Tây Lam mọi người đều biết, hoàng đế bệ hạ của bọn họ rất cường đại, đồng thời cũng vô cùng lãnh khốc. Người dám chọc giận bệ hạ, nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Hơn nữa so với trước kia, bệ hạ hiện tại càng nguy hiểm hơn. Phải biết, trước kia bệ hạ tuy rất lạnh lùng, nhưng cũng hiếm khi xem không vừa mắt ai đó. Chính là hiện tại bệ hạ vô cùng sủng ái Cửu điện hạ nên đâu còn như trước a.
Mà trong đó, Viện phi chính là một ví dụ. Đắc tội Cửu điện hạ, Viện phi đã học được một bài học sâu sắc a.
Vốn biết tin bệ hạ sủng ái Cửu điện hạ ngốc tử kia, Viện phi đã nổi trận lôi đình. Đứa con ngu xuẩn do nữ nhân điên kia sinh ra lại trở thành bảo bối của bệ hạ, còn bị bệ hạ dấu trong tẩm cung, tự mình chăm sóc, bảo nàng sao không tức.
Hơn nữa bệ hạ còn muốn cử hành nghi thức hoàng gia cho ngốc tử kia, này không phải làm nữ nhân Nhược phi kia càng thêm càn rỡ sao? Mấy năm qua luôn tới lãnh cung châm chọc, hiện tại có bệ hạ làm chỗ dựa, Viện phi nàng chẳng phải thực thê thảm?
Nghĩ tới đây, Viện phi thực kinh hách, cũng không khỏi oán hận. Ngốc tử kia vì sao lại không chết trong liên trì? Mệnh đúng là lớn, thế nhưng lại được bệ hạ đi ngang qua cứu được.
Tức giận đập phá hết mọi thứ trong cung, Viện phi oán hận phát tiết oán khí trong lòng. Nhóm cung nữ thị tòng cũng nơm nớp lo sợ mà quỳ dưới đất, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ sợ chủ tử đang tức giận lôi ra làm vật trút giận.
Đúng lúc này, thế nhưng lại nghe cung nhân báo lại, nói Tổng quản Tang đạt truyền ý chỉ của bệ hạ, bảo Viện phi nương nương tới Chiêu Dương cung, bệ hạ triệu kiến.
Viện phi mờ mịt. Nếu là trước kia nàng nhất định phải trang điểm thật đẹp, vô cùng cao hứng tới Chiêu Dương cung chờ bệ hạ triệu kiến. Chính là hiện tại, bệ hạ triệu kiến nàng vì cái gì a? Không phải là chuyện Cửu điện hạ kia đi.
Trong lòng không yên đi theo Tổng quản Tang Đạt vào Chiêu Dương cung, Viện phi đứng ngồi không yên. Tuy dọc theo đường đi cứ một mực hỏi thăm tin tức từ Tổng quản Tang Đạt, nhưng tên nô tài chết bầm này không hề cho nàng tí mặt mũi nào.
Chờ ở Chiêu Dương cung không bao lâu, Viện phi liền thấy bóng dáng cao lớn của bệ hạ tiêu sái bước vào. Mà trong lòng bệ hạ chính là đứa con suýt chết đuối ở liên trì của Nhược phi, cũng chính là người gây ra trận huyên náo ở Tây Lam gần đây, Cửu hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất .
Lúc nhìn thấy bệ hạ cẩn thận ôm đứa nhỏ trong lòng tiến vào, Viện phi trong nháy mắt trắng bệch.
Tuy nàng biết đứa nhỏ ngốc tử này không biết nói chuyện, sẽ không nói ra chuyện nàng sai người đẩy nó xuống nước, sẽ không bị bệ hạ tra được. Nhưng nhìn bệ hạ che chở nó như thế cũng đủ biết ngài để ý nó cỡ nào.
Chính là, vì sao bệ hạ lại sủng ái một ngốc tử? Theo sự hiểu biết của nàng về bệ hạ, nam nhân này thực sự là một người lạnh lùng vô tình. Đừng nói chi Cửu hoàng tử là ngốc tử, bệ hạ căn bản không có khả năng chú ý tới.
Nàng tiến cung nhiều năm như vậy cũng không thấy bệ hạ đặc biệt sủng ái ai. Cho dù là Nhược phi trước kia được bệ hạ vô cùng sủng ái, trong mắt ngài, bất quá chỉ là một nữ nhân có hay không cũng không sao. Nhất là lúc biếm Nhược phi vào lãnh cung, ngay cả một ánh mắt dư thừa bệ hạ cũng không thèm bố thí cho nàng.
Kia vì sao, bệ hạ lại đối xử khác biệt với đứa con của Nhược phi như vậy? Chẳng lẽ Cửu hoàng tử này kì thực không ngốc?
Nghĩ đến đây, hai nắm tay giấu trong cung trang hoa lệ của Viện phi khẽ run. Nữ nhân Nhược phi kia đang âm mưu gì, vì cái gì nàng lại cảm thấy bất an như vậy? Nhất là mấy ngày nay, nàng luôn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng nàng thấy một đoán hắc sắc yêu hoa thực xinh đẹp. Lúc nàng tới gần, đóa hóa sắc yêu hoa kia đột nhiên biến thành gương mặt của Nhược phi đang mỉm cười thực quỷ dị.
Viện phi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng cười không ngừng vang vọng trong tai. Nữ nhân kia nói: ‘Viện phi, ngươi chết chắc rồi, Viện phi, ngươi chết chắc rồi………’ Lúc đó nàng không dám ngủ nữa, sợ nữ nhân Nhược phi kia lại xuất hiện trước mắt nàng.
Hiện tại, chẳng lẽ cơn ác mộng hóa thành sự thật? Nàng lại thua trong tay đứa con Nhược phi? Không, không thể nào, nàng không thể cứ như vậy mà nhận thua.
Chăm chú nhìn đế vương tuấn mĩ tà nịnh lướt ngang qua người mình, ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không có, nhưng lúc nhìn đứa nhỏ trong lòng trong chớp mắt lại trở nên thực ấm áp, Viện phi không biết mình nên ghen tị hay gì khác.
Đối với bệ hạ, nàng rốt cuộc là gì? Thế nhưng ngay cả một đứa nhỏ mới nhận thức cũng không bằng. Nàng nên hận không?
“Viện phi, ngươi biết trẫm gọi ngươi tới vì chuyện gì không?” Ngồi xuống vị trí đại biểu cho địa vị cao nhất trong cung, Tây Lam Thương Khung ôn nhu đặt Huân nhi ngồi lên đùi mình, cẩn thận che chở, sau đó mới chuyển hướng về phía nữ nhân đang nơm nớp lo sợ bên dưới.
“Bệ hạ, nô tì không biết.” Không có khả năng, bệ hạ không thể nào biết được. Nghe thấy âm thanh lạnh lùng của bệ hạ, Viện phi phải cố gắng lắm mới giữ vững được tâm thần mình, tận lực để gương mặt không đổi sắc.
“Viện phi, ngươi muốn trẫm nói cho ngươi biết ngươi đã làm gì sao?” Ngữ khí âm trầm, ánh mắt lạnh băng của Tây Lam Thương Khung bắn thẳng tới nữ nhân kia.
Hơn nữa so với trước kia, bệ hạ hiện tại càng nguy hiểm hơn. Phải biết, trước kia bệ hạ tuy rất lạnh lùng, nhưng cũng hiếm khi xem không vừa mắt ai đó. Chính là hiện tại bệ hạ vô cùng sủng ái Cửu điện hạ nên đâu còn như trước a.
Mà trong đó, Viện phi chính là một ví dụ. Đắc tội Cửu điện hạ, Viện phi đã học được một bài học sâu sắc a.
Vốn biết tin bệ hạ sủng ái Cửu điện hạ ngốc tử kia, Viện phi đã nổi trận lôi đình. Đứa con ngu xuẩn do nữ nhân điên kia sinh ra lại trở thành bảo bối của bệ hạ, còn bị bệ hạ dấu trong tẩm cung, tự mình chăm sóc, bảo nàng sao không tức.
Hơn nữa bệ hạ còn muốn cử hành nghi thức hoàng gia cho ngốc tử kia, này không phải làm nữ nhân Nhược phi kia càng thêm càn rỡ sao? Mấy năm qua luôn tới lãnh cung châm chọc, hiện tại có bệ hạ làm chỗ dựa, Viện phi nàng chẳng phải thực thê thảm?
Nghĩ tới đây, Viện phi thực kinh hách, cũng không khỏi oán hận. Ngốc tử kia vì sao lại không chết trong liên trì? Mệnh đúng là lớn, thế nhưng lại được bệ hạ đi ngang qua cứu được.
Tức giận đập phá hết mọi thứ trong cung, Viện phi oán hận phát tiết oán khí trong lòng. Nhóm cung nữ thị tòng cũng nơm nớp lo sợ mà quỳ dưới đất, không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ sợ chủ tử đang tức giận lôi ra làm vật trút giận.
Đúng lúc này, thế nhưng lại nghe cung nhân báo lại, nói Tổng quản Tang đạt truyền ý chỉ của bệ hạ, bảo Viện phi nương nương tới Chiêu Dương cung, bệ hạ triệu kiến.
Viện phi mờ mịt. Nếu là trước kia nàng nhất định phải trang điểm thật đẹp, vô cùng cao hứng tới Chiêu Dương cung chờ bệ hạ triệu kiến. Chính là hiện tại, bệ hạ triệu kiến nàng vì cái gì a? Không phải là chuyện Cửu điện hạ kia đi.
Trong lòng không yên đi theo Tổng quản Tang Đạt vào Chiêu Dương cung, Viện phi đứng ngồi không yên. Tuy dọc theo đường đi cứ một mực hỏi thăm tin tức từ Tổng quản Tang Đạt, nhưng tên nô tài chết bầm này không hề cho nàng tí mặt mũi nào.
Chờ ở Chiêu Dương cung không bao lâu, Viện phi liền thấy bóng dáng cao lớn của bệ hạ tiêu sái bước vào. Mà trong lòng bệ hạ chính là đứa con suýt chết đuối ở liên trì của Nhược phi, cũng chính là người gây ra trận huyên náo ở Tây Lam gần đây, Cửu hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất .
Lúc nhìn thấy bệ hạ cẩn thận ôm đứa nhỏ trong lòng tiến vào, Viện phi trong nháy mắt trắng bệch.
Tuy nàng biết đứa nhỏ ngốc tử này không biết nói chuyện, sẽ không nói ra chuyện nàng sai người đẩy nó xuống nước, sẽ không bị bệ hạ tra được. Nhưng nhìn bệ hạ che chở nó như thế cũng đủ biết ngài để ý nó cỡ nào.
Chính là, vì sao bệ hạ lại sủng ái một ngốc tử? Theo sự hiểu biết của nàng về bệ hạ, nam nhân này thực sự là một người lạnh lùng vô tình. Đừng nói chi Cửu hoàng tử là ngốc tử, bệ hạ căn bản không có khả năng chú ý tới.
Nàng tiến cung nhiều năm như vậy cũng không thấy bệ hạ đặc biệt sủng ái ai. Cho dù là Nhược phi trước kia được bệ hạ vô cùng sủng ái, trong mắt ngài, bất quá chỉ là một nữ nhân có hay không cũng không sao. Nhất là lúc biếm Nhược phi vào lãnh cung, ngay cả một ánh mắt dư thừa bệ hạ cũng không thèm bố thí cho nàng.
Kia vì sao, bệ hạ lại đối xử khác biệt với đứa con của Nhược phi như vậy? Chẳng lẽ Cửu hoàng tử này kì thực không ngốc?
Nghĩ đến đây, hai nắm tay giấu trong cung trang hoa lệ của Viện phi khẽ run. Nữ nhân Nhược phi kia đang âm mưu gì, vì cái gì nàng lại cảm thấy bất an như vậy? Nhất là mấy ngày nay, nàng luôn mơ thấy ác mộng.
Trong mộng nàng thấy một đoán hắc sắc yêu hoa thực xinh đẹp. Lúc nàng tới gần, đóa hóa sắc yêu hoa kia đột nhiên biến thành gương mặt của Nhược phi đang mỉm cười thực quỷ dị.
Viện phi bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nàng thậm chí còn nghe thấy tiếng cười không ngừng vang vọng trong tai. Nữ nhân kia nói: ‘Viện phi, ngươi chết chắc rồi, Viện phi, ngươi chết chắc rồi………’ Lúc đó nàng không dám ngủ nữa, sợ nữ nhân Nhược phi kia lại xuất hiện trước mắt nàng.
Hiện tại, chẳng lẽ cơn ác mộng hóa thành sự thật? Nàng lại thua trong tay đứa con Nhược phi? Không, không thể nào, nàng không thể cứ như vậy mà nhận thua.
Chăm chú nhìn đế vương tuấn mĩ tà nịnh lướt ngang qua người mình, ngay cả một biểu tình dư thừa cũng không có, nhưng lúc nhìn đứa nhỏ trong lòng trong chớp mắt lại trở nên thực ấm áp, Viện phi không biết mình nên ghen tị hay gì khác.
Đối với bệ hạ, nàng rốt cuộc là gì? Thế nhưng ngay cả một đứa nhỏ mới nhận thức cũng không bằng. Nàng nên hận không?
“Viện phi, ngươi biết trẫm gọi ngươi tới vì chuyện gì không?” Ngồi xuống vị trí đại biểu cho địa vị cao nhất trong cung, Tây Lam Thương Khung ôn nhu đặt Huân nhi ngồi lên đùi mình, cẩn thận che chở, sau đó mới chuyển hướng về phía nữ nhân đang nơm nớp lo sợ bên dưới.
“Bệ hạ, nô tì không biết.” Không có khả năng, bệ hạ không thể nào biết được. Nghe thấy âm thanh lạnh lùng của bệ hạ, Viện phi phải cố gắng lắm mới giữ vững được tâm thần mình, tận lực để gương mặt không đổi sắc.
“Viện phi, ngươi muốn trẫm nói cho ngươi biết ngươi đã làm gì sao?” Ngữ khí âm trầm, ánh mắt lạnh băng của Tây Lam Thương Khung bắn thẳng tới nữ nhân kia.
/280
|