“Ngô… phụ hoàng…” Đột nhiên bị người chế trụ chặt chẽ từ phía sau, Huân nhi lập tức phản ứng.
Theo bản năng giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế làm thiếu niên cảm thấy bất lợi cùng hoảng hốt , bất quá lúc ngửi được hương vị tươi mát vô cùng quen thuộc thuộc về phụ hoàng, Huân nhi liền thành thật, từ nụ hôn có chút thô bạo của nam tử trên người mình vẫn có thể cảm nhận được ôn nhu của đối phương.
Cảm giác đầu lưỡi nam nhân vói vào khoang miệng mình không ngừng chiếm giữ cùng xâm phạm, Huân nhi có chút khó chịu vì không thể hô hấp nên khẽ từ chối một chút, sau đó cũng vươn tay chủ động ôm cổ nam nhân, đáp lại tình cảm mãnh liệt của đối phương, hoặc nên nói là có thêm một ít hàm xúc trừng phạt trong đó.
Qua một hồi lâu sau, nam nhân mới buông tha cánh môi đã bị chà đạp đến sưng đỏ ướt át, liếm liếm khóe miệng tựa hồ có chút khô ráo của mình.
Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị mình ôm chặt thắt lưng áp lên tường, ánh mắt sâu sa u ám, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
“Phụ hoàng…” Mở mắt, Huân nhi thật cẩn thậm chăm chú nhìn vẻ mặt nam nhân, trong lòng có chút lo sợ bất an. Sao phụ hoàng lại ở Thương Lam điện? Chẳng lẽ phụ hoàng đã xử lý xong mớ chính vụ rắc rối buồn tẻ kia rồi sao? Hay là, liên quan tới mình?
Nhưng mặc kệ vì sao phụ hoàng lại xuất hiện ở Thương Lam điện vào lúc này, chuyện mình rời khỏi hoàng cung dường như đã bị phụ hoàng biết? Cho nên lúc mình vừa trở về còn chưa kịp phản ứng đã nhận ngay một nụ hôn trừng phạt? Ánh mắt Huân nhi chợt lóe, có chút không dám nhìn tới ánh mắt không chút dao động của phụ hoàng.
“Huân nhi, ngươi đã đi đâu?” Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên bên tai thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không chút biểu cảm lẳng lặng nhìn bảo bối tuyệt mỹ yêu dị của mình.
Tây Lam Thương Khung thật sự có chút tức giận, Huân nhi thế nhưng không nói tiếng nào đã rời khỏi hoàng cung, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Không có y ở bên cạnh, dung mạo mị hoặc yêu dị của bảo bối rất có thể làm người ta ao ước.
Tây Lam Thương Khung không quên chuyện ba năm trước, hoàng tử thứ bảy của y lén mang Huân nhi xuất cung. Kết quả cũng vì lần đó liền chọc trúng tân hoàng Nam Khê quốc, nam nhân đồng dạng lãnh khốc, đồng dạng đầy tính chiếm hữu, Ám Thiên Thính Lâu.
Cũng may, bọn họ ở Đông Lăng quốc không bao lâu đã quay về.
Mà Ám hoàng Nam Khê, cuối cùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có vẻ là nội vụ Nam Khê quốc, hắn so với Tây Lam Thương Khung còn rời đi sớm hơn, đột nhiên tới từ biệt Đông Lăng lão vương trở về nước. Bởi vậy cơ hội ở cùng Huân nhi cũng không có bao nhiêu, Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không lo lắng.
Huống chi, cho dù Nam Khê Ám hoàng có năng lực xuất chúng cỡ nào, Tây Lam Thương Khung sao có thể bị một nhân loại uy hiếp. Bất quá cho dù đám người kia chẳng nhấc lên chút gợn sóng nào trong mắt Tây Lam Thương Khung, nhưng ý thức được bảo bối mình bị kẻ khác ao ước, y vẫn không thích.
Có thể nói, đối với Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt. Y không hi vọng kẻ khác đánh chủ ý vào trân bảo của mình. Cho dù là con kiến trong mắt y cũng không được.
“Phụ hoàng, ta đi Tây Ẩn sơn. Phụ hoàng, ngươi tức giận sao? Phụ hoàng, phụ hoàng, có phải ngươi giận Huân nhi không? Phụ hoàng…”
Có chút thấp thỏm lén nhìn một cái, thấy sắc mặt nam nhân có xu thể chuyển thành màu đen, Huân nhi vội vàng ôm lấy cổ đối phương, giống như làm nũng mà vùi vào lòng ngực nam nhân, sau đó hệt như động vật họ nhà mèo, không ngừng cọ a cọ.
“Huân nhi…” Tây Lam Thương Khung nhìn động tác của thiếu niên trong lòng, trên mặt lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này a, chẳng lẽ không biết bộ dáng của mình lúc này dụ hoặc cỡ nào sao, không biết y phải dùng hết toàn lực mới có thể khống chể dục vọng sao?
Cảm giác dục vọng dưới bụng trướng nóng từng trận, tựa hồ có xu thế khẩn cấp ngẩng đầu, mà Huân nhi trong lòng y vẫn không hề tự giác, tiếp tục dán sát người nam nhân mà đốt lửa, giờ phút này Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết kế tiếp nên làm thế nào.
Tới bây giờ y luôn không phải một người cấm dục, huống chi là đối với bảo bối của mình, dục vọng của Tây Lam Thương Khung mãnh liệt đến khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, lúc đối mặt với Huân nhi, nghĩ đến thiếu niên cao ngạo này bị mình đắm chìm vào dục vọng không thể trốn thoát, ngọn lửa tình dục trong người y lại càng dễ dàng bị Huân nhi châm lên.
Ôm ngang người thiếu niên, Tây Lam Thương Khung đi về phía tẩm cung Thương Lam điện, sau đó đứng trước long sàn đế vương rộng lớn nhẹ nhàng đặt thiếu niên trong lòng xuống, nháy mắt tiếp theo liền áp người lên thân hình mềm mại mảnh khảnh của đối phương.
Nhìn đôi môi ướt át dụ hoặc, da thịt trắng nõn non mềm chầm chậm hiện lên màu đỏ ửng xinh đẹp, cả người vô thức tản ra hơi thở mị hoặc, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm thấy cơ thể khô nóng, khó có thể kiềm chế.
Cuối thân, đầu lưỡi nam nhân dọc theo môi thiếu niên trượt xuống, lưu luyến không nỡ rời khỏi cần cổ thon dài, để lại những chuỗi hôn ngân dày đặc. Mà bàn tay to của nam nhân cũng luồn vào vạt áo thiếu niên, chạm vào thân thể non mịn, không khỏi làm dục vọng Tây Lam Thương Khung lại càng trướng đau khó khịn, lập tức muốn chiếm lấy yêu tinh mị hoặc dưới thân, hung hăng tiến vào cơ thể tiêu hồn này.
“Phụ hoàng, không phải Huân nhi cố ý không nói. Bởi vì phụ hoàng tựa hồ không thích Tây Ẩn sơn, lúc nhắc tới vẻ mặt cùng ánh mắt đều lộ rõ vẻ chán ghét, vì thế Huân nhi mới không nói.”
Bởi vì nam nhân đụng chạm mà không ngừng thở dốc, Huân nhi hé mở ánh mắt mông lung đầy sương mù chăm chú nhìn tuấn mỹ nam tử trên người mình. Không hề biết bộ dáng mình lúc này lại càng dụ hoặc khát vọng chiếm đoạt của nam nhân.
“Tây Ẩn sơn… Huân nhi tới Tây Ẩn sơn gặp Nhược phi sao? Huân nhi, có phải ngươi rất nhớ nữ nhân kia? Nếu là vậy, phụ hoàng liền phái người đưa nàng ta trở về. Huân nhi, về sau không được đi Tây Ẩn sơn nữa.”
Nghe thấy Tây Ẩn sơn, Tây Lam Thương Khung thoáng khựng lại, sau đó lại càng nặng nề lưu lại một loạt dấu vết dày đặt thuộc về mình trên người thiếu niên.
“Không cần. Mẫu thân Huân nhi chỉ có Dạ Cơ, Huân nhi thực chán ghét nữ nhân kia, Huân nhi không cần gặp lại nàng.” Giống như nhớ tới âm thanh điên cuồng the thé như sắp phá rách màng tai mình, Huân nhi không khỏi nhíu chặt mày. Nữ nhân kia, bé không bao giờ thừa nhận nàng là mẫu phi mình.
“Phụ hoàng, vì sao ngươi lại chán ghét Tây Ẩn sơn như vậy?”
Không thể không nói, lần đi Tây Ẩn sơn này, trừ bỏ gặp mặt nữ nhân làm người ta chán ghét kia, Huân nhi khá thích hoàn cảnh ở nơi đó, bất quá vì sao phụ hoàng lại chán ghét?
Theo bản năng giãy dụa, muốn thoát khỏi kiềm chế làm thiếu niên cảm thấy bất lợi cùng hoảng hốt , bất quá lúc ngửi được hương vị tươi mát vô cùng quen thuộc thuộc về phụ hoàng, Huân nhi liền thành thật, từ nụ hôn có chút thô bạo của nam tử trên người mình vẫn có thể cảm nhận được ôn nhu của đối phương.
Cảm giác đầu lưỡi nam nhân vói vào khoang miệng mình không ngừng chiếm giữ cùng xâm phạm, Huân nhi có chút khó chịu vì không thể hô hấp nên khẽ từ chối một chút, sau đó cũng vươn tay chủ động ôm cổ nam nhân, đáp lại tình cảm mãnh liệt của đối phương, hoặc nên nói là có thêm một ít hàm xúc trừng phạt trong đó.
Qua một hồi lâu sau, nam nhân mới buông tha cánh môi đã bị chà đạp đến sưng đỏ ướt át, liếm liếm khóe miệng tựa hồ có chút khô ráo của mình.
Tây Lam Thương Khung chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị mình ôm chặt thắt lưng áp lên tường, ánh mắt sâu sa u ám, nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
“Phụ hoàng…” Mở mắt, Huân nhi thật cẩn thậm chăm chú nhìn vẻ mặt nam nhân, trong lòng có chút lo sợ bất an. Sao phụ hoàng lại ở Thương Lam điện? Chẳng lẽ phụ hoàng đã xử lý xong mớ chính vụ rắc rối buồn tẻ kia rồi sao? Hay là, liên quan tới mình?
Nhưng mặc kệ vì sao phụ hoàng lại xuất hiện ở Thương Lam điện vào lúc này, chuyện mình rời khỏi hoàng cung dường như đã bị phụ hoàng biết? Cho nên lúc mình vừa trở về còn chưa kịp phản ứng đã nhận ngay một nụ hôn trừng phạt? Ánh mắt Huân nhi chợt lóe, có chút không dám nhìn tới ánh mắt không chút dao động của phụ hoàng.
“Huân nhi, ngươi đã đi đâu?” Âm thanh trầm thấp từ tính vang lên bên tai thiếu niên, Tây Lam Thương Khung không chút biểu cảm lẳng lặng nhìn bảo bối tuyệt mỹ yêu dị của mình.
Tây Lam Thương Khung thật sự có chút tức giận, Huân nhi thế nhưng không nói tiếng nào đã rời khỏi hoàng cung, nếu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Không có y ở bên cạnh, dung mạo mị hoặc yêu dị của bảo bối rất có thể làm người ta ao ước.
Tây Lam Thương Khung không quên chuyện ba năm trước, hoàng tử thứ bảy của y lén mang Huân nhi xuất cung. Kết quả cũng vì lần đó liền chọc trúng tân hoàng Nam Khê quốc, nam nhân đồng dạng lãnh khốc, đồng dạng đầy tính chiếm hữu, Ám Thiên Thính Lâu.
Cũng may, bọn họ ở Đông Lăng quốc không bao lâu đã quay về.
Mà Ám hoàng Nam Khê, cuối cùng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có vẻ là nội vụ Nam Khê quốc, hắn so với Tây Lam Thương Khung còn rời đi sớm hơn, đột nhiên tới từ biệt Đông Lăng lão vương trở về nước. Bởi vậy cơ hội ở cùng Huân nhi cũng không có bao nhiêu, Tây Lam Thương Khung hoàn toàn không lo lắng.
Huống chi, cho dù Nam Khê Ám hoàng có năng lực xuất chúng cỡ nào, Tây Lam Thương Khung sao có thể bị một nhân loại uy hiếp. Bất quá cho dù đám người kia chẳng nhấc lên chút gợn sóng nào trong mắt Tây Lam Thương Khung, nhưng ý thức được bảo bối mình bị kẻ khác ao ước, y vẫn không thích.
Có thể nói, đối với Huân nhi, Tây Lam Thương Khung có dục vọng chiếm giữ rất mãnh liệt. Y không hi vọng kẻ khác đánh chủ ý vào trân bảo của mình. Cho dù là con kiến trong mắt y cũng không được.
“Phụ hoàng, ta đi Tây Ẩn sơn. Phụ hoàng, ngươi tức giận sao? Phụ hoàng, phụ hoàng, có phải ngươi giận Huân nhi không? Phụ hoàng…”
Có chút thấp thỏm lén nhìn một cái, thấy sắc mặt nam nhân có xu thể chuyển thành màu đen, Huân nhi vội vàng ôm lấy cổ đối phương, giống như làm nũng mà vùi vào lòng ngực nam nhân, sau đó hệt như động vật họ nhà mèo, không ngừng cọ a cọ.
“Huân nhi…” Tây Lam Thương Khung nhìn động tác của thiếu niên trong lòng, trên mặt lộ ra biểu tình dở khóc dở cười. Đứa nhỏ này a, chẳng lẽ không biết bộ dáng của mình lúc này dụ hoặc cỡ nào sao, không biết y phải dùng hết toàn lực mới có thể khống chể dục vọng sao?
Cảm giác dục vọng dưới bụng trướng nóng từng trận, tựa hồ có xu thế khẩn cấp ngẩng đầu, mà Huân nhi trong lòng y vẫn không hề tự giác, tiếp tục dán sát người nam nhân mà đốt lửa, giờ phút này Tây Lam Thương Khung tự nhiên biết kế tiếp nên làm thế nào.
Tới bây giờ y luôn không phải một người cấm dục, huống chi là đối với bảo bối của mình, dục vọng của Tây Lam Thương Khung mãnh liệt đến khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, lúc đối mặt với Huân nhi, nghĩ đến thiếu niên cao ngạo này bị mình đắm chìm vào dục vọng không thể trốn thoát, ngọn lửa tình dục trong người y lại càng dễ dàng bị Huân nhi châm lên.
Ôm ngang người thiếu niên, Tây Lam Thương Khung đi về phía tẩm cung Thương Lam điện, sau đó đứng trước long sàn đế vương rộng lớn nhẹ nhàng đặt thiếu niên trong lòng xuống, nháy mắt tiếp theo liền áp người lên thân hình mềm mại mảnh khảnh của đối phương.
Nhìn đôi môi ướt át dụ hoặc, da thịt trắng nõn non mềm chầm chậm hiện lên màu đỏ ửng xinh đẹp, cả người vô thức tản ra hơi thở mị hoặc, Tây Lam Thương Khung không khỏi cảm thấy cơ thể khô nóng, khó có thể kiềm chế.
Cuối thân, đầu lưỡi nam nhân dọc theo môi thiếu niên trượt xuống, lưu luyến không nỡ rời khỏi cần cổ thon dài, để lại những chuỗi hôn ngân dày đặc. Mà bàn tay to của nam nhân cũng luồn vào vạt áo thiếu niên, chạm vào thân thể non mịn, không khỏi làm dục vọng Tây Lam Thương Khung lại càng trướng đau khó khịn, lập tức muốn chiếm lấy yêu tinh mị hoặc dưới thân, hung hăng tiến vào cơ thể tiêu hồn này.
“Phụ hoàng, không phải Huân nhi cố ý không nói. Bởi vì phụ hoàng tựa hồ không thích Tây Ẩn sơn, lúc nhắc tới vẻ mặt cùng ánh mắt đều lộ rõ vẻ chán ghét, vì thế Huân nhi mới không nói.”
Bởi vì nam nhân đụng chạm mà không ngừng thở dốc, Huân nhi hé mở ánh mắt mông lung đầy sương mù chăm chú nhìn tuấn mỹ nam tử trên người mình. Không hề biết bộ dáng mình lúc này lại càng dụ hoặc khát vọng chiếm đoạt của nam nhân.
“Tây Ẩn sơn… Huân nhi tới Tây Ẩn sơn gặp Nhược phi sao? Huân nhi, có phải ngươi rất nhớ nữ nhân kia? Nếu là vậy, phụ hoàng liền phái người đưa nàng ta trở về. Huân nhi, về sau không được đi Tây Ẩn sơn nữa.”
Nghe thấy Tây Ẩn sơn, Tây Lam Thương Khung thoáng khựng lại, sau đó lại càng nặng nề lưu lại một loạt dấu vết dày đặt thuộc về mình trên người thiếu niên.
“Không cần. Mẫu thân Huân nhi chỉ có Dạ Cơ, Huân nhi thực chán ghét nữ nhân kia, Huân nhi không cần gặp lại nàng.” Giống như nhớ tới âm thanh điên cuồng the thé như sắp phá rách màng tai mình, Huân nhi không khỏi nhíu chặt mày. Nữ nhân kia, bé không bao giờ thừa nhận nàng là mẫu phi mình.
“Phụ hoàng, vì sao ngươi lại chán ghét Tây Ẩn sơn như vậy?”
Không thể không nói, lần đi Tây Ẩn sơn này, trừ bỏ gặp mặt nữ nhân làm người ta chán ghét kia, Huân nhi khá thích hoàn cảnh ở nơi đó, bất quá vì sao phụ hoàng lại chán ghét?
/280
|