Hào quang màu đỏ vừa xuất hiện, lĩnh vực huyết sắc lập tức trở nên rục rịch, nhưng rốt cuộc vẫn yên tĩnh lại.
Huyết nhục của Long tộc, hơn nữa còn là máu thịt của một vị cường giả Long tộc cấp Bán Thần, vật này quý hiếm tới mức nào?
Nếu là Khí Linh Bá Vương Thương lúc trước, nhất định là sẽ bất chấp tất cả tiến lên trước chém giết một ít xuống rồi mới nói sau. Nhưng lúc này Khí Linh Bá Vương Thương đã thăng tiến tới cảnh giới Bán Thần, trí tuệ và năng lực đều tăng trưởng mạnh. Sau khi nhìn thấy đầu hung cầm thượng cổ này dễ dàng chém giết được Nại Đắc Nhã Tư, tham vọng trong lòng nó lập tức bị đè ép xuống hoàn toàn.
Dù sao thì thần khí có linh, nó cũng không muốn chỉ vì một phút lỗ mãng mà rước họa vào thân.
Doanh Thừa Phong cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ lên thân trường thương một cái. Tuy hắn biết rõ xác chết Long tộc này là một đại bổ vật đối với Khí Linh Bá Vương Thương. Nhưng hắn lại càng không chắc mình có thể chiếm được vật này từ trong tay hung cầm thượng cổ khủng bố trước mắt này không.
Một đám ý niệm truyền tới.
- Ông bạn già, ngươi yên tâm đi, chờ tới lúc ta và ngươi cường đại, nhất định chúng ta phải đi giết rồng, mỗi ngày giết một con…
Sau nghĩ ngẫm nghĩ một chút, hắn bổ sung:
- Đều là cấp Bán Thần đấy.
Nếu để người khác nghe được những lời này, e rằng sẽ phải nghi ngờ người này có phải đầu óc có vấn đề rồi không. Nhưng Khí Linh của Bá Vương thương lại vô cùng vui vẻ, phấn khởi, bởi nó chưa từng nghi ngờ lời hứa hẹn của chủ nhân mình.
Thật ra những lời này của Doanh Thừa Phong cũng là nói ra cho hả giận mà thôi. Bất cứ kẻ nào bị Long tộc đuổi giết liên tục cũng mang trong lòng oán hận đấy. Mỗi ngày đi giết hại một đầu cự long, ngay cả khi hắn có được thực lực này thì cũng không chắc có thể làm được.
Muốn giết rồng không phải là chuyện đơn giản. Ở phía trên Long tộc bình thường còn có sự hiện hữu của Long thần. Cho dù Doanh Thừa Phong kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại như xưa thì cũng không dám nói mình có thể vượt qua được đám Long thần siêu việt, tồn tại không biết bao nhiêu năm kia đấy.
- Kéc kéc…
Con hung cầm thượng cổ kia đột nhiên kêu dài một tiếng, sau đó nó mở cánh ra, vỗ hai cái trong hư không.
Không gian quanh người lập tức trở nên hơi dao động thần kỳ. Theo những năng lượng dao động này, hình thể và màu sắc trên người hung cầm thượng cổ bỗng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thân thể không lồ ngang với Địa Hành long và người khổng lồ Kim Cương kia liền nhanh chóng thu nhỏ lại, trong giây lát đã biến thành một loài chim bay, thân thể không lớn hơn người bình thường bao nhiêu.
Cùng lúc đó, thép vũ màu tối đen trên người nó cũng biến đổi.
Giờ phút này, lớp thép vũ trắng nõn như tuyết, hơn nữa khi lộ ra một mặt này, thép vũ lập tức trở nên mềm nhũn và bóng mượt giống như tơ lụa. Vẻ đẹp này thật sự khiến cho lòng người phải rung động.
Trải qua tích tắc này, đầu sinh vật khủng bố kia như đã biến thành một con chim lớn trắng nõn vô hại.
Đám người Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Cho dù bọn họ tận mắt nhìn thấy thì vẫn cảm thấy giống như đang rơi vào trong mộng cảnh.
Bởi vì hung cầm này biến hóa quá lớn. Thậm chí lúc này trên người nó còn không có khí tức của cường giả cấp Bán Thần. Luồng lực lượng dao động trong hư không kia cũng chỉ là của một cường giả cấp tước vị bình thường mà thôi.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, hắn thu liễm tâm thần rồi hướng về Thời Không Vương thi lễ một cái, cung kính nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.
Thời Không Vương hừ hừ vài tiếng, khẽ rung rung bộ lông dài của mình. Mặc dù nó chỉ là một loài chim nhưng thân thể tuyệt đẹp, động tác tự nhiên, phóng khoáng, nhất cử nhất động đều có vẻ kiêu kỳ, ẩn chứa hàm ý không thể nhìn thấu được.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, hắn mơ hồ cảm thấy ở bên trong động tác nhỏ lơ đãng của đối phương, dường như là có mối liên kết đặc thù nào đó với đất trời, cho nên mới có thể khiến cho người ta rung động như thế.
Chỉ cần nó khẽ giơ tay nhấc chân là có thể tự thân trình bày cùng thuyết minh ra uy lực thiên đạo. Trình độ của nó quả thật là loại cảnh giới không thể tin nổi.
Mọi người đều cảm thấy hơi khó thở. Tuy sau khi Thời Không Vương biến thân, đã không còn có dáng vẻ khí thế hung ác ngập trời nữa, nhưng trong mắt mọi người, nó lại càng trở nên cao thâm khó lường.
- Tên tiểu tử này, không có việc gì làm hay sao mà lại đi trêu chọc con cá chạch đó?
Thời Không Vương quay đầu dò hỏi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối minh giáo, không phải là vãn bối trêu chọc chúng nó, mà là trong lúc vô ý đã bị cuốn vào nơi đây.
- Ồ, vậy nói ta nghe một chút.
Có lẽ là bởi vì vô số năm ít giao lưu cùng người, cho nên Thời Không Vương rất tò mò.
Đương nhiên Doanh Thừa Phong không dám giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ xung đột giữa mình cùng Long tộc. Lúc nghe tới nguyên nhân đám người Doanh Thừa Phong tiến vào nơi đây, ngay cả Thời Không Vương cũng phải khẽ lắc đầu. Bị cuốn vào Long tộc luyện ngục như vậy, gần như là uống phải ngụm nước lạnh tê răng rồi.
Ánh mắt của Thời Không Vương đột nhiên ngưng tụ, rơi xuống người Kim Cương Vương, nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Sau khi Kim Cương Vương hóa thân thành hình người, đôi mắt của nó liền chăm chú nhìn vào người hung cầm thượng cổ này, gần như là không hề chớp mắt.
Lúc này nghe thấy nó quát hỏi, Kim Cương Vương gãi gãi đầu, nói:
- Tiền bối, ngài và vị vừa rồi kia… là một thể sao?
Hung cầm mãnh thú thần kỳ trong thiên hạ nhiều không đếm xuể. Có lẽ mỗi một hung cầm đều có năng lực biến hóa hàng nghìn hàng vạn thân, biến thành bộ dáng Thời Không Vương làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng loài chim màu trắng trước mắt này so với con chim khổng lồ dễ dàng giết chết Bán Thần Long tộc, Nại Đắc Nhã Tư kia chênh lệch nhau quá lớn.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy Thời Không Vương biến hóa, bọn họ như thế nào cũng sẽ không tin tưởng việc này.
- Hừ.
Thời Không Vương tức giận hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đều tại nhóm các ngươi ngu ngốc, không ngờ lại kích phát ánh sáng Chân Linh bổn tọa tại Long Tộc luyện ngục. Hừ hừ…
Nó dừng lại một chút, oán giận nói:
- Các ngươi nghĩ đột phá đến không gian Long Tộc luyện ngục đơn giản sao? Nơi này chính là do tự tay thần linh bố trí đại trận khóa khoảng không. Trừ khi bổn tọa bày ra bản thể, nếu không cũng không thể tiến vào trong đó.
Kim Cương Vương giật mình gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không dời đi. Nó chần chờ một chút, lại nói:
- Nhưng thật sự biến hóa của tiền bối quá lớn đi.
Đôi mắt dài nhỏ của Thời Không Vương lập tức sáng lên. Nó cười nói:
- Hảo tiểu tử, công phu vỗ mông ngựa cũng không tồi nha. Ha ha, năm đó lúc một lần nữa tố thể, vì muốn biến thành bộ dáng xinh đẹp như vậy, ta đã phải hao tâm tổn trí, góp nhặt vô số loại chim xinh đẹp làm mẫu đấy.
Giọng điệu của nó tràn đầy hương vị dương dương đắc ý, dường như đây là một việc cực kỳ quan trọng, so với thiên phú kinh khủng kia của nó là càng khó có được.
Đám người Doanh Thừa Phong ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy hình tượng vĩ đại trong lòng mình bỗng ầm ầm sụp đổ, văng tung tóe.
Không thể nghi ngờ, Thời Không Vương chính là cường giả chiến đấu trời sinh. Nó có thiên phú đặc thù là nắm trong tay thời gian và không gian, ngay cả thần linh chân chính cũng đều phải ngưỡng mộ.
Bất cứ sinh vật nào tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cũng sẽ đều có một cơ hội tố thể lần nữa.
Thông thường mà nói, một sinh linh có sức chiến đấu hùng mạnh trời sinh như Thời Không Vương đều sẽ làm cho sức chiến đấu của bản thân càng trở nên cường đại hơn.
Nhưng không ngờ con hung cầm hiếm thấy trước mắt này lại có thể lãng phí cơ hội tố thể cực kỳ khó có được như thế.
Xinh đẹp, xinh đẹp…
Thứ này và sức chiến đấu có nửa xu quan hệ sao?
Chỉ là, mặc dù trong lòng bọn họ không ngừng oán thầm nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra vẻ gì khác thường.
Ngay cả kỵ sĩ chính trực Khấu Minh, kẻ hời hợt Bá Vương và Kim Cương Vương thẳng thắn thì cũng đều như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng không phải là đám đầu đất. Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã biết được người này coi trọng vẻ bề ngoài như thế nào. Nếu lỡ ở trong lời nói có điều bất kính, e rằng sẽ bị đối phương trảm thành tám khối đấy.
- Ha ha, các ngươi không cần hâm mộ ta.
Thời Không Vương ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần các ngươi tiếp tục tu luyện, cũng sẽ có một ngày tố thể. Tuy nhiên…
Giọng điệu của nó đột nhiên ngưng trọng:
- Đến ngày đó, lúc các ngươi tố thể không được giống ta, nếu không ta nhất định sẽ tự tay làm thịt các ngươi.
Cơ mặt của đám người Doanh Thừa Phong hơi co quắp một chút, mấy người bọn hắn liên tục gật đầu.
Bọn họ đương nhiên không giống như loại chum này, chỉ vì xinh đẹp mà có thể buông tha sức chiến đấu. Đây quả là điều hiếm thấy, bơi trên thế giới này, thực lực vẫn là cái đáng tin nhất.
Thời Không Vương hài lòng gật đầu một cái. Nó vung cánh, nhìn vào đám lĩnh vực màu đỏ mơ hồ dao động kia, rồi lại nhìn vào xác chết cực lớn của Địa Hành long bên người. Nó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thôi được rồi, thứ này liền ban cho ngươi.
Cũng không biết nó thi triển năng lực gì. Chỉ thấy xác Địa Hành long khổng lồ bỗng nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chớp mắt đã rơi vào trong phạm vi lĩnh vực màu đỏ.
Doanh Thừa Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ tiền bối.
Vẻ mặt của Thời Không Vương bình thản nhưng trong lòng của nó cũng vô cùng buồn bực. Khí Linh của chuôi trường thương này tốt xấu gì cũng từng cắn nuốt của mình một ít hồn phách Chân Linh. Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có một chút không đáng kể nhưng vẫn coi là kế thừa chính mình. Tuy nói đây là do trời đưa đất đẩy vô tình đạt được, nhưng mình cũng không thể nhỏ mọn đối với nó đấy.
Bá Vương thương chậm rãi dâng lên một tia quang ảnh huyết sắc nhàn nhạt. Quang ảnh này ngưng tụ thành hình người, khom ngươi thật sâu hướng về phía Thời Không Vương.
Thời Không Vương bật cười, nói:
- Ranh con này, rất có ánh mắt đấy.
Sau khi Khí Linh của Bá Vương thương nói lời cảm tạ, thân hình liền nhoáng lên một cái, trốn vào trong thương. Mà Bá Vương thương lại rời khỏi tay Doanh Thừa Phong, bay về phía thi thể kia.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ vui mừng. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, ý niệm tinh thần của hắn thăm dò vào không gian bên trong túi không gian. Chẳng biết từ lúc nào, Khí Linh Đan Lô kia đã ngưng tụ ra thân hình, nhưng lại núp ở trong khắp ngõ ngách của túi không gian.
- Doanh Thừa Phong, để cho tên kia lúc hấp thu máu thịt cẩn thận một chút, bảo tồn hoàn hảo bộ xương cốt của Địa Hành Long.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn long cốt làm gì vậy?
- Ngu ngốc, ngươi quên Hắc Chướng Kỳ sao?
Khí Linh Đan Lô tức giận nói.
Khóe mắt của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên. Hắn lập tức hỏi:
- Rốt cuộc Hắc Chướng Kỳ đã xảy ra chuyện gì? Làm sao nó có thể khắc chế lĩnh vực kia, hơn nữa lại còn có thể hấp thu nhiều lực lượng hắc ám như vậy mà không bị nổ tung?
Hắc Chướng Kỳ là một kiện linh khí, nhưng nó đã hấp thu lực lượng hắc ám mạnh mẽ đến trình độ không thể tin nổi.
Cho dù Doanh Thừa Phong lấy thân Đại Công Tước thì cũng không dám nói có thể hấp thu nhiều lực lượng hắc ám như thế.
Huyết nhục của Long tộc, hơn nữa còn là máu thịt của một vị cường giả Long tộc cấp Bán Thần, vật này quý hiếm tới mức nào?
Nếu là Khí Linh Bá Vương Thương lúc trước, nhất định là sẽ bất chấp tất cả tiến lên trước chém giết một ít xuống rồi mới nói sau. Nhưng lúc này Khí Linh Bá Vương Thương đã thăng tiến tới cảnh giới Bán Thần, trí tuệ và năng lực đều tăng trưởng mạnh. Sau khi nhìn thấy đầu hung cầm thượng cổ này dễ dàng chém giết được Nại Đắc Nhã Tư, tham vọng trong lòng nó lập tức bị đè ép xuống hoàn toàn.
Dù sao thì thần khí có linh, nó cũng không muốn chỉ vì một phút lỗ mãng mà rước họa vào thân.
Doanh Thừa Phong cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ lên thân trường thương một cái. Tuy hắn biết rõ xác chết Long tộc này là một đại bổ vật đối với Khí Linh Bá Vương Thương. Nhưng hắn lại càng không chắc mình có thể chiếm được vật này từ trong tay hung cầm thượng cổ khủng bố trước mắt này không.
Một đám ý niệm truyền tới.
- Ông bạn già, ngươi yên tâm đi, chờ tới lúc ta và ngươi cường đại, nhất định chúng ta phải đi giết rồng, mỗi ngày giết một con…
Sau nghĩ ngẫm nghĩ một chút, hắn bổ sung:
- Đều là cấp Bán Thần đấy.
Nếu để người khác nghe được những lời này, e rằng sẽ phải nghi ngờ người này có phải đầu óc có vấn đề rồi không. Nhưng Khí Linh của Bá Vương thương lại vô cùng vui vẻ, phấn khởi, bởi nó chưa từng nghi ngờ lời hứa hẹn của chủ nhân mình.
Thật ra những lời này của Doanh Thừa Phong cũng là nói ra cho hả giận mà thôi. Bất cứ kẻ nào bị Long tộc đuổi giết liên tục cũng mang trong lòng oán hận đấy. Mỗi ngày đi giết hại một đầu cự long, ngay cả khi hắn có được thực lực này thì cũng không chắc có thể làm được.
Muốn giết rồng không phải là chuyện đơn giản. Ở phía trên Long tộc bình thường còn có sự hiện hữu của Long thần. Cho dù Doanh Thừa Phong kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại như xưa thì cũng không dám nói mình có thể vượt qua được đám Long thần siêu việt, tồn tại không biết bao nhiêu năm kia đấy.
- Kéc kéc…
Con hung cầm thượng cổ kia đột nhiên kêu dài một tiếng, sau đó nó mở cánh ra, vỗ hai cái trong hư không.
Không gian quanh người lập tức trở nên hơi dao động thần kỳ. Theo những năng lượng dao động này, hình thể và màu sắc trên người hung cầm thượng cổ bỗng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thân thể không lồ ngang với Địa Hành long và người khổng lồ Kim Cương kia liền nhanh chóng thu nhỏ lại, trong giây lát đã biến thành một loài chim bay, thân thể không lớn hơn người bình thường bao nhiêu.
Cùng lúc đó, thép vũ màu tối đen trên người nó cũng biến đổi.
Giờ phút này, lớp thép vũ trắng nõn như tuyết, hơn nữa khi lộ ra một mặt này, thép vũ lập tức trở nên mềm nhũn và bóng mượt giống như tơ lụa. Vẻ đẹp này thật sự khiến cho lòng người phải rung động.
Trải qua tích tắc này, đầu sinh vật khủng bố kia như đã biến thành một con chim lớn trắng nõn vô hại.
Đám người Doanh Thừa Phong tròn mắt líu lưỡi nhìn cảnh tượng này. Cho dù bọn họ tận mắt nhìn thấy thì vẫn cảm thấy giống như đang rơi vào trong mộng cảnh.
Bởi vì hung cầm này biến hóa quá lớn. Thậm chí lúc này trên người nó còn không có khí tức của cường giả cấp Bán Thần. Luồng lực lượng dao động trong hư không kia cũng chỉ là của một cường giả cấp tước vị bình thường mà thôi.
Doanh Thừa Phong hít một hơi thật sâu, hắn thu liễm tâm thần rồi hướng về Thời Không Vương thi lễ một cái, cung kính nói:
- Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp.
Thời Không Vương hừ hừ vài tiếng, khẽ rung rung bộ lông dài của mình. Mặc dù nó chỉ là một loài chim nhưng thân thể tuyệt đẹp, động tác tự nhiên, phóng khoáng, nhất cử nhất động đều có vẻ kiêu kỳ, ẩn chứa hàm ý không thể nhìn thấu được.
Ánh mắt của Doanh Thừa Phong hơi sáng lên, hắn mơ hồ cảm thấy ở bên trong động tác nhỏ lơ đãng của đối phương, dường như là có mối liên kết đặc thù nào đó với đất trời, cho nên mới có thể khiến cho người ta rung động như thế.
Chỉ cần nó khẽ giơ tay nhấc chân là có thể tự thân trình bày cùng thuyết minh ra uy lực thiên đạo. Trình độ của nó quả thật là loại cảnh giới không thể tin nổi.
Mọi người đều cảm thấy hơi khó thở. Tuy sau khi Thời Không Vương biến thân, đã không còn có dáng vẻ khí thế hung ác ngập trời nữa, nhưng trong mắt mọi người, nó lại càng trở nên cao thâm khó lường.
- Tên tiểu tử này, không có việc gì làm hay sao mà lại đi trêu chọc con cá chạch đó?
Thời Không Vương quay đầu dò hỏi.
Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:
- Tiền bối minh giáo, không phải là vãn bối trêu chọc chúng nó, mà là trong lúc vô ý đã bị cuốn vào nơi đây.
- Ồ, vậy nói ta nghe một chút.
Có lẽ là bởi vì vô số năm ít giao lưu cùng người, cho nên Thời Không Vương rất tò mò.
Đương nhiên Doanh Thừa Phong không dám giấu diếm, liền kể lại tỉ mỉ xung đột giữa mình cùng Long tộc. Lúc nghe tới nguyên nhân đám người Doanh Thừa Phong tiến vào nơi đây, ngay cả Thời Không Vương cũng phải khẽ lắc đầu. Bị cuốn vào Long tộc luyện ngục như vậy, gần như là uống phải ngụm nước lạnh tê răng rồi.
Ánh mắt của Thời Không Vương đột nhiên ngưng tụ, rơi xuống người Kim Cương Vương, nói:
- Ngươi đang nhìn cái gì?
Sau khi Kim Cương Vương hóa thân thành hình người, đôi mắt của nó liền chăm chú nhìn vào người hung cầm thượng cổ này, gần như là không hề chớp mắt.
Lúc này nghe thấy nó quát hỏi, Kim Cương Vương gãi gãi đầu, nói:
- Tiền bối, ngài và vị vừa rồi kia… là một thể sao?
Hung cầm mãnh thú thần kỳ trong thiên hạ nhiều không đếm xuể. Có lẽ mỗi một hung cầm đều có năng lực biến hóa hàng nghìn hàng vạn thân, biến thành bộ dáng Thời Không Vương làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng loài chim màu trắng trước mắt này so với con chim khổng lồ dễ dàng giết chết Bán Thần Long tộc, Nại Đắc Nhã Tư kia chênh lệch nhau quá lớn.
Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy Thời Không Vương biến hóa, bọn họ như thế nào cũng sẽ không tin tưởng việc này.
- Hừ.
Thời Không Vương tức giận hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đều tại nhóm các ngươi ngu ngốc, không ngờ lại kích phát ánh sáng Chân Linh bổn tọa tại Long Tộc luyện ngục. Hừ hừ…
Nó dừng lại một chút, oán giận nói:
- Các ngươi nghĩ đột phá đến không gian Long Tộc luyện ngục đơn giản sao? Nơi này chính là do tự tay thần linh bố trí đại trận khóa khoảng không. Trừ khi bổn tọa bày ra bản thể, nếu không cũng không thể tiến vào trong đó.
Kim Cương Vương giật mình gật đầu nhưng ánh mắt vẫn không dời đi. Nó chần chờ một chút, lại nói:
- Nhưng thật sự biến hóa của tiền bối quá lớn đi.
Đôi mắt dài nhỏ của Thời Không Vương lập tức sáng lên. Nó cười nói:
- Hảo tiểu tử, công phu vỗ mông ngựa cũng không tồi nha. Ha ha, năm đó lúc một lần nữa tố thể, vì muốn biến thành bộ dáng xinh đẹp như vậy, ta đã phải hao tâm tổn trí, góp nhặt vô số loại chim xinh đẹp làm mẫu đấy.
Giọng điệu của nó tràn đầy hương vị dương dương đắc ý, dường như đây là một việc cực kỳ quan trọng, so với thiên phú kinh khủng kia của nó là càng khó có được.
Đám người Doanh Thừa Phong ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy hình tượng vĩ đại trong lòng mình bỗng ầm ầm sụp đổ, văng tung tóe.
Không thể nghi ngờ, Thời Không Vương chính là cường giả chiến đấu trời sinh. Nó có thiên phú đặc thù là nắm trong tay thời gian và không gian, ngay cả thần linh chân chính cũng đều phải ngưỡng mộ.
Bất cứ sinh vật nào tu luyện đến một giai đoạn nhất định, cũng sẽ đều có một cơ hội tố thể lần nữa.
Thông thường mà nói, một sinh linh có sức chiến đấu hùng mạnh trời sinh như Thời Không Vương đều sẽ làm cho sức chiến đấu của bản thân càng trở nên cường đại hơn.
Nhưng không ngờ con hung cầm hiếm thấy trước mắt này lại có thể lãng phí cơ hội tố thể cực kỳ khó có được như thế.
Xinh đẹp, xinh đẹp…
Thứ này và sức chiến đấu có nửa xu quan hệ sao?
Chỉ là, mặc dù trong lòng bọn họ không ngừng oán thầm nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra vẻ gì khác thường.
Ngay cả kỵ sĩ chính trực Khấu Minh, kẻ hời hợt Bá Vương và Kim Cương Vương thẳng thắn thì cũng đều như vậy.
Dù sao thì bọn họ cũng không phải là đám đầu đất. Chỉ cần suy nghĩ một chút là đã biết được người này coi trọng vẻ bề ngoài như thế nào. Nếu lỡ ở trong lời nói có điều bất kính, e rằng sẽ bị đối phương trảm thành tám khối đấy.
- Ha ha, các ngươi không cần hâm mộ ta.
Thời Không Vương ngạo nghễ nói:
- Chỉ cần các ngươi tiếp tục tu luyện, cũng sẽ có một ngày tố thể. Tuy nhiên…
Giọng điệu của nó đột nhiên ngưng trọng:
- Đến ngày đó, lúc các ngươi tố thể không được giống ta, nếu không ta nhất định sẽ tự tay làm thịt các ngươi.
Cơ mặt của đám người Doanh Thừa Phong hơi co quắp một chút, mấy người bọn hắn liên tục gật đầu.
Bọn họ đương nhiên không giống như loại chum này, chỉ vì xinh đẹp mà có thể buông tha sức chiến đấu. Đây quả là điều hiếm thấy, bơi trên thế giới này, thực lực vẫn là cái đáng tin nhất.
Thời Không Vương hài lòng gật đầu một cái. Nó vung cánh, nhìn vào đám lĩnh vực màu đỏ mơ hồ dao động kia, rồi lại nhìn vào xác chết cực lớn của Địa Hành long bên người. Nó hừ lạnh một tiếng, nói:
- Thôi được rồi, thứ này liền ban cho ngươi.
Cũng không biết nó thi triển năng lực gì. Chỉ thấy xác Địa Hành long khổng lồ bỗng nhảy dựng lên từ trên mặt đất, chớp mắt đã rơi vào trong phạm vi lĩnh vực màu đỏ.
Doanh Thừa Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói:
- Đa tạ tiền bối.
Vẻ mặt của Thời Không Vương bình thản nhưng trong lòng của nó cũng vô cùng buồn bực. Khí Linh của chuôi trường thương này tốt xấu gì cũng từng cắn nuốt của mình một ít hồn phách Chân Linh. Tuy rằng chỉ vẻn vẹn có một chút không đáng kể nhưng vẫn coi là kế thừa chính mình. Tuy nói đây là do trời đưa đất đẩy vô tình đạt được, nhưng mình cũng không thể nhỏ mọn đối với nó đấy.
Bá Vương thương chậm rãi dâng lên một tia quang ảnh huyết sắc nhàn nhạt. Quang ảnh này ngưng tụ thành hình người, khom ngươi thật sâu hướng về phía Thời Không Vương.
Thời Không Vương bật cười, nói:
- Ranh con này, rất có ánh mắt đấy.
Sau khi Khí Linh của Bá Vương thương nói lời cảm tạ, thân hình liền nhoáng lên một cái, trốn vào trong thương. Mà Bá Vương thương lại rời khỏi tay Doanh Thừa Phong, bay về phía thi thể kia.
Trên mặt của Doanh Thừa Phong hiện lên vẻ vui mừng. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, ý niệm tinh thần của hắn thăm dò vào không gian bên trong túi không gian. Chẳng biết từ lúc nào, Khí Linh Đan Lô kia đã ngưng tụ ra thân hình, nhưng lại núp ở trong khắp ngõ ngách của túi không gian.
- Doanh Thừa Phong, để cho tên kia lúc hấp thu máu thịt cẩn thận một chút, bảo tồn hoàn hảo bộ xương cốt của Địa Hành Long.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:
- Ngươi muốn long cốt làm gì vậy?
- Ngu ngốc, ngươi quên Hắc Chướng Kỳ sao?
Khí Linh Đan Lô tức giận nói.
Khóe mắt của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên. Hắn lập tức hỏi:
- Rốt cuộc Hắc Chướng Kỳ đã xảy ra chuyện gì? Làm sao nó có thể khắc chế lĩnh vực kia, hơn nữa lại còn có thể hấp thu nhiều lực lượng hắc ám như vậy mà không bị nổ tung?
Hắc Chướng Kỳ là một kiện linh khí, nhưng nó đã hấp thu lực lượng hắc ám mạnh mẽ đến trình độ không thể tin nổi.
Cho dù Doanh Thừa Phong lấy thân Đại Công Tước thì cũng không dám nói có thể hấp thu nhiều lực lượng hắc ám như thế.
/981
|