Đông Lăng quốc sư vốn là tộc trưởng của bộ tộc Đế Luyện thượng cổ đã lánh đời hơn ngàn năm, nhưng không biết vì sao hơn mười năm trước lại thống lĩnh tộc nhân thoát khỏi cuộc sống ẩn dật kia, quyết định quy thuận Đông Lăng quốc.
Này đối với Đông Lăng vương mà nói chính là kinh hỉ! Vì thế lão liền phong tộc trưởng tân nhậm của bộ tộc Đế Luyện thành quốc sư Đông Lăng quốc.
Mà nhiều năm như vậy, tín nhiệm cùng ưu ái của Đông Lăng vương dành cho quốc sư lại ngày càng tăng. Đến mức bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi qua ý quốc sư.
Sự ỷ lại của Đông Lăng vương dành cho quốc sư, hay nên nói là lão hoàn toàn không nghi ngờ vị quốc sư thần bí nhưng có thực lực cường đại, điều này làm uy danh cùng quyền lực của Đế Luyện Tà ở Đông Lăng quốc bành trướng chưa từng có, nhất là đối với dân chúng bình dân luôn kính sợ cùng sùng bái tôn giáo mà nói, bọn họ căn bản tin tưởng một cách mù quáng.
Đế Luyện Tà thực sự rất thông minh, đồng thời cũng biết ẩn nhẫn. Vì thế mới có thể ngồi trên địa vị quốc sư Đông Lăng suốt mười năm, tất cả đều vì chờ đợi thời cơ chín mùi.
Muốn bộ tộc Đế Luyện phồn vinh cùng thịnh vượn như ngàn năm trước, này tuyệt đối không phải chuyện dễ. Huống chi, văn hóa di sản thượng cổ truyền thừa suốt ngàn năm qua đã mất mác khá nhiều, trong tay bọn họ hiện giờ không bằng một góc ban đầu, thực sự làm người ta không cam lòng.
Mà muốn dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện cường đại hơn, để người ta không dám xem thường, khôi phục lại vinh quang vô tận ngàn năm trước thì còn gì nhanh hơn được hoàng tộc Đông Lăng hiệp trở chứ.
Nhất là thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vô cùng kịch liệt, nếu trở thành công thần giúp hoàng đế tân nhiệm của Đông Lăng quốc bước lên ngai vàng kia, bộ tộc Đế Luyện có thể nói tuyệt đối là bộ tộc đệ nhất ở Đông Lăng quốc.
Không thể phủ nhận, Đế Luyện Tà quả thực rất có thực lực mới có thể chiếm được tín nhiệm của Đông Lăng vương trong một khoảng thời gian khá ngắn như vậy, trở thành quốc sư dưới một người nhưng trên vạn người, được người ta kính sợ cùng tôn kính.
Mà đó cũng là nguyên nhân Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm để ý kĩ người này.
Tuy trước đó Thất Nguyệt không được Đông Lăng vương xem trọng, hơn nữa vì thân phận hèn mọn của mẫu phi nên chịu đủ khi dễ trong hoàng cung, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với quốc sư. Nhưng đại danh của Đông Lăng quốc sư vẫn làm Thất Nguyệt có ấn tượng sâu sắc. Chẳng qua bởi vì trước đó hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt, Thất Nguyệt bất quá chỉ được nghe từ miệng người khác mà thôi.
Bất quá, nói tới Đông Lăng quốc sư, Thất Nguyệt có thể nhận ra sự sùng kính cùng ngưỡng mộ của các cung nữ dành cho nam nhân này.
Nhưng đối với Thất Nguyệt, quốc sư cũng là một nhân vật rất nguy hiểm.
Sau khi Thất Nguyệt từ Tây Lam trở lại vào sáu năm trước, hắn thật ra có gặp quốc sư vài lần, nhất là mấy năm gần đây, cơ hội gặp gỡ ngày càng nhiều. Nhưng không biết vì sao, Thất Nguyệt có cảm giác kì lạ về người này.
Đế Luyện Tà, tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Đế Luyện thần bí, gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng lại làm Thất Nguyệt có cảm giác tà khí đến rợn da gà. Nhất là lúc ánh mắt không chút cảm tình nào của hắn nhìn chằm chằm ngươi, thực sự hệt như bị rớt xuống hầm băng.
Bất quá may mắn chính là Đế Luyện Tà rất hiếm khi tiến cung, hơn nữa đại đa số thời gian đều ở trong quốc sư phủ, không biết đang làm gì. Nhưng như thế lại càng làm Thất Nguyệt cảm thấy không thoải mái, giống như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm.
Đế Luyện Tà quá mức quỷ dị cùng nguy hiểm, hơn nữa Thất Nguyệt cũng rất kiêng kị thực lực của nam nhân này, nhất là Đông Lăng Quân Nghêu tiếp xúc quá gần gũi với người này, càng làm Thất Nguyệt tăng thêm cảnh giác. Mà đó cũng là nguyên nhân Thất Nguyệt chìm vào trầm tư sau khi nghe thấy lời Bát hoàng huynh.
Cách đó không xa, lá sen xanh mướt bồng bềnh trên mặt nước cùng những đóa sen nở rộ rực rỡ. Mà đám người lẳng lặng đứng trong đình lý, ánh mắt tuy nhìn liên trì nhưng tinh thần đã sớm phiêu tán nơi nào.
Thật lâu sau, đợi Thất Nguyệt hồi phục tinh thần thì phát hiện thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cũng đang ngơ ngẩn.
Nhìn đôi mắt phản chiếu liên trì trước mặt, mông lung không biết đang nghĩ gì, nhưng mơ hồ làm người ta cảm thấy đau lòng.
“Cửu điện hạ, ta đưa ngươi về Tây Ngô cung trước đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Thất Nguyệt nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên phiền muộn không nói nên lời. Tuyệt mỹ hoàng tử để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình sáu năm trước, biểu tình trên gương mặt lúc này thế nhưng lại nồng đậm đau thương cùng cô độc. Nghĩ tới chuyện không vui sao?
Liếc mắt nhìn sắc trời, ánh mắt Thất Nguyệt lướt qua phong cánh tuyệt đẹp tao nhã cách đó không xa, cuối cùng dừng lại trên người Tây Lam Cửu hoàng tử.
Lam đế bệ hạ cũng sắp trở lại đi. Mà chính mình, cũng nên về tẩm cung căn dặn một chuyện.
Ánh mắt thu hồi khỏi liên trì, Huân nhi nhìn thanh niên diễm lệ đang mỉm cười ôn nhu trước mắt, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Đi cùng Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm theo đường cũ chậm rãi quay về cung điện Đông Lăng vương an bài, dọc theo đường đi suy nghĩ của Huân nhi không khỏi có chút hỗn loạn.
Cũng sắp phải gặp lại hắn rồi a! Đến lúc đó liệu mình có mất khống chế mà xúc động muốn giết hắn hay không?
Ngay lúc Huân nhi, Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm ôm đủ tâm tư cùng nhau chậm rãi trở lại Tây Ngô cung, lúc đi ngang qua hành lang gấp khúc được điêu khắc tỉ mỉ, cả ba người thấy một thân ảnh cao lớn đang từ xa xa đi về phía bọn họ.
Đợi lúc đến gần, Huân nhi mới nhìn rõ đó là một nam tử rất cường tráng anh tuấn.
Dáng người nam tử có thể nói là cao lớn uy mãnh như lưng hùm vai gấu, làm người ta có cảm giác vững như thái sơn. Bộ y phục vừa vặn bao lấy cơ thể thoạt nhìn tràn đầy sức bật, cơ bắp săn chắc, thoáng nhìn đã biết là người luyện võ hàng năm.
Hơn nữa, theo khí thế tràn ngập áp bách tỏa ra từ người nam nhân, thực sự làm người ta kính sợ.
Hơn nữa, nam nhân nghênh diện đi tới có cảm giác giết chóc cùng mùi máu tươi vô cùng mãnh liệt. Huân nhi biết, đó là vì dính máu lâu dài mới tạo ra hồn phách vô tình cùng tàn nhẫn đến vậy.
Hơi nheo mắt, Huân nhi bất động thanh sắc đánh giá nam tử xuất hiện trước mắt.
“Tàn Mang!” Đối với nam tử đột nhiên xuất hiện, Thất Nguyệt hiển nhiên rất quen thuộc hơn nữa còn khá thân. Bởi vì lúc nhìn thấy nam tử kia, Thất Nguyệt liền kích động cùng cao hứng gọi.
“Thất Nguyệt!” Nghe thấy âm thanh gọi mình, nam tử cường tráng được gọi là ‘Tàn Mang’ kia trong nháy mắt cũng vui sướng cùng thả lỏng.
Bởi vì từ âm thanh cứng nhắc lạnh lùng của đối phương có thể nhận rõ chút ôn hòa cùng dịu dàng bất đồng, gương mặt lạnh lùng không biến sắc cũng đột nhiên trở nên nhu hòa hơn.
Mặc dù trong mắt người khác, nam tử vẫn lãnh liệt đến mức làm người ta không thể thân cận, nhưng so với khi nãy đã giảm đi một phần sát khí, tăng thêm một phần cảm tình.
“…Bát hoàng tử điện hạ!” Đợi đến lúc đi tới trước mặt Thất Nguyệt, nam tử gật đầu chào hỏi Đông Lăng Phi Liêm ở bên cạnh. Về phần tuyệt mỹ thiếu niên vẫn lẳng lặng đánh giá mình, nháy mắt nhìn thấy người này nam tử quả thật có một thoáng ngây ngốc. Bất quá cũng chỉ là một thoáng mà thôi, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
“Dạ Vô tướng quân, đã lâu không gặp!”
Đông Lăng Phi Liêm nhìn nam tử trước mắt, trên mặt tuy vẫn cười thực ôn hòa nhưng lúc người này xuất hiện, ánh mắt Đông Lăng Phi Liêm không khỏi có chút co rút.
Dạ Vô tướng quân? Huân nhi chăm chú nhìn nam tử cường tráng tràn ngập uy nghiêm cùng lạnh lùng của quân nhân trước mặt, không khỏi chớp chớp mắt.
Nam nhân này chính là chiến thần của Đông Lăng quốc, người được xưng là ‘Sát Lục tướng quân’, đại ca của Dạ Vô Tê Hoa?
Chiến thần Đông Lăng quốc, người thừa kế của gia tộc Dạ Vô, được xưng là chiến thần bách chiến bách thắng như Đông Địch tướng quân của Tây Lam, chính là hắn sao? Nam nhân này cũng nổi danh tương tự như cữu cữu Phong Đông Địch của mình, chẳng qua mùi máu tươi của người này lại càng nồng đậm hơn.
Nghe nói gia tộc Dạ Vô cùng là hậu duệ của huyết mạch thượng cổ, trên người chảy dòng máu cường đại thần bí xa xưa. Lúc huyết mạch trong người nam tử thức tỉnh, sức mạnh của bọn họ cũng trở nên vô tận. Có thể so với cuồng chiến sĩ cuồng đại nhưng lại không có khuyết điểm của cuồng chiến sĩ.
Hơn nữa, một khi bọn họ cuồng hóa, sức mạnh càng tăng thì suy nghĩ lại càng lý trí. Giống như một cái máy không có cảm xúc, chỉ dựa theo phán đoán mà giết chết đối phương, không hề xuất hiện bất cứ tình cảm cá nhân nào nhiễu loạn suy nghĩ.
Điểm này quả thực làm địch nhân của hắn sợ đến rợn da gà, cảm thấy mất hết can đảm.
“Tàn Mang, Tê Hoa đã trở lại chưa?” Đối với phản ứng của hai người bên cạnh, Thất Nguyệt không chú ý lắm, hắn chỉ thực cao hứng hỏi Dạ Vô Tàn Mang.
“Đứa nhỏ kia đã về nhà rồi. Bất quá lần này Tê Hoa cũng quá tùy hứng, thế nhưng chạy loạn ra ngoài, còn bảo là muốn bỏ trốn khỏi nhà. Vì thế lúc về tới liền bị cha phạt úp mặt vào tường. Trong khoảng thời gian này chỉ sợ không chạy ra ngoài nghịch phá được nữa.” Đối với đệ đệ bốc đồng nhà mình, Dạ Vô Tàn Mang hiển nhiên rất cưng chiều.
Bởi vì lúc nói đến đứa nhỏ kia, gương mặt Dạ Vô Tàn Mang lộ rõ sự yêu thương.
“Tàn Mang, dắt Tê Hoa tới yến hội đêm nay đi. Đã lâu ta không gặp hắn rồi a.”
Này đối với Đông Lăng vương mà nói chính là kinh hỉ! Vì thế lão liền phong tộc trưởng tân nhậm của bộ tộc Đế Luyện thành quốc sư Đông Lăng quốc.
Mà nhiều năm như vậy, tín nhiệm cùng ưu ái của Đông Lăng vương dành cho quốc sư lại ngày càng tăng. Đến mức bất cứ chuyện gì cũng phải hỏi qua ý quốc sư.
Sự ỷ lại của Đông Lăng vương dành cho quốc sư, hay nên nói là lão hoàn toàn không nghi ngờ vị quốc sư thần bí nhưng có thực lực cường đại, điều này làm uy danh cùng quyền lực của Đế Luyện Tà ở Đông Lăng quốc bành trướng chưa từng có, nhất là đối với dân chúng bình dân luôn kính sợ cùng sùng bái tôn giáo mà nói, bọn họ căn bản tin tưởng một cách mù quáng.
Đế Luyện Tà thực sự rất thông minh, đồng thời cũng biết ẩn nhẫn. Vì thế mới có thể ngồi trên địa vị quốc sư Đông Lăng suốt mười năm, tất cả đều vì chờ đợi thời cơ chín mùi.
Muốn bộ tộc Đế Luyện phồn vinh cùng thịnh vượn như ngàn năm trước, này tuyệt đối không phải chuyện dễ. Huống chi, văn hóa di sản thượng cổ truyền thừa suốt ngàn năm qua đã mất mác khá nhiều, trong tay bọn họ hiện giờ không bằng một góc ban đầu, thực sự làm người ta không cam lòng.
Mà muốn dẫn dắt bộ tộc Đế Luyện cường đại hơn, để người ta không dám xem thường, khôi phục lại vinh quang vô tận ngàn năm trước thì còn gì nhanh hơn được hoàng tộc Đông Lăng hiệp trở chứ.
Nhất là thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế vô cùng kịch liệt, nếu trở thành công thần giúp hoàng đế tân nhiệm của Đông Lăng quốc bước lên ngai vàng kia, bộ tộc Đế Luyện có thể nói tuyệt đối là bộ tộc đệ nhất ở Đông Lăng quốc.
Không thể phủ nhận, Đế Luyện Tà quả thực rất có thực lực mới có thể chiếm được tín nhiệm của Đông Lăng vương trong một khoảng thời gian khá ngắn như vậy, trở thành quốc sư dưới một người nhưng trên vạn người, được người ta kính sợ cùng tôn kính.
Mà đó cũng là nguyên nhân Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm để ý kĩ người này.
Tuy trước đó Thất Nguyệt không được Đông Lăng vương xem trọng, hơn nữa vì thân phận hèn mọn của mẫu phi nên chịu đủ khi dễ trong hoàng cung, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với quốc sư. Nhưng đại danh của Đông Lăng quốc sư vẫn làm Thất Nguyệt có ấn tượng sâu sắc. Chẳng qua bởi vì trước đó hắn căn bản không có cơ hội gặp mặt, Thất Nguyệt bất quá chỉ được nghe từ miệng người khác mà thôi.
Bất quá, nói tới Đông Lăng quốc sư, Thất Nguyệt có thể nhận ra sự sùng kính cùng ngưỡng mộ của các cung nữ dành cho nam nhân này.
Nhưng đối với Thất Nguyệt, quốc sư cũng là một nhân vật rất nguy hiểm.
Sau khi Thất Nguyệt từ Tây Lam trở lại vào sáu năm trước, hắn thật ra có gặp quốc sư vài lần, nhất là mấy năm gần đây, cơ hội gặp gỡ ngày càng nhiều. Nhưng không biết vì sao, Thất Nguyệt có cảm giác kì lạ về người này.
Đế Luyện Tà, tộc trưởng trẻ tuổi của bộ tộc Đế Luyện thần bí, gương mặt vô cùng tuấn mỹ nhưng lại làm Thất Nguyệt có cảm giác tà khí đến rợn da gà. Nhất là lúc ánh mắt không chút cảm tình nào của hắn nhìn chằm chằm ngươi, thực sự hệt như bị rớt xuống hầm băng.
Bất quá may mắn chính là Đế Luyện Tà rất hiếm khi tiến cung, hơn nữa đại đa số thời gian đều ở trong quốc sư phủ, không biết đang làm gì. Nhưng như thế lại càng làm Thất Nguyệt cảm thấy không thoải mái, giống như một con ếch bị rắn nhìn chằm chằm.
Đế Luyện Tà quá mức quỷ dị cùng nguy hiểm, hơn nữa Thất Nguyệt cũng rất kiêng kị thực lực của nam nhân này, nhất là Đông Lăng Quân Nghêu tiếp xúc quá gần gũi với người này, càng làm Thất Nguyệt tăng thêm cảnh giác. Mà đó cũng là nguyên nhân Thất Nguyệt chìm vào trầm tư sau khi nghe thấy lời Bát hoàng huynh.
Cách đó không xa, lá sen xanh mướt bồng bềnh trên mặt nước cùng những đóa sen nở rộ rực rỡ. Mà đám người lẳng lặng đứng trong đình lý, ánh mắt tuy nhìn liên trì nhưng tinh thần đã sớm phiêu tán nơi nào.
Thật lâu sau, đợi Thất Nguyệt hồi phục tinh thần thì phát hiện thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cũng đang ngơ ngẩn.
Nhìn đôi mắt phản chiếu liên trì trước mặt, mông lung không biết đang nghĩ gì, nhưng mơ hồ làm người ta cảm thấy đau lòng.
“Cửu điện hạ, ta đưa ngươi về Tây Ngô cung trước đi.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Thất Nguyệt nhìn thiếu niên trước mặt đột nhiên phiền muộn không nói nên lời. Tuyệt mỹ hoàng tử để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mình sáu năm trước, biểu tình trên gương mặt lúc này thế nhưng lại nồng đậm đau thương cùng cô độc. Nghĩ tới chuyện không vui sao?
Liếc mắt nhìn sắc trời, ánh mắt Thất Nguyệt lướt qua phong cánh tuyệt đẹp tao nhã cách đó không xa, cuối cùng dừng lại trên người Tây Lam Cửu hoàng tử.
Lam đế bệ hạ cũng sắp trở lại đi. Mà chính mình, cũng nên về tẩm cung căn dặn một chuyện.
Ánh mắt thu hồi khỏi liên trì, Huân nhi nhìn thanh niên diễm lệ đang mỉm cười ôn nhu trước mắt, không nói gì, chỉ gật gật đầu.
Đi cùng Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm theo đường cũ chậm rãi quay về cung điện Đông Lăng vương an bài, dọc theo đường đi suy nghĩ của Huân nhi không khỏi có chút hỗn loạn.
Cũng sắp phải gặp lại hắn rồi a! Đến lúc đó liệu mình có mất khống chế mà xúc động muốn giết hắn hay không?
Ngay lúc Huân nhi, Thất Nguyệt cùng Đông Lăng Phi Liêm ôm đủ tâm tư cùng nhau chậm rãi trở lại Tây Ngô cung, lúc đi ngang qua hành lang gấp khúc được điêu khắc tỉ mỉ, cả ba người thấy một thân ảnh cao lớn đang từ xa xa đi về phía bọn họ.
Đợi lúc đến gần, Huân nhi mới nhìn rõ đó là một nam tử rất cường tráng anh tuấn.
Dáng người nam tử có thể nói là cao lớn uy mãnh như lưng hùm vai gấu, làm người ta có cảm giác vững như thái sơn. Bộ y phục vừa vặn bao lấy cơ thể thoạt nhìn tràn đầy sức bật, cơ bắp săn chắc, thoáng nhìn đã biết là người luyện võ hàng năm.
Hơn nữa, theo khí thế tràn ngập áp bách tỏa ra từ người nam nhân, thực sự làm người ta kính sợ.
Hơn nữa, nam nhân nghênh diện đi tới có cảm giác giết chóc cùng mùi máu tươi vô cùng mãnh liệt. Huân nhi biết, đó là vì dính máu lâu dài mới tạo ra hồn phách vô tình cùng tàn nhẫn đến vậy.
Hơi nheo mắt, Huân nhi bất động thanh sắc đánh giá nam tử xuất hiện trước mắt.
“Tàn Mang!” Đối với nam tử đột nhiên xuất hiện, Thất Nguyệt hiển nhiên rất quen thuộc hơn nữa còn khá thân. Bởi vì lúc nhìn thấy nam tử kia, Thất Nguyệt liền kích động cùng cao hứng gọi.
“Thất Nguyệt!” Nghe thấy âm thanh gọi mình, nam tử cường tráng được gọi là ‘Tàn Mang’ kia trong nháy mắt cũng vui sướng cùng thả lỏng.
Bởi vì từ âm thanh cứng nhắc lạnh lùng của đối phương có thể nhận rõ chút ôn hòa cùng dịu dàng bất đồng, gương mặt lạnh lùng không biến sắc cũng đột nhiên trở nên nhu hòa hơn.
Mặc dù trong mắt người khác, nam tử vẫn lãnh liệt đến mức làm người ta không thể thân cận, nhưng so với khi nãy đã giảm đi một phần sát khí, tăng thêm một phần cảm tình.
“…Bát hoàng tử điện hạ!” Đợi đến lúc đi tới trước mặt Thất Nguyệt, nam tử gật đầu chào hỏi Đông Lăng Phi Liêm ở bên cạnh. Về phần tuyệt mỹ thiếu niên vẫn lẳng lặng đánh giá mình, nháy mắt nhìn thấy người này nam tử quả thật có một thoáng ngây ngốc. Bất quá cũng chỉ là một thoáng mà thôi, sau đó lập tức khôi phục bình thường.
“Dạ Vô tướng quân, đã lâu không gặp!”
Đông Lăng Phi Liêm nhìn nam tử trước mắt, trên mặt tuy vẫn cười thực ôn hòa nhưng lúc người này xuất hiện, ánh mắt Đông Lăng Phi Liêm không khỏi có chút co rút.
Dạ Vô tướng quân? Huân nhi chăm chú nhìn nam tử cường tráng tràn ngập uy nghiêm cùng lạnh lùng của quân nhân trước mặt, không khỏi chớp chớp mắt.
Nam nhân này chính là chiến thần của Đông Lăng quốc, người được xưng là ‘Sát Lục tướng quân’, đại ca của Dạ Vô Tê Hoa?
Chiến thần Đông Lăng quốc, người thừa kế của gia tộc Dạ Vô, được xưng là chiến thần bách chiến bách thắng như Đông Địch tướng quân của Tây Lam, chính là hắn sao? Nam nhân này cũng nổi danh tương tự như cữu cữu Phong Đông Địch của mình, chẳng qua mùi máu tươi của người này lại càng nồng đậm hơn.
Nghe nói gia tộc Dạ Vô cùng là hậu duệ của huyết mạch thượng cổ, trên người chảy dòng máu cường đại thần bí xa xưa. Lúc huyết mạch trong người nam tử thức tỉnh, sức mạnh của bọn họ cũng trở nên vô tận. Có thể so với cuồng chiến sĩ cuồng đại nhưng lại không có khuyết điểm của cuồng chiến sĩ.
Hơn nữa, một khi bọn họ cuồng hóa, sức mạnh càng tăng thì suy nghĩ lại càng lý trí. Giống như một cái máy không có cảm xúc, chỉ dựa theo phán đoán mà giết chết đối phương, không hề xuất hiện bất cứ tình cảm cá nhân nào nhiễu loạn suy nghĩ.
Điểm này quả thực làm địch nhân của hắn sợ đến rợn da gà, cảm thấy mất hết can đảm.
“Tàn Mang, Tê Hoa đã trở lại chưa?” Đối với phản ứng của hai người bên cạnh, Thất Nguyệt không chú ý lắm, hắn chỉ thực cao hứng hỏi Dạ Vô Tàn Mang.
“Đứa nhỏ kia đã về nhà rồi. Bất quá lần này Tê Hoa cũng quá tùy hứng, thế nhưng chạy loạn ra ngoài, còn bảo là muốn bỏ trốn khỏi nhà. Vì thế lúc về tới liền bị cha phạt úp mặt vào tường. Trong khoảng thời gian này chỉ sợ không chạy ra ngoài nghịch phá được nữa.” Đối với đệ đệ bốc đồng nhà mình, Dạ Vô Tàn Mang hiển nhiên rất cưng chiều.
Bởi vì lúc nói đến đứa nhỏ kia, gương mặt Dạ Vô Tàn Mang lộ rõ sự yêu thương.
“Tàn Mang, dắt Tê Hoa tới yến hội đêm nay đi. Đã lâu ta không gặp hắn rồi a.”
/280
|