Tào Tặc

Chương 86: Tuyệt không thể tả

/731


So với một tháng trước, phủ Hổ Bôn còn vắng vẻ yên tĩnh, nay trong phủ đã sôi động hơn, nô bộc tỳ nữ cũng tăng lên.

Điển Mãn dẫn Tào Bằng tới thẳng sân.

Vừa tới đã nghe thấy tiếng gió rì rào trong sân, tiếng hổ gầm liên tục vang lên.

Điển Vi cởi trần, để lộ ra cơ bắp đen xì, rắn chắc. Một đôi kích bay lên xuống vèo vèo trong tay.

Tào Bằng và Điển Mãn đứng ở cửa, cũng không tiến vào trong.

Người như Điển Vi, khi luyện võ công vẫn nên tránh xa một chút sẽ an toàn hơn.

Đôi kích của Điển Vi bay qua bay lại rất đẹp, qua nhiều năm chiến đấu giúp các chiêu đánh của ông tràn đầy sát khí, khiến người khác không dám lại gần.

Kể cả Điển Mãn đã quen với việc luyện võ của Điển Vi cũng bị sát khí đó dọa cho xanh mặt.

Trái lại Tào Bằng say mê nhìn, như thể không hề chịu ảnh hưởng của sát khí đó. Xem tới đây, Điển Mãn đã thêm mấy phần kính phục.

- Hay.

Điển Vi thu kích lại, lập tức Tào Bằng vỗ tay khen ngợi.

- A Phúc, sao ngươi lại tới?

Tào Bằng vừa cười vừa nói:

- Lâu không gặp thúc phụ, trong lòng nhớ mong. Hôm nay đúng lúc phải vào thành giải quyết công chuyện nên tiện thể tới thăm.

- Ha ha ha, tên tiểu tử này cũng biết ăn nói.

Điển Vi cười sảng khoái, nhìn sắc mặt xanh xao của Điển Mãn, lập tức trùng mặt xuống.

Võ nghệ của Điển Mãn quả thực không kém, đã đạt tới đỉnh cao dịch cốt, lúc nào cũng có thể đột phá cổ chai.

Nhưng suy cho cùng được lớn lên trong sự chiều chuộng nên không so được với Điển Vi trước đây, khỏe mạnh vạm vỡ, phiêu lưu bốn phương. Không được ra chiến trường, chưa từng tới biên cương chiến đấu thì võ nghệ giỏi thế nào cũng vô ích.

- A Mãn, sao lâu thế rồi vẫn là dáng vẻ không tiến bộ này vậy.

Điển Mãn cúi đầu im lặng.

Đối với Điển Vi, hắn luôn sợ sệt…

Tào Bằng cười nói:

- Thúc phụ, người đừng trách A Mãn ca. Giờ huynh ấy tiến bộ rất nhiều, có thể trụ được một tuần hương trong trận cát, chỉ là ít được trải nghiệm mà thôi.

- Hừm.

Sắc mặt Điển Vi dịu lại:

- A Phúc, ngươi vào thành mua gì?

- Kha kha, mua một ít thảo dược.

- Thảo dược? Bị bệnh à?

Tào Bằng vội lắc đầu:

- Không phải mắc bệnh mà là chuẩn bị luyện công… Thúc phụ, nghe A Mãn ca nói, gần đây người ngày nào cũng uống rượu, phải chăng tâm trạng không vui?

Điển Vi sững người lập tức trợn mắt nhìn Điển Mãn.

- Thúc phụ, người đừng trách A Mãn ca, huynh ấy quan tâm đến người mà…

Câu này nói ra khiến lòng Điển Vi ấm lại, ánh mắt nhìn Điển Mãn đã dịu dàng hơn nhiều.

Hắn lau mồ hôi trên người, ngồi xuống một cái đình nhỏ trong sân, khẽ thở dài.

- A Phúc, ngươi đánh giá xem, từ khi ta theo chủ công đến nay, chinh phạt Từ châu, tiến đánh Bộc Dương, lớn nhỏ gần trăm trận, chủ công đều dẫn ta theo. Riêng lần này, ngài chỉ dẫn Hứa Chử đi. Ta nghĩ mãi không ra, tại sao không dẫn ta theo mà dẫn con hổ đần độn đó?

Tào Bằng cũng ngồi trong đình nghĩ ngợi, đột nhiên hắn nở nụ cười.

- Thúc phụ, giờ người giữ chức quan gì?

Điển Vi ngạc nhiên nhìn Tào Bằng, "tên tiểu tử này, biết rõ còn hỏi. Hổ Bôn trung lang tướng."

- Chuyện Tào Công giao cho người, người đã hoàn thành chưa? Bạn đang đọc chuyện tại

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status