Hôm sau, Tây Lam Thương Khung liền mang theo thiếu niên tuyệt mỹ tràn đầy thần sắc mong chờ tới Tây Diệp La học viện.
Nhìn cánh cổng lớn to lớn đầy khí thế của Tây Diệp La học viện, không ngừng có nhóm thiếu niên từ các thành trấn Tây Lam cùng các quốc gia trên Thương Lam đại lục đổ dồn tới này, Tây Lam Thương Khung có chút cảm khái. Nhưng lập tức, gương mặt tuấn mỹ âm tà của Tây Lam Thương Khung lập tức khôi phục bình tĩnh, sau đó dắt Huân nhi tiến vào Tây Diệp La học viện.
Mà từ lúc Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi xuất hiện ở Tây Diệp La học viện, mà đám người ồn ào lớn tiếng nháo viện trong học viện vì ngày báo danh đột nhiên yên tĩnh, cứ như vậy sững sờ nhìn hai người chói mắt đột nhiên xuất hiện trong Tây Diệp La học viện.
Không nói tới dáng vẻ tuấn mỹ tôn quý tràn ngập khí phách uy nghiêm của Tây Lam Thương Khung làm cho nhóm thiếu nam thiếu nữ chưa từng trải đời, trong lòng ngập tràn khao khát ước mơ cảm mến không thôi, mà thiếu niên nhỏ gầy yếu ớt dựa sát bên người nam nhân, dung nhan tuyệt đẹp kia đã làm bọn họ rung động tới tận tâm linh.
Thiếu niên xinh đẹp tới mức làm tim người ta mất khống chế mà đập dồn dập thế nhưng đột ngột xuất hiện ở Tây Diệp La học viện, này có phải nói thiếu niên này cũng là đệ tử tới Tây Diệp La học viện báo danh không? Như vậy không phải sau này bọn họ chính là đồng học sao?
Tây Lam Thương Khung không để ý tới đám người vì bọn họ tới mà trở nên dại ra, mang theo Huân nhi trực tiếp nghênh ngang đi về phía lâu của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng trong Tây Diệp La học viện.
Mà đợi đến khi bóng dáng bọn họ biến mất trong tầm mắt mọi người thì đám người giống như đột ngột hóa đá lại bắt đầu dùng âm thanh còn ồn ào hơn khi nãy mà náo động Tây Diệp La học viện.
“Oa chậc chậc, nam nhân vừa nãy là ai a, bộ dáng hảo tuấn mỹ bất phàm a, hơn nữa lại còn hảo khí phách, làm người ta nhìn đến muốn mù cả mắt. Nhất là khí phách áp bách, khí thế tôn quý cao ngạo tỏa ra từ nội tâm y làm trái tim ta đập thình thịch…” Đưa tay che lên vị trí trái tim, các thiếu nữ dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn về phía đã sớm không còn bóng dáng.
“Đúng vậy đúng vậy, không ngờ ngày đầu tiên tới Tây Diệp La học viện đã thấy được nam nhân làm người ta động tâm như vậy, kích động a kích động. Bất quá nam nhân vừa nãy là lão sư trong học viện hay là học trưởng năm trên a?”
“Ta thì để ý tới chuyện thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cùng nam nhân kia có quan hệ gì a? Xem bộ dáng bọn họ thân mật như vậy, chẳng lẽ… là đệ đệ của y sao? Các ngươi cũng thấy đi, thật là đứa nhỏ rất xinh đẹp a.”
“Thiếu niên xinh đẹp kia cũng là tân sinh của Tây Diệp La học viện đi, ngao ngao ngao… mỹ nhân trong lòng ta, nữ nhân trong mắt ta a, bản thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi… ngao, ai đánh ta? Muốn đơn đấu hay quần ẩu a?”
“Tên ngu ngốc này, còn nữ thần gì nữa chứ, cẩn thận để bạn cùng phòng ngươi nghe thấy sẽ làm thịt ngươi đấy. Hơn nữa chỉ bằng ngươi, còn chưa tiếp cận được thiếu niên xinh đẹp kia đã bị nam nhân vừa thấy đã biết không dễ chọc ở bên cạnh đập cho tơi bời.”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là nữ nhân, sao miệng lại độc ác như vậy a, ta chọc gì ngươi à.”
“Ta thích đấy, ngươi có ý kiến à!”
“Ta có ý kiến đấy.”
“Ngươi có ý kiến thì liên quan gì tới ta.”
“Ngươi… ngươi thực độc ác mà…”
Ngay lúc nhóm thiếu niên trong học viện vì chút kinh động mới vừa nãy mà hưng phấn thét lên không ngừng thảo luận xem hai người vừa đột nhiên xuất hiện ở Tây Diệp La học viện là ai thì một thiếu niên rất tuấn tú vì đám người huyên náo mà tò mò chen tới nhìn nhìn xung quanh, sau đó mờ mịt gãi gãi đầu.
“Hai người các ngươi nói ở nơi nào? Sao không nhìn thấy a?” Thiếu niên nhìn xung quanh một chốc, sau đó túm lấy một người cũng là tân sinh tới báo danh của Tây Diệp La học viện, nghi hoặc hỏi.
“Huynh đệ, ngươi tới chậm, mỹ nhân đã sớm đi rồi, bằng không sao chúng ta dám bàn luận hăng say như vậy a? Bất quá nói thật, hơi thở của nam nhân bên cạnh thiếu niên rất rất xinh đẹp kia quả thực làm người ta kiêng kị a, có y ở, ta cảm giác không khí tựa hồ rất nặng nề. Cao thủ a cao thủ, hơi thở cũng đáng sợ như vậy.”
“Đi rồi? Bọn họ đi hướng nào?” Thiếu niên có chút nôn nóng hỏi.
“Hình như đi về hướng đại lâu của viện trưởng thì phải, thế nào, huynh đệ, ngươi muốn chạy qua đó xem à? Bội phục a bội phục, rất dũng khí, đáng tán dương a.”
“Đại lâu của viện trưởng sao? Mạc Tà, ngươi nói chúng ta tới ngoài đại lâu của viện trưởng chờ bọn họ đi ra được không? Ta đã nói hôm nay sẽ tìm bọn họ, nếu hiện giờ không chờ sẵn nói không chừng lát nữa bọn họ lại đi mất a.”
Không để ý tới người bên cạnh nói gì đó, thiếu niên nhỏ giọng thì thầm. Hơi cúi đầu nhìn thanh kiếm bên thắt lưng, thiếu niên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Mà lúc này, Tây Lam Thương Khung cũng mang Huân nhi theo trí nhớ tìm tới trước đại lâu của viện trưởng Tây Diệp La học viện. Về phần dọc theo đường đi, đám người thấy y cùng Huân nhi bàn tán gì đó, với nhĩ lực của Tây Lam Thương Khung tự nhiên nghe thấy rất rõ, nam nhân chẳng qua chỉ mỉm cười vô vị.
Dù sao, tình huống được mọi người chú mục như vậy đối với Tây Lam Thương Khung thân là đế vương mà nói, sớm đã quen rồi, không có gì đáng phải chú ý.
Mà Huân nhi, tuy tới bây giờ vẫn luôn ở trong hoàng cung, nhưng ở đó, thân là Tây Lam Cửu hoàng được, trừ bỏ Tây Lam Thương Khung thân là đế vương thì chính là chủ tử được cung nhân cẩn thận hầu hạ bậc nhất, thiên tính cao ngạo ngang ngược tự nhiên cũng làm bé không để tâm tới ánh mắt người khác.Chẳng qua, lúc nhìn thấy đám thiếu nữ vô cùng hưng phấn, kích động đối với phụ hoàng của mình thì thiếu niên xinh đẹp yêu dị vẫn không khỏi có chút mất hứng mím môi, khó chịu.
Bé không thích ánh mắt của bọn họ nhìn phụ hoàng, thiếu niên tính cách vốn đơn giản hồn nhiên không khỏi nhớ tới nhóm cung phi trong hoàng cung, tuy từ lúc phụ hoàng có mình, tựa hồ không còn đi tới tẩm cung của đám phi tử kia nữa.
Chính là có đôi khi, Huân nhi phát hiện phụ hoàng sẽ đột nhiên biến mất một chốc rồi mới trở về, mà sau khi quay về phụ hoàng cũng trở nên rất trầm mặc, điều này làm trái tim thiếu niên không khỏi có chút bối rối.
Cúi đầu, thiếu niên có chút buồn bực tùy ý để bàn tay to của phụ hoàng nắm bàn tay nhỏ bé non mềm của mình, sau đó theo phụ hoàng tiến tới trước phòng làm việc của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng. Nhưng còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong đột nhiên truyền tới một âm thanh chói tai hệt như móng vuốt đọng vật cào lên vật gì đó.
Mà lúc này, Tây Lam Thương Khung bên cạnh thiếu niên đang im lặng suy nghĩ không khỏi ngừng lại, sau đó phản ứng thật nhanh kéo Huân nhi vào lòng mình, còn lập tức bịt kín tai bé.
Loại âm thanh giống như móng vuốt cào này quả thực chói tai không chịu nổi, thẳng tới một lát sau, âm thanh bên trong mới tựa hồ ngừng lại, lúc này Tây Lam Thương Khung mới buông Huân nhi ra, đẩy cửa phòng, sau đó mang theo Huân nhi tiến vào. Mà Huân nhi, từ lúc nghe thấy âm thanh chói tai kia cũng hồi phục tinh thần, có chút tò mò không biết trong phòng viện trưởng đã xảy ra chuyện gì.
Thấy tình cảnh trong phòng viện trưởng, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhướng mi. Bàn ghế ngã trái ngã phải không nói, một ít công văn rơi tán loạn trên mặt đất, nhưng càng làm người ta cảm thấy run rẩy hơn chính là trên vách tường trong phòng hẳn rất sáng bóng, hiện giờ lại khắc đầy vết cào, nhìn có vẻ ghê người.
Mà đối diện cửa ra vào, một con miêu ly nhỏ nhắn đáng yêu đang bướng bỉnh treo mình trên một cái tủ hắc mộc cao lớn có vẻ dùng để chứa văn kiện quan trọng, tựa hồ đang rất cao hứng chơi đánh đu. Mà hiển nhiên, trên mặt tủ cũng đầy vết cào. Thoạt nhìn vô cùng thê thảm a!
Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào chính là thấy Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đang phẫn nộ đỏ bừng gương mặt già nua, tức tới phát run mà chỉ vào miêu ly nghịch ngợm trên tủ, bộ dáng như hận không thể bắt nó đi hầm canh. Mà miêu ly nhỏ nhắn đang yêu kia tựa hồ cũng biết mình đã chọc giận hai lão nhân tính tình táo bạo đối diện, cũng đang cong lưng xù lông chuẩn bị chiến đấu.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, sao hai người lại tới đây?” Thấy Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên tuyệt mỹ đột ngột tiến vào, hai vị lão viện trưởng đang tức tối hiển nhiên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi.
Phải biết nếu không phải đã xảy ra chuyện cực kì trọng đại, Lam đế bệ hạ không có khả năng sẽ tới Tây Diệp La học viện, dù sao Lam đế bệ hạ mỗi ngày đều bận rộn xử lý chính vụ quốc gia, làm gì có chuyện rãnh rỗi tới tìm hai lão viện trưởng tâm tự a.
Huống chi, bệ hạ hiện giờ không phải đang ở trong phủ của Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn sao? Sao đột nhiên không nói tiếng vào đã tới Tây Diệp La học viện? Lại còn mang theo Cửu hoàng tử điện hạ mà bệ hạ sủng ái nhất.
Tuy đã sớm nghe bệ hạ mấy ngày nay mang theo Cửu điện hạ giá lâm tới phủ của ngoại công Cửu điện hạ, Phong Nham Ngạn đại nhân, chính là nhìn thấy bệ hạ cùng Cửu điện hạ đột nhiên tới đây, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhất là loại tình huống này, bọn họ thế nhưng bị bệ hạ cùng Cửu điện hạ thấy bọn họ chật vật như vậy vì một tiểu miêu ly, này bảo bọn họ quăng mặt mũi già nua của bọn họ đi đâu đây. Nghĩ tới đây, da mặt hai vị lão viện trưởng cho dù dày tới mức nào cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
“Cáp Lý Tư gia gia, Phí La Nhĩ gia gia, các ngươi đang làm gì đó?” Huân nhi nhìn một mảnh bừa bãi trước mặt, không khỏi tò mò hỏi. Bé cũng không tin với tu vi của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia lại không bắt được một miêu ly không có sức mạnh gì.
Miêu ly, loại động vật nhỏ có ngoại hình kết hợp giữa loài mèo và hồ ly, cơ thể xinh xắn đáng yêu, đôi mắt ngọc bích thật to, lỗ tai mèo đáng yêu cùng cái đuôi xù mềm mại như hồ ly.
Miêu ly kì thực không có gì đặc biệt, trừ bỏ diện mạo rất đáng yêu chọc người thích. Cũng vì thế loại động vật này thường được dưỡng làm sủng vật trong khuê phòng, bên cạnh các phu nhân cùng tiểu thư, làm bạn giải buồn với các nàng.
Bất đồng với các loại ma thú tồn tại vì làm đồng bạn chiến đấu với nhân loại, có thể tăng thực lực cho chủ nhân. Miêu ly tuy có thể nói cũng có một chút sức mạnh đặc thù nhưng lại phi thường yếu ớt, vì thế chúng nó cũng không được cân nhắc làm chiến sủng.
Hiển nhiên, nhóc bướng bỉnh trước mặt chính là sủng vật Cáp Lý Tư viện trưởng hoặc Phí La Nhĩ viện trưởng rãnh rỗi dưỡng giải buồn. Bất quá, Huân nhi híp mắt, cẩn thận đánh giá nhóc con đáng yêu đang đánh đu trên tủ cũng đồng dạng dùng ánh mắt tò mò nhìn mình. Nhóc con kia hiển nhiên bất đồng với miêu ly bình thường.
Không nói tới ánh mắt ngọc bích thật to đang nhìn chằm chằm Huân nhi, chỉ cần vết tia chớp giống như kí hiệu sau khi hình thành khế ước trên trán nó cũng đã thuyết minh miêu ly này không bình thường. Hơn nữa, từ trên người nó, Huân nhi cảm giác nó tựa hồ ẩn chứa một sức mạnh quen thuộc.
Bất quá làm Huân nhi nghi hoặc chính là miêu ly này ký kết khế ước với ai. Bởi vì theo bé biết, khế ước chiến thú của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia không phải nhóc con đáng yêu trước mắt. Hơn nữa, với tính tình của hai vị lão gia tử này thì càng không có khả năng dùng miêu ly làm chiến thú.
“Cáp Lý Tư gia gia, Phí La Nhĩ gia gia, con miêu ly đáng yêu này sao vậy?” Huân nhi nhìn hai vị lão gia lộ ra vẻ mặt kì quái trước mặt, tò mò hỏi.
“Đáng yêu?” Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi nhìn phòng làm việc vốn nghiêm túc chỉnh tề của mình một vòng, sau đó đồng loạt run rẩy.
Nhất là lúc nhìn tới cục bông coi trời bằng vung trên chiếc tủ hắc mộc đựng đồ đạc quan trọng đang vươn vuốt chỉ về phía mình, như đang thị uy mà múa may vài cái, sau đó lại túm lấy cạnh tủ, đưa mông về phía bọn họ, Cáp Lý Tư Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ A Luân Đức hoàn toàn hỏng mất.
Cười nhạo, tiểu súc sinh chết tiệt kia tuyệt đối đang cười nhạo bọn họ. Nuôi nó nhiều năm như vậy thật uổng phí mà. Tuy Cáp Lý Tư cùng Phí La nhĩ thừa nhận, động cơ mình dưỡng nó không trong sáng lắm, chẳng qua là mua một vật thí nghiệm nghiên cứu ma pháp mà thôi. Chính là mình tốt xấu gì cũng cho nó ăn nuôi nấng nó đi, nhìn xem, hiện giờ phòng làm việc của mình bị biến thành bộ dáng gì rồi?
Mà ngay lúc hai vị lão viện trưởng tức tới dựng râu, chuẩn bị lao tới túm lấy nó thì đã thấy nhóc miêu ly bướng bỉnh làm người ta hận tới nghiến răng kia thế nhưng đột nhiên chậm rãi trượt xuống tủ, sau đó thong dong bước từng bước về phía thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ bên kia.
Nhìn cánh cổng lớn to lớn đầy khí thế của Tây Diệp La học viện, không ngừng có nhóm thiếu niên từ các thành trấn Tây Lam cùng các quốc gia trên Thương Lam đại lục đổ dồn tới này, Tây Lam Thương Khung có chút cảm khái. Nhưng lập tức, gương mặt tuấn mỹ âm tà của Tây Lam Thương Khung lập tức khôi phục bình tĩnh, sau đó dắt Huân nhi tiến vào Tây Diệp La học viện.
Mà từ lúc Tây Lam Thương Khung mang theo Huân nhi xuất hiện ở Tây Diệp La học viện, mà đám người ồn ào lớn tiếng nháo viện trong học viện vì ngày báo danh đột nhiên yên tĩnh, cứ như vậy sững sờ nhìn hai người chói mắt đột nhiên xuất hiện trong Tây Diệp La học viện.
Không nói tới dáng vẻ tuấn mỹ tôn quý tràn ngập khí phách uy nghiêm của Tây Lam Thương Khung làm cho nhóm thiếu nam thiếu nữ chưa từng trải đời, trong lòng ngập tràn khao khát ước mơ cảm mến không thôi, mà thiếu niên nhỏ gầy yếu ớt dựa sát bên người nam nhân, dung nhan tuyệt đẹp kia đã làm bọn họ rung động tới tận tâm linh.
Thiếu niên xinh đẹp tới mức làm tim người ta mất khống chế mà đập dồn dập thế nhưng đột ngột xuất hiện ở Tây Diệp La học viện, này có phải nói thiếu niên này cũng là đệ tử tới Tây Diệp La học viện báo danh không? Như vậy không phải sau này bọn họ chính là đồng học sao?
Tây Lam Thương Khung không để ý tới đám người vì bọn họ tới mà trở nên dại ra, mang theo Huân nhi trực tiếp nghênh ngang đi về phía lâu của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng trong Tây Diệp La học viện.
Mà đợi đến khi bóng dáng bọn họ biến mất trong tầm mắt mọi người thì đám người giống như đột ngột hóa đá lại bắt đầu dùng âm thanh còn ồn ào hơn khi nãy mà náo động Tây Diệp La học viện.
“Oa chậc chậc, nam nhân vừa nãy là ai a, bộ dáng hảo tuấn mỹ bất phàm a, hơn nữa lại còn hảo khí phách, làm người ta nhìn đến muốn mù cả mắt. Nhất là khí phách áp bách, khí thế tôn quý cao ngạo tỏa ra từ nội tâm y làm trái tim ta đập thình thịch…” Đưa tay che lên vị trí trái tim, các thiếu nữ dùng ánh mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn về phía đã sớm không còn bóng dáng.
“Đúng vậy đúng vậy, không ngờ ngày đầu tiên tới Tây Diệp La học viện đã thấy được nam nhân làm người ta động tâm như vậy, kích động a kích động. Bất quá nam nhân vừa nãy là lão sư trong học viện hay là học trưởng năm trên a?”
“Ta thì để ý tới chuyện thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cùng nam nhân kia có quan hệ gì a? Xem bộ dáng bọn họ thân mật như vậy, chẳng lẽ… là đệ đệ của y sao? Các ngươi cũng thấy đi, thật là đứa nhỏ rất xinh đẹp a.”
“Thiếu niên xinh đẹp kia cũng là tân sinh của Tây Diệp La học viện đi, ngao ngao ngao… mỹ nhân trong lòng ta, nữ nhân trong mắt ta a, bản thiếu gia sẽ bảo vệ ngươi… ngao, ai đánh ta? Muốn đơn đấu hay quần ẩu a?”
“Tên ngu ngốc này, còn nữ thần gì nữa chứ, cẩn thận để bạn cùng phòng ngươi nghe thấy sẽ làm thịt ngươi đấy. Hơn nữa chỉ bằng ngươi, còn chưa tiếp cận được thiếu niên xinh đẹp kia đã bị nam nhân vừa thấy đã biết không dễ chọc ở bên cạnh đập cho tơi bời.”
“Ngươi tốt xấu gì cũng là nữ nhân, sao miệng lại độc ác như vậy a, ta chọc gì ngươi à.”
“Ta thích đấy, ngươi có ý kiến à!”
“Ta có ý kiến đấy.”
“Ngươi có ý kiến thì liên quan gì tới ta.”
“Ngươi… ngươi thực độc ác mà…”
Ngay lúc nhóm thiếu niên trong học viện vì chút kinh động mới vừa nãy mà hưng phấn thét lên không ngừng thảo luận xem hai người vừa đột nhiên xuất hiện ở Tây Diệp La học viện là ai thì một thiếu niên rất tuấn tú vì đám người huyên náo mà tò mò chen tới nhìn nhìn xung quanh, sau đó mờ mịt gãi gãi đầu.
“Hai người các ngươi nói ở nơi nào? Sao không nhìn thấy a?” Thiếu niên nhìn xung quanh một chốc, sau đó túm lấy một người cũng là tân sinh tới báo danh của Tây Diệp La học viện, nghi hoặc hỏi.
“Huynh đệ, ngươi tới chậm, mỹ nhân đã sớm đi rồi, bằng không sao chúng ta dám bàn luận hăng say như vậy a? Bất quá nói thật, hơi thở của nam nhân bên cạnh thiếu niên rất rất xinh đẹp kia quả thực làm người ta kiêng kị a, có y ở, ta cảm giác không khí tựa hồ rất nặng nề. Cao thủ a cao thủ, hơi thở cũng đáng sợ như vậy.”
“Đi rồi? Bọn họ đi hướng nào?” Thiếu niên có chút nôn nóng hỏi.
“Hình như đi về hướng đại lâu của viện trưởng thì phải, thế nào, huynh đệ, ngươi muốn chạy qua đó xem à? Bội phục a bội phục, rất dũng khí, đáng tán dương a.”
“Đại lâu của viện trưởng sao? Mạc Tà, ngươi nói chúng ta tới ngoài đại lâu của viện trưởng chờ bọn họ đi ra được không? Ta đã nói hôm nay sẽ tìm bọn họ, nếu hiện giờ không chờ sẵn nói không chừng lát nữa bọn họ lại đi mất a.”
Không để ý tới người bên cạnh nói gì đó, thiếu niên nhỏ giọng thì thầm. Hơi cúi đầu nhìn thanh kiếm bên thắt lưng, thiếu niên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Mà lúc này, Tây Lam Thương Khung cũng mang Huân nhi theo trí nhớ tìm tới trước đại lâu của viện trưởng Tây Diệp La học viện. Về phần dọc theo đường đi, đám người thấy y cùng Huân nhi bàn tán gì đó, với nhĩ lực của Tây Lam Thương Khung tự nhiên nghe thấy rất rõ, nam nhân chẳng qua chỉ mỉm cười vô vị.
Dù sao, tình huống được mọi người chú mục như vậy đối với Tây Lam Thương Khung thân là đế vương mà nói, sớm đã quen rồi, không có gì đáng phải chú ý.
Mà Huân nhi, tuy tới bây giờ vẫn luôn ở trong hoàng cung, nhưng ở đó, thân là Tây Lam Cửu hoàng được, trừ bỏ Tây Lam Thương Khung thân là đế vương thì chính là chủ tử được cung nhân cẩn thận hầu hạ bậc nhất, thiên tính cao ngạo ngang ngược tự nhiên cũng làm bé không để tâm tới ánh mắt người khác.Chẳng qua, lúc nhìn thấy đám thiếu nữ vô cùng hưng phấn, kích động đối với phụ hoàng của mình thì thiếu niên xinh đẹp yêu dị vẫn không khỏi có chút mất hứng mím môi, khó chịu.
Bé không thích ánh mắt của bọn họ nhìn phụ hoàng, thiếu niên tính cách vốn đơn giản hồn nhiên không khỏi nhớ tới nhóm cung phi trong hoàng cung, tuy từ lúc phụ hoàng có mình, tựa hồ không còn đi tới tẩm cung của đám phi tử kia nữa.
Chính là có đôi khi, Huân nhi phát hiện phụ hoàng sẽ đột nhiên biến mất một chốc rồi mới trở về, mà sau khi quay về phụ hoàng cũng trở nên rất trầm mặc, điều này làm trái tim thiếu niên không khỏi có chút bối rối.
Cúi đầu, thiếu niên có chút buồn bực tùy ý để bàn tay to của phụ hoàng nắm bàn tay nhỏ bé non mềm của mình, sau đó theo phụ hoàng tiến tới trước phòng làm việc của Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng. Nhưng còn chưa tiến vào đã nghe thấy bên trong đột nhiên truyền tới một âm thanh chói tai hệt như móng vuốt đọng vật cào lên vật gì đó.
Mà lúc này, Tây Lam Thương Khung bên cạnh thiếu niên đang im lặng suy nghĩ không khỏi ngừng lại, sau đó phản ứng thật nhanh kéo Huân nhi vào lòng mình, còn lập tức bịt kín tai bé.
Loại âm thanh giống như móng vuốt cào này quả thực chói tai không chịu nổi, thẳng tới một lát sau, âm thanh bên trong mới tựa hồ ngừng lại, lúc này Tây Lam Thương Khung mới buông Huân nhi ra, đẩy cửa phòng, sau đó mang theo Huân nhi tiến vào. Mà Huân nhi, từ lúc nghe thấy âm thanh chói tai kia cũng hồi phục tinh thần, có chút tò mò không biết trong phòng viện trưởng đã xảy ra chuyện gì.
Thấy tình cảnh trong phòng viện trưởng, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhướng mi. Bàn ghế ngã trái ngã phải không nói, một ít công văn rơi tán loạn trên mặt đất, nhưng càng làm người ta cảm thấy run rẩy hơn chính là trên vách tường trong phòng hẳn rất sáng bóng, hiện giờ lại khắc đầy vết cào, nhìn có vẻ ghê người.
Mà đối diện cửa ra vào, một con miêu ly nhỏ nhắn đáng yêu đang bướng bỉnh treo mình trên một cái tủ hắc mộc cao lớn có vẻ dùng để chứa văn kiện quan trọng, tựa hồ đang rất cao hứng chơi đánh đu. Mà hiển nhiên, trên mặt tủ cũng đầy vết cào. Thoạt nhìn vô cùng thê thảm a!
Lúc Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi tiến vào chính là thấy Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng đang phẫn nộ đỏ bừng gương mặt già nua, tức tới phát run mà chỉ vào miêu ly nghịch ngợm trên tủ, bộ dáng như hận không thể bắt nó đi hầm canh. Mà miêu ly nhỏ nhắn đang yêu kia tựa hồ cũng biết mình đã chọc giận hai lão nhân tính tình táo bạo đối diện, cũng đang cong lưng xù lông chuẩn bị chiến đấu.
“Bệ hạ, Cửu điện hạ, sao hai người lại tới đây?” Thấy Tây Lam Thương Khung cùng thiếu niên tuyệt mỹ đột ngột tiến vào, hai vị lão viện trưởng đang tức tối hiển nhiên sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi.
Phải biết nếu không phải đã xảy ra chuyện cực kì trọng đại, Lam đế bệ hạ không có khả năng sẽ tới Tây Diệp La học viện, dù sao Lam đế bệ hạ mỗi ngày đều bận rộn xử lý chính vụ quốc gia, làm gì có chuyện rãnh rỗi tới tìm hai lão viện trưởng tâm tự a.
Huống chi, bệ hạ hiện giờ không phải đang ở trong phủ của Quân vụ đại thần Phong Nham Ngạn sao? Sao đột nhiên không nói tiếng vào đã tới Tây Diệp La học viện? Lại còn mang theo Cửu hoàng tử điện hạ mà bệ hạ sủng ái nhất.
Tuy đã sớm nghe bệ hạ mấy ngày nay mang theo Cửu điện hạ giá lâm tới phủ của ngoại công Cửu điện hạ, Phong Nham Ngạn đại nhân, chính là nhìn thấy bệ hạ cùng Cửu điện hạ đột nhiên tới đây, Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Nhất là loại tình huống này, bọn họ thế nhưng bị bệ hạ cùng Cửu điện hạ thấy bọn họ chật vật như vậy vì một tiểu miêu ly, này bảo bọn họ quăng mặt mũi già nua của bọn họ đi đâu đây. Nghĩ tới đây, da mặt hai vị lão viện trưởng cho dù dày tới mức nào cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
“Cáp Lý Tư gia gia, Phí La Nhĩ gia gia, các ngươi đang làm gì đó?” Huân nhi nhìn một mảnh bừa bãi trước mặt, không khỏi tò mò hỏi. Bé cũng không tin với tu vi của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia lại không bắt được một miêu ly không có sức mạnh gì.
Miêu ly, loại động vật nhỏ có ngoại hình kết hợp giữa loài mèo và hồ ly, cơ thể xinh xắn đáng yêu, đôi mắt ngọc bích thật to, lỗ tai mèo đáng yêu cùng cái đuôi xù mềm mại như hồ ly.
Miêu ly kì thực không có gì đặc biệt, trừ bỏ diện mạo rất đáng yêu chọc người thích. Cũng vì thế loại động vật này thường được dưỡng làm sủng vật trong khuê phòng, bên cạnh các phu nhân cùng tiểu thư, làm bạn giải buồn với các nàng.
Bất đồng với các loại ma thú tồn tại vì làm đồng bạn chiến đấu với nhân loại, có thể tăng thực lực cho chủ nhân. Miêu ly tuy có thể nói cũng có một chút sức mạnh đặc thù nhưng lại phi thường yếu ớt, vì thế chúng nó cũng không được cân nhắc làm chiến sủng.
Hiển nhiên, nhóc bướng bỉnh trước mặt chính là sủng vật Cáp Lý Tư viện trưởng hoặc Phí La Nhĩ viện trưởng rãnh rỗi dưỡng giải buồn. Bất quá, Huân nhi híp mắt, cẩn thận đánh giá nhóc con đáng yêu đang đánh đu trên tủ cũng đồng dạng dùng ánh mắt tò mò nhìn mình. Nhóc con kia hiển nhiên bất đồng với miêu ly bình thường.
Không nói tới ánh mắt ngọc bích thật to đang nhìn chằm chằm Huân nhi, chỉ cần vết tia chớp giống như kí hiệu sau khi hình thành khế ước trên trán nó cũng đã thuyết minh miêu ly này không bình thường. Hơn nữa, từ trên người nó, Huân nhi cảm giác nó tựa hồ ẩn chứa một sức mạnh quen thuộc.
Bất quá làm Huân nhi nghi hoặc chính là miêu ly này ký kết khế ước với ai. Bởi vì theo bé biết, khế ước chiến thú của Cáp Lý Tư gia gia cùng Phí La Nhĩ gia gia không phải nhóc con đáng yêu trước mắt. Hơn nữa, với tính tình của hai vị lão gia tử này thì càng không có khả năng dùng miêu ly làm chiến thú.
“Cáp Lý Tư gia gia, Phí La Nhĩ gia gia, con miêu ly đáng yêu này sao vậy?” Huân nhi nhìn hai vị lão gia lộ ra vẻ mặt kì quái trước mặt, tò mò hỏi.
“Đáng yêu?” Cáp Lý Tư viện trưởng cùng Phí La Nhĩ viện trưởng không khỏi nhìn phòng làm việc vốn nghiêm túc chỉnh tề của mình một vòng, sau đó đồng loạt run rẩy.
Nhất là lúc nhìn tới cục bông coi trời bằng vung trên chiếc tủ hắc mộc đựng đồ đạc quan trọng đang vươn vuốt chỉ về phía mình, như đang thị uy mà múa may vài cái, sau đó lại túm lấy cạnh tủ, đưa mông về phía bọn họ, Cáp Lý Tư Phỉ Nhĩ Phất Đức cùng Phí La Nhĩ A Luân Đức hoàn toàn hỏng mất.
Cười nhạo, tiểu súc sinh chết tiệt kia tuyệt đối đang cười nhạo bọn họ. Nuôi nó nhiều năm như vậy thật uổng phí mà. Tuy Cáp Lý Tư cùng Phí La nhĩ thừa nhận, động cơ mình dưỡng nó không trong sáng lắm, chẳng qua là mua một vật thí nghiệm nghiên cứu ma pháp mà thôi. Chính là mình tốt xấu gì cũng cho nó ăn nuôi nấng nó đi, nhìn xem, hiện giờ phòng làm việc của mình bị biến thành bộ dáng gì rồi?
Mà ngay lúc hai vị lão viện trưởng tức tới dựng râu, chuẩn bị lao tới túm lấy nó thì đã thấy nhóc miêu ly bướng bỉnh làm người ta hận tới nghiến răng kia thế nhưng đột nhiên chậm rãi trượt xuống tủ, sau đó thong dong bước từng bước về phía thiếu niên xinh đẹp tuyệt mỹ bên kia.
/280
|