“Bởi vì ngươi không phải chủ nhân của ta a!” Như nghĩ tới chuyện gì đó, thiếu niên đột niên mỉm cười, nụ cười xuất phát tự nội tâm.
“Cái gì!” Nhược phi bị nụ cười quỷ dị của thiếu niên làm rởn gai ốc, bất an dâng cao mạnh liệt trong nội tâm. Phải biết tinh linh hắc sắc này tới bây giờ không hề biến sắc, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, vì cái gì tự nhiên lại mỉm cười? Hơn nữa ý của hắn là sao? Vì sao nàng không phải chủ nhân của hắn, người kí khế ước không phải là nàng sao?
“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là người kí khế ước với ta nữa.” Lần thứ hai khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thiếu niên chán ghét nhìn nữ nhân, thản nhiên nói.
“Không, ngươi không thể như vậy, Mạn Đà La, ngươi còn chưa thực hiện nguyện vọng của ta, không thể chấm dứt khế ước được. Hơn nữa không phải ngươi nói sẽ không vi phạm khế ước sao? Vì cái gì bây giờ lại đổi ý?” Nghe thiếu niên nói vậy, Nhược phi trở nên kích động. Mạn Đà La chính là hi vọng cuối cùng của nàng, nếu hắn cũng bỏ nàng mà đi, cuộc sống của nàng thực sự đã xong rồi.
Nàng bất quá chỉ là một nhân loại bình thường, không có sức mạnh thần kì của Mạn Đà La, nàng không làm được gì cả.
“Ta không vi phạm khế ước, chuyện ngươi yêu cầu đã được đáp ứng, khế ước tự nhiên không còn hiệu quả.” Nói cách khác, hắn rốt cuộc đã thoát khỏi nữ nhân làm người ta chán ghét này.
“Ngươi có làm được đâu. Bệ hạ đâu có đón ta về, ngược lại còn đưa ta tới hành cung hoang vu, đây mà coi là hoàn thành khế ước sao?” Nhược phi nổi cơn thịnh nộ quát về phía thiếu niên trên không trung. Nàng không thể tiếp nhận chuyện này, không thể!
“Lúc trước chúng ta kí khế ước chỉ nói là làm ngươi rời khỏi lãnh cung, hiện tại ngươi đã có thể đi, không phải sao? Về phần sau khi rời khỏi lãnh cung bị đưa đi đâu thì không thuộc về khế ước nữa. Cũng không phải vấn đề ta quan tâm.”
Bất quá chỉ là một nhân loại bị dục vọng vấy bẩn tâm linh, có tư cách gì để linh tinh hắc sắc hắn coi trọng để mắt. Loại nữ nhân này hắn không thèm quan tâm, nếu không phải vì chủ nhân, hắn làm sao lại ở bên người nàng 7 năm, nàng thực sự đáng ghê tởm.
“Không, ý của ta không phải thế, ta muốn trở lại hậu cung, muốn đoạt được sủng ái của đế vương, một lần nữa có thân phận tôn quý, không phải chỉ là rời khỏi lãnh cung, tại sao có thể như vậy, Mạn Đà La, ngươi không thể chấm dứt khế ước.”
“Nhân loại ngu xuẩn!” Muốn đoạt được sủng ái của đế vương lạnh lùng vô tình kia, chỉ bằng ngươi? Lòng người là thứ khó đo lường nhất, cho dù hắn là tinh linh cũng không thể làm được. Huống chi đế vương tuấn mĩ kia cũng không phải dễ đối phó.
Từ trên người y có thể cảm nhận được áp lực khó hiểu, làm người ta kinh hãi. Hơn nữa chủ nhân đã bắt đầu thức tỉnh, đây là lúc hắn trở lại bên người chủ nhân.
Về phần nữ nhân này vốn là phụ thuộc phẩm để tiếp cận chủ nhân, hiện tại chủ nhân đã chán ghét nàng thì hắn không cần ở bên cạnh nàng nữa.Lúc trước hắn vốn là một gốc Mạn Đà La hắc sắc, tuy đã xuất hiện ý thức nhưng cũng chỉ là một gốc thực vật mà thôi. Mãi tới ngày đó hắn bị mùi máu thoang thoảng mùi liên hương của chủ nhân hấp dẫn mới có sức mạnh hóa thành hình người.
Bất quá vì lúc đó chủ nhân còn quá nhỏ, chưa biết cách phong bế tâm linh của mình, hắn gọi thế nào chủ nhân cũng không phản ứng, vì thế hắn mới nghĩ tới việc kí khế ước với nữ nhân đã hạ sinh chủ nhân. Dù sao nữ nhân kia cũng là mẫu phi của chủ nhân.
Sau đó không ngờ nữ nhân này lại đáng giận như vậy, không quan tâm chủ nhân thì không nói đi, còn dám lợi dụng chủ nhân để đạt được mục đích của mình. Nếu không phải nghĩ tới chủ nhân là đứa nhỏ của nàng, hắn đã sớm không muốn nhìn thấy nữ nhân này.
Hôm nay nữ nhân này lại dám vọng tưởng hắn sẽ ra tay với chủ nhân? Nếu không phải vì muốn nhìn thấy thực lực của chủ nhân, thời điểm nữ nhân này động sát ý với chủ nhân hắn đã lập tức giết nàng. Bất quá thực đáng tiếc, nữ nhân này không chết trong tay chủ nhân.
Uổng công hắn cố ý đánh hôn mê hai nữ nhân vướng bận kia để chủ nhân không chút kiêng dè giết chết nàng. Đáng tiếc bị nam nhân kia đánh gảy.
Bất quá không sao, nữ nhân này giao cho hắn được rồi. Nếu chủ nhân đã muốn giết nàng, như vậy hắn làm gì chủ nhân cũng không sinh khí đi. Hơn nữa, nữ nhân này biết rất nhiều chuyện không nên biết, hắn không thể để để mặt nàng.
Cho dù nhốt ở một nơi hoang vắng không có người, cũng đâu phải là an toàn tuyệt đối?
“Nể tình ngươi là mẫu phi của chủ nhân, ta sẽ không giết ngươi, bất quá……” Bị cầm tù vĩnh viễn, với tính cách của ngươi nhất định sống không bằng chết đi, không bằng cứ điên thật rồi quên đi, ít ra ngươi sẽ không còn thống khổ.
Dù sao, trong mắt mọi người, Nhược phi vốn đã điên rồi.
“Ngươi nói cái gì……..” Mẫu phi? Chẳng lẽ chủ nhân mà Mạn Đà La nói là….. đứa con của nàng…….. vì cái gì lại như vậy?
Không để Nhược phi có thời gian kinh ngạc, Mạn Đà La không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nhược phi mà vươn tay đặt lên đầu nàng. Chỉ thấy sau một trận hắc quang, thiếu niên hài lòng mỉm cười.
“Như vậy thì tốt rồi.”
“Cái gì!” Nhược phi bị nụ cười quỷ dị của thiếu niên làm rởn gai ốc, bất an dâng cao mạnh liệt trong nội tâm. Phải biết tinh linh hắc sắc này tới bây giờ không hề biến sắc, bộ dáng lạnh lùng cao ngạo, vì cái gì tự nhiên lại mỉm cười? Hơn nữa ý của hắn là sao? Vì sao nàng không phải chủ nhân của hắn, người kí khế ước không phải là nàng sao?
“Từ giờ trở đi, ngươi không còn là người kí khế ước với ta nữa.” Lần thứ hai khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thiếu niên chán ghét nhìn nữ nhân, thản nhiên nói.
“Không, ngươi không thể như vậy, Mạn Đà La, ngươi còn chưa thực hiện nguyện vọng của ta, không thể chấm dứt khế ước được. Hơn nữa không phải ngươi nói sẽ không vi phạm khế ước sao? Vì cái gì bây giờ lại đổi ý?” Nghe thiếu niên nói vậy, Nhược phi trở nên kích động. Mạn Đà La chính là hi vọng cuối cùng của nàng, nếu hắn cũng bỏ nàng mà đi, cuộc sống của nàng thực sự đã xong rồi.
Nàng bất quá chỉ là một nhân loại bình thường, không có sức mạnh thần kì của Mạn Đà La, nàng không làm được gì cả.
“Ta không vi phạm khế ước, chuyện ngươi yêu cầu đã được đáp ứng, khế ước tự nhiên không còn hiệu quả.” Nói cách khác, hắn rốt cuộc đã thoát khỏi nữ nhân làm người ta chán ghét này.
“Ngươi có làm được đâu. Bệ hạ đâu có đón ta về, ngược lại còn đưa ta tới hành cung hoang vu, đây mà coi là hoàn thành khế ước sao?” Nhược phi nổi cơn thịnh nộ quát về phía thiếu niên trên không trung. Nàng không thể tiếp nhận chuyện này, không thể!
“Lúc trước chúng ta kí khế ước chỉ nói là làm ngươi rời khỏi lãnh cung, hiện tại ngươi đã có thể đi, không phải sao? Về phần sau khi rời khỏi lãnh cung bị đưa đi đâu thì không thuộc về khế ước nữa. Cũng không phải vấn đề ta quan tâm.”
Bất quá chỉ là một nhân loại bị dục vọng vấy bẩn tâm linh, có tư cách gì để linh tinh hắc sắc hắn coi trọng để mắt. Loại nữ nhân này hắn không thèm quan tâm, nếu không phải vì chủ nhân, hắn làm sao lại ở bên người nàng 7 năm, nàng thực sự đáng ghê tởm.
“Không, ý của ta không phải thế, ta muốn trở lại hậu cung, muốn đoạt được sủng ái của đế vương, một lần nữa có thân phận tôn quý, không phải chỉ là rời khỏi lãnh cung, tại sao có thể như vậy, Mạn Đà La, ngươi không thể chấm dứt khế ước.”
“Nhân loại ngu xuẩn!” Muốn đoạt được sủng ái của đế vương lạnh lùng vô tình kia, chỉ bằng ngươi? Lòng người là thứ khó đo lường nhất, cho dù hắn là tinh linh cũng không thể làm được. Huống chi đế vương tuấn mĩ kia cũng không phải dễ đối phó.
Từ trên người y có thể cảm nhận được áp lực khó hiểu, làm người ta kinh hãi. Hơn nữa chủ nhân đã bắt đầu thức tỉnh, đây là lúc hắn trở lại bên người chủ nhân.
Về phần nữ nhân này vốn là phụ thuộc phẩm để tiếp cận chủ nhân, hiện tại chủ nhân đã chán ghét nàng thì hắn không cần ở bên cạnh nàng nữa.Lúc trước hắn vốn là một gốc Mạn Đà La hắc sắc, tuy đã xuất hiện ý thức nhưng cũng chỉ là một gốc thực vật mà thôi. Mãi tới ngày đó hắn bị mùi máu thoang thoảng mùi liên hương của chủ nhân hấp dẫn mới có sức mạnh hóa thành hình người.
Bất quá vì lúc đó chủ nhân còn quá nhỏ, chưa biết cách phong bế tâm linh của mình, hắn gọi thế nào chủ nhân cũng không phản ứng, vì thế hắn mới nghĩ tới việc kí khế ước với nữ nhân đã hạ sinh chủ nhân. Dù sao nữ nhân kia cũng là mẫu phi của chủ nhân.
Sau đó không ngờ nữ nhân này lại đáng giận như vậy, không quan tâm chủ nhân thì không nói đi, còn dám lợi dụng chủ nhân để đạt được mục đích của mình. Nếu không phải nghĩ tới chủ nhân là đứa nhỏ của nàng, hắn đã sớm không muốn nhìn thấy nữ nhân này.
Hôm nay nữ nhân này lại dám vọng tưởng hắn sẽ ra tay với chủ nhân? Nếu không phải vì muốn nhìn thấy thực lực của chủ nhân, thời điểm nữ nhân này động sát ý với chủ nhân hắn đã lập tức giết nàng. Bất quá thực đáng tiếc, nữ nhân này không chết trong tay chủ nhân.
Uổng công hắn cố ý đánh hôn mê hai nữ nhân vướng bận kia để chủ nhân không chút kiêng dè giết chết nàng. Đáng tiếc bị nam nhân kia đánh gảy.
Bất quá không sao, nữ nhân này giao cho hắn được rồi. Nếu chủ nhân đã muốn giết nàng, như vậy hắn làm gì chủ nhân cũng không sinh khí đi. Hơn nữa, nữ nhân này biết rất nhiều chuyện không nên biết, hắn không thể để để mặt nàng.
Cho dù nhốt ở một nơi hoang vắng không có người, cũng đâu phải là an toàn tuyệt đối?
“Nể tình ngươi là mẫu phi của chủ nhân, ta sẽ không giết ngươi, bất quá……” Bị cầm tù vĩnh viễn, với tính cách của ngươi nhất định sống không bằng chết đi, không bằng cứ điên thật rồi quên đi, ít ra ngươi sẽ không còn thống khổ.
Dù sao, trong mắt mọi người, Nhược phi vốn đã điên rồi.
“Ngươi nói cái gì……..” Mẫu phi? Chẳng lẽ chủ nhân mà Mạn Đà La nói là….. đứa con của nàng…….. vì cái gì lại như vậy?
Không để Nhược phi có thời gian kinh ngạc, Mạn Đà La không biết từ khi nào đã đứng trước mặt nàng, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nhược phi mà vươn tay đặt lên đầu nàng. Chỉ thấy sau một trận hắc quang, thiếu niên hài lòng mỉm cười.
“Như vậy thì tốt rồi.”
/280
|