Tây Lam Yêu Ca

Q.4 - Chương 247 - Thức Tỉnh

/280


“Đó là… đó là cái gì? Trời ạ, đó không phải yêu thú thượng cổ dị thường khủng bố trong cổ mộ sao? Sao nó lại teo nhỏ nhiều như vậy?”

Đám người xông lên lầu, nhất là thành viên của nhóm đào bộ từng trực tiếp diện kiến con thú dữ tợn sau khi nhìn thấy tình cảnh trong phòng, biểu tình lập tức khiếp sợ cùng không dám tin.

“Đây là… đây là có chuyện gì? Nó thật là yêu thú thượng cổ trong cổ mộ kia sao, là cái con yêu thú dữ tợn làm chúng ta suýt chút nữa là khỏi về nhà, cho đến giờ vẫn còn sợ hãi? Quả nhiên, làm trộm mộ lâu ngày rốt cuộc cũng đụng quỷ.”

Ai có thể tưởng tượng được, con quái vật mà bọn họ suýt chút nữa đã táng thân vào miệng nó sau khi thu nhỏ lại ngây thơ đáng yêu xinh xắn đến vậy?

Yêu thú từng làm người ta kinh hồn táng đảm giờ phút này đang nằm trên giường lớn mềm mại, ngoan ngoãn ngủ? Thậm chí bộ dáng ngáy khò khè còn thực ngây thơ đáng yêu?

Hiện giờ nó làm gì còn bộ dáng hung ác dữ tợn, thô bạo điên cuồng, chỉ cần nhẹ nhàng chụp một vuốt, gào một tiếng thì hơi gió phun ra cũng đủ thôi bay bọn họ ở cổ mộ hôm nọ?

Giờ phút này hiền lành ngủ bên cạnh thiếu niên như vậy, ai tin trước kia chỉ hơi há mồm là có thể dễ dàng cắn đứt cổ bọn họ? Nó như vậy, vô luận là ai cũng cảm thấy thực đáng yêu, chỉ muốn ôm nó về làm thú cưng.

Thân hình sau khi thu nhỏ, yêu thú viễn cổ rõ ràng chỉ là một con chó Bắc Kinh mà các vị phu nhân quyền quý thường ôm trong tay.

Hiển nhiên, so sánh hai bên làm mọi người bị đánh sâu mãnh liệt, thế nên ngay cả người hàm hậu như A Lôi cũng suýt trật quai hàm, miệng há to tới không thể tin nổi, ngây ngốc bị vây trong khiếp sợ cùng sững sờ tột độ.

Nhưng Phù Diêu vì chân quá ngắn mà không thể không bị A Lôi ôm lên lúc này hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm con thú nhỏ trắng như tuyết nằm trong kết giới, đầy hưng phấn cùng kích động.

“Thực đáng yêu, thực đáng yêu a, thực muốn bắt nó làm thú cưng đặc biệt của Phù Diêu a!”

“Anh cả, này… này… chẳng lẽ con yêu thú thượng cổ kia cũng rời khỏi cổ mộ, tìm tới nơi này?”

Đoạn thời gian trước nghe anh cả từ chỗ biệt thự ông chủ về nói thấy mớ dây leo trong cổ mộ quấn quanh người mỹ nhân say ngủ, cả đám người không tin, không ngờ, hiện giờ ngay cả con thú bảo hộ cũng đã chạy tới.

Rung động khi tận mắt nhìn thấy rõ ràng vượt hẳn lúc nghe người ta kể lại a! Loại đánh sâu trực diện này, cho dù là người có thần kinh thô cũng không chịu thấu khi chuyển quỷ dị cứ liên tục phát sinh như vậy!

“Nếu không phải cảm thấy ấn ký trên trán nó thực quen thuộc, ta quả thật không nhận ra vật nhỏ đáng yêu này cùng con thú dữ tợn khủng bố trong cổ mộ kia là cùng một con. Quả nhiên, sự tình phát triển thực quỷ dị, dần dần đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta. Ông chủ, anh cả, giờ chúng ta phải làm sao?”

Đối mặt với yêu thú cùng dây leo quỷ dị kia, tuy trong số nhân loại bọn họ có thể nói là có thân thủ không tồi, có thể xem là xuất sắc vượt trội, nhưng quả thực cũng chỉ là thân xác người phàm, không chịu nổi sức phá hoại của cự thú kia a!

“Cái gì mà quái vật khủng bố? Nguyệt Bán một chút cũng không khủng bố. Nguyệt Bán chính là khế ước thú bảo hộ của chủ nhân.”

Nghe lời nói của đám người ngoài cửa, Bảo Bảo ngồi trong kết giới không khỏi đột nhiên quay đầu, tức giận lớn tiếng nói.

“Thú bảo hộ? Cậu út, cổ mộ quả nhiên có thú bảo hộ trấn thủ.”

Hơn nữa, nghe ý của nhóm chú Đấu Hoàng, con thú nhỏ đáng yêu kia nhất định rất lợi hại, bằng không chú Đấu Hoàng, chú A Lôi sẽ không giật mình cùng rung động tới vậy.

“Phù Diêu cũng muốn có một con khế ước thú lợi hại như vậy a!”

“Nguyệt Bán? Thú bảo hộ?” Hiển nhiên, lời nói của Bảo Bảo làm đám người trầm tư.

Tòa cổ mộ cổ xưa kia rốt cuộc thuộc niên đại nào? Tuyệt mỹ thiếu niên say ngủ bên trong rốt cuộc có thân phận ra sao, vì sao y phục trên người lại phức tạp xa hoa đến vậy? Còn có, văn minh của thời đó rốt cuộc thần kỳ cỡ nào, thế nhưng lại có thú bảo hộ suốt ngàn vạn năm?

Thời kì cổ xưa cho dù là quý tộc cao quý cỡ nào, lăng mộ to lớn xa hoa cỡ nào cũng không thể sánh bằng y phục vô giá được chế tác thủ công tỉ mỉ mặc trên người thiếu niên.

Tạm thời không để ý tới những chuyện này, dù sao niên đại cũng đã quá lâu, bọn họ không thể khảo chứng.

Giờ phút này, Phù Tô từ lúc Bảo Bảo xuất hiện vẫn không thể bình tĩnh. Đứa bé kia, đứa bé tự xưng là Bảo Bảo kia, nó thế nhưng có thể vẫn luôn sinh sống trong cổ mộ, làm bạn bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên?

“Bảo Bảo, mi có thể nói cho chúng ta biết, chủ nhân của ngươi, cũng chính là tuyệt mỹ nhân nhi ngủ say trong cổ mộ không biết có niên đại bao nhiêu kia rốt cuộc có thân phận gì không? Vì sao lại chìm vào ngủ say? Còn nữa, chúng ta cần phải làm gì thì chủ nhân mi mới tỉnh lại?”

Câu cuối cùng, ngữ khí của nam nhân tuấn nhã không khỏi tràn đầy lo lắng cùng bất an, ánh mắt co rút không che dấu được chờ mong cùng kích động.

“Thân phận của chủ nhân? Không phải các ngươi đã biết rồi sao, chủ nhân là hoàng tử tôn quý nhất hoàng triều Tây Lam, là nhi tử mà Lam đế bệ hạ sủng ái nhất. Đây là chuyện mà cả Thương Lam đại lục đều biết, các ngươi sao lại có kiến thức hạn hẹp như vậy a! Ngay cả Bảo Bảo chưa từng rời khỏi Tây Lam quốc mà còn biết nữa là.”

“Hoàng triều Tây Lam? Thương Lam đại lục? Đó là nơi nào? Sao chúng ta chưa từng nghe nói trong lịch sử có một triều đại như vậy a? Hơn nữa, chỗ này của chúng ta được gọi là châu á, từ khi nào đổi tên thành Thương Lam đại lục vậy?”

Bị một nhóc con ngây thơ mới tám tuổi chỉ vào mũi mắng kiến thức hạn hẹp, tâm tình đám Đấu Hoàng có thể nói là vô cùng phức tạp. Bọn họ chính là những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp a, là người mà nhóm khảo cổ vừa yêu vừa hận, tự nhiên vô cùng hiểu biết về lịch sử và các triều đại vua chúa này nọ.

Bằng không, nếu không cẩn thận phá hỏng vật bồi táng quý giá nào đó, hoặc không biết giá trị của chúng, lúc đi trộm làm sao biết đường mà trộm chứ?

Phải biết, có đôi khi cái thứ mà bạn nhìn bất quá chỉ là một cái chén bể kì thực lại là văn vật có niên đại cổ xưa a!

“Hoàng tử? Thiếu niên kia thế nhưng là hoàng tử?”

Đối với tâm tình kì quái của đám Đấu Hoàng, Phù Tô không biết, lúc này trong lòng nam nhân chỉ một mực nghĩ đến thân phận của tuyệt mỹ thiếu niên mà mình vừa nghe được từ miệng Bảo Bảo. Không ngờ, thế nhưng lại tôn quý như vậy? Hoàng tử được đế vương một nước yêu thương nhất, tự nhiên là tôn vinh vô cùng.

Không để ý tới sắc mặc cùng biểu tình khác nhau của đám người, có lẽ Bảo Bảo đã lâu lắm không nói chuyện với ai, vì thế hiện giờ thực thích lẩm bẩm, cũng không quản là có ai nghe hay không.

“Chủ nhân cứ một mực ngủ say, Bảo Bảo ở một mình thực nhàm chán! Đều tại Đế Luyện Tà. Nam nhân kia thực xấu xa, là đồ tồi. Nghe Hắc Nguyệt cùng phụ hoàng mà chủ nhân thích nhất nói, nam nhân kia khi trước là ca ca cùng cha khác mẹ của chủ nhân, bất quá bản tính thực xấu, không chỉ muốn giết Dạ Cơ phu nhân, lại còn có mục đích mà tiếp cận chủ nhân. Cuối cùng đoạt đi địa vị tộc trưởng của chủ nhân không nói, còn dám chế luyện chủ nhân thành con rối, thành vũ khí khát máu của hắn.”

“Sau đó nếu không phải nhờ Hắc Nguyệt, Bảo Bảo cũng không được gặp chủ nhân, không được hóa thành hình người, trở thành hoa chi tinh linh của chủ nhân. Thế mới nói, Đế Luyện Tà gì đó đúng là chán ghét. Bảo Bảo không thích hắn, không thích không thích. May mắn, cuối cùng chủ nhân cũng không thích hắn, bằng không Bảo Bảo cho dù bị bôi đen cũng phải cắn chết hắn.”

“Mi vừa mới nói cái gì? Gì mà hóa thành hình người? Gì mà hoa chi tinh linh?” Bọn họ nghe nhầm rồi sao? Là tập thể nghe nhầm sao? Hay là triệu chứng lãng tai của người già xuất hiện hơi sớm? Sao cảm thấy lạnh như vậy, thực lạnh lẽo thực quỷ dị a.

Nghe nhầm, nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm. Bọn họ cái gì cũng không nghe thấy.

“Các ngươi đây là biểu tình gì a? Bảo Bảo là hoa chi tinh linh thì sao, kì thị chủng tộc à! Nói cho các ngươi biết, Bảo Bảo cao cấp hơn các ngươi, cho dù kì thị thì cũng phải là Bảo Bảo kì thị các ngươi.” Nhìn bộ dáng cứng ngắc, vẻ mặt trốn tránh lừa người dối mình của đám người kia, Bảo Bảo không khỏi tức giận.

“Hoa chi tinh linh…” Đám A Lôi thực hỗn loạn.

Thế giới này, chẳng lẽ đã bị thần ma hóa rồi sao? Bọn họ tiếp nhận giáo dục của đảng, hun đúc chủ nghĩa duy vật nhiều năm như vậy, thẳng đến hôm nay mới biết có một người hoàn toàn không thể dùng lẽ thường của thế giới mà đối đãi? Hơn nữa Bảo Bảo nói mình là hoa chi tinh linh, hình như chính là đám dây leo đột nhiên lan tràn trước mặt đi?

Kia lẽ nào chính là bản thể của đứa nhóc đáng yêu trước mắt? A Lôi cùng những người khác không khỏi muốn khóc…

“Đế Luyện Tà? Bảo Bảo, theo lời mi nói thì Đế Luyện Tà là anh của chủ nhân? Chẳng lẽ thiếu ngủ say cũng vì người đó?” Không để ý tới những người khác, suy nghĩ của Phù Tô vẫn như cũ đặt trên người thiếu niên.

Theo lời Bảo Bảo, Phù Tô cơ hồ có thể tưởng tượng ra một vương triều phồn hoa.

Có thể hiểu được vì tranh quyền đoạt thế, vị anh trai cùng cha khác mẹ kia của thiếu niên đã đối đãi thế nào với vị tuyệt mỹ hoàng tử xinh đẹp thuần khiết như thần linh này.

“Đúng vậy! Nghe nói Đế Luyện Tà ngay cả phụ thân thân sinh của mình cũng giết. Lúc đầu còn muốn giết cả Dạ Cơ phu nhân, bất quá cuối cùng cũng nhờ vậy mà giúp Dạ Cơ phu nhân trở về sớm.”

Bảo Bảo có thể nói là vẫn luôn ở trong thân thể Huân nhi, Huân nhi ở nơi nào, Bảo Bảo cơ hồ cũng ở ngay đó.

Tuy lúc nghe thấy những chuyện này Bảo Bảo không ra ngoài, nhưng không có nghĩa là Bảo Bảo không biết. Ngược lại, Bảo Bảo vẫn luôn nhớ thật kỹ.

“Giết phụ thân của mình? Chẳng lẽ chính là Lam đế bệ hạ mà mi nói à?” Dù sao vừa rồi cũng nói tới chuyện cùng cha khác mẹ, Phù Tô cùng mọi người tự nhiên đều nghĩ vậy.

“Không phải, sao có thể là Lam đế bệ hạ. Phụ thân của Đế Luyện Tà chính là một tia thần niệm của Ma đế thôi.”

“Ma đế! ! !” Mọi người lại mất bình tĩnh.

Lúc Phù Tô cùng Bảo Bảo trò chuyện, tòa cổ mộ hồng hoang mà lúc đầu tìm thấy thiếu niên ngủ say. Trong chính gian thạch thất có đầy ngôi sao vờn quanh kia đột nhiên xuất hiện một trận ma lực dao động, nháy mắt khuếch tán ra xung quanh. Thẳng đến một hồi lâu sau, không gian trong gian thạch thất thoáng chốc vặn vẹo, bóng dáng vài người đột nhiên xuất hiện.

Trong đó, nam nhân tuấn mỹ chói mắt nhất rõ ràng chính là Lam đế bệ hạ, Tây Lam Thương Khung mà Bảo Bảo vừa nói tới.

Mà phía sau Tây Lam Thương Khung, phân biệt là ba người.

Di Nguyệt, Khúc Vị Trì vốn là người của thế giới này, cùng Lãnh Hạ La không biết vì sao cũng theo tới.


/280

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status