Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Chương 41

/44


Trước cổng nhà Kiều Như…

Kính coong…

Rain bấm chuông rồi chờ đợi trước căn biệt thự sân vườn với khoảng sân rộng, cỏ cây xanh mượt và bồn nước lớn với bức tượng của một cô gái đang đổ nước từ trong bình ra. Lúc nãy, khi gọi điện đến đây, thì người bắt máy là người quản gia, nghe giọng ông ta có vẻ mừng lắm. Giống như ông ta đang chờ cậu gọi đến vậy.

Kiều Như mất cha. Hừm…cho dù là cậu không thích cô ta đi chăng nữa thì chuyện xảy ra, đối với cậu mà nói, cũng có chút đau buồn. Cậu biết Kiều Như rất thương ba mình, mặc dù bề ngoài cô ta không thể hiện rõ ràng nhưng cứ mỗi lần được ông ta khen hay xoa đầu, Kiều Như đều trông rất vui. Và hơn nữa, mỗi dịp sinh nhật hay lễ tết, cô ta đều chuẩn bị sẵn quà cho ông ấy. Từ lúc mẹ mất, Kiều Như chỉ có người cha này là chỗ dựa, và bất cứ chuyện gì cô ta cũng chia sẻ với ông ấy. Bây giờ, người cha cũng đã mất, chắc chắn là cô ấy sẽ khó lòng vượt qua nỗi đau này.

Rain thở dài.

Đúng là sống ở đời, không ai đoán được chữ ngờ. Người ta sống đó, chết đó. Mới ngày hôm qua còn tươi cười, vậy mà chẳng biết từ lúc nào lại ra đi.

Kẹtttt…

Tiếng cổng mở cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang của Rain, cậu bước vào trong ngang qua khoảng sân rộng, người quản gia lớn tuổi đang chờ cậu trước sảnh. Ông nở một nụ cười hiền, lễ phép cúi đầu.

-Chào cậu chủ.

-Kiều Như, cô ấy đâu rồi? – Rain hỏi.

-Cô chủ…cô ấy đang ở trên phòng. Cô chủ đã giam mình suốt hai ngày kể từ hôm đám tang rồi. – Người quản gia khai báo.

-Vậy sao…? – Rain thở dài – Công ty thế nào rồi?

-Nhờ cậu James (một người trợ lý trung thành) gắng gượng, công ty tuy chưa hoàn toàn thoát được nguy hiểm nhưng…đã đỡ hơn phần nào. Chỉ cần cô Như có thể khôi phục lại trạng thái ổn định thì…

-…

-Cậu chủ, tôi xin cậu. – Người quản gia chợt quỳ rạp xuống đất làm Rain ngỡ ngàng.

-Ông…

-Xin hãy giúp cô chủ. Chỉ có cậu mới có thể giúp cô ấy, làm ơn. Cô chủ đã tự giam mình và không ăn uống hai ngày rồi, tôi không thể làm gì hơn. Tôi sợ…tôi sợ cô ấy sẽ… Chỉ có cậu, tôi nghĩ chỉ cậu mới có thể khiến cô ấy bình tâm lại.

Rain nhìn người đàn ông lớn tuổi đang quỳ rạp dưới chân mình, bờ vai khẽ run rẩy mà thấy xót xa. Một người quản gia trung thành.

Rain thở nhẹ, gãi đầu, xem ra không còn cách nào khác. Cậu đỡ người quản gia dậy, dịu dàng nói, trong giọng điệu có phần kính trọng.

-Ông yên tâm, tôi sẽ giúp cô ấy mà. Đừng lo. À, còn ông cứ về nghỉ ngơi đi, ở đây có tôi rồi. Mấy ngày qua, thật vất vả cho ông quá!

-Cảm ơn cậu chủ. – Người quản gia sụt sịt, cúi đầu cảm ơn rồi lui ra. Rain nhìn theo dáng người hơi gầy, mái tóc hoa râm đầy khắc khoải của người đàn ông đó, chợt suy nghĩ mông lung. Cậu khẽ lắc đầu, tắc lưỡi rồi đút hai tay vào túi quần, bước lên cầu thang, hướng đến phòng của Kiều Như.

Người quản gia ấy nói đúng. Kiều Như quả thật đang tự giam mình. Cửa phòng bị khóa trái, bên trong không có chút động tĩnh nào. Rain gõ cửa, vừa gõ vừa gọi tên cô, nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng. Bất giác, Rain nhớ đến những bộ phim Hàn Quốc cậu từng coi chung với Wind, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Suy nghĩ một lát, Rain quyết định đẩy cửa xông vào.

Cạch.

Sau một hồi mồ hôi nhễ nhại trên trán, vai mỏi nhừ, cánh cửa ngoan cố cũng chịu bật tung ra. Cảnh tượng trước mắt Rain làm cậu hơi hoảng. Kiều Như nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, bên cạnh là lọ thuốc gì đó (mà cậu đoán là thuốc an thần, vì trong phim thường hay như vậy mà) nằm lăn lóc, những viên thuốc vương *** khắp nơi, từ giường xuống sàn. Căn phòng khá tối, bởi cửa sổ vừa bị khóa lại vừa có màn che, ánh sáng không thể lọt vào. Máy lạnh vẫn chạy đều đều, nhiệt độ khá thấp.

Rain nhanh chóng lại gần, cố giữ bình tĩnh, trong đầu thấp thoáng vẽ ra những gì đã xảy ra trong căn phòng này. cậu đỡ Kiều Như dậy, liên tục lay mạnh cô, rồi gọi tên cô. Người Kiều Như hơi lạnh, điều đó khiến Rain càng lo hơn. Cậu rút điện thoại ra, toan gọi 114 thì…

-Hmm…

Kiều Như khẽ rên lên một tiếng, giữa trán hằn lên một nếp nhăn, cô chậm rãi mở mắt. Dường như Kiều Như khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Rain, cô ngồi dậy, đưa tay day day hai bên thái dương, trông khá mệt mỏi. Cuối cùng cũng uể oải hỏi một câu.

-Anh về rồi đấy à?

-…

Rain im lặng không đáp, khẽ cất điện thoại lại vào túi quần.

-Anh đến đây làm gì?

-Tôi vừa nghe chuyện về cha cô…

-Và anh liền chạy đến đây? – Kiều Như tiếp lời.

-…

Rain không phủ nhận.

-Anh quan tâm em hay là vì “người đó” nói anh đến nên anh mới đến? – Kiều Như thờ ơ hỏi. Thật ra, cô cũng đã biết câu trả lời.

-…

-Được rồi, em không sao. Anh có thể về bên nó rồi. – Kiều Như thở dài mệt mỏi, đứng dậy định lấy cốc rót nước uống thì bất ngờ loạng choạng, té ngã. Nhưng thật may, Rain đã kịp đỡ cô lại. Cánh tay Kiều Như gầy đi thấy rõ. Rain kéo cô lên, dỡ cô ngồi lại lên giường, rồi cậu cầm lấy cốc nuốc từ tay Kiều Như.

Tiếng nước róc rách chảy vào cốc, Kiều Như nhìn dáng người đang rót nước, cả khuôn mặt và tự suy đoán xem cậu đang nghĩ gì nhưng không được. Cô bất giác tự cười bản thân, hóa ra, cô đáng thương như thế.

Cầm lấy cốc nước trên tay, Kiều Như uống một hơi đến nữa cốc rồi đặt lại trên bàn. Rain bất chợt cất tiếng hỏi.

-Cô định tự tử à?

Kiều Như im lặng vài giây rồi nghiêng đầu, quay sang nhìn Rain, nở một nụ cười trên đôi môi nhợt nhạt, giờ Rain mới để ý, đôi mắt cô gái này thâm quầng và sưng húp.

-Điều gì khiến anh nghĩ em sẽ tự tử?

-Thuốc, khóa cửa phòng, không ăn uống và…

-Cơ thể lạnh toát như một xác chết? – Kiều Như tiếp lời.

-…

-Nhìn cảnh đó ai cũng sẽ nghĩ vậy thôi nhỉ? – Kiều Như bật cười, nụ cười không chút sức sống – Nhưng thật đáng tiếc, em không phải là đứa nông cạn đến mức tìm đến cái chết.

-…

-Thuốc là thuốc an thần để không bị khó ngủ thôi, em vẫn ăn uống bình thường – Vừa nói cô vừa chỉ sọt rác bên cạnh bàn – chỉ là không đủ chất dinh dưỡng, tự giam mình vì em muốn có thời gian suy nghĩ, và cơ thể lạnh ngắt là bởi nằm máy lạnh khá lâu. Thế thôi!

Kiều Như nhún vai, tỏ vẻ thản nhiên, không có gì là nghiêm trọng. Rain nghe thấy vậy cũng thở phào, gánh lo đã đỡ đi phần nào. Cửa sổ đã được mở, ánh nắng chiếu tỏa ấm áp, làm sáng bừng lên cả một căn phòng. Mùi hương mát dịu của hoa hồng thoang thoảng, làn gió vờn nhẹ mái tóc mượt.

Điều Rain cảm thấy thích ở cô gái này chính là sự mạnh mẽ đó.

Cậu nhìn Kiều Như, sắc mặt trông tệ hơn trước và cơ thể đã tiều tụy nhiều. Đối diện với chuyện này, không biết cô đã khóc bao nhiêu nước mắt rồi. Và cả chuyện giữa 4 người bọn họ, không biết liệu cô có chịu được nữa không.

Nhưng Rain chưa kịp lo thì Kiều Như đã lên tiếng trước.

-Anh và nó, đã quay lại phải không? Và Vĩ cũng đã bỏ cuộc rồi nhỉ?

-Cô biết à?

-Ừ. Em biết. Nhìn biểu hiện của anh là em biết. – Kiều Như nở một nụ cười gượng – Chẳng dễ gì điềm tĩnh và thoải mái như thế nếu vừa đánh mất hoàn toàn một người mà anh yêu thương nhất và quan trọng nhất với anh nhỉ? Cho nên, em đoán là Vĩ đã chịu bỏ cuộc rồi. Nếu không, nơi đầu tiên anh đến khi về đây không là nhà em, mà là quán bar.

-…

-Có lẽ…em cũng nên vậy thôi. – Kiều Như cúi đầu, giọng buồn bã – Em nên từ bỏ thôi.

Bầu không khí im lặng bao trùm căn phòng.

Thật ra, Kiều Như đã nghĩ đến việc từ bỏ rất nhiều lần nhưng lần nào cũng không cam tâm. Cho đến tận bây giờ, khi nhận ra mọi cố gắng của mình hoàn toàn là vô ích, chẳng cách nào có thể lay động trái tim người con trai này, cô mới hoàn toàn chịu từ bỏ. Cô vốn chưa từng thiếu thứ gì, cái gì muốn là có thể vậy mà thứ duy nhất cô không thể có được chính là trái tim người con trai này.

Cũng như Vĩ, cô đã thua ngay từ khi bắt đầu.

Thế giới của những người yêu nhau quả thật rất chật, không có cách nào mà một kẻ thứ ba như cô và Vĩ có thể chen vào.

Mọi ngã rẽ, dù ngoằn ngoèo, quanh co, rốt cuộc, họ vẫn gặp lại nhau…

-Em sẽ đi nước ngoài. – Kiều Như phá tan sự im lặng, cô nhìn Rain.

-Một mình à?

-Cùng ông Linh (người quản gia).

-Chỉ hai người?

Kiều Như khẽ gật đầu.

-Em sẽ cố gắng học, để có thể thay ba gầy dựng lại nơi này. Chỉ có cách đó mà thôi. – Nhìn thấy nét mặt của Rain, Kiều Như cười – Sao vậy? Lo cho em ư? Không giống anh tí nào đâu. Em sẽ ổn mà.

-…

-Đây có lẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau đấy. – Kiều Như đến gần Rain, áp sát vào cậu, đôi môi cô bất ngờ chạm lên đôi môi cậu. Rain thoáng ngạc nhiên, nhưng không phản kháng. Kiều Như buông cậu ra rồi nói. – Cảm ơn anh vì tất cả. Em sẽ không chúc anh hạnh phúc đâu.

Sau đó, Rain ra về, cậu không ngoái lại nhìn nữa. Cậu bắt một chiếc taxi, trong lòng chợt dâng lên nhiều cảm xúc lạ. Rain trầm tư suy nghĩ, nhưng cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Mọi thứ cứ trở nên hỗn độn, khó tả.

Cậu thở dài, trút mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.

Gió mát dịu.

-Meo…meo…

-Đến đây nào, Tiểu Bạch. – Wind đưa tay ra, hướng về phía cô mèo mập ú. Tiểu Bạch trông thấy Wind thì rất vui, liền chạy lại, liếm láp, dụi đầu vào tay nó. Wind ôm lấy Tiểu Bạch, vuốt ve bộ lông trắng mềm mại như nhung, nó khẽ mỉm cười. Tiểu Bạch kêu “meo” rồi lại liếm lên má Wind, cái lưỡi hồng hồng, bé xíu làm Wind cảm thấy hơi nhột.

-E hèm…em đến đây để chơi với mèo thôi à? – Rain lên tiếng nhắc nhở. Thật ra, cậu định ngắm nhìn nó thêm một lát nữa, nhưng cậu lại sợ mình không kiềm chế được mất.

-Ơ? – Wind quay sang nhìn Rain, hai bên má nó ửng hồng. Wind cười. – Hìhì, lâu rồi em không chơi với Tiểu Bạch mà.

-Ờ…vậy em chơi với nó đi. – Rain thờ ơ đáp, quay lưng toan bỏ đi thì Wind nắm tay giữ lại.

-Anh đi đâu vậy?

-Ra ngoài.

-Làm gì?

-Để em với Tiểu Bạch có không gian riêng.

-Ơ… - Wind ngơ ngác, rồi cười khì khì.

-Gì thế? – Rain nheo mắt tỏ vẻ khó hiểu.

-Đừng nói là anh đang ghen với Tiểu Bạch nha?

Bị nói trúng tim đen, Rain ngượng ngùng quay mặt đi, chống chế “Không có”. Nhưng Wind lại thích đùa. Thấy biểu hiện đó, nó chạy tới gần, cố gắng nhìn cho bằng được khuôn mặt đỏ tía tai của cậu ấy, chốc chốc lại thêm mấy lời châm chọc. Cơn ngượng có lẽ sẽ không bị lâu thế này nếu như không bị Wind chòng ghẹo. Rain sau một hồi bị vây lấy, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn. Cậu bất ngờ nắm lấy Wind, đè nó xuống giường. Wind không phản kháng được, chỉ biết trơ mắt nhìn.

-Ơ hơ…

-Phải, là anh ghen với Tiểu Bạch đó. – Rain cau mày, mặt hơi đỏ – Nhưng là do em thôi, ai bảo…chỉ chơi với mỗi Tiểu Bạch, bỏ rơi anh.

Nhìn nét mặt giận dỗi của Rain, nó chợt bật cười thành tiếng. Wind đưa tay chạm lên mặt Rain, nói khẽ.

-Được rồi, em xin lỗi.

Rain ngơ người giây lát rồi đặt tay lên bàn tay đang chạm vào bên má mình. Rain hôn khẽ vào lòng bàn tay nó.

-Ừ, anh tha thứ cho em. Đổi lại, em phải đền bù.

-Đền bù?

-Ừ. – Rain gật đầu, cậu từ từ cúi mặt xuống – Đến đây nào.

Hiểu ý Rain, nó nhắm mắt lại. Một cái hôn ngọt ngào đến ngay sau đó.

-Vậy là, Kiều Như sẽ đi?

Wind vừa hỏi vừa chuyển kênh.

-Ừ.

Rain đáp, tay vuốt ve mái tóc dài, hít hà hương táo thơm phảng phất. Wind ậm ừ rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình TV, để mặc cho Rain nghịch mái tóc mình.

Chợt…

“Tin mới nhận. Ông chủ tập đoàn Viily vừa mới mất, tập đoàn Villy đang trên đà phá sản và phải gánh một khoản nợ khá lớn. Chiều ngày hôm qua, một đoàn người mặc áo đen mang theo vũ khí đã xông thẳng vào cổng chính tập đoàn Villy. Dường như họ muốn tìm con gái của ông ấy. Theo chúng tôi suy đoán, những người này muốn trả thù, bởi ông Lâm Phương Hòa – ông chủ tập đoàn Villy đã từng bị nghi ngờ dính líu đến những chuyện phạm pháp…”

Giọng cô phát thanh viên trong trẻo và ấm áp vẫn cứ tiếp tục âm vang trong TV. Nhưng Rain và Wind hình như đã không còn tập trung nữa rồi, những gì họ nghe thấy khiến họ không thể tin vào tai mình nữa.

Villy đã nợ một khoản tiền khá lớn ư? Tại sao hôm trước ở nhà Kiều Như, Rain lại không nghe nói gì cả? Nhưng điều khiến cậu lo nhất chính là bọn người mặc áo đen được nhắc đến trong tin tức kia. Nếu thực sự chúng muốn trả thù thì chắc chắn chúng sẽ tìm cho bằng được Kiều Như. Cô ta sẽ gặp nguy hiển mất. Bọn này cũng thật táo tợn, trả thù công khai như thế mà không sợ cảnh sát thì có lẽ chúng đã có người chống lưng. Vậy thì, Kiều Như lại càng nguy hơn nữa.

Nhìn nét mặt lo lắng của Rain, nó lại bất an. Cảm giác sợ sệt đó lại đến, sợ rằng nó và cậu sẽ lại phải xa nhau lần nữa. Wind mím môi, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Rain liền bắt máy.

-Alô? À, được rồi. Tôi hiểu rồi.

Cúp máy, Rain nhìn sang Wind, vẻ mặt nghiêm trọng, cậu nói chậm rãi.

-Kiều Như đang trên đường đến đây.

-Thế…thế à?

-Họ đã trốn được những tên xã hội đen đó, bây giờ đang trên đường đến đây.

Lát sau, Kiều Như bước vào nhà, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ nhưng vẫn cố kiềm nén. Đôi bờ vai cô run run, khóe môi mấp máy, mồ hôi rịn ra thấm đẫm lưng áo, trông Kiều Như lúc này giống như một chú mèo con tội nghiệp.

Người quản gia già thở dốc, những chuyện này là quá sức với ông. Wind đưa cho hai người, mỗi người một cốc nước. Vĩ đến bên người quản gia, cố gắng làm ông bình tĩnh lại.

-Được rồi, hai người đã không sao rồi. Cảm ơn ông, ông đã làm rất tốt.

-Vâng, thưa cậu.

-Tôi nghĩ, hai người có lẽ nên đi sớm hơn. – Vĩ đan hai tay vào nhau, chống lên đùi, nghiêm túc nói. Anh liếc nhìn Kiều Như, thở dài – Giống như một cuộc chạy trốn vậy. Bọn chúng sớm muộn gì cũng tìm được hai người nếu cả hai còn ở đây.

-Nhưng….công…công ty của ba tôi…nó…nó có thể sụp đổ…Tôi phải làm sao…? – Kiều Như run run nói.

-Tôi sẽ giúp cô cầm cự cho đến khi cô quay lại, được chứ?

-Nhưng, anh…anh còn việc của anh mà. Vả lại… - Kiều Như liếc nhìn Wind – Không có cô ấy, anh…không có quyền thừa kế…

-Chuyện đó tôi có thể xử lý được. – Vĩ tự tin nói. – Vậy nên, cô nên đi đi. Hoặc tuần này hoặc tuần sau. Ở đây, không đảm bảo an toàn cho cô.

-Cảm…cảm ơn anh. – Kiều Như nét mặt vẫn sa sầm, đáp.

-Ư…hư…

-Bác quản gia!!!!

Wind hoảng hốt kêu lên, chạy đến đỡ người quản gia già. Thì ra, ông ấy bị bệnh tim. Rain theo lời ông ấy, lấy hộp thuốc ở túi bên phải, nhanh chóng đưa cho ông ấy uống. Người quản gia bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, ông ta nở một nụ cười thanh thản cảm ơn.

Nhìn thấy cảnh đó, Wind cảm thấy lo. Một người già bị bệnh tim thế này, và một cô gái trẻ chưa đủ trưởng thành làm sao có thể sống sót ở nơi đất khách quê người đây. Cho dù là Kiều Như có từng đi du học rồi đi chăng nữa, nhưng đó là khi ba cô ấy còn sống, tiền chu cấp và những vấn đề khác ông ta đều giải quyết được, còn bây giờ, chỉ có mình cô ấy với người quản gia, hơn nữa, Kiều Như không còn là tiểu thư giàu có như trước. Họ sẽ phải làm sao đây? Dựa dẫm vào nhau ư? Một chuyện không tưởng. Phải có một người nào đó làm trụ cột cho họ.

Một cái tên chợt xuất hiện trong đầu Wind. Tim đánh một tiếng “Thịch”.

-Tình trạng của ông thế này…Haizzzz… - Vĩ ôm đầu, thở dài thườn thượt. – Phải làm sao đây?

-Tôi…sẽ đi một mình. – Kiều Như bấu chặt lấy cốc nước ấm, nói.

-Một mình? Không thể được. Cô làm sao…? Cô chủ… - Người quản gia bật dậy, nhưng cơn đau tim vẫn làm ông hơi mệt.

-Tôi sẽ không sao. Tôi sẽ không sao đâu. – Kiều Như mím môi, đôi bàn tay run run, cả giọng nói cũng lạc hẳn đi.

-Nhưng…

-Tôi sẽ ổn mà…

Bầu không khí trầm đi. Mọi người ai cũng hiểu rằng Kiều Như sẽ không ổn tí nào.

-Cô…cần có một người đi theo. Tôi nghĩ… - Vĩ hơi khẽ liếc nhìn Rain, rồi anh nhanh chóng quay đi. Nhưng Wind biết. Nó hiểu rõ Vĩ đang nghĩ gì. Anh cũng như nó mà thôi. Người duy nhất có thể ở bên cạnh Kiều Như lúc này là…

Chỉ có một người mà thôi.

Wind nhắm mắt, lắc đầu mạnh, rồi nó bỏ chạy mặc cho Rain đang kêu í ới ở phía sau.

-Chậc, sao vậy nhỉ?

Đang định đuổi theo thì cậu bị Vĩ ngăn lại. Anh nhìn cậu, lắc đầu. Nhưng Rain vẫn cố vùng tay ra. Người con gái cậu yêu đang có chuyện gì đó, cậu làm sao có thể đứng yên được. Rain càng vùng mạnh, Vĩ lại càng nắm chặt hơn, cậu cau mày tỏ vẻ không hiểu nhưng khi nhìn ánh mắt nghiêm túc của Vĩ, Rain bỗng sững người. Cậu đành để cho Wind chạy đi một mình.

Rain ngồi xuống ghế, thở dài hỏi.

-Có chuyện gì?

-Cậu sẽ đi cùng với Kiều Như.

-Cái gì?

Không chỉ Rain mà cả Kiều Như cũng bất ngờ.

-Tôi? Hơ, chắc anh đùa. – Rain nhíu mày.

-Vĩ…anh không cần phải… - Kiều Như lên tiếng.

-Không. Tôi không đùa. Chỉ có cậu mới có thể giúp cô ấy. – Vĩ nói – Cậu hiểu mà đúng không? Chỉ có cậu mới hỗ trợ được cô ấy, kể cả tinh thần và những việc khác.

-Nhưng…

-Tôi nghĩ Tuyết cũng biết điều này, chỉ cần nhìn biểu hiện của cô ấy. Có lẽ, ngay từ khi biết chuyện, Tuyết đã nghĩ đến việc này. Rằng chỉ có cậu, mới giúp được Kiều Như.

-Tôi không làm đâu! – Rain im lặng một lát rồi đứng dậy, bỏ đi.

-Đừng quên, cậu nợ Kiều Như đấy. Cô ấy nâng đỡ cậu nhiều như vậy, nhưng chưa bao giờ cậu đối xử tốt với cô ấy cả. Và tôi không tin, cậu lại có thể bỏ mặc người khác như vậy. Nếu cậu thực sự là con người nhẫn tâm như thế, tôi e là, tôi không thể giao Tuyết cho cậu đâu. À, cậu vẫn còn là con rể tập đoàn Villy đấy, nhớ chứ? Chăm sóc vợ chưa cưới là trách nhiệm của cậu mà.

-…

-Hay là cậu sợ, lần này, khi rời xa Tuyết, cậu không đủ khả năng kiềm chế tình cảm với những cô gái khác? Như thế, cậu sẽ không thể quay trở về bên Tuyết nữa?

Rain đứng khựng khi nghe những lời nói đó. Cậu im lặng một lát rồi lại tiếp tục bước đi, không nói lời nào.

-Cảm ơn anh, nhưng…tôi nghĩ Phong sẽ không nhận lời đâu. – Kiều Như cười buồn, đặt cốc nước lên bàn – Tôi sẽ ổn thôi. Dẫu sao, tôi cũng là người đã chia cắt anh ấy với người anh ấy yêu. Mọi chuyện, có lẽ nên kết thúc ở đây.

Nói rồi, Kiều Như đứng dậy.

-Một ngày nào đó, tôi sẽ đền đáp lại những gì anh làm cho tôi hôm nay.

Cô bỏ đi, người quản gia chậm rãi theo sau. Trước khi đi, ông ta không quên cúi đầu chào Vĩ.

Chỉ còn một mình Vĩ ngồi đó, anh thở dài.

Tối hôm sau…

Cộc cộc…

-Wind…mở cửa đi nào…

Nó đã tránh mặt Rain cả ngày hôm nay rồi, cậu thực sự rất lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.

Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra. Rain bước vào. Trước mắt cậu lúc này là Wind đang nằm trên giường, co người lại, khuôn mặt nhăn nhó, mắt nhắm nghiền, hoặc là nó đang ngủ và gặp ác mộng hoặc là nó đang giả vờ ngủ, cậu đoán thế. Rain khẽ lắc đầu rồi đến bên cạnh, cậu vén mái tóc lòa xòa trước trán, nhìn nó, mỉm cười.

-Anh sẽ đi chứ?

-Hả?

-Anh sẽ đi cùng Kiều Như chứ?

-…

Wind từ từ ngồi dậy. Bộ đầm ngủ màu hồng tím khiến nó trông thật đáng yêu.

-Cô ấy vừa mất gần như tất cả. Cô ấy không thể sống một mình ở nước ngoài được. – Wind nhìn thẳng vào mắt Rain – Anh…không thấy thương cô ấy sao? Anh không muốn giúp cô ấy sao?

-Anh…

-Anh sẽ đi, phải không? – Wind xoay người, trùm chăn lên mình, hỏi lại.

-…

-Cô ấy đã giúp anh rất nhiều. Cho dù là để chiếm tình cảm của anh đi nữa thì mọi thứ cô ấy làm đều có lợi cho anh cả. Kiều Như yêu anh, anh biết không? Có khi còn nhiều hơn cả em nữa…Anh sẽ nhận lời, đúng không?

Sự im lặng bao trùm.

Wind nghe thấy tiếng bước chân của Rain về phía cửa.

Nó thở dài. Vậy là xong. Rain chắc là đi thật rồi.

Nghĩ đến việc Rain sẽ đi với Kiều Như, xa nó lần nữa, Wind lại thấy khó chịu, sóng mũi cay cay.

Haizzzz….

Wind thật ra chỉ đang giận bản thân mình thôi.

Bây giờ, nó thấy mình rất ích kỷ. Nó không muốn Rain đi với Kiều Như. Cậu ấy nói rằng không hề yêu cô ấy, vậy thì…bỏ mặc đi, điều đó không phải hay hơn sao? Chỉ cần quay lại như lúc trước, hai người với nhau, trải nghiệm buồn vui, không liên quan gì đến những chuyện phức tạp này. Việc của bọn họ, bọn họ tự lo. Như thế thật tốt, phải không?

Thế nhưng, nó cũng không thể trơ mắt nhìn người khác gặp khó khăn mà không giúp gì. Nếu nó là Rain, nó sẽ đi, nó chắc chắn sẽ không bỏ mặc Kiều Như. Lâm vào hoàn cảnh này, đương nhiên ai cũng rất buồn, và Kiều Như rất cần một người ở bên. Huống hồ cô ấy không có ai thân thích, vậy thì…Rain chính là lựa chọn tốt nhất.

Wind vừa muốn giúp lại vừa không muốn giúp.

Nó không muốn Rain đi, nhưng lại không thể không để cậu ấy đi.

Vì ích kỷ của bản thân mà bỏ mặc người khác ư? Thật xấu xa. Nó không làm được.

Nhưng vì người khác mà không nghĩ đến hạnh phúc của bản thân ư? Thật ngu ngốc. Nó lại càng không làm được.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Câu này là người xưa nói phải không nhỉ?

Arghhhh….

Thật ra phải làm sao mới phải đây?

-Nhưng dù sao thì…đó cũng là quyết định của Rain mà…mình đâu thể…

Wind phụng phịu tự nói với mình dưới lớp chăn ấm.

-Ừ, anh quyết định là không đi. – Lời nói vừa dứt, một nụ hôn nhẹ hôn lên tóc nó qua lớp chăn. Wind chợt giật mình, nó tung chăn ra, ngồi dậy.

-Thật ư?

-Ừ. – Rain mỉm cười.

-Nhưng…còn Kiều Như? Chúng ta không thể… - Wind cụp mắt, nói với vẻ buồn bã, có chút tội lỗi. – Như thế thật…

-Anh sẽ nói họ tìm một người khác.

-Nhưng…

-Suỵt… - Rain đặt một ngón tay lên môi nó – Anh sẽ không đi đâu cả. Anh hứa với em. Đây là quyết định của anh ngay từ đầu rồi. Được chứ?

-…

Wind im lặng, khẽ gật đầu.

-Bây giờ thì ngoan nào, đi ngủ đi, anh sang nói chuyện với Vĩ một chút.

Wind ngoan ngoãn nghe theo lời Rain. Cậu đặt một nụ hôn lên trán nó trước khi rời đi.

-Nhớ đây, anh hứa, anh sẽ không đi đâu hết, không rời xa em. Cho nên, đừng lo lắng nữa.

-Dạ.

Rồi Rain tắt đèn và ra khỏi phòng.

Wind tự hỏi, thế này là đúng hay sai. Nhưng cơn buồn ngủ không cho phép nó nghĩ nhiều. Dẫu sao thì, đó cũng là quyết định của Rain mà.

Cậu ấy không đi, như vậy là quá tốt rồi.

Sau khi ra khỏi phòng Wind, Rain quyết định đến tìm Vĩ từ chối lời đề nghị kia.

Buộc cậu phải rời xa Wind lần nữa ư? Không thể có chuyện nực cười đó được. Chỉ vừa mới được bên cạnh nhau mà lại phải cách xa như vậy, cậu không cho phép. Lần này cậu đã từ hứa với bản thân rồi, cho dù thế nào thì cũng không buông tay nó ra đâu. Rain chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như trước, không phải lo nghĩ gì, dính líu gì đến những người này nữa.

Lúc đi ngang qua phòng Kiều Như, Rain chợt nghe tiếng khóc. Cậu hiếu kì đứng nép bên cửa, nhìn qua khe cửa hở. Kiều Như đang ôm bức hình của Lâm Phương Hòa, khóc nức nở. Hàng nước mắt chảy dài trên má, trông cô rất buồn. Trong lòng cậu dâng lên một niềm xót xa. Cậu không có cha, mẹ thì căm ghét, cho nên, nỗi đau mất đi người thân ruột thịt đó, có lẽ, mãi mãi cậu không thể hiểu được. Nhưng nếu nỗi đau đó giống như nỗi đau khi đánh mất đi Wind, thì chắc là cậu biết. Phải rồi, sẽ rất đau, rất đau, đau đến muốn chết đi nhưng lại chết không được.

-Ba ơi, sao ba lại bỏ con thế này…Con biết phải làm sao đây? Hức…hức…

Kiều Như, cô ấy không xấu, chỉ là có chút tham lam và tính chiếm hữu khá cao. Phải một mình chịu đựng nỗi đau này, có lẽ sẽ rất khó đối với một cô gái như Kiều Như.

Rain chợt nghĩ, hay là, cậu nên đi với Kiều Như. Chỉ là một thời gian thôi mà.

-Ba…con sẽ không để công sức mấy chục năm của ba bị đổ vỡ đâu. Con sẽ gầy dựng lại Villy, cho dù không có ai giúp đỡ….

Rain im lặng lắng nghe.

-Nhưng…ba…ba à, con phải làm sao đây? Con không thể làm việc này một mình. Hức…con thực sự không thể. Nếu…nếu Phong giúp con…nhưng ba à…anh ấy sẽ không chịu đâu, anh ấy còn có người anh ấy yêu. Người đó…không phải con…không phải con….hức…hức…

Một cảm giác nhói đau. Rain quay người đi, cậu không muốn nghe bất cứ lời nào nữa. Nếu còn đứng đây, quyết định ban đầu của cậu sẽ lung lay mất.

“Nếu em buông ra, em sợ anh sẽ bỏ đi mất.



Được rồi. Anh sẽ không chạy đi đâu cả, anh hứa.”

Đúng vậy, cậu đã hứa với Wind sẽ không đi đâu cả. Cậu chắc chắn sẽ không đi đâu cả.

Rain đi thẳng đến phòng của Vĩ.

/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status