“Hoàng tử! ! !” Sau khi hiểu ý đứa con lớn nhà mình nói gì, mẹ Quý không khỏi kinh hô, âm thanh lớn tới mức suýt chút nữa làm Quý Đông Thiên đứng đối diện ù cả tai.
“Mẹ a, mẹ muốn mưu sát con à!” Móc Móc lỗ tai mới bị kích thích, Quý Đông Thiên không khỏi nhích về phía đầu kia sô pha, vẻ mặt oán giận.
“Đông Thiên, vừa nãy con nói gì? Con nói thật à?” Nhanh chóng chạy tới bên cạnh đứa con lớn, mẹ Quý vội vàng hỏi.
“Xin mẹ đó, con chỉ nói là nếu thôi, đâu phải thật. Con làm sao biết thân phận bọn họ là gì. Mẹ a, mẹ tưởng con của mẹ cái gì cũng biết à.”
“Vậy tự nhiên nói thế làm chi? Làm mẹ hiểu lầm a!”
“Chỉ là mấy hôm trước lên mạng vô tình nhìn thấy một tin, một hoàng tộc nào đó ở châu âu không chỉ giàu có siêu cấp mà ngay cả gen cũng xuất sắc đến mức làm người ta đố kỵ, vô luận sinh ra là hoàng tử hay công chúa đều là cực phẩm mỹ nhân hiếm thấy, nên mới nói bừa vậy thôi. Chỉ là giả thuyết thôi, mẹ kích động như vậy làm gì. Mẹ tưởng vương thất châu âu kia thật sự không có việc gì rãnh rỗi chạy tới nước chúng ta à.”
“…cũng đúng.” Mẹ quý bị đứa con xem thường, có chút ngượng ngùng.
Quý gia có hai trai một gái, đứa con trai thứ hai Quý Hạ Thiên đang vật vã chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, đứa con cả Quý Đông Thiên thì vừa trúng tuyển vào một trường đại học nổi danh, chính thức sống cuộc sống sinh viên. Đương nhiên, còn đứa con gái Quý Xuân Thiên không có chí tiến thủ đang học trung học.
Vì đứa nhỏ Quý gia theo họ Quý nên tên liền lấy theo bốn mùa.
Vốn năm đó cha Quý còn định sinh thêm một đứa Thu Thiên, vừa vặn hợp thành một bộ tứ quý, lễ tết cũng đủ tay chơi mạt chược. Không ngờ tai nạn xe cộ tới quá bất ngờ làm ý tưởng này tan thành bọt nước. Chỉ để lại người vợ hiền lành xinh đẹp vất vả gánh vác gia đình cùng dưỡng dục đám nhỏ.
“Cái kia, cái kia, ách, Linh Huân, cậu không cần để ý tới mẹ tôi, chỉ thỉnh thoảng mới vậy thôi, chứ bình thường là người rất trầm ổn, đôi lúc hơi kì kì một chút thôi.”
Nhìn mẹ cùng anh cả nhà mình ở bên kia xoay lưng thì thầm, bất quá âm thanh thực lớn, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy, Quý Hạ Thiên không khỏi hắc tuyến.
Xoay người, Quý Hạ Thiên có chút chất phác đỏ mặt luống cuống tay chân giải thích với tuyệt mỹ thiếu niên bên người, sợ hành vi của mẹ cùng anh trai nhà mình dọa thiếu niên tính tình có chút cao ngạo lạnh nhạt này.
“Mẫu thân của ngươi tốt lắm. Thực ôn nhu.”
Nhìn gương mặt ôn nhu cùng ánh nhìn từ ái của nữ nhân, trong lòng Huân nhi không khỏi có chút hâm mộ. Nữ nhân kia cùng đứa nhỏ của mình ở chung thực tự nhiên cùng thân thiết, không khí cũng ấm áp không hề có tính toán danh lợi. Loại cảm giác bình yên ấm áp này vẫn luôn là thứ Huân nhi rất muốn nhưng vô pháp có được.
Nhược phi sinh hạ Huân nhi tự nhiên không cần phải nói.
Lúc Huân nhi trở thành Tây Lam Cửu hoàng tử, nữ nhân kia bởi vì từ lúc bị biếm lãnh cung vẫn luôn giả ngây giả dại tự nhiên không thực tâm quan tâm bảo hộ Huân nhi. Thậm chí ngay cả một cái ôm ấm áp cũng chưa từng có.
Ở lãnh cung, nữ nhân kia mỗi lần tới gặp, Hoán di đều phải nghĩ đủ cách để tránh cho nàng mất đi lý trí, phát điên mà làm mình bị thương.
Mẫu thân như vậy, nói thật, Huân nhi căn bản không hề có chút cảm tình nào với nàng. Huống chi trong lòng thiếu niên, mẫu thân vĩnh viễn chỉ có Dạ Cơ mà thôi.
Chính là ở tiền thế, lúc Thần nhi sáu tuổi Dạ Cơ lại đột nhiên biến mất, Huân nhi tự nhiên không có khả năng có được niềm hạnh phúc khi rúc vào lòng mẫu thân, cũng không có thời khắc vui sướng cùng an tâm khi dính bên người nàng. Đợi đến lúc gặp lại, Huân nhi đã trưởng thành, đã không còn là đứa nhỏ không muốn xa rời mẫu thân nữa.
Huống chi thời điểm đó, người quan trọng nhất, ỷ lại nhất cũng chính là phụ hoàng nhiều năm qua dung túng cùng sủng nịch Huân nhi, bởi vì đã quen với lồng ngực rắn chắc và cái ôm ấm áp của phụ hoàng, địa vị mẫu thân trong lòng Huân nhi dần dần cũng nhạt đi.
“A? Mẫu thân? Xưng hô thiệt cổ nga…” Sờ sờ đầu, Quý Hạ Thiên có chút há hốc mồm.
Lúc này, mẹ Quý cùng Quý Đông Thiên bên kia một lần nữa quay lại, mà Huân nhi cũng bắt đầu đánh giá bài trí trong gian phòng này.
Bất đồng với hoàng cung Tây Lam xa hoa hùng vĩ, căn phòng trước mắt rất nhỏ, lại bày đầy gia cụ. Đương nhiên, nó chỉ nhỏ với Huân nhi đã quen sống trong hoàng cung mà thôi, đối với những người ở tầng lớp trung lưu thì nơi này đã có thể xem là rất tốt. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ.
Bố trí thực ấm áp thực thoải mái, làm người ta không khỏi chậm rãi thả lỏng.
Đương nhiên, trừ bỏ những thứ thực kì quái trong mắt Huân nhi. Tỷ như cái tủ hình chữ nhật ở bên cạnh cửa bếp kia là cái gì, sao vừa rồi mở ra lại có khí lạnh tỏa ra? Còn có, cái hộp vuông ở đối diện, sao bên trong có nhiều người nhỏ nhỏ?
Đầu óc Huân nhi thực mờ mịt, vẻ mặt mê mang, mà Bảo Bảo cũng ngồi bên chân chủ nhân nhà mình, cánh tay mũm mĩm nhỏ bé thỉnh thoảng bốc mấy quả đào đỏ đỏ trong chén trên bàn trà bỏ vào miệng, còn không quên phun hột vào thùng rác.
Về phần Mạn La, chỉ im lặng không biến sắc đứng phía sau Huân nhi, hoàn toàn không để ý tới hết thảy xung quanh. Đối với ánh mắt tò mò của mẹ Quý bên kia cũng hoàn toàn không nhìn tới.
“Anh cả, anh hai, mẹ ơi, nói cho mọi người biết, hôm nay con ở trên đường gặp phải một chuyện thực tuyệt vời mà cũng thực thần quái a. Một thiếu niên mỹ nhân đẹp hơn tất cả những người đẹp mà con từng thấy, đẹp tới kinh thiên động địa đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó lại đột nhiên biến mất, ngay trước mặt công chúng, biến mất không còn chút bóng dáng luôn á, mọi người đều bảo đó là thiên sứ đọa trần.”
“Quý Xuân Thiên, mẹ nói bao nhiêu lần rồi, phải thục nữ phải dịu dàng, phải có bộ dáng của con gái chứ. Xem xem con kìa, hô to gọi nhỏ như vậy còn ra gì. Trong nhà đang có khách, bộ dáng con thế này sau này sao gả được a!”
“Mẹ a, con hưng phấn quá mà, hưng phấn đó? Con không khống chế được mình nữa, máu toàn thân đều chảy ngược cả rồi. Về phần lập gia đình, chuyện đó còn lâu. Hiện giờ con mới học trung học thôi mà.”
“Lại còn máu chảy ngược nữa, nếu thật là chảy ngược liệu con còn sống được sao? Đứa nhỏ này thật là cái gì cũng nói được.”
“Không quản chuyện này. Mẹ, mẹ, con nhất định phải kể cho mẹ nghe một phát hiện trọng đại. Hôm nay lúc con cùng chị nhóm trưởng tới tiệm thức ăn nhanh, mẹ đoán xem con thấy gì, con thấy một thiên sứ rớt xuống phàm trần a, một thiên sứ tuyệt mỹ lại mê mang…. A, a, a, sao sao thiên sứ lại ở trong này?”
Huân nhi cứ vậy lẳng lặng ngồi, nhìn thiếu nữ từ bên ngoài đột nhiên vọt vào, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng, líu ríu nói không ngừng. Nhưng lúc thấy mình ngồi ở đại sảnh thì đột nhiên cả kinh, run lẩy bẩy chỉ về phía này, trong mắt tất cả là kích động không dám tin cùng hưng phấn đến sắp ngất đi.
Huân nhi nghi ngờ, trước kia mình từng gặp qua thiếu nữ này sao? Vì sao lúc nhìn thấy mình nàng ta lại kinh ngạc như vậy?
Cũng không biết, hôm sau, vô luận là báo chí hay mạng internet, nơi nơi đều bàn về mình. Thậm chí có người dùng điện thoại chụp được hình còn up lên mạng, khiến cho cả thế giới đều phát điên.
Các loại tiêu đề như ‘tuyệt mỹ thiếu niên thần bí đột nhiên xuất hiện làm giao thông tắt nghẽn suốt năm tiếng đồng hồ’, ‘thiếu niên ly kì biến mất, phải chăng là thiên sứ lạc xuống trần?’, ‘tìm kiếm thiên sứ mất tích một cách bí ẩn’ xuất hiện hàng loạt trên tiêu đề các mặt báo, khiến cho biết bao người thầm chú ý cùng hứng thú.
Những cái này, Huân nhi giờ phút này đang ở trong Quý gia hoàn toàn không biết.
Hiện giờ Huân nhi đang nghiêng đầu nghi hoặc nhìn thiếu nữ kích động chạy về đang líu lưỡi, ánh mắt hưng phấp lấp lánh nhìn mình, nghe nói này chính là con út của Quý gia.
“Mẹ a, sao mẹ tìm được mà mang cậu ta về đây vậy?” Thiếu nữ chắp hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn mẹ mình cơ hồ hạnh phúc tới sắp rơi lệ.
Có trời mới biết, một khắc cô cùng chị nhóm trưởng chạy ra khỏi tiệm thức ăn nhanh thì thiếu niên tuyệt mỹ lạnh lùng kia đã đột nhiên biến mất, làm hai cô gái tức tới đấm ngực dậm chân, hận không thể phun máu.
“Làm sao vậy, Xuân Thiên? Có gì không đúng à?”
“Mẹ, đó chính là người mà con mới nói đó. Chính là thiên sứ thần bí lại duy mỹ kia. Cơ hồ khoảnh khắc cậu ta xuất hiện liền làm giao thông của cả con đường đó hoàn toàn tắt nghẽn. Mọi người không biết tình cảnh khi đó đâu, quả thực là đồ sộ chưa từng có a!”
Nói xong, cô gái muốn chạy tới trước mặt Huân nhi, muốn rút ngắn khoảng cách để cảm thụ xem người này có thực hay không. Bất quá, Quý Xuân Thiên còn chưa kịp chạy, bím tóc thả sau đầu đã bị mẹ mình kéo.
“Xuân Thiên, con đã về thì mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Vừa rồi bà vốn ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, hiện giờ tất cả bọn nhỏ đều đã trở về, tự nhiên đều đói bụng. Xoay người, mẹ Quý tiếp tục phân phó đứa con trai thứ hai chất phác nhà mình.
“Hạ Thiên, con mang đám Linh Huân đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”
“Mẹ, mẹ, để con dẫn bọn họ đi. Để con.” Nói xong, không để anh hai nhà mình có cơ hội, Quý Xuân Thiên đã vội vàng chạy tới, thực nhiệt tình dẫn Huân nhi, Bảo Bảo cùng Mạn La đi về phía nhà tắm.
Bên kia, mẹ Quý nhìn đứa con gái tích cực như vậy mà không khỏi buồn cười, sau đó bắt đầu bận rộn dọn bàn.
Không ngờ, chỉ mới dọn thức ăn lên, phía nhà tắm đột nhiên truyền tới tiếng hét hoảng sợ của Xuân Thiên.
“Xuân Thiên!”
“Mẹ a, mẹ muốn mưu sát con à!” Móc Móc lỗ tai mới bị kích thích, Quý Đông Thiên không khỏi nhích về phía đầu kia sô pha, vẻ mặt oán giận.
“Đông Thiên, vừa nãy con nói gì? Con nói thật à?” Nhanh chóng chạy tới bên cạnh đứa con lớn, mẹ Quý vội vàng hỏi.
“Xin mẹ đó, con chỉ nói là nếu thôi, đâu phải thật. Con làm sao biết thân phận bọn họ là gì. Mẹ a, mẹ tưởng con của mẹ cái gì cũng biết à.”
“Vậy tự nhiên nói thế làm chi? Làm mẹ hiểu lầm a!”
“Chỉ là mấy hôm trước lên mạng vô tình nhìn thấy một tin, một hoàng tộc nào đó ở châu âu không chỉ giàu có siêu cấp mà ngay cả gen cũng xuất sắc đến mức làm người ta đố kỵ, vô luận sinh ra là hoàng tử hay công chúa đều là cực phẩm mỹ nhân hiếm thấy, nên mới nói bừa vậy thôi. Chỉ là giả thuyết thôi, mẹ kích động như vậy làm gì. Mẹ tưởng vương thất châu âu kia thật sự không có việc gì rãnh rỗi chạy tới nước chúng ta à.”
“…cũng đúng.” Mẹ quý bị đứa con xem thường, có chút ngượng ngùng.
Quý gia có hai trai một gái, đứa con trai thứ hai Quý Hạ Thiên đang vật vã chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, đứa con cả Quý Đông Thiên thì vừa trúng tuyển vào một trường đại học nổi danh, chính thức sống cuộc sống sinh viên. Đương nhiên, còn đứa con gái Quý Xuân Thiên không có chí tiến thủ đang học trung học.
Vì đứa nhỏ Quý gia theo họ Quý nên tên liền lấy theo bốn mùa.
Vốn năm đó cha Quý còn định sinh thêm một đứa Thu Thiên, vừa vặn hợp thành một bộ tứ quý, lễ tết cũng đủ tay chơi mạt chược. Không ngờ tai nạn xe cộ tới quá bất ngờ làm ý tưởng này tan thành bọt nước. Chỉ để lại người vợ hiền lành xinh đẹp vất vả gánh vác gia đình cùng dưỡng dục đám nhỏ.
“Cái kia, cái kia, ách, Linh Huân, cậu không cần để ý tới mẹ tôi, chỉ thỉnh thoảng mới vậy thôi, chứ bình thường là người rất trầm ổn, đôi lúc hơi kì kì một chút thôi.”
Nhìn mẹ cùng anh cả nhà mình ở bên kia xoay lưng thì thầm, bất quá âm thanh thực lớn, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy, Quý Hạ Thiên không khỏi hắc tuyến.
Xoay người, Quý Hạ Thiên có chút chất phác đỏ mặt luống cuống tay chân giải thích với tuyệt mỹ thiếu niên bên người, sợ hành vi của mẹ cùng anh trai nhà mình dọa thiếu niên tính tình có chút cao ngạo lạnh nhạt này.
“Mẫu thân của ngươi tốt lắm. Thực ôn nhu.”
Nhìn gương mặt ôn nhu cùng ánh nhìn từ ái của nữ nhân, trong lòng Huân nhi không khỏi có chút hâm mộ. Nữ nhân kia cùng đứa nhỏ của mình ở chung thực tự nhiên cùng thân thiết, không khí cũng ấm áp không hề có tính toán danh lợi. Loại cảm giác bình yên ấm áp này vẫn luôn là thứ Huân nhi rất muốn nhưng vô pháp có được.
Nhược phi sinh hạ Huân nhi tự nhiên không cần phải nói.
Lúc Huân nhi trở thành Tây Lam Cửu hoàng tử, nữ nhân kia bởi vì từ lúc bị biếm lãnh cung vẫn luôn giả ngây giả dại tự nhiên không thực tâm quan tâm bảo hộ Huân nhi. Thậm chí ngay cả một cái ôm ấm áp cũng chưa từng có.
Ở lãnh cung, nữ nhân kia mỗi lần tới gặp, Hoán di đều phải nghĩ đủ cách để tránh cho nàng mất đi lý trí, phát điên mà làm mình bị thương.
Mẫu thân như vậy, nói thật, Huân nhi căn bản không hề có chút cảm tình nào với nàng. Huống chi trong lòng thiếu niên, mẫu thân vĩnh viễn chỉ có Dạ Cơ mà thôi.
Chính là ở tiền thế, lúc Thần nhi sáu tuổi Dạ Cơ lại đột nhiên biến mất, Huân nhi tự nhiên không có khả năng có được niềm hạnh phúc khi rúc vào lòng mẫu thân, cũng không có thời khắc vui sướng cùng an tâm khi dính bên người nàng. Đợi đến lúc gặp lại, Huân nhi đã trưởng thành, đã không còn là đứa nhỏ không muốn xa rời mẫu thân nữa.
Huống chi thời điểm đó, người quan trọng nhất, ỷ lại nhất cũng chính là phụ hoàng nhiều năm qua dung túng cùng sủng nịch Huân nhi, bởi vì đã quen với lồng ngực rắn chắc và cái ôm ấm áp của phụ hoàng, địa vị mẫu thân trong lòng Huân nhi dần dần cũng nhạt đi.
“A? Mẫu thân? Xưng hô thiệt cổ nga…” Sờ sờ đầu, Quý Hạ Thiên có chút há hốc mồm.
Lúc này, mẹ Quý cùng Quý Đông Thiên bên kia một lần nữa quay lại, mà Huân nhi cũng bắt đầu đánh giá bài trí trong gian phòng này.
Bất đồng với hoàng cung Tây Lam xa hoa hùng vĩ, căn phòng trước mắt rất nhỏ, lại bày đầy gia cụ. Đương nhiên, nó chỉ nhỏ với Huân nhi đã quen sống trong hoàng cung mà thôi, đối với những người ở tầng lớp trung lưu thì nơi này đã có thể xem là rất tốt. Tuy nhỏ nhưng đầy đủ.
Bố trí thực ấm áp thực thoải mái, làm người ta không khỏi chậm rãi thả lỏng.
Đương nhiên, trừ bỏ những thứ thực kì quái trong mắt Huân nhi. Tỷ như cái tủ hình chữ nhật ở bên cạnh cửa bếp kia là cái gì, sao vừa rồi mở ra lại có khí lạnh tỏa ra? Còn có, cái hộp vuông ở đối diện, sao bên trong có nhiều người nhỏ nhỏ?
Đầu óc Huân nhi thực mờ mịt, vẻ mặt mê mang, mà Bảo Bảo cũng ngồi bên chân chủ nhân nhà mình, cánh tay mũm mĩm nhỏ bé thỉnh thoảng bốc mấy quả đào đỏ đỏ trong chén trên bàn trà bỏ vào miệng, còn không quên phun hột vào thùng rác.
Về phần Mạn La, chỉ im lặng không biến sắc đứng phía sau Huân nhi, hoàn toàn không để ý tới hết thảy xung quanh. Đối với ánh mắt tò mò của mẹ Quý bên kia cũng hoàn toàn không nhìn tới.
“Anh cả, anh hai, mẹ ơi, nói cho mọi người biết, hôm nay con ở trên đường gặp phải một chuyện thực tuyệt vời mà cũng thực thần quái a. Một thiếu niên mỹ nhân đẹp hơn tất cả những người đẹp mà con từng thấy, đẹp tới kinh thiên động địa đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó lại đột nhiên biến mất, ngay trước mặt công chúng, biến mất không còn chút bóng dáng luôn á, mọi người đều bảo đó là thiên sứ đọa trần.”
“Quý Xuân Thiên, mẹ nói bao nhiêu lần rồi, phải thục nữ phải dịu dàng, phải có bộ dáng của con gái chứ. Xem xem con kìa, hô to gọi nhỏ như vậy còn ra gì. Trong nhà đang có khách, bộ dáng con thế này sau này sao gả được a!”
“Mẹ a, con hưng phấn quá mà, hưng phấn đó? Con không khống chế được mình nữa, máu toàn thân đều chảy ngược cả rồi. Về phần lập gia đình, chuyện đó còn lâu. Hiện giờ con mới học trung học thôi mà.”
“Lại còn máu chảy ngược nữa, nếu thật là chảy ngược liệu con còn sống được sao? Đứa nhỏ này thật là cái gì cũng nói được.”
“Không quản chuyện này. Mẹ, mẹ, con nhất định phải kể cho mẹ nghe một phát hiện trọng đại. Hôm nay lúc con cùng chị nhóm trưởng tới tiệm thức ăn nhanh, mẹ đoán xem con thấy gì, con thấy một thiên sứ rớt xuống phàm trần a, một thiên sứ tuyệt mỹ lại mê mang…. A, a, a, sao sao thiên sứ lại ở trong này?”
Huân nhi cứ vậy lẳng lặng ngồi, nhìn thiếu nữ từ bên ngoài đột nhiên vọt vào, vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng, líu ríu nói không ngừng. Nhưng lúc thấy mình ngồi ở đại sảnh thì đột nhiên cả kinh, run lẩy bẩy chỉ về phía này, trong mắt tất cả là kích động không dám tin cùng hưng phấn đến sắp ngất đi.
Huân nhi nghi ngờ, trước kia mình từng gặp qua thiếu nữ này sao? Vì sao lúc nhìn thấy mình nàng ta lại kinh ngạc như vậy?
Cũng không biết, hôm sau, vô luận là báo chí hay mạng internet, nơi nơi đều bàn về mình. Thậm chí có người dùng điện thoại chụp được hình còn up lên mạng, khiến cho cả thế giới đều phát điên.
Các loại tiêu đề như ‘tuyệt mỹ thiếu niên thần bí đột nhiên xuất hiện làm giao thông tắt nghẽn suốt năm tiếng đồng hồ’, ‘thiếu niên ly kì biến mất, phải chăng là thiên sứ lạc xuống trần?’, ‘tìm kiếm thiên sứ mất tích một cách bí ẩn’ xuất hiện hàng loạt trên tiêu đề các mặt báo, khiến cho biết bao người thầm chú ý cùng hứng thú.
Những cái này, Huân nhi giờ phút này đang ở trong Quý gia hoàn toàn không biết.
Hiện giờ Huân nhi đang nghiêng đầu nghi hoặc nhìn thiếu nữ kích động chạy về đang líu lưỡi, ánh mắt hưng phấp lấp lánh nhìn mình, nghe nói này chính là con út của Quý gia.
“Mẹ a, sao mẹ tìm được mà mang cậu ta về đây vậy?” Thiếu nữ chắp hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn mẹ mình cơ hồ hạnh phúc tới sắp rơi lệ.
Có trời mới biết, một khắc cô cùng chị nhóm trưởng chạy ra khỏi tiệm thức ăn nhanh thì thiếu niên tuyệt mỹ lạnh lùng kia đã đột nhiên biến mất, làm hai cô gái tức tới đấm ngực dậm chân, hận không thể phun máu.
“Làm sao vậy, Xuân Thiên? Có gì không đúng à?”
“Mẹ, đó chính là người mà con mới nói đó. Chính là thiên sứ thần bí lại duy mỹ kia. Cơ hồ khoảnh khắc cậu ta xuất hiện liền làm giao thông của cả con đường đó hoàn toàn tắt nghẽn. Mọi người không biết tình cảnh khi đó đâu, quả thực là đồ sộ chưa từng có a!”
Nói xong, cô gái muốn chạy tới trước mặt Huân nhi, muốn rút ngắn khoảng cách để cảm thụ xem người này có thực hay không. Bất quá, Quý Xuân Thiên còn chưa kịp chạy, bím tóc thả sau đầu đã bị mẹ mình kéo.
“Xuân Thiên, con đã về thì mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Vừa rồi bà vốn ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, hiện giờ tất cả bọn nhỏ đều đã trở về, tự nhiên đều đói bụng. Xoay người, mẹ Quý tiếp tục phân phó đứa con trai thứ hai chất phác nhà mình.
“Hạ Thiên, con mang đám Linh Huân đi rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm.”
“Mẹ, mẹ, để con dẫn bọn họ đi. Để con.” Nói xong, không để anh hai nhà mình có cơ hội, Quý Xuân Thiên đã vội vàng chạy tới, thực nhiệt tình dẫn Huân nhi, Bảo Bảo cùng Mạn La đi về phía nhà tắm.
Bên kia, mẹ Quý nhìn đứa con gái tích cực như vậy mà không khỏi buồn cười, sau đó bắt đầu bận rộn dọn bàn.
Không ngờ, chỉ mới dọn thức ăn lên, phía nhà tắm đột nhiên truyền tới tiếng hét hoảng sợ của Xuân Thiên.
“Xuân Thiên!”
/280
|