Tao Yêu Mày, Thằng Điên À

Chương 27

/44


Tại sân bay…

Một đoàn người áo đen, mắt kính đen trông rất ngầu đứng chờ đợi tại sân bay, không ngừng hướng về phía bảng lịch trình phía trên. Mọi người xung quanh tuy tò mò nhưng không ai dám đến gần. Cánh cửa sân bay mở ra, một chàng trai trẻ với bộ vest rất phong độ, mái tóc cắt tỉa đơn giản, gọn gàng, mùi hương nam tính lam tỏa, trông anh rất chín chắn và quyến rũ, anh bước ra trong sự ngưỡng mộ, trầm trồ của nhiều người.

-Cậu Vĩ, mừng cậu trở về! – Một người đàn ông đứng tuổi lễ phép cúi người.

-Được rồi. Ông kêu họ đừng hù dọa mọi người xung quanh nữa. – Vĩ tháo cặp kính mát ra, hất mắt về phía đám người áo đen kia, nói. – Trước khi về công ty, tôi muốn đến một nơi. Gọi xe cho tôi.

-Vâng. – Người đàn ông nói rồi lui ra. Chiếc xe màu trắng sang trọng ngay lập tức đậu trước cổng. Vào trong xe, anh cởi chiếc vest khoác ngoài ra, thở dài mệt mỏi.

Thời tiết hôm nay hơi oi bức thì phải?

-Hmm…

Khẽ trở mình, Wind mở mắt đón ánh nắng sớm chan hòa khắp căn phòng. Chậu hoa hồng bên bệ cửa sổ cũng tươi tắn, vươn vai chào ngày mới. Ngước mắt nhìn trần nhà, nó nằm nhớ lại những gì vừa xảy ra ngày hôm qua. Wind sung sướng lăn qua lăn lại, cười thích thú. Mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ. Đưa tay chạm lên ngón áp út, Wind bất giác đỏ mặt, nó thấy mình thật ngớ ngẩn nhưng không thể nào ngăn được cảm giác hạnh phúc đang trào dâng trong lòng. Giơ tay hướng về phía bầu trời, chiếc nhẫn bằng bạc với kiểu dáng đơn giản trông thật lấp lánh, bên trong được khắc tên của nó và Rain nữa. Sau bữa tiệc Rain đã tặng cho nó, lúc ấy Wind mới nhìn thấy trên ngón áp út cậu, cũng có một chiếc y hệt. Là nhẫn đôi, nhẫn đôi đó!

Ngày sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến nay!

Hứng khởi bước xuống giường, nó chạy ra lan can hít thở bầu không khí trong lành. Phát hiện bác Lan hàng xóm đang quét sân, nó gọi to.

-Chào bác.

-À…Tuyết đó hả? – Bác Lan ngước lên nở một nụ cười thật tươi, những nếp nhăn bên mắt không khiến bác trông già đi mà còn làm cho nụ cười của bác thêm đẹp hơn. – Chào cháu. Hôm nay trong tươi tỉnh quá nhỉ?

Wind nhe răng cười.

Sau khi thay quần áo, bước ra khỏi căn phòng yêu quý, nó tung tăng chạy ngay xuống nhà dưới. Giờ này chắc Rain lại đi học mất rồi, cuộc sống của kẻ thông minh thường bận rộn nhỉ? Học hành suốt cơ mà. Nó bay vù lên chiếc ghế sôpha êm ái, tiện tay với chiếc rờ-mốt thì nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ được dính trên đó.

-“Trong tủ…lạnh” hửm? – Nó lầm rầm đọc mẩu tin nhắn ngắn gọn rồi chạy vù xuống bếp, mở tủ lạnh ra. Cầm một chiếc hộp có đựng bánh Donut và một ly Smoothie trên tay, Wind hí ha hí hửng đặt cả hai lên trên bàn, bắt đầu “nhập tiệc”, lòng thầm cảm ơn người yêu vô cùng chu đáo. Vừa bật TV lên, vừa nhai miếng bánh một cách ngon lành, Wind không ngờ những gì nó sắp thấy lại khiến nó bị sốc đến thế. Kênh TV được chuyển liên tục, và dừng lại tại kênh tin tức trực tiếp. Hôm nay tự dưng nó muốn xem tin tức.

-Doanh thu của hãng Milky bắt đầu tăng….(blah blah)…

Nghe tin tức mà đầu nó cứ gật liên tục, chả biết là có hiểu hay không nữa?

-Sau đây chúng tôi xin chuyển qua phần tin hấp dẫn nhất ngày hôm nay. Như mọi người đã biết, Villy và Kasel là hai tập đoàn lớn, và họ đã bắt đầu hợp tác được gần 2 năm. Và điều đặc biệt hơn, hai vị đây chính là đại diện cho hai bên, đã đi đến quyết định đính hôn với nhau. Vâng, xin giới thiệu: cô Lâm Kiều Như – con gái ông chủ tập đoàn Villy và Vương Hoàng Phong – con trai của người mẫu Thái My, hiện đang là vợ của ông chủ tập đoàn Kasel.

Tiếng vỗ tay râm ran. Wind tự hỏi, cái tên Vương Hoàng Phong hình như là rất quen thì phải? Đính hôn ư? Không thể nào! Có thể chỉ là do trùng tên thôi, làm sao mà Rain lại có thể đính hôn với một cô tiểu thư giàu có như vậy được chứ. Ngớ ngẩn thật. Wind tự cười mình, rồi vơ lấy ly Smoothie trên bàn, hút rột rột. Nó dán mắt vào màn hình TV, tò mò muốn biết cái mặt của kẻ có cái tên giống Rain cũng như biết danh tính của “người em” của anh Vĩ nữa. Có khi nào giống tên rồi giống luôn cả mặt không ta?

-Ôi, mình điên mất rồi! – Wind tự gõ vào đầu mình một cái.

-Xin mời hai bên phát biểu đôi lời.

Chiếc máy quay đang quay chương trình tin tức trực tiếp lua nhanh đến hai nhân vật chính. Không hiểu sao Wind lại thấy hồi hộp, bất an? Trước tiên là quay chính diện cô tiểu thư giàu có xinh đẹp kia.

-Thật ra quyết định này là do cả hai. Chúng tôi nghĩ tuổi này cũng không phải lớn, nhưng cũng chẳng còn nhỏ nữa. Cả hai đều có tương lai và thực sự chúng tôi rất hợp nhau. Đi đến việc đính hôn như thế này, chúng tôi sẽ làm quen được với cuộc sống hôn nhân, sẽ có trách nhiệm với nhau hơn. Hoặc nói cách khác, đính hôn giống như “buộc chặt” sợi dây tình cảm của chúng tôi vậy.

Ái chà, cô gái này ăn nói khéo quá, tràn đầy tự tin, công nhận con nhà quyền quý có khác. Hừm, em của anh Vĩ đúng là sung sướng nhỉ?

-Vâng, cảm ơn cô. Vậy còn anh, anh suy nghĩ sao về việc này?

Chiếc máy quay lại lua đi. Wind cầm miếng bánh trên tay, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, ly Smoothie cũng cạn gần nửa. Đôi mắt lại chăm chú dán vào màn hình. Chiếc máy quay chậm chạp cuối cùng cũng quay thẳng vào mặt của người đó.

Bịch.

Ly Smoothie và chiếc bánh Donut trên tay trượt xuống, rơi một cách tự do, nước tràn lan khắp nhà. Có thứ gì đó vừa vỡ vụn, tan ra thành từng mảnh.

-Không…thể nào…?

Giọng nói quen thuộc trong TV vẫn vang lên, nhưng tất cả những gì nó nghe được chỉ là âm thanh ù ù.

-Cô ấy đã nói hết những gì tôi muốn nói rồi.

Là khuôn mặt đó, ánh mắt đó, bờ môi đó, nhưng…tại sao lại tay trong tay cùng người con gái khác? Đính hôn ư?

-Thật…diên rồ…!

Quạc…quạc…quạc…

Wind cầm điện thoại lên. đầu dây bên kia, dường như có một người cũng bị sốc.

-Wind, chuyện này là sao? Tại sao tao lại thấy Rain trên TV, còn cái gì mà đính hôn? Wind, đã xảy ra chuyện gì? Tụi mày vẫn đang yêu nhau mà? Wind…mày đâu rồi, trả lời đi?!!!

Nó không thể nói được lời nào, có cái gì đó nghẹn nơi cổ họng. Vậy là…không phải chỉ một mình nó thấy, cũng không phải là nó nhìn nhầm? Nhưng…nhưng…tại sao lại như vậy? Chuyện này…thật không thể tin nổi!

Vơ vội chiếc áo khoác, Wind chạy ra khỏi nhà. Nó cần phải xác minh việc này. Ngón áp út bỗng nóng lên.

Trong chiếc xe Camry màu đen…

-Anh làm tốt lắm! – Kiều Như nói, khuôn mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn. – Buổi “ra mắt” hôm nay của chúng ta không tồi.

-…

-Hmm, anh cứ giữ im lặng cũng tốt. – Kiều Như nhún vai – Nếu có thể giữ đến lúc đó thì hay. Những lúc như thế, im lặng là một cách khiến người ta đau hiệu quả đấy!

Rain không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Trời trông dày đặc mây, có chút ngột ngạt. Mưa, sắp có một cơn mưa rào…

Chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà cao ốc. Chú tài xế nhanh nhẹn bước ra trước rồi mở cửa cho hai người phía sau. Một chàng trai cao ráo với làn da ngăm và một cô gái xinh đẹp đứng ngay bên cạnh.

-Xin cô hãy đi chỗ khác, cô đang làm khó chúng tôi đấy ạ…!

-Tôi sẽ đứng chờ cho đến khi gặp được người tôi cần gặp! – Giọng cô gái quả quyết, lì lợm.

Nhận ra mái tóc dài và dáng người quen thuộc, Rain liền chạy đến nhưng ngay lập tức bị cánh tay của Kiều Như kéo lại. Ánh mắt và nụ cười của cô như muốn nhắc nhở cậu, hiện giờ, cậu và cô gái kia không còn là mối quan hệ đó nữa. Rain tức tối, nghiến răng, hai tay nắm chặt, định quay vào trong xe.

-Khoan đã. – Kiều Như ngăn lại.

-Cô muốn gì?

-Chúng ta vào trong đi.

Rain mở to mắt nhìn Kiều Như. Vào trong, vậy có nghĩa là phải đi lướt qua Wind ư? Đó chẳng khác gì khiến cho Wind bị tổn thương.

-Không.

-Anh có chắc không? – Kiều Như nở một nụ cười ẩn ý. Cuối cùng, Rain cũng phải ngoan ngoãn làm theo. Kiều Như “ra lệnh” – Ôm eo em đi!

Rain miễn cưỡng vòng tay qua ôm lấy eo của Kiều Như. Cái cảm giác khi buộc bản thân phải làm điều gì đó mình không thích thật khó chịu. Kiều Như nở nụ cười hài lòng, cùng Rain tiến về phía trước.

-Cô mau về cho…chúng tôi thực sự… - Cô nhân viên tiếp khách mất kiên nhẫn, chợt thấy hai bóng người đang tiến tới, vội vàng cúi đầu lễ phép – Cô Như, cậu Phong, mừng hai người đã trở về!

Vừa nghe thấy cái tên “Phong”, Wind lập tức quay đầu lại nhìn. Nhưng, mọi thứ trước mắt nó như tối sầm. Người mà nó yêu thương đang ôm lấy eo một người con gái khác, cô ta đang nép mình vào người đó, như nó đã từng.

-Có chuyện gì vậy? – Kiều Như giả vờ hỏi.

-Thưa cô, thật ra… - Cô nhân viên ái ngại nhìn Wind. Nó không để tâm, mắt nó lúc này chỉ dán chặt vào cái người bên cạnh cô gái xinh đẹp kia. Là ánh mắt đó, là khuôn mặt đó, không thể chệch đi đâu được. Nhưng…

-Rain? Mày giải thích cho tao đi. Đây là một trò đùa đúng không? Những gì tao vừa thấy trên TV vừa rồi…là một trò đùa thôi, đúng không?

-…

Tại sao lại im lặng? Tại sao lại không nói gì? Giải thích đi chứ, nói “đây chỉ là một trò đùa”, nói đi, làm ơn hãy nói gì đó đi!

-Rain… - Giọng nó tự nhiên nghẹn nghẹn, khuôn mặt biểu lộ vẻ khó tin được những gì trước mắt mình. Không một lời giải thích nào. Nó tiến đến gần, nắm lấy cổ áo sơmi của cậu, gằng giọng. Đôi mày cau lại, cố gắng kiềm chế cơn tức giận. – Nói đi! Chuyện này là sao hả? Cái gì mà đính hôn? Con trai của người mẫu Thái My? Tất cả mọi chuyện là sao? Hả?!!

-Này,… - Kiều Như lên tiếng, ngay lập tức bị chặn họng lại.

-Khốn kiếp! Không có chuyện của cô ở đây! – Wind lớn tiếng quát làm Kiều Như thoáng giật mình. Nó quay nhìn Rain, ánh mắt cậu như né tránh, bờ môi kia vẫn không chịu hé bất cứ lời nào. Wind nghiến răng, và điều nó sắp làm khiến mọi người xung quanh, nhất là Rain vô cùng bất ngờ. Một nụ hôn đặt trên môi. Bị tấn công, Rain không kịp phản ứng, mắt mở to nhìn nó. Chiếc lưỡi vụng về cố tách môi cậu ra để len lỏi vào trong, làm Rain thấy rạo rực, chưa bao giờ nó chủ động như thế này, tay nó vẫn nắm chặt cổ áo sơmi, đôi mày hơi cau lại, mắt nhắm nghiền. Rain nhíu mày, cậu sẽ đáp lại nụ hôn nồng nhiệt này nếu như…là ngày hôm qua. Còn bây giờ…

-A…

Bị đẩy ra một cách mạnh bạo, nó ngước nhìn Rain, khuôn mặt cậu không chút cảm xúc.

-Hãy biết giữ ý tứ chút đi.

Vẫn là giọng nói trầm ấm đó, nhưng dường như có một sự khó chịu lẫn vào. Nụ hôn của nó hoàn toàn bị từ chối.

-Gì chứ…? – Nó nheo mắt. – Những lời đó…là sao?

-Cô…thật sự không hiểu? – Rain hỏi ngược lại, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt dường như không có chút tia yêu thương nào – Ý tôi là, xin cô đừng làm phiến tôi nữa. Chúng ta…chia tay đi.

Phập. Dường như có một thứ gì đó đang đâm thẳng vào tim nó, liên tục và liên tục rút ra rồi lại đâm vào. Đau!

-Chia…tay?

-Phài, là chia tay! – Rain nhắc lại như một lời khẳng định.

-Đừng có đùa chứ, làm sao mà chúng ta có thể chia tay được! – Nó tiến đến gần, nắm chặt lấy tay Rain, ánh mắt cầu khẩn xin cậu đừng nói ra hai chữ “chia tay” đáng sợ đó nữa. – Chúng ta đang rất hạnh phúc mà. Ngày hôm qua, chúng ta còn…

Chát. Bàn tay đang nắm chặt bị hất ra, phũ phàng. Hụt hẫng, thẫn thờ. Chỉ là nó không ngờ.

-Tôi nói, chúng ta chia tay. Đừng làm phiền tôi nữa!

-Lý do? – Wind run run.

-…

-Nói lý do đi! – Nó hét lên.

-Tôi…không còn yêu cô nữa.

-Không còn yêu? Lý do chỉ như vậy? - Nó hỏi lại.

-Phải. Chỉ như vậy.

Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, những từ ngữ lạnh lùng. Lần đầu tiên nó thấy ánh mắt đó, ánh mắt xa lạ, Rain nhìn nó, ngỡ như chưa từng quen. Wind nhận ra, nó đã sai rồi. Sai khi nghĩ rằng mình là người quan trọng với cậu ấy. Nhìn xem, trông đôi mắt đó, có còn chút hình ảnh nào của nó nữa không? Không còn một chút gì cả. Wind tự cười bản thân mình. Đã rõ ràng ra trước mắt vậy mà nó còn không chịu tin, là do nó ngoan cố không chịu chấp nhận thôi. Chẳng phải Rain đã im lặng không giải thích gì về việc đính hôn sao? Im lặng chính là như vậy. Im lặng để thay cho một câu trả lời, im lặng là khẳng định sự thật và im lặng vì không muốn nói nữa.

Wind thấy hối hận khi nó đã cất công chạy thẳng đến đây, chỉ để bị…hắt hủi.

Xem kìa, người mà người ta yêu thương xinh đẹp biết bao, giàu có biết bao, lại thông minh tài giỏi, rất có tương lai. Còn nó, có một góc nào bằng người ta đâu. Chia tay ư? Là lẽ đương nhiên thôi mà. Nhưng, nó ấm ức. Đúng, là rất ấm ức. Những gì cả hai đã có từ trước đến giờ thực sự không là gì cả sao? Những nụ hôn đó, cái ôm ấm áp, bàn tay nắm lấy bàn tay, những kỷ niệm, chỉ ba chữ “không còn yêu” mà có thể coi như không có gì ư? Hay thời gian qua, đơn giản chỉ là…một chút vui đùa, như cơn gió thoảng qua. “Không còn yêu” – thực sự dễ nói như vậy à?

Chiếc nhẫn bạc trên tay bỗng chốc trở nên vô duyên. Người ta không đeo nhẫn, nó đeo làm gì? Chiếc nhẫn này vốn chỉ dành cho tình nhân thôi. Có còn là gì của nhau nữa đâu mà đeo nhẫn. Bấu chặt tay, nó mím môi, gỡ chiếc nhẫn bạc ra. Cảm giác giống như…từng chút từng chút buông lơi bàn tay đang níu lấy bàn tay vậy. Từng nhịp gỡ, là từng nhịp đau. Buốt quá! Nâng bàn tay to lớn của Rain lên, nó nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu chiếc nhẫn bạc, cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể..

-Vương Hoàng Phong, con rể tương lai của tập đoàn Villy, cái này…trả mày…à không, trả anh. – Giọng nó run run – Vứt nó đi, cho người khác, làm gì cũng được. Tôi nghĩ, nó không thuộc về tôi.

-…

-Xin anh, làm ơn hãy nhớ lấy điều này. Đừng bao giờ tặng nhẫn cho người khác, nếu như…ngày hôm sau, anh đã có quyết định…sẽ chia tay…! – Cảm giác cay cay xộc lên, cố lên nó ơi, phải kiềm chế, không được khóc.

-…

-Cảm ơn vì thời…gian qua. – Nó nghẹn ngào, giọng bắt đầu lạc đi, cố gắng không để nước mắt rơi ra. Nó nhất định không được khóc. Ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt kia, Wind muốn ôm trọn hình ảnh Rain lúc này, lạnh lùng và tàn nhẫn. Hình ảnh người con trai nó yêu thương đang từng mảnh từng mảnh giống như những bông tuyết mùa đông, rơi xuống, vỡ vụn. Nuốt nước mắt sâu vào tim, nó miễn cưỡng nói – Chúc anh…hạnh phúc!

Nói rồi, nó bỏ đi thật nhanh, làn gió tự nhiên thổi mạnh, như trêu đùa đôi mắt đang ngân ngấn nước. Cơn gió chết tiệt này, ít nhất cũng phải để nó ra xa nơi này đã chứ, thổi mạnh như thế, những giọt nước kia sẽ rơi ra mất. Thấy chưa, nói không sai mà. Wind bắt đầu chạy, vừa lúc đó, sầm một cái va vào một thanh niên cao lớn.

-Xin lỗi… - Chàng trai lịch sự nhìn cô gái đang ngồi bệch dưới đất, đưa tay ra. Nhận thấy dáng người quen thuộc, chàng trai thốt lên. – Tuyết, là em?

-…

Không nói gì, nó chỉ lẳng lặng đáp lại cánh tay đó, để Vĩ kéo đứng dậy.

-Sao em lại ở đây? Đến tìm anh à? – Vĩ hứng khởi hỏi. Vài giây sau anh lập tức nhận ra sự bất bình thường. Phía trước công ty là Kiều Như – cô con dâu tương lai àm mẹ anh đã định sẵn cho cậu em trai, vài người nhân viên và đặc biệt hơn là sự hiện diện của người con trai kia. Cậu ta là ai? Tại sao tất cả bọn họ đều trông có vẻ như vừa cãi nhau vậy? Còn Wind… - Này…em định đi đâu?

Níu lấy cánh tay mỏng manh, anh hỏi. Đáp trả lại anh là một giọng khàn khàn, nghẹn ngào.

-Em…đi về.

Nói rồi, nó bỏ chạy. Chạy thật nhanh, thật nhanh, không quay đầu lại. Nó sợ, lỡ như quay đầu lại nó sẽ lại nhìn thấy cảnh đó: Rain và người con gái khác, tay trong tay. Đau lắm! Sẽ rất là đau…

Thấy Wind bỏ chạy, Vĩ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kiều Như giống như vừa được coi xong một vở kịch hay, còn cậu trai kia thì bần thần và dường như có gì đó day dứt, đau đớn hiện trên khuôn mặt. Chạm nhẹ lên áo, Vĩ chợt cảm thấy ươn ướt. Có một vệt nước nhỏ dính trên áo anh. Không kịp suy nghĩ gì thêm, anh lập tức quay người, đuổi theo Wind.

Kiều Như mỉm cười hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Rain.

-Chà, bắt đầu hay rồi đây.

-Tuyết! Dừng lại…Tuyết…

Con đường vắng, rộng thênh thang. Những chiếc lá rơi rụng đầy khắp, dát vàng cả một khoảng đường đi. Làn gió thổi lạnh, có sự ẩm ướt trong không khí, mồ hôi thấm trên lưng áo, thật khó chịu!

-Em…dừng lại đã nào! – Vỹ cuối cùng cũng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay Wind, kéo nó lại. Điều làm anh ngạc nhiên chính là hai hàng nước mắt chảy dài xuống đôi má ửng hồng của nó. – Tuyết, em…

Nó quay mặt đi, giựt tay mình ra. Vĩ lo lắng hỏi.

-Em…không sao chứ?

-Không. Em không sao hết. Anh…anh…mặc kệ em…hứ…ức.. – Giọng nói lạc hẳn đi, nó đưa tay lau nước mắt.

-Làm sao mà em có thể không sao được chứ? Em đang khóc mà. – Vĩ xoay cả người nó lại, anh nâng khuôn mặt ướt nhem lên. Đôi mắt đỏ, chiếc mũi đỏ, môi mím chặt vì cố kiềm *** những giọt nước mắt trực chào. – Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?

-Không…không có gì hết đâu.

-Có phải thằng nhóc lúc nãy đã khiến em khóc không?

-…

-Để anh nói chuyện với nó! – Vĩ hùng hổ quay lưng toan bước đi thì nó ôm lấy cánh tay anh, giữ lại.

-Đừng! – Wind hét lên, sau đó hạ giọng xuống, run rẩy. – Xin…anh, đừ..ng.

Nhìn nó như vậy, Vĩ thấy chạnh lòng. Thật ra thì đã có chuyện gì khiến nó phải khóc như vậy? Người con gái anh yêu và chàng trai kia, có quan hệ gì? Vĩ thở dài, xoa nhẹ lên đầu nó.

-Được rồi. Anh không đi nữa.

-…

-Đến đây. – Kéo nó vào lòng, anh nói – Em đang buồn lắm đúng không? Nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi. Khóc to lên. Anh sẽ lắng nghe em khóc. Chỉ có anh và em ở đây, không cần phải gắng gượng nữa.

-Em…không có… - Nó cãi bướng

Khóc đi. Đừng cãi anh! – Anh Vĩ ra lệnh.

Wind im lặng. Cảm giác cay cay xộc lên nơi sóng mũi, nơi khoé mắt, bao đau đớn lại ùa đến, như những mũi kim nhọn, trêu đùa trái tim nhỏ bé của nó. Đau nhói! Wind khóc oà lên như một đứa trẻ, tay nắm chặt vạt áo của Vĩ, giấu khuôn mặt giàn giụa nước mắt vào lòng anh. Nó vừa khóc vừa gào lên. Chưa bao giờ nó nghĩ, chia tay lại đau đớn thế này. Lúc trước với Khang, nó cùng lắm chỉ buồn một tuần thôi. Còn Rain, cảm giác đau đến tột cùng là thứ nó chưa một lần tưởng tượng nổi. Là ai đã nói “yêu”, bây giờ lại lật lọng nói “hết yêu”. Là ai đã bắt đầu trước để bây giờ lại là người kết thúc. Những chuyện đó lúc này có còn quan trọng nữa không khi mà người ta đã muốn bước? Trách móc, oán hận có ích gì đâu.

Hạnh phúc giống như bong bóng xà phòng vậy. Ban đầu thì rất nhỏ, sau đó lại to dần, to dần, rực rỡ, đẹp đẽ, lấp lánh màu sắc. Và rồi, bụp, vội vã vỡ tan như chưa từng tồn tại.

Bỗng, trời mưa. Một cơn mưa thật lớn, ào xuống, bất ngờ và nặng hạt. Trên con đường vắng, hai bóng người vẫn đứng đó, mờ nhạt trong màn mưa trắng xoá. Những giọt nước mắt mặn chát, như những giọt đắng qua khoé mi rồi hoà tan vào mưa.

Mưa. Mưa rơi rồi kìa anh. Em thích mưa, rất thích. Những lúc thế này, sẽ chẳng ai thấy được sự yếu đuối qua những giọt nước mắt của em cả. Em muốn mưa thật lớn, để em gọi tên anh thật to mà không sợ ai nghe thấy, kể cả anh. Em sẽ hét lên là em yêu anh nhiều thế nào, nhớ anh biết bao. Và tất nhiên, sẽ chẳng ai biết cả, kể cả anh.

Anh biết gì không? Người ta nói: Mưa – 100% là nước. Nhưng nước mắt – chỉ có 1% là nước và 99% còn lại là nỗi đau.

Anh ơi, em đau lắm!

Đến bên em và ôm em vào lòng đi, như chúng ta đã từng ấy.

Anh đâu rồi? Sao em chờ mãi mà không thấy anh?

À vâng, em xin lỗi…

Mình…chia tay rồi, phải không anh?

/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status