Hoàng cung đêm đó vì chúc mừng Cửu hoàng tử của Tây Lam hoàng đế bệ hạ mà cử hành buổi yến tiếc suốt ba ngày ba đêm, mà hiện tại cũng đã là buổi tối ngày thứ ba.
Trong cung điện hoa lệ, nhóm đại thần Tây Lam cùng sứ thần đến từ các quốc gia khắp Thương Lam đại lục đang ăn uống trò chuyện náo nhiệt trong yến hội, tất cả đều biểu hiện rất hòa nhã. Mà trong hoàng cung Tây Lam tràn ngập bầu không khí huyên náo, có một nơi đặc biệt yên tĩnh.
Nơi này tự nhiên chính là lãnh cung, là lãnh cung mà Tây Lam Linh Huân đã sinh sống suốt bảy năm. Không, hiện giờ không nên nói nó là lãnh cung, bởi vì từ khi hai vị lão viện trưởng học viện ma vũ có ý đồ ‘chiếm núi xưng vương’ ở đây thì lãnh cung đã đổi qua nơi khác.
Cung điện đổ nát yên tĩnh trong bóng đêm có vẻ đặc biệt hoang tàn, thậm chí còn hoang vu đến mức không có một tia nhân khí, những cung nhân vô tình đi ngang qua nơi này đều không tự chủ mà hoảng sợ, sau đó vội vàng rời đi, không dám quay đầu lại.
Nhưng lúc này, ở ngoài cung tường lãnh cung có bầu không khí yên tĩnh tới mức làm người ta cảm thấy hoảng hốt bất an này đột nhiên lại xuất hiện nhân ảnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn rõ đó là một nam nhân.
Nam nhân nhìn cung tường đổ nát trước mặt, sau đó thật cẩn thận quan sát xung quanh một chút, tiếp đó chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười tà khí, sau đó nam nhân băng quang cung tường tiến vào trong lãnh cung, dường như đang tìm gì đó, cứ loang quanh bên trong không ngừng tìm kiếm.
Lãnh cung tuy lớn, nhưng nam tử dường như trước kia đã từng thăm dò, chỉ tìm kiếm xung quanh cung điện Nhược phi cùng Tây Lam Cửu hoàng tử trụ. Đúng lúc này, cũng không biết tìm thấy thứ gì. Chỉ thấy nam tử đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm một góc tường cách đó không xa. Trên cung tường đổ nát bên đó có một gốc mạn đằng xum xuê xanh biếc tràn ngập sức sống.
Đóa hoa hồng nhạt dưới ánh trăng mờ ảo tỏa ra một sắc thái long lanh mộng ảo, có chút bất tri bất giác hấp dẫn nam tử chậm rãi bước tới.
“Tìm được rồi.” Nam nhân đột nhiên xông vào lãnh cung tựa hồ rất kích động. Theo hô hấp nặng nề cùng cơ thể run khe khẽ của hắn có thể nhìn ra, tâm tình nam nhân giờ phút này kích động tới khó có thể hình dung.
Nhưng ngay lúc nam tử mừng như điên muốn đến gần gốc cây trước mắt, hắn cẩn thận xuyên qua công kích từ đám mạn đằng xanh biếc xung quanh, nhưng lúc vừa né tránh được công kích thì cơ thể đột nhiên bị thứ gì đó ngăn cản cùng bắn ngược làm hắn bay ra ngoài.
“Đây là… kết giới… nơi này thế nhưng lại bị người ta đặt kết giới, đáng giận!” Nam nhân chật vật bò dậy, nhìn mục tiêu ở cách đó không xa, trong mắt tràn ngập biểu tình không cam long. Thật đáng giận! Rõ ràng đã sắp tới tay, nhưng bây giờ lại không thể tới gần, điều này bảo hắn làm sao cam tâm!
Vị khách không mời mà tới có vẻ rất không cam tâm đứng lên khỏi mặt đất, từ từ thu lại khoảng cách với đám mạn đằng xanh biếc còn chừng năm met, sau đó chậm rãi vươn tay tới. Quả nhiên, trước mặt đội nhiên xuất hiện một tầng kết giới gần như trong suốt.
Hơn nữa lúc vận chuyển sức mạnh trong cơ thể cảm thụ tầng kết giới này, không ngờ lại phát hiện cho dù mình dùng đủ biện pháp cũng không thể đánh nát tầng kết giới nhìn có vẻ yếu ớt lại cực kì chắc chắn này. Đến lúc đó khiến người trong hoàng cung Tây Lam chú ý không nói, chính mình có thể mất nhiều được được.
Mặc dù hoàng cung Tây Lam tuyệt đối không có ai tùy tiện tới nơi này, thậm chí ngay cả một bóng dáng cũng không phát hiện, nhưng theo lí thuyết, nếu nơi này sinh trưởng Thánh Linh Chi Hoa, tự nhiên không có khả năng không phái người nghiêm mật canh gác.
Nhưng dọc theo đường đi hắn phát hiện nơi này quả thật không có trọng binh canh giữ, ngay cả nhân khí cũng không có, vô cùng hiu quạnh. Vốn đang nghi hoặc có phải chính mình tới sai nơi hay không, nhưng hiện giờ xem ra, đúng là không cần thiết a!
Tầng kết giới này vừa nhìn đã biết là cao nhân thi triển, trừ khi ngươi không sợ kéo mọi người tới, bằng không muốn phá vỡ nó thật là không có khả năng. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chính mình cứ vậy tay không trở về sao? Không, không được, hắn không thể để mất cơ hội hiếm có này. Một khi rời đi, hắn tuyệt đối không tìm được cơ hội tìm Thánh Linh Chi Hoa của Tây Lam được nữa.
Hắn nên làm gì đây? Nam nhân nhìn đóa hoa xinh đẹp thần bí dưới ánh trăng ở ngay trước mắt, trầm mặc. Mà đúng lúc này, ngoài lãnh cung đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn độn. Hơn nữa nghe tính huống tựa hồ không chỉ là một người.
Cảm giác được có người tiến vào lãnh cung, sắc mặt nam nhân lập tức trầm xuống. Nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng hắn ẩn mình vào trong bóng tối. Từ bên ngoài nhìn vào cũng không dễ dàng phát hiện chỗ hắn ẩn thân.
Lúc bóng dáng nam tử tiêu thất dưới ánh trăng, lãnh cung yên tĩnh đột nhiên nghênh đón mấy vị khách không mời mà tới. Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, mấy nam nhân to lớn kéo một thiếu niên mảnh khảnh vội vàng chạy vào lãnh cung, mà sau lưng đám nam nhân kia có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo sang quý, thần tình lỗ mảng.
Mà thiếu niên gầy yếu bị kéo vào nơi này đang liều mạng giãy dụa nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của đám nam nhân cao lớn bên người, cuối cùng chỉ có thể hoàng sợ lớn tiếng khiển trách nam tử lỗ mãng có vẻ là người cầm đầu tiến vào sau cùng: “Ngươi muốn làm gì?”
Tuy thiếu niên cố gắng làm mình có chút uy hiếp một chút, nhưng cơ thể run khe khẽ cùng âm thanh hoàng sợ đều biểu lộ rõ ràng thiếu niên ngoài mạnh trong yếu. Mà đám nam nhân đối mặt với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu niên lại càng cười càn rỡ hơn.
“Ta muốn làm gì, ngươi nói thử xem?” Nam nhân nhàn nhã đi đến trước mặt thiếu niên bị giữ chặt, ngón tay lỗ mảng nâng gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lên, dùng giọng điệu tràn ngập tà khí nói, mà ánh mắt nhìn thiếu niên lại phủ kín thứ dục vọng đáng ghê tởm.
Chú ý tới ánh mắt nam nhân nhìn mình có đầy những thứ làm người ta sợ hãi, cơ thể thiếu niên không khỏi càng run rẩy mạnh hơn, đồng thời trong lòng cũng khó dấu được cảm giác ghê tởm. Nhất là cảm giác mặt mình bị nam nhân ghê tởm này vuốt ve, thiếu niên lại sống chết giãy dụa.
Đám người đang giữ chặt thiếu niên không ngờ cơ thể gầy yếu này lại đột nhiên bùng lên một luồng sức mạnh lớn đến vậy, thế nhưng có thể giãy khỏi trói buộc của bọn họ, chạy ra ngoài lãnh cung. Nhưng thiếu niên mới chạy được vài bước đã bị nam nhân nhìn lỗ mãng, chỉ biết ăn chơi trác táng kia túm lại.
“Ta cho ngươi chạy, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi tay ta. Tiểu đông tây thực không ngoan!” Đưa tay hung hăng đánh một chưởng lên mặt thiếu niên, gương mặt nam nhân trẻ tuổi tràn đầy ngoan lệ. Thứ hắn muốn chưa từng không chiếm được.
“Thỉnh ngươi tự trọng. Ta tốt xấu gì cũng là hoàng tử Đông Lăng, nếu động tới ta, không sợ Đông Lăng hỏi tội sao?” Bị đánh một chưởng thật mạnh lên mặt, khóe miệng thiếu niên không khỏi chảy ra huyết sắc đỏ tươi. Nhưng hiển nhiên thiếu niên hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn nam nhân đáng giận đang từ trên cao nhìn xuống mình mà trách cứ.
Hóa ra thiếu niên mảnh khảnh này chính là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử xuất hiện trong bữa tiệc. Mà y phục nam nhân trẻ tuổi lỗ mảng đáng ghét kia đang mặc lại chính là phục sức của Bắc Tang, một trong tứ đại quốc của Thương Lam đại lục.
“Đông Lăng hỏi tội? Cho ngươi? Đừng chọc cười ta chứ. Ngươi bất quá chỉ là một trong rất đông nhi tử của Đông Lăng vương, lại còn là đứa không được yêu thương nhất. Từ khi sinh ra đã không có sức mạnh gì, bị Đông Lăng vương xem là sự sỉ nhục, nếu không phải bộ dáng của ngươi không tệ, có thể dùng làm công cụ chính trị, chỉ sợ Đông Lăng vương đã giết ngươi từ sớm rồi! Ngươi nghĩ Đông Lăng vương sẽ vì một đứa con sỉ nhục như ngươi mà phá hư quan hệ với Bắc Tang ta sao? Sẽ hỏi tội Bắc Tang thái tử ta sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị Đông Lăng đưa cho bản hoàng tử làm công cụ tiết dục, một tên tàn phế như ngươi đứng ở Đông Lăng chỉ giỏi chướng mắt.”
Nghe thiếu niên nói vậy, Bắc Tang thái tử hệt như vừa nghe thấy chuyện cười, dùng ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn thiếu niên tựa hồ vì lời nói của mình mà sợ tới ngây người. Lúc trước ở buổi tiệc Tây Lam nhìn thấy thiếu niên mảnh khảnh hai tay nâng kiếm, một khắc kinh diễm kia làm tâm hắn ngứa ngáy.
Sau khi biết người này là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử còn thất vọng một trận. Phải biết thực lực của Đông Lăng xấp xỉ Tây Lam a, cho dù mình là thái tử Bắc Tang, đùa giỡn đám thiếu niên có thân phận cũng không sao, nhưng nếu đụng tới Đông Lăng hoàng tử có thực lực cường đại hơn Bắc Tang, thì cần phải nghĩ đến hậu quả.
Xét về mỹ mạo, gương mặt yêu dị tuyệt mỹ của Tây Lam Cửu hoàng tử tuyệt đối không có người sánh bằng, hắn mới thấy đã rung động thật lâu. Nhưng Tây Lam Cửu hoàng tử lại là đứa con được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, hắn không có lá gan dám đụng tới, hơn nữa hiện giờ hắn đang đứng trong hoàng cung Tây Lam, nếu có ý định gì với đứa nhỏ tuyệt mỹ kia, chỉ sợ còn chưa thành công bản thân đã bị Lam đế phẫn nộ xé xác. Nhất là ngày đó còn chứng kiến hình ảnh rung động như vậy, hắn không dám nhổ nghịch lân của Lam đế.
So ra thì Đông Lăng Thập Tam hoàng tử cũng là một thiếu niên xinh đẹp làm người ta động tâm. Trong bữa tiệc chỉ nhìn thoáng qua thôi ánh mắt hắn đã dừng lại trên cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên. Nếu là Đông Lăng hoàng tử, tự nhiên hắn sẽ băn khoăn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau khi phái người đi điều tra, tin tức nhận được lại làm hắn mừng như điên.
Đông Lăng Thập Tam hoàng tử kia ở dĩ lần này làm sứ thần tiến tới Tây Lam chẳng qua chỉ là vật hi sinh Đông Lăng vương đưa tới để lấy lợi thế mà thôi. Bằng không với thân phận hoàng tử sắp bị người ta quên bén đi của người này, chỉ sợ cuối cùng người ta còn không biết Đông Lăng có một Thập Tam hoàng tử.
Nếu vậy, hắn cần gì phải băn khoăn. Thân là nhi tử của Bắc Tang hoàng hậu, Bắc Tang thái tử, hắn trước nay luôn thích gì làm nấu, muốn cái gì sẽ được người dâng lên, coi trọng thứ gì nhất định sẽ có được. Vì thế thừa dịp đêm nay là ngày cuối cùng ở lại Tây Lam, phái người trộm bắt thiếu niên đơn độc trong yến tiệc, sau đó đưa tới nơi yên tĩnh này. Xem hoàng cảnh đổ nát ở đây, hẳn là lãnh cung của Tây Lam hoặc cung điện bỏ hoang nào đó, hẳn sẽ không có người đến. Vì thế hắn hiện giờ có thể không cần đắn đo gì nữa.
Mà thiếu niên sau khi nghe lời nói độc ác của Bắc Tang thái tử thì sắc mặt lập tức tái nhợt không còn huyết sắc, ánh mắt lại thống khổ dị thường. Bởi vì lời nói của hắn là sự thật. Sự tồn tại của mình quả thực chính là sự sỉ nhục đối với phụ hoàng. Cơ thể trừ bỏ có chút sức mạnh thì không còn bản lĩnh gì khác, địa vị mẫu phi cũng vô cùng hèn mọn, sau khi sinh mình không lâu thì buồn bực mà chết.
Một hoàng tử không có năng lực ở trong hoàng cung Đông Lăng hắc ám đen tối, hiển nhiên ngay từ lúc nhỏ đã chịu không ít khi dễ. Chính là hiện giờ bị người ta nói thẳng ra như vậy, hắn sao có thể không đau.
“Vì thế ngươi ngoan ngoãn đi, để bản thái tử thoải mái, đến lúc Đông Lăng không cần ngươi, nói không chừng bản thái tử có thể đối đãi với ngươi tốt một chút.” Nói xong, chỉ thấy vị thiên tử Bắc Tang kia liền bổ nhào lên cơ thể mảnh khảnh bên dưới, sau đó mạnh bạo xé toạt quần áo trên người thiếu niên, đồng thời hé miệng dùng răng năng gặm cắn phần cổ.
“Không… không cần… buông tay…” Thiếu niên liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ phí công. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân ghê tởm kia xé mở từng lớp quần áo, muốn làm gì thì làm trên người mình, làm trong lòng thiếu niên không ngừng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Vận mệnh mình chẳng lẽ bi thương như vậy sao? Không, mình không cam lòng, không cam lòng cứ yếu ớt như vậy, mặc người ta khi dễ nhục nhã. Nhìn ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời, khóe mắt thiếu niên không ngừng chảy nước mắt. Bây giờ, ai có thể cứu mình?
Lúc này mặc kệ là thiếu niên lâm vào bi thống đang cố giãy dụa, hay Bắc Tang thái tử đang bận rộn hưởng thụ không rảnh để ý xung quanh, ai cũng không chú ý, đám mạn đằng kì dị leo trên cung tường đổ nát cách đó không xa bất thình lình xuất hiện một trận nguyên tố dao động, sau đó trên cung tường đầy mạn đằng xanh um đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, dưới ánh trăng sáng ngời, bễ nghễ nhìn xuống màn tội ác bên dưới.
Sau đó chỉ thấy tiểu nhân nhi chán ghét nhíu hàng mi thanh tú, nhìn nam nhân có ý đồ quá rõ đang đè trên người thiếu niên, khẽ hất tay, sau đó thấy một dây mạn đằng xanh lục lóng lánh hào quang quỷ dị đột nhiên xuất hiện trong bàn tay nhỏ bé, mà theo bàn tay nhỏ bé kia vung lên, một tia sáng lóng lánh quang mang cường đại lập tức lao vút về phía nam nhân bên dưới.
Có lẽ ý thức được nguy hiểm, cơ thể Bắc Tang thái tử vô thức lăn qua bên cạnh, sau đó chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Đợi hắn tập trung tinh thần nhìn lại chỗ mình ngây ngốc khi nãy thì thấy một khe rãnh thật dài xuất hiện sát bên người Đông Lăng Thập Tam hoàng tử không tới một thước.
Nhìn vệt sâu kia, nếu vừa rồi trực tiếp rơi xuống người hắn, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp đi gặp minh vương. Bắc Tang thái tử không khỏi lau mồ hôi kinh hách trên trán, lúc này mới nhìn về phía phương hướng tập kích mình.
Nơi đó, có một đứa nhỏ mỹ lệ đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Mà trên tay đứa nhỏ đang cầm thứ tập kích hắn lúc nãy—— một cây đằng tiên xanh biếc. Đằng tiên thoạt nhìn mềm mại như vậy nhưng không ngờ có thể tạo ra uy lực lớn đến thế.
Nhưng hiện giờ làm Bắc Tang thái tử không yên chính là, đứa nhỏ này lại là… Tây Lam…
“Cửu hoàng tử điện hạ…”
Trong cung điện hoa lệ, nhóm đại thần Tây Lam cùng sứ thần đến từ các quốc gia khắp Thương Lam đại lục đang ăn uống trò chuyện náo nhiệt trong yến hội, tất cả đều biểu hiện rất hòa nhã. Mà trong hoàng cung Tây Lam tràn ngập bầu không khí huyên náo, có một nơi đặc biệt yên tĩnh.
Nơi này tự nhiên chính là lãnh cung, là lãnh cung mà Tây Lam Linh Huân đã sinh sống suốt bảy năm. Không, hiện giờ không nên nói nó là lãnh cung, bởi vì từ khi hai vị lão viện trưởng học viện ma vũ có ý đồ ‘chiếm núi xưng vương’ ở đây thì lãnh cung đã đổi qua nơi khác.
Cung điện đổ nát yên tĩnh trong bóng đêm có vẻ đặc biệt hoang tàn, thậm chí còn hoang vu đến mức không có một tia nhân khí, những cung nhân vô tình đi ngang qua nơi này đều không tự chủ mà hoảng sợ, sau đó vội vàng rời đi, không dám quay đầu lại.
Nhưng lúc này, ở ngoài cung tường lãnh cung có bầu không khí yên tĩnh tới mức làm người ta cảm thấy hoảng hốt bất an này đột nhiên lại xuất hiện nhân ảnh. Dưới ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn rõ đó là một nam nhân.
Nam nhân nhìn cung tường đổ nát trước mặt, sau đó thật cẩn thận quan sát xung quanh một chút, tiếp đó chỉ thấy hắn lộ ra một nụ cười tà khí, sau đó nam nhân băng quang cung tường tiến vào trong lãnh cung, dường như đang tìm gì đó, cứ loang quanh bên trong không ngừng tìm kiếm.
Lãnh cung tuy lớn, nhưng nam tử dường như trước kia đã từng thăm dò, chỉ tìm kiếm xung quanh cung điện Nhược phi cùng Tây Lam Cửu hoàng tử trụ. Đúng lúc này, cũng không biết tìm thấy thứ gì. Chỉ thấy nam tử đột nhiên ngừng lại, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm một góc tường cách đó không xa. Trên cung tường đổ nát bên đó có một gốc mạn đằng xum xuê xanh biếc tràn ngập sức sống.
Đóa hoa hồng nhạt dưới ánh trăng mờ ảo tỏa ra một sắc thái long lanh mộng ảo, có chút bất tri bất giác hấp dẫn nam tử chậm rãi bước tới.
“Tìm được rồi.” Nam nhân đột nhiên xông vào lãnh cung tựa hồ rất kích động. Theo hô hấp nặng nề cùng cơ thể run khe khẽ của hắn có thể nhìn ra, tâm tình nam nhân giờ phút này kích động tới khó có thể hình dung.
Nhưng ngay lúc nam tử mừng như điên muốn đến gần gốc cây trước mắt, hắn cẩn thận xuyên qua công kích từ đám mạn đằng xanh biếc xung quanh, nhưng lúc vừa né tránh được công kích thì cơ thể đột nhiên bị thứ gì đó ngăn cản cùng bắn ngược làm hắn bay ra ngoài.
“Đây là… kết giới… nơi này thế nhưng lại bị người ta đặt kết giới, đáng giận!” Nam nhân chật vật bò dậy, nhìn mục tiêu ở cách đó không xa, trong mắt tràn ngập biểu tình không cam long. Thật đáng giận! Rõ ràng đã sắp tới tay, nhưng bây giờ lại không thể tới gần, điều này bảo hắn làm sao cam tâm!
Vị khách không mời mà tới có vẻ rất không cam tâm đứng lên khỏi mặt đất, từ từ thu lại khoảng cách với đám mạn đằng xanh biếc còn chừng năm met, sau đó chậm rãi vươn tay tới. Quả nhiên, trước mặt đội nhiên xuất hiện một tầng kết giới gần như trong suốt.
Hơn nữa lúc vận chuyển sức mạnh trong cơ thể cảm thụ tầng kết giới này, không ngờ lại phát hiện cho dù mình dùng đủ biện pháp cũng không thể đánh nát tầng kết giới nhìn có vẻ yếu ớt lại cực kì chắc chắn này. Đến lúc đó khiến người trong hoàng cung Tây Lam chú ý không nói, chính mình có thể mất nhiều được được.
Mặc dù hoàng cung Tây Lam tuyệt đối không có ai tùy tiện tới nơi này, thậm chí ngay cả một bóng dáng cũng không phát hiện, nhưng theo lí thuyết, nếu nơi này sinh trưởng Thánh Linh Chi Hoa, tự nhiên không có khả năng không phái người nghiêm mật canh gác.
Nhưng dọc theo đường đi hắn phát hiện nơi này quả thật không có trọng binh canh giữ, ngay cả nhân khí cũng không có, vô cùng hiu quạnh. Vốn đang nghi hoặc có phải chính mình tới sai nơi hay không, nhưng hiện giờ xem ra, đúng là không cần thiết a!
Tầng kết giới này vừa nhìn đã biết là cao nhân thi triển, trừ khi ngươi không sợ kéo mọi người tới, bằng không muốn phá vỡ nó thật là không có khả năng. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chính mình cứ vậy tay không trở về sao? Không, không được, hắn không thể để mất cơ hội hiếm có này. Một khi rời đi, hắn tuyệt đối không tìm được cơ hội tìm Thánh Linh Chi Hoa của Tây Lam được nữa.
Hắn nên làm gì đây? Nam nhân nhìn đóa hoa xinh đẹp thần bí dưới ánh trăng ở ngay trước mắt, trầm mặc. Mà đúng lúc này, ngoài lãnh cung đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn độn. Hơn nữa nghe tính huống tựa hồ không chỉ là một người.
Cảm giác được có người tiến vào lãnh cung, sắc mặt nam nhân lập tức trầm xuống. Nhìn nhìn xung quanh, cuối cùng hắn ẩn mình vào trong bóng tối. Từ bên ngoài nhìn vào cũng không dễ dàng phát hiện chỗ hắn ẩn thân.
Lúc bóng dáng nam tử tiêu thất dưới ánh trăng, lãnh cung yên tĩnh đột nhiên nghênh đón mấy vị khách không mời mà tới. Chỉ thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, mấy nam nhân to lớn kéo một thiếu niên mảnh khảnh vội vàng chạy vào lãnh cung, mà sau lưng đám nam nhân kia có một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo sang quý, thần tình lỗ mảng.
Mà thiếu niên gầy yếu bị kéo vào nơi này đang liều mạng giãy dụa nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của đám nam nhân cao lớn bên người, cuối cùng chỉ có thể hoàng sợ lớn tiếng khiển trách nam tử lỗ mãng có vẻ là người cầm đầu tiến vào sau cùng: “Ngươi muốn làm gì?”
Tuy thiếu niên cố gắng làm mình có chút uy hiếp một chút, nhưng cơ thể run khe khẽ cùng âm thanh hoàng sợ đều biểu lộ rõ ràng thiếu niên ngoài mạnh trong yếu. Mà đám nam nhân đối mặt với bộ dáng điềm đạm đáng yêu của thiếu niên lại càng cười càn rỡ hơn.
“Ta muốn làm gì, ngươi nói thử xem?” Nam nhân nhàn nhã đi đến trước mặt thiếu niên bị giữ chặt, ngón tay lỗ mảng nâng gương mặt xinh đẹp của thiếu niên lên, dùng giọng điệu tràn ngập tà khí nói, mà ánh mắt nhìn thiếu niên lại phủ kín thứ dục vọng đáng ghê tởm.
Chú ý tới ánh mắt nam nhân nhìn mình có đầy những thứ làm người ta sợ hãi, cơ thể thiếu niên không khỏi càng run rẩy mạnh hơn, đồng thời trong lòng cũng khó dấu được cảm giác ghê tởm. Nhất là cảm giác mặt mình bị nam nhân ghê tởm này vuốt ve, thiếu niên lại sống chết giãy dụa.
Đám người đang giữ chặt thiếu niên không ngờ cơ thể gầy yếu này lại đột nhiên bùng lên một luồng sức mạnh lớn đến vậy, thế nhưng có thể giãy khỏi trói buộc của bọn họ, chạy ra ngoài lãnh cung. Nhưng thiếu niên mới chạy được vài bước đã bị nam nhân nhìn lỗ mãng, chỉ biết ăn chơi trác táng kia túm lại.
“Ta cho ngươi chạy, ngươi hôm nay đừng mơ tưởng chạy thoát khỏi tay ta. Tiểu đông tây thực không ngoan!” Đưa tay hung hăng đánh một chưởng lên mặt thiếu niên, gương mặt nam nhân trẻ tuổi tràn đầy ngoan lệ. Thứ hắn muốn chưa từng không chiếm được.
“Thỉnh ngươi tự trọng. Ta tốt xấu gì cũng là hoàng tử Đông Lăng, nếu động tới ta, không sợ Đông Lăng hỏi tội sao?” Bị đánh một chưởng thật mạnh lên mặt, khóe miệng thiếu niên không khỏi chảy ra huyết sắc đỏ tươi. Nhưng hiển nhiên thiếu niên hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn nam nhân đáng giận đang từ trên cao nhìn xuống mình mà trách cứ.
Hóa ra thiếu niên mảnh khảnh này chính là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử xuất hiện trong bữa tiệc. Mà y phục nam nhân trẻ tuổi lỗ mảng đáng ghét kia đang mặc lại chính là phục sức của Bắc Tang, một trong tứ đại quốc của Thương Lam đại lục.
“Đông Lăng hỏi tội? Cho ngươi? Đừng chọc cười ta chứ. Ngươi bất quá chỉ là một trong rất đông nhi tử của Đông Lăng vương, lại còn là đứa không được yêu thương nhất. Từ khi sinh ra đã không có sức mạnh gì, bị Đông Lăng vương xem là sự sỉ nhục, nếu không phải bộ dáng của ngươi không tệ, có thể dùng làm công cụ chính trị, chỉ sợ Đông Lăng vương đã giết ngươi từ sớm rồi! Ngươi nghĩ Đông Lăng vương sẽ vì một đứa con sỉ nhục như ngươi mà phá hư quan hệ với Bắc Tang ta sao? Sẽ hỏi tội Bắc Tang thái tử ta sao? Chỉ sợ đến lúc đó ngươi sẽ bị Đông Lăng đưa cho bản hoàng tử làm công cụ tiết dục, một tên tàn phế như ngươi đứng ở Đông Lăng chỉ giỏi chướng mắt.”
Nghe thiếu niên nói vậy, Bắc Tang thái tử hệt như vừa nghe thấy chuyện cười, dùng ánh mắt tràn ngập ác ý nhìn thiếu niên tựa hồ vì lời nói của mình mà sợ tới ngây người. Lúc trước ở buổi tiệc Tây Lam nhìn thấy thiếu niên mảnh khảnh hai tay nâng kiếm, một khắc kinh diễm kia làm tâm hắn ngứa ngáy.
Sau khi biết người này là Đông Lăng Thập Tam hoàng tử còn thất vọng một trận. Phải biết thực lực của Đông Lăng xấp xỉ Tây Lam a, cho dù mình là thái tử Bắc Tang, đùa giỡn đám thiếu niên có thân phận cũng không sao, nhưng nếu đụng tới Đông Lăng hoàng tử có thực lực cường đại hơn Bắc Tang, thì cần phải nghĩ đến hậu quả.
Xét về mỹ mạo, gương mặt yêu dị tuyệt mỹ của Tây Lam Cửu hoàng tử tuyệt đối không có người sánh bằng, hắn mới thấy đã rung động thật lâu. Nhưng Tây Lam Cửu hoàng tử lại là đứa con được Lam đế bệ hạ sủng ái nhất, hắn không có lá gan dám đụng tới, hơn nữa hiện giờ hắn đang đứng trong hoàng cung Tây Lam, nếu có ý định gì với đứa nhỏ tuyệt mỹ kia, chỉ sợ còn chưa thành công bản thân đã bị Lam đế phẫn nộ xé xác. Nhất là ngày đó còn chứng kiến hình ảnh rung động như vậy, hắn không dám nhổ nghịch lân của Lam đế.
So ra thì Đông Lăng Thập Tam hoàng tử cũng là một thiếu niên xinh đẹp làm người ta động tâm. Trong bữa tiệc chỉ nhìn thoáng qua thôi ánh mắt hắn đã dừng lại trên cơ thể mảnh khảnh của thiếu niên. Nếu là Đông Lăng hoàng tử, tự nhiên hắn sẽ băn khoăn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng sau khi phái người đi điều tra, tin tức nhận được lại làm hắn mừng như điên.
Đông Lăng Thập Tam hoàng tử kia ở dĩ lần này làm sứ thần tiến tới Tây Lam chẳng qua chỉ là vật hi sinh Đông Lăng vương đưa tới để lấy lợi thế mà thôi. Bằng không với thân phận hoàng tử sắp bị người ta quên bén đi của người này, chỉ sợ cuối cùng người ta còn không biết Đông Lăng có một Thập Tam hoàng tử.
Nếu vậy, hắn cần gì phải băn khoăn. Thân là nhi tử của Bắc Tang hoàng hậu, Bắc Tang thái tử, hắn trước nay luôn thích gì làm nấu, muốn cái gì sẽ được người dâng lên, coi trọng thứ gì nhất định sẽ có được. Vì thế thừa dịp đêm nay là ngày cuối cùng ở lại Tây Lam, phái người trộm bắt thiếu niên đơn độc trong yến tiệc, sau đó đưa tới nơi yên tĩnh này. Xem hoàng cảnh đổ nát ở đây, hẳn là lãnh cung của Tây Lam hoặc cung điện bỏ hoang nào đó, hẳn sẽ không có người đến. Vì thế hắn hiện giờ có thể không cần đắn đo gì nữa.
Mà thiếu niên sau khi nghe lời nói độc ác của Bắc Tang thái tử thì sắc mặt lập tức tái nhợt không còn huyết sắc, ánh mắt lại thống khổ dị thường. Bởi vì lời nói của hắn là sự thật. Sự tồn tại của mình quả thực chính là sự sỉ nhục đối với phụ hoàng. Cơ thể trừ bỏ có chút sức mạnh thì không còn bản lĩnh gì khác, địa vị mẫu phi cũng vô cùng hèn mọn, sau khi sinh mình không lâu thì buồn bực mà chết.
Một hoàng tử không có năng lực ở trong hoàng cung Đông Lăng hắc ám đen tối, hiển nhiên ngay từ lúc nhỏ đã chịu không ít khi dễ. Chính là hiện giờ bị người ta nói thẳng ra như vậy, hắn sao có thể không đau.
“Vì thế ngươi ngoan ngoãn đi, để bản thái tử thoải mái, đến lúc Đông Lăng không cần ngươi, nói không chừng bản thái tử có thể đối đãi với ngươi tốt một chút.” Nói xong, chỉ thấy vị thiên tử Bắc Tang kia liền bổ nhào lên cơ thể mảnh khảnh bên dưới, sau đó mạnh bạo xé toạt quần áo trên người thiếu niên, đồng thời hé miệng dùng răng năng gặm cắn phần cổ.
“Không… không cần… buông tay…” Thiếu niên liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ phí công. Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân ghê tởm kia xé mở từng lớp quần áo, muốn làm gì thì làm trên người mình, làm trong lòng thiếu niên không ngừng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Vận mệnh mình chẳng lẽ bi thương như vậy sao? Không, mình không cam lòng, không cam lòng cứ yếu ớt như vậy, mặc người ta khi dễ nhục nhã. Nhìn ánh trăng tỏa sáng trên bầu trời, khóe mắt thiếu niên không ngừng chảy nước mắt. Bây giờ, ai có thể cứu mình?
Lúc này mặc kệ là thiếu niên lâm vào bi thống đang cố giãy dụa, hay Bắc Tang thái tử đang bận rộn hưởng thụ không rảnh để ý xung quanh, ai cũng không chú ý, đám mạn đằng kì dị leo trên cung tường đổ nát cách đó không xa bất thình lình xuất hiện một trận nguyên tố dao động, sau đó trên cung tường đầy mạn đằng xanh um đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé, dưới ánh trăng sáng ngời, bễ nghễ nhìn xuống màn tội ác bên dưới.
Sau đó chỉ thấy tiểu nhân nhi chán ghét nhíu hàng mi thanh tú, nhìn nam nhân có ý đồ quá rõ đang đè trên người thiếu niên, khẽ hất tay, sau đó thấy một dây mạn đằng xanh lục lóng lánh hào quang quỷ dị đột nhiên xuất hiện trong bàn tay nhỏ bé, mà theo bàn tay nhỏ bé kia vung lên, một tia sáng lóng lánh quang mang cường đại lập tức lao vút về phía nam nhân bên dưới.
Có lẽ ý thức được nguy hiểm, cơ thể Bắc Tang thái tử vô thức lăn qua bên cạnh, sau đó chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn. Đợi hắn tập trung tinh thần nhìn lại chỗ mình ngây ngốc khi nãy thì thấy một khe rãnh thật dài xuất hiện sát bên người Đông Lăng Thập Tam hoàng tử không tới một thước.
Nhìn vệt sâu kia, nếu vừa rồi trực tiếp rơi xuống người hắn, chắc chắn hắn sẽ trực tiếp đi gặp minh vương. Bắc Tang thái tử không khỏi lau mồ hôi kinh hách trên trán, lúc này mới nhìn về phía phương hướng tập kích mình.
Nơi đó, có một đứa nhỏ mỹ lệ đang dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Mà trên tay đứa nhỏ đang cầm thứ tập kích hắn lúc nãy—— một cây đằng tiên xanh biếc. Đằng tiên thoạt nhìn mềm mại như vậy nhưng không ngờ có thể tạo ra uy lực lớn đến thế.
Nhưng hiện giờ làm Bắc Tang thái tử không yên chính là, đứa nhỏ này lại là… Tây Lam…
“Cửu hoàng tử điện hạ…”
/280
|