Tình trạng trước mắt làm Tây Lam Thương Khung trầm mặc. Chỉ thấy ngự hoa viên vốn có trăm hoa đua sắc đã sớm mất đi phong thái xum xuê xanh tốt, hiện tại chỉ còn một mảnh tiu đìu chán chường. Mà màn đằng kì dị quấn chặt khóm hoa trân quý, trải rộng cả ngự hoa viên.
Đối lập với đóa hoa mềm mại bị tra tấn đến suy tàn, hoa mạn đằng nở rộ ra màu hồng phất vừa xinh đẹp lại câu hồn đoạt phách. Mĩ lệ yêu nhiên nhưng không hề yếu ớt, sinh khí bừng bừng, tràn ngập sức mạnh ương ngạnh, bất tri bất giác làm người ngắm nhìn nó cũng cảm thấy nghị lực tràn đầy.
Đồng thời, trong lòng không biết vì sao lại có dòng nhiệt lưu mãnh liệt xông lên, cảm giác vô cùng khao khát sinh mệnh. Đây là cảm giác gì, vì sao cảm thấy dường như nó là một loại cộng hưởng? Cộng hưởng với đóa hoa hồng nhạt xinh đẹp trước mắt?
Nhìn đóa hoa hồng nhạt động lòng người trước mặt, Tây Lam Thương Khung không khỏi cúi đầu nhìn Huân nhi, lại buồn cười phát hiện bé con đang dùng biểu tình vô tội nhìn lại mình.
“Huân nhi, ngươi có thể nói cho phụ hoàng biết đây là sao không?” Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn Huân nhi, Tây Lam Thương Khung dịu dàng hỏi. Nếu y không đoán sai thì đóa hoa hồng nhạt trước mắt chính là ấn kí trên cổ tay Huân nhi đi. Còn có đám mạn đằng xanh nhạt giăng khắp nơi chính là kiệt tác của Hoa tinh linh bảo bảo đi.
“Ta không biết a.” Bé cũng không biết đây là chuyện gì a? Bảo bảo cũng không nói với bé tiếng nào đã nghịch ngợm.
“Bệ hạ, đám mạn đằng quỷ dị này trong một đêm đột nhiên xuất hiện trong ngự hoa viên, không ai biết chúng nó tới thế nào, vừa rồi nô tài cũng hỏi nhóm hoa tượng chuyên trách ngự hoa viên, bọn họ bảo không biết gì cả, sáng sớm hôm nay vừa tới đã thấy ngự hoa viên biến thành bộ dáng này.”
Tuy rất khó hiểu vì sao bệ hạ lại hỏi Cửu điện hạ, giống như Cửu điện hạ biết nguyên nhân vậy, nhưng Tang Đạt tổng quản dù sao cũng sinh sống nhiều năm trong hoàng cung, tự nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi a.
Huống chi, Cửu điện hạ luôn ở bên cạnh bệ hạ, sao biết được chuyện quỷ dị trong ngự hoa viên a. Cho dù là hắn, cũng vì sáng nay có người tới báo mới biết xảy ra chuyện.
“Hơn nữa, nghe thủ vệ trưởng trong cung nói, hắn từng phái người tới diệt trừ đám mạn la, nhưng đã thất bại, hình như chúng nó là loại thực vật có ma lực, phương pháp đối phó bình thường căn bản vô dụng.”
“Vậy sao? Thực vật ma lực a!” Hoa tinh linh nắm giữ thực vật trong tay đương nhiên không phải mạn đằng bình thường. Bất quá bảo bảo lần này đã nháo lớn chuyện. Hiện tại có thể cả hoàng cung đã biết chuyện phát sinh ở ngự hoa viên, thậm chí không bao lâu nữa, nhóm đại thần không có việc gì làm cũng chạy tới góp một chân cho xem.
“Trước phái người canh giữ nơi này. Tang Đạt, ngươi lập tức phái người thỉnh viện trưởng học viện Hoàng Gia Cáp Lí Tư và Phí La Nhĩ vào cung, để bọn họ cẩn thận nghiên cứu đám mạn đằng này.” Nếu giấu diếm không được thì cứ để toàn thiên hạ biết đi.
Huống chi, đám mạn đằng này tuy bất phàm nhưng cũng không làm người ta liên tưởng tới hoa tinh linh, dù sao hoa tinh linh đã trở thành truyền thuyết, không ai ngờ thứ thực vật xuất hiện trong hoàng cung là phiền toái bảo bảo nghịch ngợm kia gây ra.
Hơn nữa để hai lão viện trưởng rất yêu thích nghiên cứu ma lực vào hoàng cung, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến.
“Dạ, bệ hạ.”
Nếu đã biết là họa do ai gây ra, Tây Lam Thương Khung tự nhiên sẽ không đứng ở ngự hoa viên nữa. Ôm lấy Huân nhi có chút bất an nhìn mình, Tây Lam Thương Khung liền muốn tức khắc quay về Thương Lam điện.
Y muốn hảo hảo thẩm tra hoa tinh linh vô pháp vô thiên kia một trận, không thể vì tập tính vui chơi của mình mà mang phiền phức tới cho Huân nhi. Nhưng sóng này chưa qua sóng khác đã tới, không đợi y rời khỏi ngự hoa viên đã thấy nhóm cung phi từ xa xa kinh hoảng phóng thẳng tới đây.
“Bệ hạ, nô tì sợ quá, một thứ thực vật khủng khiếp xuất hiện trong tẩm cung nô tì, ô ô ô, bệ hạ…”
“Bệ hạ, tẩm cung nô tì cũng…”
“Bệ hạ….”
“Ách?” Các cung phi vốn sáng nay vừa rời giường đã bị kinh hách định nhân cơ hội hiếm hoi này tìm kiếm an ủi, chuẩn bị lao vào ôm ấp của bệ hạ nhưng lúc chạy tới gần mới phát hiện đã có người nhanh chân tới trước.
Ôm ấp của bệ hạ đã bị người ta chiếm mất! Mà người này lại còn là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chỉ vài tuổi! Nó là ai?
Bởi vì bị bệ hạ ôm vào lòng ngực nên các nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu và mái tóc dài đen mướt tuyệt đẹp của đứa nhỏ.
“Bệ hạ, đứa nhỏ này là…” Nhóm cung phi đương nhiên tò mò. Phải biết đế vương cho tới giờ luôn lạnh lùng, cho dù lúc thị tẩm cũng không dễ dàng để phi tử đụng chạm người mình, huống chi là cẩn thận che chở như thế này.
Bất quá đứa nhỏ được bệ hạ bảo hộ như thế cũng chỉ có Cửu hoàng tử gần nhất được sủng ái nhất đi. Chẳng lẽ đứa nhỏ đang rúc vào ngực bệ hạ chính là Cửu điện hạ mà nghe đồn là yếu ớt tới mức ngay cả đi lại cũng không được?
Hơn nữa nhìn niên kỉ quả thực khoảng 6, 7 tuổi.
Theo đồn đãi trong cung thì vì cơ thể Cửu hoàng tử rất suy yếu nên ít khi rời khỏi Thương Lam điện. Hơn nữa bệ hạ vì không muốn quấy rầy Cửu hoàng tử nghỉ ngơi nên hạ lệnh bất luận kẻ nào không được y cho phép cũng không được tới gặp.
Bởi vậy, nhóm cung phi tuy rất hiếu kì đứa nhỏ lớn lên ở lãnh cung có thể đặc biệt cỡ nào, thế nhưng làm đế vương lạnh lùng sủng ái đến vậy, nhưng bọn họ cũng không dám vi phạm ý chỉ của bệ hạ.
Nhìn đế vương tuấn mĩ trẻ tuổi dịu dàng ôm đứa nhỏ, thực không ngờ bệ hạ cũng có bộ mặt ôn nhu thế này, nhóm cung phi không khỏi kinh hãi, rối rắm. Các nàng hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, ai lại chưa từng có hi vọng xa vời. Nhưng bây giờ nhu tình chân thực này đã thực sự xuất hiện trước mắt, điều đáng buồn hơn nữa là nó lại giải thoát các nàng.
Đúng lúc nhóm cung phi đang chìm trong chua xót thì đứa nhỏ trong lòng bệ hạ đột nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng đồng dạng như bệ hạ nhìn các nàng. Loại ánh mắt này rõ ràng không có bất cứ ý tứ hàm xúc nào, nhưng lại làm nhóm cung phi bị nhìn chăm chăm cảm thấy lạnh tới tận xương.
Đối lập với đóa hoa mềm mại bị tra tấn đến suy tàn, hoa mạn đằng nở rộ ra màu hồng phất vừa xinh đẹp lại câu hồn đoạt phách. Mĩ lệ yêu nhiên nhưng không hề yếu ớt, sinh khí bừng bừng, tràn ngập sức mạnh ương ngạnh, bất tri bất giác làm người ngắm nhìn nó cũng cảm thấy nghị lực tràn đầy.
Đồng thời, trong lòng không biết vì sao lại có dòng nhiệt lưu mãnh liệt xông lên, cảm giác vô cùng khao khát sinh mệnh. Đây là cảm giác gì, vì sao cảm thấy dường như nó là một loại cộng hưởng? Cộng hưởng với đóa hoa hồng nhạt xinh đẹp trước mắt?
Nhìn đóa hoa hồng nhạt động lòng người trước mặt, Tây Lam Thương Khung không khỏi cúi đầu nhìn Huân nhi, lại buồn cười phát hiện bé con đang dùng biểu tình vô tội nhìn lại mình.
“Huân nhi, ngươi có thể nói cho phụ hoàng biết đây là sao không?” Vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn Huân nhi, Tây Lam Thương Khung dịu dàng hỏi. Nếu y không đoán sai thì đóa hoa hồng nhạt trước mắt chính là ấn kí trên cổ tay Huân nhi đi. Còn có đám mạn đằng xanh nhạt giăng khắp nơi chính là kiệt tác của Hoa tinh linh bảo bảo đi.
“Ta không biết a.” Bé cũng không biết đây là chuyện gì a? Bảo bảo cũng không nói với bé tiếng nào đã nghịch ngợm.
“Bệ hạ, đám mạn đằng quỷ dị này trong một đêm đột nhiên xuất hiện trong ngự hoa viên, không ai biết chúng nó tới thế nào, vừa rồi nô tài cũng hỏi nhóm hoa tượng chuyên trách ngự hoa viên, bọn họ bảo không biết gì cả, sáng sớm hôm nay vừa tới đã thấy ngự hoa viên biến thành bộ dáng này.”
Tuy rất khó hiểu vì sao bệ hạ lại hỏi Cửu điện hạ, giống như Cửu điện hạ biết nguyên nhân vậy, nhưng Tang Đạt tổng quản dù sao cũng sinh sống nhiều năm trong hoàng cung, tự nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi a.
Huống chi, Cửu điện hạ luôn ở bên cạnh bệ hạ, sao biết được chuyện quỷ dị trong ngự hoa viên a. Cho dù là hắn, cũng vì sáng nay có người tới báo mới biết xảy ra chuyện.
“Hơn nữa, nghe thủ vệ trưởng trong cung nói, hắn từng phái người tới diệt trừ đám mạn la, nhưng đã thất bại, hình như chúng nó là loại thực vật có ma lực, phương pháp đối phó bình thường căn bản vô dụng.”
“Vậy sao? Thực vật ma lực a!” Hoa tinh linh nắm giữ thực vật trong tay đương nhiên không phải mạn đằng bình thường. Bất quá bảo bảo lần này đã nháo lớn chuyện. Hiện tại có thể cả hoàng cung đã biết chuyện phát sinh ở ngự hoa viên, thậm chí không bao lâu nữa, nhóm đại thần không có việc gì làm cũng chạy tới góp một chân cho xem.
“Trước phái người canh giữ nơi này. Tang Đạt, ngươi lập tức phái người thỉnh viện trưởng học viện Hoàng Gia Cáp Lí Tư và Phí La Nhĩ vào cung, để bọn họ cẩn thận nghiên cứu đám mạn đằng này.” Nếu giấu diếm không được thì cứ để toàn thiên hạ biết đi.
Huống chi, đám mạn đằng này tuy bất phàm nhưng cũng không làm người ta liên tưởng tới hoa tinh linh, dù sao hoa tinh linh đã trở thành truyền thuyết, không ai ngờ thứ thực vật xuất hiện trong hoàng cung là phiền toái bảo bảo nghịch ngợm kia gây ra.
Hơn nữa để hai lão viện trưởng rất yêu thích nghiên cứu ma lực vào hoàng cung, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến.
“Dạ, bệ hạ.”
Nếu đã biết là họa do ai gây ra, Tây Lam Thương Khung tự nhiên sẽ không đứng ở ngự hoa viên nữa. Ôm lấy Huân nhi có chút bất an nhìn mình, Tây Lam Thương Khung liền muốn tức khắc quay về Thương Lam điện.
Y muốn hảo hảo thẩm tra hoa tinh linh vô pháp vô thiên kia một trận, không thể vì tập tính vui chơi của mình mà mang phiền phức tới cho Huân nhi. Nhưng sóng này chưa qua sóng khác đã tới, không đợi y rời khỏi ngự hoa viên đã thấy nhóm cung phi từ xa xa kinh hoảng phóng thẳng tới đây.
“Bệ hạ, nô tì sợ quá, một thứ thực vật khủng khiếp xuất hiện trong tẩm cung nô tì, ô ô ô, bệ hạ…”
“Bệ hạ, tẩm cung nô tì cũng…”
“Bệ hạ….”
“Ách?” Các cung phi vốn sáng nay vừa rời giường đã bị kinh hách định nhân cơ hội hiếm hoi này tìm kiếm an ủi, chuẩn bị lao vào ôm ấp của bệ hạ nhưng lúc chạy tới gần mới phát hiện đã có người nhanh chân tới trước.
Ôm ấp của bệ hạ đã bị người ta chiếm mất! Mà người này lại còn là một đứa nhỏ, một đứa nhỏ chỉ vài tuổi! Nó là ai?
Bởi vì bị bệ hạ ôm vào lòng ngực nên các nàng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu và mái tóc dài đen mướt tuyệt đẹp của đứa nhỏ.
“Bệ hạ, đứa nhỏ này là…” Nhóm cung phi đương nhiên tò mò. Phải biết đế vương cho tới giờ luôn lạnh lùng, cho dù lúc thị tẩm cũng không dễ dàng để phi tử đụng chạm người mình, huống chi là cẩn thận che chở như thế này.
Bất quá đứa nhỏ được bệ hạ bảo hộ như thế cũng chỉ có Cửu hoàng tử gần nhất được sủng ái nhất đi. Chẳng lẽ đứa nhỏ đang rúc vào ngực bệ hạ chính là Cửu điện hạ mà nghe đồn là yếu ớt tới mức ngay cả đi lại cũng không được?
Hơn nữa nhìn niên kỉ quả thực khoảng 6, 7 tuổi.
Theo đồn đãi trong cung thì vì cơ thể Cửu hoàng tử rất suy yếu nên ít khi rời khỏi Thương Lam điện. Hơn nữa bệ hạ vì không muốn quấy rầy Cửu hoàng tử nghỉ ngơi nên hạ lệnh bất luận kẻ nào không được y cho phép cũng không được tới gặp.
Bởi vậy, nhóm cung phi tuy rất hiếu kì đứa nhỏ lớn lên ở lãnh cung có thể đặc biệt cỡ nào, thế nhưng làm đế vương lạnh lùng sủng ái đến vậy, nhưng bọn họ cũng không dám vi phạm ý chỉ của bệ hạ.
Nhìn đế vương tuấn mĩ trẻ tuổi dịu dàng ôm đứa nhỏ, thực không ngờ bệ hạ cũng có bộ mặt ôn nhu thế này, nhóm cung phi không khỏi kinh hãi, rối rắm. Các nàng hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, ai lại chưa từng có hi vọng xa vời. Nhưng bây giờ nhu tình chân thực này đã thực sự xuất hiện trước mắt, điều đáng buồn hơn nữa là nó lại giải thoát các nàng.
Đúng lúc nhóm cung phi đang chìm trong chua xót thì đứa nhỏ trong lòng bệ hạ đột nhiên xoay người lại, dùng ánh mắt lạnh lùng đồng dạng như bệ hạ nhìn các nàng. Loại ánh mắt này rõ ràng không có bất cứ ý tứ hàm xúc nào, nhưng lại làm nhóm cung phi bị nhìn chăm chăm cảm thấy lạnh tới tận xương.
/280
|