Đồn rằng Tây Lam Cửu hoàng tử từ nhỏ sống trong lãnh cung, mẫu phi còn bị người ta kích thích tới phát điên, vì thế cơ thể điều dưỡng không tốt, rất gầy yếu. Mà nghe đâu trong cung đồn rằng, nghe nói lúc bệ hạ gặp Cửu hoàng tử, đứa nhỏ đó không biết vì sao lại bị rơi vào Liên trì.
Nghe nói lúc ấy bệ hạ triệu tới một đám tế tự tiến vào Thương Lam điện, hơn nữa còn được sắp xếp trụ lại gần đó, mỗi ngày đúng giờ sẽ tới trị liệu cho Cửu điện hạ một lần.
Nhìn các vị tế tự mỗi lần trị liệu cho Cửu điện hạ xong đều mệt tới kiệt sức, người trong cung lại càng tin rằng cơ thể của Cửu điện hạ nhờ tế tự không ngừng trị liệu mới có thể kéo dài, vì thế tin đồn Cửu điện hạ suy nhược lan ra rất được nhiều người tin tưởng.
Hơn nữa vị Cửu điện hạ này cứ ở mãi trong tẩm cung đế vương, trừ bỏ cung nữ Thương Lam điện, những người khác căn bản không thể gặp mặt, vì thế có tin đồn là kì thực Cửu điện hạ ốm liệt giường.
Bất quá hiện tại xem ra lời đồn quả nhiên không thể tin. Nhưng các vị tế tự là chuyện gì? Theo nguồn tin đáng tin cậy thì bọn họ quả thực mỗi ngày đều trị liệu cho Cửu điện hạ, hơn nữa còn mệt đến không còn chút hơi sức, ngay cả đại tế sư cũng vậy.
Vì sao lại thế? Có bí mật gì không muốn người ta biết sao? Ánh mắt Lê Tạ thoáng hiện lên nghi hoặc, nhưng hắn không ngu xuẩn tới mức chạy tới hỏi bệ hạ.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tây Lam Thương Khung hồi phục tinh thần, chú ý thấy Lê Tạ đang nhìn chằm chằm bảo bối của mình, không khỏi nhíu mày. Tuy Lê Tạ cùng mình lớn lên, là người đáng tin, nhưng Tây Lam Thương Khung vẫn không muốn người khác biết nhiều về chuyện Huân nhi.
“Dạ, bệ hạ.” Lê Tạ lưu luyến nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ lần cuối, lúc này mới không cam lòng rời đi. Thật xinh đẹp, thấy thế nào cũng thực thuận mắt, đáng tiếc bệ hạ cứ như hổ rình mồi, nếu hắn còn không chịu đi, nói không chừng vĩnh viễn không cần đi nữa. Bệ hạ gần nhất thực lạnh lùng a! Vẫn không nên đi nhổ lông hổ thì tốt hơn.
Lê Tạ vừa ra ngoài, còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy bóng dáng một cô gái vội vàng chạy về phía Thủy Tạ, mà sau lưng cô gái còn có một nữ nhân, có vẻ là cung nữ. Cô gái kia chính là Tây Lam Lục công chúa Y Liên Hoa.
Lê Tạ nhìn bóng dáng công chúa Y Liên Hoa vội vàng chạy vào Thủy Tạ, trong lòng đột nhiên nảy lên cơn xúc động muốn quay lại xem thử, chính là nhớ tới gương mặt lạnh lùng bất cận nhân tình của bệ hạ, tầm quan trọng của sinh mạng liền vượt qua mọi thứ.
“Quên đi, về sau sẽ còn cơ hội tìm hiểu. Đâu cần nôn nóng nhất thời.” Lắc lắc tay áo, Lê Tạ tiêu sái hất văng chút do dự vừa nảy lên.
Mà phía sau hắn, trong Thủy Tạ lại là một tình cảnh khác.
“Cửu hoàng đệ, Cửu hoàng đệ, ta mang một người đến cho ngươi nga, ách?” Y Liên Hoa vốn rất kích động vọt vào Thủy Tạ, nhưng lúc nhìn thấy nam nhân lạnh lùng lại tuấn mĩ khí phách ngồi ở đấy lại lập tức lạnh run, rút lời lại.
Ô ô, sao phụ hoàng lại ở đây?
Nếu nói trong hoàng cung này Y Liên Hoa sợ người nào nhất, kia nhất định là phụ hoàng lạnh như băng của nàng. Trước mặt phụ hoàng, cho dù Y Liên Hoa bình thường hoành hành kiêu căng cũng lập tức biến thành công chúa hoàng thất nhu thuận đoan trang.
Trong lòng Y Liên Hoa, phụ hoàng của nàng là đế vương vĩ đại nhất của Tây Lam, tuấn mỹ khí phách ngạo thị sinh linh, đồng thời còn mang theo hàn ý khó tiếp cận. Từ lúc nàng bắt đầu có ý thức, nàng chưa từng thấy bất cứ biểu tình nào trên gương mặt lạnh lùng của phụ hoàng, cho dù là trước mặt mẫu phi của nàng.Mà mẫu phi có nhiều lúc cũng rất kì quái, đối với sự lạnh lùng của phụ hoàng, mẫu phi một chút vẻ mặt cô đơn cũng không có, ngay cả lúc thấy nhóm cung phi trang điểm xinh đẹp, mẫu phi cũng chỉ mỉm cười vô vị, không để tâm.
Y Liên Hoa từng hỏi mẫu phi, nhưng mẫu phi lại vỗ đầu nàng, nói một câu nàng không hiểu được: bởi vì mẫu phi từng là thánh nữ Tây Lam a!
Thánh nữ cùng việc không ăn giấm có quan hệ gì sao? Y Liên Hoa không hiểu. Bất quá sau này nàng sẽ biết thôi, bởi vì nàng chính là thánh nữ tiếp theo của Tây Lam quốc a, đến lúc đó nàng sẽ hiểu được ý của mẫu phi nói đi.
“Y Liên!” Nhìn thấy cô gái vội vàng chạy vào dường như đang xuất thần, Tây Lam Thương Khung không khỏi lên tiếng nhắc nhở. Công chúa của y từ lúc nào thân thiết với Huân nhi như vậy? Sao y lại không biết.
Đương nhiên, Tây Lam Thương Khung không biết Y Liên Hoa cũng từng xuất hiện ở lãnh cung vào cái hôm y lo lắng chạy tới tìm Huân nhi. Thời điểm đó, trong mắt Tây Lam Thương Khung chỉ có Huân nhi bị Nhược phi tổn thương, toàn bộ những thứ khác đều không nhìn tới. Bởi thế y không thấy cô gái bị té xỉu ngay chân tường đổ nát.
“Phụ, phụ hoàng!” Y Liên Hoa thấy gương mặt không chút biến đổi của phụ hoàng thì run rẩy gọi. Ô ô, phụ hoàng tức giận sao? Sớm biết vậy thì nàng đã tìm thời điểm không có phụ hoàng mới tìm Cửu hoàng đệ a.
“Y Liên, ngươi tới tìm Huân nhi có việc gì?”
“Phụ hoàng, là Hoán nhi muốn gặp Cửu hoàng đệ, Hoán nhi chính là cung nữ trước kia luôn chăm sóc Cửu hoàng đệ ở lãnh cung, vì thế Y Liên nghĩ có lẽ Cửu hoàng đệ muốn gặp nàng, liền mang nàng tới đây.”
Ù ù cạc cạc bất bỉnh ở lãnh cung, lúc Y Liên Ha tỉnh lại đã nằm trong tẩm cung mẫu phi, đồng thời bên người lại có một cung nữ xa lạ. Nghe mẫu phi nói, nàng bị tổng quản Tang Đạt bên người phụ hoàng đưa về, mà cung nữ này chính là người ôm nàng.
Y Liên Hoa lúc ấy chăm chú nhìn nữ nhân đứng bên giường, cảm thấy rất quen mắt, sau đó nghĩ lại một hồi mới nhớ đây không phải cung nữ ở lãnh cung kia sao.
Không chờ Y Liên Hoa vì bừng tỉnh mà hô to, nữ nhân vốn im lặng nhìn mình đột nhiên quỳ xuống trước mặt mẫu phi nàng, sau đó khóc lóc cầu xin mẫu phi để nàng gặp Tiểu điện hạ một lần, chính là Cửu hoàng tử mà nàng đã chiếu cố 7 năm.
Y Liên Hoa lúc này mới nhớ tới nữ nhân điên ở lãnh cung đột nhiên phát cuồng muốn bóp chết Cửu hoàng đệ, cẩn thận nghị lại thì nữ nhân điên kia không phải Nhược phi sao? Mà Nhược phi không phải mẫu phi của Cửu hoàng đệ sao, sao tự nhiên lại muốn giết đệ ấy a?
Cửu hoàng đệ thực đáng thương, ngay cả mẫu phi thân sinh cũng muốn giết mình. Hơn nữa nhìn cung nữ này khóc thảm như vậy, Y Liên Hoa lập tức gật đầu đồng ý mà không hề suy nghĩ, muốn dẫn nàng đi gặp Cửu hoàng đệ.
Tuy lúc ấy người mà cung nữ Hoán nhi thỉnh cầu chính là mẫu phi của nàng.
“Hoán nhi?
Nghe nói lúc ấy bệ hạ triệu tới một đám tế tự tiến vào Thương Lam điện, hơn nữa còn được sắp xếp trụ lại gần đó, mỗi ngày đúng giờ sẽ tới trị liệu cho Cửu điện hạ một lần.
Nhìn các vị tế tự mỗi lần trị liệu cho Cửu điện hạ xong đều mệt tới kiệt sức, người trong cung lại càng tin rằng cơ thể của Cửu điện hạ nhờ tế tự không ngừng trị liệu mới có thể kéo dài, vì thế tin đồn Cửu điện hạ suy nhược lan ra rất được nhiều người tin tưởng.
Hơn nữa vị Cửu điện hạ này cứ ở mãi trong tẩm cung đế vương, trừ bỏ cung nữ Thương Lam điện, những người khác căn bản không thể gặp mặt, vì thế có tin đồn là kì thực Cửu điện hạ ốm liệt giường.
Bất quá hiện tại xem ra lời đồn quả nhiên không thể tin. Nhưng các vị tế tự là chuyện gì? Theo nguồn tin đáng tin cậy thì bọn họ quả thực mỗi ngày đều trị liệu cho Cửu điện hạ, hơn nữa còn mệt đến không còn chút hơi sức, ngay cả đại tế sư cũng vậy.
Vì sao lại thế? Có bí mật gì không muốn người ta biết sao? Ánh mắt Lê Tạ thoáng hiện lên nghi hoặc, nhưng hắn không ngu xuẩn tới mức chạy tới hỏi bệ hạ.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Tây Lam Thương Khung hồi phục tinh thần, chú ý thấy Lê Tạ đang nhìn chằm chằm bảo bối của mình, không khỏi nhíu mày. Tuy Lê Tạ cùng mình lớn lên, là người đáng tin, nhưng Tây Lam Thương Khung vẫn không muốn người khác biết nhiều về chuyện Huân nhi.
“Dạ, bệ hạ.” Lê Tạ lưu luyến nhìn đứa nhỏ tuyệt mĩ lần cuối, lúc này mới không cam lòng rời đi. Thật xinh đẹp, thấy thế nào cũng thực thuận mắt, đáng tiếc bệ hạ cứ như hổ rình mồi, nếu hắn còn không chịu đi, nói không chừng vĩnh viễn không cần đi nữa. Bệ hạ gần nhất thực lạnh lùng a! Vẫn không nên đi nhổ lông hổ thì tốt hơn.
Lê Tạ vừa ra ngoài, còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy bóng dáng một cô gái vội vàng chạy về phía Thủy Tạ, mà sau lưng cô gái còn có một nữ nhân, có vẻ là cung nữ. Cô gái kia chính là Tây Lam Lục công chúa Y Liên Hoa.
Lê Tạ nhìn bóng dáng công chúa Y Liên Hoa vội vàng chạy vào Thủy Tạ, trong lòng đột nhiên nảy lên cơn xúc động muốn quay lại xem thử, chính là nhớ tới gương mặt lạnh lùng bất cận nhân tình của bệ hạ, tầm quan trọng của sinh mạng liền vượt qua mọi thứ.
“Quên đi, về sau sẽ còn cơ hội tìm hiểu. Đâu cần nôn nóng nhất thời.” Lắc lắc tay áo, Lê Tạ tiêu sái hất văng chút do dự vừa nảy lên.
Mà phía sau hắn, trong Thủy Tạ lại là một tình cảnh khác.
“Cửu hoàng đệ, Cửu hoàng đệ, ta mang một người đến cho ngươi nga, ách?” Y Liên Hoa vốn rất kích động vọt vào Thủy Tạ, nhưng lúc nhìn thấy nam nhân lạnh lùng lại tuấn mĩ khí phách ngồi ở đấy lại lập tức lạnh run, rút lời lại.
Ô ô, sao phụ hoàng lại ở đây?
Nếu nói trong hoàng cung này Y Liên Hoa sợ người nào nhất, kia nhất định là phụ hoàng lạnh như băng của nàng. Trước mặt phụ hoàng, cho dù Y Liên Hoa bình thường hoành hành kiêu căng cũng lập tức biến thành công chúa hoàng thất nhu thuận đoan trang.
Trong lòng Y Liên Hoa, phụ hoàng của nàng là đế vương vĩ đại nhất của Tây Lam, tuấn mỹ khí phách ngạo thị sinh linh, đồng thời còn mang theo hàn ý khó tiếp cận. Từ lúc nàng bắt đầu có ý thức, nàng chưa từng thấy bất cứ biểu tình nào trên gương mặt lạnh lùng của phụ hoàng, cho dù là trước mặt mẫu phi của nàng.Mà mẫu phi có nhiều lúc cũng rất kì quái, đối với sự lạnh lùng của phụ hoàng, mẫu phi một chút vẻ mặt cô đơn cũng không có, ngay cả lúc thấy nhóm cung phi trang điểm xinh đẹp, mẫu phi cũng chỉ mỉm cười vô vị, không để tâm.
Y Liên Hoa từng hỏi mẫu phi, nhưng mẫu phi lại vỗ đầu nàng, nói một câu nàng không hiểu được: bởi vì mẫu phi từng là thánh nữ Tây Lam a!
Thánh nữ cùng việc không ăn giấm có quan hệ gì sao? Y Liên Hoa không hiểu. Bất quá sau này nàng sẽ biết thôi, bởi vì nàng chính là thánh nữ tiếp theo của Tây Lam quốc a, đến lúc đó nàng sẽ hiểu được ý của mẫu phi nói đi.
“Y Liên!” Nhìn thấy cô gái vội vàng chạy vào dường như đang xuất thần, Tây Lam Thương Khung không khỏi lên tiếng nhắc nhở. Công chúa của y từ lúc nào thân thiết với Huân nhi như vậy? Sao y lại không biết.
Đương nhiên, Tây Lam Thương Khung không biết Y Liên Hoa cũng từng xuất hiện ở lãnh cung vào cái hôm y lo lắng chạy tới tìm Huân nhi. Thời điểm đó, trong mắt Tây Lam Thương Khung chỉ có Huân nhi bị Nhược phi tổn thương, toàn bộ những thứ khác đều không nhìn tới. Bởi thế y không thấy cô gái bị té xỉu ngay chân tường đổ nát.
“Phụ, phụ hoàng!” Y Liên Hoa thấy gương mặt không chút biến đổi của phụ hoàng thì run rẩy gọi. Ô ô, phụ hoàng tức giận sao? Sớm biết vậy thì nàng đã tìm thời điểm không có phụ hoàng mới tìm Cửu hoàng đệ a.
“Y Liên, ngươi tới tìm Huân nhi có việc gì?”
“Phụ hoàng, là Hoán nhi muốn gặp Cửu hoàng đệ, Hoán nhi chính là cung nữ trước kia luôn chăm sóc Cửu hoàng đệ ở lãnh cung, vì thế Y Liên nghĩ có lẽ Cửu hoàng đệ muốn gặp nàng, liền mang nàng tới đây.”
Ù ù cạc cạc bất bỉnh ở lãnh cung, lúc Y Liên Ha tỉnh lại đã nằm trong tẩm cung mẫu phi, đồng thời bên người lại có một cung nữ xa lạ. Nghe mẫu phi nói, nàng bị tổng quản Tang Đạt bên người phụ hoàng đưa về, mà cung nữ này chính là người ôm nàng.
Y Liên Hoa lúc ấy chăm chú nhìn nữ nhân đứng bên giường, cảm thấy rất quen mắt, sau đó nghĩ lại một hồi mới nhớ đây không phải cung nữ ở lãnh cung kia sao.
Không chờ Y Liên Hoa vì bừng tỉnh mà hô to, nữ nhân vốn im lặng nhìn mình đột nhiên quỳ xuống trước mặt mẫu phi nàng, sau đó khóc lóc cầu xin mẫu phi để nàng gặp Tiểu điện hạ một lần, chính là Cửu hoàng tử mà nàng đã chiếu cố 7 năm.
Y Liên Hoa lúc này mới nhớ tới nữ nhân điên ở lãnh cung đột nhiên phát cuồng muốn bóp chết Cửu hoàng đệ, cẩn thận nghị lại thì nữ nhân điên kia không phải Nhược phi sao? Mà Nhược phi không phải mẫu phi của Cửu hoàng đệ sao, sao tự nhiên lại muốn giết đệ ấy a?
Cửu hoàng đệ thực đáng thương, ngay cả mẫu phi thân sinh cũng muốn giết mình. Hơn nữa nhìn cung nữ này khóc thảm như vậy, Y Liên Hoa lập tức gật đầu đồng ý mà không hề suy nghĩ, muốn dẫn nàng đi gặp Cửu hoàng đệ.
Tuy lúc ấy người mà cung nữ Hoán nhi thỉnh cầu chính là mẫu phi của nàng.
“Hoán nhi?
/280
|