- Con cho rằng một kẻ làm tướng, đơn giản chia thành hai loại. Một loại là xông lên trên chiến trường, chém tướng đoạt cờ, trong đám vạn quân lấy đầu thượng tướng. Người như vậy con gọi là chiến tướng. Bọn họ có thể đánh có thể giết nhưng không hiểu binh pháp không hiểu cách trị quân càng không thể cầm quân đánh giặc.
- Điển thúc phụ! Người chính là chiến tướng xuất sắc...giết người đánh giặc không phải là vấn đề. Nhưng cho người cầm trăm vạn binh, chẳng hạn như Hàn Tín là quân tiên phong của Sở vương thì người không thể làm được. Mà người làm được điều đó có lẽ không dũng mãnh như Điển thúc phụ nhưng lại có thể thống soái đại quân, chinh phạt thiên hạ. Người như vậy con gọi bọn họ là thống soái. Bọn họ không cần phải dũng mãnh, thậm chí là trói gà không chặt nhưng có thể bách chiến bách thắng. Nhưng cho dù thống soái nếu không có chiến tướng, cũng khó làm được việc. Dù cho chiến tướng nếu không có thống soái chỉ huy thì cũng không thể thắng lợi.
- Văn Trường đại ca có võ nghệ cao cường, nhưng điểm lợi hại của hắn chính là ở chỗ trị quân, có năng lực thống soái. Ở bên cạnh Tào công, tất nhiên có thể gần gũi, thậm chí có nhiều cơ hội tốt. Nhưng như vậy Văn Trường đại ca sẽ mất đi cơ hội rèn luyện. Còn ở Nhữ Nam lại được sự coi trọng của Mãn thái thú, Văn Trường đại ca sẽ có đủ cơ hội rèn luyện. Đối với y mà nói thì đây mới là kết quả cần.
Bên cạnh Tào công, mãnh tướng nhiều như mây.
Có một đại tướng như Điển thúc phụ trung thành và tận tâm bảo vệ....
Sau khi Điển Vi nghe nói xong liền trầm tư.
- Nếu không có a Phúc nhận ra thì suýt nữa, ta làm hỏng tiền đồ của Văn Trường.
Rất lâu sau, y mới thở dài một tiếng rồi vỗ vỗ bả vai Tào Bằng.
- Có một số chuyện xem ra con nhìn xa hơn ta.
"Nhìn xa sao?" Tào Bằng cũng không cảm thấy được.
Nếu hắn không vượt thời gian tới đây, nắm được chút ưu thế, hiểu tài cán của Ngụy Diên thì đã không làm chuyện như vậy.
Bên cạnh mình có một người dũng mãnh phải nói là hết sức an toàn. Nhưng vấn đề là nếu giữ Ngụy Diên lại thì tương lai y sẽ không hề có chỗ tốt.
Một tên mãnh tướng có vũ lực hơn người có thể nói là một sự bảo đảm nhưng nếu như có thể thống lĩnh một đạo quân chẳng phải là bảo đảm hơn sao? Tào Bằng cảm thấy vui vẻ.
- Đúng rồi! Thúc Tôn ở lại Nhữ Nam có thể làm tốt việc này không? - Điển Vi chợt nhớ tới Đặng Tắc liền có chút lo lắng.
Tào Bằng nói:
- Chỉ là một tên Thành Nghiêu, còn chưa làm khó được tỷ phu.
Nếu một kẻ như vậy mà Đặng Tắc còn không xử lý được thì sau này cũng chỉ ở nhà được thôi.
Còn nữa...chẳng phải Mãn thái thú đã cho y toàn quyền quyết định sao? Điển thúc phụ cứ yên tâm.
Điển Vi không hỏi nữa.
Đặng Tắc sẽ làm gì với Thành Nghiêu? Chắc chắn là phải thần không biết quỷ không hay hái được vật trong tay của Tào Hồng. Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn tin rằng, chuyện này cũng không có gì lớn.
Nếu như không có Tào Hồng dính vào, có lẽ Mãn Sủng sẽ chẳng do dự phái người đi tiêu diệt.
Hiện tại để cho Đặng Tắc giải quyết trên thực tế cũng là một sự thử thách.
Chỉ cần Đặng Tắc có thể xử lý chuyện này một cách thỏa đáng thì sẽ được Mãn Sủng coi trọng.
Mà có được sự tán thành của Mãn Sủng thì coi như Tào Bằng đã đạt được mục đích.
Sau khi tiến vào Dự Châu, Tào Bằng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, địa phương thuộc thẩm quyền của Tào Tháo hoàn toàn khác với Lưu Biểu.
Trong phạm vi Kinh Tương, ngoài thì siết chặt, trong thì nới lỏng.
Nhìn thì như bảo vệ nghiêm cẩn nhưng trên thực tế nhiều thị trấn nằm trong tay các gia tộc quyền thế.
Ít nhất ở quận Nam Dương là như vậy.
Còn ở Dự Châu thì ngoài lỏng nhưng trong lại nghiêm.
Ở bên ngoài nhìn thì yên tĩnh nhưng trên thực tế Tào Tháo phòng ngự các nơi tương đối cẩn mật.
Các thế tộc mặc dù thanh danh vang dội nhưng lại bị vây lấy.
Tào Tháo tới Dự Châu chưa lâu nhưng hiển nhiên là đã nắm nó trong lòng bàn tay.
So ra thì thủ đoạn của Lưu Biểu không thể bằng được Tào Tháo.
- Bằng nhi! Ngươi nói thứ đồ chơi nhỏ kia là thứ gì?- Một hôm, thấy đã tới nơi tiếp giáp giữa quận Dĩnh Xuyên và quận Nhữ Nam, Tào Cấp liền gọi Tào Bằng lên xe mà hỏi.
Tào Bằng khẳng định sẽ giúp Tào Cấp kiếm được phú quý. Nhưng cái phú quý này không biết là cái gì?
Tào Bằng thấy cha như vậy liền nở nụ cười.
Hắn ló đầu ra khỏi xe rồi gọi:
- Đầu Hổ ca! Mau lấy cái xách tay của ta để trên ngựa.
Vương Mãi đang nói chuyện với Vương Mãnh nghe thấy Tào Bằng nói vậy liền phóng ngựa tới.
Con ngựa của Tào Bằng đang được Đặng Phạm cưỡi.
Hạ Hầu Lan thì đi bên cạnh mà chỉ dạy. Đặng Phạm mặt trắng bệch cẩn thận ngồi trên lưng ngựa.
- Đại hùng! Ngươi thật nhát gan. - Vương Mãi lập tức tháo cái túi xách thấy Đặng Phạm đang cẩn thận liền giơ xà mâu vỗ một cái vào mông ngựa.
Chiến mã giật mình lập tức hí lên một tiếng.
Đặng Phạm trợn to mắt mà hét:
- Đầu Hổ! Tiểu tử ngươi định hại chết ta sao? - Chưa dứt lời, con chiến mã đã chạy như điên.
Đặng Phạm sợ quá ôm lấy cổ ngựa, thi thoảng lại quát to một tiếng.
Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử nghe thấy vậy liền vội vàng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Đặng Phạm đang nằm úp sấp, miệng kêu to... Hạ Hầu Lan và hai tên hảo hán của Thổ Phục sơn liền bám sát theo sau.
- Đại Hùng! Ngồi thẳng lên không được nằm sấp... Đúng! Từ từ nâng người dậy... Không phải ngồi cho thẳng, hóp bụng, tập trung lực ở thắt lưng...đừng dùng quá sức...không nên thả lỏng quá. Đúng rồi! Đúng là như vậy, cầm lấy dây cương không được mất bình tĩnh, cứ theo ta nói mà làm...Đừng có cố khống chế nó mà phải vỗ về, làm cho ngựa cảm nhận được ý của ngươi.
- Đầu Hổ! Con làm gì vậy? - Vương Mãnh tức giận quát to. Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử mặc dù lo lắng nhưng chỉ biết ở bên cạnh khuyên bảo.
Vương Mãi nói:
- Lúc trước a Phúc học cưỡi ngựa chỉ mất một ngày là xong. Nhưng cha xem Đại Hùng...hắn quá cẩn thận. Con ngựa kia mà không chạy thì hắn có thể học được cái gì? A Phúc nói tìm đường sống trong cõi chết, nếu cứ để hắn như vậy thì đừng mong học được cưỡi ngựa. Cha xem, ít nhất so với vừa rồi tốt hơn nhiều. Hắn có thể khống chế được ngựa...nếu không thì cứ để cho hắn học tới năm, tháng nào?
Sau khi qua lúc hốt hoảng ban đầu, Đặng Phạm từ từ kìm chế được sự sợ hãi.
Thậm chí gã còn có cảm giác khoái cảm, từ từ làm cho bản thân và chiến mã hòa hợp.
Vương Mãnh nổi giận đang định đánh Vương Mãi thì nghe Tào Bằng nói:
- Bá phụ! Người đừng đánh Đầu hổ ca. Nếu không như vậy Đại Hùng không thể thoát được nỗi sợ trong lòng.
Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng hiệu quả rất tốt. Chưa nói còn có mấy người Hạ Hầu Lan, Đại Hùng không nguy hiểm gì đâu. Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm, mọi người yên tâm đi.
Vương Mãi đưa cái túi cho Tào Bằng, Tào Bằng liền thụt vào trong xe.
Bên ngoài thùng xe vang lên âm thanh trách mắng của Vương Mãnh, tiếng Vương Mãi thanh minh, vợ chồng Đặng Cự Nghiệp khuyên bảo và tiếng cười sang sảng của Điển Vi.
- Mấy tên nhóc các ngươi... Đại Hùng vừa mới bắt đầu học cưỡi ngựa, các ngươi cần gì phải nóng vội? Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm của ngươi chỉ có một đứa con, nếu có gì xảy ra thì biết ăn nói với họ như thế nào? - Vừa nói, Tào Cấp vừa nhận lấy cái túi từ tay Tào Bằng rồi mở ra một cách cẩn thận.
Trong cái túi có một cái hộp vuông.
Mở cái hộp ra, bên trong là một chồng bản vẽ.
- Đây là cái gì?
- Cha! Người xem! Cái này tên là bàn đạp, còn đây là yên ngựa...không giống như thứ chúng ta dùng hiện giờ. Người ngồi trên ngựa, hai chân cho vào bàn đạp chẳng những có thể ngồi vững mà khi giao chiến còn có được sức chiến đấu cao. Người nói xem nếu trình thứ này cho Tào Công thì có chuyện gì xảy ra? - Ánh mắt của Tào Cấp sáng ngời.
Mặc dù là một người thợ rèn nhưng y có thể nhận ra tầm quan trọng của thứ đồ chơi nhỏ này.
Cầm lấy bản vẽ, nhìn một lúc lâu, Tào Cấp nhỏ giọng nói:
- Thứ này thật ra chế tạo cũng không khó lắm. Bằng nhi! Đây là thứ con nghĩ ra sao?
Tào Bằng cười nói:
- Con đâu có bản lĩnh đó! Chẳng phải là lão thần tiên kia dạy hay sao?
Có trời mới biết được vị phương sĩ năm đó là ai. Dù sao thì hiện giờ đó cũng là một tấm bình phong cho Tào Bằng.
Không biết tên, không biết ở đâu....không chừng đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy mà mấy chuyện này gọi là chết không có đối chứng. Nên Tào Cấp không nghi ngờ lắm,
- Đây là.... - Tào Cấp cầm một tờ giấy, rồi nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng do dự một chút rồi chỉ vài chữ trên đó mà thấp giọng nói:
- Cha! Đây là phương pháp đánh đao mà lão thần tiên dạy con. Con sợ mình quên nên ghi chép lại. Người phải giữ cho tốt, không được để cho người khác nhìn thấy. Thứ mà thần tiên sử dụng nếu để người khác nhìn thấy, con sợ.... Cha là cha con, nên cho cha xem được.
Tào Cấp giật nảy mình mà mở to mắt.
Y vội vàng bịt kín miệng Tào Bằng rồi nhìn ra bên ngoài thấy người đánh xe đáng chăm chú điều khiển ngựa, không để ý tới mình nói chuyện mới tụt vào mà nói:
- Bằng nhi! Thứ này cứ để lại đây cho ta. Chờ khi nào rảnh, con dạy ta mấy thứ này. Sau khi ta học xong sẽ đốt nó đi. Thứ này, chúng ta mà giữ sẽ mang họa.
Tào Bằng trịnh trọng gật đầu. xem tại TruyenFull.vn
- A Phúc... - Bên ngoài xe vang lên tiếng của Điển Vi:
- Chúng ta chỉ sợ là phải ở bên ngoài qua đêm.
"Ở bên ngoài?" Tào Bằng từ trong xe thò ra:
- Điển thúc phụ! Mọi thứ người cứ thu xếp.
- Điển thúc phụ! Người chính là chiến tướng xuất sắc...giết người đánh giặc không phải là vấn đề. Nhưng cho người cầm trăm vạn binh, chẳng hạn như Hàn Tín là quân tiên phong của Sở vương thì người không thể làm được. Mà người làm được điều đó có lẽ không dũng mãnh như Điển thúc phụ nhưng lại có thể thống soái đại quân, chinh phạt thiên hạ. Người như vậy con gọi bọn họ là thống soái. Bọn họ không cần phải dũng mãnh, thậm chí là trói gà không chặt nhưng có thể bách chiến bách thắng. Nhưng cho dù thống soái nếu không có chiến tướng, cũng khó làm được việc. Dù cho chiến tướng nếu không có thống soái chỉ huy thì cũng không thể thắng lợi.
- Văn Trường đại ca có võ nghệ cao cường, nhưng điểm lợi hại của hắn chính là ở chỗ trị quân, có năng lực thống soái. Ở bên cạnh Tào công, tất nhiên có thể gần gũi, thậm chí có nhiều cơ hội tốt. Nhưng như vậy Văn Trường đại ca sẽ mất đi cơ hội rèn luyện. Còn ở Nhữ Nam lại được sự coi trọng của Mãn thái thú, Văn Trường đại ca sẽ có đủ cơ hội rèn luyện. Đối với y mà nói thì đây mới là kết quả cần.
Bên cạnh Tào công, mãnh tướng nhiều như mây.
Có một đại tướng như Điển thúc phụ trung thành và tận tâm bảo vệ....
Sau khi Điển Vi nghe nói xong liền trầm tư.
- Nếu không có a Phúc nhận ra thì suýt nữa, ta làm hỏng tiền đồ của Văn Trường.
Rất lâu sau, y mới thở dài một tiếng rồi vỗ vỗ bả vai Tào Bằng.
- Có một số chuyện xem ra con nhìn xa hơn ta.
"Nhìn xa sao?" Tào Bằng cũng không cảm thấy được.
Nếu hắn không vượt thời gian tới đây, nắm được chút ưu thế, hiểu tài cán của Ngụy Diên thì đã không làm chuyện như vậy.
Bên cạnh mình có một người dũng mãnh phải nói là hết sức an toàn. Nhưng vấn đề là nếu giữ Ngụy Diên lại thì tương lai y sẽ không hề có chỗ tốt.
Một tên mãnh tướng có vũ lực hơn người có thể nói là một sự bảo đảm nhưng nếu như có thể thống lĩnh một đạo quân chẳng phải là bảo đảm hơn sao? Tào Bằng cảm thấy vui vẻ.
- Đúng rồi! Thúc Tôn ở lại Nhữ Nam có thể làm tốt việc này không? - Điển Vi chợt nhớ tới Đặng Tắc liền có chút lo lắng.
Tào Bằng nói:
- Chỉ là một tên Thành Nghiêu, còn chưa làm khó được tỷ phu.
Nếu một kẻ như vậy mà Đặng Tắc còn không xử lý được thì sau này cũng chỉ ở nhà được thôi.
Còn nữa...chẳng phải Mãn thái thú đã cho y toàn quyền quyết định sao? Điển thúc phụ cứ yên tâm.
Điển Vi không hỏi nữa.
Đặng Tắc sẽ làm gì với Thành Nghiêu? Chắc chắn là phải thần không biết quỷ không hay hái được vật trong tay của Tào Hồng. Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn tin rằng, chuyện này cũng không có gì lớn.
Nếu như không có Tào Hồng dính vào, có lẽ Mãn Sủng sẽ chẳng do dự phái người đi tiêu diệt.
Hiện tại để cho Đặng Tắc giải quyết trên thực tế cũng là một sự thử thách.
Chỉ cần Đặng Tắc có thể xử lý chuyện này một cách thỏa đáng thì sẽ được Mãn Sủng coi trọng.
Mà có được sự tán thành của Mãn Sủng thì coi như Tào Bằng đã đạt được mục đích.
Sau khi tiến vào Dự Châu, Tào Bằng có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, địa phương thuộc thẩm quyền của Tào Tháo hoàn toàn khác với Lưu Biểu.
Trong phạm vi Kinh Tương, ngoài thì siết chặt, trong thì nới lỏng.
Nhìn thì như bảo vệ nghiêm cẩn nhưng trên thực tế nhiều thị trấn nằm trong tay các gia tộc quyền thế.
Ít nhất ở quận Nam Dương là như vậy.
Còn ở Dự Châu thì ngoài lỏng nhưng trong lại nghiêm.
Ở bên ngoài nhìn thì yên tĩnh nhưng trên thực tế Tào Tháo phòng ngự các nơi tương đối cẩn mật.
Các thế tộc mặc dù thanh danh vang dội nhưng lại bị vây lấy.
Tào Tháo tới Dự Châu chưa lâu nhưng hiển nhiên là đã nắm nó trong lòng bàn tay.
So ra thì thủ đoạn của Lưu Biểu không thể bằng được Tào Tháo.
- Bằng nhi! Ngươi nói thứ đồ chơi nhỏ kia là thứ gì?- Một hôm, thấy đã tới nơi tiếp giáp giữa quận Dĩnh Xuyên và quận Nhữ Nam, Tào Cấp liền gọi Tào Bằng lên xe mà hỏi.
Tào Bằng khẳng định sẽ giúp Tào Cấp kiếm được phú quý. Nhưng cái phú quý này không biết là cái gì?
Tào Bằng thấy cha như vậy liền nở nụ cười.
Hắn ló đầu ra khỏi xe rồi gọi:
- Đầu Hổ ca! Mau lấy cái xách tay của ta để trên ngựa.
Vương Mãi đang nói chuyện với Vương Mãnh nghe thấy Tào Bằng nói vậy liền phóng ngựa tới.
Con ngựa của Tào Bằng đang được Đặng Phạm cưỡi.
Hạ Hầu Lan thì đi bên cạnh mà chỉ dạy. Đặng Phạm mặt trắng bệch cẩn thận ngồi trên lưng ngựa.
- Đại hùng! Ngươi thật nhát gan. - Vương Mãi lập tức tháo cái túi xách thấy Đặng Phạm đang cẩn thận liền giơ xà mâu vỗ một cái vào mông ngựa.
Chiến mã giật mình lập tức hí lên một tiếng.
Đặng Phạm trợn to mắt mà hét:
- Đầu Hổ! Tiểu tử ngươi định hại chết ta sao? - Chưa dứt lời, con chiến mã đã chạy như điên.
Đặng Phạm sợ quá ôm lấy cổ ngựa, thi thoảng lại quát to một tiếng.
Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử nghe thấy vậy liền vội vàng quay sang nhìn.
Chỉ thấy Đặng Phạm đang nằm úp sấp, miệng kêu to... Hạ Hầu Lan và hai tên hảo hán của Thổ Phục sơn liền bám sát theo sau.
- Đại Hùng! Ngồi thẳng lên không được nằm sấp... Đúng! Từ từ nâng người dậy... Không phải ngồi cho thẳng, hóp bụng, tập trung lực ở thắt lưng...đừng dùng quá sức...không nên thả lỏng quá. Đúng rồi! Đúng là như vậy, cầm lấy dây cương không được mất bình tĩnh, cứ theo ta nói mà làm...Đừng có cố khống chế nó mà phải vỗ về, làm cho ngựa cảm nhận được ý của ngươi.
- Đầu Hổ! Con làm gì vậy? - Vương Mãnh tức giận quát to. Đặng Cự Nghiệp và Hồng nương tử mặc dù lo lắng nhưng chỉ biết ở bên cạnh khuyên bảo.
Vương Mãi nói:
- Lúc trước a Phúc học cưỡi ngựa chỉ mất một ngày là xong. Nhưng cha xem Đại Hùng...hắn quá cẩn thận. Con ngựa kia mà không chạy thì hắn có thể học được cái gì? A Phúc nói tìm đường sống trong cõi chết, nếu cứ để hắn như vậy thì đừng mong học được cưỡi ngựa. Cha xem, ít nhất so với vừa rồi tốt hơn nhiều. Hắn có thể khống chế được ngựa...nếu không thì cứ để cho hắn học tới năm, tháng nào?
Sau khi qua lúc hốt hoảng ban đầu, Đặng Phạm từ từ kìm chế được sự sợ hãi.
Thậm chí gã còn có cảm giác khoái cảm, từ từ làm cho bản thân và chiến mã hòa hợp.
Vương Mãnh nổi giận đang định đánh Vương Mãi thì nghe Tào Bằng nói:
- Bá phụ! Người đừng đánh Đầu hổ ca. Nếu không như vậy Đại Hùng không thể thoát được nỗi sợ trong lòng.
Mặc dù có chút nguy hiểm nhưng hiệu quả rất tốt. Chưa nói còn có mấy người Hạ Hầu Lan, Đại Hùng không nguy hiểm gì đâu. Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm, mọi người yên tâm đi.
Vương Mãi đưa cái túi cho Tào Bằng, Tào Bằng liền thụt vào trong xe.
Bên ngoài thùng xe vang lên âm thanh trách mắng của Vương Mãnh, tiếng Vương Mãi thanh minh, vợ chồng Đặng Cự Nghiệp khuyên bảo và tiếng cười sang sảng của Điển Vi.
- Mấy tên nhóc các ngươi... Đại Hùng vừa mới bắt đầu học cưỡi ngựa, các ngươi cần gì phải nóng vội? Cự Nghiệp thúc và Hồng thẩm của ngươi chỉ có một đứa con, nếu có gì xảy ra thì biết ăn nói với họ như thế nào? - Vừa nói, Tào Cấp vừa nhận lấy cái túi từ tay Tào Bằng rồi mở ra một cách cẩn thận.
Trong cái túi có một cái hộp vuông.
Mở cái hộp ra, bên trong là một chồng bản vẽ.
- Đây là cái gì?
- Cha! Người xem! Cái này tên là bàn đạp, còn đây là yên ngựa...không giống như thứ chúng ta dùng hiện giờ. Người ngồi trên ngựa, hai chân cho vào bàn đạp chẳng những có thể ngồi vững mà khi giao chiến còn có được sức chiến đấu cao. Người nói xem nếu trình thứ này cho Tào Công thì có chuyện gì xảy ra? - Ánh mắt của Tào Cấp sáng ngời.
Mặc dù là một người thợ rèn nhưng y có thể nhận ra tầm quan trọng của thứ đồ chơi nhỏ này.
Cầm lấy bản vẽ, nhìn một lúc lâu, Tào Cấp nhỏ giọng nói:
- Thứ này thật ra chế tạo cũng không khó lắm. Bằng nhi! Đây là thứ con nghĩ ra sao?
Tào Bằng cười nói:
- Con đâu có bản lĩnh đó! Chẳng phải là lão thần tiên kia dạy hay sao?
Có trời mới biết được vị phương sĩ năm đó là ai. Dù sao thì hiện giờ đó cũng là một tấm bình phong cho Tào Bằng.
Không biết tên, không biết ở đâu....không chừng đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy mà mấy chuyện này gọi là chết không có đối chứng. Nên Tào Cấp không nghi ngờ lắm,
- Đây là.... - Tào Cấp cầm một tờ giấy, rồi nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng do dự một chút rồi chỉ vài chữ trên đó mà thấp giọng nói:
- Cha! Đây là phương pháp đánh đao mà lão thần tiên dạy con. Con sợ mình quên nên ghi chép lại. Người phải giữ cho tốt, không được để cho người khác nhìn thấy. Thứ mà thần tiên sử dụng nếu để người khác nhìn thấy, con sợ.... Cha là cha con, nên cho cha xem được.
Tào Cấp giật nảy mình mà mở to mắt.
Y vội vàng bịt kín miệng Tào Bằng rồi nhìn ra bên ngoài thấy người đánh xe đáng chăm chú điều khiển ngựa, không để ý tới mình nói chuyện mới tụt vào mà nói:
- Bằng nhi! Thứ này cứ để lại đây cho ta. Chờ khi nào rảnh, con dạy ta mấy thứ này. Sau khi ta học xong sẽ đốt nó đi. Thứ này, chúng ta mà giữ sẽ mang họa.
Tào Bằng trịnh trọng gật đầu. xem tại TruyenFull.vn
- A Phúc... - Bên ngoài xe vang lên tiếng của Điển Vi:
- Chúng ta chỉ sợ là phải ở bên ngoài qua đêm.
"Ở bên ngoài?" Tào Bằng từ trong xe thò ra:
- Điển thúc phụ! Mọi thứ người cứ thu xếp.
/731
|