Giáo tông bệ hạ mở mắt ra, đôi mắt kia sáng ngời rực rỡ như ánh sao, không ngờ lại khiến không gian yên tĩnh này có thêm một phần sức sống.
- Đúng vậy, ta muốn cho hắn gia nhập chúng ta.
Y trì hoãn nói:
- Thiên phú như vậy, tư chất như vậy, may giờ hắn mới chỉ có tu vi Vương Cấp, nếu tấn thăng đến bán thần, khẳng định không có cách nào tránh thoát ánh mắt của Quang Minh Thần.
Lão Cường Ni biến sắc, trầm giọng nói:
- Ngươi đang lo Quang Minh Thần giao thần vị cho hắn sao?
Giáo tông bệ hạ chăm chú nhìn đối phương, trì hoãn nói:
- Chỉ dựa vào tiềm lực và năng lực rèn hơn người của hắn, dù thần linh nào gặp được đều không do dự giao cho hắn thần vị.
Lão Cường Ni trầm ngâm cười khổ.
- Ngươi đang thuyết phục ta sao, nhưng mà, liệu hắn có nghe theo chúng ta không?
Giáo tông bệ hạ mỉm cười nói.
- Nếu hắn không có hy vọng thành thần hay nói hắn không đủ mạnh, như vậy lúc thần linh nguyện ý giao bài vị cho hắn, hắn sẽ đồng ý không do dự. Nhưng…
Nét cười của Giáo tông bệ hạ càng lúc càng đậm.
- Hắn lại có đủ tiềm lực, lại biết chân tướng thành thần, vậy ngươi nghĩ hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Ánh mắt lão Cường Ni lóe lên, sau đó chậm rãi gật đầu.
- Hắn sẽ chọn hợp tác với ta, tuy nhiên….
Ngừng một chút giọng nói lão Cường Ni trở nên giá lạnh.
- Nếu hắn không muốn thì làm thế nào?
- Chúng ta đem tin tức trọng yếu tiết lộ cho hắn, nếu hắn không muốn, chúng ta đành phải phòng bí mật này vì hắn mà phát tán.
Giáo tông bệ hạ không mặn không nhạt nói.
Đương nhiên lão Cường Ni hiểu được ý này, ông nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng được, dù hắn có gặp kỳ ngộ gì ở Long tộc cũng không thể mạnh hơn ta và ngươi. Hừ, việc này giao cho ta xử lý đi.
Giáo tông bệ hạ lắc đầu nói.
- Cùng làm.
- Cái gì?
- Mấy ngày nữa, cho hắn đoàn tụ với người nhà đi.
Giáo tông bệ hạ nói như đinh đóng cột.
- Ta có dự cảm, trên người Doanh Thừa Phong có một sức mạnh ngay cả ta cũng không nhìn thấu, sức mạnh này tuyệt đối không kém ta và ngươi. Thế nên, chúng ta cũng đi.
Sắc mặt lão Cường Ni ngưng động, đương nhiên ông ta biết Giáo tông bệ hạ ngoài vũ lực bản thân lợi hai thì còn là một Dự Ngôn Sư. Chỉ có điều, mỗi lần tiên đoán sẽ tiêu hao của y rất nhiều tinh lực, thậm chí còn khiến lực lượng sinh mạng suy thoái. Thế nên không phải vạn bất đắc dĩ, Giáo tông bệ hạ sẽ không thi triển lời tiên đoán này.
Nhưng vì Doanh Thừa Phong, không ngờ y lại sử dụng mật thuật này, bởi vậy có thì thấy được, trong suy nghĩ của Giáo tông bệ hạ, Doanh Thừa Phong quan trọng cỡ nào.
Trên trời chợt có một đạo kiếm quang xẹt qua.
Kiếm quang này bắn ra từ nội cung của Giáo tông bệ hạ, mũi tên nhọn phảng phất như phá tan chân trời, bay lượn tự do trên bầu trời Thánh Giáo.
Sau khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đều không nhịn được toát lên ánh mắt hâm mộ, đố kỵ.
Kỳ thật khu kiếm phi hành không khó, dù tu vi chưa đạt được Tước vị nhưng thiên tư trác tuyệt thì vẫn có thể làm được.
Nhưng nơi này là tổng bộ Quang Minh thánh giáo, ở nơi này, ngoài người có quyền cao chức trọng có rất ít người dám khu kiếm phi hành.
Mà những lão già này lại thích ngồi phi thuyền hơn.
Cho nên, khi thấy có người khu kiếm phi hành trên không trung, rất nhiều người không nén được đố kỵ.
Bỗng một đạo hào quang trên trời giáng xuống, chặn đường kiếm bay.
Doanh Thừa Phong nhăn mày, tâm niệm vừa động, trường kiếm Hàn Băng lập tức phóng xuất ra hàn quang bao phủ lấy mình.
Hắn không thúc giục lĩnh vực bán thần, vì đang ở trong Quang Minh thánh giáo, hắn không muốn tự tạo ác danh ỷ thế hiếp người.
Phía trước chợt xuất hiện năm kỵ sĩ toàn thân mặc giáp, ngay cả diện mạo cũng che khuất dưới nón trụ. Một giọng nói phát ra từ miệng một kỵ sĩ trẻ tuổi vang lên.
- Các hạ là ai, sao lại tùy ý làm bậy trên bầu trời Thánh giáo, chẳng lẽ ngươi không biết không được bay ở đây sao?
Doanh Thừa Phong giật mình, hắn không ngờ người ta ngăn cản mình là vì hỏi vấn đề này.
Hắn lắp bắp trong miệng, cảm giác cực kỳ hoang đường xông lên.
Dường như do hắn không trả lời, vị kỵ sĩ trẻ kia vung tay lên nói.
- Bắt.
- Vâng.
Phía sau kị sĩ kia cũng là bốn kỵ sĩ bọc giáp kín mít, bọn họ lập tức tiến lên, đưa tay chỉ vào Doanh Thừa Phong đang ngự kiếm phía xa, có một người trong số đó nói.
- Các hạ đừng chống cự, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích Thành giáo, khiêu khích Giáo tông bệ hạ.
Doanh Thừa Phong giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, biết vì sao những người chỉ biết nhàn rỗi ăn cơm này xuất hiện gây phiền toái cho mình rồi.
Không ngờ những người này đều là kỵ sĩ trẻ tuổi trực thuộc Giáo tông bệ hạ, chức trách của họ là thủ vệ Thánh giáo, dù vi phạm bất kỳ giáo quy gì đều bị họ bắt và thẩm phán.
Nếu Doanh Thừa Phong cười một con thuyền Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ để phô trương thanh thế hay sử dụng chiến thuyền, thuyền độc mộc có ký hiệu đặc biệt thì đám người đã không tiến lên ngăn cản.
Nhưng lúc Doanh Thừa Phong khu kiếm phi hành, cũng chỉ là Hàn Băng trường kiếm.
Dù bán thần khí này vô cùng cường đại, nhưng chưa từng đăng ký trong nội cung Giáo tông bệ hạ.
Mà thực tế, dựa vào uy năng của kiếm, Doanh Thừa Phong cũng không thể lấy nó đăng ký vào danh sách.
Cho nên, khi đám người bảo vệ bắt gặp kiếm quang không biết tên bay không chút kiêng nể trên không trung, đương nhiên là phải chạy tới tróc nã.
Khẽ ho một tiếng, Doanh Thừa Phong nói.
- các vị, tại hạ nhất thời sơ sẩy đã quên mất việc này, kính xin các vị thứ lỗi.
Người kỵ sĩ trẻ cầm đầu cao giọng nói.
- Nếu ai phạm lỗi đều nói mình vô ý không đáng bị phạt, vậy quy củ của Thánh giáo chắc là thùng rỗng kêu to.
Y ngừng một chút nói.
- Các hạ vẫn nên bó tay chịu trói thì hơn, nếu không chờ lát nữa có thương tổn gì thì không hay lắm.
Doanh Thừa Phong cười khổ, tên tuổi của hắn trong Quang Minh thánh giáo hiện giờ đã có chút vang dội. Nhưng hắn cũng không tự cho mình là Giáo tông bệ hạ, không phải mọi người đều biết đến mình.
Mà trên thực tế, dù là Giáo tông bệ hạ xuất hiện, không phải ai cũng có thể nhận ra.
Thế nên nhóm kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ không nhận ra hắn cũng không có gì lạ, thế nên hắn cũng không oán hận chức trách của đám kỵ sĩ này.
Nhưng điều này không có nghĩa hắn sẽ vô cớ để đối phương bắt giữ.
Nếu cho người khác biết, Doanh Thừa Phong đại sư bị bắt vì bay trên bầu trời Thánh giáo, nhất định sẽ có nhiều người cười tới rụng răng, mà việc này cũng trở thành vết đen lớn nhất đời mình.
Khẽ ho một tiếng, Doanh Thừa Phong nói.
- Các vị, rất xin lỗi, tại họ có việc, cáo từ.
Vừa dứt lời, dưới chân hắn lóe lên hàn quang, Hàn Băng kiếm bọc lấy cơ thể hắn lao đi xa.
Năm kỵ sĩ đối diện ngẩn ra, họ thật không ngờ trong Thành giáo vẫn có người dám chạy khi họ đang chấp pháp.
Năm người đưa mắt nhìn về phía trước, trong đôi mắt kia đều có vẻ trào phúng.
Chẳng lẽ hắn không biết, chỉ cần ở trong Thánh giáo thì đừng mơ tới chuyện chạy trốn sao.
- Lệ…
Một tiếng rít từ trong miệng kị sĩ phát ra.
Nháy mắt, phía xa không ngừng vang lên những tiếng thét dài, từng bóng dáng võ trang đầy đủ từ trong tối hiện ra, bọn họ dùng tiếng huýt gió giao lưu, nhanh chóng xác định vị trí của Doanh Thừa Phong.
Tuy nhiên Doanh Thừa Phong không buồn quan tâm, hắn giục Hàn Băng trường kiếm, đẩy tốc độ lên cực hạn.
Bán thần khí chỉ mang theo một người nên tốc độ nhanh tới khó tin.
Đám người phía sau nhìn hắn mà biến sắc, tốc độ bỏ trốn của nghi phạm quá nhanh, nhanh tới không thể tin nổi. Chỉ có điều, họ không nghĩ ra, người mình đang truy kích chính là cường giả cưỡi bán thần khí.
Dù tốc độ bán thần khí nhanh tới đâu thì đây vẫn là Quang Minh thánh giáo, ngoài kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ, kỵ sĩ các điện còn lại cũng không cam lòng yếu thế.
Chỉ nửa khắc sau, trên bầu trời đã xuất hiện tới mấy nghìn người.
Tuy nhiên, ngoài kỵ sĩ của bệ hạ, kỵ sĩ các điện còn lại đều ở trong một phạm vi nhất định chứ không dám vượt giới hạn. Bởi vậy có thể thấy quy củ nơi này nghiêm khắc, người thường khó thể so sánh.
Doanh Thừa Phong thầm kêu xui xẻo, nếu giờ thể hiện thân phận, chẳng phải càng thêm mất mặt.
Hắn cắn răng giục tốc độ lên tới cực hạn. Hàn Băng trường kiếm phảng phất như một đạo hồng quang xuyên thấu không gian, bay thẳng về phía trang viên.
Nhưng phía trước chợt có tiếng bạo rống, sau đó có một sức mạnh khó hình dung từ dưới bay lên, chạm mạnh vào kiếm quang.
Đây là một kỵ sĩ không nhịn được đã ra tay động thủ.
Vị kỵ sĩ này tu vi không kém, đã đạt tới trình độ Đại Công Tước. Nhưng kết quả một kích này khiến y rất kinh hãi.
Kiếm quang kia hơi uốn éo giữa không trung rồi kinh hoạt né tránh một kích đang vận sức chờ phát động kia.
Nhìn kiếm quang bay qua người, thêm cả hàn ý thê lương lướt qua, vị Kỵ Sĩ trưởng cấp Đại Công Tước tái nhợt, gương mặt không chút huyết sắc.
Đến lúc này y mới hiểu rõ một chuyện. Nếu ai đó ngăn được kiếm quang này, khẳng định đối phương đã có tu vi Vương Cấp.
- Lệ…
Lại là một thanh âm kỳ quái từ miệng y phát ra.
Lúc này, trong giọng nói càng ẩn chứa thêm huyền ảo.
Ngay sau đó, tất cả kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ đều biết có một cường giả Vương Cấp dễ dàng đột phá phòng tuyến, như muốn bay ra ngoài sơn môn.
Lập tức, mấy thân ảnh đứng dậy, hội tụ về một phương, chỉ một sau, phía trước Doanh Thừa Phong đã có hai cường giả Vương Cấp lặng yên đứng đó.
- Đúng vậy, ta muốn cho hắn gia nhập chúng ta.
Y trì hoãn nói:
- Thiên phú như vậy, tư chất như vậy, may giờ hắn mới chỉ có tu vi Vương Cấp, nếu tấn thăng đến bán thần, khẳng định không có cách nào tránh thoát ánh mắt của Quang Minh Thần.
Lão Cường Ni biến sắc, trầm giọng nói:
- Ngươi đang lo Quang Minh Thần giao thần vị cho hắn sao?
Giáo tông bệ hạ chăm chú nhìn đối phương, trì hoãn nói:
- Chỉ dựa vào tiềm lực và năng lực rèn hơn người của hắn, dù thần linh nào gặp được đều không do dự giao cho hắn thần vị.
Lão Cường Ni trầm ngâm cười khổ.
- Ngươi đang thuyết phục ta sao, nhưng mà, liệu hắn có nghe theo chúng ta không?
Giáo tông bệ hạ mỉm cười nói.
- Nếu hắn không có hy vọng thành thần hay nói hắn không đủ mạnh, như vậy lúc thần linh nguyện ý giao bài vị cho hắn, hắn sẽ đồng ý không do dự. Nhưng…
Nét cười của Giáo tông bệ hạ càng lúc càng đậm.
- Hắn lại có đủ tiềm lực, lại biết chân tướng thành thần, vậy ngươi nghĩ hắn sẽ lựa chọn thế nào?
Ánh mắt lão Cường Ni lóe lên, sau đó chậm rãi gật đầu.
- Hắn sẽ chọn hợp tác với ta, tuy nhiên….
Ngừng một chút giọng nói lão Cường Ni trở nên giá lạnh.
- Nếu hắn không muốn thì làm thế nào?
- Chúng ta đem tin tức trọng yếu tiết lộ cho hắn, nếu hắn không muốn, chúng ta đành phải phòng bí mật này vì hắn mà phát tán.
Giáo tông bệ hạ không mặn không nhạt nói.
Đương nhiên lão Cường Ni hiểu được ý này, ông nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng được, dù hắn có gặp kỳ ngộ gì ở Long tộc cũng không thể mạnh hơn ta và ngươi. Hừ, việc này giao cho ta xử lý đi.
Giáo tông bệ hạ lắc đầu nói.
- Cùng làm.
- Cái gì?
- Mấy ngày nữa, cho hắn đoàn tụ với người nhà đi.
Giáo tông bệ hạ nói như đinh đóng cột.
- Ta có dự cảm, trên người Doanh Thừa Phong có một sức mạnh ngay cả ta cũng không nhìn thấu, sức mạnh này tuyệt đối không kém ta và ngươi. Thế nên, chúng ta cũng đi.
Sắc mặt lão Cường Ni ngưng động, đương nhiên ông ta biết Giáo tông bệ hạ ngoài vũ lực bản thân lợi hai thì còn là một Dự Ngôn Sư. Chỉ có điều, mỗi lần tiên đoán sẽ tiêu hao của y rất nhiều tinh lực, thậm chí còn khiến lực lượng sinh mạng suy thoái. Thế nên không phải vạn bất đắc dĩ, Giáo tông bệ hạ sẽ không thi triển lời tiên đoán này.
Nhưng vì Doanh Thừa Phong, không ngờ y lại sử dụng mật thuật này, bởi vậy có thì thấy được, trong suy nghĩ của Giáo tông bệ hạ, Doanh Thừa Phong quan trọng cỡ nào.
Trên trời chợt có một đạo kiếm quang xẹt qua.
Kiếm quang này bắn ra từ nội cung của Giáo tông bệ hạ, mũi tên nhọn phảng phất như phá tan chân trời, bay lượn tự do trên bầu trời Thánh Giáo.
Sau khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên, đều không nhịn được toát lên ánh mắt hâm mộ, đố kỵ.
Kỳ thật khu kiếm phi hành không khó, dù tu vi chưa đạt được Tước vị nhưng thiên tư trác tuyệt thì vẫn có thể làm được.
Nhưng nơi này là tổng bộ Quang Minh thánh giáo, ở nơi này, ngoài người có quyền cao chức trọng có rất ít người dám khu kiếm phi hành.
Mà những lão già này lại thích ngồi phi thuyền hơn.
Cho nên, khi thấy có người khu kiếm phi hành trên không trung, rất nhiều người không nén được đố kỵ.
Bỗng một đạo hào quang trên trời giáng xuống, chặn đường kiếm bay.
Doanh Thừa Phong nhăn mày, tâm niệm vừa động, trường kiếm Hàn Băng lập tức phóng xuất ra hàn quang bao phủ lấy mình.
Hắn không thúc giục lĩnh vực bán thần, vì đang ở trong Quang Minh thánh giáo, hắn không muốn tự tạo ác danh ỷ thế hiếp người.
Phía trước chợt xuất hiện năm kỵ sĩ toàn thân mặc giáp, ngay cả diện mạo cũng che khuất dưới nón trụ. Một giọng nói phát ra từ miệng một kỵ sĩ trẻ tuổi vang lên.
- Các hạ là ai, sao lại tùy ý làm bậy trên bầu trời Thánh giáo, chẳng lẽ ngươi không biết không được bay ở đây sao?
Doanh Thừa Phong giật mình, hắn không ngờ người ta ngăn cản mình là vì hỏi vấn đề này.
Hắn lắp bắp trong miệng, cảm giác cực kỳ hoang đường xông lên.
Dường như do hắn không trả lời, vị kỵ sĩ trẻ kia vung tay lên nói.
- Bắt.
- Vâng.
Phía sau kị sĩ kia cũng là bốn kỵ sĩ bọc giáp kín mít, bọn họ lập tức tiến lên, đưa tay chỉ vào Doanh Thừa Phong đang ngự kiếm phía xa, có một người trong số đó nói.
- Các hạ đừng chống cự, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích Thành giáo, khiêu khích Giáo tông bệ hạ.
Doanh Thừa Phong giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, biết vì sao những người chỉ biết nhàn rỗi ăn cơm này xuất hiện gây phiền toái cho mình rồi.
Không ngờ những người này đều là kỵ sĩ trẻ tuổi trực thuộc Giáo tông bệ hạ, chức trách của họ là thủ vệ Thánh giáo, dù vi phạm bất kỳ giáo quy gì đều bị họ bắt và thẩm phán.
Nếu Doanh Thừa Phong cười một con thuyền Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ để phô trương thanh thế hay sử dụng chiến thuyền, thuyền độc mộc có ký hiệu đặc biệt thì đám người đã không tiến lên ngăn cản.
Nhưng lúc Doanh Thừa Phong khu kiếm phi hành, cũng chỉ là Hàn Băng trường kiếm.
Dù bán thần khí này vô cùng cường đại, nhưng chưa từng đăng ký trong nội cung Giáo tông bệ hạ.
Mà thực tế, dựa vào uy năng của kiếm, Doanh Thừa Phong cũng không thể lấy nó đăng ký vào danh sách.
Cho nên, khi đám người bảo vệ bắt gặp kiếm quang không biết tên bay không chút kiêng nể trên không trung, đương nhiên là phải chạy tới tróc nã.
Khẽ ho một tiếng, Doanh Thừa Phong nói.
- các vị, tại hạ nhất thời sơ sẩy đã quên mất việc này, kính xin các vị thứ lỗi.
Người kỵ sĩ trẻ cầm đầu cao giọng nói.
- Nếu ai phạm lỗi đều nói mình vô ý không đáng bị phạt, vậy quy củ của Thánh giáo chắc là thùng rỗng kêu to.
Y ngừng một chút nói.
- Các hạ vẫn nên bó tay chịu trói thì hơn, nếu không chờ lát nữa có thương tổn gì thì không hay lắm.
Doanh Thừa Phong cười khổ, tên tuổi của hắn trong Quang Minh thánh giáo hiện giờ đã có chút vang dội. Nhưng hắn cũng không tự cho mình là Giáo tông bệ hạ, không phải mọi người đều biết đến mình.
Mà trên thực tế, dù là Giáo tông bệ hạ xuất hiện, không phải ai cũng có thể nhận ra.
Thế nên nhóm kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ không nhận ra hắn cũng không có gì lạ, thế nên hắn cũng không oán hận chức trách của đám kỵ sĩ này.
Nhưng điều này không có nghĩa hắn sẽ vô cớ để đối phương bắt giữ.
Nếu cho người khác biết, Doanh Thừa Phong đại sư bị bắt vì bay trên bầu trời Thánh giáo, nhất định sẽ có nhiều người cười tới rụng răng, mà việc này cũng trở thành vết đen lớn nhất đời mình.
Khẽ ho một tiếng, Doanh Thừa Phong nói.
- Các vị, rất xin lỗi, tại họ có việc, cáo từ.
Vừa dứt lời, dưới chân hắn lóe lên hàn quang, Hàn Băng kiếm bọc lấy cơ thể hắn lao đi xa.
Năm kỵ sĩ đối diện ngẩn ra, họ thật không ngờ trong Thành giáo vẫn có người dám chạy khi họ đang chấp pháp.
Năm người đưa mắt nhìn về phía trước, trong đôi mắt kia đều có vẻ trào phúng.
Chẳng lẽ hắn không biết, chỉ cần ở trong Thánh giáo thì đừng mơ tới chuyện chạy trốn sao.
- Lệ…
Một tiếng rít từ trong miệng kị sĩ phát ra.
Nháy mắt, phía xa không ngừng vang lên những tiếng thét dài, từng bóng dáng võ trang đầy đủ từ trong tối hiện ra, bọn họ dùng tiếng huýt gió giao lưu, nhanh chóng xác định vị trí của Doanh Thừa Phong.
Tuy nhiên Doanh Thừa Phong không buồn quan tâm, hắn giục Hàn Băng trường kiếm, đẩy tốc độ lên cực hạn.
Bán thần khí chỉ mang theo một người nên tốc độ nhanh tới khó tin.
Đám người phía sau nhìn hắn mà biến sắc, tốc độ bỏ trốn của nghi phạm quá nhanh, nhanh tới không thể tin nổi. Chỉ có điều, họ không nghĩ ra, người mình đang truy kích chính là cường giả cưỡi bán thần khí.
Dù tốc độ bán thần khí nhanh tới đâu thì đây vẫn là Quang Minh thánh giáo, ngoài kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ, kỵ sĩ các điện còn lại cũng không cam lòng yếu thế.
Chỉ nửa khắc sau, trên bầu trời đã xuất hiện tới mấy nghìn người.
Tuy nhiên, ngoài kỵ sĩ của bệ hạ, kỵ sĩ các điện còn lại đều ở trong một phạm vi nhất định chứ không dám vượt giới hạn. Bởi vậy có thể thấy quy củ nơi này nghiêm khắc, người thường khó thể so sánh.
Doanh Thừa Phong thầm kêu xui xẻo, nếu giờ thể hiện thân phận, chẳng phải càng thêm mất mặt.
Hắn cắn răng giục tốc độ lên tới cực hạn. Hàn Băng trường kiếm phảng phất như một đạo hồng quang xuyên thấu không gian, bay thẳng về phía trang viên.
Nhưng phía trước chợt có tiếng bạo rống, sau đó có một sức mạnh khó hình dung từ dưới bay lên, chạm mạnh vào kiếm quang.
Đây là một kỵ sĩ không nhịn được đã ra tay động thủ.
Vị kỵ sĩ này tu vi không kém, đã đạt tới trình độ Đại Công Tước. Nhưng kết quả một kích này khiến y rất kinh hãi.
Kiếm quang kia hơi uốn éo giữa không trung rồi kinh hoạt né tránh một kích đang vận sức chờ phát động kia.
Nhìn kiếm quang bay qua người, thêm cả hàn ý thê lương lướt qua, vị Kỵ Sĩ trưởng cấp Đại Công Tước tái nhợt, gương mặt không chút huyết sắc.
Đến lúc này y mới hiểu rõ một chuyện. Nếu ai đó ngăn được kiếm quang này, khẳng định đối phương đã có tu vi Vương Cấp.
- Lệ…
Lại là một thanh âm kỳ quái từ miệng y phát ra.
Lúc này, trong giọng nói càng ẩn chứa thêm huyền ảo.
Ngay sau đó, tất cả kỵ sĩ trực thuộc Giáo tông bệ hạ đều biết có một cường giả Vương Cấp dễ dàng đột phá phòng tuyến, như muốn bay ra ngoài sơn môn.
Lập tức, mấy thân ảnh đứng dậy, hội tụ về một phương, chỉ một sau, phía trước Doanh Thừa Phong đã có hai cường giả Vương Cấp lặng yên đứng đó.
/981
|