-Ừm, như anh nói đó…Anh… muốn chúng ta lại như xưa - Khang gãi đầu, ngập ngừng nói.
-Không. – Khang vừa dứt câu, nó lập tức phũ phàng từ chối. – Rồi đó, biết câu trả lời rồi, giờ tôi đi được rồi chứ?
-Khoan – Khang nắm tay nó níu lại – Anh…anh xin lỗi mà. Anh biết là anh sai, nhưng là vì em lúc đó không giải thích. Anh…anh xin lỗi…
-Hơ – Nó nhếch mép – Giải thích? Sao tôi phải giải thích? Chẳng phải chính lúc đó anh cũng đang kiếm cái cớ để chia tay tôi sao? Hừ, cơ bản là tôi làm gì có cơ hội giải thích. Bịa một cái lí do hết sức nhảm nhí, không có thật để chia tay…anh đúng là, thông minh thật!
-Anh… - Khang ấp úng. Phải rồi, nói trúng tim đen rồi chứ gì. Đồ dối trá – Anh thật sự xin lỗi – Khang nắm chặt tay nó – Xin em đấy, quay lại đi. Anh sẽ không như thế nữa đâu. Anh sẽ yêu em mà, mãi mãi yêu em. Lúc đó chẳng qua, vì anh lỡ dại.
Wind nhìn cái dáng vẻ cầu xin tội nghiệp của Khang, nó vừa thấy đán thương lại xen lẫn chút gì đó khinh thường. Ngày trước, chẳng phải anh lúc nào cũng đứng thẳng, nhìn thẳng, chưa bao giờ phải quỵ lụy vì ai, năn nỉ ai cả sao? Bình thường anh thông minh, tỉnh táo lắm mà, sao ngày hôm đó lại ngu ngốc nghe lời một đứa con nít – vì nó đẹp, nó giàu, mà sẵn sàng đạp đổ 1 năm rưỡi tình cảm với Wind, còn rắp tăm hại nó, khiến nó bị nhiều người nghĩ là một đứa hư hỏng? Những chuyện ghê gớm ấy, không bằng không cớ, mà anh còn dám nói như vậy. Anh có phải rất quá đáng không? Nó đã tin anh mà, nó đã thật sự yêu thương anh. Vậy mà…
-Trễ rồi anh! – Wind lạnh lùng nói. – Anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể tin anh như ngày trước. Vậy thì, niềm tin vỡ rồi, nhặt lại làm gì cho xước tay?
-Wind…
-Anh nên tìm người khác đi. Tìm kẻ nào y chang anh ấy. – Wind rút tay mình lại, quay mặt đi. Nó chả muốn đôi co mất thời giờ.
-Wind! – Khang không cam tâm, đứng dậy gọi tên nó. Wind đứng lại. – Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em tìm được người khác thì anh sẽ bỏ cuộc. Anh không tin, là em đã hết yêu anh.
-Tôi có người khác rồi, anh bỏ cuộc đi! – Wind nói.
-Vậy sao? Đó là ai vậy? – Có vẻ như Khang không chịu bỏ cuộc. Còn nó thì mệt lắm rồi, nó ước gì mình có thể đập cho Khang một phát để quên nó đi, nhưng lại không thể. Lỡ nói là có người khác rồi, biết kiếm đâu ra cho hắn tin bây giờ.
-Anh…không cần biết. Đó là một người bạn. – Nó trả lời đại.
-Tên?
-Umm…tên là… - Chết chưa, nó không giỏi nói dối đâu. Cái tên nào mới được đây?
-Nếu người em nói là có thật, thì gọi đến đây đi. Nhưng anh nói trước, em biết rõ con người anh mà, anh sẽ tìm ra cho được cái thằng người yêu của em….
-… - Wind không biết phải làm sao, mồ hôi tuôn lã chã. Nó định nhấn số gọi người quen. Hay là gọi anh Vĩ nhỉ? Ý hay đấy! Nó mừng rỡ tìm danh bạ.
“Tút…tút…Số máy quý khách…”
Rồi, hiểu luôn. Kiểu này là ảnh đang làm gì quan trọng lắm nè! Nó lại tiếp tục lục danh bạ. Rồi lại gọi, gọi, và gọi. Không một ai (là con trai) bắt máy. Không lẽ giờ Wind nói nó bị les à? Mà thôi kệ, nếu vậy mà thoát được Khang thì bán cả giới tính cũng được. Có một lần thôi mà. Bỗng, một bàn tay đưa ra, giựt cái điện thoại từ tay nó, kèm theo một giọng nói rất chi là trầm ấm, ngoài anh Vĩ ra còn có người khác có cái chất giọng tuyệt vời này sao?
-Em yêu à, em làm gì ở đây vậy? Sao anh gọi mà không bắt máy.
Wind ngước lên nhìn người đó, còn Khang thì bất ngờ. Tóc đen, da ngăm ngăm, dáng cao cao, khuôn mặt tuấn tú, chà, coi kìa, xương quai xanh lộ ra qua chiếc áo cổ chữ V trắng. Có phải là hoàng tử không nhỉ?
Ủa mà, ảnh mới gọi nó là “Em yêu” phải không?
Wind trợn mắt nhìn, lặp lại như bị thôi miên.
-Em yêu. Em yêu! Em yêu??????
-Ừ. – Chàng trai vẫn giữ cái vẻ tỉnh như ruồi, không có gì là bất ngờ, gật đầu cái rụp. Rồi thản nhiên khoác vai nó, quay sang nhìn Khang, hất hàm hỏi. – Bạn này là ai đây?
-Wind…đây là… - Khang như bị thứ gì đó chặn ngang họng.
-Ơ… - Chính Wind cũng có biết đó là ai đâu…
-Người yêu của em Tuyết. Có vấn đề gì không? – Anh chàng bí ẩn đáp. Còn Wind thì trợn mắt nhìn anh ta. Sao người này cứ nói như thật ấy nhỉ? Nhưng mà nếu là người yê thật thì, tuyệt vời quá chừng, híhí!
-Em thật sự là có…người khác rồi sao? – Khang như không tin vào mắt mình.
-Tôi… - Đang định nói hai chữ không biết thì Wind bị nhéo một cái khá đau ngay bên eo. Nó liếc nhìn anh chàng kia, và thấy anh ta nháy mắt với mình. Nó không biết tại sao anh ta lại giúp nó, nhưng thôi kệ, thế này cũng không tệ. Wind lập tức chuyển sang chế độ diễn viên phim tình cảm. – Ừm, đương nhiên rồi. Người yêu tôi đấy. Anh thấy sao? Đủ để anh bỏ cuộc rồi chứ?
Này nhá, dáng đô nhá, đẹp trai nhá, nhìn cũng thông minh, nào nào, anh bỏ cuộc đi chứ, cho tui xin hai chữ “bình yên” rẻ mạt đi chứ!
-Em...Anh không tin. – Cái tên này ngoan cố chúm luôn ý. Bằng chứng rành rành trước mắt rồi, còn muốn gì nữa. Người yêu tui, ừm…cho dù là giả, tuyệt vời như vậy, còn muốn so đo à. Wind đang định nói thì ngay lập tức bị bịt mỏ ngay. Một nụ hôn đặt trên môi Wind ngay trước mắt Khang làm hắn choáng váng. Anh chàng đánh nhanh rút lẹ, nó không kịp phản ứng luôn.
-Thế này thì sao? – Chàng trai bí ẩn nở một nụ cười khiêu khích, sau khi đặt một nụ hôn khẳng định chủ quyền. – Anh không nên cứ làm phiền em Tuyết, tôi giận đấy. Mà anh cũng không muốn biết lúc tôi giận sẽ thế nào đâu.
-Mày….! – Khang tức lắm, nhưng hắn biết mình không làm gì được (cái thân thư sinh ấy sao dám đọ với chàng lực lưỡng bên này, hehe). Khang đành leo lên xe, chạy đi, không quên buông môt câu chữi thề thay lời chào. Chàng trai kia nở một nụ cười chiến thắng, rồi quay nhìn đương sự – cái kẻ đang đần thối ra vì nụ hôn vừa rồi.
-Này! – Anh chàng lay lay vai Wind, nó dần dần tỉnh táo lại. Não Wind bắt đầu tiếp nhận và sắp xếp thông tin. Đi học --> Gặp 2 thằng xấu xí --> Gặp Khang --> Bị hỏi về người yêu --> Một người lạ xuất hiện --> Được giúp đỡ --> Bị hun.
What the…
Sau khi sắp xếp sự việc vừa xảy ra một cách chớp nhoáng ban nãy, Wind cúi gầm mặt xuống. Chàng trai kia thấy có gì không ổn, bèn hỏi.
-Có sao không?
-...
-Hử? – Không nghe được tiếng nó nó trả lời, anh chàng bắt đầu thấy lo. Đang cúi xuống định xem nó thế nào mà cứ cúi gầm mặt như vậy thì… - Á…!
Một cú đấm vào mặt. Và cái kẻ dùng cái nắm đấm ngàn cân đó thụi mạnh vào khuôn mặt đẹp trai kia không ai khác chính là Wind. Đầu nó bốc khói, mặt mũi đỏ lét, răng nghiến ken két (khủng khiếp chưa!).
-Không sao? Anh nghĩ tui không sao hả? Anh có bị điên không mà dám hun tui. Đành rằng anh cứu tui, tui cảm ơn, nhưng ai cho anh hun tui. Hả? Hả? Đồ điênnnnnn!!!!! – Nó gào lên, giận dữ. Đẹp trai thì đẹp trai chứ, giúp thì giúp chứ, ai cho cái quyền hun nó không giấy phép như thế!!!!!
Anh chàng vừa bị thụi một cú đau điếng, khẽ quệt máu trên khóe miệng, nhăn nhó nhìn nó. Thiệt là làm ơn mắc oán mà. Nhưng mà, đúng như mong đợi của anh, phản ứng đúng là…Cứ làm như mới hun lần đầu ý. Đột nhiên anh ta bật cười ha hả làm Wind ngớ cả nguời. Wind thật tình không hiểu nó đã làm cái gì buồn cười nữa. Anh chàng cứ ôm bụng cười ha hả như thể uống nhầm thuốc cười. Còn nó thì hoang mang, không biết phải làm sao, mặt đỏ ửng cả lên. Wind tức giận tiến đến, nắm cổ áo anh chàng kéo lên, tức giận hỏi.
-Anh…anh cười cái gì!!!!!
Anh chàng từ từ ngừng cười, quệt nước mắt. Rồi đột nhiên ôm chầm lấy Wind.
-Tao nhớ mày quá Wind ơi!
Bốp. Một cái tát làm anh ta ngã đụi ra đất. Quần áo dính bụi, nhăn nhó, xộc xệch. Anh trợn mắt nhìn nó, đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên cực độ. Một đứa con gái trông mềm yếu như thế, mà cái tát thì đầy…uy lực.
-Ui da. Sao mày quánh tao? – Anh chàng xoa xoa má, nhăn nhó hét lên.
-Anh là ai? Tui có biết anh đâu…Còn dám đụng chạm nữa là tui giết chết anh đó! Tấm thân này không phải ngọc ngà gì, nhưng cũng đáng giá bạc triệu nha! – Nó giơ nắm đấm lên đe dọa.
-Hahaha.
-Sao lại cười nữa? Anh điên hả? – Nó bắt đầu ức chế rồi đó nha. Sao cứ cười nó hoài vậy? Hay là tên này điên thiệt? Nó nói đúng mà, có gì sai đâu.
-Mày…mày làm tao mắc cười quá Wind!
-Anh là ai!!!!! – Trời ơi, sao thằng điên này biết tên tui, mà sao nó cứ cười tui hoài vậy nè!!! Tui có quen biết đâu trời! Sao dạo này tui toàn gặp mấy thằng không bình thường không vậy????? Nhìn anh cũng bình thường lắm mà!!!!
-Mày không nhớ tao hả? – Lắc đầu.
-Không nhớ? – Lắc đầu.
-Thiệt là không nhớ? – Lắc đầu.
-Thiệt đó hả?
-Anh muốn chết không? – Quá tam ba bận nhá, hỏi thử một lần nữa coi. Wind tui sẽ cho anh uống nước thay cơm cả đời.
-Hahaha! Rồi rồi, mày đúng là…Tao không đùa nữa. – Nói rồi, anh chàng đứng dậy, phủi phủi quần, chỉn chu lại chiếc áo xộc xệch.
-Anh là ai…? – Hỏi câu này hơi bị nhiều rồi đó nha.
-Rain. Người quen của mày.
Bắt đầu lục lọi trí nhớ. Rain á? Hmm…ừ thì có quen một thằng tên Rain, mà nó xấu xí lắm, bẩn nữa, toàn chơi với bùn. Nhưng không phải thằng đó đi nước ngoài với ba má nó 3 năm trước rồi sao? Giờ Wind chỉ nhớ có chút chút. Chỉ biết mỗi một điều chắc chắn là hình như lúc trước hai đứa thân nhau lắm. Đi rồi thì thằng đó chả thèm liên lạc cho nó nữa. Hừ!
-Có một thằng Rain, mà nó xấu xí lắm, không có đẹp trai như anh! – Nó xoa xoa cắm nói. Và lại bị cười. – Cái gì nữa? Tui khen mà cũng cười nữa hả?
-Mày nói tao đẹp trai hả? Haha – Anh chàng cười, rồi phát ngôn một câu rất ư là sốc óc – Tao là cái thằng Rain xấu xí hồi trước đó!
-Gì????????????
-Ngạc nhiên không?
-Rờ…rờ…Rain…đó hả? – Nó há hốc mồm.
-Ừ thì tao. Đừng có rờ rờ trước tên tao, nghe ghê ghê.
Không phải chứ. Không thể nào đâu! Rain ốm yếu, xấu xí giờ thành Rain to cao, đẹp trai vậy sao?
-Tui…tui không tin.
-Tao nói thiệt. Vậy để tao chứng minh cho. Để coi, nếu tao không nhầm. Mày có cái bớt hình trái tim dưới m…
-Im. – Không để Rain nói hết, nó vội ngắt lời ngay. Không thể để cái chuyện mất mặt đó bị đồn ra ngoài được, còn đâu danh tiếng trong giới giang hồ nữa. Ừ thì chỉ có mình thằng Rain đó mới biết bí mật đáng xấu hổ đó của nó. Vậy thì thằng này đích thị là thằng Rain rồi – Biết rồi, tin rồi. Đừng nói chuyện đó ra, kì lắm!
-Nhớ ra tao chưa? – Gật đầu.
-Thấy tao khác trước không? – Gật đầu.
-Yêu tao không? – Gật…
-Cái gì? – Mém tí là nhận nhầm rồi. Trời ơi, sao thằng này nguy hiễm quá!
-Hahaha…Mày ngây thơ quá Wind à! Thôi, đi về nhà với tao, rôi tao sẽ giúp mày tiếp thu. – Wind ngoan ngoãn lên xe, chạy theo sau Rain, não vẫn đang tiếp nhận thông tin một cách chậm chạp. Thì…mọi chuyện bất ngờ quá mà!
Một thằng bạn đi biệt tích 3 năm, tự nhiên đùng một cái về mà không báo trước. Đã vậy còn giúp ngay đúng lúc nó gặp nạn, rồi cướp luôn nụ hôn quý giá của con gái nhà người ta…
Cứ như phim…
-Không. – Khang vừa dứt câu, nó lập tức phũ phàng từ chối. – Rồi đó, biết câu trả lời rồi, giờ tôi đi được rồi chứ?
-Khoan – Khang nắm tay nó níu lại – Anh…anh xin lỗi mà. Anh biết là anh sai, nhưng là vì em lúc đó không giải thích. Anh…anh xin lỗi…
-Hơ – Nó nhếch mép – Giải thích? Sao tôi phải giải thích? Chẳng phải chính lúc đó anh cũng đang kiếm cái cớ để chia tay tôi sao? Hừ, cơ bản là tôi làm gì có cơ hội giải thích. Bịa một cái lí do hết sức nhảm nhí, không có thật để chia tay…anh đúng là, thông minh thật!
-Anh… - Khang ấp úng. Phải rồi, nói trúng tim đen rồi chứ gì. Đồ dối trá – Anh thật sự xin lỗi – Khang nắm chặt tay nó – Xin em đấy, quay lại đi. Anh sẽ không như thế nữa đâu. Anh sẽ yêu em mà, mãi mãi yêu em. Lúc đó chẳng qua, vì anh lỡ dại.
Wind nhìn cái dáng vẻ cầu xin tội nghiệp của Khang, nó vừa thấy đán thương lại xen lẫn chút gì đó khinh thường. Ngày trước, chẳng phải anh lúc nào cũng đứng thẳng, nhìn thẳng, chưa bao giờ phải quỵ lụy vì ai, năn nỉ ai cả sao? Bình thường anh thông minh, tỉnh táo lắm mà, sao ngày hôm đó lại ngu ngốc nghe lời một đứa con nít – vì nó đẹp, nó giàu, mà sẵn sàng đạp đổ 1 năm rưỡi tình cảm với Wind, còn rắp tăm hại nó, khiến nó bị nhiều người nghĩ là một đứa hư hỏng? Những chuyện ghê gớm ấy, không bằng không cớ, mà anh còn dám nói như vậy. Anh có phải rất quá đáng không? Nó đã tin anh mà, nó đã thật sự yêu thương anh. Vậy mà…
-Trễ rồi anh! – Wind lạnh lùng nói. – Anh không yêu tôi, tôi cũng chẳng thể tin anh như ngày trước. Vậy thì, niềm tin vỡ rồi, nhặt lại làm gì cho xước tay?
-Wind…
-Anh nên tìm người khác đi. Tìm kẻ nào y chang anh ấy. – Wind rút tay mình lại, quay mặt đi. Nó chả muốn đôi co mất thời giờ.
-Wind! – Khang không cam tâm, đứng dậy gọi tên nó. Wind đứng lại. – Anh sẽ chờ em, chờ đến khi em tìm được người khác thì anh sẽ bỏ cuộc. Anh không tin, là em đã hết yêu anh.
-Tôi có người khác rồi, anh bỏ cuộc đi! – Wind nói.
-Vậy sao? Đó là ai vậy? – Có vẻ như Khang không chịu bỏ cuộc. Còn nó thì mệt lắm rồi, nó ước gì mình có thể đập cho Khang một phát để quên nó đi, nhưng lại không thể. Lỡ nói là có người khác rồi, biết kiếm đâu ra cho hắn tin bây giờ.
-Anh…không cần biết. Đó là một người bạn. – Nó trả lời đại.
-Tên?
-Umm…tên là… - Chết chưa, nó không giỏi nói dối đâu. Cái tên nào mới được đây?
-Nếu người em nói là có thật, thì gọi đến đây đi. Nhưng anh nói trước, em biết rõ con người anh mà, anh sẽ tìm ra cho được cái thằng người yêu của em….
-… - Wind không biết phải làm sao, mồ hôi tuôn lã chã. Nó định nhấn số gọi người quen. Hay là gọi anh Vĩ nhỉ? Ý hay đấy! Nó mừng rỡ tìm danh bạ.
“Tút…tút…Số máy quý khách…”
Rồi, hiểu luôn. Kiểu này là ảnh đang làm gì quan trọng lắm nè! Nó lại tiếp tục lục danh bạ. Rồi lại gọi, gọi, và gọi. Không một ai (là con trai) bắt máy. Không lẽ giờ Wind nói nó bị les à? Mà thôi kệ, nếu vậy mà thoát được Khang thì bán cả giới tính cũng được. Có một lần thôi mà. Bỗng, một bàn tay đưa ra, giựt cái điện thoại từ tay nó, kèm theo một giọng nói rất chi là trầm ấm, ngoài anh Vĩ ra còn có người khác có cái chất giọng tuyệt vời này sao?
-Em yêu à, em làm gì ở đây vậy? Sao anh gọi mà không bắt máy.
Wind ngước lên nhìn người đó, còn Khang thì bất ngờ. Tóc đen, da ngăm ngăm, dáng cao cao, khuôn mặt tuấn tú, chà, coi kìa, xương quai xanh lộ ra qua chiếc áo cổ chữ V trắng. Có phải là hoàng tử không nhỉ?
Ủa mà, ảnh mới gọi nó là “Em yêu” phải không?
Wind trợn mắt nhìn, lặp lại như bị thôi miên.
-Em yêu. Em yêu! Em yêu??????
-Ừ. – Chàng trai vẫn giữ cái vẻ tỉnh như ruồi, không có gì là bất ngờ, gật đầu cái rụp. Rồi thản nhiên khoác vai nó, quay sang nhìn Khang, hất hàm hỏi. – Bạn này là ai đây?
-Wind…đây là… - Khang như bị thứ gì đó chặn ngang họng.
-Ơ… - Chính Wind cũng có biết đó là ai đâu…
-Người yêu của em Tuyết. Có vấn đề gì không? – Anh chàng bí ẩn đáp. Còn Wind thì trợn mắt nhìn anh ta. Sao người này cứ nói như thật ấy nhỉ? Nhưng mà nếu là người yê thật thì, tuyệt vời quá chừng, híhí!
-Em thật sự là có…người khác rồi sao? – Khang như không tin vào mắt mình.
-Tôi… - Đang định nói hai chữ không biết thì Wind bị nhéo một cái khá đau ngay bên eo. Nó liếc nhìn anh chàng kia, và thấy anh ta nháy mắt với mình. Nó không biết tại sao anh ta lại giúp nó, nhưng thôi kệ, thế này cũng không tệ. Wind lập tức chuyển sang chế độ diễn viên phim tình cảm. – Ừm, đương nhiên rồi. Người yêu tôi đấy. Anh thấy sao? Đủ để anh bỏ cuộc rồi chứ?
Này nhá, dáng đô nhá, đẹp trai nhá, nhìn cũng thông minh, nào nào, anh bỏ cuộc đi chứ, cho tui xin hai chữ “bình yên” rẻ mạt đi chứ!
-Em...Anh không tin. – Cái tên này ngoan cố chúm luôn ý. Bằng chứng rành rành trước mắt rồi, còn muốn gì nữa. Người yêu tui, ừm…cho dù là giả, tuyệt vời như vậy, còn muốn so đo à. Wind đang định nói thì ngay lập tức bị bịt mỏ ngay. Một nụ hôn đặt trên môi Wind ngay trước mắt Khang làm hắn choáng váng. Anh chàng đánh nhanh rút lẹ, nó không kịp phản ứng luôn.
-Thế này thì sao? – Chàng trai bí ẩn nở một nụ cười khiêu khích, sau khi đặt một nụ hôn khẳng định chủ quyền. – Anh không nên cứ làm phiền em Tuyết, tôi giận đấy. Mà anh cũng không muốn biết lúc tôi giận sẽ thế nào đâu.
-Mày….! – Khang tức lắm, nhưng hắn biết mình không làm gì được (cái thân thư sinh ấy sao dám đọ với chàng lực lưỡng bên này, hehe). Khang đành leo lên xe, chạy đi, không quên buông môt câu chữi thề thay lời chào. Chàng trai kia nở một nụ cười chiến thắng, rồi quay nhìn đương sự – cái kẻ đang đần thối ra vì nụ hôn vừa rồi.
-Này! – Anh chàng lay lay vai Wind, nó dần dần tỉnh táo lại. Não Wind bắt đầu tiếp nhận và sắp xếp thông tin. Đi học --> Gặp 2 thằng xấu xí --> Gặp Khang --> Bị hỏi về người yêu --> Một người lạ xuất hiện --> Được giúp đỡ --> Bị hun.
What the…
Sau khi sắp xếp sự việc vừa xảy ra một cách chớp nhoáng ban nãy, Wind cúi gầm mặt xuống. Chàng trai kia thấy có gì không ổn, bèn hỏi.
-Có sao không?
-...
-Hử? – Không nghe được tiếng nó nó trả lời, anh chàng bắt đầu thấy lo. Đang cúi xuống định xem nó thế nào mà cứ cúi gầm mặt như vậy thì… - Á…!
Một cú đấm vào mặt. Và cái kẻ dùng cái nắm đấm ngàn cân đó thụi mạnh vào khuôn mặt đẹp trai kia không ai khác chính là Wind. Đầu nó bốc khói, mặt mũi đỏ lét, răng nghiến ken két (khủng khiếp chưa!).
-Không sao? Anh nghĩ tui không sao hả? Anh có bị điên không mà dám hun tui. Đành rằng anh cứu tui, tui cảm ơn, nhưng ai cho anh hun tui. Hả? Hả? Đồ điênnnnnn!!!!! – Nó gào lên, giận dữ. Đẹp trai thì đẹp trai chứ, giúp thì giúp chứ, ai cho cái quyền hun nó không giấy phép như thế!!!!!
Anh chàng vừa bị thụi một cú đau điếng, khẽ quệt máu trên khóe miệng, nhăn nhó nhìn nó. Thiệt là làm ơn mắc oán mà. Nhưng mà, đúng như mong đợi của anh, phản ứng đúng là…Cứ làm như mới hun lần đầu ý. Đột nhiên anh ta bật cười ha hả làm Wind ngớ cả nguời. Wind thật tình không hiểu nó đã làm cái gì buồn cười nữa. Anh chàng cứ ôm bụng cười ha hả như thể uống nhầm thuốc cười. Còn nó thì hoang mang, không biết phải làm sao, mặt đỏ ửng cả lên. Wind tức giận tiến đến, nắm cổ áo anh chàng kéo lên, tức giận hỏi.
-Anh…anh cười cái gì!!!!!
Anh chàng từ từ ngừng cười, quệt nước mắt. Rồi đột nhiên ôm chầm lấy Wind.
-Tao nhớ mày quá Wind ơi!
Bốp. Một cái tát làm anh ta ngã đụi ra đất. Quần áo dính bụi, nhăn nhó, xộc xệch. Anh trợn mắt nhìn nó, đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên cực độ. Một đứa con gái trông mềm yếu như thế, mà cái tát thì đầy…uy lực.
-Ui da. Sao mày quánh tao? – Anh chàng xoa xoa má, nhăn nhó hét lên.
-Anh là ai? Tui có biết anh đâu…Còn dám đụng chạm nữa là tui giết chết anh đó! Tấm thân này không phải ngọc ngà gì, nhưng cũng đáng giá bạc triệu nha! – Nó giơ nắm đấm lên đe dọa.
-Hahaha.
-Sao lại cười nữa? Anh điên hả? – Nó bắt đầu ức chế rồi đó nha. Sao cứ cười nó hoài vậy? Hay là tên này điên thiệt? Nó nói đúng mà, có gì sai đâu.
-Mày…mày làm tao mắc cười quá Wind!
-Anh là ai!!!!! – Trời ơi, sao thằng điên này biết tên tui, mà sao nó cứ cười tui hoài vậy nè!!! Tui có quen biết đâu trời! Sao dạo này tui toàn gặp mấy thằng không bình thường không vậy????? Nhìn anh cũng bình thường lắm mà!!!!
-Mày không nhớ tao hả? – Lắc đầu.
-Không nhớ? – Lắc đầu.
-Thiệt là không nhớ? – Lắc đầu.
-Thiệt đó hả?
-Anh muốn chết không? – Quá tam ba bận nhá, hỏi thử một lần nữa coi. Wind tui sẽ cho anh uống nước thay cơm cả đời.
-Hahaha! Rồi rồi, mày đúng là…Tao không đùa nữa. – Nói rồi, anh chàng đứng dậy, phủi phủi quần, chỉn chu lại chiếc áo xộc xệch.
-Anh là ai…? – Hỏi câu này hơi bị nhiều rồi đó nha.
-Rain. Người quen của mày.
Bắt đầu lục lọi trí nhớ. Rain á? Hmm…ừ thì có quen một thằng tên Rain, mà nó xấu xí lắm, bẩn nữa, toàn chơi với bùn. Nhưng không phải thằng đó đi nước ngoài với ba má nó 3 năm trước rồi sao? Giờ Wind chỉ nhớ có chút chút. Chỉ biết mỗi một điều chắc chắn là hình như lúc trước hai đứa thân nhau lắm. Đi rồi thì thằng đó chả thèm liên lạc cho nó nữa. Hừ!
-Có một thằng Rain, mà nó xấu xí lắm, không có đẹp trai như anh! – Nó xoa xoa cắm nói. Và lại bị cười. – Cái gì nữa? Tui khen mà cũng cười nữa hả?
-Mày nói tao đẹp trai hả? Haha – Anh chàng cười, rồi phát ngôn một câu rất ư là sốc óc – Tao là cái thằng Rain xấu xí hồi trước đó!
-Gì????????????
-Ngạc nhiên không?
-Rờ…rờ…Rain…đó hả? – Nó há hốc mồm.
-Ừ thì tao. Đừng có rờ rờ trước tên tao, nghe ghê ghê.
Không phải chứ. Không thể nào đâu! Rain ốm yếu, xấu xí giờ thành Rain to cao, đẹp trai vậy sao?
-Tui…tui không tin.
-Tao nói thiệt. Vậy để tao chứng minh cho. Để coi, nếu tao không nhầm. Mày có cái bớt hình trái tim dưới m…
-Im. – Không để Rain nói hết, nó vội ngắt lời ngay. Không thể để cái chuyện mất mặt đó bị đồn ra ngoài được, còn đâu danh tiếng trong giới giang hồ nữa. Ừ thì chỉ có mình thằng Rain đó mới biết bí mật đáng xấu hổ đó của nó. Vậy thì thằng này đích thị là thằng Rain rồi – Biết rồi, tin rồi. Đừng nói chuyện đó ra, kì lắm!
-Nhớ ra tao chưa? – Gật đầu.
-Thấy tao khác trước không? – Gật đầu.
-Yêu tao không? – Gật…
-Cái gì? – Mém tí là nhận nhầm rồi. Trời ơi, sao thằng này nguy hiễm quá!
-Hahaha…Mày ngây thơ quá Wind à! Thôi, đi về nhà với tao, rôi tao sẽ giúp mày tiếp thu. – Wind ngoan ngoãn lên xe, chạy theo sau Rain, não vẫn đang tiếp nhận thông tin một cách chậm chạp. Thì…mọi chuyện bất ngờ quá mà!
Một thằng bạn đi biệt tích 3 năm, tự nhiên đùng một cái về mà không báo trước. Đã vậy còn giúp ngay đúng lúc nó gặp nạn, rồi cướp luôn nụ hôn quý giá của con gái nhà người ta…
Cứ như phim…
/44
|