Tào Tặc

Chương 61: Điển Vi hung mãnh

/731


Mã Ngọc và Đặng Tài uống rượu một đêm, hôm sau tới cửa thành Cức Dương chờ.

Tới giờ Mão, cửa thành Cức Dương mở ra, lão quản gia dẫn một nhà Tào Cấp từ trong thành đi ra ngoài. Nhìn qua vợ chồng Tào Cấp thì thấy tinh thần không đến nỗi kém, tuy nhiên Tào Nam có chút mỏi mệt, gương mặt xinh xắn hơi sa sút. Cả ba người đều mặc quần áo từ nhân, dưới sự vây quanh của năm tên hương dũng đi ra khỏi thành.

- Đặng Tài! Ngươi cũng đi cùng chứ? - Lão quản gia lên tiếng:

- Huyện lệnh có nói, đại doanh thành Cửu Nữ đúng là nơi dùng ngươi. Tài năng của ngươi trác tuyệt nên tới đó làm việc đi.

Đặng Tài bước lên nói với sự cung kính:

- Đặng Tài tuân lệnh.

Vừa nói, y vừa nhìn trộm ba người Tào Cấp mà nở nụ cười âm trầm.

- Chúng ta khởi hành thôi.

Lão quản gia không muốn hàn huyên với họ, lạnh lùng lên tiếng rồi quay đầu bước đi.

- Đây chẳng phải là Đại Hùng sao?

Mã Ngọc liếc mắt thì nhận ra trong năm tên hương dũng có Đặng Phạm.

Nhớ ngày đó, Đặng phạm chơi bời lêu lổng, Mã Ngọc cũng là một tên vô lại trong huyện thành cho nên cũng có chút qua lại.

Đặng Phạm vội vàng cười nói:

- Mã đại ca! Tiểu đệ xinh vấn an huynh... Ha ha! Trên đường đi, xin Mã đại ca quan tâm.

- Đâu có. Đâu có.

Mã Ngọc đắc ý cười to. Thấy Đặng Tài chuẩn bị khóa ba người Tào Cấp lại liền vội vàng hô:

- Tỷ phu! Không cần phải rắc rối như vậy... Tiểu đệ có một biện pháp, dùng dây thừng quấn quanh eo của chúng, rồi buộc lại một đầu, đầu kia buộc ở thắt lưng ta là chúng không chạy được.

Chúng ta có hơn năm mươi người, nếu còn để cho họ chạy chẳng phải bị cười hay sao?

Mã Ngọc nói xong liền thúc ngựa đi tới trước mặt Tào Cấp rồi lấy cây roi ngựa đập lên đầu y:

- Họ Tào! Cách này là do con của ngươi nghĩ ra. Không ngờ hôm nay lại được dùng với ngươi. Yên tâm, trên đường ta sẽ chiêu đãi các ngươi...

Lúc trước, Tào Bằng đề phòng đám Mã Ngọc chạy trốn liền nghĩ ra cách này.

Bây giờ, Mã Ngọc cũng nghĩ cách trả lại.

Tào Bằng và Đặng Tắc không biết sống chết như thế nào thì chỉ còn cách trút lên đầu nhà Tào Cấp.

Một tên quân sĩ tiến tới dùng dây thừng buộc ba người lại, còn một đầu đưa cho Mã Ngọc.

Mã Ngọc dùng sức kéo một cái, ba người Tào Cấp lảo đảo suýt nữa ngã ra đất. Mã Ngọc thấy vậy liền cười ha hả.

- Đi! Chúng ta đi.

Vừa nói gã phóng ngựa đi. Ba người Tào Cấp đành phải chạy theo.

Đặng Phạm nhíu mày, theo bản năng nắm chặt trường mâu. Y chạy nhanh hơn một chút, nhìn như không có ý định dìu Tào Nam rồi thấp giọng nói:

- Tỷ! Nhẫn nại một chút, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Tào Nam lấy một tay che bụng, nghe Đặng Phạm nói vậy liền theo bản năng ngẩng đầu, trong mắt toát ra hy vọng.

Đặng Phạm gật đầu rồi hét lớn:

- Nhìn cái gì? Không đi...

Gã giơ tay đẩy Tào Nam một chút, nhưng trên thực tế là giúp đỡ khiến cho nàng không ngã.

Mã Ngọc càng đắc ý, cười khanh khách.

Đặng Tài cũng cười ha hả:

- Huynh đệ! Đưa cho ta chơi một chút.

Gã đón lấy dây thừng từ tay Mã Ngọc rồi phóng ngựa như bay. Tào Cấp suýt chút nữa thì ngã ra đất. May là hàng năm y làm nghề rèn, sức khỏe cũng tốt nên nhanh chóng trụ được.

- Đặng đại ca chậm một chút. - Đặng Phạm không nhịn được lên tiếng:

- Ngài cưỡi ngựa còn các huynh đệ chỉ có hai chân, theo không kịp.

Tới lúc này, Đặng Tài mới ghìm ngựa, cười cười đưa sợ dây cho Mã Ngọc.

- Đại ca đừng có nóng... Chúng ta còn nửa ngày để chơi. Cứ từ từ thôi. - Mã Ngọc quấn sợi dây trên tay rồi vung tay kia:

- Đi thôi! Chúng ta quay về thành Cửu Nữ.

Rời khỏi huyện Cức Dương, trên đường đi, Mã Ngọc và Đặng Tài thay nhau trêu đùa người nhà Tào Cấp.

Hai tên hoặc là phóng ngựa chạy chậm để cho người nhà Tào Cấp bắt buộc phải chạy theo, hoặc là chạy thật nhanh khiến cho cả nhà Tào Cấp ngã sấp xuống đất.

Mã Ngọc và Đặng Tài thoải mái cười to. Ngay cả đám quan quân đi theo của thành Cửu Nữ cũng liên tục cười ha hả.

Tào Cấp cắn răng, cố gắng che chở cho Trương thị và Tào Nam. Sau vô số lần ngã sấp, bộ quần áo nâu đã trở nên rách nát.

Trên người, trên mặt, tay chân cả ba đầy những vết thương nhìn ghê cả người.

Cũng may, Tào nam mới được có hai tháng, nếu lâu hơn có lẽ đã bỉ đẻ non. Đặng Phạm tuy rằng giận dữ nhưng chỉ có thể cắn răng mà nhịn. Gã cố gắng chiếu cố cho ba người tào Cấp. Chỉ có điều, ánh mắt gã nhìn Đặng Tài, Mã Ngọc lại thêm âm trầm.

Tào Cấp vẫn giữ yên lặng.

Y biết, con trai và con rể vẫn chưa chết, mà đang chờ ở phía trước.

Có niềm hy vọng trong lòng, nên y càng thêm cứng cỏi. Một tay y dắt lấy con gái, một tay thi thoảng lại che chở cho vợ.

"Chờ xem! Bằng nhi nhà ta sẽ báo thù cho ta!"

Gã không rõ lắm, Tào Bằng như thế nào nhưng gã biết cho dù là Tào Bằng hay Đặng Tắc cũng vậy... Đặc biệt Đặng Tắc lại càng không phải người nóng nảy.

Từ Cức Dương tới thành Cửu Nữ phải đi chừng hai, ba canh giờ.

Dường như ông trời cũng không được tốt lắm cho đến giờ Thìn đột nhiên đổ xuống một trận mưa phùn.

Từ đầu, Mã Ngọc lấy sự trêu đùa nhà Tào Cấp làm trò vui, nhưng chơi một lúc lâu, bọn họ đã mất đi hứng thú.

- Đi nhanh lên! Con mẹ ngươi chưa ăn hay sao?

/731

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status