“Cây đàn thật đẹp, Phù Diêu thật muốn có a!”
Ngay lúc Huân nhi hài lòng nhìn Phục Hy cổ cầm tràn đầy hoa mỹ mê hoặc lần thứ hai tái hiện mị lực của mình hấp dẫn ánh mắt đám người trong tiệm, phía sau thiếu niên đột nhiên truyền tới giọng nói khen ngợi cùng yêu thích của bé gái.
Quay đầu, Huân nhi lẳng lặng đánh giá người nọ.
Đó là một bé gái rất khá, có mái tóc đen dài cuộn sóng, trên người mặc bộ váy công chúa nhiều tầng đáng yêu, trong tay còn cầm một cây kem, thỉnh thoảng liếm một cái.
Vô luận nhìn thế nào, bé gái này đều giống một cô công chúa nhỏ được nuông chiều yêu thương của một gia tộc lớn nào đó.
Bất quá, nhìn đứa bé đáng yêu trước mắt, Huân nhi không khỏi nhíu mi.
Vì sao, vì sao lại cảm thấy đứa bé gái trước mặt nhìn thật quen mắt? Giống như đã từng gặp qua ở nơi nào?
Rốt cuộc là ở đâu?
“Huân nhi, làm sao vậy, ngươi nhận thức à?”
Tây Lam Thương Khung đầy che chở nhu hòa luôn thời thời khắc khắc chú ý nhất cử nhất động của Huân nhi lập tức cảm nhận được nghi hoặc chợt lóe trên mặt thiếu niên, còn có hàng mày khẽ nhíu lại khi quay người nhìn đứa bé xa lạ phía sau, nam nhân không khỏi ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, ôn nhu hỏi.
“Không biết. Chính là cảm thấy có chút quen mắt, hẳn đã từng gặp qua. Huân nhi cũng không nhớ rõ. Có lẽ là khách trong quán của mẹ Quý ngày đó, một người râu ria mà thôi.”
Bằng không, mình hẳn là sẽ không quên.
“Người râu ria thôi sao? Vậy thì tốt rồi!”
Tây Lam Thương Khung không hi vọng ở lúc mình không biết, Huân nhi thế nhưng đã nhận thức những nhân vật mà mình không hề hay biết. Điều đó làm tâm tình y trở nên âm trầm. Đối với những kẻ can đảm thừa dịp y không chú ý tiếp nhận bảo bối của mình, trong lòng nam nhân tràn ngập sát ý.
Vô luận thân từng là thần đế nắm sức mạnh cường đại trong tay hay người thống trị Tây Lam quốc sau khi luân hồi, Tây Lam Thương Khung đều có chiếm dục rất mãnh liệt.
Điểm này, không cần hoài nghi, Tây Lam Thương Khung cũng không có khả năng thay đổi. Mà Huân nhi, cũng không cho rằng nhân loại nhỏ yếu như con kiến có thể làm mình để ý, coi trọng.
Cho nên, đối mặt mọi người, đối mặt chiếm dục mãnh liệt của phụ hoàng, thiếu niên im lặng mang theo hạnh phúc thản nhiên. Này chứng minh, phụ hoàng yêu mình, không phải sao? Nếu không vì sao chỉ vì một nhân loại bé nhỏ tiếp cận mình mà nhíu mi cùng phẫn nộ như vậy.
Khi thực lực hoàn toàn vượt qua giới hạn nhân loại, kí ức hoàn toàn thức tỉnh, tâm tính cũng không có khả năng vẫn còn như trước.
Người duy nhất có thể tồn tại trong tâm Huân nhi cho tới bây giờ chỉ có duy nhất một người mà thôi. Là phụ hoàng của Huân nhi a!
Bên này, Huân nhi bị Tây Lam Thương Khung ôm chặt vào lòng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ thuộc về nam nhân, gương mặt phong hoa tuyệt đại câu hồn đoạt phách của thiếu niên lộ ra nụ cười mỉm mê hoặc ánh mắt người ta.
Bên kia, Phù Diêu Gula vừa mới tiến vào đã bị Phục Hy cổ cầm lơ lửng giữa không trung thu hút hết lực chú ý, gương mặt hưng phấn đỏ ửng.
Đương nhiên, ánh mắt bé gái vẫn giằng cho trên cây đàn cổ thần bí, căn bản không chú ý tới những người xung quanh vẫn đưa lưng về phía mình, chỉ hưng phấn hô to với nam nhân cùng mình dạo phố nãy giờ.
“Chú Đấu Hoàng, chú giúp Phù Diêu đoạt lấy cây đàn xinh đẹp kia được không?”
“Ách… công chúa nhỏ, mình là người có giáo dưỡng, không thể làm chuyện cướp bóc hồ đồ trước mặt công chúng a.” Nghe thấy lời bé gái, Đấu Hoàng hắc tuyến.
Lúc làm việc, anh thật sự chính là con sâu mọt làm giới khảo cổ vừa yêu vừa hận, nhưng ngoài giờ làm việc, anh là một vị tiến sĩ bác học, há có thể hủy tình tượng của mình trước mắt bao người như vậy.
“Công chúa nhỏ, nếu con thật sự thích cây đàn kia, có thể dùng thật nhiều tiền để mua. Không cần sử dụng bạo lực.”
“Chú Đấu Hoàng, chính là trực giác của Phù Diêu nói, thứ đó dùng tiền không mua được.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì nó đã tìm được chủ nhân của mình.”
“Nếu vậy, công chúa nhỏ bỏ đi. Nó đã là vật có chủ rồi. Mua cây khác tốt lắm.”
“Chính là cây đàn kia bất đồng a. Nó có sức mạnh làm Phù Diêu cảm thấy thực hứng thú, cũng vì thế Phù Diêu mới chấp nhất như vậy a. Ông chủ tiệm thực đáng ghét, Phù Diêu tới đòi mua thiệt nhiều lần mà ông ta vẫn không chịu bán.”
“Cho nên, hôm nay Phù Diêu mới muốn chú Đấu Hoàng cùng Phù Diêu tới thăm dò tình hình, đợi lúc trời tối đen liền ra tay trộm đi.”
“…” Đấu Hoàng trầm mặc.
Công chúa nhỏ, tính cách của con rốt cuộc làm thế nào hình thành vậy, vì cái lông gì lại quái dị như vậy. Ai có thể nói cho anh biết, công chúa nhỏ Phù Diêu bất quá chỉ là đứa bé tám tuổi, vì sao tư duy đã không chút kiêng dè muốn làm gì thì làm như vậy a?
Chẳng lẽ này là do bọn họ bình thường quá nuông chiều mà thành?
“Lại nói tiếp, giác quan thứ sáu của Phù Diêu gần nhất mất linh a, liên quan tới chuyện anh trai xinh đẹp đột nhiên thức tỉnh khỏi giấc ngủ say kia hoàn toàn không có chút dự cảm nào cả. Giống như có một tấm màn sương mờ ảo, ngăn cản Phù Diêu thăm dò tin tức của anh trai xinh đẹp. Cứ mỗi lần muốn cảm nhận vị trí cụ thể của anh trai, trong lòng Phù Diêu không hiểu sao lại cảm thấy thực sợ hãi.”
“Phù Diêu…”
“Chú Đấu Hoàng, Phù Diêu gần nhất có chút lo lắng. Quả nhiên, Phù Diêu đã quá ỷ lại vào giác quan thứ sáu của mình, thế nên lúc nó biến mất hoặc không thể khống chế, Phù Diêu liền thực sợ hãi.”
“Phù Diêu…” Nhìn bé gái bất ngờ lộ ra biểu tình mê mang yếu ớt, Đấu Hoàng không khỏi thở dài.
Quả nhiên, công chúa nhỏ vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi! Cho dù ngày thường biểu hiện lạc quan sáng sủa cỡ nào thì vẫn có lúc hoảng sợ bất an.
“Oa, chủ nhân, mau nhìn, là những người đó. Nam nhân kia chính là người từng đào mộ chủ nhân, sau đó mang chủ nhân đi a.”
Nhìn thấy Đấu Hoàng cùng bé gái tiến vào, Bảo Bảo vẫn im lặng đứng bên người Huân nhi lúc này đột nhiên hô to, hấp dẫn tầm mắt mọi người, cũng làm biểu tình Tây Lam Thương Khung trở nên nguy hiểm cùng cực.
“Đào mộ Huân nhi? Còn mang Huân nhi đi? Ân? Bảo Bảo, là vậy sao?”
Tây Lam Thương Khung cười thực ôn nhu, nhưng Bảo Bảo cảm thấy rét run cả người, nhịn không được trốn ra sau lưng Mạn La, không dám nhìn ánh mắt tàn bạo lạnh lẽo của nam nhân.
Ô ô ô, thật đáng sợ quá, nam nhân kia làm Bảo Bảo cảm giác linh hồn mình theo bản năng mà kinh hoảng. Muốn thần phục người thống trị.
“Chủ nhân cổ mộ!”
“Anh trai xinh đẹp!”
Bên kia, Đấu Hoàng cùng Phù Diêu nghe thấy âm thanh Bảo Bảo mà hồi phục tinh thần không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Huân nhi. Sau đó cả hai đều sửng sốt cùng mừng như điên.
“Anh trai xinh đẹp, Phù Diêu rốt cục tìm được anh rồi. Khó trách hôm nay Phù Diêu cứ muốn ra ngoài đi dạo như vậy, hóa ra là định mệnh chỉ dẫn a!”
Đứa bé gái thực kích động bổ nhào tới, ôm lấy người Huân nhi, trên mặt là nụ cười sáng rực như ánh mặt trời.
“Anh trai xinh đẹp, anh có biết Phù Diêu cùng cậu út vẫn luôn tìm anh không. Tìm thật lâu thật lâu vẫn không có manh mối gì. Anh trai xinh đẹp, sao lúc thức tỉnh không nhận thức Phù Diêu đã biến mất rồi. Anh không biết Phù Diêu cùng cậu út nhìn anh biết mất, trong lòng đều thực khổ sở.”
“Nhất là cậu út, cả ngày đều lo lắng ảm đạm, thoạt nhìn thực tiều tụy, chỉ sợ anh trai rời khỏi nhà chính, đối mặt với thế giới xa lạ bên ngoài sẽ mê mang, nếu gặp người xấu sẽ bị lừa, bị thương tổn.”
“Hiện giờ, Phù Diêu rốt cục tìm được anh trai xinh đẹp rồi, cậu út mà biết nhất định sẽ rất vui. Bất quá, gần nhất thời tiết thật sự kì quái, trời sắp mưa sao, sao Phù Diêu cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp như vậy?” Bé gái hưng phấn kể lể đột nhiên rùng mình, lẩm bẩm nói.
“Di Nguyệt!”
Nhìn đứa bé gái bám dính trên người Huân nhi, chân mày Tây Lam Thương Khung khẽ giật giật. Lúc nghe thấy đứa bé vì kích động mà nói không ngừng, ánh mắt nam nhân lập tức u ám, tràn ngập nguy hiểm hắc ám. Giống như một vị vua bóng đêm vô tình cùng lạnh như băng, tiếp xúc quá gần gũi làm Phù Diêu không khỏi lạnh đến phát run.
“Lạnh quá.”
“Dạ, bệ hạ!”
Chú ý tới sắc mặt Tây Lam Thương Khung, Di Nguyệt đứng phía sau Huân nhi cung kính bước tới, túm lấy cổ áo, kéo đứa bé gái hệt như con bạch tuột kia ra một phạm vi không thể chạm tới điện hạ nhà mình.
“A, làm gì vậy, quỷ con từ đâu nhảy ra, sao lại thô lỗ như vậy, không biết bản tiểu thư là thục nữ sao? Thục nữ đó, có biết cái gì là thục nữ không, có biết phải đối xử phải phép với thục nữ không hả, sao có thể động tay động chân như vậy? Phù Diêu tức giận. Chẳng lẽ không biết Phù Diêu ghét nhất là người khác chạm vào cổ Phù Diêu sao?”
“Dám kéo cổ áo Phù Diêu như vậy tức là gián tiếp thương tổn cổ Phù Diêu, Phù Diêu thực chán ghét.”
“Thật có lỗi, ta không biết. Hơn nữa, thế này tiện hơn.”
Vẻ mặt Di Nguyệt không nhìn ra chút thả lỏng, không chút biến sắc kéo đứa nhóc trong tay tới chỗ Đấu Hoàng đang lo lắng đi tới. Lúc Đấu Hoàng tới gần liền thuận tay đẩy đứa nhóc đang kêu gào vào lòng đối phương, sau đó cung kính trở lại phía sau tuyệt mỹ hoàng tử, lẳng lặng bảo hộ.
“Phù Diêu, con không sao chứ?” Ôm bé gái vào lòng, Đấu Hoàng không khỏi quan tâm hỏi.
“Oa oa oa, chú Đấu Hoàng, Phù Diêu ghét nhất là bị người ta đụng tới cổ mình, cái tên chết tiệt kia chọc Phù Diêu, Phù Diêu thực tức giận. Giận lắm giận lắm. Hắn chết chắc rồi. Chú Đấu Hoàng, chúng ta đào hầm dưới nền nhà hắn đi, sau đó trộm hết gia sản nhà hắn tới cho Phù Diêu hả giận, cho hắn khóc chết luôn.”
“Phù Diêu…”
“Oa ha ha, đây là cái giá dám đắc tội Phù Diêu! Để hắn táng gia bại sản, không có bánh mì ăn luôn, chỉ có thể nhìn Phù Diêu ăn cơm mà chảy nước miếng. Oa ha ha ha… Phù Diêu phải cười, phải cười thiệt nhiều, cười chết hắn luôn!”
“Phù Diêu!” Đấu Hoàng đỡ trán.
Phù Diêu a, này rốt cuộc là ai dạy con? Chú thực đồng tình với Phù Tô, bình thường phải đối mặt với đứa cháu như vậy, rốt cuộc sao chịu thấu a!
“…” Bên kia, Huân nhi trầm mặc. Mà đám người Khúc Vị Trì nhìn thấy một màn này thì không khỏi hắc tuyến, có xúc động muốn đỡ trán.
Thật là xuất môn bất lợi, xem ra hôm nay không phải ngày tốt để đi dạo phố a.
“Huân nhi, chúng ta trở về đi.”
Không để ý tới đứa bé gái kiêu ngạo cười đến phát cuồng cùng đấu hoàng xấu hổ lúng túng, Tây Lam Thương Khung ôm tâm tình u ám chuẩn bị mang Huân nhi quay về biệt thự.
Y muốn biết lúc mình chưa tìm được Huân nhi, bảo bối của y rốt cục đã nhận thức người nào, đã gặp ai, có thương tổn hay ý đồ gì với Huân nhi hay không.
Vốn Tây Lam Thương Khung vẫn nghĩ khoảng thời gian này Huân nhi vẫn luôn ở Quý gia nên không nghĩ tới khả năng này. Mà Quý gia, y cũng đã tự mình đi xem, những người đó đều thực bình thường, chỉ có thái độ hữu hảo cùng người nhà ấm áp đối với Huân nhi, cho dù là loại người chiếm hữu như Tây Lam Thương Khung cũng thực an tâm về bọn họ.
Chính là hiện tại, hiển nhiên mọi chuyện không phải như vậy.
Có vẻ trước lúc Huân nhi tới Quý gia đã có chuyện gì đó phát sinh. Trở về phải hảo hảo dọa nạt Bảo Bảo một phen, để nó khai hết mọi chuyện.
Về phần người cậu út mà đứa nhóc Phù Diêu kia nhắc tới, Tây Lam Thương Khung thật ra cảm thấy thực hứng thú.
“Hảo, phụ hoàng, chúng ta trở về.”
Nắm bàn tay dày rộng có vết chai của phụ hoàng, Huân nhi cười thản nhiên. Cứ việc trong lòng thiếu niên giờ phút này không hề hay biết biểu tình nam nhân vì cái gì lại âm trầm như vậy, bất quá phụ hoàng vẫn luôn thực sủng nịch che chở mình, làm Huân nhi không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của đối phương.
Bất quá trước khi rời đi, thiếu niên đột nhiên nâng bàn tay thon dài xinh đẹp, để cây đàn cổ Phục Hy vẫn lơ lửng trên không trung chậm rãi đáp xuống tay mình.
Huân nhi nhìn cây cầm phát ra một tiếng vang nhỏ, tựa hồ đang hướng mình làm nũng, không khỏi ôm vào lòng, sau đó cùng phụ hoàng rời khỏi tiệm.
“Không cần đi. Không được đi, anh trai xinh đẹp, muốn đi cũng phải mang Phù Diêu đi cùng a.” Phù Diêu muốn vì cậu út làm gián điệp, tìm hiểu chỗ ở hiện tại của anh trai xinh đẹp, để cậu út có thể tìm tới.
Bất quá, nam nhân bên cạnh anh trai xinh đẹp thực làm người ta hoảng sợ, Phù Diêu sợ a.
Bị chú Đấu Hoàng ôm chặt, Phù Diêu nhìn thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị đi ngang qua trước mắt, bên cạnh chính là nam nhân tuấn mỹ tràn đầy khí phách cùng tôn quý kia, ánh mắt không khỏi có chút lạnh run.
Anh trai xinh đẹp không nhớ Phù Diêu, kia anh trai có nhớ cậu út không?
Mà Đấu Hoàng, vẻ mặt suy tư đứng một bên, ánh mắt có chút dò xét sâu xa nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ngân phát tử mâu cùng nam nhân đi bên cạnh.
Nếu anh không nghe nhầm, vừa nãy thiếu niên xách Phù Diêu tới chỗ mình cung kính gọi nam nhân kia là ‘bệ hạ’ đi?
Bệ hạ? Là cách gọi tôn kính, hay là thân phận?
Nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh mỹ nhân say ngủ kia là ai? Có quan hệ gì với mỹ nhân say ngủ, vì sao tuyệt mỹ thiếu niên kia lại ỷ lại cùng tín nhiệm như vậy?
Xem ra, tình báo của anh vẫn quá lạc hậu, thế nhưng một chút cũng không hay biết nam nhân này xuất hiện thế nào, lại là người nào. Xem ra lúc trở về phải hảo hảo điều tra, này đều là những chuyện thật thú vị, làm anh tò mò muốn tìm hiểu.
Thần thoại viễn cổ, hay là người ở nền văn minh khác?
Vô luận là loại nào, Đấu Hoàng vẫn luôn say mê cùng hứng thú khảo cổ không nguyện từ bỏ việc nghiên cứu. Này có thể là một phát hiện vĩ đại, anh sao có thể không nhiệt huyết sôi trào.
“Phù Diêu, chúng ta trở về thôi!” Đẩy gọng kính trên mũi, Đấu Hoàng nói. Nhưng mà trong mắt nam nhân giờ phút này cũng tràn đầy hứng thú.
“Chú Đấu Hoàng…”
Thời điểm trở lại biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô, bị nam nhân giam chặt bên người, Huân nhi theo cước bộ phụ hoàng đi vào trong. Còn chưa đi được vài bước, một thân ảnh đã từ cửa lớn bổ nhào tới, lao thẳng vào vào lòng Huân nhi có chút không kịp trở tay.
“Ca ca!”
“Yêu nhi? !” Nhìn thiếu niên trong lòng ngẩng đầu nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn mình, trong mắt Huân nhi tràn đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Mái tóc ngân sắc thật dài, dung mạo cùng mình có vài phần tương tự, còn không phải Luyện Yêu sao?
Chính là, Luyện Yêu vốn ở Thương Lam đại lục vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn là trước mặt mình?
“Ca ca, ca ca, Luyện Yêu rốt cục tìm được ca ca rồi.” Vùi đầu vào lòng Huân nhi, vẻ mặt Luyện Yêu thực ỷ lại cùng thỏa mãn, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng cùng mỉm cười sáng lạn.
“Yêu nhi, ngươi như thế nào tới đây? Nói cho ca ca nghe, là ai mang ngươi tới?” Muốn từ Thương Lam đại lục đi tới một vị diện khác, với sức mạnh của một mình Luyện Yêu rõ ràng là không có khả năng.
Như vậy, nói cách khác, có người cùng Luyện Yêu đến đây? Chính là ở Thương Lam đại lục, trừ bỏ mình cùng phụ hoàng, còn ai có sức mạnh cường đại đến mức có thể tiến hành xuyên qua không gian?
“Ca ca, là…”
“Là ta.” Ngẩng đầu, Luyện Yêu còn chưa nói ra khỏi miệng thì một âm thanh trầm thấp từ tính đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Theo âm thanh nhìn lại, Huân nhi không khỏi có chút kinh ngạc nhưng cũng có thể xem là nằm trong dự kiến.
“Minh vương điện hạ!”
Ngay lúc Huân nhi hài lòng nhìn Phục Hy cổ cầm tràn đầy hoa mỹ mê hoặc lần thứ hai tái hiện mị lực của mình hấp dẫn ánh mắt đám người trong tiệm, phía sau thiếu niên đột nhiên truyền tới giọng nói khen ngợi cùng yêu thích của bé gái.
Quay đầu, Huân nhi lẳng lặng đánh giá người nọ.
Đó là một bé gái rất khá, có mái tóc đen dài cuộn sóng, trên người mặc bộ váy công chúa nhiều tầng đáng yêu, trong tay còn cầm một cây kem, thỉnh thoảng liếm một cái.
Vô luận nhìn thế nào, bé gái này đều giống một cô công chúa nhỏ được nuông chiều yêu thương của một gia tộc lớn nào đó.
Bất quá, nhìn đứa bé đáng yêu trước mắt, Huân nhi không khỏi nhíu mi.
Vì sao, vì sao lại cảm thấy đứa bé gái trước mặt nhìn thật quen mắt? Giống như đã từng gặp qua ở nơi nào?
Rốt cuộc là ở đâu?
“Huân nhi, làm sao vậy, ngươi nhận thức à?”
Tây Lam Thương Khung đầy che chở nhu hòa luôn thời thời khắc khắc chú ý nhất cử nhất động của Huân nhi lập tức cảm nhận được nghi hoặc chợt lóe trên mặt thiếu niên, còn có hàng mày khẽ nhíu lại khi quay người nhìn đứa bé xa lạ phía sau, nam nhân không khỏi ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh, ôn nhu hỏi.
“Không biết. Chính là cảm thấy có chút quen mắt, hẳn đã từng gặp qua. Huân nhi cũng không nhớ rõ. Có lẽ là khách trong quán của mẹ Quý ngày đó, một người râu ria mà thôi.”
Bằng không, mình hẳn là sẽ không quên.
“Người râu ria thôi sao? Vậy thì tốt rồi!”
Tây Lam Thương Khung không hi vọng ở lúc mình không biết, Huân nhi thế nhưng đã nhận thức những nhân vật mà mình không hề hay biết. Điều đó làm tâm tình y trở nên âm trầm. Đối với những kẻ can đảm thừa dịp y không chú ý tiếp nhận bảo bối của mình, trong lòng nam nhân tràn ngập sát ý.
Vô luận thân từng là thần đế nắm sức mạnh cường đại trong tay hay người thống trị Tây Lam quốc sau khi luân hồi, Tây Lam Thương Khung đều có chiếm dục rất mãnh liệt.
Điểm này, không cần hoài nghi, Tây Lam Thương Khung cũng không có khả năng thay đổi. Mà Huân nhi, cũng không cho rằng nhân loại nhỏ yếu như con kiến có thể làm mình để ý, coi trọng.
Cho nên, đối mặt mọi người, đối mặt chiếm dục mãnh liệt của phụ hoàng, thiếu niên im lặng mang theo hạnh phúc thản nhiên. Này chứng minh, phụ hoàng yêu mình, không phải sao? Nếu không vì sao chỉ vì một nhân loại bé nhỏ tiếp cận mình mà nhíu mi cùng phẫn nộ như vậy.
Khi thực lực hoàn toàn vượt qua giới hạn nhân loại, kí ức hoàn toàn thức tỉnh, tâm tính cũng không có khả năng vẫn còn như trước.
Người duy nhất có thể tồn tại trong tâm Huân nhi cho tới bây giờ chỉ có duy nhất một người mà thôi. Là phụ hoàng của Huân nhi a!
Bên này, Huân nhi bị Tây Lam Thương Khung ôm chặt vào lòng, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ thuộc về nam nhân, gương mặt phong hoa tuyệt đại câu hồn đoạt phách của thiếu niên lộ ra nụ cười mỉm mê hoặc ánh mắt người ta.
Bên kia, Phù Diêu Gula vừa mới tiến vào đã bị Phục Hy cổ cầm lơ lửng giữa không trung thu hút hết lực chú ý, gương mặt hưng phấn đỏ ửng.
Đương nhiên, ánh mắt bé gái vẫn giằng cho trên cây đàn cổ thần bí, căn bản không chú ý tới những người xung quanh vẫn đưa lưng về phía mình, chỉ hưng phấn hô to với nam nhân cùng mình dạo phố nãy giờ.
“Chú Đấu Hoàng, chú giúp Phù Diêu đoạt lấy cây đàn xinh đẹp kia được không?”
“Ách… công chúa nhỏ, mình là người có giáo dưỡng, không thể làm chuyện cướp bóc hồ đồ trước mặt công chúng a.” Nghe thấy lời bé gái, Đấu Hoàng hắc tuyến.
Lúc làm việc, anh thật sự chính là con sâu mọt làm giới khảo cổ vừa yêu vừa hận, nhưng ngoài giờ làm việc, anh là một vị tiến sĩ bác học, há có thể hủy tình tượng của mình trước mắt bao người như vậy.
“Công chúa nhỏ, nếu con thật sự thích cây đàn kia, có thể dùng thật nhiều tiền để mua. Không cần sử dụng bạo lực.”
“Chú Đấu Hoàng, chính là trực giác của Phù Diêu nói, thứ đó dùng tiền không mua được.”
“Vì cái gì?”
“Bởi vì nó đã tìm được chủ nhân của mình.”
“Nếu vậy, công chúa nhỏ bỏ đi. Nó đã là vật có chủ rồi. Mua cây khác tốt lắm.”
“Chính là cây đàn kia bất đồng a. Nó có sức mạnh làm Phù Diêu cảm thấy thực hứng thú, cũng vì thế Phù Diêu mới chấp nhất như vậy a. Ông chủ tiệm thực đáng ghét, Phù Diêu tới đòi mua thiệt nhiều lần mà ông ta vẫn không chịu bán.”
“Cho nên, hôm nay Phù Diêu mới muốn chú Đấu Hoàng cùng Phù Diêu tới thăm dò tình hình, đợi lúc trời tối đen liền ra tay trộm đi.”
“…” Đấu Hoàng trầm mặc.
Công chúa nhỏ, tính cách của con rốt cuộc làm thế nào hình thành vậy, vì cái lông gì lại quái dị như vậy. Ai có thể nói cho anh biết, công chúa nhỏ Phù Diêu bất quá chỉ là đứa bé tám tuổi, vì sao tư duy đã không chút kiêng dè muốn làm gì thì làm như vậy a?
Chẳng lẽ này là do bọn họ bình thường quá nuông chiều mà thành?
“Lại nói tiếp, giác quan thứ sáu của Phù Diêu gần nhất mất linh a, liên quan tới chuyện anh trai xinh đẹp đột nhiên thức tỉnh khỏi giấc ngủ say kia hoàn toàn không có chút dự cảm nào cả. Giống như có một tấm màn sương mờ ảo, ngăn cản Phù Diêu thăm dò tin tức của anh trai xinh đẹp. Cứ mỗi lần muốn cảm nhận vị trí cụ thể của anh trai, trong lòng Phù Diêu không hiểu sao lại cảm thấy thực sợ hãi.”
“Phù Diêu…”
“Chú Đấu Hoàng, Phù Diêu gần nhất có chút lo lắng. Quả nhiên, Phù Diêu đã quá ỷ lại vào giác quan thứ sáu của mình, thế nên lúc nó biến mất hoặc không thể khống chế, Phù Diêu liền thực sợ hãi.”
“Phù Diêu…” Nhìn bé gái bất ngờ lộ ra biểu tình mê mang yếu ớt, Đấu Hoàng không khỏi thở dài.
Quả nhiên, công chúa nhỏ vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi! Cho dù ngày thường biểu hiện lạc quan sáng sủa cỡ nào thì vẫn có lúc hoảng sợ bất an.
“Oa, chủ nhân, mau nhìn, là những người đó. Nam nhân kia chính là người từng đào mộ chủ nhân, sau đó mang chủ nhân đi a.”
Nhìn thấy Đấu Hoàng cùng bé gái tiến vào, Bảo Bảo vẫn im lặng đứng bên người Huân nhi lúc này đột nhiên hô to, hấp dẫn tầm mắt mọi người, cũng làm biểu tình Tây Lam Thương Khung trở nên nguy hiểm cùng cực.
“Đào mộ Huân nhi? Còn mang Huân nhi đi? Ân? Bảo Bảo, là vậy sao?”
Tây Lam Thương Khung cười thực ôn nhu, nhưng Bảo Bảo cảm thấy rét run cả người, nhịn không được trốn ra sau lưng Mạn La, không dám nhìn ánh mắt tàn bạo lạnh lẽo của nam nhân.
Ô ô ô, thật đáng sợ quá, nam nhân kia làm Bảo Bảo cảm giác linh hồn mình theo bản năng mà kinh hoảng. Muốn thần phục người thống trị.
“Chủ nhân cổ mộ!”
“Anh trai xinh đẹp!”
Bên kia, Đấu Hoàng cùng Phù Diêu nghe thấy âm thanh Bảo Bảo mà hồi phục tinh thần không khỏi ngẩng đầu, nhìn về phía Huân nhi. Sau đó cả hai đều sửng sốt cùng mừng như điên.
“Anh trai xinh đẹp, Phù Diêu rốt cục tìm được anh rồi. Khó trách hôm nay Phù Diêu cứ muốn ra ngoài đi dạo như vậy, hóa ra là định mệnh chỉ dẫn a!”
Đứa bé gái thực kích động bổ nhào tới, ôm lấy người Huân nhi, trên mặt là nụ cười sáng rực như ánh mặt trời.
“Anh trai xinh đẹp, anh có biết Phù Diêu cùng cậu út vẫn luôn tìm anh không. Tìm thật lâu thật lâu vẫn không có manh mối gì. Anh trai xinh đẹp, sao lúc thức tỉnh không nhận thức Phù Diêu đã biến mất rồi. Anh không biết Phù Diêu cùng cậu út nhìn anh biết mất, trong lòng đều thực khổ sở.”
“Nhất là cậu út, cả ngày đều lo lắng ảm đạm, thoạt nhìn thực tiều tụy, chỉ sợ anh trai rời khỏi nhà chính, đối mặt với thế giới xa lạ bên ngoài sẽ mê mang, nếu gặp người xấu sẽ bị lừa, bị thương tổn.”
“Hiện giờ, Phù Diêu rốt cục tìm được anh trai xinh đẹp rồi, cậu út mà biết nhất định sẽ rất vui. Bất quá, gần nhất thời tiết thật sự kì quái, trời sắp mưa sao, sao Phù Diêu cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên hạ thấp như vậy?” Bé gái hưng phấn kể lể đột nhiên rùng mình, lẩm bẩm nói.
“Di Nguyệt!”
Nhìn đứa bé gái bám dính trên người Huân nhi, chân mày Tây Lam Thương Khung khẽ giật giật. Lúc nghe thấy đứa bé vì kích động mà nói không ngừng, ánh mắt nam nhân lập tức u ám, tràn ngập nguy hiểm hắc ám. Giống như một vị vua bóng đêm vô tình cùng lạnh như băng, tiếp xúc quá gần gũi làm Phù Diêu không khỏi lạnh đến phát run.
“Lạnh quá.”
“Dạ, bệ hạ!”
Chú ý tới sắc mặt Tây Lam Thương Khung, Di Nguyệt đứng phía sau Huân nhi cung kính bước tới, túm lấy cổ áo, kéo đứa bé gái hệt như con bạch tuột kia ra một phạm vi không thể chạm tới điện hạ nhà mình.
“A, làm gì vậy, quỷ con từ đâu nhảy ra, sao lại thô lỗ như vậy, không biết bản tiểu thư là thục nữ sao? Thục nữ đó, có biết cái gì là thục nữ không, có biết phải đối xử phải phép với thục nữ không hả, sao có thể động tay động chân như vậy? Phù Diêu tức giận. Chẳng lẽ không biết Phù Diêu ghét nhất là người khác chạm vào cổ Phù Diêu sao?”
“Dám kéo cổ áo Phù Diêu như vậy tức là gián tiếp thương tổn cổ Phù Diêu, Phù Diêu thực chán ghét.”
“Thật có lỗi, ta không biết. Hơn nữa, thế này tiện hơn.”
Vẻ mặt Di Nguyệt không nhìn ra chút thả lỏng, không chút biến sắc kéo đứa nhóc trong tay tới chỗ Đấu Hoàng đang lo lắng đi tới. Lúc Đấu Hoàng tới gần liền thuận tay đẩy đứa nhóc đang kêu gào vào lòng đối phương, sau đó cung kính trở lại phía sau tuyệt mỹ hoàng tử, lẳng lặng bảo hộ.
“Phù Diêu, con không sao chứ?” Ôm bé gái vào lòng, Đấu Hoàng không khỏi quan tâm hỏi.
“Oa oa oa, chú Đấu Hoàng, Phù Diêu ghét nhất là bị người ta đụng tới cổ mình, cái tên chết tiệt kia chọc Phù Diêu, Phù Diêu thực tức giận. Giận lắm giận lắm. Hắn chết chắc rồi. Chú Đấu Hoàng, chúng ta đào hầm dưới nền nhà hắn đi, sau đó trộm hết gia sản nhà hắn tới cho Phù Diêu hả giận, cho hắn khóc chết luôn.”
“Phù Diêu…”
“Oa ha ha, đây là cái giá dám đắc tội Phù Diêu! Để hắn táng gia bại sản, không có bánh mì ăn luôn, chỉ có thể nhìn Phù Diêu ăn cơm mà chảy nước miếng. Oa ha ha ha… Phù Diêu phải cười, phải cười thiệt nhiều, cười chết hắn luôn!”
“Phù Diêu!” Đấu Hoàng đỡ trán.
Phù Diêu a, này rốt cuộc là ai dạy con? Chú thực đồng tình với Phù Tô, bình thường phải đối mặt với đứa cháu như vậy, rốt cuộc sao chịu thấu a!
“…” Bên kia, Huân nhi trầm mặc. Mà đám người Khúc Vị Trì nhìn thấy một màn này thì không khỏi hắc tuyến, có xúc động muốn đỡ trán.
Thật là xuất môn bất lợi, xem ra hôm nay không phải ngày tốt để đi dạo phố a.
“Huân nhi, chúng ta trở về đi.”
Không để ý tới đứa bé gái kiêu ngạo cười đến phát cuồng cùng đấu hoàng xấu hổ lúng túng, Tây Lam Thương Khung ôm tâm tình u ám chuẩn bị mang Huân nhi quay về biệt thự.
Y muốn biết lúc mình chưa tìm được Huân nhi, bảo bối của y rốt cục đã nhận thức người nào, đã gặp ai, có thương tổn hay ý đồ gì với Huân nhi hay không.
Vốn Tây Lam Thương Khung vẫn nghĩ khoảng thời gian này Huân nhi vẫn luôn ở Quý gia nên không nghĩ tới khả năng này. Mà Quý gia, y cũng đã tự mình đi xem, những người đó đều thực bình thường, chỉ có thái độ hữu hảo cùng người nhà ấm áp đối với Huân nhi, cho dù là loại người chiếm hữu như Tây Lam Thương Khung cũng thực an tâm về bọn họ.
Chính là hiện tại, hiển nhiên mọi chuyện không phải như vậy.
Có vẻ trước lúc Huân nhi tới Quý gia đã có chuyện gì đó phát sinh. Trở về phải hảo hảo dọa nạt Bảo Bảo một phen, để nó khai hết mọi chuyện.
Về phần người cậu út mà đứa nhóc Phù Diêu kia nhắc tới, Tây Lam Thương Khung thật ra cảm thấy thực hứng thú.
“Hảo, phụ hoàng, chúng ta trở về.”
Nắm bàn tay dày rộng có vết chai của phụ hoàng, Huân nhi cười thản nhiên. Cứ việc trong lòng thiếu niên giờ phút này không hề hay biết biểu tình nam nhân vì cái gì lại âm trầm như vậy, bất quá phụ hoàng vẫn luôn thực sủng nịch che chở mình, làm Huân nhi không thể cự tuyệt bất cứ yêu cầu nào của đối phương.
Bất quá trước khi rời đi, thiếu niên đột nhiên nâng bàn tay thon dài xinh đẹp, để cây đàn cổ Phục Hy vẫn lơ lửng trên không trung chậm rãi đáp xuống tay mình.
Huân nhi nhìn cây cầm phát ra một tiếng vang nhỏ, tựa hồ đang hướng mình làm nũng, không khỏi ôm vào lòng, sau đó cùng phụ hoàng rời khỏi tiệm.
“Không cần đi. Không được đi, anh trai xinh đẹp, muốn đi cũng phải mang Phù Diêu đi cùng a.” Phù Diêu muốn vì cậu út làm gián điệp, tìm hiểu chỗ ở hiện tại của anh trai xinh đẹp, để cậu út có thể tìm tới.
Bất quá, nam nhân bên cạnh anh trai xinh đẹp thực làm người ta hoảng sợ, Phù Diêu sợ a.
Bị chú Đấu Hoàng ôm chặt, Phù Diêu nhìn thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị đi ngang qua trước mắt, bên cạnh chính là nam nhân tuấn mỹ tràn đầy khí phách cùng tôn quý kia, ánh mắt không khỏi có chút lạnh run.
Anh trai xinh đẹp không nhớ Phù Diêu, kia anh trai có nhớ cậu út không?
Mà Đấu Hoàng, vẻ mặt suy tư đứng một bên, ánh mắt có chút dò xét sâu xa nhìn tuyệt mỹ hoàng tử ngân phát tử mâu cùng nam nhân đi bên cạnh.
Nếu anh không nghe nhầm, vừa nãy thiếu niên xách Phù Diêu tới chỗ mình cung kính gọi nam nhân kia là ‘bệ hạ’ đi?
Bệ hạ? Là cách gọi tôn kính, hay là thân phận?
Nam nhân đột nhiên xuất hiện bên cạnh mỹ nhân say ngủ kia là ai? Có quan hệ gì với mỹ nhân say ngủ, vì sao tuyệt mỹ thiếu niên kia lại ỷ lại cùng tín nhiệm như vậy?
Xem ra, tình báo của anh vẫn quá lạc hậu, thế nhưng một chút cũng không hay biết nam nhân này xuất hiện thế nào, lại là người nào. Xem ra lúc trở về phải hảo hảo điều tra, này đều là những chuyện thật thú vị, làm anh tò mò muốn tìm hiểu.
Thần thoại viễn cổ, hay là người ở nền văn minh khác?
Vô luận là loại nào, Đấu Hoàng vẫn luôn say mê cùng hứng thú khảo cổ không nguyện từ bỏ việc nghiên cứu. Này có thể là một phát hiện vĩ đại, anh sao có thể không nhiệt huyết sôi trào.
“Phù Diêu, chúng ta trở về thôi!” Đẩy gọng kính trên mũi, Đấu Hoàng nói. Nhưng mà trong mắt nam nhân giờ phút này cũng tràn đầy hứng thú.
“Chú Đấu Hoàng…”
Thời điểm trở lại biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô, bị nam nhân giam chặt bên người, Huân nhi theo cước bộ phụ hoàng đi vào trong. Còn chưa đi được vài bước, một thân ảnh đã từ cửa lớn bổ nhào tới, lao thẳng vào vào lòng Huân nhi có chút không kịp trở tay.
“Ca ca!”
“Yêu nhi? !” Nhìn thiếu niên trong lòng ngẩng đầu nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn mình, trong mắt Huân nhi tràn đầy khiếp sợ cùng nghi hoặc.
Mái tóc ngân sắc thật dài, dung mạo cùng mình có vài phần tương tự, còn không phải Luyện Yêu sao?
Chính là, Luyện Yêu vốn ở Thương Lam đại lục vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, thậm chí còn là trước mặt mình?
“Ca ca, ca ca, Luyện Yêu rốt cục tìm được ca ca rồi.” Vùi đầu vào lòng Huân nhi, vẻ mặt Luyện Yêu thực ỷ lại cùng thỏa mãn, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui sướng cùng mỉm cười sáng lạn.
“Yêu nhi, ngươi như thế nào tới đây? Nói cho ca ca nghe, là ai mang ngươi tới?” Muốn từ Thương Lam đại lục đi tới một vị diện khác, với sức mạnh của một mình Luyện Yêu rõ ràng là không có khả năng.
Như vậy, nói cách khác, có người cùng Luyện Yêu đến đây? Chính là ở Thương Lam đại lục, trừ bỏ mình cùng phụ hoàng, còn ai có sức mạnh cường đại đến mức có thể tiến hành xuyên qua không gian?
“Ca ca, là…”
“Là ta.” Ngẩng đầu, Luyện Yêu còn chưa nói ra khỏi miệng thì một âm thanh trầm thấp từ tính đột nhiên vang lên bên tai mọi người.
Theo âm thanh nhìn lại, Huân nhi không khỏi có chút kinh ngạc nhưng cũng có thể xem là nằm trong dự kiến.
“Minh vương điện hạ!”
/280
|