Doanh Lợi Đức gật gù rồi nói: “Các con đều do ta dạy. Mặc dù không cách nào khiến từng đứa thành tài, nhưng biểu hiện của chúng thì ta há lại không để ý mà biết được hay sao?”
Khẽ nhíu mày, Doanh Thừa Phong nói: “Thúc thúc, người cố ý làm như vậy?”
“Không sai! Đây là phương pháp ta học được của tông môn!” Doanh Lợi Đức nghiêm mặt rồi tiếp: “Chính vì có câu: Sư phụ là người đưa vào cửa tu hành, phàm là đệ tự bái nhập làm môn hạ của ta thì bọn chúng nhất định sẽ được tận lực chỉ điểm cách tu luyện. Nhưng tinh lực của ta lại có hạn nên không cách nào chiếu cố cho tất cả mọi người, vậy cũng chỉ dùng phương pháp khôn sống dại chết mà thôi. Hễ là kẻ có thiên phú, hơn nữa biết tự mình nỗ lực tu luyện thì mới được ta quan tâm nhiều hơn. Mà những đứa không có khả năng thích ứng, cũng chỉ còn cách bỏ mặc cho họ tự cố cứu lấy mình thôi vậy!”
Doanh Thừa Phong thảng thốt một hồi. Rốt cuộc hắn cũng hiểu được hết thảy tâm ý của thúc thúc mình.
Chẳng qua đúng như Doanh Lợi Đức nói: Tinh lực ông ta có hạn, tài nguyên tu luyện lại càng có hạn. Nếu chia đều cho từng đệ tử thì kết quả cuối cùng e rằng sẽ dạy ra một đám người chỉ ở hạng xoàng.
Nhưng nếu tập trung tài nguyên vào vài đệ tử có thiên phú tu luyện cực cao, vậy thì có lẽ sẽ khiến họ bộc phát tài năng giữa mọi người, thành tựu ngày sau khó có thể lường được.
Chẳng qua Doanh Thừa Phong dù biết ông chọn không sai, nhưng trong lòng hắn vẫn có phần khó chịu.
Dường như nhìn thấu nỗi suy tư trong lòng hắn, Doanh Lợi Đức nói chầm chậm: “Thừa Phong, con chớ trách ta! Tam Hạp thôn chúng ta vẫn quá nhỏ bé, mặc dù có ta gia nhập Chú Tạo đường của tông môn, nhưng chỉ bằng sức một người thì có thể tạo nên tác dụng gì? Ôi… Nếu ngày nào đó Tam Hạp thôn chúng ta đều vào tông môn cả, vậy những việc đã làm cũng đủ khiến ta mãn nguyện rồi!”
Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ động. Làm như thế mặc dù mất rất nhiều cảm tình, nhưng đối với Tam Hạp thôn vốn căn cơ nông cạn mà nói… không thể nghi ngờ, đó đúng là cách làm chính xác nhất!
Khẽ gật đầu, sắc mặt Doanh Thừa Phong nghiêm lại, dường như trong lòng đang hạ lời thề. Hắn đường đường mà nói: “Thúc thúc, con hiểu được! Người yên tâm, từ đây về sau con sẽ nỗ lực tu luyện, tuyệt đối không cô phụ cả cuộc đời này!”
Trên môi Doanh Lợi Đức hé ra một nụ cười hiếm thấy: “Rất tốt! Ta tin tưởng thành tựu sau này của con sẽ vượt qua vi thúc!”
Ông tương đối hài lòng với thái độ của Doanh Thừa Phong. Song, ông cũng không biết những lời này của hắn thật ra là một câu hai nghĩa.
Doanh Thừa Phong thật ra đã chết một lần. Hiện giờ, linh hồn trong thân thể chính là một người đến từ thế giới khác. Có điều, nếu ông trời già đã cho hắn cơ hội này, tự nhiên hắn sẽ vô cùng quí trọng.
Suốt một đời này, nhất định phải oanh liệt một phen! Không thể tầm thường vô vị như kiếp trước nữa!
Doanh Lợi Đức một lần nữa trả bình ngọc cho hắn. Ông nói: “Thừa Phong, hai viên đan dược này con cứ giữ và bảo quản cho tốt. Đợi đến khi con tấn chức đến tầng sáu đỉnh phong, lúc trùng kích vào tầng bảy thì có thể sử dụng. Đây… vậy mà là sự trợ giúp khó cầu đó!”
Nếu là lúc trước, ông không hề ôm bất kì ảo tưởng nào về tiền đồ tu luyện của Doanh Thừa Phong, nhưng giờ đây lại bất đồng. Chỉ cần nhìn tốc độ tu luyện thì biết Trầm Ngọc Kỳ đã bỏ ra bao nhiêu vốn liếng lên người hắn.
Đã có vị con cháu đại gia toàn lực giúp đỡ, như vậy thành tựu sau này tuyệt đối sẽ không kém hơn bất kì kẻ nào!
Nói cho cùng, tu luyện chân khí chính là so đấu chuyện tiêu hao tài nguyên. Chỉ cần có đầy đủ tư nguyên để lãng phí, dù là con lợn cũng có thể trở thành một đại cao thủ.
Tất nhiên, tiêu hao như vậy thật quá lớn, chí ít không phải nhân vật cỡ như Doanh Lợi Đức có thể gánh chịu nổi.
Doanh Thừa Phong cười hăng hắc, nói: “Thúc thúc, người cứ mang đan dược cho hai vị sư huynh đi!” Hắn ngừng lại một chốc rồi tiếp: “Người yên tâm, nếu con có thể lấy được hai viên thì tự nhiên cũng sẽ thu được càng nhiều hơn!”
Doanh Lợi Đức ngần ngại một chút mới nói: “Được rồi, ta đây thay mặt Hải Đào và Xuân Hiểu đa tạ con!”
Nhanh chóng xua xua tay, Doanh Thừa Phong vội nói: “Thúc thúc, chẳng qua xin người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài được chứ?”
Doanh Lợi Đức bật cười: “Đây là chuyện tốt có gì phải thẹn? Nếu là người khác, chỉ e có cầu cũng không được đâu!”
Trên mặt Doanh Thừa Phong thoáng hiện vẻ xấu hổ. Hắn nói: “Thúc thúc, đây là thỉnh cầu của con, người đáp ứng đi!”
Lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ, Doanh Lợi Đức đáp: “Được thôi! Ta đáp ứng con là ổn!” Ông ngừng lại rồi tiếp: “Thêm một tháng nữa lại là Tam nguyệt giác kĩ. Lúc đó, nếu hai đứa bọn chúng để ta thấy biểu hiện biếng nhác lười tu luyện thì… Hừ, phần đan dược này không thể cho bọn nó được!”
Doanh Thừa Phong cười hăng hắc rồi nói: “Hết thảy đều tùy thúc thúc làm chủ!”
Sau khi rời khỏi phòng của thúc thúc, Doanh Thừa Phong ngước mặt nhìn sắc trời.
Mặt trời đã sớm xuống núi. Hôm nay, ánh trăng lại thẹn thùng nấp vào trong mây. Bóng đêm lại trở thành màu sắc duy nhất, là chúa tể thế giới.
Doanh Thừa Phong cầm một chiếc đèn lồng, lại móc ra một bình ngọc từ trong ngực.
Trong cái bình này, cũng chứa thượng phẩm Dưỡng Sinh đan tương tự lúc nãy, nhưng số lượng càng nhiều đến tám viên.
Thượng phẩm Dưỡng Sinh đan có dược hiệu cực mạnh. Đối với tình trạng hiện thời của hắn mà nói, quả thực giống như thuốc độc không thể nghi ngờ. Cho nên dù vừa thấy đã thèm, nhưng làm thế nào cũng không dám dùng.
Quay đầu lại liếc nhìn thúc thúc vẫn ở trong phòng, hắn thầm cảm khái.
Tam Hạp thôn kể từ khi có thúc thúc là đệ tử của Khí Đạo Tông thì địa vị trong các thôn phụ cận đã tăng lên rất nhiều. Nhưng mà… Doanh Lợi Đức vì tương lai của thôn mình nên đã chấp nhận hi sinh quá lớn.
Xoay người, hắn cất bình ngọc rồi đi về nhà mình.
Nhưng hắn cũng không phát hiện trong một góc tối âm u đang có một đôi mắt tham lam và tràn đầy oán hận nhìn chòng chọc vào bình ngọc trong ngực mình.
Cổ Liêu, gã có lòng dạ nhỏ mọn đang siết chặt hai đấm, nghiến răng nghiến lợi.
“Không trách được tốc độ tiến bộ chân khí của Doanh Thừa Phong lại to lớn đến thế, thì ra bởi Doanh Lợi Đức thiên vị cấp đan dược thượng hạng cho hắn! Nguyên cớ là vậy!”
Nếu như hôm nay không bắt gặp cảnh này, làm cách nào gã cũng nghĩ ra nguyên nhân bên trong.
“Nếu cho ta những loại đan dược này, ta đã sớm đột phá chân khí tầng hai lên tầng ba. Thậm chí còn có thể sánh vai cùng bọn sư huynh Doanh Hải Đào, đạt đến tầng sáu không chừng!
Nhưng là… hết thảy chỗ tốt vậy mà lại bị phế vật đã tu luyện năm năm vẫn dẫm chân ở chân khí tầng một chiếm được!
Không cam lòng! Trong tâm gã tràn đầy sự bất mãn!
Sự bất mãn mãnh liệt này từ từ đã chuyển thành hận ý sâu sắc…
--o0o--
Doanh Thừa Phong trở về nhà. Hắn lấy Minh linh châm ra, bắt đầu tiếp tục khắc linh văn lên bì giáp.
Áo giáp và vật phẩm phòng ngự da mà Trí Linh đã chọn cũng không phải loại mặt hàng bình thường. Tuy nói rằng tính chất của chúng không thể so với khôi giáp đúc từ sắt ròng, nhưng vẫn có khả năng chịu đựng quá trình khắc linh lên bề mặt.
Hơn nữa, sự khó khăn khi khắc linh văn lên bì giáp còn hơn rất xa loại đúc bằng sắt ròng. Dưới sự tính toán nghiêm mật gần như hà khắc của Trí Linh, chân khí của Doanh Thừa Phong không hề lãng phí mảy may, tiến độ khắc linh lên áo giáp và các hộ cụ đã vượt rất xa dự liệu.
Trong một tháng tiếp theo, Doanh Thừa Phong trừ việc cách ngày cứ đến hiệu rèn cũ gặp Trầm Ngọc Kỳ học kiến thức linh văn, thì toàn bộ tâm tư hắn đã vùi cả vào việc tu luyện và khắc linh văn cả.
Mấy ngày này của hắn vô cùng phong phú và đặc sắc, đặc biệt là quá trình học linh văn đã có sự đột phá vô cùng lớn.
Lúc Trầm Ngọc Kỳ truyền thụ kiến thức, mặc dù đôi khi vẫn còn tình trạng hụt hẫng như nuốt cả quả táo, nhưng Doanh Thừa Phong lại phát hiện mọi thứ nàng giảng giải không còn bị kiểu như Đông một búa - Tây một gậy nữa.
Nội dung nàng thuật lại đã tạo thành một chỉnh thể. Mặc dù hiện thời vẫn chưa toàn mĩ nhưng nội dung bên trong đã không ngừng được hoàn thiện.
Tuy nhiên hắn cũng không biết, khi bản thân vô cùng cao hứng cũng là lúc Trầm Ngọc Kỳ vô cùng âu sầu.
Kiến thức cữu cữu truyền thụ cho nàng càng ngày càng có ý nghĩa uyên thâm, khiến nàng không tài nào hiểu nổi. Nếu lúc trước gặp tình huống như vậy, lão nhân gia người nhất định sẽ ngừng dạy nàng kiến thức mới, mà thúc giục mình phải không ngừng học hỏi lẫn rèn luyện. Bởi vì có câu “Ôn cố tri tân”, chỉ như vậy mới có thể chân chính áp dụng sở học của mình vào thực tế.
Nhưng mà lần này lại không như vậy. Cữu cữu thế nhưng lại bất kể nàng có hiểu hay không thì cũng đều áp dụng phương pháp nhồi vịt, dạy hết tất cả những lí thuyết này cho nàng.
Mặc dù Trầm Ngọc Kỳ không thực sự hiểu hết những thứ này, nhưng đây không phải là trở ngại để nàng dạy lại cho Doanh Thừa Phong theo kiểu rập khuôn.
Bên học bên dạy! Lúc học sinh, khi giáo sư! Sự thể nghiệm mới lạ này khiến Trầm Ngọc Kỳ cảm thấy mệt mỏi, nhưng đồng thời lại có một phát hiện ngoài ý muốn: Khả năng nắm bắt kiến thức linh văn của mình đột nhiên tăng mạnh. Trước kia vẫn có một vài vấn đề gây khó cho mình lúc học, thường thường khi truyền lại thì đột nhiên lại thông suốt.
Có điều, mặc dù nàng tiến bộ rất lớn nhưng so với Doanh Thừa Phong vẫn như đệ tử gặp sư phụ.
Doanh Thừa Phong từ lúc không biết gì, chỉ trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn vượt qua nàng. Đây cũng không phải vượt xa trên một phương diện, mà là vượt qua toàn bộ.
Điểm này, chỉ cần nhìn vài đồ án linh văn Doanh Thừa Phong thiết kế thì có thể thấy được ít nhiều.
Những thứ nàng ban đầu cho rằng Doanh Thừa Phong đánh xàm vẽ bậy lung tung đã được cữu cữu cất giữ rất cẩn thận.
Lấy tính tình cũa cữu cữu mà nàng vốn hiểu rõ, xác thực những đồ án kia quả thật có giá trị rất lớn. Nếu không, người cũng chẳng quí trọng đến như vậy. Mà nàng thậm chí còn mơ hồ hoài nghi, cữu cữu có phải đã biết được chuyện gì rồi hay không, cho nên mới thay đổi thái độ thường ngày mà dùng loại phương pháp quỉ dị như vậy để dạy mình?!?
Chẳng qua bất kể ra sao, thực lực hai người bọn họ vẫn đang không ngừng tăng mạnh một cách đột ngột.
Trừ chuyện đó ra, điều làm Doanh Thừa Phong cao hứng nhất chính là lúc Trí Linh hoàn thiện hệ thống kiến thức, tu vi bản thân hắn vậy mà lại không ngừng tăng lên.
Bởi vì có đầy đủ đan dược trợ giúp, hơn nữa còn đề thăng chân khí nên tốc độ luyện hóa dược lực vậy mà đã tăng lên, dù khá chậm. Từ lúc ban đầu phải dùng trung phẩm Dưỡng Sinh đan cách ngày, đến hiện tại hắn đã có thể dùng mỗi ngày một viên.
May mà trong tay hắn dư thừa đan dược bổ sung, nếu không thì chẳng cách nào chịu nổi kiểu tiêu phí hoang tàn đến như vậy.
Dưới tác dụng của một lượng đan dược cực lớn, chân khí của hắn sau ba tháng khổ tu rốt cuộc cũng đạt đến tầng ba đỉnh phong…
/981
|