đồng ý có tác dụng sao?”
“Có !” Nhìn hắn kỳ thực đã đồng ý, Trác Tình rốt cục có tâm tình nói giỡn, ngượng ngùng cười nói :”Thế nhưng ta sẽ rất khổ sở rất khổ sở , rất thương tâm rất thương tâm, bản thân triệt để rơi vào tay giặc,nhân sinh đã không có mục tiêu …”
“Đình, nàng đã nói như vậy, ta còn có thể nói không sao?” Đợi nàng nói xong, hắn cũng nhanh thành kẻ tội ác tày trời…
Khẽ nắm vai nàng đem nàng ôm vào trong ngực, từ sau lần nàng rơi xuống nước kia, hắn từng âm thầm phát thệ tuyệt đối sẽ không để nàng lại đối mặt nguy hiểm, chịu bất kỳ uy hiếp nào. Thế nhưng lúc này đây, dưới sự kiên trì của nàng, hắn cư nhiên thỏa hiệp, bởi vì hắn ở trong mắt nàng thấy được ý nghĩa đích thực của câu “Ta muốn cùng chàng đứng chung một chỗ”! Nàng có tư tưởng của chính mình, có ý chí của chính mình, việc hắn có thể làm cho nàng hẳn là hảo hảo thủ hộ nàng mà không phải là trói buộc nàng !
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì,Trác Tình ngẩng đầu hỏi :”Vừa rồi chàng nói chỉ có mười ngày liền là đại hôn của chúng ta?!!” Chỉ có mười ngày nữa thôi sao? Thời gian quả thật đúng là nhanh, chỉ chớp mắt cũng nhanh qua một tháng!
Khẽ nhướng mày, Lâu Tịch Nhan ôn nhu cười hỏi :”Thế nào? Ngại quá nhanh?”
Nga ~ đã lâu không thấy dáng tươi cười hồ ly lại đã trở lại, Trác Tình vội vàng lắc đầu, chân thành trả lời:”Không có, ta nghĩ ……quá chậm!!”
Lâu Tịch Nhan bật cười, nha đầu kia càng ngày càng sát ngôn quan sắc!! ( nhìn mặt lựa lời ~.dựa vào nét mặt mà lựa lời để nói )
Tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, Trác Tình ân tâm dương lên khóe môi, nam nhân như vậy, không sớm chút nắm lấy, liền thật sự là quá ngu ngốc!! Nàng rất chờ mong ngày đại hôn mười ngày sau!
………. ………… …………. ……………..
Giờ dần (3-5h) buổi tối.
Tướng quân phủ
Trời đã sắp sáng, trong ngoài gian phòng, không có bất kỳ động tĩnh gì, toàn bộ tướng quân phủ, tựa hồ so với thường ngày càng thêm yên tĩnh, tối nay ánh trăng đặc biệt sáng , ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mở, chiếu vào trong phòng, Trác Tình nằm trên giường nhắm mặt lại, vẫn có thể thấy rõ tình hình trong phòng.
Lo lắng nước xa không cứu được lửa gần, Lâu Tịch Nhan an bài Mặc Bạch một thân hắc y nằm ở trên xà nhà, Ngao Thiên ẩn thân ở mặt sau tủ quần áo mới được an trí đến trong phòng cách giường không xa, ngoài phòng mai phục Dạ Mị, Kiền Kinh còn có người hình bộ. Cố Vân kiên trì muốn vào bên trong, Lâu Tịch Nhan lo lắng an nguy của Trác Tình, hai người bọn họ cũng trốn vào một góc trong phòng cách nội thất xa nhất, ở chỗ này đại khái có thể xuyên thấu bình phong thấy rõ mọi chuyện xẩy ra ở bên trong nội thất, nhưng nếu như bên trong nhỏ giọng nói chuyện phỏng chừng cũng nghe không được!
Trời đã sắp sáng, chẳng lẽ là các nàng suy đoán sai?! Hung thủ thất sự không phải Tô Mộc Phong!
Ngay khi trong lòng Trác Tình cùng Cố Vân đang suy đoán, bên cửa sổ một bóng đen xẹt qua, thân ảnh thon gầy một thân áo xám, trên mặt mang theo mặt nạ màu xám bạc, cái bóng được ánh trăng kéo rất dài rất dài, hắn xuất hiện vô thanh vô tức, thân thủ cực nhanh, Mặc Bạch cùng Ngao Thiên hô hấp khẽ giao động, nhanh chóng thu liễm khí tức, người này tuyệt đối là cao thủ, nếu là bị hắn phát hiện, đêm nay hành động đánh bắt xem như xong.
Áo xám nam tử đứng ở trước cửa sổ, nhìn thoáng qua nữ tử không nên xuất hiện đang ở trên giường, ánh mắt tối sầm lại, do dự một lúc liền xoay người đi.
Không được, không thể để hắn đi! Nếu không cho dù bắt được hắn, cũng không giải được huyễn thuật chi mê!
Trác Tình bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, thanh âm vội vã mang theo ôn nhu nhẹ vang lên:“Mộc Phong là ngươi sao?”
Áo xám nam tử lưng cứng đờ, không có trả lời nhưng cũng không rời đi.
Qủa nhiên là hắn! Trác Tình đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau hắn, nhưng cũng không đến quá gần, thanh âm tận lực ôn nhu nói :”Kỳ thật ta từ lúc đầu tiên nhìn thấy ngươi liền thích ngươi, đêm nay ta tốn không ít hơi sức mới đuổi được Thanh Mạt, ở đây chờ ngươi.”
Áo xám nam tử chậm rãi xoay người, hắn đưa lưng về phía ánh trăng, lại mang theo mặt nạ xám bạc, Trác Tình nhìn không thấy khuôn mặt hắn, cũng không thấy ánh mắt hắn, chỉ nghe thấy một đạo giọng nam trầm thấp nhưng lộ ra cổ khêu gợi cười khẽ nói :”Ngươi biết ta sẽ đến?”
Này thanh âm ….thanh tuyến rất giống Tô Mộc Phong, thế nhưng giọng nói cùng ngữ điệu hoàn toàn không như thế !
Trác Tình âm thầm ổn định tâm tình,nhẹ lắc đầu, tiến lên một chút, cầm lấy cổ tay hắn, vừa kinh hoảng vừa giả vờ e thẹn nói :”Ta không biết, thế nhưng ta mong muốn ngươi sẽ đến, kết quả lão thiên nghe được ta cầu khẩn, ngươi rốt cục vẫn là tới.”
Cố Vân trợn mắt khinh bỉ, nữ nhân này không cần diễn quá nhập vai như vậy có được không, bên cạnh vị này trong truyền thuyết ôn nhuận như ngọc nam nhân, quả đấm vừa lỏng lại chặt, chặt lại lỏng lặp lại mấy lần!!
Trác Tình cho rằng áo xám nam tử sẽ đẩy mình ra, đây là phản ứng bình thường của Tô Mộc Phong, ai ngờ hắn không chỉ không có đẩy nàng ra, ngược lại phản thủ ôm chặt thắt lưng nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt lại ái muội dán trên gương mắt nàng ở bên má vuốt ve, thanh âm mị hoặc mang theo vài tia khàn khàn cùng khí tức nóng rực, ở bên tai khe khẽ vang lên :”Ngươi nói ngươi thích ta?”
Mặt nạ lạnh lẽo ở trên mặt chà xát, liền giống như vảy rắn xẹt qua má ngươi, cái loại cảm giác âm trầm cùng kinh khủng này rất giày vò người, Trác Tình âm thầm hít sâu vài hơi, mới thấp giọng nhu thuận gật đầu trả lời :”Ừ.”
Không đợi nàng lấy lại tinh thần , nam tử đã đem nàng ôm lấy, đi tới trước giường, nhẹ nhàng đem nàng phóng ngã trên giường, sau đó thân thể lập tức liền đè lên, đem Trác Tình vây ở trong hai tay hắn, ngón tay một vòng một vòng liên tục khiêu khích vành tai nàng, cái này nam nhân ve vãn cũng quá thành thạo đi! Hắn thật là Tô Mộc Phong sao?!
Khó khăn vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt mang mặt nạ của nam tử, Trác Tình mềm mại thấp giọng nói:”Mộc Phong, ta nghĩ nhìn ngươi!”
Cố Vân cẩn cẩn dực dực nhìn Lâu Tịch Nhan bên cạnh xem như bình tĩnh, chỉ thấy hắn một đôi phượng mâu lạnh lùng, cho dù là trong đêm tối Cố Vân cũng cảm thụ được sát ý trong mắt hắn, nàng có chút bội phục cái này nam nhân hiểu rõ lý trí, cũng khắc sâu minh bạch cái này nam nhân ái thảm ( vô cùng yêu)Tình!
Áo xám nam tử bỗng nhiên nắm lấy tay Trác Tình, Mặc Bạch ẩn thân trên xà ngang lập tức đề cao cảnh giác, Trác Tình trong lòng cũng là cả kinh cho rằng hắn muốn phát hỏa, ai ngờ nam tử cư nhiên nắm lấy mặt nạ, phóng khoáng xốc lên, nhẹ nhàng ném tới bên giường.
Trác Tình rốt cục cũng thấy rõ mắt nam tử.
Khuôn mặt trước mắt này, góc cạnh phân minh, tuấn mỹ phi phàm, xác thực là mặt của Tô Mộc Phong, thế nhưng Trác Tình không dám khẳng định, người này thật là Tô Mộc Phong?! Con ngươi đen ban ngày thoạt nhìn chỉ mang theo nhàn nhạt màu xám bạc, ở dưới bóng đêm, cư nhiên chính là màu xám bạc, như cười như không nửa híp, cánh môi mỏng mà hồng nhuận hơi nhếch lên giễu cợt tàn bạo. Cùng ban ngày trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu dật bất đồng , lúc này hắn toàn thân lộ ra tràn đầy tà mị phong tình, hắn như vậy lóa mắt đến làm cho người ta tim đập nhanh. Trác Tình lúc này tâm sinh nghi hoặc, đối phán đoán lúc trước của mình bắt đầu nghi ngờ, bị thôi miên là không có khả năng cải biến con người lớn như vậy, kia hắn rột cuộc có phải Tô Mộc Phong hay không, hay là ….
Trác Tình lâm vào suy nghĩ của chính mình, nam tử lại không cho phép nàng thất thần, nhẹ nắm cằm nàng, nam tử nhẹ giọng hỏi :”Nàng nguyện ý vì ta làm một chuyện sao?”
Trác Tình sửng sốt, gật đầu cười nói :”Ừ.”
Khẽ nhéo đầu mũi Trác Tình, nam tử vừa vuốt ve gương mặt nàng, vừa thấp giọng hỏi :”Cô gái ngoan, nàng có nguyện ý giao trái tim cho ta hay không?”
Thanh âm trầm thấp mềm nhẹ mang theo mị hoặc nhân tâm, Trác Tình khẽ nhướng mày, hỏi :”Ngươi muốn tâm?”
Trác Tình trả lời khiến hắn ánh mắt chợt lóe, bất quá rất nhanh, khuôn mặt hắn lại khôi phục tươi cười:”Không muốn sao?”
Hai người ánh mắt nháy mắt cũng không nháy dừng ở đối phương, Trác Tình có thể cảm thấy giữa ánh mắt hắn ngân quang lưu chuyển, giống như là một hồ sâu, đem ngươi từng chút từng chút hút sâu vào, đó loại một loại thể nghiệm rất kỳ lạ, Trác Tình nghĩ mình trong nháy mắt hoảng hốt cùng mê muội, một lúc sau, Trác Tình gật đầu trả lời :”Được.”
Nam tử nét mặt lộ ra một tia hưng phấn tà tứ tươi cười, ngồi thẳng thân thể, hài lòng nhìn nữ tử dưới thân vẫn không nhúc nhích, tay cũng quen thuộc hướng đai lưng nàng, rất nhanh, quần áo bị cởi, đối nử tử nhìn chằm chằm dưới thân ôn nhu cười :”Đừng sợ, rất nhanh liền giải thoát rồi.”
Lưỡi mỏng ở trên da thịt du tẩu, lưỡi đao sắc bén băng lãnh xẹt qua trước ngực, màu đỏ yêu diễm dọc theo vết đao, xẹt qua thắt lưng, rơi vào đệm giường ….
Ở bên cạnh Cổ Nguyệt Hinh ngồi xuống, ánh mắt Tô Mộc Phong dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Nguyệt Hinh, trầm giọng hỏi :”Hinh di, ngươi nói đều là thật sao?”
Tuy rằng thanh âm hắn rất trầm, Cố Vân vẫn như cũ từ trên khuôn mặt không muốn tin tưởng của hắn nhìn ra kinh ngạc cùng không xác định, đây là một người hoàn toàn không biết gì cả hẳn nên có biểu tình, thế nhưng biểu tình đầu tiên khi Cổ Nguyệt Hinh thấy Tô Mộc Phong là kinh hoảng cùng lo lắng, nàng vì hắn lo lắng cái gì ?!
Cố Vân một đôi lãnh mâu nhìn chằm chằm Tô Mộc Phong cùng Cổ Nguyệt Hinh, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của bọn họ, Trác Tình sau khi nghe đến huyễn thuật, bộ dáng đều như có chút suy nghĩ, rơi vào trong suy nghĩ của chính mình.
“Ta…..” Cổ Nguyệt Hinh do dự một lúc, sau đó cố sức gật đầu, lãnh ngạnh trả lời :”Là thật.”
Tô Mộc Phong khuôn mặt luôn lãnh đạm rốt cục nổi lên gợn sóng, hắn chưa bao giờ chủ động chạm người khác cũng bắt lấy vai Cổ Nguyệt Hinh, gầm nhẹ nói :”Ngươi vì sao muốn làm như vậy?”
Nước mắt ở viền mắt đảo quanh, Cổ Nguyệt Hinh hít sâu một hơi,vẫn là không để lệ chảy xuống, nhẹ đẩy tay Tô Mộc Phong ra, Cổ Nguyệt Hinh cúi đầu thở dài nói:”Mộc Phong…..Ta đây là đang bảo hộ ngươi! Ngươi quay về Cổ Nguyệt gia đi, không nên lưu lại kinh thành.”
Đối với hắn từ nhỏ mất đi mẫu thân mà nói, Hinh di tựa như mẫu thân, hắn không thể tiếp nhận chuyện Cổ Nguyệt Hinh vì bảo vệ hắn mà đi giết người, mặc dù hắn cũng hiểu được việc làm của mấy vị tiểu thư này rất khiến người chán ghét cùng …sợ hãi, thế nhưng hắn không nghĩ tới muốn các nàng chết a!!” Ta không tin ngươi sẽ làm chuyện như vậy!” Kinh ngạc nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Hinh không muốn lại liếc nhìn hắn một cái, Tô Mộc Phong không biết mình nên nói cái gì?! Hắn không cần như vậy bảo hộ!! Hắn càng không muốn tin tưởng, A di mà hắn tôn kính nhất cư nhiên sẽ giết người, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy!! Điều đó không có khả năng!!
Đẩy ra Tô Mộc Phong bên cạnh đau lòng nhìn nàng không thôi, Cổ Nguyệt Hinh quát lớn :”Chính là ta làm, ngươi đi đi, lập tức đi!” Nhìn về phía Đan Ngự Lam, Cổ Nguyệt Hinh bỗng nhiên đứng dậy, ngẩng đầu nói :”Đại nhân, ta đã nhận tội, đem ta giam vào đại lao đi, ta không muốn thấy hắn!!”
Tô Mộc Phong như bị điện giật, lăng lăng nhìn chằm chằm Cổ Nguyệt Hinh đưa lưng về phía hắn, thân thể phút chốc một trận lạnh băng, Cố Vân nhạy cảm phát hiện, hắn trong mắt bỗng xẹt qua một tia hung bạo cùng âm lãnh, bất quá rất nhanh lại khôi phục thanh minh vốn có.
Nên nói nên nhìn cái gì cũng đã gần như nói qua xem qua, Đan Ngự Lam phất tay, lớn tiếng nói :”Phạm nhân đã nhận tội, đem nàng áp giải thiên lao, sau khi báo lên triều đình, chờ định tội!”
“Dạ.” Hai gã nha dịch đi tới bên người Cổ Nguyệt Hinh, nàng rất phối hợp theo hai người đi ra khỏi công đường, chỉ là ở một khắc khi bước ra khỏi cửa , nàng vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhìn Tô Mộc Phong còn đứng ngốc ở một bên, trong mắt lệ cũng không khống chế được chảy xuống:” Mộc Phong, ngươi nếu còn thừa nhận a di ta liền lập tức quay về Cổ Nguyệt gia đi, nghe được sao?!” Chỉ có ở nơi đó, hắn mới có thể được bảo hộ tốt nhất, nàng hiện tại cỡ nào hối hận sáu năm trước không nên để hắn quay về Tô gia!!
Bị đẩy đi lên phía trước, Cổ Nguyệt Hinh vẫn là một lần lại một lần quay đầu lại, hướng Tô Mộc Phong hô lớn :”Đi mau!! Đi mau!!”
Cuối cùng , thanh âm Cổ Nguyệt Hinh biến mất ở trên đại đường hình bộ, Tô Mộc Phong trong mắt để lộ tia mờ mịt,sau đó thần tình lại như lúc ban đầu lạnh lùng, không thèm chú ý những người trên công đường, giống như khi hắn đến, yên lặng rời đi, chỉ là cước bộ không có tự nhiên như bình thường.
Đan Ngự Lam cũng không có gọi hắn lại, tùy ý Tô Mộc Phong đi ra công đường, đợi hắn đi xa, Đan Ngự Lam nhìn mọi người xung quanh, thở dài :”Án tử này, các vị thấy thế nào?”
Vụ án này tất nhiên có chút điểm đáng ngờ, thế nhưng Cổ Nguyệt Hinh là đang hành động thì bị bắt được, hơn nữa trên người lại tìm thấy hung khí cùng vết thương trên thân người chết tương xứng, cũng đã nói rõ nguyên nhân sự việc, lại tự nguyện nhận tội, chỉ cần nàng đền tội, cái này án tử xem như là xong xuôi, hoàng thượng cấp kỳ hạn một tháng hiện tại chỉ còn lại chín ngày, nếu như hung thủ không phải là Cổ Nguyệt Hinh, chỉ sợ hung thủ thực sự chưa tìm được, Đan đại nhân đã bị bỏ tù!!
Người trong hình bộ không có một người lên tiếng, Trác Tình không biết còn đang nghĩ cái gì như trước im lặng, Lâu Tịch Nhan từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng bàng thính , cũng không nói là đồng ý hay phản đối, bộ dáng bí hiểm cũng làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì!!
Án dân sự cho phép lấy tính đến khả năng sự tình có thể xẩy ra cao độ có thể tuyên án, mà án hình sự chú ý chính là chứng cứ xác thực trăm phần trăm, tất cả chứng cứ phải là đầy đủ mà không có sơ hở, này trích tâm án nếu như nói Cổ Nguyệt Hinh là hung thủ, điểm đáng ngờ trong đó còn nhiều lắm!
Trong đại đường hình bộ có vẻ có chút yên tĩnh, Cố Vân tiến lên một bước, cao giọng nói :”Ta nghĩ còn có điểm đáng ngờ!”
Đan Ngự Lam sang sảng cười nói :”Thanh tiểu thư cứ nói đừng ngại.” Hắn đã sớm đoán được, nàng không phải loại người làm qua loa cho xong chuyện, này cũng không phải là nguyên nhân mình thưởng thức cái này tiểu cô nương sao?!
Cố Vân khẽ nhướng mi liếc mắt nhìn Đan Ngự Lam, thời gian còn chín ngày mà thôi, hắn câu này bảo nàng cứ nói đừng ngại, vô cùng có khả năng đến lúc đó không bắt được hung thủ, chân chính bị bỏ tù chính là hắn ! Loại phong thái này không thể không khiến nàng bội phục, hung thủ nàng nhất định sẽ bắt được!
Đi tới giữa phòng, Cố Vân đem những điểm mình cho là đáng ngờ nhất nói rõ :”Thứ nhất, để bảo hộ Tô Mộc Phong không bị người ta quấy rầy phải đi giết người, lý do này có điểm gượng ép, hơn nữa võ công Cổ Nguyệt Hinh tuy rằng không thấp nhưng cũng không rất cao, nếu không phải tận lực bỏ bớt một nửa binh sĩ tuần tra, nàng có thể ngay cả phòng ta cũng chưa tìm được đã bị bắt giữ, vương phủ là nơi đề phòng sâm nghiêm như vậy , hung thủ đều có thể đi lại như thường, thực sự không giống như chuyện mà Cổ Nguyệt Hinh có thể làm được, thứ hai , ngay cả giết ba người, thủ pháp thành thạo như vậy, nhưng nàng lại nói mình không nhớ rõ chi tiết giết người của mình, này tuyệt đối không thể nào tin nổi, thứ ba thái độ nàng nóng lòng muốn nhận tội như vậy, có thể xác định nàng đang bảo vệ người nào đó, người kia có thể chính là ….hung thủ !”
Trình Hàng dẫn đầu phản đối :”Ngươi cho rằng Tô công tử là hung thủ ?! Ta xem không giống !”Tô công tử có chứng vựng huyết là việc mọi người trong Tô gia đều biết, Tô gia đã thử tìm rất nhiều đại phu, cái này không có khả năng là giả a!!
Cố Vân nhún nhún vai trả lời :”Ta chưa nói hắn là hung thủ.”
Trình Hàng càng thêm khó hiểu :”Ngươi vừa rồi rõ ràng nói người nàng muốn bảo vệ chính là hung thủ, đó không phải là Tô công tử sao?!”Kỳ quái, người bình thường khôn khéo như vậy , hôm nay lời nói thế nào tự mâu thuẫn!!
Trác Tình vẫn trầm mặc rốt cục ngẩng đầu lên , vẻ mặt lo lắng nói :”Cổ Nguyệt gia huyễn thuật nếu có thể thực sự lợi hại như vậy, Tô Mộc Phong có thể cũng bị hạ huyễn thuật(bị thôi miên), dưới tình huống mình không biết giết người cũng không chừng. Mà thúc đẩy hắn giết người chính là nữ tử tiếp xúc hắn, chỉ cần nữ tử tận lực chạm vào hắn, hắn sẽ không chịu kiểm soát giết người!”
Đây là cách hiểu ngầm của thôi miên, nếu thực sự như vậy, như vậy chân chính hung thủ hẳn là người tiến hành thôi miên hắn !
Không chịu kiểm soát* giết người? Đây là chuyện tình đáng sợ cỡ nào, Lữ Tấn nhìn về phía Trác Tình , vội hỏi :”Nói như vậy, hắn lần trước chưa kịp xuất thủ đã bị Cổ Nguyệt Hinh cắt đứt, nếu như là không chịu kiểm soát giết người , như vậy tối hôm nay hắn còn có thể tập kích tướng quân phủ? Cũng bởi vậy, Cổ Nguyệt Hinh mới như thế kinh hoảng bảo hắn lập tức rời kinh thành?!”
(* bất thụ khống chế : ta không biết dịch sao cho hợp, thấy không chịu khống chế cứ thấy sao sao ấy.., cái này rõ ràng là bị thôi miên -> giết người mà.nên ta để không chịu kiểm soát vậy [khống chế = kiểm soát, kiềm chế...], chắc ý nói giết người trong vô thức, bản thân không kiểm soát được..ta hiểu theo thế thôi.hì sai sót m.n thông cảm nhé)
Hắn vừa nói xong, trên công đường mọi người sắc mặt đều biến đổi, nhưng Cố Vân nhìn qua lại thật ung dung, mỉm cười nói :”Rất có thể! Bất quá những cái này cũng chỉ là chúng ta suy đoán mà thôi, đêm nay chúng ta muốn chuẩn bị tốt, hung thủ tới hay không chỉ có nghe theo mệnh trời !”
“Vậy lần này để ta tới làm mồi đi.” Trác Tình đột nhiên thỉnh mệnh( xin chỉ thị @@..xin đi làm mồi câu), giây tiếp theo, Lâu Tịch Nhan từ đầu đến cuối đều ngồi yên rốt cục trầm giọng nói :”Không được!”
Âm thầm hít sâu một hơi, Lâu Tịch Nhan sắc mặt mới khôi phục như lúc ban đầu, bình tĩnh nói :”Ta không đồng ý, như vậy quá nguy hiểm.” Ngày hôm qua chỉ là Cổ Nguyệt Hinh mà thôi, nếu như Ngao Thiên xuất hiện chậm chút Thanh Mạt nói không chừng là bị thương, Tình nhi không có võ công, chuyện này quá nguy hiểm!
Trác Tình nghĩ đến Lâu Tịch Nhan có thể sẽ không đồng ý, không nghĩ tới hắn đã vậy còn rất kiên quyết, Trác Tình quay đầu ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhưng kiên trì nói :”Tịch Nhan , có nhiều người âm thầm bảo hộ ta như vậy, ta không có việc gì, ta đảm bảo!”
Thái độ Lâu Tịch Nhan đối Trác Tình bảo hộ là vô cùng rõ ràng, nếu là nàng thật có cái gì sơ suất, chỉ sợ ai cũng không tốt ăn nói, Đan Ngự Lam cười khẽ khuyên nhủ :”Kỳ thật chỉ cần hung thủ tiến vào tướng quân phủ, nhất định chắp thêm cánh cũng không thoát, căn bản không cần hai vị tiểu thư lấy thân phạm hiểm* !” (* đưa thân vào chỗ nguy hiểm)
Trác Tình quay đầu, kiên định nói :”Không,lần này, ta nhất định phải cởi bỏ cái gọi là huyễn thuật chi mê!” ( cởi bỏ thôi miên)
Lâu Tịch Nhan nhíu mày:”Người khác không được sao?”
Trác Tình khẽ lắc đầu, Cố Vân lại gọn gàng dứt khoát nói :”Nếu là thật có cái gọi là huyễn thuật, có thể cởi bỏ bí ẩn chỉ có nàng thôi!”
Tình không chỉ là chủ kiểm pháp y ưu tú nhất trong những năm gần đây, hơn nữa còn là đạo sư (người hướng dẫn, bậc thầy) phụ trách bồi dưỡng và hướng dẫn bộ môn tâm lý học, nếu như Tô Mộc Phong thật sự là bị thôi miên, Tình có thể giúp hắn!
Thuần hắc mã xa như bình thường hướng tướng phủ chạy đi, bên trong xe ngựa bầu không khí có chút cứng ngắc, Trác Tình ngồi ở một góc xe , Lâu Tịch Nhan ngồi ở một góc khác, Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía cửa sổ cũng không để ý nàng, Trác Tình hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đến bên cạnh Lâu Tịch Nhan, nhẹ lôi ống tay áo hắn , thấp giọng hỏi :”Tịch Nhan…chàng sinh khí?”
Chậm rãi quay đầu lại, Lâu Tịch Nhan nhàn nhạt hỏi lại :”Nàng nói xem?!”
Hắn tức giận,lại là vô cùng tức giận! Trác Tình thu hồi tay, không hề túm ống tay áo hắn, bảo nàng làm nũng để hắn đáp ứng yêu cầu của mình, nàng làm không được, Tịch Nhan cũng không chịu đi. Thật lâu mới ngẩng đầu, nhìn Tịch Nhan vẫn ngưng mắt nhìn mình , Trác Tình mới thấp giọng giải thích nói:”Làm như vậy cho chàng lo lắng, ta thật xin lỗi. Thế nhưng cái kia hung thủ nhất định phải bắt, thủ pháp giết người phải phá giải, nếu không những người chết kia sẽ không chiếm được công đạo, còn có thể có rất nhiều sinh mệnh bị uy hiếp, ta mong muốn tìm ra thủ phạm, thế nhưng ta cũng không mù quáng đi làm chuyện này,ta có thể ứng đối hắn! Đêm nay ta sẽ sắp xếp tốt tất cả, tận lực làm được không để xẩy ra sơ suất!”
Phượng mâu sâu lắng cùng ánh mắt kiên trì như vậy nhìn nhau, Trác Tình không biết Lâu Tịch Nhan đang suy nghĩ cái gì, nàng chỉ là mong muốn hắn có thể cảm nhận được kiên trì của nàng và đối nàng có lòng tin có thể hoàn thành chuyện này!!
Thật lâu nhìn nhau, lúc Trác Tình cơ hồ nghĩ mình không cách nào thuyết phục hắn, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên cúi đầu, sau đó cười rộ lên , Trác Tình nhíu mày:” Chàng cười cái gì?”
Nhẹ nhàng nắm lấy tay Trác Tình vì khẩn trương mà tràn đầy mồ hôi, Lâu Tịch Nhan cười nói :”Đêm nay bộ thự * giao cho ta, còn có mười ngày nữa là ngày đại hôn của chúng ta, ta không muốn không có tân nương.” (* bộ thự (部署):chữ này ta k hiểu lắm, theo ta nghĩ chắc là bộ nào đó ..)
Trác Tình phút chốc mở to mắt , không thể tin được hỏi :”Chàng đồng ý!?”
Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ hừ lạnh nói :”Ta không đồng ý có tác dụng sao?”
“Có !” Nhìn hắn kỳ thực đã đồng ý, Trác Tình rốt cục có tâm tình nói giỡn, ngượng ngùng cười nói :”Thế nhưng ta sẽ rất khổ sở rất khổ sở , rất thương tâm rất thương tâm, bản thân triệt để rơi vào tay giặc,nhân sinh đã không có mục tiêu …”
“Đình, nàng đã nói như vậy, ta còn có thể nói không sao?” Đợi nàng nói xong, hắn cũng nhanh thành kẻ tội ác tày trời…
Khẽ nắm vai nàng đem nàng ôm vào trong ngực, từ sau lần nàng rơi xuống nước kia, hắn từng âm thầm phát thệ tuyệt đối sẽ không để nàng lại đối mặt nguy hiểm, chịu bất kỳ uy hiếp nào. Thế nhưng lúc này đây, dưới sự kiên trì của nàng, hắn cư nhiên thỏa hiệp, bởi vì hắn ở trong mắt nàng thấy được ý nghĩa đích thực của câu “Ta muốn cùng chàng đứng chung một chỗ”! Nàng có tư tưởng của chính mình, có ý chí của chính mình, việc hắn có thể làm cho nàng hẳn là hảo hảo thủ hộ nàng mà không phải là trói buộc nàng !
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì,Trác Tình ngẩng đầu hỏi :”Vừa rồi chàng nói chỉ có mười ngày liền là đại hôn của chúng ta?!!” Chỉ có mười ngày nữa thôi sao? Thời gian quả thật đúng là nhanh, chỉ chớp mắt cũng nhanh qua một tháng!
Khẽ nhướng mày, Lâu Tịch Nhan ôn nhu cười hỏi :”Thế nào? Ngại quá nhanh?”
Nga ~ đã lâu không thấy dáng tươi cười hồ ly lại đã trở lại, Trác Tình vội vàng lắc đầu, chân thành trả lời:”Không có, ta nghĩ ……quá chậm!!”
Lâu Tịch Nhan bật cười, nha đầu kia càng ngày càng sát ngôn quan sắc!! ( nhìn mặt lựa lời ~.dựa vào nét mặt mà lựa lời để nói )
Tựa vào trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập bình ổn của hắn, Trác Tình ân tâm dương lên khóe môi, nam nhân như vậy, không sớm chút nắm lấy, liền thật sự là quá ngu ngốc!! Nàng rất chờ mong ngày đại hôn mười ngày sau!
………. ………… …………. ……………..
Giờ dần (3-5h) buổi tối.
Tướng quân phủ
Trời đã sắp sáng, trong ngoài gian phòng, không có bất kỳ động tĩnh gì, toàn bộ tướng quân phủ, tựa hồ so với thường ngày càng thêm yên tĩnh, tối nay ánh trăng đặc biệt sáng , ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mở, chiếu vào trong phòng, Trác Tình nằm trên giường nhắm mặt lại, vẫn có thể thấy rõ tình hình trong phòng.
Lo lắng nước xa không cứu được lửa gần, Lâu Tịch Nhan an bài Mặc Bạch một thân hắc y nằm ở trên xà nhà, Ngao Thiên ẩn thân ở mặt sau tủ quần áo mới được an trí đến trong phòng cách giường không xa, ngoài phòng mai phục Dạ Mị, Kiền Kinh còn có người hình bộ. Cố Vân kiên trì muốn vào bên trong, Lâu Tịch Nhan lo lắng an nguy của Trác Tình, hai người bọn họ cũng trốn vào một góc trong phòng cách nội thất xa nhất, ở chỗ này đại khái có thể xuyên thấu bình phong thấy rõ mọi chuyện xẩy ra ở bên trong nội thất, nhưng nếu như bên trong nhỏ giọng nói chuyện phỏng chừng cũng nghe không được!
Trời đã sắp sáng, chẳng lẽ là các nàng suy đoán sai?! Hung thủ thất sự không phải Tô Mộc Phong!
Ngay khi trong lòng Trác Tình cùng Cố Vân đang suy đoán, bên cửa sổ một bóng đen xẹt qua, thân ảnh thon gầy một thân áo xám, trên mặt mang theo mặt nạ màu xám bạc, cái bóng được ánh trăng kéo rất dài rất dài, hắn xuất hiện vô thanh vô tức, thân thủ cực nhanh, Mặc Bạch cùng Ngao Thiên hô hấp khẽ giao động, nhanh chóng thu liễm khí tức, người này tuyệt đối là cao thủ, nếu là bị hắn phát hiện, đêm nay hành động đánh bắt xem như xong.
Áo xám nam tử đứng ở trước cửa sổ, nhìn thoáng qua nữ tử không nên xuất hiện đang ở trên giường, ánh mắt tối sầm lại, do dự một lúc liền xoay người đi.
Không được, không thể để hắn đi! Nếu không cho dù bắt được hắn, cũng không giải được huyễn thuật chi mê!
Trác Tình bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, thanh âm vội vã mang theo ôn nhu nhẹ vang lên:“Mộc Phong là ngươi sao?”
Áo xám nam tử lưng cứng đờ, không có trả lời nhưng cũng không rời đi.
Qủa nhiên là hắn! Trác Tình đứng dậy, chậm rãi đi tới phía sau hắn, nhưng cũng không đến quá gần, thanh âm tận lực ôn nhu nói :”Kỳ thật ta từ lúc đầu tiên nhìn thấy ngươi liền thích ngươi, đêm nay ta tốn không ít hơi sức mới đuổi được Thanh Mạt, ở đây chờ ngươi.”
Áo xám nam tử chậm rãi xoay người, hắn đưa lưng về phía ánh trăng, lại mang theo mặt nạ xám bạc, Trác Tình nhìn không thấy khuôn mặt hắn, cũng không thấy ánh mắt hắn, chỉ nghe thấy một đạo giọng nam trầm thấp nhưng lộ ra cổ khêu gợi cười khẽ nói :”Ngươi biết ta sẽ đến?”
Này thanh âm ….thanh tuyến rất giống Tô Mộc Phong, thế nhưng giọng nói cùng ngữ điệu hoàn toàn không như thế !
Trác Tình âm thầm ổn định tâm tình,nhẹ lắc đầu, tiến lên một chút, cầm lấy cổ tay hắn, vừa kinh hoảng vừa giả vờ e thẹn nói :”Ta không biết, thế nhưng ta mong muốn ngươi sẽ đến, kết quả lão thiên nghe được ta cầu khẩn, ngươi rốt cục vẫn là tới.”
Cố Vân trợn mắt khinh bỉ, nữ nhân này không cần diễn quá nhập vai như vậy có được không, bên cạnh vị này trong truyền thuyết ôn nhuận như ngọc nam nhân, quả đấm vừa lỏng lại chặt, chặt lại lỏng lặp lại mấy lần!!
Trác Tình cho rằng áo xám nam tử sẽ đẩy mình ra, đây là phản ứng bình thường của Tô Mộc Phong, ai ngờ hắn không chỉ không có đẩy nàng ra, ngược lại phản thủ ôm chặt thắt lưng nàng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, khuôn mặt lại ái muội dán trên gương mắt nàng ở bên má vuốt ve, thanh âm mị hoặc mang theo vài tia khàn khàn cùng khí tức nóng rực, ở bên tai khe khẽ vang lên :”Ngươi nói ngươi thích ta?”
Mặt nạ lạnh lẽo ở trên mặt chà xát, liền giống như vảy rắn xẹt qua má ngươi, cái loại cảm giác âm trầm cùng kinh khủng này rất giày vò người, Trác Tình âm thầm hít sâu vài hơi, mới thấp giọng nhu thuận gật đầu trả lời :”Ừ.”
Không đợi nàng lấy lại tinh thần , nam tử đã đem nàng ôm lấy, đi tới trước giường, nhẹ nhàng đem nàng phóng ngã trên giường, sau đó thân thể lập tức liền đè lên, đem Trác Tình vây ở trong hai tay hắn, ngón tay một vòng một vòng liên tục khiêu khích vành tai nàng, cái này nam nhân ve vãn cũng quá thành thạo đi! Hắn thật là Tô Mộc Phong sao?!
Khó khăn vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt mang mặt nạ của nam tử, Trác Tình mềm mại thấp giọng nói:”Mộc Phong, ta nghĩ nhìn ngươi!”
Cố Vân cẩn cẩn dực dực nhìn Lâu Tịch Nhan bên cạnh xem như bình tĩnh, chỉ thấy hắn một đôi phượng mâu lạnh lùng, cho dù là trong đêm tối Cố Vân cũng cảm thụ được sát ý trong mắt hắn, nàng có chút bội phục cái này nam nhân hiểu rõ lý trí, cũng khắc sâu minh bạch cái này nam nhân ái thảm ( vô cùng yêu)Tình!
Áo xám nam tử bỗng nhiên nắm lấy tay Trác Tình, Mặc Bạch ẩn thân trên xà ngang lập tức đề cao cảnh giác, Trác Tình trong lòng cũng là cả kinh cho rằng hắn muốn phát hỏa, ai ngờ nam tử cư nhiên nắm lấy mặt nạ, phóng khoáng xốc lên, nhẹ nhàng ném tới bên giường.
Trác Tình rốt cục cũng thấy rõ mắt nam tử.
Khuôn mặt trước mắt này, góc cạnh phân minh, tuấn mỹ phi phàm, xác thực là mặt của Tô Mộc Phong, thế nhưng Trác Tình không dám khẳng định, người này thật là Tô Mộc Phong?! Con ngươi đen ban ngày thoạt nhìn chỉ mang theo nhàn nhạt màu xám bạc, ở dưới bóng đêm, cư nhiên chính là màu xám bạc, như cười như không nửa híp, cánh môi mỏng mà hồng nhuận hơi nhếch lên giễu cợt tàn bạo. Cùng ban ngày trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu dật bất đồng , lúc này hắn toàn thân lộ ra tràn đầy tà mị phong tình, hắn như vậy lóa mắt đến làm cho người ta tim đập nhanh. Trác Tình lúc này tâm sinh nghi hoặc, đối phán đoán lúc trước của mình bắt đầu nghi ngờ, bị thôi miên là không có khả năng cải biến con người lớn như vậy, kia hắn rột cuộc có phải Tô Mộc Phong hay không, hay là ….
Trác Tình lâm vào suy nghĩ của chính mình, nam tử lại không cho phép nàng thất thần, nhẹ nắm cằm nàng, nam tử nhẹ giọng hỏi :”Nàng nguyện ý vì ta làm một chuyện sao?”
Trác Tình sửng sốt, gật đầu cười nói :”Ừ.”
Khẽ nhéo đầu mũi Trác Tình, nam tử vừa vuốt ve gương mặt nàng, vừa thấp giọng hỏi :”Cô gái ngoan, nàng có nguyện ý giao trái tim cho ta hay không?”
Thanh âm trầm thấp mềm nhẹ mang theo mị hoặc nhân tâm, Trác Tình khẽ nhướng mày, hỏi :”Ngươi muốn tâm?”
Trác Tình trả lời khiến hắn ánh mắt chợt lóe, bất quá rất nhanh, khuôn mặt hắn lại khôi phục tươi cười:”Không muốn sao?”
Hai người ánh mắt nháy mắt cũng không nháy dừng ở đối phương, Trác Tình có thể cảm thấy giữa ánh mắt hắn ngân quang lưu chuyển, giống như là một hồ sâu, đem ngươi từng chút từng chút hút sâu vào, đó loại một loại thể nghiệm rất kỳ lạ, Trác Tình nghĩ mình trong nháy mắt hoảng hốt cùng mê muội, một lúc sau, Trác Tình gật đầu trả lời :”Được.”
Nam tử nét mặt lộ ra một tia hưng phấn tà tứ tươi cười, ngồi thẳng thân thể, hài lòng nhìn nữ tử dưới thân vẫn không nhúc nhích, tay cũng quen thuộc hướng đai lưng nàng, rất nhanh, quần áo bị cởi, đối nử tử nhìn chằm chằm dưới thân ôn nhu cười :”Đừng sợ, rất nhanh liền giải thoát rồi.”
Lưỡi mỏng ở trên da thịt du tẩu, lưỡi đao sắc bén băng lãnh xẹt qua trước ngực, màu đỏ yêu diễm dọc theo vết đao, xẹt qua thắt lưng, rơi vào đệm giường ….
/112
|