Đông Lăng Quân Nghiêu tuyệt đối không thể nào tưởng được, Tây Lam Cửu hoàng tử nhìn bộ dáng nhỏ nhắn yếu ớt như vậy lại có thể cầm thanh kiếm kia, cho dù là nam nhân trưởng thành cầm nó còn cảm thấy mệt.
Có thể nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm như vậy, hắn chỉ có thể tự lừa mình dối người là đứa nhỏ kia trời sinh có khí lực phi thường, nhưng chuyện phát sinh sau đó phải giải thích thế nào ni.
Tây Lam Cửu hoàng tử thế nhưng cầm lấy thanh kiếm được xưng là thần khí của bộ tộc Đế Luyện, cẩn thận quan sát, như đang hoài niệm chuyện gì đó, tiếp đó chậm rãi rút nó ra. Mũi kiếm mang hàn quang lóng lánh kích động ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu, làm hắn phát điên gào lên: “Không có khả năng, điều này không có khả năng, vì sao một đứa nhỏ không có sức mạnh gì lại có thể rút thanh kiếm thần kì này. Làm sao có thể…”
“Vì cái gì không có khả năng!” Hài tử đứng trên chỗ cao cười nhạt. Tiền thế bé đã có thể rút thanh kiếm này, hiện giờ tuy đã chuyển thế nhưng linh hồn bé không thể biến đổi. Có thể rút thanh kiếm này tự nhiên không thành vấn đề.
Đúng a, vì sao không có khả năng? Mọi người trong yến tiệc đều nghi hoặc nhìn Đông Lăng Tam hoàng tử đang điên cuồng, ánh mắt thoáng hiện dấu chấm hỏi. Bất quá chỉ là rút kiếm thôi mà, nếu đã có thể cầm được nó thì sao không rút được? Hơn nữa nhìn thanh kiếm trong tay Cửu hoàng tử, tuy nhìn có vẻ sắc bén nhưng đâu có gì đặc biệt như thần khí a, có lầm không a?
“Không có khả năng, thanh kiếm kia căn bản không rút được. Bởi vì… bởi vì võ kiếm đã bị bộ tộc Đế Luyện phong ấn a! Làm sao có thể bị người dễ dáng phá bỏ như vậy? Hơn nữa còn là… một hài tử…” Chẳng lẽ, thanh kiếm mình dùng hết thủ đoạn cũng không có tác dụng đã nhận hài tử này làm chủ nhân? Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này bảo hắn làm thế nào tiếp nhận?
“Phong ấn?” Huân nhi nhìn thanh kiếm trong tay, chìm vào mờ mịt. Thanh kiếm này trừ bỏ cảm giác quen thuộc thì bé không cảm giác được nó có gì đặc biệt để bộ tộc Đế Luyện phải phong ấn a!
Hơn nữa thanh kiếm này không phải vũ khí của chi thần sao? Vì sao bé không cảm giác được sức mạnh cường đại của nó? Huân nhi cúi đầu, một lần nữa tỉ mỉ quan sát thần khí trong tay, ngoại trừ hình dáng có chút kì lạ, làm người ta cảm thấy thần bí thì không có điểm nào làm người ta chú ý a!
Lúc bé rút kiếm ra sắc mặt phụ thân cũng đại biến, nhưng rốt cuộc đâu có gì xảy ra. Còn Đông Lăng Tam hoàng tử thấy bé cứ như thấy quỷ, bé rút được thanh kiếm này khó tiếp nhận vậy sao? Tuy ở tiền thế, phụ thân từng nói đừng bao giờ rút thanh kiếm bị phong ấn này trước mặt bất cứ ai trong tộc.
“Ngươi vì sao có thể phá giả phong ấn của bộ tộc Đế Luyện? Ngay cả tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện cũng không làm được, ngươi là Tây Lam Cửu hoàng tử vì sao lại làm được? Ta không tin, ta không tin, chẳng lẽ…”
Đông Lăng Quân Nghiêu khiếp sợ chăm chú nhìn hài tử thân phận cao quý đứng trên đài cao, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng. Chẳng lẽ hài tử được Lam đế sủng ái có quan hệ bí mật với bộ tộc Đế Luyện?
Lời nói của Đông Lăng Tam hoàng tử một lần nữa làm mọi người trong yến tiệc chấn kinh. Từ sứ thần các nước trên Thương Lam đại lục, tới quần thần Tây Lam cùng tần phi hậu cung, vương tử hoàng tôn đều kinh hãi nhìn về phía hài tử mỹ lệ đứng trên cao cao. Trong đó, biểu tình của Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc, Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa cùng hoàng hậu Y Tô Na đặc biệt phức tạp.
Hoàng hậu Y Tô Na tuy biết được bệ hạ sủng ái tuyệt đối không phải người thường, hơn nữa nàng chỉ gặp hài tử kia ba lần, nhưng đã biết hài tử này có hơi thở cường đại cùng loại với hoàng thượng, làm người ta cảm thấy uy hiếp.
Có lẽ người khác không cảm nhận được hài tử này nguy hiểm thế nào, nhưng Y Tô Na từng là thánh nữ Tây Lam, đối với hơi thở nàng rất mẫn cảm. Vì thế hài tử kia tuy chưa từng biểu hiện sức mạnh của mình, nhưng Y Tô Na vẫn ẩn ẩn cảm giác được.
Mà hiện tại, hài tử làm nàng thời thời khắc khắc luôn quan tâm không phải đã công khai biểu hiện khả năng bất phàm của mình rồi sao? Nhìn hài tử nhẹ nhàng nâng thanh thần khí Đông Lăng đưa tới, lòng Y Tô Na rối loạn vô cùng, nàng thở dài một hơi. Nhìn đủ loại biểu tình của đại thần cùng nhóm sứ thần, Y Tô Na tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Trái lại Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Tây Lam Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa, biểu tình tuy vẫn lạnh lùng làm người ta không thể tiếp cận, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì dễ dàng phát hiện trong mắt hắn tràn ngập các loại cảm xúc kịch liệt mà bình thường căn bản không thấy được.
Tây Lam Ly Mạc có sự lạnh lùng nhàn nhạt được di truyền từ phụ hoàng, bình thường cũng luôn lạnh lùng lạnh nhạt, cho dù mẫu phi thân cận nhất cũng không thấy được nhiều biểu tình của hắn. Nhưng đó chỉ là lớp ngụy trang để mình giống bệ hạ nhất trong số các hoàng tử, vì vậy hắn cũng rất được Tây Lam Thương Khung chú ý.
Còn Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa có thể nói là người có giao hảo tốt nhất với Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc. Trong mắt Tây Lam Diệu Hoa, Tứ hoàng huynh của hắn tuy nhìn rất lạnh lùng nhưng thật ra là một người rất ôn nhu, cẩn thận ni.
Lúc này cả hai người đang chăm chú nhìn hải tử đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, kinh hoảng nhìn thân thể nhỏ bé kia nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm kia.Hài tử này chỉ mới bảy tuổi, chính là Cửu hoàng đệ gần đây được phụ hoàng sủng ái nhất! Tuy trước kia được nghe hài tử được phụ hoàng đón ra từ lãnh cung được sủng ái thế nào, nhưng bọn họ chưa thấy mặt lần nào.
Hôm nay được gặp mặt lại cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy!
Đương nhiên tâm tư của những người kia thế nào, hài tử đứng trên cao không biết, cũng không thèm biết. Bé hiện giờ chỉ quan tâm nhìn nhìn phụ hoàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Phụ hoàng tựa hồ từ lúc bé rút thanh kiếm ra thì có chút không thích hợp. Xảy ra chuyện gì a?
“Phụ hoàng, ngươi sao vậy?” Hài tử lo lắng vội vàng chạy về bên cạnh nam nhân, cấp bách hỏi. Nhưng hài tử hấp tấp không chú ý tay bé vẫn còn cầm thanh kiếm được gọi là thần khí thượng cổ của chi thần kia.
“Huân nhi, ta không sao! Chỉ là có chút…” Tây Lam Thương Khung vốn định an ủi hài tử nhào vào lòng mình, nhưng lúc nhìn thấy thanh kiếm trên tay Huân nhi thì vô thức vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay lập tức, thanh kiếm vốn xám xịt vô cùng tầm thường đột nhiên phát ra một trận hào quang chói mắt, kích động tất cả mọi người không thể mở mắt nổi. Chờ lúc mọi người có thể nhìn thấy lại thì đôi mắt của Lam đế bệ hạ ngồi trên đài cao đột nhiên mở ra, nhìn những người bên dưới.
Tuy chỉ là ánh mắt xẹt qua trong phút chốc nhưng mọi người bị nhìn đều run rẩy từ tận đáy lòng. Ánh mắt hệt như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống đám dân đen, mà mọi người bị y nhìn có cảm giác mình chỉ là con kiến bé nhỏ nằm dưới chân thần thánh, tùy ý để người dẫm chết.
Đồng thời mọi người cũng chú ý, trên tay Lam đế, thanh kiếm cổ đã không còn vẻ ngoài tầm thường như khi nãy. Nó lấp lánh hàn quang, hoa lệ tinh mĩ lại tỏa ra hơi thở áp bách, kiếm quang chói mắt, trên thân kiếm là một hình vẽ như ấn kí viễn cổ, bất luận nhìn thế nào thì nó cũng chân chính là vũ khí thượng cổ, thật sự là thần khí.
Mọi người chấn kinh nhìn diện mạo thật sự của thần khí vừa mới xuất hiện, khí tức cường đại làm tim người ta đập thình thịch, mà đế vương tuấn mĩ cầm nó trong tay lại càng làm người ta thuần phục từ tận đáy lòng, không có một chút bất kính nào.
Khí thế áp bách của Lam đế bệ hạ lại càng cường đại hơn, mạnh mẽ tới mức làm bọn họ thở không nổi. Tựa hồ mình đang đối mặt với một vị thần thượng cổ, từ chín tầng trời cao cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé.
Giờ phút này, mọi người ở trong điện đều sùng bái quỳ xuống, tựa hồ trong nội tâm có một sức mạnh vô hình thôi thúc bọn họ. Cho dù là Đông Lăng Tam hoàng tử lúc nãy khiêu khích cũng không ngăn được sức mạnh vô hình này, cho dù hắn thực sự bị những thứ trước mắt chấn kinh nhưng quỳ xuống sùng bái tuyệt đối không phải ý định của hắn.
Đông Lăng thân phận cao quý, tự tôn lại cực lớn, hắn làm sao lại quỳ xuống sùng bái một nam nhân mình xem là đối thủ. Mặc dù lúc này cơ thể hắn đã đổ mồ hôi ròng ròng vì uy áp của Lam đế.
Mà lúc này, người duy nhất vẫn bảo trì bình tĩnh chỉ có Huân nhi đang vùi vào lòng Tây Lam Thương Khung. Tuy sau trận ánh sáng chói mắt khi nãy, phụ hoàng của bé dường như bắt đầu biến đổi, khí thế càng mạnh mẽ, đáng sợ hơn.
Nhưng trong mắt Huân nhi, phụ hoàng vẫn là nam nhân luôn sủng nịch bé, ánh mắt nhìn về bé luôn ôn nhu như vậy. Tuy trong mắt phụ hoàng có rất nhiều thứ bé xem không hiểu, nhưng bé biết rõ, ánh mắt phụ hoàng lại càng sủng nịch mình hơn mà thôi.
“Phụ hoàng!” Huân nhi nhìn ấn kí thần bí trên thanh kiếm không ngừng phát ra tiếng vang vui vẻ trong tay phụ hoàng, thực nghi hoặc, vì sao ấn kí trên thanh kiếm này lại giống ngự ấn trên cán phụ hoàng ni?
“Huân nhi!” Tây Lam Thương Khung đột nhiên ôm chặt hài tử trong lòng, biểu tình rất phức tạp, tựa hồ rất cao hứng rồi lại thống khổ. Bảo bối của y rốt cuộc đã trở lại bên cạnh y. Lần này, quản là ai cũng không thể cướp bé khỏi tay y nữa, cho dù là người đó của Huân nhi cũng vậy…
“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Sao Huân nhi có cảm giác phụ hoàng đang sợ hãi ni? Không có khả năng, phụ hoàng sao lại sợ chứ, hiện giờ không có ai là đối thủ của phụ hoàng cả.
“Bệ, bệ hạ…” Có lẽ ý thức được khí tức thần thánh bất khả xâm phạm không thuộc về nhân loại của bệ hạ, lúc nhìn Cửu điện hạ đã dần dần biến mất, quần thần quỳ bên dưới rốt cuộc đánh bạo lên tiếng.
Tây Lam Thương Khung vô cùng cẩn thận ôm hài tử mỹ lệ vào lòng, sau đó quay đầu nhìn đám người quỳ rạp bên dưới. Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đông Lăng Tam hoàng tử đang không cam lòng, ngạo nghễ nói: “Tam hoàng tử, hạ lễ Đông Lăng hiến cho trẫm, trẫm xin nhận.”
Có thể nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm như vậy, hắn chỉ có thể tự lừa mình dối người là đứa nhỏ kia trời sinh có khí lực phi thường, nhưng chuyện phát sinh sau đó phải giải thích thế nào ni.
Tây Lam Cửu hoàng tử thế nhưng cầm lấy thanh kiếm được xưng là thần khí của bộ tộc Đế Luyện, cẩn thận quan sát, như đang hoài niệm chuyện gì đó, tiếp đó chậm rãi rút nó ra. Mũi kiếm mang hàn quang lóng lánh kích động ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu, làm hắn phát điên gào lên: “Không có khả năng, điều này không có khả năng, vì sao một đứa nhỏ không có sức mạnh gì lại có thể rút thanh kiếm thần kì này. Làm sao có thể…”
“Vì cái gì không có khả năng!” Hài tử đứng trên chỗ cao cười nhạt. Tiền thế bé đã có thể rút thanh kiếm này, hiện giờ tuy đã chuyển thế nhưng linh hồn bé không thể biến đổi. Có thể rút thanh kiếm này tự nhiên không thành vấn đề.
Đúng a, vì sao không có khả năng? Mọi người trong yến tiệc đều nghi hoặc nhìn Đông Lăng Tam hoàng tử đang điên cuồng, ánh mắt thoáng hiện dấu chấm hỏi. Bất quá chỉ là rút kiếm thôi mà, nếu đã có thể cầm được nó thì sao không rút được? Hơn nữa nhìn thanh kiếm trong tay Cửu hoàng tử, tuy nhìn có vẻ sắc bén nhưng đâu có gì đặc biệt như thần khí a, có lầm không a?
“Không có khả năng, thanh kiếm kia căn bản không rút được. Bởi vì… bởi vì võ kiếm đã bị bộ tộc Đế Luyện phong ấn a! Làm sao có thể bị người dễ dáng phá bỏ như vậy? Hơn nữa còn là… một hài tử…” Chẳng lẽ, thanh kiếm mình dùng hết thủ đoạn cũng không có tác dụng đã nhận hài tử này làm chủ nhân? Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này bảo hắn làm thế nào tiếp nhận?
“Phong ấn?” Huân nhi nhìn thanh kiếm trong tay, chìm vào mờ mịt. Thanh kiếm này trừ bỏ cảm giác quen thuộc thì bé không cảm giác được nó có gì đặc biệt để bộ tộc Đế Luyện phải phong ấn a!
Hơn nữa thanh kiếm này không phải vũ khí của chi thần sao? Vì sao bé không cảm giác được sức mạnh cường đại của nó? Huân nhi cúi đầu, một lần nữa tỉ mỉ quan sát thần khí trong tay, ngoại trừ hình dáng có chút kì lạ, làm người ta cảm thấy thần bí thì không có điểm nào làm người ta chú ý a!
Lúc bé rút kiếm ra sắc mặt phụ thân cũng đại biến, nhưng rốt cuộc đâu có gì xảy ra. Còn Đông Lăng Tam hoàng tử thấy bé cứ như thấy quỷ, bé rút được thanh kiếm này khó tiếp nhận vậy sao? Tuy ở tiền thế, phụ thân từng nói đừng bao giờ rút thanh kiếm bị phong ấn này trước mặt bất cứ ai trong tộc.
“Ngươi vì sao có thể phá giả phong ấn của bộ tộc Đế Luyện? Ngay cả tộc trưởng bộ tộc Đế Luyện cũng không làm được, ngươi là Tây Lam Cửu hoàng tử vì sao lại làm được? Ta không tin, ta không tin, chẳng lẽ…”
Đông Lăng Quân Nghiêu khiếp sợ chăm chú nhìn hài tử thân phận cao quý đứng trên đài cao, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ điên cuồng. Chẳng lẽ hài tử được Lam đế sủng ái có quan hệ bí mật với bộ tộc Đế Luyện?
Lời nói của Đông Lăng Tam hoàng tử một lần nữa làm mọi người trong yến tiệc chấn kinh. Từ sứ thần các nước trên Thương Lam đại lục, tới quần thần Tây Lam cùng tần phi hậu cung, vương tử hoàng tôn đều kinh hãi nhìn về phía hài tử mỹ lệ đứng trên cao cao. Trong đó, biểu tình của Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc, Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa cùng hoàng hậu Y Tô Na đặc biệt phức tạp.
Hoàng hậu Y Tô Na tuy biết được bệ hạ sủng ái tuyệt đối không phải người thường, hơn nữa nàng chỉ gặp hài tử kia ba lần, nhưng đã biết hài tử này có hơi thở cường đại cùng loại với hoàng thượng, làm người ta cảm thấy uy hiếp.
Có lẽ người khác không cảm nhận được hài tử này nguy hiểm thế nào, nhưng Y Tô Na từng là thánh nữ Tây Lam, đối với hơi thở nàng rất mẫn cảm. Vì thế hài tử kia tuy chưa từng biểu hiện sức mạnh của mình, nhưng Y Tô Na vẫn ẩn ẩn cảm giác được.
Mà hiện tại, hài tử làm nàng thời thời khắc khắc luôn quan tâm không phải đã công khai biểu hiện khả năng bất phàm của mình rồi sao? Nhìn hài tử nhẹ nhàng nâng thanh thần khí Đông Lăng đưa tới, lòng Y Tô Na rối loạn vô cùng, nàng thở dài một hơi. Nhìn đủ loại biểu tình của đại thần cùng nhóm sứ thần, Y Tô Na tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Trái lại Tây Lam Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc cùng Tây Lam Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa, biểu tình tuy vẫn lạnh lùng làm người ta không thể tiếp cận, nhưng nếu quan sát cẩn thận thì dễ dàng phát hiện trong mắt hắn tràn ngập các loại cảm xúc kịch liệt mà bình thường căn bản không thấy được.
Tây Lam Ly Mạc có sự lạnh lùng nhàn nhạt được di truyền từ phụ hoàng, bình thường cũng luôn lạnh lùng lạnh nhạt, cho dù mẫu phi thân cận nhất cũng không thấy được nhiều biểu tình của hắn. Nhưng đó chỉ là lớp ngụy trang để mình giống bệ hạ nhất trong số các hoàng tử, vì vậy hắn cũng rất được Tây Lam Thương Khung chú ý.
Còn Lục hoàng tử Tây Lam Diệu Hoa có thể nói là người có giao hảo tốt nhất với Tứ hoàng tử Tây Lam Ly Mạc. Trong mắt Tây Lam Diệu Hoa, Tứ hoàng huynh của hắn tuy nhìn rất lạnh lùng nhưng thật ra là một người rất ôn nhu, cẩn thận ni.
Lúc này cả hai người đang chăm chú nhìn hải tử đã hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người, kinh hoảng nhìn thân thể nhỏ bé kia nhẹ nhàng cầm lấy thanh kiếm kia.Hài tử này chỉ mới bảy tuổi, chính là Cửu hoàng đệ gần đây được phụ hoàng sủng ái nhất! Tuy trước kia được nghe hài tử được phụ hoàng đón ra từ lãnh cung được sủng ái thế nào, nhưng bọn họ chưa thấy mặt lần nào.
Hôm nay được gặp mặt lại cho bọn họ một kinh hỉ lớn như vậy!
Đương nhiên tâm tư của những người kia thế nào, hài tử đứng trên cao không biết, cũng không thèm biết. Bé hiện giờ chỉ quan tâm nhìn nhìn phụ hoàng, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Phụ hoàng tựa hồ từ lúc bé rút thanh kiếm ra thì có chút không thích hợp. Xảy ra chuyện gì a?
“Phụ hoàng, ngươi sao vậy?” Hài tử lo lắng vội vàng chạy về bên cạnh nam nhân, cấp bách hỏi. Nhưng hài tử hấp tấp không chú ý tay bé vẫn còn cầm thanh kiếm được gọi là thần khí thượng cổ của chi thần kia.
“Huân nhi, ta không sao! Chỉ là có chút…” Tây Lam Thương Khung vốn định an ủi hài tử nhào vào lòng mình, nhưng lúc nhìn thấy thanh kiếm trên tay Huân nhi thì vô thức vươn tay, nắm lấy chuôi kiếm.
Ngay lập tức, thanh kiếm vốn xám xịt vô cùng tầm thường đột nhiên phát ra một trận hào quang chói mắt, kích động tất cả mọi người không thể mở mắt nổi. Chờ lúc mọi người có thể nhìn thấy lại thì đôi mắt của Lam đế bệ hạ ngồi trên đài cao đột nhiên mở ra, nhìn những người bên dưới.
Tuy chỉ là ánh mắt xẹt qua trong phút chốc nhưng mọi người bị nhìn đều run rẩy từ tận đáy lòng. Ánh mắt hệt như một vị thần cao cao tại thượng nhìn xuống đám dân đen, mà mọi người bị y nhìn có cảm giác mình chỉ là con kiến bé nhỏ nằm dưới chân thần thánh, tùy ý để người dẫm chết.
Đồng thời mọi người cũng chú ý, trên tay Lam đế, thanh kiếm cổ đã không còn vẻ ngoài tầm thường như khi nãy. Nó lấp lánh hàn quang, hoa lệ tinh mĩ lại tỏa ra hơi thở áp bách, kiếm quang chói mắt, trên thân kiếm là một hình vẽ như ấn kí viễn cổ, bất luận nhìn thế nào thì nó cũng chân chính là vũ khí thượng cổ, thật sự là thần khí.
Mọi người chấn kinh nhìn diện mạo thật sự của thần khí vừa mới xuất hiện, khí tức cường đại làm tim người ta đập thình thịch, mà đế vương tuấn mĩ cầm nó trong tay lại càng làm người ta thuần phục từ tận đáy lòng, không có một chút bất kính nào.
Khí thế áp bách của Lam đế bệ hạ lại càng cường đại hơn, mạnh mẽ tới mức làm bọn họ thở không nổi. Tựa hồ mình đang đối mặt với một vị thần thượng cổ, từ chín tầng trời cao cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé.
Giờ phút này, mọi người ở trong điện đều sùng bái quỳ xuống, tựa hồ trong nội tâm có một sức mạnh vô hình thôi thúc bọn họ. Cho dù là Đông Lăng Tam hoàng tử lúc nãy khiêu khích cũng không ngăn được sức mạnh vô hình này, cho dù hắn thực sự bị những thứ trước mắt chấn kinh nhưng quỳ xuống sùng bái tuyệt đối không phải ý định của hắn.
Đông Lăng thân phận cao quý, tự tôn lại cực lớn, hắn làm sao lại quỳ xuống sùng bái một nam nhân mình xem là đối thủ. Mặc dù lúc này cơ thể hắn đã đổ mồ hôi ròng ròng vì uy áp của Lam đế.
Mà lúc này, người duy nhất vẫn bảo trì bình tĩnh chỉ có Huân nhi đang vùi vào lòng Tây Lam Thương Khung. Tuy sau trận ánh sáng chói mắt khi nãy, phụ hoàng của bé dường như bắt đầu biến đổi, khí thế càng mạnh mẽ, đáng sợ hơn.
Nhưng trong mắt Huân nhi, phụ hoàng vẫn là nam nhân luôn sủng nịch bé, ánh mắt nhìn về bé luôn ôn nhu như vậy. Tuy trong mắt phụ hoàng có rất nhiều thứ bé xem không hiểu, nhưng bé biết rõ, ánh mắt phụ hoàng lại càng sủng nịch mình hơn mà thôi.
“Phụ hoàng!” Huân nhi nhìn ấn kí thần bí trên thanh kiếm không ngừng phát ra tiếng vang vui vẻ trong tay phụ hoàng, thực nghi hoặc, vì sao ấn kí trên thanh kiếm này lại giống ngự ấn trên cán phụ hoàng ni?
“Huân nhi!” Tây Lam Thương Khung đột nhiên ôm chặt hài tử trong lòng, biểu tình rất phức tạp, tựa hồ rất cao hứng rồi lại thống khổ. Bảo bối của y rốt cuộc đã trở lại bên cạnh y. Lần này, quản là ai cũng không thể cướp bé khỏi tay y nữa, cho dù là người đó của Huân nhi cũng vậy…
“Phụ hoàng, ngươi làm sao vậy?” Sao Huân nhi có cảm giác phụ hoàng đang sợ hãi ni? Không có khả năng, phụ hoàng sao lại sợ chứ, hiện giờ không có ai là đối thủ của phụ hoàng cả.
“Bệ, bệ hạ…” Có lẽ ý thức được khí tức thần thánh bất khả xâm phạm không thuộc về nhân loại của bệ hạ, lúc nhìn Cửu điện hạ đã dần dần biến mất, quần thần quỳ bên dưới rốt cuộc đánh bạo lên tiếng.
Tây Lam Thương Khung vô cùng cẩn thận ôm hài tử mỹ lệ vào lòng, sau đó quay đầu nhìn đám người quỳ rạp bên dưới. Sau đó ánh mắt dừng lại trên người Đông Lăng Tam hoàng tử đang không cam lòng, ngạo nghễ nói: “Tam hoàng tử, hạ lễ Đông Lăng hiến cho trẫm, trẫm xin nhận.”
/280
|