“Diệp nhi, vừa nãy ngươi nói gì đó? Ngươi xem bức tranh đó rồi?” Dao Cơ phu nhân hiện giờ chấn động không phải nhỏ. Phải biết bức họa kia nàng tự tay giấu ở một nơi rất bí mật a, Diệp nhi sao có thể tìm được?
“Đúng vậy, Diệp nhi xem rồi, mỹ nhân trong bức tranh của nãi nãi thực đẹp, hơn nữa hiện giờ Diệp nhi cẩn thận nghĩ lại thì thấy nữ nhân thực đẹp trong tranh rất giống bộ dáng của biểu đệ nha.” Tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ trước mắt một chốc, sau đó chỉ nghe thấy tiểu thiếu gia Phong gia thực hưng phấn nói với Dao Cơ phu nhân.
“Sao có thể không giống. Huân nhi tuy là đứa nhỏ của Lam đế bệ hạ, nhưng cũng có huyết mạch của Phong gia chúng ta a, sao có thể không giống Dạ Cơ. Chính là ta cũng không ngờ Huân nhi cho ta cảm giác giống Dạ Cơ đến vậy.” Dao Cơ phu nhân nhìn gương mặt yêu dị tuyệt mỹ của Huân nhi, biểu tình rất phức tạp. Giống như thở dài lại giống hoài niệm.
Tuy nàng cùng Dạ Cơ có quan hệ tỷ muội nên diện mạo bên ngoài cũng thực tương tự. Nhưng ngoại tôn Huân nhi của nàng, đứa nhỏ của Nhược nhi, có di truyền vài phần tướng mạo của nàng cũng không kì quái. Chính là mỗi người sẽ có khí chất của riêng mình, người khác không thể nào có được.
Nhưng, Dao Cơ phu nhân nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ im lặng đứng trước mặt mình mờ ảo tựa như tranh vẽ, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể theo cơn gió mà biến mất. Nàng không thể phủ nhận, một khắc nhìn thấy Huân nhi, nội tâm nàng rung động mãnh liệt. Huân nhi rất giống Dạ Cơ.
Nếu nói bề ngoài thì Dao Cơ phu nhân không cảm thấy có gì kì quái, dù sao Nhược nhi được di truyền từ nàng mỹ mạo không kém chút nào. Nhưng làm Dao Cơ phu nhân kích động là khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc lại cao ngạo, mờ ảo của đứa nhỏ này, hệt như Dạ Cơ năm đó.
Nhưng mặc kệ nội tâm Dao Cơ phu nhân phức tạp cỡ nào, hiện giờ tiểu thiếu gia Phong phủ cũng thực hưng phấn, kích động. Phong Diệp tiến tới vài bước, đứng trước mặt Tây Lam Cửu hoàng tử xinh đẹp yêu dị, Phong Hiệp không biết vì quá kích động hay hưng phấn mà gương mặt đỏ bừng lên làm người ta cảm thấy dị thường đáng yêu.
“Biểu đệ biểu đệ, ta gọi là Phong Diệp, lớn tuổi hơn ngươi, vì thế ta là biểu ca của ngươi nga, mau gọi biểu ca, gọi biểu ca đi. Oa ha ha ha, Phong Diệp ta rốt cuộc thoát khỏi danh hiệu nhỏ nhất rồi, bây giờ rốt cuộc có biểu đệ còn nhỏ hơn ta.”
Huân nhi nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình vài tấc, đang mỉm cười dị thường dáng lạn, đột nhiên bé có một loại xúc động muốn chạm vào gương mặt oa oa tròn tròn đáng yêu trước mặt, mà Huân nhi nhỏ lớn đều muốn sao làm vậy.
Vươn mười ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi tinh tế, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Huân nhi sờ sờ gương mặt mũm mĩm đáng yêu của Phong Diệp. Ngón tay cảm thụ được da thịt bóng loáng non mềm của thiếu niên, mặt có chút thịt sờ lên rất có cảm xúc.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Huân nhi quan sát thiếu niên xấp xỉ tuổi mình vì hành động đùa giỡn của mình mà lâm vào trạng thái dại ra, ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má thiếu niên đột nhiên hung hăng nhéo mạnh, sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
“A, đau quá đau quá, mau buông tay a, mau buông tay…. Ô ô ô, ta bất quá chỉ muốn biết làm ca ca có tư vị gì thôi, ngươi làm gì nhéo mặt ta, bất mãn liền trực tiếp nói là được rồi, ta cũng không phải người keo kiệt như đại ca, ô ô ô, nãi nãi, mặt Diệp nhi nhất định sẽ đỏ mất, ô ô ô ô…”
Phong diệp ai oán nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ còn nhỏ hơn mình hai tuổi, sống chết cứu vớt gương mặt non mềm của mình. Tuy bình thường rất bất mãn với gương mặt oa oa này, làm hại nó luôn bị người khác xem thường, còn bị ca ca nhà mình cường nhạo mình trẻ con, nhưng dù sao cũng là mặt mình, nhéo sẽ đau a.
Hơn nữa đừng nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt có bộ dáng yếu ớt, sức lực thế nhưng không yếu chút nào, đau chết nó a. Phong Diệp xoa xoa gương mặt vừa thoát khỏi ma trảo, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh tràn ngập lên án.
Phong phủ bởi vì nó nhỏ nhất, nên ngày thường luôn bị các ca ca khi dễ, phải nghe lời các ca ca, bởi vì mình là đệ đệ. Tuy biết nội tâm các ca ca kì thực rất sủng ái mình, chính vì tuổi còn nhỏ nên việc gì cũng bị ca ca cấm cản không cho làm, thiếu niên bị vây trong thời kì nổi loạn sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mà không một câu oán hận chứ.
Nhất là lúc nhìn các ca ca có thể dùng đám bằng hữu ra ngoài tác quái cũng không bị phụ thân bó buộc, mà nó ngay cả bước ra khỏi đại môn Phong phủ cũng không được, ánh mắt thiếu niên trừng các ca ca quả thực sắp trừng bọn họ thủng thành nguyên cái động.
Vì thế khát vọng ngày càng lớn, nó muốn ngày nào đó cũng có một đệ đệ để mình khi dễ, lúc nghe nói đứa nhỏ tuyệt mĩ này là Tây Lam Cửu hoàng tử, cũng chính là biểu đệ của mình, trong lòng nó kích động cỡ nào tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mai phục trong bụi cỏ thật lâu, lâu đến mức nó sắp ngủ gục mất thì thiếu niên rốt cuộc đợi được biểu đệ mình chờ mong, chính là vì sao biểu đệ thoạt nhìn có bộ dáng vô hại này cũng khi dễ nó? Không phải phải là nó khi dễ biểu đệ mới đúng sao?
“Khi dễ ngươi không có nghĩa là ta chán ghét ngươi a!” Huân nhi nhìn thiếu niên trước mặt đáng yêu đến mức dậm chân, biểu tình đương nhiên nói.
Mà câu nói tự nhiên này phát ra từ miệng đứa nhỏ này lại làm Phong Diệp suýt chút nữa lại dại ra. Đây là lí luận kiểu gì vậy a?
Mà Huân nhi chăm chú nhìn biểu tình ngây ngốc của Phong Diệp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần dịu đi, cũng chậm rãi tràn ngập ý cười. Một thiếu niên ương ngạnh tràn đầy sinh lực, bé không chán ghét người này!
“Ta gọi là Tây Lam Linh Huân. Mặt của ngươi thật sự rất đau sao? Ta giúp ngươi nhu nhu tốt lắm.” Nhìn gương mặt thiếu niên rõ ràng đã đỏ lên, Huân nhi không khỏi có chút áy náy nhìn gương mặt oa oa của người gọi là biểu ca của bé. Vươn tay muốn nhu nhu cho Phong Diệp, nhưng thực kì quái thấy gương mặt thiếu niên không hiểu vì sao lại càng đỏ rực hơn nữa.
“Không, không cần, ta không đau.” Có chút né tránh đụng chạm của đứa nhỏ tuyệt mĩ làm hại nhịp tim mình đập có chút bất thường, gương mặt tiểu thiếu gia Phong phủ đã đỏ rực một mảnh. Nhìn gương mặt yêu dị tuyệt mĩ gần ngay trước mắt, Phong Diệp cảm thấy mình có chút không dám nhìn thẳng.
“Chính là mặt của ngươi thực đỏ.” Huân nhi nghiêng đầu, nhìn gương mặt đỏ bất thường của thiếu niên, so với lúc nãy lại càng đỏ dữ tợn hơn, hệt như xuất huyết vậy. Nhưng lời nói quan tâm này làm tiểu thiếu gia Phong phủ lại càng thêm thẹn thùng. Không biết lúc này Huân nhi đang đắn do xem mình có nên nhéo một cái nữa không, gò má thiếu niên đỏ ửng nhìn rất được nga.
“Ta, ta, ta đi hạ nhiệt…” Phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cơ hồ sắp chưng chín cả trứng chim, tiểu thiếu gia Phong phủ không khỏi thẹn thùng xoay người bỏ chạy, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Nhưng Phong Diệp chạy đi không bao lâu liền phát giác hành động của mình sao lại giống như đang chạy trối chết vậy a? Mình vừa rồi hình như đâu có làm chuyện xấu gì, hơn nữa người bị khi dễ còn là mình mà?
“Ha hả, đứa nhỏ Diệp nhi kia chính là đáng yêu như vậy. Mỗi lần bị ca ca khi dễ nó luôn lựa chọn chạy trối chết như vậy. Bất quá không quá vài ngày lại quên sạch, tiếp tục chạy loạn khắp nơi.”
Dao Cơ phu nhân nãy giờ một mực quan sát hành động của hai thiếu niên, hiện giờ thấy Phong Diệp đột nhiên chạy đi, mà Huân nhi tựa hồ có chút ngây ngốc về hành động của Diệp nhi, không khỏi mỉm cười.
“Ngoại bà, hắn làm sao vậy?” Quay đầu, nhìn phụ nhân đang mỉm cười, gương mặt Huân nhi không khỏi tràn ngập nghi hoặc. Chính mình hình như không làm gì cả đi, vì sao nam hài kia đột nhiên bỏ chạy như vậy?
“Ha hả, Diệp nhi thẹn thùng a. Đứa nhỏ kia đã sắp mười lăm rồi, cũng đến niên kỷ trưởng thành.” Dao Cơ phu nhân nhìn Huân nhi đang nghi hoặc, ôn nhu mỉm cười. Huân nhi vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần, tuy luôn ở trong hoàng cung đen tối phức tạp, nhưng bên người có Lam đế bệ hạ bảo hộ, hơn nữa còn có thân phận hoàng tử cao quý, còn được Lam đế bệ hạ toàn tâm sủng ái, ai dám động tà tâm với đứa nhỏ này, chẳng sợ đứa nhỏ này có dung nhan làm người ta dâng trào dục vọng đáng ghê tởm.
“Ách?” Huân nhi nửa hiểu nửa không nhìn ngoại bà của mình, nhưng cuối cùng không nói thêm gì. Chăm chú nhìn phong cảnh yên tĩnh trong Ly uyển, trong lòng đứa nhỏ xinh đẹp đang nghĩ phụ hoàng của bé đang làm gì, có trở lại hay không? Nếu trong phòng không thấy mình, phụ hoàng có đi tìm mình không?
Hình như đã ra ngoài thật lâu, Huân nhi có chút nhớ nhung lồng ngực dày rộng ấm áp của phụ hoàng. Tuy bé cũng thực thích ở bên cạnh ngoại bà, nhưng trong lòng Huân nhi, không có ai thay thế được phụ hoàng.
Ngay lúc thiếu niên nhìn qua phụ nhân cao quý đoan trang bên cạnh, quyết định nói với nàng phải trở về thì không ngờ Dao Cơ phu nhân đã đột nhiên mở miệng.
“Huân nhi, ngươi có biết Tây Diệp La học viện không?”
“Đúng vậy, Diệp nhi xem rồi, mỹ nhân trong bức tranh của nãi nãi thực đẹp, hơn nữa hiện giờ Diệp nhi cẩn thận nghĩ lại thì thấy nữ nhân thực đẹp trong tranh rất giống bộ dáng của biểu đệ nha.” Tỉ mỉ nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ trước mắt một chốc, sau đó chỉ nghe thấy tiểu thiếu gia Phong gia thực hưng phấn nói với Dao Cơ phu nhân.
“Sao có thể không giống. Huân nhi tuy là đứa nhỏ của Lam đế bệ hạ, nhưng cũng có huyết mạch của Phong gia chúng ta a, sao có thể không giống Dạ Cơ. Chính là ta cũng không ngờ Huân nhi cho ta cảm giác giống Dạ Cơ đến vậy.” Dao Cơ phu nhân nhìn gương mặt yêu dị tuyệt mỹ của Huân nhi, biểu tình rất phức tạp. Giống như thở dài lại giống hoài niệm.
Tuy nàng cùng Dạ Cơ có quan hệ tỷ muội nên diện mạo bên ngoài cũng thực tương tự. Nhưng ngoại tôn Huân nhi của nàng, đứa nhỏ của Nhược nhi, có di truyền vài phần tướng mạo của nàng cũng không kì quái. Chính là mỗi người sẽ có khí chất của riêng mình, người khác không thể nào có được.
Nhưng, Dao Cơ phu nhân nhìn đứa nhỏ tuyệt mỹ im lặng đứng trước mặt mình mờ ảo tựa như tranh vẽ, lại giống như bất cứ lúc nào cũng có thể theo cơn gió mà biến mất. Nàng không thể phủ nhận, một khắc nhìn thấy Huân nhi, nội tâm nàng rung động mãnh liệt. Huân nhi rất giống Dạ Cơ.
Nếu nói bề ngoài thì Dao Cơ phu nhân không cảm thấy có gì kì quái, dù sao Nhược nhi được di truyền từ nàng mỹ mạo không kém chút nào. Nhưng làm Dao Cơ phu nhân kích động là khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc lại cao ngạo, mờ ảo của đứa nhỏ này, hệt như Dạ Cơ năm đó.
Nhưng mặc kệ nội tâm Dao Cơ phu nhân phức tạp cỡ nào, hiện giờ tiểu thiếu gia Phong phủ cũng thực hưng phấn, kích động. Phong Diệp tiến tới vài bước, đứng trước mặt Tây Lam Cửu hoàng tử xinh đẹp yêu dị, Phong Hiệp không biết vì quá kích động hay hưng phấn mà gương mặt đỏ bừng lên làm người ta cảm thấy dị thường đáng yêu.
“Biểu đệ biểu đệ, ta gọi là Phong Diệp, lớn tuổi hơn ngươi, vì thế ta là biểu ca của ngươi nga, mau gọi biểu ca, gọi biểu ca đi. Oa ha ha ha, Phong Diệp ta rốt cuộc thoát khỏi danh hiệu nhỏ nhất rồi, bây giờ rốt cuộc có biểu đệ còn nhỏ hơn ta.”
Huân nhi nhìn thiếu niên đứng trước mặt mình vài tấc, đang mỉm cười dị thường dáng lạn, đột nhiên bé có một loại xúc động muốn chạm vào gương mặt oa oa tròn tròn đáng yêu trước mặt, mà Huân nhi nhỏ lớn đều muốn sao làm vậy.
Vươn mười ngón tay trắng nõn nhẵn nhụi tinh tế, trong ánh mắt kinh dị của mọi người, Huân nhi sờ sờ gương mặt mũm mĩm đáng yêu của Phong Diệp. Ngón tay cảm thụ được da thịt bóng loáng non mềm của thiếu niên, mặt có chút thịt sờ lên rất có cảm xúc.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Huân nhi quan sát thiếu niên xấp xỉ tuổi mình vì hành động đùa giỡn của mình mà lâm vào trạng thái dại ra, ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve gò má thiếu niên đột nhiên hung hăng nhéo mạnh, sau đó chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
“A, đau quá đau quá, mau buông tay a, mau buông tay…. Ô ô ô, ta bất quá chỉ muốn biết làm ca ca có tư vị gì thôi, ngươi làm gì nhéo mặt ta, bất mãn liền trực tiếp nói là được rồi, ta cũng không phải người keo kiệt như đại ca, ô ô ô, nãi nãi, mặt Diệp nhi nhất định sẽ đỏ mất, ô ô ô ô…”
Phong diệp ai oán nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ còn nhỏ hơn mình hai tuổi, sống chết cứu vớt gương mặt non mềm của mình. Tuy bình thường rất bất mãn với gương mặt oa oa này, làm hại nó luôn bị người khác xem thường, còn bị ca ca nhà mình cường nhạo mình trẻ con, nhưng dù sao cũng là mặt mình, nhéo sẽ đau a.
Hơn nữa đừng nhìn đứa nhỏ xinh đẹp trước mặt có bộ dáng yếu ớt, sức lực thế nhưng không yếu chút nào, đau chết nó a. Phong Diệp xoa xoa gương mặt vừa thoát khỏi ma trảo, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh tràn ngập lên án.
Phong phủ bởi vì nó nhỏ nhất, nên ngày thường luôn bị các ca ca khi dễ, phải nghe lời các ca ca, bởi vì mình là đệ đệ. Tuy biết nội tâm các ca ca kì thực rất sủng ái mình, chính vì tuổi còn nhỏ nên việc gì cũng bị ca ca cấm cản không cho làm, thiếu niên bị vây trong thời kì nổi loạn sao có thể ngoan ngoãn nghe lời mà không một câu oán hận chứ.
Nhất là lúc nhìn các ca ca có thể dùng đám bằng hữu ra ngoài tác quái cũng không bị phụ thân bó buộc, mà nó ngay cả bước ra khỏi đại môn Phong phủ cũng không được, ánh mắt thiếu niên trừng các ca ca quả thực sắp trừng bọn họ thủng thành nguyên cái động.
Vì thế khát vọng ngày càng lớn, nó muốn ngày nào đó cũng có một đệ đệ để mình khi dễ, lúc nghe nói đứa nhỏ tuyệt mĩ này là Tây Lam Cửu hoàng tử, cũng chính là biểu đệ của mình, trong lòng nó kích động cỡ nào tự nhiên không cần nói cũng biết.
Mai phục trong bụi cỏ thật lâu, lâu đến mức nó sắp ngủ gục mất thì thiếu niên rốt cuộc đợi được biểu đệ mình chờ mong, chính là vì sao biểu đệ thoạt nhìn có bộ dáng vô hại này cũng khi dễ nó? Không phải phải là nó khi dễ biểu đệ mới đúng sao?
“Khi dễ ngươi không có nghĩa là ta chán ghét ngươi a!” Huân nhi nhìn thiếu niên trước mặt đáng yêu đến mức dậm chân, biểu tình đương nhiên nói.
Mà câu nói tự nhiên này phát ra từ miệng đứa nhỏ này lại làm Phong Diệp suýt chút nữa lại dại ra. Đây là lí luận kiểu gì vậy a?
Mà Huân nhi chăm chú nhìn biểu tình ngây ngốc của Phong Diệp, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dần dần dịu đi, cũng chậm rãi tràn ngập ý cười. Một thiếu niên ương ngạnh tràn đầy sinh lực, bé không chán ghét người này!
“Ta gọi là Tây Lam Linh Huân. Mặt của ngươi thật sự rất đau sao? Ta giúp ngươi nhu nhu tốt lắm.” Nhìn gương mặt thiếu niên rõ ràng đã đỏ lên, Huân nhi không khỏi có chút áy náy nhìn gương mặt oa oa của người gọi là biểu ca của bé. Vươn tay muốn nhu nhu cho Phong Diệp, nhưng thực kì quái thấy gương mặt thiếu niên không hiểu vì sao lại càng đỏ rực hơn nữa.
“Không, không cần, ta không đau.” Có chút né tránh đụng chạm của đứa nhỏ tuyệt mĩ làm hại nhịp tim mình đập có chút bất thường, gương mặt tiểu thiếu gia Phong phủ đã đỏ rực một mảnh. Nhìn gương mặt yêu dị tuyệt mĩ gần ngay trước mắt, Phong Diệp cảm thấy mình có chút không dám nhìn thẳng.
“Chính là mặt của ngươi thực đỏ.” Huân nhi nghiêng đầu, nhìn gương mặt đỏ bất thường của thiếu niên, so với lúc nãy lại càng đỏ dữ tợn hơn, hệt như xuất huyết vậy. Nhưng lời nói quan tâm này làm tiểu thiếu gia Phong phủ lại càng thêm thẹn thùng. Không biết lúc này Huân nhi đang đắn do xem mình có nên nhéo một cái nữa không, gò má thiếu niên đỏ ửng nhìn rất được nga.
“Ta, ta, ta đi hạ nhiệt…” Phát hiện nhiệt độ trên mặt mình cơ hồ sắp chưng chín cả trứng chim, tiểu thiếu gia Phong phủ không khỏi thẹn thùng xoay người bỏ chạy, sau đó nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người.
Nhưng Phong Diệp chạy đi không bao lâu liền phát giác hành động của mình sao lại giống như đang chạy trối chết vậy a? Mình vừa rồi hình như đâu có làm chuyện xấu gì, hơn nữa người bị khi dễ còn là mình mà?
“Ha hả, đứa nhỏ Diệp nhi kia chính là đáng yêu như vậy. Mỗi lần bị ca ca khi dễ nó luôn lựa chọn chạy trối chết như vậy. Bất quá không quá vài ngày lại quên sạch, tiếp tục chạy loạn khắp nơi.”
Dao Cơ phu nhân nãy giờ một mực quan sát hành động của hai thiếu niên, hiện giờ thấy Phong Diệp đột nhiên chạy đi, mà Huân nhi tựa hồ có chút ngây ngốc về hành động của Diệp nhi, không khỏi mỉm cười.
“Ngoại bà, hắn làm sao vậy?” Quay đầu, nhìn phụ nhân đang mỉm cười, gương mặt Huân nhi không khỏi tràn ngập nghi hoặc. Chính mình hình như không làm gì cả đi, vì sao nam hài kia đột nhiên bỏ chạy như vậy?
“Ha hả, Diệp nhi thẹn thùng a. Đứa nhỏ kia đã sắp mười lăm rồi, cũng đến niên kỷ trưởng thành.” Dao Cơ phu nhân nhìn Huân nhi đang nghi hoặc, ôn nhu mỉm cười. Huân nhi vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần, tuy luôn ở trong hoàng cung đen tối phức tạp, nhưng bên người có Lam đế bệ hạ bảo hộ, hơn nữa còn có thân phận hoàng tử cao quý, còn được Lam đế bệ hạ toàn tâm sủng ái, ai dám động tà tâm với đứa nhỏ này, chẳng sợ đứa nhỏ này có dung nhan làm người ta dâng trào dục vọng đáng ghê tởm.
“Ách?” Huân nhi nửa hiểu nửa không nhìn ngoại bà của mình, nhưng cuối cùng không nói thêm gì. Chăm chú nhìn phong cảnh yên tĩnh trong Ly uyển, trong lòng đứa nhỏ xinh đẹp đang nghĩ phụ hoàng của bé đang làm gì, có trở lại hay không? Nếu trong phòng không thấy mình, phụ hoàng có đi tìm mình không?
Hình như đã ra ngoài thật lâu, Huân nhi có chút nhớ nhung lồng ngực dày rộng ấm áp của phụ hoàng. Tuy bé cũng thực thích ở bên cạnh ngoại bà, nhưng trong lòng Huân nhi, không có ai thay thế được phụ hoàng.
Ngay lúc thiếu niên nhìn qua phụ nhân cao quý đoan trang bên cạnh, quyết định nói với nàng phải trở về thì không ngờ Dao Cơ phu nhân đã đột nhiên mở miệng.
“Huân nhi, ngươi có biết Tây Diệp La học viện không?”
/280
|